Chuyện này đến giờ hai tỷ muội còn canh cánh trong lòng, cho dù bọn họ biết đó là mệnh lệnh của đại ca nhưng vẫn không nhịn được mãnh liệt lên án cùng với nhị ca.

Bây giờ bọn họ gần như điều tra xong mọi chuyện trên đảo, thân là đại ca ca, có phải nên đứng ra bày tỏ sự coi trọng với hai vị muội tử hay không? Vốn tưởng rằng Công Tử Diễn có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn thuyết phục, nhưng ai ngờ câu trả lời của nàng ấy lại khiến Linh Diên càng thêm rối rắm.

“Tuy rằng chuyện này của chúng ta xem ra rất quan trọng, nhưng với đại ca thì chưa chắc.”

“Tại sao? Ta cảm thấy chỉ riêng việc Độc Quỷ còn sống đã đủ rồi.”

Công Tử Diễn nhìn xoáy vào Linh Diên: “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy muội còn không nhìn ra ca ca của chúng ta mạnh thế nào hả? Không chỉ thực lực của bản thân huynh ấy, còn có lực lượng phía sau huynh ấy. Muội có từng đoán thân phận thật của chúng ta là cái gì chưa?”

Linh Diên hơi sửng sốt, “Tỷ tỷ muốn nói gì?”

“Ta muốn nói là, sở dĩ các ca ca chậm chạp không nhận chúng ta, thậm chí dùng phương pháp nuôi thả trục xuất chúng ta, ta cảm thấy phía sau chắc chắn có nguyên nhân, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa thân phận của chúng ta, tất nhiên không tầm thường.”

Đối lập với Linh Diên từ nhỏ đã sống ở đại lục Tứ Phương, không tiếp xúc với bất kỳ người nào của Long đế quốc, Công Tử Diễn thừa nhận nàng ấy biết nhiều hơn muội muội rất nhiều. Vì vậy trong lòng nàng ấy đã sớm âm thầm suy đoán, chỉ có điều chưa chứng minh được là đúng, lại bị các ca ca cố ý giấu giếm. Cho dù bọn họ biết nàng ấy đã có suy đoán cũng chưa từng nói ra. Mục đích là gì, tất nhiên chính là câu nghĩa phụ thường nói.

“Thời cơ chưa tới.”

Hiện tại nàng ấy tò mò hơn chính là, khi nào mới thật sự là thời cơ đây?

Ca ca của bọn họ ưu tú như thế, như vậy cha mẹ của bọn họ phải là người thế nào?

“Xem ra trong lòng tỷ tỷ đã chắc chắn rồi.” Linh Diên chăm chú nhìn chằm chằm Công Tử Diễn, đôi mắt trong sáng.

Công Tử Diễn dở khóc dở cười nhìn nàng, “Nha đầu ngốc, trong lòng rõ nhưng nói ra chưa chắc đã rõ, chuyện này không vội được. Nhất là muội, ta cảm thấy bây giờ muội có lẽ muội nên lo lắng Độc Quỷ ở đâu hơn.”

Linh Diên thấy Công Tử Diễn đổi chủ đề, rõ ràng lảng tránh, mặc dù trong lòng mất hứng cũng chỉ có thể thầm hận, ai bảo hai người ca ca của nàng cũng thế chứ?

Được, càng hiếu kỳ trong lòng càng khó chịu, thận phận vừa nói, để cho nó xuống địa ngục đi.

“Người quái dị kia có gì phải lo lắng? Thấy không, những vật này ta đều lấy được từ chỗ của gã, lão gia hỏa còn nói chỉ cần ta muốn, gã sẽ tìm cách lấy tới cho ta. Chuyện này có phải nghe đáng yêu lắm không?”

Công Tử Diễn tức giận đưa tay gõ đầu nàng: “Muội dó, đến lúc nào rồi muội còn có tâm trạng đùa giỡn nữa? Lão gia hỏa kia là độc nhân có tiếng, không dính vào được. Tuy rằng muội không sợ gã nhưng người này có thể lăn lộn tới hôm nay, tuyệt đối không phải muội có thể lừa gạt. Nếu muội không sợ gã, thật ra có thể thử tiếp cận, tìm ra người phía sau Hồng Mị Nhi và gã, nói không chừng muội sẽ lập công lớn.”

Linh Diên không cho là đúng bĩu môi: “Lập công? Lập công có thể coi như ăn cơm sao? Hay là có bạc tiêu? Ta trước trước sau sau lập bao nhiêu công rồi, có khi nào hai người ca ca vô lương tâm kia để bụng đâu. Hừ, tỷ tỷ tỷ nói cái gì cũng đừng nhắc tới lập công, muội không hiếm lạ, hai người ca ca không đáng tin kia lại càng không hiếm lạ!”

“Diên Nhi.” Sao có thể nói như vậy được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện