Giang Mộc Nhiên đang ghi đáp án thì cứ cảm thấy kì lạ, hình như tay cô bị một lực vô hình nào đó khống chế. Nhưng quay trái nhìn phải đều không thấy bóng dáng ai. Cô gãi gãi đầu, tiếp tục khoanh. Có một số câu, cô biết chắc đáp án, đã cố tình làm sai, nhưng tại sao cô lại sửa sai thành đúng? Chả nhẽ cô nhớ nhầm kiến thức? Không thể nào! Cô không thèm đọc câu hỏi, cứ thế làm mò.
Ra khỏi phòng thi, cô xách cặp chạy ngay về nhà, tránh trường hợp Diệp Dương nhìn thấy. Đang đi đến bến xe, bỗng có người đùng một cái xuất hiện trước mặt làm cô giật cả mình. Sao mấy người này rảnh rỗi vậy? Không thể xuất hiện một cách bình thường sao? Giật mình chỉ là một phần, sau khi nhìn rõ mặt người ấy, cô mới hoảng hồn. Cô giả vờ làm rơi chùm chìa khóa trên tay xuống đất, coi như vừa nãy chỉ là rơi mất chìa khóa nên mới giật nảy lên chút.
"Cô gì ơi, xin cô hãy giúp tôi!" - Người đó nói. Giang Mộc Nhiên làm như không nghe thấy tiếp tục tiến về phía trước. Cô còn cố tình xem đồng hồ trên tay, rất chân thực mà nói:"Ôi, muộn rồi! Về muộn nữa chắc ăn đòn!". Sau đó, cô không kiêng nể nữa mà chạy thật nhanh. Người kia nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn coi như không biết.
"Cô đừng lừa tôi! Cô nhìn thấy tôi! Rõ ràng vừa nãy tôi còn nhìn thấy Diêm Vương tương lai giúp cô làm bài cơ mà!". Chân Giang Mộc Nhiên chợt khựng lại. Cái gì? Trương Mộ Thần giúp cô làm bài?! Sao anh ta rảnh hơi vậy?! Thảo nào cô cảm giác được âm khí của anh ta. Cô chán nản, may mà đến bến xe rồi. Cô ngồi xuống chờ xe, tay đập lên trán mấy lần. Trời ơi, Trương Mộ Thần ơi là Trương Mộ Thần! Đương nhiên là, ngoài miệng cô nói:"Trời ơi! Muộn vậy rồi không biết phải đợi đến bao giờ!!!".
Người kia lấy làm lạ, không hiểu vừa nãy chân cô khựng lại có phải do anh ta không. Anh ta cũng ngồi xuống ghế, nhìn cô.
Xe đến, cô lên, anh ta cũng lên theo. Cô thấy thế đành giả vờ vui mừng:"May quá! Có xe rồi!". Sao anh ta đeo bám cô lâu vậy?!?!? Đi qua công viên gần nhà, cô thấy Trương Mộ Thần đang lượn lờ chơi vớ vẩn trong đấy. Đợt này anh ta rảnh rỗi nhỉ? Bị loại rồi ư? Hay đây gọi là giờ nghỉ trưa của nhân viên cấp cao?
Về đến nhà, anh ta vẫn tiếp tục đi theo cô. Nếu cứ như này thì có khi anh ta phát hiện thật. Giang Mộc Nhiên đành dừng chân lại rồi quay ra hỏi anh ta:"Thôi được rồi! Tôi nhìn thấy anh! Anh muốn tôi giúp gì?". Anh ta đang đi thấy cô quay đầu thì giật cả mình, suýt nữa vấp ngã. Anh ta nhanh chóng lấy lại phong độ, vui mừng nói:" Tôi biết mà! May mà tôi kiên trì! Xin chào, tôi là An Cảnh. Chắc cô cũng biết người mấy hôm trước bị rơi từ tầng 4 kí túc xá xuống chứ? Tôi chính là người đó. Tuy tôi đứng đây như hồn ma nhưng thực chất tôi chưa chết! Không hiểu sao sau khi bị ngã từ trên đó xuống, linh hồn tôi cứ như bị ai đó kéo ra khỏi thân xác! Trước đó, Diêm Vương tương lai còn nói với tôi là nếu tôi có thể tự cứu mình thì cứu. Sau 2 tuần mà vẫn chưa làm được gì thì nghiễm nhiên chết làm oan hồn vất vưởng mãi không siêu thoát được, nặng hơn là bị quỷ bắt. Tôi đã cầu cứu ngài ấy nhưng ngài ấy nói ngài ấy cũng không thể làm gì. Hôm nay gặp được cô chắc là một cái duyên nên tôi mong cô có thể giúp tôi!"
"Trương... à Diêm Vương tương lai đã không giúp được thì tôi có thể làm gì chứ?". Giang Mộc Nhiên nhướng mày.
"Thì...cô cứ thử đi! Tôi chưa muốn chết đâu! Chính Diêm Vương bảo tôi chưa tới số. Bây giờ tôi xuống âm phủ không được, mà lượn lờ trước mặt người nhà cũng không được nên... chỉ có thể nhờ cô thôi! Giúp tôi đi...xin cô đấy! Tôi xin cảm ơn và hậu tạ!". An Cảnh khẩn cầu. Giang Mộc Nhiên nhíu mày:"Nhưng tôi có biết phải làm gì đâu?!". An Cảnh ngay lập tức nói:"Phù thủy! Phù thủy có thể giúp tôi! Tôi nghĩ, lần này là do phù thủy yểm bùa tôi, làm tôi hồn lìa khỏi xác! Giúp tôi đi!".
Khi anh ta nói đến phù thủy, cô lại nhớ đến lời Hàn Thanh kể hôm trước. Cô nhất quyết không đi. Cô không muốn chui vào cái chỗ đấy đâu! Chui vào đấy lâu không khéo bị sặc khí mà chết. An Cảnh nói có nhiều chỗ để đi mà, đâu phải có mỗi chỗ đó. Nhưng phù thủy bây giờ đâu phải dễ tìm, cô biết làm thế nào? Anh ta nói yên tâm, đã tìm được chỗ và định chiều nay sẽ đưa cô đi. Cô đành miễn cưỡng đồng ý với anh ta.
Ra khỏi phòng thi, cô xách cặp chạy ngay về nhà, tránh trường hợp Diệp Dương nhìn thấy. Đang đi đến bến xe, bỗng có người đùng một cái xuất hiện trước mặt làm cô giật cả mình. Sao mấy người này rảnh rỗi vậy? Không thể xuất hiện một cách bình thường sao? Giật mình chỉ là một phần, sau khi nhìn rõ mặt người ấy, cô mới hoảng hồn. Cô giả vờ làm rơi chùm chìa khóa trên tay xuống đất, coi như vừa nãy chỉ là rơi mất chìa khóa nên mới giật nảy lên chút.
"Cô gì ơi, xin cô hãy giúp tôi!" - Người đó nói. Giang Mộc Nhiên làm như không nghe thấy tiếp tục tiến về phía trước. Cô còn cố tình xem đồng hồ trên tay, rất chân thực mà nói:"Ôi, muộn rồi! Về muộn nữa chắc ăn đòn!". Sau đó, cô không kiêng nể nữa mà chạy thật nhanh. Người kia nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn coi như không biết.
"Cô đừng lừa tôi! Cô nhìn thấy tôi! Rõ ràng vừa nãy tôi còn nhìn thấy Diêm Vương tương lai giúp cô làm bài cơ mà!". Chân Giang Mộc Nhiên chợt khựng lại. Cái gì? Trương Mộ Thần giúp cô làm bài?! Sao anh ta rảnh hơi vậy?! Thảo nào cô cảm giác được âm khí của anh ta. Cô chán nản, may mà đến bến xe rồi. Cô ngồi xuống chờ xe, tay đập lên trán mấy lần. Trời ơi, Trương Mộ Thần ơi là Trương Mộ Thần! Đương nhiên là, ngoài miệng cô nói:"Trời ơi! Muộn vậy rồi không biết phải đợi đến bao giờ!!!".
Người kia lấy làm lạ, không hiểu vừa nãy chân cô khựng lại có phải do anh ta không. Anh ta cũng ngồi xuống ghế, nhìn cô.
Xe đến, cô lên, anh ta cũng lên theo. Cô thấy thế đành giả vờ vui mừng:"May quá! Có xe rồi!". Sao anh ta đeo bám cô lâu vậy?!?!? Đi qua công viên gần nhà, cô thấy Trương Mộ Thần đang lượn lờ chơi vớ vẩn trong đấy. Đợt này anh ta rảnh rỗi nhỉ? Bị loại rồi ư? Hay đây gọi là giờ nghỉ trưa của nhân viên cấp cao?
Về đến nhà, anh ta vẫn tiếp tục đi theo cô. Nếu cứ như này thì có khi anh ta phát hiện thật. Giang Mộc Nhiên đành dừng chân lại rồi quay ra hỏi anh ta:"Thôi được rồi! Tôi nhìn thấy anh! Anh muốn tôi giúp gì?". Anh ta đang đi thấy cô quay đầu thì giật cả mình, suýt nữa vấp ngã. Anh ta nhanh chóng lấy lại phong độ, vui mừng nói:" Tôi biết mà! May mà tôi kiên trì! Xin chào, tôi là An Cảnh. Chắc cô cũng biết người mấy hôm trước bị rơi từ tầng 4 kí túc xá xuống chứ? Tôi chính là người đó. Tuy tôi đứng đây như hồn ma nhưng thực chất tôi chưa chết! Không hiểu sao sau khi bị ngã từ trên đó xuống, linh hồn tôi cứ như bị ai đó kéo ra khỏi thân xác! Trước đó, Diêm Vương tương lai còn nói với tôi là nếu tôi có thể tự cứu mình thì cứu. Sau 2 tuần mà vẫn chưa làm được gì thì nghiễm nhiên chết làm oan hồn vất vưởng mãi không siêu thoát được, nặng hơn là bị quỷ bắt. Tôi đã cầu cứu ngài ấy nhưng ngài ấy nói ngài ấy cũng không thể làm gì. Hôm nay gặp được cô chắc là một cái duyên nên tôi mong cô có thể giúp tôi!"
"Trương... à Diêm Vương tương lai đã không giúp được thì tôi có thể làm gì chứ?". Giang Mộc Nhiên nhướng mày.
"Thì...cô cứ thử đi! Tôi chưa muốn chết đâu! Chính Diêm Vương bảo tôi chưa tới số. Bây giờ tôi xuống âm phủ không được, mà lượn lờ trước mặt người nhà cũng không được nên... chỉ có thể nhờ cô thôi! Giúp tôi đi...xin cô đấy! Tôi xin cảm ơn và hậu tạ!". An Cảnh khẩn cầu. Giang Mộc Nhiên nhíu mày:"Nhưng tôi có biết phải làm gì đâu?!". An Cảnh ngay lập tức nói:"Phù thủy! Phù thủy có thể giúp tôi! Tôi nghĩ, lần này là do phù thủy yểm bùa tôi, làm tôi hồn lìa khỏi xác! Giúp tôi đi!".
Khi anh ta nói đến phù thủy, cô lại nhớ đến lời Hàn Thanh kể hôm trước. Cô nhất quyết không đi. Cô không muốn chui vào cái chỗ đấy đâu! Chui vào đấy lâu không khéo bị sặc khí mà chết. An Cảnh nói có nhiều chỗ để đi mà, đâu phải có mỗi chỗ đó. Nhưng phù thủy bây giờ đâu phải dễ tìm, cô biết làm thế nào? Anh ta nói yên tâm, đã tìm được chỗ và định chiều nay sẽ đưa cô đi. Cô đành miễn cưỡng đồng ý với anh ta.
Danh sách chương