"Hoa ăn thịt vừa nãy, các ngươi đã chạm vào cái gì?"

Nếu như nàng đoán không lầm, trong rừng vẫn còn loại hoa như vậy, nhất định không chỉ một bông đó. Nếu có thể tìm được đường tắt không đối mặt trực tiếp thì không còn gì tốt hơn. Nếu không, boom của nàng cũng không đủ.

Bom là do lão gia tử chuẩn bị, số lượng không ít, còn là do lúc trước nàng chế tạo trong lúc rảnh rỗi để đề phòng bất trắc. Không ngờ rằng lão gia tử vậy mà cho nàng mang theo hết, không biết sắp tới còn xảy ra chuyện gì, nhất định bọn họ phải dùng tiết kiệm một chút.

"Ta, ta thấy Tiểu Ngũ bất cẩn cắm kiếm xuống đất, có lẽ đụng vào dây leo, sau đó hắn ta bị quấn lấy, rồi sau đó, đã bị, đã bị nuốt chửng."

Một tiểu tử trẻ tuổi bị thương cánh tay đứng dậy, vẻ mặt đau buồn nói với Ly Diên.

"Vậy được rồi, chung quy thực vật không có linh tính như động vật, tất nhiên phải có nhân tố ngoại lực. Nếu đã biết thì mọi người cẩn thận thứ trong tay một chút, hoa này tuyệt đối không chỉ có một đóa. Tất cả mọi người phải lên mười hai vạn phần tinh thần cho ta, nghe rõ chưa?"

"Vâng, nhị tiểu thư."

Lúc này, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục. Trước kia bọn họ còn cảm thấy khinh thường hành vi ích kỷ của nàng, nhưng đó cũng là đối với người khác. Khi đối mặt với người của mình, nàng lại xả thân vì mọi người, khiến một đám đại lão gia cảm động khóc như mưa.

Bọn họ đều thấy được, hai lần này nếu không có nhị tiểu thư, chỉ sợ bọn họ không dễ dàng đi đến đây như vậy.

Lâm Nghiệp thừa dịp nghỉ ngơi, tiến hành băng bó cho các tiểu tử bị thương. Còn chưa kịp thở gấp thì cách bọn họ chừng năm, sáu trăm mét đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng thét chói tai. Ly Diên ngước mắt nhìn rồi cúi đầu.

Những người khác cũng mặt không biểu cảm, trải qua hết nguy cơ này tới nguy cơ khác, tiếng thét này với bọn họ đã quá quen thuộc.

Không hổ là rừng nguyên thủy, nguy hiểm mà bọn họ gặp phải cũng là mới gặp lần đầu, thấy những điều chưa từng thấy. Bọn họ vốn có thể đại sát tứ phương, trong này ngược lại có vẻ hơi bó tay bó chân, không phản ứng nhanh bằng nhị tiểu thư nho nhỏ.

"Nguy rồi, bọn họ đang chạy về phía chúng ta."

Viên Triết khẽ nhíu mày, nhìn đám người đang vội vàng hoảng sợ chạy về phía bọn họ, lạnh lùng nói.

Hiển nhiên Ly Diên cũng có chút mất hứng, nhưng khu rừng lớn như vậy, cũng không thể cản người ta tới chỗ ngươi. Nàng dứt khoát nói với thủ hạ của mình: "Tất cả mọi người cũng nghỉ ngơi hòm hòm rồi nhỉ, vậy chúng ta mau chóng xuất phát, miễn cho mang họa."

Nếu đổi lại hơn hai canh giờ trước, có lẽ lại có người khinh bỉ nàng, nhưng bây giờ bọn họ biết việc vớ vẩn gì quản được, việc vớ vẩn gì đừng để ý.

Như ở tình huống này, chỉ cần ngươi tiến lên thì chính là hài tử xui xẻo, đáng đời bị giết chết như vậy, thừa dịp bây giờ bọn họ còn chưa tới, chạy là thượng sách.

Sau khi đội ngũ đi tiếp một dặm, vậy mà vô cùng trùng hợp gặp Tô Ngu ở chỗ đội nước Tư U. So với trình độ tổn thất của bọn họ, chỉ cần liếc là có thể thấy đội ngũ hơn trăm người này có thể nói tổn thất nghiêm trọng.

Cũng không biết bọn họ đã trải qua những gì, trên thân mỗi người đều là máu đen tanh hôi. Cho dù mạnh như Vệ Giới cũng không khỏi có chút chật vật.

Tô Ngu nhìn thấy Ly Diên, theo bản năng muốn tiến lại gần, nhưng vừa nhấc chân lên đã buộc bản thân cứng rắn hạ xuống. Chỉ là ánh mắt hắn lại âm thầm quan sát Ly Diên.

Hắn thấy tinh thần nàng không tệ, không giống như bị thương thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên Ly Diên cũng chú ý tới vẻ mặt của Tô Ngu, cộng thêm Vệ Giới còn ở đó, nàng gần như không ngừng lại đi qua.

Thanh Thần cẩn thận quan sát đội ngũ của nàng xong, không khỏi líu lưỡi, theo bản năng nhìn về phía chủ tử của mình: "Gia, hình như Linh gia trang này không bị tổn thất gì."

Đôi mắt sâu thẳm của Vệ Giới rơi vào bước chân vững vàng tiến tới của Ly Diên, không biến sắc nhíu mày.

Hiển nhiên hắn cũng cực kỳ kinh ngạc về mức độ nguyên vẹn của đội ngũ do Ly Diên dẫn dắt. Mức độ này không chỉ là quân số của bọn họ mà còn nói đến số thành viên nguyên vẹn, quần áo nguyên vẹn.

So ra thì có vẻ đội ngũ do hắn dẫn dắt có chút chật vật không chịu nổi.

"Đuổi theo." Lời nói đột ngột của hắn khiến Thanh Thần kinh ngạc tới cằm rơi xuống: "Gia, ngài nói gì?"

Vệ Giới chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên người, không thèm nhìn Thanh Thần, trực tiếp đi về hướng Linh gia trang đi.

Thanh Thần há to miệng, vẫn là Thanh Dạ phản ứng nhanh, lập tức ra lệnh: "Thất thần làm gì, đứng lên hết cho gia, đuổi theo."

"Tình, tình huống này là sao? Đừng bảo là gia của chúng ta muốn đi theo sau lưng người ta hưởng sái nhé?"

Thanh Dạ vỗ gáy hắn một cái: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đạo lý đông người sức mạnh lớn, ngươi không hiểu hả? Chúng ta mà hưởng sái hả? Rõ ràng chúng ta đoàn kết là sức mạnh, hiểu chưa?"

Thanh Thần nhếch miệng, bị hắn già mồm át lẽ phải làm xấu hổ, đặc biệt kinh ngạc về thái độ của Vệ Giới, vậy mà lại hạ mình đi theo sau lưng một con nhóc? Chuyện này, chuyện này nếu truyền đi còn gặp người thế nào?

Tạm thời Ly Diên không có thời gian nói lý với người phía sau, bởi vì hài tử xui xẻo này lại đụng phải người Khang thân vương phủ. Lúc này tình hình của Khang thân vương khá tệ. Bọn họ vừa bị dơi độc tấn công, người xung quanh chết đi rất nhiều, mà chính ông ta cũng hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.

Ly Diên theo bản năng muốn tránh đi, lại bị Lâm Nghiệp kéo lại: "Nhị tiểu thư, đây là, đây là..."

Ly Diên mặt không thay đổi nhìn ông ta: "Ngươi không thấy hả? Ta không phát hiện, đi tiếp đi."

Lâm Nghiệp không ngờ rằng Ly Diên lại có thể lòng dạ độc ác như vậy, đối mặt với cha ruột mình sắp chết cũng có thể làm ngơ. Ông ta sững sờ tại chỗ, hồi lâu không nói nên lời.

Không biết có phải do "cha con tình thâm" hay không, chẳng ai ngờ rằng Ly Hồng Đào sắp chết lại tỉnh vào thời khắc mấu chốt này.

"Diên, Diên Nhi, là Diên Nhi sao?"

Tuy rằng giọng nói của ông ta yếu ớt nhưng Ly Diên vẫn nghe thấy, bước chân muốn tiến lên làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.

"Chết tiệt!" Ly Diên thấp giọng chửi, nghĩ tới Vệ Giới đang ở sau lưng bọn họ, còn có Ly Hồng Đào nằm dưới đất này, nghĩ thầm cho dù nàng không muốn đối mặt, sợ là cũng không thể rồi nhỉ?

Cho dù bây giờ không biết Vệ Giới này có thái độ gì với người phụ thân cặn bã này của nàng, nhưng nếu nàng bỏ đi, mặc kệ sống chết của ông ta, tương lai truyền đi, sợ là trên danh tiếng xấu xí lại có thêm một quầng sáng bất hiếu phía trước.

Đến lúc đó, bản thân nàng cũng không phải để trong lòng, nhưng nếu khiến Vệ Giới mất mặt, chẳng phải cuộc hôn nhân vốn không đáng tin sẽ càng thêm khó khăn ư?

Làm sao bây giờ? Cứu hay không cứu?

"Nhị tiểu thư, người mau tới đây đi, Khang thân vương đã ngất đi rồi."

Chẳng biết Lâm Nghiệp đã chẩn mạch cho Ly Hồng Đào từ bao giờ. Tuy rằng ông ta có thể trị liệu nhưng tài nghệ có giỏi mà không có thuốc cũng khó, sốt ruột giục Ly Diên.

Ly Diên nặng nề thở dài, sau đó vô cùng khó chịu xoay người lại, oán hận trừng Lâm Nghiệp: "Lâm bá, ngươi thích xen vào chuyện của người khác như vậy hả?"

Lâm Nghiệp có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Chuyện này, dù sao cũng là phụ thân người, sao chúng ta có thể thấy chết không cứu được?"

"Phụ thân? Hừ, ông ta xem ta là nữ nhi bao giờ?"

"Haiz, nha đầu này, không thể tạm thời gác lại ân oán cá nhân hả, cứu người trước quan trọng hơn!"

"Ta không có bản lĩnh đó, người là ngươi cứu, liên quan gì tới ta? Không cứu!"

"Nhị tiểu thư!"

Hiển nhiên Lâm Nghiệp đã nổi giận, giọng nói không khỏi cao hơn mấy lần.

Ông ta nhìn Ly Diên lớn lên, đừng thấy bây giờ nha đầu này đã trở thành nhị tiểu thư, nhưng trong mắt ông ta, nàng vẫn là tiểu nha đầu tính tình hơi kỳ lạ.

"Lâm bá, không phải ai cũng có thể cứu. Người này, ta khuyên ngươi đừng cứu thì hơn. Cứu ông ta chẳng những không có lợi ích gì mà còn rước lấy họa vào người. Ngươi để ông ta ra đi như vậy đi, nếu thế nói không chừng chuyện ván đã đóng thuyền sẽ vì ông ta rời khỏi mà có thay đổi."

Trong lời này của Ly Diên có chút cố ý, bởi vì nàng phát hiện Vệ Giới đã đi tới chỗ này. Ý trong lời này người khác không rõ, nhưng Vệ Giới nhất định nghe hiểu.

"Ly Diên, cuối cùng người có biết hay không, đây là phụ người, trên người người còn mang dòng máu của ông ta, sao người có thể lòng dạ độc ác như vậy?"

Ly Diên vừa nghĩ tới nguyên thân mới ba tuổi đã chết yểu, trong lòng liền hận muốn chết, để loại người táng tận thiên lương này sống mới là bất công với người khác.

Đặc biệt là nghĩ tới chuyện ông ta vừa thấy mặt đã mang đến phiền phức cho mình thì tức giận tột cùng, đến lúc này còn muốn nàng cứu mạng?

Không có cửa đâu.

Dưới cái nhìn của nàng, ông ta không phải phụ thân nàng mà là kẻ thù của nàng.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, loại cặn bã này thì ngược lại, sợ nữ nhi của mình bán không được giá.

Mẹ nó, nàng mới có mười tuổi, mười tuổi đã mẹ nó muốn nàng lập gia đình, sao ông ta không đi chết đi?

Vừa nghĩ đến những chuyện nam nhân này làm, Ly Diên có muôn vàn bất mãn. Cơn giận này từ lúc bọn họ vừa gặp mặt đã bị đè nén, giờ phút này bị Lâm Nghiệp xen vào như vậy, có thể nói là hoàn toàn bùng nổ.

"Không cứu chính là không cứu, nếu Lâm bá muốn cứu thì cứu đi. Người này, chết còn đỡ hơn là sống!"

Lâm Nghiệp trừng to mắt, không thể tin Ly Diên cứ vậy bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại. Ông ta nhìn Ly Hồng Đào không ngừng thổ huyết dưới đất, rồi nhìn bóng lưng dứt khoát của Ly Diên, trong lúc nhất thời cũng rời vào cảnh khó xử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện