Vẻ mặt Sầm Qua hơi cứng lại.

Ánh mắt của Giang Bạch Lộ dường như có ma thuật không thể nói rõ, hút anh vào đôi ngươi hệtnhư ánh sao dưới đáy biển của cậu. Không thể dời mắt, thậm chí những lời nói diễu cợt và bác bỏ nhẹ tựa lông hồng cũng không thể bật ra khỏi miệng.

Không khí một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Dường như có thể nghe thấy tiếng chuyển động của kim giây đồng hồ báo thức văng vẳng bêntai, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay Giang Bạch Lộ, trái tim cậu dần dần chìm xuống đáy.

Sau một thời gian dài, cậu cong khóe môi, thu hồi tầm mắt đầu tiên, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ chùn bước mà rũ mắt xuống. Khi ngước mắt lên thì, sự đợi chờ và niềm vui trong mắt đã hoàn toàn tan biến, thậm chí giống như chúng chưa từng xuất hiện.

Sầm Qua bị ánh mắt nặng nề khác với bình thường của Giang Bạch Lộ đâm vào. Trung tâm trái tim nổi lên chút tê dại, giống như mặt nước rung động một vòng rồi khuếch tán ra, cuối cùng bao phủ toàn bộ tâm thất dày đặc không một kẽ hở.

Người đàn ông vô cùng không thoải mái nhíu chặt lông mày, nhưng không hiểu được lý do bản thân khó chịu. Chỉ bởi suy nghĩ nông cạn mà anh vô thức quy hết cảm giác không khỏe này cho Giang Bạch Lộ, theo bản năng phủ lên trái tim một tấm áo giáp nặng, anh hờ hững mở miệng: “Chắc cậu không cần câu trả lời nữa. Thế nên bây giờ, cậu có thể đi.”

Giang Bạch Lộ thì thầm được thôi, giống như chân tay luống cuống, hoặc như là không thể kiêntrì, hai tay buông lơi không chỗ sắp đặt ở hai bên người nhét vào trong túi áo khoác. Không hề biện giải và vãn hồi, cậu im lặng xoay người, bước về phía cột đèn đường lẻ loi cô quạnh nơi xa xa. Mỗi một bước chân tựa như vượt qua đầm lầy đặc sệt, sức cùng lực kiệt.

Sầm Qua đứng yên tại chỗ, ý thức được bản thân nên quay người rời đi, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dính chặt lấy bóng lưng cách anh vài bước chân, không thể thu hồi. Bộ giáp bên ngoài trái tim giờ đây nặng tựa nghìn cân, ép chặt ngực anh. Sự tê liệt lan tràn khắp mọi nơi bên ngoài trái tim, cuối cùng trầm trọng chuyển thành cảm giác nghẹt thở mơ hồ.

Tiếng bước chân tinh tế chậm rãi rời xa màng nhĩ, trong đêm tối có thể rõ ràng nghe thấy hơi thở nhịp nhàng. Giang Bạch Lộ nghỉ chân dưới cột đèn đường, cuối cùng xoay người lại liếc nhìn anh. Cả người cậu hòa vào ánh đèn mờ nhạt tăm tối, dường như cũng lây nhiễm sự cô độc. Ánh mắt giống như cất giấu điều gì đó, mà cũng giống như trống rỗng, không có gì hết.

Vẻ mặt Sầm Qua ứ đọng trong chớp mắt Giang Bạch Lộ quay đầu lại. Mấy năm nay ở Sầm gia, việc người bên cạnh anh am hiểu nhất là đoán ý qua lời nói và nét mặt của anh, mà việc anh làm tốt nhất chính là không bao giờ thể hiện cảm xúc lên mặt.

Tại thời điểm này, khi anh không hề đề phòng, bị bất ngờ không kịp bảo vệ bản thân trước cái quay đầu đột ngột của Giang Bạch Lộ. Mặc dù không có gương, người đàn ông cũng vô cùng rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt anh rất xấu xí bởi những cảm xúc dồn nén mạnh mẽ trong trái tim anh.

Anh áp chế cảm giác khó chịu gay gắt vào sâu trong lòng, thuận tiện khôi phục vẻ mặt thảnnhiên như không, thậm chí còn giả vờ cong khóe môi, phác thảo rất nhiều bản nháp trong bụng.Anh chỉ chờ lúc đôi mắt của người kia bùng sáng hi vọng mà quay trở về, dùng giọng điệu chắcchắn đến chất vấn anh, có thể mỉm cười thong dong đối đáp.

Tuy nhiên, đời không như là mơ.

Giang Bạch Lộ không hề quay lại như trong tưởng tượng của Sầm Qua, thậm chí trên mặt cậu không xuất hiện bất kì nụ cười nào để có thể khiến anh nắm được nhược điểm. Cậu chỉ lặng imthu hồi ánh mắt, chậm rãi quay đầu bước đi.

Bộ giáp bất khả chiến bại của Sầm Qua cuối cùng đã sinh ra một vết nứt nhỏ.

Lồng ngực người đàn ông dữ dội nhấp nhô, sự giận dữ như những tia lửa bốc cháy dọc theo máu trong mạch máu, gần như thiêu đỏ con ngươi của anh. Giữa cơn thịnh nộ, đau nhức kịch liệt cuồn cuộn lên.

Đầu óc trống rỗng, Sầm Qua bước nhanh theo dáng người dưới ánh đèn đường.

Anh bắt lấy cánh tay Giang Bạch Lộ từ phía sau, ép đối phương lên cột đèn đường. Sầm Qua cúi đầu ngậm đôi môi Giang Bạch Lộ, đồng thời hung hăng cạy mở hàm răng cậu mà càn quét, bộ giáp che phủ trái tim cũng rách te tua.

Người đàn ông dựa bên cổ cậu, giọng nói trầm khàn mà hung dữ: “Muốn yêu đương với tôi cũng có thể, bắt đầu từ giây phút này, hãy quên bạn trai cũ của em đi.”

Trả lời người đàn ông chính là nụ hôn càng thêm mãnh liệt của Giang Bạch Lộ.

Nhưng Sầm Qua bất thình lình bóp cằm cậu, dời đầu lưỡi ra khỏi miệng cậu. Giang Bạch Lộ nghi hoặc ngẩng mặt lên, nhướn mày lặng lẽ hỏi anh.

Tâm trạng của Sầm Qua lạnh xuống, anh vuốt khóe môi, nhíu mày, “Em vừa ăn cái gì? Cả miệng toàn mùi thức ăn.”

Giang Bạch Lộ sửng sốt, bối rối một lúc lâu cậu mới chớp mắt trả lời, “Đồ nướng.”

Sầm Qua: “…”

Giang Bạch Lộ: “Ở quầy hàng đêm, năm đồng một xiên.”

Sầm Qua: “…”

“Rất khó ngửi sao?” Giang Bạch Lộ lùi lại một bước, hà một hơi vào lòng bàn tay, chóp mũi khịt khịt: “Takeaway Tiểu Lý gọi.”

Anh vặn mặt Giang Bạch Lộ sang một bên, không chút khách sáo nói: “Cách xa tôi một chút.” Cuối cùng, anh không nhịn được, nheo mắt hỏi, “Tiểu Lý là ai?”

Giang Bạch Lộ ồ một tiếng, “Bảo vệ trực đêm.”

Người đàn ông nhếch môi cười nhạt, “Hơn nửa đêm tôi ra ngoài tìm em, em giỏi lắm, yên tâm thoải mái ngồi xổm trong phòng an ninh ăn bữa khuya với người ta.”

Giang Bạch Lộ không hề xấu hổ, cậu cong mắt lên, lầu bầu một câu: “Nói cái gì mà trai thẳng sắtthép, nhưng tiếp nhận vai bạn trai rất nhanh.”

Sầm Qua bị cậu chẹn miệng, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng quan sát cậu, gọi tên cậu: “Giang Bạch Lộ.”

Giang Bạch Lộ nhẹ nhàng đáp: “Có chuyện gì?”

Sầm Qua bình thản: “Tôi nghĩ em sắp trở thành tài năng quốc tế đầu tiên phá kỷ lục thế giới về thời gian yêu đương rồi.”

Giang Bạch Lộ: “Cái gì?”

Sầm Qua: “Một giây trước vừa kết thúc độc thân, giây tiếp theo đã bị đá bởi bạn trai hiện tại vì lời nói của em.”

Giang Bạch Lộ: “…”

“Nếu thế thì thật đúng là đáng buồn.” Cậu thoải mái trả lời, ôm eo Sầm Qua, dán vào người anh cố tình cọ xát, cậu ngẩng đầu nháy mắt với đối phương, “Như vậy, bạn trai đương nhiệm sắp sửa chia tay, bây giờ em tuyên bố, anh còn nợ em một trận bắn pháo chia tay.”

Sầm Qua: “…”

Giang Bạch Lộ buông anh ra trước, đi tới cửa khu phố, dùng thẻ ra vào bị Sầm Qua quên mấtmở cửa cổng, sau đó cậu vịn khung cửa quay đầu thúc giục Sầm Qua mau vào.

Tiểu Lý đang ngồi ở phòng an ninh xem bộ phim sống chung với mẹ chồng, thò đầu ra khỏi cửa sổ, cười vui vẻ vẫy tay với Giang Bạch Lộ. Sau đó cậu ta lùi đầu về, tự nói thầm một câu: “Dăm bữa nửa tháng cãi nhau, tình cảm đúng thật là rất tốt.”

Nói lời tạm biệt với cậu bảo vệ trẻ tuổi trực ca đêm, Giang Bạch Lộ nhanh chóng tăng tốc đuổi theo người đàn ông đã đi xa mấy chục mét. Cậu mở bàn tay đan vào năm ngón tay của Sầm Qua, vô cùng tự nhiên dắt tay đối phương.

Thân hình Sầm Qua hơi nghiêng, vừa muốn rút tay khỏi tay cậu vừa thiếu kiên nhẫn mở miệng: “Hơn nửa đêm rồi còn dính như keo.”

Giang Bạch Lộ nghe thấy thế, vô thức ngẩng đầu quét mắt nhìn anh. Đường nét khuôn mặtngười đàn ông trong bóng đêm dày đặc mơ hồ loáng thoáng thấy không rõ ràng. Trái tim Giang Bạch Lộ không chắc chắn, cậu ậm ờ cười nói: “Nửa đêm vắng hoe, không có ai nhìn, mới dễ dàng dính như keo đấy.”

Tuy nói thế nhưng cậu cẩn thận buông ngón tay ra, chậm rãi rời khỏi lòng bàn tay đối phương.

Sầm Qua dừng một giây, khó hiểu hỏi: “Ý em là, ban ngày tôi không thể cầm tay?”

Giang Bạch Lộ mỉm cười: “Đương nhiên là em không có ý đó, em chỉ muốn nói…”

Cậu khẽ ngước mắt, ngay cả lời giải thích cũng chưa kịp nói hết đã bị tiếng cười hừ của Sầm Quacắt ngang. Giây tiếp theo, ngón tay thon dài mạnh mẽ của đối phương bỗng nhiên kẹp lấy đầungón tay đang rút lại của cậu, chặt chẽ nắm tay cậu, ngăn chặn toàn bộ đường lùi của cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện