Giang Bạch Lộ bỗng nhiên tỉnh táo, không hề chớp mắt nhìn đối phương, im lặng rất lâu. Ngày thường ăn nói hùng hồn dẻo miệng, bây giờ cậu không thể thốt ra một lời nào.
Sầm Qua lại càng phi thường tức giận, không thể khống chế. Trong tiềm thức, anh hi vọng đối phương có thể nói dối đôi ba câu, qua loa gạt mình, không hề mong muốn cậu im lặng kiệm lời giống như cam chịu nhận lỗi như lúc này, thậm chí còn không thể bào chữa.
Giận dữ tột cùng bật ra câu nói kia, sau khi tỉnh táo lại, xâu chuỗi những lời nói của đối phương và manh mối trong quá khứ, rất dễ đoán được cái tên Giang Bạch Lộ vừa gọi là tên của ai.
Sầm Qua lạnh lùng dùng tay kéo môi, lý trí nói với anh, lúc này không được nể nang phải túm kẻ đã lên giường của anh còn đứng núi này trông núi nọ lên rồi đuổi ra khỏi cửa. Nhưng trong đầu lại không khống chế nổi mà nhớ đến hình ảnh Giang Bạch Lộ cúi đầu ngủ gật ở bên cạnh cánh cửa, người đàn ông bất giác chần chừ một chút.
Chỉ trong giây phút anh do dự đó, Giang Bạch Lộ chợt nhíu mi, để lộ vẻ mặt khó chịu lại từng bước xâm nhập vào trái tim anh, chiếm giữ hơn một nửa khả năng suy nghĩ của anh.
Sầm Qua rũ mí mắt, đường nhìn chuyển thấp xuống, cuối cùng dừng lại trên tay Giang Bạch Lộ. Lúc này anh mới ý thức được lực nắm của năm ngón tay anh mạnh như thế nào, gần như ngay lập tức buông lỏng tay ra.
Trên chiếc cổ tay trắng nõn mảnh mai của Giang Bạch Lộ, vết bóp màu hồng rõ ràng xông vào đôi mắt. Giang Bạch Lộ không phải bé gái yếu đuối mềm mại, đối với cậu vết bầm như thế thật sự không được coi là vết thương. Nhưng Sầm Qua vẫn hơi xót xa ân hận mà mím môi, trong đầu thậm chí lướt qua câu nói ‘thấy mà phát hoảng’ vô cùng khoa trương.
Gần như trong khoảnh khắc đó, Sầm Qua nhận ra bản thân lại mềm lòng. Tuy nhiên, anh không muốn rơi vào thế yếu trước mặt Giang Bạch Lộ, nét mặt hờ hững không thể hiện bất cứ điều gì. Anh chỉ hơi cau mày, giơ đầu ngón tay quét qua vết thâm màu hồng đã thành màu xanh rồi dần dần chuyển thành màu tím trên cổ tay Giang Bạch Lộ, hời hợt hỏi: “Có đau không?”
Cổ tay Giang Bạch Lộ run lên nhè nhẹ, cậu cúi đầu trả lời: “Đau.”
Một lần nữa, Sầm Qua vươn tay, không nặng không nhẹ nắm lấy cổ tay tím tái của cậu, nói từng chữ một, giống như chất vấn mà cũng giống như cảnh cáo: “Nếu biết đau, cậu hãy nhớ lấy, đừng để chuyện như thế xảy ra lần thứ hai.”
Giang Bạch Lộ sửng sốt, dường như không rõ ý của anh.
Tựa như nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt cậu, Sầm Qua thản nhiên quét mắt nhìn cậu, trong đôi mắt màu hổ phách là hồ nước sâu hun hút, hiển nhiên tâm trạng của anh đã bình tĩnh lại, “Tôi không quan tâm cậu không quên được bạn trai cũ hay là có thói quen gọi tên bạn trai cũ lúc lên giường với người đàn ông khác. Tôi và cậu không yêu nhau, tôi sẽ không đòi hỏi cậu thực hiện những nguyên tắc mà một mối quan hệ yêu đương phải có, tôi cũng không quan tâm cậu gọi bất kì tên người đàn ông nào trên giường của một người đàn ông khác. Bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng ra.”
Sầm Qua dừng một chút, trầm giọng nói: “Đừng để tôi phát hiện khi tôi và cậu đang duy trì quan hệ giường chiếu, cậu vẫn dây dưa với người đàn ông khác. Ngoài ra…” Anh không hài lòng nheo mắt lại, giống như một con báo ẩn nấp trong màn đêm của rừng nhiệt đới, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy con mồi, “Đừng để tôi lại nghe thấy, cậu gọi tên người đàn ông khác trên giường.”
“Xin lỗi.” Giang Bạch Lộ thành thật nhận lỗi, giơ cánh tay móc lấy cổ đối phương, đồng thời dán sát cơ thể vào người anh, thì thầm hỏi nhỏ, “Cần viết giấy cam đoan không?”
“Không cần.” Sầm Qua nhàn nhạt trả lời cậu, bật ra một tiếng cười nhạo, “Nhưng phải trừng phạt, tối nay cậu nên cầu nguyện cho độ bền của cái mông của cậu cao chút đi.”
Giang Bạch Lộ ngay lập tức nhập vai, bụng dưới trần trụi dán vào cơ bụng cứng rắn của Sầm Qua nhẹ nhàng ma sát, khẽ hé môi phả hơi thở ấm áp vào gáy Sầm Qua, giọng nói tràn đầy ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại có chút rêu rao: “Vậy phải xem, rốt cuộc độ bền cây chày của anh cao hơn, hay là độ bền chiếc cối của tôi cao hơn.”
Sầm Qua trầm lặng một giây, giơ tay đẩy cậu ra.
Giang Bạch Lộ không hiểu nguyên do ngã xuống ngồi trên mép giường, ngước mắt nhìn anh.
Sầm Qua xoay người đi khỏi phòng ngủ, tiếng lục lọi truyền vào từ phòng khách. Một lát sau, người đàn ông thong thả bước về, ném một tuýp thuốc mỡ màu trắng vào lòng cậu, liếc nhìn cậu từ trên cao xuống: “Trước đó, bôi thuốc đã.”
Tuýp thuốc lạnh lẽo dán vào da thịt cậu, Giang Bạch Lộ hơi giật mình, kẹp lấy thuốc mỡ giơ dưới ánh đèn mà nhìn. Khi thấy dòng chữ lưu thông máu, làm tan vết thâm tím, cậu cong môi nở nụ cười. Cậu cúi đầu cười vui vẻ, mở nắp tuýp thuốc mỡ, liếc mắt thấy cái bóng mờ nhạt bên chân Sầm Qua, không nhịn được mà mím môi.
Đối mặt với Sầm Qua mà gọi tên Chris, không phải cậu cố tình thử, mà chỉ là ngoài ý muốn, nhưng bất ngờ là, Sầm Qua dĩ nhiên mềm lòng với cậu.
Anh chưa từng mềm lòng với Tống Đường mà lại mềm lòng với cậu. Đúng là thu hoạch ngoài dự đoán. Nhưng mà, Giang Bạch Lộ hơi nhíu mày, mềm lòng còn chưa đủ. Cậu rất tham lam, chỉ mới mềm lòng, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Còn hơn không truy cứu và không trách mắng, hời hợt bỏ qua, Giang Bạch Lộ càng mong muốn đối phương có thể cứng rắn xét hỏi cậu đã trải qua bao nhiêu mối quan hệ trong quá khứ, chỉ trích cậu đứng núi này trông núi nọ.
Giang Bạch Lộ ngẩng mặt lên, con ngươi đen sẫm tỏa ra chút mất mát và thất vọng nhè nhẹ dưới ánh đèn êm dịu.
Sầm Qua hơi ngạc nhiên, cũng hiểu sai ý, khẽ tặc lưỡi, không kiên nhẫn cướp lấy tuýp thuốc trong tay cậu, nặn thuốc mỡ màu trắng ra, khom lưng thô lỗ quét lên cổ tay cậu. Đầu ngón tay anh dùng sức xoa lên làn da cậu, không hề ngẩng đầu lên mà chê cười: “Bôi thuốc mà cũng lề mà lề mề, liên tục nhìn vào tôi, cậu đúng là cậu ấm con nhà giàu bị chiều hư rồi.”
Trả lời anh là cảm xúc mềm mại nhẹ nhàng rơi vào khóe môi người đàn ông, cùng với độ cong dễ dàng cảm nhận được của đôi môi Giang Bạch Lộ.
Sầm Qua lại càng phi thường tức giận, không thể khống chế. Trong tiềm thức, anh hi vọng đối phương có thể nói dối đôi ba câu, qua loa gạt mình, không hề mong muốn cậu im lặng kiệm lời giống như cam chịu nhận lỗi như lúc này, thậm chí còn không thể bào chữa.
Giận dữ tột cùng bật ra câu nói kia, sau khi tỉnh táo lại, xâu chuỗi những lời nói của đối phương và manh mối trong quá khứ, rất dễ đoán được cái tên Giang Bạch Lộ vừa gọi là tên của ai.
Sầm Qua lạnh lùng dùng tay kéo môi, lý trí nói với anh, lúc này không được nể nang phải túm kẻ đã lên giường của anh còn đứng núi này trông núi nọ lên rồi đuổi ra khỏi cửa. Nhưng trong đầu lại không khống chế nổi mà nhớ đến hình ảnh Giang Bạch Lộ cúi đầu ngủ gật ở bên cạnh cánh cửa, người đàn ông bất giác chần chừ một chút.
Chỉ trong giây phút anh do dự đó, Giang Bạch Lộ chợt nhíu mi, để lộ vẻ mặt khó chịu lại từng bước xâm nhập vào trái tim anh, chiếm giữ hơn một nửa khả năng suy nghĩ của anh.
Sầm Qua rũ mí mắt, đường nhìn chuyển thấp xuống, cuối cùng dừng lại trên tay Giang Bạch Lộ. Lúc này anh mới ý thức được lực nắm của năm ngón tay anh mạnh như thế nào, gần như ngay lập tức buông lỏng tay ra.
Trên chiếc cổ tay trắng nõn mảnh mai của Giang Bạch Lộ, vết bóp màu hồng rõ ràng xông vào đôi mắt. Giang Bạch Lộ không phải bé gái yếu đuối mềm mại, đối với cậu vết bầm như thế thật sự không được coi là vết thương. Nhưng Sầm Qua vẫn hơi xót xa ân hận mà mím môi, trong đầu thậm chí lướt qua câu nói ‘thấy mà phát hoảng’ vô cùng khoa trương.
Gần như trong khoảnh khắc đó, Sầm Qua nhận ra bản thân lại mềm lòng. Tuy nhiên, anh không muốn rơi vào thế yếu trước mặt Giang Bạch Lộ, nét mặt hờ hững không thể hiện bất cứ điều gì. Anh chỉ hơi cau mày, giơ đầu ngón tay quét qua vết thâm màu hồng đã thành màu xanh rồi dần dần chuyển thành màu tím trên cổ tay Giang Bạch Lộ, hời hợt hỏi: “Có đau không?”
Cổ tay Giang Bạch Lộ run lên nhè nhẹ, cậu cúi đầu trả lời: “Đau.”
Một lần nữa, Sầm Qua vươn tay, không nặng không nhẹ nắm lấy cổ tay tím tái của cậu, nói từng chữ một, giống như chất vấn mà cũng giống như cảnh cáo: “Nếu biết đau, cậu hãy nhớ lấy, đừng để chuyện như thế xảy ra lần thứ hai.”
Giang Bạch Lộ sửng sốt, dường như không rõ ý của anh.
Tựa như nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt cậu, Sầm Qua thản nhiên quét mắt nhìn cậu, trong đôi mắt màu hổ phách là hồ nước sâu hun hút, hiển nhiên tâm trạng của anh đã bình tĩnh lại, “Tôi không quan tâm cậu không quên được bạn trai cũ hay là có thói quen gọi tên bạn trai cũ lúc lên giường với người đàn ông khác. Tôi và cậu không yêu nhau, tôi sẽ không đòi hỏi cậu thực hiện những nguyên tắc mà một mối quan hệ yêu đương phải có, tôi cũng không quan tâm cậu gọi bất kì tên người đàn ông nào trên giường của một người đàn ông khác. Bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng ra.”
Sầm Qua dừng một chút, trầm giọng nói: “Đừng để tôi phát hiện khi tôi và cậu đang duy trì quan hệ giường chiếu, cậu vẫn dây dưa với người đàn ông khác. Ngoài ra…” Anh không hài lòng nheo mắt lại, giống như một con báo ẩn nấp trong màn đêm của rừng nhiệt đới, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy con mồi, “Đừng để tôi lại nghe thấy, cậu gọi tên người đàn ông khác trên giường.”
“Xin lỗi.” Giang Bạch Lộ thành thật nhận lỗi, giơ cánh tay móc lấy cổ đối phương, đồng thời dán sát cơ thể vào người anh, thì thầm hỏi nhỏ, “Cần viết giấy cam đoan không?”
“Không cần.” Sầm Qua nhàn nhạt trả lời cậu, bật ra một tiếng cười nhạo, “Nhưng phải trừng phạt, tối nay cậu nên cầu nguyện cho độ bền của cái mông của cậu cao chút đi.”
Giang Bạch Lộ ngay lập tức nhập vai, bụng dưới trần trụi dán vào cơ bụng cứng rắn của Sầm Qua nhẹ nhàng ma sát, khẽ hé môi phả hơi thở ấm áp vào gáy Sầm Qua, giọng nói tràn đầy ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại có chút rêu rao: “Vậy phải xem, rốt cuộc độ bền cây chày của anh cao hơn, hay là độ bền chiếc cối của tôi cao hơn.”
Sầm Qua trầm lặng một giây, giơ tay đẩy cậu ra.
Giang Bạch Lộ không hiểu nguyên do ngã xuống ngồi trên mép giường, ngước mắt nhìn anh.
Sầm Qua xoay người đi khỏi phòng ngủ, tiếng lục lọi truyền vào từ phòng khách. Một lát sau, người đàn ông thong thả bước về, ném một tuýp thuốc mỡ màu trắng vào lòng cậu, liếc nhìn cậu từ trên cao xuống: “Trước đó, bôi thuốc đã.”
Tuýp thuốc lạnh lẽo dán vào da thịt cậu, Giang Bạch Lộ hơi giật mình, kẹp lấy thuốc mỡ giơ dưới ánh đèn mà nhìn. Khi thấy dòng chữ lưu thông máu, làm tan vết thâm tím, cậu cong môi nở nụ cười. Cậu cúi đầu cười vui vẻ, mở nắp tuýp thuốc mỡ, liếc mắt thấy cái bóng mờ nhạt bên chân Sầm Qua, không nhịn được mà mím môi.
Đối mặt với Sầm Qua mà gọi tên Chris, không phải cậu cố tình thử, mà chỉ là ngoài ý muốn, nhưng bất ngờ là, Sầm Qua dĩ nhiên mềm lòng với cậu.
Anh chưa từng mềm lòng với Tống Đường mà lại mềm lòng với cậu. Đúng là thu hoạch ngoài dự đoán. Nhưng mà, Giang Bạch Lộ hơi nhíu mày, mềm lòng còn chưa đủ. Cậu rất tham lam, chỉ mới mềm lòng, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Còn hơn không truy cứu và không trách mắng, hời hợt bỏ qua, Giang Bạch Lộ càng mong muốn đối phương có thể cứng rắn xét hỏi cậu đã trải qua bao nhiêu mối quan hệ trong quá khứ, chỉ trích cậu đứng núi này trông núi nọ.
Giang Bạch Lộ ngẩng mặt lên, con ngươi đen sẫm tỏa ra chút mất mát và thất vọng nhè nhẹ dưới ánh đèn êm dịu.
Sầm Qua hơi ngạc nhiên, cũng hiểu sai ý, khẽ tặc lưỡi, không kiên nhẫn cướp lấy tuýp thuốc trong tay cậu, nặn thuốc mỡ màu trắng ra, khom lưng thô lỗ quét lên cổ tay cậu. Đầu ngón tay anh dùng sức xoa lên làn da cậu, không hề ngẩng đầu lên mà chê cười: “Bôi thuốc mà cũng lề mà lề mề, liên tục nhìn vào tôi, cậu đúng là cậu ấm con nhà giàu bị chiều hư rồi.”
Trả lời anh là cảm xúc mềm mại nhẹ nhàng rơi vào khóe môi người đàn ông, cùng với độ cong dễ dàng cảm nhận được của đôi môi Giang Bạch Lộ.
Danh sách chương