“Hiện giờ ngươi có hai con đường có thể đi. Một, đầu hàng, đi theo bổn tọa, bổn tọa nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ly Diên chỉ cười, trong nụ cười tràn ngập châm chọc: “Vậy con đường thứ hai thì sao?”

“Hai, giao thuốc giải ra, bổn tọa sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.”

Sát khí âm u lạnh lẽo trong giọng nói của hắn khiến ánh mắt nàng chợt trở nên bang giá: “Xì, vậy ta chọn con đường thứ ba.”

“Thứ ba?” Hồng Tà nhướng mày, vô cùng hứng thú với đáp án này của nàng.

“Liều chết đánh với ngươi một trận. Ta chết rồi, ngươi cũng không sống được. Có muốn thử xem không?”

Gương mặt hắn thoáng chốc đen như đáy nồi, đôi mắt sáng ngập tràn sự hung ác: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi muốn chết à?”

“Đường xuống suối vàng có các hạ làm bạn, ta sẽ vô cùng vinh dự!”

Ly Diên híp mắt, trả lời một câu không lạnh không nóng.

Trong mắt hắn thoáng chốc tràn ngập sự lạnh lẽo và ác độc, lực dưới chân bất giác tăng thêm, vô ý đè ép.

Ly Diên có lí do để tin, chỉ cần nam nhân này dùng đến một chút lực huyền linh, đầu nàng rất có khả năng sẽ nổ tung ngay lập tức.

“Được, nếu đây đã là lựa chọn của ngươi, vậy thì bổn tọa tiễn ngươi một đoạn đường!”

Hồng Tà đã hết kiên nhẫn, ánh mắt lạnh giá như bang nhìn nàng như nhìn một người chết vậy.

Một lực uy hiếp băng lạnh vô cùng áp bức rất nhanh đã tỏa ra từ trên người hắn. Ly Diên cảm thấy đầu mình cũng sắp bị nghiền nát rồi, đau đớn kịch liệt hỗn độn khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi kiên trì. Tầm mắt dần mơ hồ, làm cho châm bạc trong tay nàng nắm chặt gắt gao.

Ngay khi nam nhân kia đột nhiên nhấc chân lên đá bay nàng ra, ý đồ muốn đánh một chưởng thật mạnh cuối cùng về phía nàng thì châm bạc trong tay Ly Diên đã nhân lúc không gặp cản trở mà vút vút vút bay về phía hắn. Trong lúc Hồng Tà né tránh châm bạc, chưởng phong vẫn không quên quét qua ngực nàng.

Rầm!!!

Một cú trúng đích!

Dưới uy lực cực đại, thân thể không được tính là cường tráng của nàng đã đập gãy cả cây cột, nương theo đợt song lực này mà bay ra ngoài!

Đau!

Đau quá!

Sau khi trúng chưởng, nàng cảm giác tất cả ngụy trang mà Hắc Thuần phủ lên người nàng đều đã rơi xuống hết rồi.

Chắc chắn quá trình này vô cùng đau đớn, đau đến nỗi nàng cảm giác mỗi tế bào trên cơ thể đều đang bốc cháy…

Khi hình dáng quen thuộc khôi phục, lục phủ ngũ tạng của nàng như đã sai chỗ hết cả, tốc độ rơi xuống rất nhanh, nhanh đến mức khiến nàng không kịp thưởng thức màu trắng bạc sắp lộ ra nơi phương đông. Tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ đánh thẳng vào thần kinh thị giác của nàng.

Chỉ tiêu các giác quan trên khắp cơ thể đang không ngừng hạ xuống…

Hàng mi dài như quạt lông vũ cố gắng giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn bất lực không cam lòng mà nhắm mắt lại.

Lần này sẽ bị ngã thành bát thịt mất thôi!

A, cách chết này đúng là khó chịu mà!

Đáng tiếc, nàng đã không còn ý thức để trải nghiệm điều này nữa rồi.



Bỗng, một bóng đen chợt nhảy ra từ giữa không trung, đón lấy cơ thể đang rơi xuống của nàng một cách chuẩn xác không sai sót. Sau mấy cú xoay vòng vòng, cuối cùng đã tiếp đất một cách hoàn mỹ.

Đáng tiếc là người ấy không cảm nhận được những thứ này nữa rồi.

Người tới cao lớn cường tráng, đôi mắt sâu không thấy đáy kia dời khỏi dung nhan lúc hấp hối của Ly Diên, quả nhiên liền đối diện với cái bóng màu đỏ nhanh nhẹ bay từ trên xuống.

“Ngươi làm nàng ấy bị thương ư?”

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân tựa như ngưng đọng một tầng sương lạnh, khiến ngươi vừa rơi xuống không rét mà run.

“Phải thì đã sao?” Hắn ghét ánh mắt của người này.

Nhưng khi ánh mắt hắn đang tập trung vào dung mạo của nam nhân thì đột nhiên hắn lại biến sắc: “Vệ Giới? Sao lại là ngươi?”

“Ngươi làm nàng ấy bị thương!”

Đối mặt với sự coi khinh của hắn, trong mắt Hồng Tà thoáng chốc hiện lên vẻ hung ác: “Là ta, là ta đấy, thì sao?”

Không phải đã nói với hắn rồi sao? Phải lặp đi lặp lại như vậy hả?

Tuổi còn trẻ, lẽ nào đã điếc rồi à?

Người này là ai chứ? Đáng để cho một đại nam nhân như ngươi căng thẳng đến mức này ư?

Đậu xanh rau má!

Mẹ nó ai nói cho hắn biết vì sao số mười ba cao lớn uy mãnh như lại đột nhiên co lại, biến thành nha đầu mập thấp bé đen đúa trước mắt này vậy?

Hồng Tà trước nay luôn hướng về cái đẹp, sau khi nhìn thấy gương mặt của Ly Diên, đột nhiên có xúc động muốn bùng nổ.

Mẹ ơi, một chưởng đó của hắn có uy lực lớn như vậy từ khi nào thế?

Lại có thể biến một người đang sống sờ sờ thoắt cái trở nên vừa lùn vừa mập?

Ôi đệch, thậm chí cả giới tính cũng thay đổi?

Đến khi giọng nói âm u lạnh lẽo của Vệ Giới vang lên thì mới kéo hắn quay về lại hiện thực.

“Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám đụng?”

Cho dù nữ nhân này có xấu xí thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Vệ Giới hắn. Người này không chào hỏi một câu đã đánh nàng thành ra thế này.

Rõ ràng là đang nhổ lông trên đầu cọp mà.

Muốn chết!

“Tại, tại sao? Ngươi, nữ nhân của ngươi?”

Hồng Tà đầy vẻ mơ hồ, ánh mắt lơ đãng mà sâu thẳm nhìn về phía người trong lòng Vệ Giới, khóe miệng không khống chế được mà mạnh mẽ co giật một hồi.

Đại ca à, đùa kiểu gì không đùa, ngươi lại đi đùa cái này?

“Ánh mắt của Vệ Giới ngươi trở nên khác người như thế từ bao giờ đấy?”

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bất giác đã nói ra mất rồi.

Đôi mắt đen của Vệ Giới tối xuống, không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái.

Cho dù chỉ một ánh nhìn như vậy nhưng lại khiến lông tơ khắp người hắn dựng đứng.

Rõ ràng thực lực của Vệ Giới không so được với Hồng Tà, nhưng khí chất của Vệ Giới lại mạnh mẽ hơn Hồng Tà. Nam nhân này, có cần ngang ngược đến thế không?

“Độc Môn? Món nợ này, bản vương nhớ kỹ rồi. Hồng Tà, mong ngươi còn có thể sống được đến ngày bản vương tới tìm ngươi!”

Dứt lời, biến mất!

Đến khi Hồng Tà phản ứng lại thì đâu còn thấy bóng dáng Vệ Giới nữa!

Trên gương mặt tươi cười quen thuộc của hắn chợt xẹt qua một tia thất bại.

Hắn đường đường là môn chủ Độc Môn, hôm nay lại liên tiếp bị hai người uy hiếp.

Đáng hận hơn là, hai người này đều đến từ đại lục Tứ Phương.

Bất luận là thực lực hay thế lực đều không thể nào sánh ngang với Hồng Tà Độc Môn hắn được.

Vậy mà hắn lại không cách nào dạy dỗ, để mặc Vệ Giới chạy đi ngay trước mắt mình.

Thật đúng là… ngu xuẩn không chịu nổi!

Nhưng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân hoảng loạn. Hồng Tà chợt quay người, lúc này mới chú ý tới xung quanh tòa tháp có vô số thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.

Người của hắn, người của  Long đế quốc, lại chết một cách yên lặng không tiếng động như vậy?

Là kiệt tác của ai?

Nếu như khi nãy hắn nhìn không nhầm, người trong lòng Vệ Giới chính là Ly Diên đó!

Nếu nàng là Ly Diên thì cũng không khó lý giải nữa rồi. Nàng đầy một thân độc công xuất thần nhập hóa mà.

Mấy cây châm cuối cùng đó, nếu không phải dựa vào lực huyền linh bao vây bản thân mình lại, hắn thật không dám bảo đảm mình có thể tránh được hay không.

Chỉ là, cho đến nay hắn vẫn không hiểu. Rốt cuộc Ly Diên đó dùng cách gì để biến mình thành dung mạo và chiều cao của số mười ba?

Lại còn không có chút cảm giác sai trái nào.

Đây thật sự là kỳ tích!

“Không, không hay rồi môn chủ. Vệ Giới, Vệ Giới, bọn họ đã phá phòng tuyến rồi. Hiện tại, hiện tại trời đã sáng, tất cả độc nhân đều…”

Đối phương còn chưa nói hết thì đã chú ý tới thi thể nằm xung quanh, lập tức biến sắc: “Thế, thế này là thế nào?”

Lời nói của hắn không hề khiến Hồng Tà cảm thấy bất ngờ chút nào. Vệ Giới có thể có thời gian đuổi tới đây, tất nhiên đã có đường lui rồi.

Thật không ngờ một đội quân hơn một trăm người như vậy lại chống lại được bầy tang thi hơn ngàn người.

Bọn họ thật sự đã chịu đựng được tới trời sáng.

Lẽ nào họ đã nhìn ra điểm yếu của những tang thi này rồi sao?

Sau đó vẫn không ngừng kéo dài thời gian?

“Môn, môn chủ, ngài không sao chứ? Tiếp theo, chúng ta phải làm sao đây? Có cần đuổi theo hay không?”

Hồng Tà nhìn sang, ánh mắt lóe sáng, gầm lên:

“Đuổi, đuổi ông nội ngươi chứ đuổi. Không thấy nơi này thành ra thế nào rồi à? Còn không mau đếm lại số người?”

Thủ hạ kia bị dọa cho sợ đến rụt cổ, đang muốn rời đi, trong lúc vô tình ngẩng đầu, lại khiến đồng tử hắn đột nhiên phóng đại.

“Môn, môn chủ.”

“Lại có chuyện gì nữa?” Khi giọng nói của Hồng Tà vang lên, người kia lại run run ngón tay chỉ về phía mũi của hắn.

Dường như lúc này Hồng Tà mới cảm giác đc có dịch thể gì ấm ấm nóng nóng chảy ra từ mũi của hắn.

Khi hắn ngây ra tại chỗ, cẩn thận sờ lên, thủ hạ kia đột nhiên lấy tay che kín miệng mình.

Rất nhanh, Hồng Tà đã ý thức được sự kinh hoàng của thủ hạ là vì lí do gì.

Mắt, tai, miệng, thậm chí cả phía sau của hắn đều cảm giác như có thứ gì đó đang chảy ra.

Dáng vẻ vô cùng u ám kinh khủng.

“Máu, nhiều máu quá. Môn chủ, ngài, ngài không sao thật chứ?”

Thủ hạ run lẩy bẩy chỉ vào mình, sợ chết khiếp.

Nhưng trừ cảm giác có dịch thể chảy ra ngoài thì Hồng Tà chẳng có cảm nhận đặc biệt nào khác cả.

Lại nhìn cánh tay mình, dấu vết đen thui kia vẫn còn đó, thậm chí bất tri bất giác đã lan ra toàn thân.

Trừ cái đầu này ra thì về cơ bản đã hoàn toàn bị độc ăn mòn rồi.

Nghĩ đến lời cảnh cáo của số mười ba đối với hắn trước khi ra tay, trong lòng Hồng Tà bỗng hoảng loạn.

Lẽ nào, loại độc này, thật sự rất lợi hại sao?

Nhưng mạch đập hắn bắt được vẫn rất bình tĩnh yên ổn, nếu không phải thực sự đã trúng độc, chỉ dựa vào mạch đập, nhất định sẽ không phát hiện được.

Tim Hồng Tà đập càng lúc càng nhanh, đối diện với vẻ mặt kinh hãi của thủ hạ, cuối cùng hắn đã chọn chạy trốn.

Bỏ lại một đám môn nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong đáy mắt tràn ngập cảm giác sợ hãi.

“Ông trời à, chúng ta không nhìn lầm đấy chứ? Môn chủ ngài ấy, ngài ấy trúng độc rồi sao?”

“Vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao không thấy cáo đỏ sớm chiều ở chung với môn chủ đâu thế?”

Phải đó, Hồng Tà chạy rồi, Ly Diên đi rồi, vậy hai con vật đấu đá đến khó phân thắng bại trước đó trên tòa tháp này đâu?

Hiện giờ chúng đã chạy đi đâu mất rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện