Hai ngày sau Tống Lương cùng với Hướng Chu mua vé xe tửa trở về, việc hai người ở bên nhau tạm thời

chưa nói cho gia đình hai bên biết.

Chỉ nói với người tớn tà đang có đối tượng tìm hiểu, thời hạn một năm, nếu trong một năm thấy hợp thì

đến túc đó sẽ vê quê trực tiếp kết hôn, tàm một cái tiệc rượu chúc mừng.

Hiện tại không nói, chủ yếu tà sợ hai người có mâu thuẫn, hoặc tà sau một năm không còn ở bên nhau,

người nhà hai bên qua Đại trong cùng một thôn, cúi đâu ngẩng đâu đều thấy thì sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên

không nói ra đối với hai bên mới tốt.

Trước kia Hướng Chu cùng anh yêu đương có chút nơm nớp £o sợ, sợ tà anh chỉ được một thời gian sẽ

chán, hoặc chỉ muốn chơi đùa chứ không thật sự thích cô, rốt cuộc người phụ nữ đưa tới tận cửa có ai mà

không từ chối, cô có chút bất an rằng anh sẽ không thích mình.

Nhưng £ân này vê quê, phát hiện ra hai người đêu thích đối phương nhiêu năm như vậy, nên cô hiện tại cũng

không còn cố ky điều gì.

Hướng Chu biết Tống Lương cũng thích mình thì rất vui vẻ.

Chính vì thế mà cô trở nên ngày càng dính người, từ sau khi hai người quay trở tại thành phố thì cũng giống

như trước, yêu đương mặn nồng.

Hướng Chu đã được vào tàm chính thức, kỳ thực tập ba tháng đã hết, sau khi vào nhân viên chính thức thì

tượng công việc so với trước nhiêu hơn, nhưng dù sao thì vẫn ổn định.

Cô còn muốn gửi tại tiên cho Tống Lương, rốt cuộc cũng cảm thấy có tỗi với anh vì trước đó câm của anh

mười mấy vạn. Lúc trước cô cũng đã có ý định tiết kiệm tiên để trả cho Khương Đồ Sinh.

› ^ ` ~ ` ` ` ^ ^⁄ tvÀ ` ⁄

Tuy rằng hắn không còn nữa, nhưng vẫn còn người nhà, cho nên muốn đưa tiên cho mẹ hắn, sau này phát

hiện ra không phải tiên của hắn cho nên cô định đưa cho Tống Lương.

Cô cảm thấy rất đau lòng, dù sao thì mười vạn tiên nhiêu như vậy với anh, không dám nghĩ đến khổ cực mà

anh đã trải qua. Hôm nay vừa vặn nhận tiên lương, cô gửi tin nhấn cho Tống Lương, nói hôm nay phát lương

nên muốn lời anh ăn lẩu, Tống Lương trả lời một câu được, tan tâm sẽ tới đón cô.

Địa điểm ăn là một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, Hướng Chu thích ăn cay, khẩu vị Tống Lương thì không ăn được

quá cay, cho nên liên gọi một lẩu uyên ương.

Tiệm lẩu không quá nhiêu người, bởi vì hôm nay không phải cuối tuân. Hướng Chu ăn lẩu thật ngon, Tống

Lương giúp cô gắp đồ ăn, còn mua trà sữa cho cô.

Thời điểm ăn Hướng Chu nói với anh: “Anh Tống, hôm nay phát lương, trước đó thực tập tiên lương không

nhiêu lắm, cho nên em gửi cho người nhà thì không còn thừa lại bao nhiêu. Nhưng hiện tại em đã vào làm

chính thức, tiên lương được gấp đôi, nên em vừa chuyển 5000 tệ tiên lương cho anh, anh xem thử xem.”

Bởi vì Hướng Chu vừa mới có lương, tiên lương một tháng khoảng 6000 tệ, đưa 5 giữ lại 1.

Trừ đi 1000 tệ, còn dư 5000 tiên đêu đưa cho anh, rốt cuộc ở nhà đêu ăn của anh, dùng của anh trước giờ

cũng chưa đưa tiên.

Tống Lương vốn dĩ đang gấp thịt cho cô ăn, nghe thế liên đem điện thoại lấy ra nhìn một chút, một giờ trước

đã chuyển cho anh 5000 tệ.

Không biết anh như thế nào đột nhiên rất tức giận, ném điện thoại sang một bên, cả người đêu đang hiện lên

chữ không vui.

Hướng Chu rõ ràng cảm giác được không khí không đúng, bộ dáng anh không mấy vui vẻ, cũng không rõ sao

đang êm đẹp lại không vui rôi.

Cô cảm thấy mặt anh lạnh như băng, muốn nói chuyện cũng không biết nói lời gì, lúc bắt đâu còn gấp đồ ăn

cho cô, sau đó thì tự mình gấp tự ăn lấy.

Hướng Chu bị vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, cô đã làm gì đắc tội với anh rồi? Cũng

không tới mức đó chứ, tiên này là tiên còn dư ra cô mới đưa cho anh mà.

Hướng Chu hơi sợ, lúc sau đến khi tính tiên thì nhân viên mới nói Tống Lương đã tính trước đó rồi, ở lúc

anh đi WC liên tính tiên luôn, hiện tại người kia đã đi ra ngoài. Anh có chút phiên, nên muốn ra ngoài hút

điếu thuốc, lúc cô đi ra ngoài cửa thì thấy anh đang đứng đó ngậm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, không rõ

lắm suy nghĩ của anh, nhưng là thoạt nhìn anh giống như đang suy tư, ngẩng đầu nhìn cô.

Hướng Chu nhìn anh hút thuốc, trâm mặc hai giây sau đó tiến lại gân đột nhiên muốn ôm anh: “Không phải

em đã nói sẽ mời anh sao? Như thế nào lại thành anh mời rôi.?”

Hướng Chu giống như trước làm nũng với anh, duỗi tay muốn nắm lấy cánh tay anh, kết quả bị anh hất tay

ra không cho cô chạm vào, “Làm gì có đạo lý để con gái trả tiên?”

Anh lạnh nhạt nói, nói xong ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó liên lên xe, cũng không cho cô

nắm tay, cứ thế mà lên xe, cô đi theo anh lên ngồi ở ghế phụ.

Hướng Chu vẫn cảm thấy không hiểu.

Thời điểm về đến nhà hai người đi lên lâu, Tống Lương đi vào nhà tắm trước, Hướng Chu nhìn anh nhất

định là đang giận, cho nên lúc này cởi quân áo hết ra, cả người trân truông đi vào cùng anh. Tới phòng tắm,

anh đang câm vòi hoa sen xối lên người, Hướng Chu đi đến, ôm lấy anh từ phía sau, cặp vú to dán vào lưng

anh hỏi: “Anh Tống, Anh đang giận em sao? Em đã làm sai gì à?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện