Nhờ vào chuyện xảy ra đêm hôm đó, tối hôm nay Giang Bạch Lộ mới có thể thuận lợi đi qua chỗ bảo vệ. Khuôn mặt quen thuộc ló ra khỏi cửa sổ phòng an ninh, nhiệt tình chào hỏi cậu.

Giang Bạch Lộ không hề ngốc như Tần Nhất Hành nghĩ và cũng không hề làm việc không cầnthiết như lời cậu nói ngoài miệng.

Mặc dù bất động sản trong tay Sầm Qua không chỉ có ở Jade Garden, nhưng gần đây số lần Giang Bạch Lộ lên giường với anh có thể nói là khá nhiều, mỗi lần đều làm trong căn hộ này của đối phương. Ngoài ra, cậu đã cẩn thận quan sát, bên trong căn hộ được trang trí đầy đủ, khắp nơi đều có dấu vết sinh hoạt của Sầm Qua, không giống như một căn hộ chỉ dùng để thỉnh thoảng ở lại qua đêm.

Đêm đó, cậu cố tình cầm chiếc điện thoại di động của Sầm Qua mà rời đi. Cuối cùng trước cửa khu phố đợi được Sầm Qua, tuy rằng đối phương tức giận nhưng không hề chất vấn cậu. Trongmột chớp mắt, cậu rõ ràng xuyên qua đôi mắt dửng dưng của Sầm Qua, nhìn thấu trái tim vôthức mềm mại của đối phương.

Giang Bạch Lộ quen đường đi vào tòa chung cư, lên thang máy đến tầng Sầm Qua ở. Dù tronglòng cậu biết rõ khả năng cao là đối phương không ở nhà vào lúc này, nhưng vẫn ôm hi vọng mà giơ tay gõ cửa. Im ặng chờ đợi một lát sau, không có người ra mở cửa, cậu ngồi xếp bằng, dựalưng vào bức tường trắng xóa, mở điện thoại di động đã xạc đầy pin, chạm vào giao diện tròchơi, thong thả điềm tĩnh mở hệ thống xếp hạng.

Tần Nhất Hành thật sự nghĩ rằng Giang Bạch Lộ quá ngớ ngẩn. Chạy xe được nửa đường, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà tấp xe vào lề đường, gọi điện thoại cho Dụ Quân Lân, quanh co lòng vòng hỏi thăm tung tích của Sầm Qua.

Đối phương trong điện thoại nói: “Ở Đêm Xuân Một Khắc uống rượu.”

Tần Nhất Hành hỏi tiếp: “Mấy người?”

Dụ Quân Lân nói ra mấy cái tên, Tống Đường và Sầm Qua đều có mặt.

Tần Nhất Hành khẽ chậc lưỡi, Tống Đường vui chơi như một kẻ điên, cả đêm không về là chuyện bình thường. Hắn vội vàng nói với Dụ Quân Lân: “Tôi cũng đến.”

Dụ Quân Lân nhàn nhạt nói với hắn: “Đến đây đi, buổi chiều gọi cậu cậu không đi, bây giờ lạimuốn đến.”

Tần Nhất Hành cúp điện thoại, không khởi động xe ngay lập tức. Nghĩ đến Giang Bạch Lộ, hắn gửi tin nhắn đến hỏi cậu: “Có đi uống rượu không? Sầm Qua cũng có mặt.”

Giang Bạch Lộ bận rộn chơi trò chơi, không đếm xỉa đến nội dung tin nhắn hắn gửi tới.

Tần Nhất Hành chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời của Giang Bạch Lộ, nghĩ ngợi một lúc, để Giang Bạch Lộ đến quấy rối còn không bằng tự hắn đi quấy nhiễu một trận, để họ sớm kết thúc cuộc vui, Sầm Qua trở về sớm một chút, hắn liền lái xe chạy đến Đêm Xuân Một Khắc.

Khoảng chín giờ tối, Tần Nhất Hành tìm cớ gọi Dụ Quân Lân đi. Dụ Quân Lân vừa rời khỏi, mặc dù Tống Đường rất vui, muốn lôi kéo Sầm Qua chơi đùa với mình cậu ta nhưng Sầm Qua khôngcó hứng thú đùa với Tống Đường, mất hứng mà đi khỏi quán bar.

Anh uống rượu, thuê người trong quán bar lái xe quay về Jade Garden. Sau khi bước vào thang máy ở bãi đậu xe, Sầm Qua vô thức lấy điện thoại di động ra khỏi túi, bật sáng màn hình và nhìn vào nhưng không thấy bất kì cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn văn bản chưa đọc nào. Anh cảm thấyhơi kì lạ.

Trong thời gian gần đây, Giang Bạch Lộ giống như một chiếc bếp lò mượn gió xuân đốt cháy hừng hực, siêng năng chăm chỉ tìm anh, nhưng ngày hôm nay lại khác thường không liên lạc với anh. Sầm Qua nhíu mày, bước ra khỏi thang máy, còn chưa kịp giãn đầu lông mày ra, đã thấy một người gục đầu xuống ngồi ở cạnh cửa chờ anh.

Người đàn ông cau mày sâu hơn. Giẫm lên sàn gạch sạch bóng bằng phẳng đi tới trước mặt đối phương mà ngồi xổm xuống, anh mới phát hiện Giang Bạch Lộ nhắm mắt lại, như thể cậu đã ngủ thiếp đi.

Đôi môi của người kia hơi hé mở, hơi thở êm dịu kéo dài, lông mi dài và dày tự nhiên rũ xuống,tạo thành một hàng bóng mờ dưới mí mắt. Ánh mắt anh chuyển động, nhặt lên chiếc điện thoại di động xiêu vẹo trong lòng Giang Bạch Lộ, bật điện thoại, điện thoại di động tự động tiến nhập kết thúc một vòng của trò chơi, đang ở giao diện chờ đợi vòng chơi tiếp theo.

Không hiểu sao Sầm Qua hơi tức giận, bàn tay dày rộng vỗ nhẹ lên má Giang Bạch Lộ, muốn đánh thức cậu. Nhưng lông mi của đối phương chỉ hơi run rẩy, miệng khẽ chóp chép, khôngchút nào có dấu hiệu tỉnh dậy.

Sầm Qua tiêu hao hết sự kiên trì, nặng nề bóp mũi đối phương.

Cuối cùng Giang Bạch Lộ giãy dụa mở mắt ra, giơ tay gạt ra bàn tay của đối phương. Đầu tiêncậu mở miệng ngáp một cái thật dài, sau đó híp mắt nhìn anh, giọng nói còn mang theo chút buồn ngủ nhè nhẹ: “Anh về rồi à.”

Sầm Qua trầm giọng hỏi cậu: “Đến lúc nào?”

Giống như người mới ngủ dậy, tốc độ hoạt động của não chậm chạp, Giang Bạch Lộ xòe bàn tayra đếm ngón tay, lẩm nhẩm: “Ba giờ trước.”

Sầm Qua dường như càng thêm không vui, “Lúc đến tại sao không gọi điện cho tôi?”

Giang Bạch Lộ trầm lặng một lát, “Không phải anh đang ở trong quán bar à? Quán bar ồn àonhư thế gọi cho anh anh có thể nghe thấy không?”

Sầm Qua cáu kỉnh nới lỏng cổ áo, “Gọi một lần không gặp sao cậu không gọi hai lần? Hai lần không gặp sao cậu không gọi đến khi có người nhận mới thôi?”

Sau khi nói xong, Sầm Qua ngay lập tức nhận ra bản thân hơi thô lỗ, không chút nghĩ ngợi đổ chuyện tâm trạng khác thường này cho tác dụng của rượu. Chợt nhớ đến hành động cụt hứng của Tần Nhất Hành đêm nay, bây giờ anh mới hiểu rõ, âm thầm mắng chửi Tần Nhất Hành trong bụng. Sau đó anh đứng dậy mở cửa, quay đầu nhìn Giang Bạch Lộ vẫn ngồi dưới đất như cũ, ý bảo cậu nhanh chóng đứng lên.

Giang Bạch Lộ không hề nhúc nhích, cậu ngẩng đầu, duỗi tay về phía anh.

Sầm Qua yên lặng nhìn cậu một lát, giơ tay cố sức nắm lấy tay cậu. Cơ bắp trên cánh tay mạnh mẽ siết chặt, kéo người từ dưới sàn lên, nhưng anh vẫn chậm chạp không không buông tay cậu ra.

Giang Bạch Lộ quay đầu ra sau, giơ cánh tay trái chăm chú phủi bụi trên mông cậu. Sau một lúc,xoay người lại thì mới chú ý tay phải của cậu vẫn bị đối phương siết chặt trong lòng bàn tay. Cậuhơi co giật, con mắt nhìn Sầm Qua lộ ra vẻ nghi hoặc nhàn nhạt.

Sầm Qua hoàn hồn, trong giây phút đối diện với cặp mắt đen bóng của Giang Bạch Lộ, ma xui quỷ khiến túm lấy cậu kéo về phía trước, tiếp theo mở khuông nhập khóa vân tay, không giải thích mà nắm tay cậu đặt lên mặt trên...

Lặp lại ba lần như thế, trên màn hình mới hiển thị thông báo sao chép vân tay thành công.

Giang Bạch Lộ hé môi, dường như muốn hỏi gì đó, hoặc có thể cậu đã ngạc nhiên tột cùng, cuốicùng không thể hỏi được gì cả.

Sầm Qua buông lỏng tay cậu ra, ánh mắt chăm chú khóa lấy cậu, giống như muốn bắt lấy mọi biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu, lại giống như là rơi vào sự bế tắc trầm lặng tựa như cậu.

Cuối cùng, Giang Bạch Lộ chần chừ mở miệng hỏi: “Anh… Giúp tôi sao chép dấu vân tay làm gì?Ngay cả khi tôi đến tìm anh, cũng chỉ là buổi tối tìm anh để lên giường mà thôi.”

Khuôn mặt Sầm Qua lạnh đi, trong lòng thầm mắng uống rượu hỏng việc, rồi tự kiểm điểm bảnthân, mẹ nó toàn bộ đều do rượu làm hại. Sau đó anh mới bình tĩnh lại, mang giọng điệu giải quyết công việc chung mà nói: “Bắt đầu từ ngày kia tôi phải đi công tác một tuần, cậu đến đây giúp tôi cho chó ăn.”

Giang Bạch Lộ chớp mắt, hết sức ngạc nhiên: “Chó… ở đâu vậy?”

Sầm Qua liếc nhìn cậu một cái, “Lần trước đi công tác tôi gửi về cho gia đình nuôi. Hai ngày này ba tôi ra nước ngoài nghỉ phép, ngày mai sẽ có người đưa chó về.”

Giang Bạch Lộ gật đầu nói không thành vấn đề, sau đó cậu cười tủm tỉm đi theo sau Sầm Quamà vào nhà. Trong thời gian này, cậu cầm điện thoại di động của mình lên mà nhìn một chút,bởi vì thời gian dài không có người thao tác, giao diện trò chơi đã tự động rời khỏi màn hình game lúc trước, trở lại giao diện chính của nhân vật trong trò chơi.

Cậu vui vẻ mỉm cười, nhét điện thoại di động vào trong túi quần. Sầm Qua không chơi game, có lẽ anh vĩnh viễn không biết, nếu giao diện hiển thị trò chơi không hoạt động trong vòng năm phút, nó sẽ tự động quay lại giao diện chính của nhân vật.

Thiếu chút nữa bị lộ tẩy, Giang Bạch Lộ vỗ nhẹ ngực âm thầm cảm thấy may mắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện