“Lời này của phụ hoàng là có ý gì? Chẳng lẽ những người Long tộc này còn muốn cướp đi cơ nghiệp mà chúng ta đã vất vả tạo dựng nên sao? Bọn họ dựa vào cái gì chứ?”

Lão hoàng đế chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của mình lại chua xót và bất lực đến thế: “Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào người ta là Long tộc. Các ngươi có biết Long tộc thực sự có ý nghĩa gì không?”

Long tộc không ở trên đại lục đế quốc mà ở Long vực xa xôi, đó là một thế giới thần bí gần như khép kín, dù có mạnh mẽ như Ma tộc thì cũng không có tư cách ngồi chung bàn với họ. Còn đại lục đế quốc, ha ha, cũng chỉ là bia đỡ đạn của bọn họ mà thôi.

Chỉ cần bọn họ muốn thì có thể nói hủy là hủy, đó là lí do vì sao mà Thương Úc lại càn rỡ đến vậy.

Sự điên cuồng ngang ngược của hắn ta khiến đại lục Tứ Phương bị hủy diệt, nếu giờ đại lục đế quốc không có Mặc tộc kiên cường chống đỡ thì… Ha ha, giờ làm gì còn địa vị của Long gia bọn họ? Nói đến đây, có lẽ chỉ là ông ta không muốn thừa nhận sự thật trước mắt thôi. Ai mà không biết mấy năm nay Mặc tộc đóng vai trò gì ở đại lục đế quốc?

Tổ tông bọn họ đã quên, chẳng lẽ tổ tông của những gia tộc khác cũng quên mất sao?

Trước kia không biết thì thôi đi, giờ đã biết rồi liền cảm thấy thân phận bây giờ châm chọc ra sao, khiến ông ta tự phải xâu hổ với bản thân.

Chẳng trách thần tư năm đó có làm thế nào cũng chướng mắt coi thường ông ta, vì một Long Diệc mà thà trở mặt với tỷ tỷ ruột của mình, thà đoạn tuyệt với gia tộc của mình cũng không muốn gả cho ông ta.

Nghĩ đến đây, lão hoàng đế đã cảm thấy trong lòng đau đớn như bị dao khoét. Mặc Tử Ngọc năm đó phong hoa tuyệt đại biết nhường nào, ngang tài ngang sức với Mặc Tử Hoàng tuyệt sắc vô song, nhưng vì mệnh lệnh của gia tộc mà Mặc Tử Ngọc chỉ có thể gả cho ông ta.

Nếu năm đó nàng cứ xuất giá như vậy thì có lẽ cũng sẽ không có những bi kịch sau này.

Mặc Tử Ngọc, nữ nhân thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, vì tình cảm chân thành của mình, cho dù không chiếm được thì cũng muốn khiến Long Diệc nhớ đến nàng cả đời. Chẳng những muốn hắn nhớ đến nàng, còn phải khiến tỷ tỷ của nàng Mặc Tử Hoàng cả đời cũng không quên được. Dù nàng đã chết cũng muốn chen giữa hai người bọn họ đến chết không thôi.

Mặc Tử Ngọc, nàng là ác mộng của Long Diệc và Mặc Tử Hoàng, nhưng sao lại không phải là ác mộng của Long Hạo Thiên ông ta.

Nàng yêu Long Diệc, Long Diệc lại yêu Mặc Tử Hoàng, dù vẻ ngoài của hai người giống nhau như đúc thì cũng không thể nào thay đổi được kết cục cuối cùng.

Mặc Tử Ngọc, ngươi đúng là đồ ngốc mà, vì một nam nhân như vậy mà trả giá bằng chính tính mạng của mình, thật sự đáng giá sao, thật sự đáng như vậy sao?

Thậm chí Long Hạo Thiên đã từng nghĩ đến có phải mỗi đời thần tư gả cho người Long gia bọn họ đều cảm thấy uất ức vô cùng không?

Dù sao Mặc tộc cũng là một gia tộc có nội tình và thực lực hùng mạnh như Long tộc, còn bọn họ là cái thá gì? Bọn chỉ là một sự ràng buộc để duy trì hòa bình của đế quốc mà thôi.

“Phụ hoàng, nhi thần mặc kệ Long tộc kia là cái gì, nhi thần chỉ biết là hiện giờ đại lục đế quốc đang nằm trong sự khống chế của Long gia chúng ta. Tuy đại điển kế thừa của Mặc tộc đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng chung quy thì hai người kia đã hoàn thành nhiệm vụ kế thừa. Bên này thần nữ đã được kế thừa rồi, vậy thì bên thần tư không phải càng dễ dàng sao? Phụ hoàng, kế đến có phải chúng ta có nên thảo luận xem trong mấy huynh đệ chưa thú thê trong chúng ta để ai đến cưới tân thần tư thì mới phù hợp nhất không?”

Lục hoàng tử chưa thú thê vừa dứt lời thì thoáng chốc đã khiến Long Tường và những hoàng tử khác đã thú thê luống cuống.

Nếu còn trưởng tử Long Khôn thì đương nhiên chuyện này nói thế nào cũng không đến lượt hắn ta, đáng tiếc lão đại đã tự tìm đường chết rồi, vậy thì giờ hắn ta thân là thứ tử của Long gia, luôn phiên cũng đến lượt hắn ta rồi.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, vì trước kia ngầm chỉ định là hoàng trưởng tử cưới thần tư nên tất nhiên lão nhị là hắn ta đã có chính phi, giờ nếu hắn ta muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế thì nhất định phải giải quyết vị chính phi này. Nếu không thì hắn ta không có tư cách cưới thần tư, vì sự kiêu ngạo của Mặc tộc tuyệt đối không cho phép huyết mạch của mình chia sẻ trượng phu với người khác.

Thần tư trước kia của lão hoàng đế đã chết trước hôn lễ của bọn họ, Thần Nữ tộc không có thần tư thứ hai để bù lại cho ông ta nên đã cho phép ông ta nạp thiếp, nhưng vị trí hoàng hậu thì cho dù thần tư chết đi thì đó cũng là của nàng, dù nàng không yêu thương ông ta, dù nàng đã sỉ nhục ông ta, nhưng trước mặt ích lợi của gia tộc, ông ta cũng phải thừa nhận vị hoàng hậu này. Vậy nên hoàng hậu của Long gia bọn họ cũng chỉ có một dòng họ Mặc, tuyệt đối không thể xuất hiện người thứ hai.

Hiện giờ hoàng trưởng tử đã chết, nhưng hoàng thứ tử hắn ta lại đã thú phi nạp thiếp, nếu muốn cưới thần tư thì căn bản không có khả năng. Một ngày hắn ta không chiếm được thần tư thì ngôi vị hoàng đế làm sao còn có phần hắn ta?

Vất vả lắm hắn ta mới mong ngóng được đến ngày lão đại chết, sao có thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hỏng việc lớn chứ?

Nhưng không đến đường cùng lắm hắn ta sẽ không giết thê thiếp của mình. Vốn hắn ta còn nghĩ lần này Mặc tộc đã lành ít dữ nhiều, nhưng có thế nào thì hắn cũng không thể ngờ ở giữa lại xảy ra nhiều biến cố như vậy nên hắn ta còn chưa rút ra được thời gian giải quyết hậu quả, giờ mấy huynh đệ đều ở đây, lại đưa ra vấn đề này ngay tại chỗ, Long Tường liền nóng vội.

Chẳng những hắn ta nóng vội mà lão tam, lão tứ, lão ngũ cũng sốt ruột. Ngược lại là lão lục, trước kia hắn ta bị mấy ca ca ép đến không ngẩng đầu dậy nổi, hiện giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy được chút ánh sáng trong chuyện này, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Dù sao nếu so về năng lực, ai có thể cưới được thần tư thì có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế đời kế tiếp, đây gần như đã là luật ngầm của Long gia. Hơn nữa hắn ta cũng không cảm thấy năng lực của mình thua kém những vị ca ca kia, chẳng qua lúc trước không có cơ hội biểu hiện, giờ ông trời đã cho hắn ta cơ hội này, nếu hắn ta bỏ lỡ thì có thể đi chết đi được rồi.

“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy giờ không nên bàn đến chuyện này ngay, dù sao bây giờ Mặc tộc đang loạn thành một đống, mâu thuẫn nội bộ vẫn còn chưa giải quyết được, sao còn có tâm trạng nói chuyện này đúng không?”

“Đúng đó phụ hoàng, nếu không phải loạn đến không giải quyết được thì sao bọn họ có thể phong bế tộc? Mà đã phong bế tộc thì thôi đi, lại còn không giới hạn thời gian, điều này càng kỳ quái hơn, thế nên nhi thần nghĩ chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ càng hơn.”

“Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn? Không phải mấy vị hoàng huynh muốn làm gì với các hoàng tẩu chứ? Dù sao thì các vị hoàng huynh đều đã là người có thê thiếp rồi, thậm chí ngay cả hài tử cũng có, còn vọng tưởng cưới thần tư sao?”

“Ngươi nói bậy nói bạ gì đó! Lão lục, đây là loại chuyện mà ngươi có thể đem ra nói lung tung sao? Rốt cuộc ai cưới thì phụ hoàng là người rõ ràng hơn ai hết, trong chuyện này, ai trong chúng ta cũng không có quyền lên tiếng. Ngươi cứ nóng lòng không nhịn được thúc ép phụ hoàng như vậy có phải mục đích quá rõ ràng rồi sao?”

“Còn nữa, ngươi cho là thần tư là ngươi ngươi muốn cưới là có thể cưới sao? Thái độ của bên Mặc tộc còn quan trọng hơn so với chúng ta nhiều, không phải ngươi muốn cưới là có thể cưới, người ta chẳng những xem xét nhân phẩm mà còn phải xem năng lực. Về điểm này thì ta nghĩ ngươi có nóng lòng thế nào cũng vô ích thôi. Ha ha, dù sao thì biểu hiện thường ngày của ngươi mọi người cũng đã nhìn thấy cả rồi.”



Khi các hoàng tử đang không ngừng khắc khẩu vì vấn đề ai cưới thần tư, Long Hạo Thiên bực bội đến mức ném chén trà trong tay ra ngoài, không chút lưu tình trách mắng bọn họ, ngôn từ sắc bén đến mức khiến bọn họ thân là hoàng tử đổi sắc ngay lập tức…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện