Hướng Chu xin nghỉ phép một tuân nên bây giờ còn mấy ngày để ở nhà, hai ngày sau mới fên tại thành phố.

Tống Lương đi theo cô, khi nào cô về thì anh mới vê.

Hướng Chu ở nhà cũng không biết tàm gì, bạn học £úc trước đều có công việc, đa số tìm một công việc nhẹ

ở trấn trên tàm mà không tên thành phố phát triển.

Đang thời gian đi tàm nên mọi người đêu bận rộn, cô £iên nhàm chán mà ở nhà ngủ, chờ tỉnh tại thì nhận

được điện thoại của Tống Lương.

Bên kia điện thoại hỏi cô có rảnh ra ngoài ăn khuya gì đó không.

Cô nói được, ở nhà buồn chán không có việc gì tầm cho nên có thể cùng anh tên thị trấn chơi cũng vui.

Hướng Chu đồng ý rồi chờ đến 7 giờ tối anh đến đón.

Anh đi mô tô đến đón cô, đưa cô một cái mũ bảo hiểm, hai người đi tên trấn trên, thời gian tên đó khoảng

mười phút, không tính fà quá xa.

Hướng Chu cho rằng chỉ tà cùng anh đi ăn khuya thôi, cho nên cô ăn mặc rất đơn giản, một cái áo thun cùng

quân ngắn, tóc thì cột tên thành đuôi ngựa, cũng không trang điểm qua, cứ vậy rửa mặt sơ rôi mang dép fê ra

ngoài. Dù sao bọn họ ở trong thôn quen biết fâu rồi, túc bất đâu với anh còn trang điểm, sau này thân quen

thì tườởi sửa soạn bản thân.

Kết quả không nghĩ tới túc vào tiệm đồ nướng, nhìn thấy bạn bè của anh đêu ở đây, chỗ nào cùng cô đi ăn

khuya, rõ ràng tà đi gặp người, cô thấy nhiêu bạn bè của anh thì sợ hãi trốn tránh, tùi tại phía sau không

dám nhìn tiếp, “Tống Lương! Bạn bè của anh ở đây sao không nói trước với em? Tốt xấu gì em cũng trang

điểm một chút, hơn nữa em mặc đơn giản quá, nhiêu người nhìn như vậy, thật xấu hổ.”

Tống Lương không cảm thấy sao cả, như vậy khá tốt mà, tộ ra gương mặt xinh đẹp tự nhiên, anh kéo cô qua

gặp mọi người.

Cô vừa tới đây, những người trên bàn nhìn gương mặt này thì ngây ra một lúc, lúc sau hiểu được: “Hướng

Chu? Mẹ nó, Tống Lương, bạn gái mày thế mà lại là Hướng Chu. Hai người ở bên nhau khi nào? Quen biết

nhiêu năm như vậy mà hiện tại mới ở bên nhau.”

Hướng Chu rất ngượng ngùng, rốt cuộc còn chưa kịp trang điểm đã gặp bạn anh, tuy rằng mọi người trước

kia đêu là bạn học với nhau, nhưng sau này không còn liên hệ nữa. Chào hỏi qua lại một hồi thì cô ngôi

xuống, trong bàn có người mới ly hôn, có người thì sắp kết hôn, hoặc sớm kết hôn bây giờ đã có con, còn có

người mang theo vợ đến tụ hội.

Cô ngồi xuống cùng mọi người chào hỏi, thắng thấn thừa nhận hai người quen nhau trên thành phố.

Mặt sau bất đâu ăn, đêu là bạn học với nhau nhiêu năm nên cũng không có gì xa lạ.

Đến sau nửa đêm, bữa ăn khuya vô thức đã kéo dài đến trễ thế này, cho nên chuẩn bị trở vê.

Tống Lương đi nhà vệ sinh, để Hướng Chu chờ bên ngoài. Cô đang định đi ra xe anh đứng chờ thì đúng lúc

này có một bạn học đi tới, cô thấy rõ người tới là bạn thân của Tống Lương, hai người thời học sinh có quan

hệ rất tốt, người bạn kia lúc đi về phía cô đã say khướt, nhìn cô một cái rồi chỉ vào mặt cô nói: “Hướng Chu,

tôi cảnh cáo cô, cô phải đối xử với anh em của tôi cho thật tốt, nếu cô dám đối xử không tốt với hắn, tôi sẽ

không để yên cho cô, đừng tưởng rằng tôi là nam thì không thể đánh phụ nữ. Cô làm khổ hắn nhiêu năm như

vậy rồi, cho nên nhất định phải đối tốt với hắn một chút.”

Hướng Chu nghe xong vẫn chưa hiểu được, một bạn học khác nhìn bộ dáng say xỉn của hắn thì chạy nhanh

lại giữ chặt hắn, muốn dẫn anh ta về, kết quả người nọ uống say rồi phát điên, chỉ vào cô nói: “Cô không

biết xấu hổ, Tống Lương nhiêu năm đối tốt với cô như vậy, lúc trước nhà cô xảy ra chuyện còn không phải

nhờ hắn bán mình, cho nhà các người mười mấy vạn, lân đó hại hắn gây trơ xương, điên cuông mà kiếm

tiên đưa cho cô. Còn có, tiên cô học đại học cũng là hắn đưa, kết quả là, kết quả là cô cùng Khương Đô Sinh

ở bên nhau. Cô con mẹ nó, người con trai đối xử tốt với cô thì cô không cân, lại ở bên cạnh một thằng ăn

trộm.”

Những người khác đều bị dọa sợ, lời này đúng thật quá khó nghe, cho nên có người chạy tới bịt miệng hắn

lại, không cho phép nói tiếp, sau đó người nọ bị bạn học lôi đi.

Tống Lương ổi ra chuẩn bị lái xe chở Hướng Chu về nhà, WC nhiêu người xếp hàng nên anh ra ngoài đã là

mười mấy phút sau. Khi ra ngoài, thấy nhiêu người đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào anh, Tống Lương liếc

tìm Hướng Chu thì thấy người phụ nữ này đang nước mất lưng tròng.

Sao lại khóc rồi, cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên đôi mắt long lanh đêu là nước mắt, hốc mắt hông

hông, làm anh sợ tới mức không biết làm sao, “Làm sao vậy? Đang êm đẹp sao tự dưng em khóc? Nước mắt

ròng ròng thế này, ai khi dễ em? Vừa rôi có ai bắt nạt em à?”

Hướng Chu thật sự không nín được, nước mắt lưng tròng nhìn anh. Tống Lương bối rối không biết làm sao,

duỗi tay lau nước mất cho cô, kết quả người trước mặt nấm lấy tay anh hỏi: “Tống Lương, anh nói cho em

biết, có phải tiên học phí đại học của em là do anh cấp không? Không phải tiên của Khương Đô Sinh mà

người lúc trước cho em tiên là anh có phải không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện