“Khách sáo ư? Ném huynh vào Hàn Băng Trì hai ngày, nếu huynh có thể nhảy ra thì cô nãi nãi ta chặt đầu xuống cho huynh làm bóng đá!”
Ly Diên châm chọc không chút khách sáo khiến sắc mặt Hàn Tẫn cứng đờ. Hắn nghĩ tới năng lực của người này cũng bất giác mà nhíu mày lại: “Người này đúng là kẻ cứng cỏi nhất mà chúng ta từng gặp đấy.”
Ly Diên hừ lạnh một tiếng: “Mấy năm nay có người nào mà bổn cô nương chưa từng gặp qua? Người này bị thương nặng như thế mà từ đầu đến cuối đều không hừ lấy một tiếng, thậm chí cũng chẳng chút nghi ngờ gì với bất kỳ sự sắp xếp nào của ta. Như vậy thể hiện điều gì? Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Chỉ dựa vào điểm này thôi, bổn cô nương cũng phải coi trọng hắn hơn một chút rồi. Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo đi.”
Sau khi được Ly Diên nhắc nhở như vậy, lúc này Hàn Tẫn mới nhớ tới người này vẫn còn chưa làm bất cứ biện pháp phòng hộ gì mà đã rời đi rồi, lập tức nhấc chân lên nhanh chóng đuổi theo.
Trước đây khi nàng chưa dịch dung, vì vóc người nhỏ bé nên không hiếm khi bị người khác hoài nghi và châm chọc. Cho dù nàng nắm sinh mệnh bọn họ trong tay, bọn họ cũng chưa từng đặt nàng vào mắt. Hiện tại tuy đã dịch dung, nhưng chiều cao của nàng vẫn không thể thay đổi. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn người khác đều cảm thấy áp lực gấp bội. Nếu nàng dùng dung mạo thật để gặp người khác, chỉ sợ là họ đều sẽ coi nàng như trẻ con, cũng chỉ có người lòng lang dạ thú như Ly Hồng Đào mới coi nàng như cô nương đã có thể xuất giá mà thôi.
Vệ Giới này, cho dù thanh danh có tồi tệ hơn đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận được năng lực và khí tràng của hắn. Chỉ dựa vào điểm này thôi đã khiến người ta không dám đối địch với hắn rồi. Nếu tương lai có một trợ thủ như vậy thì đối với nàng mà nói tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại nào. Đặc biệt, người này còn là đối tượng mà tương lai nàng phải gả cho.
Về phần có thể gả được không thì tính sau, cứ nhìn về trước mắt, giữ mối quan hệ tốt đẹp cũng là vô cùng cần thiết.
Chuyện nàng gả đi vẫn còn chưa nói với các ca ca. Cho nên, Hàn Tẫn không cách nào hiểu được ý tốt mà nàng biểu hiện ra hiện tại thực chất đều chỉ là lót đường cho tương lai sau này thôi.
Nhưng điều Ly Diên không biết chính là, cho dù là người mạnh hơn nữa thì cũng có một mặt yếu đuối của riêng mình. Sức mạnh phô bày ra khi ở trong Hàn Băng Trì đều đã sụp đổ sau khi hắn quay về viện tử nơi hắn sống. Trước mắt Vệ Giới tối sầm, hắn ngất xỉu ngay trước mặt người bên mình.
Đây chính là Vệ Giới, dù nội tâm có yếu ớt hơn đi chăng nữa, có không chịu nổi công kích đi chăng nữa thì trước mặt người ngoài, hắn cũng có bản lĩnh để thể hiện ra một mặt mạnh mẽ như vậy, không cho phép người khác coi thường.
Vốn dĩ vẫn còn hai, ba thành nội lực, nhưng trong khoảnh khắc hắn ngất xỉu thì đã triệt để cạn kiệt, biến mất gần như không còn.
Giờ phút này hắn mới chan chính xem như một bệnh nhân.
Uy nghi của chủ tử, tất nhiên người ngoài không thể phá hỏng. Tứ đại hộ vệ đi theo hắn nhiều năm, đương nhiên biết hắn để ý điều gì. Cũng may bọn họ mang theo rất nhiều thánh dược chữa trị vết thương bên người nên mới không đến mức khiến mình mất thể diện trước mặt người khác.
Nếu Ly Diên biết thì chắc chắn sẽ trách mắng không chút nể tình rằng “đúng là đến chết vẫn sĩ diện”. Mà thực tế là một ngày nào đó trong tương lai, đúng là nàng đã chỉ vào mũi hắn rồi giậm chân trách mắng như vậy. Dám khiếu chiến chiến thần vương như vậy, e rằng khắp thiên hạ cũng không tìm ra được người thứ hai nữa.
Rất nhanh, phòng bếp đã đưa đồ ăn và thuốc bổ máu lên. Dù trong tình huống Vệ Giới đang hôn mê, tứ đại hộ vệ cũng nghĩ cách đút hắn uống hết những thứ này. Thuốc uống không thể ngừng, tất nhiên tắm thuốc cũng vậy. Đặc biệt là sau khi hắn gặp lạnh cực độ, thân thể chắc chắn đã bị tàn phá, nhất định phải tắm thuốc để điều dưỡng chăm sóc lại thì mới có thể đạt được tác dụng làm ít mà hiệu quả lớn.
Trong thời gian này, Ly Diên không hề bước vào Miểu Phong lâu một bước, tất cả đều giao cho tứ đại hộ vệ của hắn toàn quyền thu xếp. Bản thân nàng cũng vui vẻ thoải mái, sau khi ăn no uống đủ rồi liền ngồi xuống chữa trị vết thương.
Ly Diên châm chọc không chút khách sáo khiến sắc mặt Hàn Tẫn cứng đờ. Hắn nghĩ tới năng lực của người này cũng bất giác mà nhíu mày lại: “Người này đúng là kẻ cứng cỏi nhất mà chúng ta từng gặp đấy.”
Ly Diên hừ lạnh một tiếng: “Mấy năm nay có người nào mà bổn cô nương chưa từng gặp qua? Người này bị thương nặng như thế mà từ đầu đến cuối đều không hừ lấy một tiếng, thậm chí cũng chẳng chút nghi ngờ gì với bất kỳ sự sắp xếp nào của ta. Như vậy thể hiện điều gì? Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Chỉ dựa vào điểm này thôi, bổn cô nương cũng phải coi trọng hắn hơn một chút rồi. Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo đi.”
Sau khi được Ly Diên nhắc nhở như vậy, lúc này Hàn Tẫn mới nhớ tới người này vẫn còn chưa làm bất cứ biện pháp phòng hộ gì mà đã rời đi rồi, lập tức nhấc chân lên nhanh chóng đuổi theo.
Trước đây khi nàng chưa dịch dung, vì vóc người nhỏ bé nên không hiếm khi bị người khác hoài nghi và châm chọc. Cho dù nàng nắm sinh mệnh bọn họ trong tay, bọn họ cũng chưa từng đặt nàng vào mắt. Hiện tại tuy đã dịch dung, nhưng chiều cao của nàng vẫn không thể thay đổi. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn người khác đều cảm thấy áp lực gấp bội. Nếu nàng dùng dung mạo thật để gặp người khác, chỉ sợ là họ đều sẽ coi nàng như trẻ con, cũng chỉ có người lòng lang dạ thú như Ly Hồng Đào mới coi nàng như cô nương đã có thể xuất giá mà thôi.
Vệ Giới này, cho dù thanh danh có tồi tệ hơn đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận được năng lực và khí tràng của hắn. Chỉ dựa vào điểm này thôi đã khiến người ta không dám đối địch với hắn rồi. Nếu tương lai có một trợ thủ như vậy thì đối với nàng mà nói tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại nào. Đặc biệt, người này còn là đối tượng mà tương lai nàng phải gả cho.
Về phần có thể gả được không thì tính sau, cứ nhìn về trước mắt, giữ mối quan hệ tốt đẹp cũng là vô cùng cần thiết.
Chuyện nàng gả đi vẫn còn chưa nói với các ca ca. Cho nên, Hàn Tẫn không cách nào hiểu được ý tốt mà nàng biểu hiện ra hiện tại thực chất đều chỉ là lót đường cho tương lai sau này thôi.
Nhưng điều Ly Diên không biết chính là, cho dù là người mạnh hơn nữa thì cũng có một mặt yếu đuối của riêng mình. Sức mạnh phô bày ra khi ở trong Hàn Băng Trì đều đã sụp đổ sau khi hắn quay về viện tử nơi hắn sống. Trước mắt Vệ Giới tối sầm, hắn ngất xỉu ngay trước mặt người bên mình.
Đây chính là Vệ Giới, dù nội tâm có yếu ớt hơn đi chăng nữa, có không chịu nổi công kích đi chăng nữa thì trước mặt người ngoài, hắn cũng có bản lĩnh để thể hiện ra một mặt mạnh mẽ như vậy, không cho phép người khác coi thường.
Vốn dĩ vẫn còn hai, ba thành nội lực, nhưng trong khoảnh khắc hắn ngất xỉu thì đã triệt để cạn kiệt, biến mất gần như không còn.
Giờ phút này hắn mới chan chính xem như một bệnh nhân.
Uy nghi của chủ tử, tất nhiên người ngoài không thể phá hỏng. Tứ đại hộ vệ đi theo hắn nhiều năm, đương nhiên biết hắn để ý điều gì. Cũng may bọn họ mang theo rất nhiều thánh dược chữa trị vết thương bên người nên mới không đến mức khiến mình mất thể diện trước mặt người khác.
Nếu Ly Diên biết thì chắc chắn sẽ trách mắng không chút nể tình rằng “đúng là đến chết vẫn sĩ diện”. Mà thực tế là một ngày nào đó trong tương lai, đúng là nàng đã chỉ vào mũi hắn rồi giậm chân trách mắng như vậy. Dám khiếu chiến chiến thần vương như vậy, e rằng khắp thiên hạ cũng không tìm ra được người thứ hai nữa.
Rất nhanh, phòng bếp đã đưa đồ ăn và thuốc bổ máu lên. Dù trong tình huống Vệ Giới đang hôn mê, tứ đại hộ vệ cũng nghĩ cách đút hắn uống hết những thứ này. Thuốc uống không thể ngừng, tất nhiên tắm thuốc cũng vậy. Đặc biệt là sau khi hắn gặp lạnh cực độ, thân thể chắc chắn đã bị tàn phá, nhất định phải tắm thuốc để điều dưỡng chăm sóc lại thì mới có thể đạt được tác dụng làm ít mà hiệu quả lớn.
Trong thời gian này, Ly Diên không hề bước vào Miểu Phong lâu một bước, tất cả đều giao cho tứ đại hộ vệ của hắn toàn quyền thu xếp. Bản thân nàng cũng vui vẻ thoải mái, sau khi ăn no uống đủ rồi liền ngồi xuống chữa trị vết thương.
Danh sách chương