Bên trong phòng nhỏ, An vương phi đang tô son điểm phấn, tỉ mỉ trang điểm, gương mặt phù dung rạng rỡ như hoa, diễm quang bắn ra bốn phía. Tay trắng nhẹ nhàng cài trâm ngà voi lên tóc.

”Nương, nương.”

Nghe thấy thanh âm mềm nhũn của nữ nhi nhà mình, lúc nay An vương phi mới quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, nàng khẽ mỉm cười. Nhìn thấy khuê nữ ăn mặc thỏa đáng, tiểu oa nhi sáu tuổi kiều kiều nhỏ nhỏ mặc một bộ xiêm y thêu hoa lan màu hồng nhạt, trên đầu cài một cây trâm hoa nạm hồng lựu, khuôn mặt nhỏ cười ngọt đến khảm vào lòng người. Tuy rằng tốt hôm qua mưa lớn, nàng không thể không ở lại chùa Tương Nguyên một đêm, tuy rằng ngủ không quen, nhưng hiện tại thấy nữ nhi cười xán lạn như vậy, nàng liền cảm thấy những khó chịu trong lòng kia cũng tan thành mây khói.

“Lâm Lang.”

An vương phi ôm nữ nhi vào trong ngực, cầm lấy lược chải tóc cho nữ nhi, tỉ mỉ chăm chút cho hai búi tóc, nhìn không ra có chỗ nào bị rối, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, môi hồng răng trắng, lúc này mới vui mừng nói: “Lâm Lang của nương quả là một tiểu mỹ nhân.”

Bằng gương mặt xinh đẹp của nữ nhi nhà nàng, sau này đứa bé mập kia làm sao có thể so sánh được? Trong lòng An vương phi vô cùng đắc ý, lúc này ghe thấy bên ngoài huyên náo ồn ào, sáng sớm đã quấy rầy đến người khác. An vương phi nhất thời cau mày lại, quay về phía nha hoàn hỏi: “Ngươi đi xem thử là người phương nào lại dám làm càn như thế?”

Người của An vương phủ ở đây, bọn họ cũng dám náo loạn, chùa Tương Nguyên này đúng là càng ngày càng tệ.

Nhưng nha hoàn mới vén rèm lên tính đi ra ngoài xem xét đã thấy Chu thị vội vã đi vào, thậm chí còn chưa thông báo đã trực tiếp xông vào phòng ngủ của An vương phi. Hôm nay Chu thị không hề trang điểm tỉ mỉ, nhưng dung nhan vẫn thanh thủy yêu kiều, phối hợp với bộ xiêm y màu ngà, phất phới lượn lờ, thướt tha yểu điệu, nhìn càng trẻ tuổi hơn ngày thường mấy phần.

Chu thị từ khi sinh ra đã là một người vô cùng xinh đẹp, đôi mắt như biết nói, ngày thường luôn là bộ dáng ôn hòa tự nhiên hào phóng, rất có phong phạm chủ mẫu, nhưng hôm nay gương mặt lại tràn đầy phẫn nộ, nhìn thấy An vương phi lập tức tiến tới chất vấn: “Xán Xán đâu rồi? Ngươi mang Xán Xán đi đâu rồi?”

An vương phi cảm thấy Chu thị đại khái là bị điên.

Hai người các nàng đối nghịch cũng không phải ngày một ngày hai, luôn hiểu rõ lẫn nhau. Chu thị ngày thường sống vô cùng đầy đủ tinh tế, chẳng lúc nào lại không tỉ mỉ hóa trang sau đó mới ra ngoài gặp người? Bây giờ thấy ngữ khí của nàng như vậy, An vương phi không thích nhíu chặt lông mày nói: “Ngươi nói cái gì? Một chữ ta cũng không nghe hiểu.”

Nữ nhi của nàng ta tìm không thấy thì liên quan gì đến nàng?

Đi theo phía sau Chu thị là ma ma và nha hoàn của Vệ Quốc công phủ, bây giờ lại thêm nô bộc của An vương phi tiến vào, nhưng Chu thị dù sao cũng là chủ tử, không ai dám tiến lên ngăn cản nàng. Nô tài của An vương phi cũng hiểu được điều đó, Chu thị nói thế nào thì cũng là quận chú An vương phủ, tuy rằng nàng đã xuất giá nhiều năm, nhưng thân phận này cũng không thể thay đổi được, bọn họ sao dám đắc tội?

Chuyện xảy ra như vậy, bọn hạ nhân chỉ biết hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên khuyên giải.

Chu thị đã mất đi bình tĩnh thường ngày, nàng trầm mặt nói: “Xán Xán không thấy, có phải ngươi làm hay không? Ngươi giao Xán Xán ra đây, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Sáng sớm đã phải chịu nỗi uất khí này, An vương phi quả thật không có chỗ để phát tiết. Tính của nàng vốn cũng nóng nảy, lập tức liền xoay người, trâm cài đung đưa va chạm vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe, đôi mắt đẹp trợn tròn: “Bản thân ngươi không biết cách chăm lo cho nữ nhi, bây giờ để mất rồi, hà tất gì phải đem gáo nước bẩn giội lên đầu của ta? Đúng, ngày thường quả thật ta không ưa gì ngươi, nhưng không phải là không thích nữ nhi của ngươi, chuyện ta nói làm thì ta làm, chuyện ta không có làm thì chắc chắn không làm, ngươi đừng có ở đó ra vẻ hùng hổ dọa người.”

An vương phi ngày thường hiên ngang đi khắp An vương phủ, sau khi xuất giá cũng quen sống trong nhung lụa, xưa nay chưa từng có ai dám hô to gọi nhỏ với nàng, hôm nay Chu thị nháo ra chuyện lớn như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, qua thực nuốt không trôi cơn tức này.

Chu thị hít sâu một hơi, lồng ngực chập trùng lên xuống.

Nữ nhi nàng không thấy, nàng sớm đã mất đi lý trí, thấy An vương phi liền nổi cơn giận. Nữ nhi khỏe mạnh ở bên người nàng hôm qua ngủ lại nói này ngoại trừ nữ quyến Vệ Quốc Công phủ cũng chỉ còn lại người của An vương phủ, thêm nữ An vương phi ngày xưa cũng có chút ân oán với nàng, chuyện này ngoại trừ nàng còn ai có thể làm?

Lần này Chu thị đã trở nên mù quáng, lạnh lùng nói: “Tống Diệu Nghi, nếu như Xán Xán có xảy ra chuyện gì, người là người đầu tiên ta hỏi đến, nếu như Xán Xán thiếu một sợi tóc, mạng này của ta cho dù vứt đi cũng phải bảo vệ nữ nhi cả đời bình an.”

Mấy năm này Chu thị được Khương Bách Nghiêu nuông chiều, tính khí đã thu lại không ít, nhưng đừng nhìn nàng một bộ mỹ nhân mềm mại yếu đuối, lúc nổi giận lên cũng không thể khinh thường.

Chu Lâm Lang thấy Chu thị nổi giận không nén nổi, nghe thấy lời của nàng, gương mặt nhỏ sợ trắng cả đi, lập tức chui vào lòng mẫu thân: “Nương, Lâm Lang sợ…”

Đào ma ma thấy như vậy, trong lòng vô cùng thấp thỏm, trong lòng cũng biết nếu như lúc này náo loạn, hai vị chủ tử không chừng sẽ đánh nhau, nhưng lúc này phải tìm ra Lục tiểu thư mới là quan trọng nhất. Đào ma ma vội vàng tiến lên khuyên can: “Phu nhân, Phùng tướng quân đến đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, Phùng tướng quân chắc chắn sẽ có cách tìm được người.”

Vừa nghĩ đến nữ nhi của mình, Chu thị cũng không muốn dây dưa quá nhiều với An vương phi, lập tức ra khỏi tiền viện.

Phùng Hoài Viễn đã không còn vẻ trầm ổn như trước, nghe được tin tức liền vô cùng lo lắng chạy tới.

Hắn thấy bộ dáng hồn bay lạc phách của Chu thị, gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng xám không còn chút hồng hào, lập tức tiến lên phía trước hỏi: “Thế nào? Sao lại không thấy Xán Xán?”

Chu thị lắc lắc đầu.

Nàng nhìn Phùng Hoài Viễn, viền mắt đỏ lên, hai ta bấu chặt lấy cánh tay của hắn gấp gáp nói: “Phùng đại ca, huynh nhất định phải giúp ra tìm ra Xán Xán… Xán Xán là mạng sống của ta, ta không thể không có con bé.”

Nghe được cách thức xưng hô đã lâu không thấy này, Phùng Hoài Viễn có chút ngơ ngẩn.

Vừa nghĩ đến gương mặt bánh bao thiên chân khả ái của tiểu hài tử, Phùng Hoài Viễn không dám tưởng tượng nếu Xán Xán xảy ra chuyện thì người trước mắt hắn sẽ ra sao, Phùng Hoài Viễn ôn nhu động viên nói: “A Cẩm, muội yên tâm, huynh nhất định sẽ giúp muội tìm được Xán Xán. Muội... muội nói chuyện này cho Khương Bách Nghiêu chưa?”

Chu thị gật đầu: “Muội đã cho người thông báo cho Quốc công gia, ngài sẽ lập tức mang người đến tìm. Toàn bộ chùa Tương Nguyên ta cũng đã cho người đi tìm kiếm tỉ mỉ, nhưng… nhưng vẫn không tìm thấy Xán Xán.”

Nếu như không phải như vậy nàng cũng sẽ không tìm tới An vương phi.

Nàng biết cho dù An vương phi có ân oán với nàng, nhưng dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, biết nàng ta cho tới bây giờ đều làm việc quang minh chính đại, hơn nữa Xán Xán xảy ra chuyện, người đầu tiên nàng nghĩ tới cũng chính là An vương phi, nhưng dù sao vị tẩu tẩu này của nàng cũng không ngu xuẩn đến mức đó. Nhưng cuối cùng nàng cũng lo lắng đến hoảng loạn, ngoại trừ An vương phi, nàng thật sự không nghĩ ra người thứ hai.

Nam nhân dù sao cùng lý trí hơn một chút, Phùng Hoài Viễn biết sự việc cấp bách, vội vàng ra lệnh cho tùy tùng đi gọi thêm người đến tìm kiếm.

Phùng Hoài Viễn quay đầu nhìn về phía sau, đột nhiên ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sai vặt của Lục Tông - Đỗ Ngôn, hỏi: “Tông Nhi đâu?” Vừa rồi rõ ràng là vẫn còn ở phía sau hắn, mới chớp mắt một cái lại không thấy người rồi?

Đỗ Ngôn há miệng, vẻ mặt cũng mờ mịt: “Tiểu… tiểu nhân… tiểu nhân cũng không chú ý.”

Thế tử biến mất quá nhanh.

Phùng hoài Viễn gấp đến độ gân xanh trên trán thình thịnh nhảy lên. Tuy nói vị cháu trai này của hắn làm việc thận trọng, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là hài tử mười tuổi. Hắn vội nói: “Dặn bọn họ, lúc tìm Lục tiểu thư cũng chú ý tìm thế tử.” Mày kiếm của Phùng Hoài Viễn nhíu chặt, than thở, “Đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện vào lúc này…”

Đỗ Ngôn dù sao cũng là người trẻ tuổi, đối mặt với uy nghiêm của Phùng Hoài Viễn sớm đã sợ đến mức sống lưng lạnh toát, vẻ mặt cung thuận, run cầm cập cúi đầu trả lời: “vâng.”

Khương Lệnh Uyển mặc tẩm y tơ tằm hồng nhạt từ tối qua, hai chân nhỏ trần trụi trắng nõn, cơ thể run lên cầm cập…

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn quang cảnh xung quanh, nhất thời há hốc mồm.

Hôm qua tròi đổ mưa lớn nên sáng hôm nay nàng vẫn cảm thấy lạnh, nàng không biết mình ngủ ở chỗ này đã bao lâu, chỉ cảm thấy cả người như sắp bị đông cứng. Khương Lệnh Uyển đột nhiên hắt xì một cái, ôm chặt thân thể của mình một chút, mắt to nhìn cây cối xung quanh, lại nhìn về phía sau, là một sườn núi.

Sườn núi cao chót vót, bởi vì hôm qua trời mưa nên bùn đất vô cùng lầy lội.

Khương Lệnh Uyển để hai tay lên mép hô to vài tiếng, phát hiện chỉ có âm thanh trống rỗng phản hồi lại, căn bản là một nơi không người.

Khương Lệnh Uyển không khỏi có chút bất đắc dĩ, lông mày nhăn lại nghĩ đến chuyện tốt ngày hôm qua.

Đến tột cùng là ai hại nàng?

—— bỏ một tiểu oa nhi bốn tuổi vào núi sâu, khác nào muốn lấy mạng của nàng?

Hai tay Khương Lệnh Uyển đỡ lên cây trạm, hai chân trần trụi giẫm lên đất, nhất thời cảm giác có chút lạnh lẽo thô ráp. Nàng ôm chặt thân thể của mình, nhíu mày suy nghĩ một chút: Chuyện này kiếp trước không hề có.

Nếu như có, nàng khẳng định sẽ sớm tránh thoát.

Tuổi thơ kiếp trước của nàng trôi qua cực kỳ yên ổn, nàng luôn được nuông chiều lớn lên, sao có thể bị người vứt bỏ vào trong núi một cách thê thảm như vậy?

Khương Lệnh Uyển nhìn sườn núi, cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa.

Hiện tại nàng mới chỉ có bốn tuổi, nếu như cha mẹ không tìm được nàng, vây nàng cũng không biết có thể sống cho đến khi tìm được đường ra hay không.

Nhưng nhìn sắc trời đã không còn sớm, nếu như nàng cứ đợi tiếp, cho dù không chết đói thì cũng sẽ bị đông cứng đến chết. Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn sườn núi cao chót vót, nắm chặt tay áo, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Khi đối mặt với sinh tử, nàng sao có thể tiếp tục yếu ớt?

Nàng cắn răng đi đến bên sườn núi, chẻ dọc theo bên sườn, chợt nhớ tới kiếp trước hàng năm Lục Tông đều sẽ dẫn nàng đi săn mồi, chỉ cho nàng vài loại quả dại có thể ăn được. Lục Tông nói nàng quá yếu ớt, không thể bảo vệ tốt bản thân nên lúc săn bắn có dạy cho nàng một chút biện pháp sinh tồn, hồi đó nàng chỉ nghe như nước đổ đầu vịt, đương nhiên là không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại đúng là vô cùng hối hận.

Đi đến sườn núi, đừng nói bây giờ nàng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, cho dù là đã qua cập kê như ở kiếp trước, nàng cũng không biết bản thân có năng lực để leo lên được không.

Nhưng giờ khắc này cũng không lo nổi nhiều chuyện như vậy.

Nàng yếu ớt cũng là yếu cho người khác xem, nếu không phải là người kia, hết thảy sẽ đều là uổng công, dù sao trước tiên phải bảo vệ cái mạng nhỏ này mới là quan trọng.

Ban đầu run rẩy đi tới, sau đó thân thể không thể cân bằng, mông nhỏ lập tức ngã ngồi xuống, cũng không thể đứng lên nổi. Chân tay trắng nõn của Khương Lệnh Uyển dính đầy bùn, nàng xưa nay luôn chú ý đến dáng vẻ, không ngờ cũng có ngày lại chật vật đến như vậy.

Khương Lệnh Uyển thở dốc, phát hiện muốn leo lên quả thực khó hơn lên trời.

”Cha, cha —— “

”Nương —— “

Viền mắt Khương Lệnh Uyển ửng đỏ, tiếp tục la lớn: “Lục Tông! Lục Tông!”

Đừng nói là Lục Tông, ngay cả một con thỏ rừng cũng không có.

Khương Lệnh Uyển nhíu chặt lông mày lại, ảo não sờ sờ bụng nhỏ mềm mại của mình, đói đến nỗi bụng dán vào lưng, nếu để nàng biết được ai muốn hại nàng, nàng nhất định để cha băm hắn thành tám mảnh nhỏ. Bây giờ nàng không biết là người nào đưa nàng vào trong này, nhưng hôm nay nói thế nào cũng không thể leo lên nổi.

Thật vất vả sống lại một lần, nàng còn chưa dưỡng tốt thân thể cố gắng sau này sinh cho Lục Tông một đàn oa nhi trắng trẻo mập mạp, làm sao có thể dễ dàng chết ở chỗ này được.

Khương Lệnh Uyển ngồi thẳng, dùng sức vỗ vỗ gương mặt bánh bao của mình, nỗ lực để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó hít một hơn tiếp tục chuẩn bị bò. Đáng tiếc thân thể nàng tròn vo, bàn tay bàn chân trắng nõn này căn bản là không có bao nhiêu khí lực, cho dù nàng dùng hết sức cũng không thể lết quá một tấc.

Nhưng cho dù là như vậy, lâu lâu một lát nàng lại bò lên một chút.

Cứ như vậy đến hai ba tấc, thể lực cũng tiêu hao gần hết.

Nàng quả thật là không thể bò được tiếp nữa, chân dưới sơ sẩy một chút, cả người trực tiếp trượt xuống, vả cơ thể giống như một cái bánh xe tròn lăn xuống, khi lăn đến bụi cỏ, nhất thời đau đến nỗi nàng không ngừng than thở.

Đôi mắt to của nàng lúc này chứa đầy nước mắt, cả cơ thể run rẩy nhưng vẫn cố nén không rơi xuống một giọt nước mắt. Khương lệnh Uyển nằm trên đống cỏ hít một hơi, bây giờ toàn thân mình đều là bùn đất, giống như một tên ăn mày vậy, ai còn có thể nhận ra nàng là Lục tiểu thư Vệ Quốc công phủ?

Khương Lệnh Uyển ngồi một lúc, cảm thấy toàn thân đau nhức, mắt mờ đến nổ đom đóm, thực sự không còn chút khí lực. Vùng hoang dã như vậy, khiến nàng thật có chút muốn khóc. Nàng khịt khịt mũi, cảm giác như bản thân đang chờ đợi cái chết.

Không đúng ——

Khương Lệnh Uyển nín thờ, bên tai phảng phất nghe như có người đang gọi nàng.

Khương Lệnh Uyển nhất thời im bặt, vểnh tai lên tỉ mỉ nghe, cố hết sức ngẩng đầu lên.

Chờ khi thấy rõ người tới, viền mắt của nàng lập tức liền nóng lên.

Lục Tông nhìn bánh bao nhỏ ngồi trên đống cỏ cách đó không xa, cả người dơ dáy bẩn thỉu, ngờ ngờ có thể nhìn ra tẩm y trên người nàng. Ánh mắt của hắn hơi ngưng lại, vội vàng chạy tới.

Khương Lệnh Uyển chăm chăm nhìn Lục Tông, thật sự không nghĩ tới, hắn lại có thể tìm thấy nàng.

Nhắc đến cũng kỳ quái, vừa rồi nàng ở một mình, cảm thấy vừa lạnh vừa đói, cơ thể vừa mệt vừa đau, nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt. Bây giờ nhìn thấy Lục Tông, nàng liền kìm lòng không đậu nước mắt liền roi xuống, cả gương mặt nóng hầm hập.

Khương Lệnh Uyển thấy Lục tông đến gần, thân thể nhỏ bé nhào tới, oan ức ô ô khóc lớn.

”Lục Tông, Lục Tông...”

Lục Tông ôm lấy thân thể mềm mại của bánh bao nhỉ, thở ra một hơi. Lại cúi đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng vừa khóc vừa kéo lấy hắn, đôi mắt đầy nước đỏ phừng phừng, xác thực là vô cùng đáng thương. Gương mặt ngày thường béo mập trắng trẻo dáng yêu, giờ khắc này lại dính đầy bùn đất, đôi môi nguyên bản vô cùng thủy nộn nay lại bị lạnh phát tím.

Bánh bao nhỏ vốn được chăm sóc rất kĩ, nay lại như bị lăn một vòng qua bùn đất.

Lục Tông thấy nàng lạnh run cầm cập, lập tức cởi áo ngoài ra, bao chặt lấy thân thể của nàng. Sau khi làm xong, Lục Tông mới nhìn thấy hai bàn chân của nàng đang để trần, lập tức giơ lên cẩn thận xem xét.

Lần trước nàng bị bệnh, hắn đến thăm nàng, thấy hai bàn chân trắng nõn đạp lên mu bàn chân hắn, nghịch ngợm nhưng lại rất đáng yêu.

Bây giờ đôi bàn chân như bạch ngọc này không chỉ dính đầy bùn đất, hơn nữa lòng bàn chân giờ đã bị cọ rách da, không có chỗ nào nhìn như còn tốt.

Lục Tông ngẩn người, mặt lập tức đen lại.

Hắn biết tiểu oa nhi bốn tuổi bình thường có bao nhiêu yếu ớt chứ đừng nói đến đứa trẻ được nuông chiều từ bé như nàng, nhưng lúc nàng chưa nhìn thấy hắn rõ ràng là còn chưa rơi một giọt nước mắt thì phải. Nhưng một khắc tiếp theo, Lục Tông cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh nàng, lưu loát cởi giày của mình ra, đeo vào cho nàng.

Khương Lệnh Uyển cầm lấy ống tay áo Lục Tông, mở to mắt lẩm bẩm nói: “Lục Tông?”

Lục Tông cúi đầu quỳ trên mặt đất, vẻ mặt chăm chú. Thấy hắn dùng áo choàng xoa xoa bùn đất trên chân nàng, sau đó mới xét vải trắng quấn lại chân cho nàng, bên ngoài lại đeo thêm một đôi giày. Lục Tông hắn bây giờ mười tuổi, còn là nam hài, chân của hắn đương nhiên là lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng vì đi ủng nên cũng không bị rớt xuống, cuối cùng Lục Tông dùng dây thắt lưng buộc chắc lại cho nàng.

Nàng sớm đã bị lạnh đến mất tri giác.

Bây giờ mặc áo choàng của hắn, đi giày của hắn, phảng phất như lập tức ấm lên.

Nàng không biết tại sao Lục Tông lại tìm ra được nàng, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, dù sao Lục Tông cũng chỉ có một thân một mình.

Lục Tông thấy nàng không khóc, hắn cũng không lên tiếng, chỉ lấy khăn tay xoa xao khuôn mặt nhỏ cho nàng, nhìn thấy gương mặt bánh bao trắng trẻo đã có chút sạch sẽ, hắn mới hỏi: “Có đói bụng không?”

Lông mày Khương Lệnh Uyển càng nhíu chặt hơn, sờ sờ cái bụng nhỏ nói: “Xán Xán đói bụng.”

Lục Tông ngồi xuống sát bên nàng, từ trong lòng lấy ra một cái túi giấy, bên trong có một chút bánh đậu xanh và một số loại bánh hoa quế và bánh ngọt, những thứ này không thể là do Lục Tông chuẩn bị cho nàng ăn. Lục Tông là người tỉ mỉ, biết khi cố gắng đi tìm nàng, hắn và nàng đều sẽ đói bụng, nên mới chuẩn bị kỹ càng.

Tuy bánh ngọt đều bị vỡ nát, vẻ ngoài quá xấu, nếu là thường ngày, ngay cả nhìn nàng cũng không liếc mắt một cái, nhưng hiện tại không thể đòi hỏi nhiều như vậy, vừa thấy có đồ ăn, hai mắt liền tỏa sáng, cẩm lấy hai miếng bắt đầu ăn.

Lục Tông cảm thấy nuôi tiểu bánh bao này quả thật vô cùng dễ dàng, bị bỏ vào vùng hoang dã nhưng vẫn có thể ăn đồ ăn vô cùng sung sướng như vậy. Có điều, nàng bình an là tốt rồi, tiểu oa nhi bốn tuổi, quá dễ xảy ra vấn đề. Lục Tông thấy quai hàm tiểu bánh bao phồng lên, lo lắng giữa hai hàng lông mày giảm đi mấy phần, đưa tay xoa xoa khóe miệng của nàng, nhắc nhở: “Đừng có gấp, từ từ ăn.”

“A… Vâng.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, nhưng không thấy động tác bên miệng nàng chậm lại.

Khương Lệnh Uyển ăn một nửa, ợ một tiếng no nê, lúc này mới nhìn Lục Tông, âm thanh vẫn mềm mại như trước: “Tông biểu ca, chúng ta nê làm gì bây giờ?”

Lục Tông nói: “Dì, dượng và cậu của ta, còn có người của An vương phủ vẫn đang tìm muội…” Nói xong, hắn giương mắt nhìn sườn núi này, lại cúi đầu nhìn gương mặt uể oải của bánh bao nhỏ, mới quay lưng về phía nàng nói: “Lên, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm trước.”

Bây giờ sắc trời đã tốt, cho dù hắn cõng nàng đi, sợ là cũng chỉ có thể bò trên sườn núi. Cho dù hắn có năng lực, nhưng chung quy cũng chỉ mới có mười tuổi, nếu gặp phải sài lang hổ báo, e là chỉ có thể trở thành thịt trên thớt.

Khương Lệnh Uyển gật gù, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút huyết sắc, đỏ bừng bừng, vô cùng ngoan ngoãn nhào tới, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ Lục Tông, vững vàng kề sát cổ hắn. Theo lý thuyết mà nói, Lục Tông mới chỉ mười tuổi, sẽ không có nhiều khí lực, nhưng tốt một cái là Lục Tông từ nhỏ đã tập võ, khí lực của hắn lớn hơn những nam hài bình thường rất nhiều, nên có cõng thêm nàng cũng không vất vả.

Khương Lệnh Uyển nằm nhoài trên lưng hắn, vẻ mặt cực kì thuận theo, cho dù là Lục Tông khi còn nhỏ nàng cũng cảm thấy yên tâm vô cùng phảng phất như chỉ cần có hắn, chuyện gì cũng không cần nàng phải lo lắng. Nàng thấy hắn cõng rất vững, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Tông biểu ca, sao biểu ca lại có thể tìm được Xán Xán?”

Lục Tông nói là nương là cậy đều đang phái người tìm nàng, nhưng vì sao Lục Tông mới mười tuổi lại có thể tìm ra được nàng trước tiên?

Lục Tông cõng nàng đi lên, nói: “Huynh nhìn thấy dây buộc tóc của muội, nên tìm dọc theo đường.”

Thì ra là như vậy.

Khương Lệnh Uyển cong cong khóe miệng lên cười cười, nụ cười cực kỳ xán lạn, càng ôm chặt lất cổ Lục Tông hơn, thầm nghĩ: Dây buộc tóc của nương tử nhà mình, đương nhiên là nhận ra rồi.

Hôm nay chùa Tương Nguyên không có bất kì một vị khách nào đến viếng thăm.

Ngày hôm nay, Vệ Quốc công phủ, Vinh vương phủ, An vương phủ cùng với người của Phùng đại tướng quân lục hết chùa Tương Nguyên từ trong ra ngoài từ dưới lên trên, cũng vì muốn tìm kiếm Lục tiểu thư Vệ Quốc Công phủ.

Khương Lục tiểu thư chỉ là tiểu oa nhi bốn tuổi, hôm nay lại mất tích vô cớ ở chùa Tương Nguyên, không ngờ chuyện này lại kinh động đến nhiều nhân vật có máu mặt ở Tấn thành như vậy, có thể thấy được là một tiểu chủ nhân mạ vàng nạm ngọc, quý giá vô cùng.

Bên trong viện, Tô Lương Thần mặc một thân xiêm y xanh nhạt, đứng giữa vườn cây hoa quế.

Nàng thoáng híp mắt, nhìn những thị vệ này tới tới lui lui, âm thầm than thở, cùng là người nhưng lại không cùng mệnh. Hôm nay Khương Lệnh Uyển mất thích, lại có thể mang đến trận thế hùng vĩ như vậy, thật giống như là mất tiểu công chúa vậy. Nàng hơi nhếch khóe môi, tuy rằng không biết chuyện này là người phương nào làm nhưng dưới đáy lòng nàng lại có chút vui sướng. Chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, đã mất tích ròng rã một ngày, nếu có thể tìm được về cũng không biết là sống hay chết, đến lúc đó cũng khó mà nói.

Nghĩ tới, Khương lệnh Uyển này vốn là tiểu tổ tông của vệ Quốc Công phủ, nàng chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải trông mặt người khác mà làm việc, nịnh bợ một chút không không sao, dù sao Khương Lệnh Uyển này cũng bị chiều quen rồi…

Trên gương mặt trắng nõn của Tô Lương Thần có một vẻ trầm ổn không hợp tuổi, nàng thoáng xoay người nhìn, cách đó không xa là một dây cột tóc rơi trên mặt đấy, lúc này nàng đi tới, nhặt nó lên.

Đây là?

Tô Lương Thần thoáng ngẩn người, chỉ một lát là nhận ra đây là cột tóc của người phương nào. Đôi tay nhỏ của nàng cầm lấy dây buộc tóc, giương mắt thoáng nhìn ngọn núi phía sau chùa Tương Nguyên.

Chẳng lẽ...

”Tô tiểu thư.”

“Sao?” Thân thể Tô Lương Thần khẽ run lên, bỏ dây cột tóc giấu vào trong ngực của mình, quay đầu nhìn, phát hiện là Lý ma ma bên người lão thái thái, khuôn mặt nhỏ nhắn gương lên, ngoan ngoãn dịu dàng nở nụ cười, khách khí nói “Lý ma ma.”

Lý ma ma nhìn vị Tô tiểu thư mới tuổi nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ngày thường nàng cũng đỡ trông nom hơn rất nhiều, cảm thấy tiểu cô nương mới nhỏ như vậy đã không còn mẫu thân, thật là hài tử đáng thương. Lại nói, mẫu thân của vị biểu tiểu thư này lại cũng chỉ là thứ nữ, nhưng trước đây khá được lão thái thái yêu thích, ngay cả hạ nhân cũng khách khí, không ngờ lại ít phúc, trẻ như vậy đã đi.

Lý ma ma tinh tế đánh gia, nhìn gương mặt Tô Lương Tần giống với nhị tiểu thư như vậy, trong lòng không khỏi có mấy phần thương xót, đi tới trước mặt Tô Lương Thần, nói: “Hôm nay Lục tiểu thư xảy ra chuyện đã khiến lão thái thái lo lắng vô cùng, cơm trưa cũng ăn không ngon. Tô cô nương bây giờ không thể xảy ra chuyện, ngài nên theo lão nô vào trong đi, đừng khiến lão thái thái phải lo lắng.”

Tô Lương Thần nhếch miệng, Khương Lệnh Uyển là bảo bối tôn nữ của lão thái thái, đương nhiên là vô cùng lo lắng, chỉ có điều người cháu ngoại này, trước tới nay lão thái thái cũng không coi là chuyện gì to tát. Nếu chuyện hôm nay mà xảy ra trên người nàng, lão thái thái nhiều nhất cũng chỉ giả mù mưa sa rơi mấy giọt nước mắt, nhưng nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, làm gì có tâm tư quan tâm nàng?

Lông mày Tô Lương Thần hơi nhíu lại, lộ ra mấy phần lo lắng, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Có tìm được Uyển biểu muội hay không? Ta ra bên ngoài chờ Uyển biểu muội quay về, vừa liếc mắt ta cũng có thể nhận ra biểu muội.”

Đúng là hài tử ngoan.

Lý ma ma hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này cũng được, chỉ là Tô tiểu thư cẩn thận một chút, nếu cảm thấy lạnh thì lập tức vào nhà.”

Tô Lương Thần gật đầu, nói: “Được, ta đã biết, Lý ma ma yên tâm.” Nàng nhìn Lý ma ma đi xa mới đưa tay vào lồng ngực lấy ra dây cột tóc màu phấn hồng.

Tô Lương Thần liếc mắt hồi lâu, đi tới hồ sen ở phía xa.

Nhẹ buông tay, dây cột tóc liền rơi vào trong hồ sen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện