Hối hận không?
Tất nhiên là hối hận, nhưng có tác dụng không?
Kết quả đã rõ ràng, cả hoàng đế cũng cũng hứng chịu khinh bỉ tới như vậy, vậy những gia tộc như bọn họ thì sao?
E rằng Long Diệc lại càng không đặt vào mắt nhỉ?
Thảo nào hai nha đầu tới từ đại lục Tứ Phương lại xử lý trên dưới Mặc tộc thỏa đáng trong thời gian ngắn như vậy.

Cho dù bọn họ không phục cũng không được.
Làm sao bây giờ?
Đương gia của Lận gia và Tuyết gia đều nhìn thấy được ảo não trong mắt nhau.

Sớm biết thế bọn họ cần gì phải đặt tinh thần và sức lực trên người hoàng tộc chứ?
Vốn dĩ Mặc gia suy tàn là điều tất cả bọn họ đều vui mừng nhìn thấy, nhưng bây giờ theo sự trở về của Long Diệc, Mặc tộc thay đổi tổ chế, cộng thêm sau này còn là tứ phòng bọn họ khống chế Mặc tộc, có thể nói cơ hội còn lại cho gia tộc khác đã cực kỳ nhỏ bé.

Cả thế lực mạnh như Ma tộc cũng có thể bị Long Diệc dễ dàng giải quyết hết, bọn họ gần như không dám nghĩ nếu hôm ấy ở Mặc tộc bọn họ thật sự làm gì Mặc tộc thì sẽ có kết cục thế nào.

Nhưng dù vậy, sự khoanh tay đứng nhìn của bọn họ cũng sẽ mang tới cái giá đáng kể cho bọn họ.

Thần phục, dường như trở thành lực chọn duy nhất của bọn họ.
Mà hoàng tộc, qua hôm nay, tương lai thật sự không biết sẽ thế nào.

Cái quỳ này của lão hoàng đế gần như đã xóa sạch danh vọng trăm năm qua của hoàng tộc, cho dù mấy đứa con trai kia của ông ta không phục cũng vô dụng.
“Đứng lên đi, bổn vương hi vọng từ nay về sau các ngươi nhớ kỹ thân phận của mình, đừng để bị vinh hoa phú quý che mắt.

Hoàng tộc vẫn là của các ngươi, trước kia bổn vương không can thiệp, sau này cũng sẽ không can thiệp, nhưng về Mặc tộc…”

“Nô tài nhất định xem Mặc tộc như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt đối không dám thất lễ!”
Thấy lão hoàng đế tỏ thái độ, Long Diệc lập tức vui vẻ: “Đại lục đế quốc không phải sân nhà của bổn vương, vì vậy bổn vương sẽ không can thiệp quá nhiều.

Nhưng ở đây có con gái của ta thì đã khác, các ngươi giữ khuôn phép tất nhiên là tốt nhất, nếu có tâm tư bất chính, không cần bổn vương ra tay, chỉ mỗi Mặc tộc cũng có thể diệt trừ các ngươi.

Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể chơi thử xem!”
Vẻ mặt lão hoàng đế lập tức khó chịu còn hơn bị nuốt phải ruồi, dường như ngoại trừ liên tục cúi đầu đáp lời thì không còn lựa chọn khác.
“Nô tài không dám.”
Khóe môi Long Diệc cong lên nụ cười trào phúng như có như không, đôi mắt sắc bén thờ ơ đảo qua sắc mặt của đám con cháu Long gia, cười lạnh một tiếng.
“Ngươi không dám không có nghĩa những người khác mặc kệ.

Mà thôi, thế giới này chính là như vậy, kẻ mạnh làm vua, thanh niên cũng nên có nhiệt huyết một chút.

Tương lai con cháu có số phận của mình, dù sao bổn vương chẳng muốn nhúng tay.”
Dứt lời, tay trái hắn ôm vai Linh Diên, tay phải nắm tay Công Tử Diễn, ung dung lười biếng đạp bước rời khỏi.

Hai đứa con trai cứ thế bị hắn hoa lệ quên lãng.
Mặc Uyên há to miệng định nói gì đó lại bị Mặc Ngân kéo, không chút thương tiếc trào phúng hắn ta.
“Trong mắt phụ thân của chúng ta, chúng ta đều là con ghẻ.

Đệ đó, đừng có lấy mặt nóng dán mông lạnh nữa.”
Tất nhiên Mặc Uyên không phục, nhưng nghĩ lại thái độ của cha đối với hai người bọn họ và hai tỷ muội trong khoảng thời gian này, quả thực một cái là trời cao, một cái là vực sâu, không phải con ghẻ thì là gì?
Không công bằng, chuyện này mẹ nó quá bất công rồi.

Bọn họ cũng là con của hai người, bọn họ cũng lớn lên trong cảnh không có tình thương của cha mẹ mà! Tại sao hai người kia chỉ bù đắp cho muội muội của bọn họ mà mặc kệ bọn họ chứ? Lòng thiên vị đúng là vô biên giới rồi.
Cha như vậy thì cũng thôi đi, đáng giận nhất chính là mẫu thân cũng như vậy, cứ như hai huynh đệ bọn họ đến thế giới này là để làm quần chúng vậy.
Nhìn bộ dạng Mặc Uyên tức giận bất bình không phóng khoáng, khóe môi Mặc Ngân khẽ cong, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bọn họ hồn nhiên không chú ý tới sau khi cha con Long Diệc đi, bầu không khí đóng băng khiến người ta khiếp sợ ở hiện trường mới dần dần khôi phục.
Lão hoàng đế được lão thái giám đỡ, người run rẩy đứng dậy, trên mặt không có lúng túng, chỉ có sầu lo về tương lai.
Mà đám hoàng tử vừa rồi uất ức với biểu hiện của phụ hoàng mình cũng từ trong đoạn đối thoại vừa rồi từ từ hiểu được điều gì.

Tới bây giờ bọn họ mới muộn màng phát hiện bản thân đã bất giác đổ mồ hôi ướt đẫm cả người.
Lại nhìn nhị hoàng tử, căn bản có thể dùng từ trắng như tuyết để hình dung.
Đến khi lão hoàng đế hoàn hồn không thèm nhìn văn võ bá quan với người cầm quyền của các gia tộc mà chủ động đi tới chỗ Mặc Ngân.
Sau đó dưới ánh mắt nghẹn họng trân trối của mọi người, ông ta khom người bái một cái thật sâu với Mặc Ngân, à không, phải nói là Mặc gia, đồng thời tỏ thái độ tại chỗ: “Long Hạo Thiên ta ở đây thề với trời, từ nay về sau vĩnh viễn xem Mặc tộc như thiên lôi sai đâu đánh đó.”
Hoa gia và Lăng gia vốn ủng hộ Mặc tộc, lúc này cũng không có áp lực gì đứng ra tỏ thái độ.

Sau đó người đứng đầu của bát đại hào môn cũng vội vàng bước ra thể hiện lòng trung thành của mình.
Chờ tất cả mọi người tỏ thái độ xong, người của Lận gia và Tuyết gia đứng ra thừa nhận Mặc Ngân, hoặc là thân phận người cầm quyền tương lai của Mặc tộc.
Về việc này, hai huynh đệ Mặc Ngân lại không có chút xíu gánh nặng tâm lý nào.

Tuy rằng bọn họ cũng hiểu lần này thu phục Long đế quốc thuận lợi như vậy tất cả đều là mượn thế của cha mình, nhưng tương lai có thể khiến những người này thật lòng thuần phục hay không vẫn phải xem thủ đoạn của bọn họ.
Tục ngữ nói rất đúng, sư phụ dẫn của tu hành dựa vào mình chính là chỉ tình trạng hiện tại của bọn họ.
Long Diệc cùng lắm chỉ vứt thả con săn sắt bắt con cá rô, tương lai có thể giữ được mảnh đất nhỏ của bọn họ hay không còn phải dựa vào nội tình và sức mạnh của Mặc tộc.

Nhưng lần này Long đế quốc có thể hoàn thành thống nhất cũng là một chuyện rất đáng mừng, bây giờ ngẫm lại buộc phải khen một câu muội tử nhà mình mưu tính sâu xa.
Từ khi khắp nơi thống nhất, hai tỷ muội Linh Diên thuận lợi thoát khỏi thân phận, tiêu sái làm một tiểu thư thế gia chân chính.

Sau một khoảng thời gian nhan nhã nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, hai tỷ muội Linh Diên ném quyền hành của Mặc tộc cho cha mẹ huynh trưởng rồi vào một đêm tối gió lớn cưỡi Bạch Tra lặng yên không tiếng động bỏ đi.
Đến khi Ngọc Ngân và Vệ Giới biết thì không biết hai nha đầu kia đã sớm chạy đi đâu rồi.
Hai người vừa định đuổi theo đã bị nhạc phụ đại nhân đột nhiên xuất hiện chặn lại.
“Muốn đuổi theo hai đứa con gái của ta à?”
Ngọc Ngân và Vệ Giới nhanh chóng trao đổi ánh mắt, vừa định mở miệng đã bị Long Diệc không chút thương tiếc ngắt ngang.
“Được, nhưng trước tiên các ngươi phải vượt qua được thử thách của bổn vương.

Nữ nhi của ta quý giá lắm, không phải chó mèo gì cũng có thể cưới được.

Nể tình trả giá của các ngươi mấy năm nay, bổn vương có thể miễn cưỡng ban cho các ngươi cơ hội này.

Lại đây đi, các ngươi cùng xông lên, để bổn vương xem thử các ngươi có tư cách ở lại bên cạnh hai đứa con gái của ta hay không.”
“Chuyện này… nhạc phụ đại nhân…”
“Phì, ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi, bát tự còn chưa có đưa đâu, đừng gọi lung tung, gọi nữa lão tử cắt lưỡi các ngươi.”
“Vâng, vãn bối không dám, chỉ là vãn bối lo chậm chạp sẽ không đuổi kịp bọn họ.”
“Đuổi theo làm gì? Hai nha đầu kia của ta muốn ra ngoài chơi, các ngươi đi theo sau làm gì? Mau, đừng nói nhảm nữa, qua được cửa ải của lão tử rồi nói tiếp.

Nhưng thời gian các ngươi chơi đùa càng dài, tương lai càng khó nói trước.

Hai nha đầu kia bảo mấy năm nay bọn họ ngột ngạt tới hỏng rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội chạy ra ngoài, không chơi hẳn ba năm, năm năm thì có lỗi với bản thân.

Các ngươi mà chậm thì thật sự có thể không đuổi kịp!”
Vừa dứt lợi, hai huynh đệ đối diện nháy mắt đã hành động, lúc câu “Vãn bối đắc tội” vừa vang lên, bọn họ đã hóa thành một trận giá xông về phía Long Diệc.
Long Diệc chỉ đứng đó không nhúc nhích, theo bọn họ ra tay, ánh sáng màu đen chậm rãi tỏa ra từ người hắn.

Lúc hai người đánh tới đã bị ánh sáng này lặng yên không tiếng động hóa giải.

Sức mạnh của bọn họ giống như đánh vào bông, mềm mại vô lực, không đàn hồi chút nào.

Sắc mặt hai người lập tức biến đổi, bọn họ đều biết Long Diệc rất mạnh nhưng không ngờ rằng lại mạnh đến mức này.
Trong lúc nhất thời, hai người không biết phải ứng đối thế nào.
Long Diệc nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, lập tức mở miệng không chút khách sáo trào phúng.
“Sao, kinh ngạc tới đờ người rồi hả? Chỉ mới bắt đầu thôi mà, cả góc áo của bổn vương mà bọn ngươi còn không chạm vào được, vậy bổn vương cần các ngươi để làm gì? Giữ lại xách giày cho hai nữ nhi của ta còn không xứng, còn muốn sống cả đời với bọn nó hả? Đúng là nói chuyện viển vông!”
Vệ Giới mà Ngọc Ngân bị Long Diệc chế nhạo một phen như vậy, sắc mặt thoáng cái trở nên đỏ bừng.
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bọn ta tu luyện tới thực lực như ngài bây giờ.”
“Sớm muộn gì? Sớm tới mức nào? Lại trễ tới mức nào? Chẳng lẽ hai nữ nhi của ta phải chờ các ngươi đến lúc tóc cũng bạc trắng hả? Ha ha, đúng là buồn cười.

Chẳng lẽ các ngươi không biết thế giới này rộng lớn, kẻ mạnh cũng rất nhiều, chuyến đi này của bọn nó đến đại lục nào, tu luyện tới trình độ nào, các ngươi có từng nghĩ tới chưa? Đừng để đến lúc đó các ngươi khó khăn lắm mới trốn được khỏi thuộc hạ của ta thì hai nữ nhi của ta đã tìm được lang quân như ý, chẳng phải các ngươi nhảy nhót lung tung sao? Cả đại lục đế quốc cũng không ra được, còn nói gì đại lục khác? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Theo một tiếng gầm nhẹ của Long Diệc, ống tay áo của hắn vung ra một cơn gió màu đen cực kỳ mạnh mẽ.

Một giây sau, Vệ Giới và Ngọc Ngân giống như diều đứt dây bị thổi bay về sau rồi nặng nề rơi vào núi rừng cách đó không xa.
Ngay sau đó, bọn họ còn chưa kịp nhúc nhích thì giữa không trung đã hiện lên một vòng phòng hộ trong suốt, mà Long Diệc ở trên không từ trên cao nhìn xuống bọn họ, dùng ánh mắt bễ nghễ miệt thị bọn họ.
“Đây là nơi bổn vương đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi tu luyện, chừng nào phá vỡ được cấm chế của bổn vương thì mới có thể rời khỏi đây.

Nếu không, cả đời này các ngươi cũng đừng hòng làm con rể Long Diệc ta!”
Sau khi quẳng xuống những lời này, Long Diệc không quay đầu lại rời khỏi, để lại Ngọc Ngân và Vệ Giới ngơ ngác ngồi dưới đất, vẻ mặt đắng chát.
“Tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy nhưng không ngờ rằng ngày đó lại tới nhanh như vậy.”
“Việc đã đến nước này, chúng ta cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể nắm chặt thời gian cố gắng hết sức mau chóng rời khỏi nơi này.

Nếu không chỉ sợ chênh lệch giữa chúng ta và hai người họ sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó đừng nói hai người họ, cả chính chúng ta cũng cảm thấy không xứng với hai người họ!”
Hai người nhìn nhau một cái, chậm rãi đứng dậy, nhìn rừng rậm nguyên thủy trước mặt, không chút nghĩ ngợi chia làm hai đường bước vào.
Tu luyện gì gì đó, làm gì còn nơi nào thích hợp hơn rừng rậm nguyên thủy?
Bất kể nơi này có độc xã mãnh thú gì cứ xông tới đây.
Diên Nhi, chờ ta.
Nhan Nhi, chờ ta.
Chờ ngày bọn ta cường đại, nhất định sẽ dùng vạn dặm hồng trang lấy hai người về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện