Khuê nữ nhà nàng đúng là không đáng yêu chút nào, thì ra nếu bọn họ không ủng hộ Linh Diên, nàng sẽ không nhận bọn họ sao?
“Các ca ca thì sao? Sao lại không lên tiếng?”
Tuy rằng phụ thân và nương tán thành, nhưng hai người ca ca không khỏi hơi yên tĩnh quá.
Mặc Ngân chăm chú nhìn Linh Diên, biểu cảm rất cẩn thận, “Muội nghiêm túc ư?”
Linh Diên cười ha ha, “Đương nhiên rồi, vấn đề này từ khi vào cấm địa ta đã nghĩ tới.

Bởi vì ta thật sự chán ngấy cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời kia.”
“Nhưng muội có từng nghĩ tới muốn thực hiện vấn đề này khó khăn bao nhiêu chưa?”
“Khó? Ca, khó có lẽ là khó trong miệng những kẻ bảo thủ kia.

Huynh cảm thấy những người khác sẽ phản đối sao? Ta lại không thấy vậy, nhất là những gia đình nam nhân trong dòng chính, bọn họ còn ước gì có thể sửa đổi tổ chế, bởi vì chỉ có như vậy, con của bọn họ mới có ngày nổi danh.

Nếu không, chỉ cần không có song sinh nữ mới chào đời, gia tộc sẽ vĩnh viễn do tứ phòng chúng ta chưởng quản.

Cứ tiếp tục như vậy còn ai có lòng cầu tiến nữa? Còn ai muốn cạnh tranh nữa? Ta làm như vậy không chỉ vì bản thân mà nhiều hơn là vì nghĩ cho gia tộc.”
“Vậy mấy người phản đối…”
“Ca, chuyện này nên sớm không nên muộn, thừa dịp phụ thân và nương trở về, gia tộc tổ chức đại hội, ta sẽ tuyên bố với mọi người chuyện này.

Ta vừa nói ra, ai phản đối, ta sẽ nhốt người đó lại.


Ta cũng muốn xem xem còn ai dám phản đối.”
Mặc Ngân dở khóc dở cười nhìn muội tử nhà mình, “Diên Nhi, muội làm vậy là không đúng.”
“Không có gì đúng hay không, dù sao ta cứ vui vẻ quyết định như vậy.

Hơn nữa để miễn cho những người kia nói ta thiên vị các ca ca, ta sẽ tuyên bố trước mặt mọi người người của dòng chính trong gia tộc đều có tư cách tham gia tranh cử tuyển chọn người thừa kế.

Hai mươi cường giả đứng đầu chẳng những có tư cách trúng cử vào trưởng lão đường, còn có tư cách tranh cử người thừa kế.

Tóm lại, Mặc gia chúng ta đã đến lúc thay máu rồi.

À, đúng rồi, để biểu hiện công bằng tuyệt đối, nữ tử cũng có thể tham gia.”
Mặc Uyên vừa uống một ngụm trà nghe thấy câu này lập tức phun ra.

Công Tử Diễn ở ngay bên cạnh hắn ta lập tức ghét bỏ bật dậy.
“Ai da nhị ca, huynh làm gì vậy?”
“Ta nói này muội tử, chúng ta không chơi như vậy được.

Muội mới nói muốn rút khỏi vị trí thừa kế, sao tiếp theo còn bổ sung một câu nữ tử cũng có thể tham gia tranh cử?”

Lần này không cần Linh Diên ra mặt giải thích, Công Tử Diễn đã trực tiếp ném cho hắn ta một cái trợn trắng.
“Chuyện này còn phải hỏi hả? Mấy năm nay trưởng lão đường, còn có gia tộc đều không chú ý tới việc bồi dưỡng nữ tử.

Tuy rằng trong việc này người được hưởng lợi là hai người bọn ta, những những nữ tử khác vì những trường hợp khác cần bọn họ nên cũng bỏ ra không ít tâm huyết.

Ý muội muội là không để lợi ích của gia tộc lãng phí, vì vậy mới tăng thêm một cái như vậy.

Từ đó không lo nhân tài bị trôi mất.”
“Đúng, ý của tỷ tỷ chính là điều ta muốn nói.

Đương nhiên, đến lúc đó cũng sẽ giải thích một chút, nữ tử muốn thừa kế gia tộc nhất định phải chọn con đường kén rể, hơn nữa tương lai hài tử tiếp tục sử dụng họ mẹ.”
“Chuyện này không cần muội thông báo, tất cả mọi người đều biết, bởi vì trước kia cũng là như vậy mà!”
Linh Diên lắc đầu, “Đó là lúc trước, sau khi ta tuyên bố từ nay về sau gia tộc sẽ do nam tử các huynh kế thừa, nữ tử sẽ bị gạt ra bên ngoài.

Chỉ khi tỏ rõ điểm này bọn họ mới có tư cách ở lại, nên nói nhất định phải sớm nói rõ ràng, nếu không sẽ tạo thành rất nhiều hiểu lầm không cần thiết.

Bất kể thế nào, mọi chuyện cũng là vì nghĩ cho lợi ích của gia tộc.

Ta nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày những kẻ phản đối kia nghĩ thông.”

Lần này Mặc Uyên không lên tiếng nữa, hắn ta và Mặc Ngân trao đổi một ánh mắt, yên lặng suy nghĩ.

Mười sáu năm trước để muội muội chịu khổ cho bọn họ, vậy mười sáu năm sau đã đến lúc bọn họ nên che mưa chắn gió cho hai người rồi.
Ba ngày sau, toàn tộc Mặc tộc hành động, trong quảng trường trung tâm của nội bộ gia tộc Mặc tộc diễn ra hoạt động bỏ phiếu quy mô lớn toàn tộc lần đầu tiên.
Lúc bọn họ tiến vào đều được phát cho hai quân cờ đỏ trắng.

Ban đầu bọn họ còn chưa hiểu, nhưng đến khi đại hội tiến hành đến khâu cuối cùng, Mặc Thanh Ca thân là hy vọng của toàn tộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ sau nửa năm.
Nhưng khiến bọn họ bất ngờ chính là lúc này đáng lẽ nàng nên dõng dạc cổ vũ đại hội một phen, ai ngờ câu đầu tiên nàng nói sau khi xuất hiện chính là: “Thân là thần nữ đời thứ mười tám của Mặc tộc, ta ở đây trịnh trọng tuyên bố, từ nay về sau, ta chính là thần nữ đời cuối cùng.”
Lời vừa nói ra, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì hiển nhiên mọi người vẫn chưa kịp phản ứng ý tứ chân chính những lời này của nàng.
“Từ khi Mặc tộc được sáng lập tới nay, có thể nói đời sau không bằng đời trước.

Tuy rằng đã trải qua tròn mười tám đời, nhưng gia tộc càng lúc càng thụt lùi đã là sự thật không thể chối cãi.

Làm thần nữ đời này, làm người quản lý gia tộc, ta có trách nhiệm ở đây tuyên bố, ta muốn thay đổi tổ chế Mặc tộc.

Từ nay về sau, Mặc tộc không phải thị tộc mẫu hệ phụ hệ nam không ra nam, nữ không ra nữ, mà phải thay đổi thành thị tộc phụ hệ chân chính.

Nói cách khác, sau ta sẽ có nam tử kế thừa Mặc tộc, lần nữa phát triển Mặc tộc rạng rỡ, đưa Mặc tộc lên đỉnh cao chân chính.”
Lần này, tất cả mọi người phản ứng lại, hiện trường một mảnh xôn xao.

Linh Diên đưa tay cũng không thể ngăn cản sự kích động và bất mãn của bọn họ.


Cho đến khi Long Diệc luôn ngồi bên cạnh không nói lời nào đột nhiên phát ra một tiếng rồng ngâm có lực uy hiếp cường đại, cuối cùng mới ổn định lại tình hình.
“Ta hy vọng mọi người có thể suy nghĩ cho lợi ích của gia tộc thật cẩn thận.

Dù sao Mặc tộc đang dần dần đi về hướng suy bại đã là sự thật không thể chối cãi, mà những năm qua để tìm kiếm song sinh nữ thừa kế, nam tử nhất mạch dòng chính của gia tộc có thể nói đa phần đã từ bỏ, không chỉ là cơ hội tu luyện, thậm chí là rất nhiều năng lực về phương diện thiên phú cũng vì vậy mà bị mai một, đó là một sự thật bất công.

Nam tử hán đại trượng phu vốn nên đội trời đạp đất, che mưa chắn gió cho gia tộc.

Trách nhiệm như vậy đè trên người nữ tử bọn ta quá bất công, cũng quá vất vả.
Từ xưa đến nay là nam chủ ngoại nữ chủ nội, ta nghĩ năm đó chưa chắc lão tổ tông dự đoán được tình huống của gia tộc mấy trăm năm sau.

Bây giờ ta ở đây cả gan nói một câu đại nghịch bất đạo, năm đó ý của lão tổ tông là muốn nữ tử bọn ta được bảo vệ thật tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, bây giờ ngược lại là mấy nữ tử bọn ta dùng tính mạng bảo vệ gia tộc, chuyện này có công bằng không?
Đáp án dĩ nhiên là không công bằng, chẳng những với nữ tử, thậm chí với nam tử đang có mặt ở đây cũng là bất công.

Như vậy, phải làm thế nào mới có thể công bằng đây? Ta cho rằng chỉ có kẻ mạnh mới là người thừa kế dẫn dắt Mặc tộc đi về phía phồn vinh chân chính, mà kẻ mạnh này, ta hướng tới việc không giới hạn nam nữ, kẻ mạnh chính là kẻ thắng.
Trong tương lai, người đứng đầu đại hội thừa kế đương nhiên không chút lo lắng sẽ là người thừa kế gia tộc.

Những người còn lại cũng không cần nhụt chí, vẫn có thể tranh cử vào trưởng lão đường của gia tộc và những người nắm quyền những khâu quan trọng.

Trong tay các ngươi có hai quân cờ, màu đỏ đại biểu đồng ý, màu trắng đại biểu không đồng ý.

Nhiều lời vô ích, có thể bắt đầu bỏ phiếu đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện