Ngâm nước nóng uống rượu vang đỏ, bắt đầu từ khi vào bể nước, hai má của Giang Bạch Lộ nhuộm một màu hồng phớt. Gió lạnh của màn đêm đen thổi qua không làm giảm bớt nhiệt độ trên mặt, ngược lại khiến nó càng nóng hơn. Nhưng may mắn cậu chưa uống đến mức say mèm.

Phòng Tống Đường và Sầm Qua sát cạnh nhau, riêng Giang Bạch Lộ được bố trí một căn phòng ở cuối hành lang. Khi đi đến phòng hai người nọ, Giang Bạch Lộ định giơ tay chào tạm biệt thì bị Tống Đường túm lấy, kéo qua. Ánh mắt Tống Đường khẽ lướt qua khuôn mặt Sầm Qua, cậu ta nhướn đầu lông mày, “Niểu Niểu, đến phòng tôi xem phim đi?”

Nửa giờ trước Giang Bạch Lộ mới thăm dò ẩn ý trong lời nói của Tống Đường. Cậu hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ chẳng ra sao cả nhưng nét mặt cậu vẫn duy trì như cũ mà khéo léo từ chối: “Tôi còn phải về tắm rửa.”

Tống Đường cong khóe môi: “Đến phòng tôi tắm.”

Giang Bạch Lộ nhớ ra, có lẽ Tần Nhất Hành cần moi được ít tiền từ mấy cậu ấm con nhà giàunày, tốt tính đồng ý: “Được.”

Tống Đường bước qua trước mặt Sầm Qua, kéo cậu vào phòng riêng của cậu ta. Ngay khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Tống Đường biến mất, cậu ta lạnh nhạt vứt bỏ Giang Bạch Lộ ngồi lẻ loi trong phòng, bước vào phòng tắm đi tẩy rửa. Tắm được một lát cậu ta mới nhớ ra có một người còn đang ngồi trong phòng, cách cửa phòng tắm nói vọng ra: “Niểu Niểu, nếu cậu sốt ruột, về phòng cậu mà tắm đi.”

Giang Bạch Lộ đồng ý, không hề do dự đứng dậy mở rộng cửa bước ra. Đi ngang qua căn phòngcủa Sầm Qua, bước chân bỗng chậm lại, giây tiếp theo cậu quay đầu trở về, gõ ba cái lên cửa phòng đóng chặt của đối phương.

Không ai ra mở cửa. Giang Bạch Lộ áp sát tai vào cánh cửa gỗ dày, nín thở lắng nghe, sau đó vươn tay cầm lấy quai nắm cửa, nhẹ nhàng kéo –

Cửa mở.

Cậu do dự giây lát, tỏ ra thoải mái đẩy cửa đi vào. Ánh đèn vàng cam sáng rực và hệ thống sưởihơi tỏa ra không khí ấm áp trong phòng khách nhưng không có một bóng người. Chiếc áochoàng tắm màu trắng mấy phút trước còn được chủ nhân khoác lên người bây giờ nhàu nhĩ vắt vẻo trên mép ghế sofa. Giang Bạch Lộ cởi dép gỗ đặt ở rìa cửa, bước chân trần dẫm lên tấmthảm len mềm mại.

Cửa phòng tắm đóng chặt, có ánh đèn trắng chiếu xuyên qua tấm kính mờ được chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhưng không có tiếng nước chảy. Giang Bạch Lộ nghi ngờ đi về phía trước, giâytiếp theo, cửa phòng tắm bất thình lình bị người phía trong kéo ra, thậm chí không cho cậu có bất kì cơ hội nào để phản ứng và suy nghĩ.

Nửa người trên trần truồng của Sầm Qua xuất hiện trước mặt cậu, quần lót tứ giác màu đen lỏng lẻo bao lấy phần xương hông khỏe mạnh, đường nhân ngư nam tính tuyệt đẹp chạy dọc theo mép quần lót nhưng không bị che lấp. Vẻ mặt anh không hề hòa nhã, thậm chí anh có chút sỗ sàng thô lỗ, “Mẹ cậu không dạy cậu không thể tùy tiện đi vào phòng người khác à?”

Giang Bạch Lộ lùi lại một bước, tìm lối thoát bao biện cho bản thân, “Xin lỗi, tôi gõ cửa rồi nhưng không ai ra mở. Nhưng mà…” Cậu dừng một chút, lơ đãng cười rộ lên, “Mẹ tôi đích xác là mất sớm.”

Sầm Qua lách qua cậu bước vào phòng khách chợt dừng lại, quay đầu lạnh nhạt quét mắt nhìn cậu, chuyển chủ đề câu chuyện, “Cậu có chuyện gì?”

Giang Bạch Lộ theo sau, thành thật thân thiết nói: “Vòi hoa sen trong phòng tắm của tôi có chút vấn đề, tôi vừa gọi điện cho Tần Nhất Hành, cậu ấy nói giờ này nhân viên sửa chữa đã tan ca rồi.Tôi có thể tắm ở chỗ của anh được không?”

Sầm Qua cắn điếu thuốc lá bên mép, đôi ngươi màu hổ phách không chút gợn sóng quan sát từ đầu đến chân cậu, cuối cùng hiện lên chút trào phúng, “Lẽ nào toàn bộ phòng nghỉ của khu nghỉ dưỡng này, ngoại trừ phòng tôi, vòi hoa sen đều có vấn đề?”

Giang Bạch Lộ ngẩn người nhìn động tác đốt thuốc thuần thục của anh. Lúc này nghe tiếng chất vấn của anh liền hoàn hồn, cậu ngập ngừng đôi chút rồi nói: “Anh…”

Sầm Qua lạnh nhạt, “Tôi làm sao?”

Giang Bạch Lộ trôi chảy nói hết: “Anh hút ít thuốc lá thôi, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”

Sầm Qua giật mình, nét mặt hiện lên sự mất kiên nhẫn, “Cậu đi đi.”

Giang Bạch Lộ ừm một tiếng, vui vẻ bước đi. Chưa đầy ba giây, cậu quay trở lại, cúi đầu nhìnchằm chằm vào hai chân trần của mình, năm ngón chân trắng trẻo nhỏ gầy vô thức co lại trênthảm lông.

Sầm Qua nhìn theo ánh mắt cậu, toàn bộ cảnh tượng lọt hết vào tầm mắt, anh hơi nhíu mày.

Giang Bạch Lộ ngẩng đầu hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn một đôi dép không?”

Sầm Qua rũ mi mắt, hờ hững đáp: “Trong phòng không có dép thừa.”

Giang Bạch Lộ liếc mắt nhìn chân anh: “Anh có thể cởi đôi dép đang đi ở chân ra rồi cho tôimượn đi một lát được không?”

Sầm Qua không thèm nâng mí mắt lên, “Tôi không thích dùng dép người khác đã đi qua.”

Giang Bạch Lộ im lặng không nói gì, ngón chân lấp trong tấm thảm lại cuộn lên. Một đôi dép được ném xuống chân cậu, giọng nói lạnh lẽo của Sầm Qua vang lên, “Cậu còn chưa đi sao, tôimuốn khóa cửa đi ngủ.”

Giang Bạch Lộ xỏ chân vào đôi dép vẫn vương nhiệt độ của người đàn ông, xoay người bước vào phòng tắm.

Hai giây sau, tiếng khóa cửa rất nhỏ truyền vào tai, Sầm Qua thu hồi tầm mắt không biết vừa rơi vào đâu. Anh cáu kỉnh ấn nửa điếu thuốc lá vào gạt tàn, đứng dậy rót một cốc nước lạnh, hạthấp nhiệt độ của hệ thống sưởi hơi, khó khăn lắm mới dãn được đầu lông mày đang nhăn tít.

Hết chương 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện