Editor: Ngự Chi Tuyệt
Ông Chu là một trong những bậc thầy phong thủy hàng đầu Trung Quốc, nếu ngay cả ông cũng không thể giải quyết vấn đề của khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng, thì những bậc thầy khác chắc chắn cũng bó tay. Trước đó ông đã nói rất rõ ràng, trừ khi có năng lực dời non lấp biển, không thì phong thủy của khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng là không thể nào thay đổi, đây không phải là vấn đề mà nhân lực và tài lực có thể giải quyết, phải là thần lực mới được.
Bạch Mạc dẫn đám cấp dưới đi tới cổng chính khu phức hợp, rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu nhìn một cái, trong lồng ngực tràn đầy nỗi bất đắc dĩ và bi thương. Ban đầu, hạng mục này là do y gắng sức chủ trương đầu tư thi công, hiệu quả kế hoạch vừa đưa ra lúc đó đã từng nhận được vô số lời khen ngợi từ mọi người xung quanh. Khu biệt thự nằm trong giai đoạn 4 được xây ở chân núi ven hồ, có thể nói là phong cảnh tuyệt đẹp, muôn hình vạn trạng, còn chưa khởi công đã được giới quyền quý thượng lưu tới tranh mà tranh không được. Khi đó y nở mày nở mặt cỡ nào, đâu thể ngờ được, mới chỉ qua nửa năm ngắn ngủi, bản thân hiện tại đã lưu lạc tới mức này?
Ánh mắt Bạch Mạc tối tăm, nhưng biểu cảm thì vẫn trầm ổn bình tĩnh như trước, thu hồi tầm mắt rồi phân phó: "Đi thôi, về công ty họp."
"Bạch tổng, phong thủy không thể thay đổi, vậy mấy giai đoạn sau của công trình chúng ta tính sao đây?" - Một phó tổng lo lắng hỏi.
"Trong buổi họp sẽ thảo luận lại." - Giọng điệu Bạch Mạc mang theo mấy phần uy nghiêm. Y nhìn ra được, lòng người trong công ty đã bắt đầu rối loạn.
Mấy phó tổng khác há hốc mồm, có hơi muốn nói lại thôi, đúng vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một giọng nói cười như không cười: "Bạch Mạc, đã lâu không gặp, gần đây mày thế nào?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, biểu cảm có chút quái dị. Bởi bọn họ đều biết rõ người vừa tới, hơn nữa quốc tế Đỉnh Thịnh gặp phải nguy cơ như hiện tại, có liên quan rất lớn tới sự ngông cuồng tùy tiện của gã. Gã vốn là con nuôi của Bạch gia, tên là Bạch Lâm, cùng nhau lớn lên với Bạch Mạc, từ mẫu giáo đến Đại học rồi đến Nghiên cứu sinh, cả hai hầu như đều học chung một lớp, chưa bao giờ rời khỏi nhau, tốt nghiệp xong lại cùng nhau tiến vào tập đoàn Bạch thị.
Cha Bạch và mẹ Bạch xem Bạch Lâm như con ruột mà đối đãi, cái gì Bạch Mạc có thì Bạch Lâm chắc chắn cũng sẽ có, chưa bao giờ nặng bên này nhẹ bên kia. Đối với Bạch Lâm mà nói, có thể được Bạch gia thu nuôi là điều may mắn nhất đời này của gã, nếu như gã biết mang ơn, thì lẽ ra phải hiếu thuận cha mẹ nuôi, trợ giúp Bạch Mạc thật tốt mới đúng, thế nhưng không biết từ lúc nào, dã tâm của gã đã trở nên khó lòng kiềm chế, ngấm ngầm lợi dụng chức vụ biển thủ không ít tài sản của công ty.
Nếu không phải Bạch Mạc có tính cảnh giác cao, lập tức mời một nhóm chuyên gia kế toán hàng đầu thế giới và một đoàn luật sư tới công ty kiểm tra sổ sách, thì một quốc tế Đỉnh Thịnh lớn như vậy e là đã bị Bạch Lâm đào sạch rồi. Bạch Mạc cảm thấy rất thất vọng đối với hành vi của người anh em tốt này, vốn định giao chứng cứ cho cảnh sát xử lý, thì lại bị cha Bạch và mẹ Bạch kiên quyết ngăn cản. Bọn họ gọi Bạch Lâm trở về khiển trách một phen, rồi tiêu hủy chứng cứ ngay trước mặt của đối phương, muốn để gã biết Bạch gia đối xử với gã không tệ, khiến gã ăn năn hối cải.
Nhưng Bạch Mạc biết rõ, Bạch Lâm sẽ không hối cải, mà chỉ càng tệ hại hơn. Quả nhiên, không có những chứng cứ phạm tội kia, Bạch Lâm trở mặt ngay tại chỗ với hai người, sau đó mang số tiền gã biển thủ được đó tự lập môn hộ*, hơn nữa còn quăng ra một câu vô cùng hoang đường —— Nếu muốn giữ mạng của con trai các người, thì mau lấy hết tài sản của Bạch gia ra đổi!
*Môn hộ: gia thế, gia tộc.
Bạch Mạc lúc ấy giận đến tức cười, càng thêm kiên định quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn với Bạch Lâm, nhưng cha Bạch và mẹ Bạch lại sắc mặt ảm đạm, như có điều chần chừ. Cùng đêm hôm đó, Bạch Mạc mới biết mệnh cách của mình lại hết sức đặc thù như vậy, Tứ Trụ Bát Tự đều có thiếu sót, âm dương ngũ hành hoàn toàn tương khắc, vừa sinh ra đã phải ở trong lồng ấp*, bị tất cả loại bệnh lớn nhỏ thay phiên hành hạ, thật vất vả mới lớn lên được, nhưng vẫn luôn gặp phải nhiều loại nguy hiểm, hơn nữa đều là chí mạng.
*Lồng ấp là lồng kín dành cho trẻ đẻ non, là một thiết bị vô cùng hiện đại, được thiết kế giống như môi trường trong tử cung của mẹ, có thể điều khiển được nhiệt độ cũng như độ ẩm theo tuổi thai và được tính bằng ngày của em bé. Môi trường bên trong lồng ấp là một môi trường vô cùng lý tưởng, không nóng cũng không lạnh. Tại đây các bé sẽ nhận được chế độ chăm sóc đặc biệt để giúp cho cơ thể vô cùng yếu ớt dần hoàn thiện hơn.
Uống miếng nước lạnh cũng tắc kẽ răng trong truyền thuyết, chính là nói Bạch Mạc.
Sau đó, không biết cha Bạch và mẹ Bạch tìm ở đâu ra một vị đạo trưởng cải mệnh cho con trai họ, tình huống mới dần dần chuyển biến tốt.
Đạo trưởng đưa cho Bạch Mạc một miếng ngọc bình an đã được làm phép, rồi đưa Bạch Lâm đến Bạch gia, nói là mặc dù mệnh cách của Bạch Lâm không tốt, nhưng vừa vặn bổ sung cho Tứ Trụ Bát Tự của Bạch Mạc, chỉ cần hai người thời thời khắc khắc ở chung một chỗ, là Bạch Mạc có thể bình an qua hết đời này. Kể từ đó, mọi nguy hiểm đều cách xa Bạch Mạc, mà Bạch Lâm thì ở lại Bạch gia. Bề ngoài gã là con nuôi của Bạch gia, nhưng trên thực tế là người trấn mệnh cho Bạch Mạc, chống đỡ mệnh cách tràn ngập nguy cơ kia cho đối phương.
Bạch Lâm được nhận nuôi lúc Bạch Mạc mới hai tuổi rưỡi, không biết những bí mật này, thế nhưng Bạch Lâm đã sáu tuổi, bắt đầu hiểu chuyện, cho nên cái gì gã cũng biết, chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi. Mới đầu gã sống ở Bạch gia mà nơm nớp lo sợ, sợ mình bị vứt bỏ, sau đó thấy cha Bạch và mẹ Bạch là thật lòng đối đãi mình, nên mới dần dần thả lỏng.
Lúc vừa được 15, 16 tuổi, Bạch Lâm tiến vào vòng giao tiếp của xã hội thượng lưu mới hiểu được, con nuôi và con ruột tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng đãi ngộ* thì chính là một trời một vực. Cho dù bản thân gã ưu tú đến đâu, chỉ cần đứng bên cạnh Bạch Mạc, thì gã sẽ phải lưu lạc làm nền cho đối phương. Bạch Mạc mới thật sự là thiên chi kiều tử, còn gã thì chẳng là cái thá gì cả.
*Đãi ngộ: vật chất, quyền lợi, địa vị xã hội.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, gã càng ngày càng xem Bạch Mạc như kẻ thù, dưới sự thúc đẩy của ác niệm và lòng hiếu kỳ, gã tìm một cái cớ rời khỏi Bạch Mạc, ra ngoài chơi một ngày một đêm. Trong một ngày một đêm đó, Bạch Mạc gặp phải tai nạn xe cộ, nếu không phải cha Bạch và mẹ Bạch kịp thời tìm được Bạch Lâm rồi mang gã vào phòng bệnh của Bạch Mạc, thì e là hiện tại Bạch Mạc đã mồ xanh cỏ rồi.
Khi Bạch Lâm đi vào phòng bệnh, nhìn điện tâm đồ sắc nhọn trên máy điện tim bởi vì mình đến mà bỗng nhiên ổn định lại, nhìn cha Bạch và mẹ Bạch giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mà khẩn cầu mình ngàn vạn lần đừng rời khỏi Bạch Mạc, nội tâm không an phận của Bạch Lâm đột nhiên nổ tung, sự đắc ý và mừng như điên len lỏi trong máu gã. Thì ra gã không phải con nuôi gì cả, mà là chúa tể của Bạch Mạc, số mệnh của người này luôn nằm trong tay gã, gã muốn y sống, thì y có thể sống, gã muốn y chết, thì y nhất định phải chết!
Ngày hôm đó là ngày Bạch Mạc cách cái chết gần trong gang tấc, cũng là ngày Bạch Lâm vui vẻ nhất đời này. Gã không cần tự ai tự oán, nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè đặt nữa, gã bắt đầu ngang nhiên cướp đoạt tất cả mọi thứ của Bạch Mạc, cho đến nửa năm trước Bạch Mạc dùng tội danh chiếm đoạt tài sản đuổi gã ra khỏi công ty.
Gã nổi điên lên, bởi vì trong nhận thức của gã, Bạch Mạc chẳng qua là một thứ công cụ kiếm tiền mà thôi, y dựa vào đâu mà phản kháng? Sao y dám? Vì vậy gã quyết định cho Bạch Mạc một bài học sâu sắc, mà thực tế cũng đã làm gã hết sức hài lòng. Không có gã trấn mệnh, tai ương của Bạch Mạc chẳng những ảnh hưởng đến chính y, mà còn liên lụy đến những người thân cận nhất của y.
Sau nửa tháng Bạch Lâm rời đi, Bạch lão gia chết vì bệnh tim. Phát bệnh rồi đột tử ở nhà, qua thêm nửa tháng, cha Bạch và mẹ Bạch xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai đều mất mạng, Bạch Mạc vội vàng tiếp quản tập đoàn Bạch thị, gắng sức chủ trương đầu tư vài hạng mục, mới đầu thì rất thuận lợi, nhưng sau đó liên tiếp rơi vào khốn đốn, đã sắp phải kéo theo toàn bộ tập đoàn Đỉnh Thịnh xuống vũng lầy.
Bạch Lâm đã sớm coi tài sản kếch xù của Bạch gia là vật trong túi rốt cuộc ngồi không yên, thế là gã xuất hiện ở khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng, chuẩn bị tìm Bạch Mạc nói chuyện. Nhưng Bạch Mạc căn bản không để ý tới gã, đi thẳng về phía xe mình.
Bạch Lâm cản Bạch Mạc lại, cười lạnh nói: "Mày không muốn những chuyện xấu của bản thân bị những người khác biết chứ?" - Dứt lời còn có ý ám chỉ mà nhìn mấy vị phó tổng một lượt.
Ánh mắt Bạch Mạc lộ ra vẻ căm ghét, nhưng vẫn đi tới một chỗ hẻo lánh, trầm giọng nói: "Mày muốn nói gì?"
"Lúc ba mẹ sắp chết đã nói với mày rồi đúng không? Không có tao, mày đều không sống nổi một ngày." - Bạch Lâm vô cùng tự đắc cười một tiếng.
"Mày không xứng gọi bọn họ là ba mẹ. Không có mày, nửa năm qua tao vẫn sống tốt." - Hai tay giấu trong túi quần của Bạch Mạc đã sớm nắm chặt thành quyền, nhưng ngoài mặt thì vẫn trầm ổn bình tĩnh. Vì cơ nghiệp của Bạch gia, y có thể cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không bao giờ thỏa hiệp với Bạch Lâm.
"Thật sao?" - Bạch Lâm chỉ chỉ sợi dây đỏ đeo trên cổ y, cười nhạo nói: "Đừng làm bộ, tao biết mày sống được đến giờ này đều là dựa vào miếng ngọc đó. Tao nghe dì Lưu nói, hôm qua miếng ngọc của mày đã bị bể, nó cũng không giữ được mày nữa rồi phải không? Bằng không thì một người theo chủ nghĩa vô thần như mày, sao có thể mời ông Chu tới thay đổi phong thủy? Nửa năm qua mày gặp sự cố bao nhiêu lần, nhập viện bao nhiêu lần, cần tao đếm giúp mày không? Mày muốn sống thì mau ngoan ngoãn nhường lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn, sau đó chuyển toàn bộ cổ phần danh nghĩa của mày sang cho tao."
Bạch Mạc dùng ánh mắt trào phúng nhìn gã, giống như nhìn một thằng hề đang làm trò. Không nói tới chuyện y vẫn còn sống, cho dù y chết rồi, thì tập đoàn Bạch thị cũng vĩnh viễn mang họ Bạch.
"Bạch Mạc, nể mặt mày thì mày lại không biết xấu hổ đúng không? Mày có tin hôm nay mày chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ không! Không có tao trấn mệnh, mày ngay cả uống miếng nước cũng sẽ bị sặc chết!" - Bạch Lâm giận đến cắn răng nghiến lợi, sau đó quay sang nói với mấy phó tổng đang đứng chờ một bên: "Tôi thành thật khuyên các người, từ nay về sau, các người tốt nhất đừng nên ngồi chung một chiếc xe với Bạch Mạc, nó là sao chổi chuyển thế, sẽ mang vận xui đến cho mỗi một người bên cạnh. Ông nội và ba mẹ tôi đã chết như thế nào, các người không quên chứ? Tất cả các hạng mục của công ty đều gặp phải nguy cơ, các người cũng thấy tận mắt rồi chứ? Lăn lộn với nó thì sớm muộn cũng chỉ có nước chết!"
Những lời của Bạch Lâm khiến bọn họ khủng hoảng. Quả thực, nửa năm này vận khí của quốc tế Đỉnh Thịnh kém đến cùng cực, đầu tư cái gì cũng lỗ vốn hết, làm việc gì cũng không suôn sẻ, thua lỗ thua đến độ phòng tài vụ không dám ghi vào sổ sách. Mà vận khí của Bạch gia còn kém hơn, lão gia, Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, người này tiếp người nọ xảy ra chuyện, cứ như là bị nguyền rủa vậy.
Xa không nói, chỉ nói khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng, trước giờ chưa từng nghe chưa từng thấy nhiều vấn đề về bố cục phong thủy tụ hết lại một chỗ như vậy. Nếu không phải vô cùng xui xẻo, thì ai sẽ gặp phải loại chuyện này chứ? Sắc mặt các vị điều hành cấp cao càng lúc càng khó coi, cuối cùng có hơi tin tưởng những lời của Bạch Lâm.
Tài xế đang định mở cửa xe cho Bạch Mạc đứng chết trân tại chỗ, trăm phần trăm là đã tin sái cổ. Thì ra nguyên nhân một tháng anh ta gây ra mười mấy vụ tai nạn mà vẫn giữ được công việc là đây sao? Không phải kỹ thuật anh ta quá tệ, mà là vận khí của Bạch tổng quá xấu! Lái xe cho người như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bị đụng chết!
Trên trán tài xế trán rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, đang phân vân có nên từ chức ngay tại chỗ luôn hay không, Bạch Mạc đã đi vòng qua anh ta, ngồi vào ghế lái, đạp chân ga nhanh chóng rời đi. Khuôn mặt y lạnh lẽo kiên quyết tựa như một khối hàn thiết, nội tâm so với hàn thiết còn cứng rắn hơn. Trước kia y từ không tin vào số mệnh, nhưng liên tiếp mất đi những người thân thiết nhất, y không thể không nhìn thẳng vào hiện thực tàn khốc. Nếu muốn y quỳ bên chân Bạch Lâm để kéo dài hơi tàn, vậy thì y thà chết còn hơn.
Y đã lập xong di chúc từ lâu, nếu như mình chết đi, tất cả tài sản của Bạch gia đều quyên góp hết cho cơ quan từ thiện, Bạch Lâm sẽ không chiếm được gì ngoài một đống nợ lớn.
Nhưng Bạch Mạc thật sự rất không cam tâm, y có nhiều hoài bão chưa hoàn thành, nhiều tâm nguyện chưa thực hiện như vậy. Cuộc đời của y chỉ vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc một cách hoang đường lại thê lương vậy sao. Nếu lúc y vừa ra đời đã chết luôn thì hay biết mấy? Như vậy, ông nội, cha và mẹ cũng không bị y liên lụy mà mất mạng.
Trong nhất thời, Bạch Mạc suy nghĩ rất nhiều chuyện, chân đạp ga cũng quên buông ra, thế nên tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mà khu Vịnh Ánh Trăng nằm ở giữa sườn núi, đường đi về rất dốc, dù vận khí tốt đến đâu, chạy quá nhanh thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Lâm biết chuyện Bạch Mạc đã lập di chúc, thấy y cố tình tự tìm đường chết thì không khỏi tức đến giậm chân. Gã không ngờ Bạch Mạc lại cứng đầu đến thế, liều mạng cũng không chịu giao Bạch gia ra.
Mấy vị phó tổng cũng rất lo lắng, vội vàng lái xe đuổi theo.
Đường núi uốn lượn ngoằn ngoèo, chỉ cần một chút sơ sẩy là đã có thể xảy ra chuyện, mấy vị phó tổng loạn cào cào hết cả lên, nhiều lần xém đâm sầm vào chiếc xe đằng trước, nhưng xe của Bạch Mạc lại từng chút từng chút né tránh được hết những nguy hiểm này, vô cùng suôn sẻ mà trở lại thành phố, lái vào nhà cũ Bạch gia.
Cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng ngăn xe của mấy vị phó tổng lại bên ngoài, còn chiếc xe phóng như fast & furious kia thì đã bình an đậu trong garage của Bạch gia.
Nhìn đèn hậu xe hơi đã biến mất, một phó tổng vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe, tức giận nói: "Ai nói Bạch tổng là đồ sao chổi, cả đám chúng ta lái cẩn thận như vậy mà xém chút đã bị đụng chết rồi, còn anh ta lái lụa cỡ đó mà không hề hấn gì cả! Tôi thấy vận khí anh ta cực kỳ tốt mới đúng!"
"Bạch Lâm rành nhất là sốc người khác mà, lời gã nói có thể tin được sao? Đi thôi, hôm nay Bạch tổng khó chịu, chúng ta đừng làm phiền anh ấy."
Mấy chiếc xe lục tục rời đi, Bạch Lâm cuối cùng đã đuổi tới, biết được Bạch Mạc đã bình an về tới nhà, gã không khỏi trợn tròn mắt. Người lái xe người nọ thật sự là Bạch Mạc mà chỉ cần rời khỏi gã 24 giờ thì sẽ gặp phải các loại sự cố, sau đó bị đưa đến bệnh viện cấp cứu sao? Nhất định là giả!
Ông Chu là một trong những bậc thầy phong thủy hàng đầu Trung Quốc, nếu ngay cả ông cũng không thể giải quyết vấn đề của khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng, thì những bậc thầy khác chắc chắn cũng bó tay. Trước đó ông đã nói rất rõ ràng, trừ khi có năng lực dời non lấp biển, không thì phong thủy của khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng là không thể nào thay đổi, đây không phải là vấn đề mà nhân lực và tài lực có thể giải quyết, phải là thần lực mới được.
Bạch Mạc dẫn đám cấp dưới đi tới cổng chính khu phức hợp, rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu nhìn một cái, trong lồng ngực tràn đầy nỗi bất đắc dĩ và bi thương. Ban đầu, hạng mục này là do y gắng sức chủ trương đầu tư thi công, hiệu quả kế hoạch vừa đưa ra lúc đó đã từng nhận được vô số lời khen ngợi từ mọi người xung quanh. Khu biệt thự nằm trong giai đoạn 4 được xây ở chân núi ven hồ, có thể nói là phong cảnh tuyệt đẹp, muôn hình vạn trạng, còn chưa khởi công đã được giới quyền quý thượng lưu tới tranh mà tranh không được. Khi đó y nở mày nở mặt cỡ nào, đâu thể ngờ được, mới chỉ qua nửa năm ngắn ngủi, bản thân hiện tại đã lưu lạc tới mức này?
Ánh mắt Bạch Mạc tối tăm, nhưng biểu cảm thì vẫn trầm ổn bình tĩnh như trước, thu hồi tầm mắt rồi phân phó: "Đi thôi, về công ty họp."
"Bạch tổng, phong thủy không thể thay đổi, vậy mấy giai đoạn sau của công trình chúng ta tính sao đây?" - Một phó tổng lo lắng hỏi.
"Trong buổi họp sẽ thảo luận lại." - Giọng điệu Bạch Mạc mang theo mấy phần uy nghiêm. Y nhìn ra được, lòng người trong công ty đã bắt đầu rối loạn.
Mấy phó tổng khác há hốc mồm, có hơi muốn nói lại thôi, đúng vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một giọng nói cười như không cười: "Bạch Mạc, đã lâu không gặp, gần đây mày thế nào?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, biểu cảm có chút quái dị. Bởi bọn họ đều biết rõ người vừa tới, hơn nữa quốc tế Đỉnh Thịnh gặp phải nguy cơ như hiện tại, có liên quan rất lớn tới sự ngông cuồng tùy tiện của gã. Gã vốn là con nuôi của Bạch gia, tên là Bạch Lâm, cùng nhau lớn lên với Bạch Mạc, từ mẫu giáo đến Đại học rồi đến Nghiên cứu sinh, cả hai hầu như đều học chung một lớp, chưa bao giờ rời khỏi nhau, tốt nghiệp xong lại cùng nhau tiến vào tập đoàn Bạch thị.
Cha Bạch và mẹ Bạch xem Bạch Lâm như con ruột mà đối đãi, cái gì Bạch Mạc có thì Bạch Lâm chắc chắn cũng sẽ có, chưa bao giờ nặng bên này nhẹ bên kia. Đối với Bạch Lâm mà nói, có thể được Bạch gia thu nuôi là điều may mắn nhất đời này của gã, nếu như gã biết mang ơn, thì lẽ ra phải hiếu thuận cha mẹ nuôi, trợ giúp Bạch Mạc thật tốt mới đúng, thế nhưng không biết từ lúc nào, dã tâm của gã đã trở nên khó lòng kiềm chế, ngấm ngầm lợi dụng chức vụ biển thủ không ít tài sản của công ty.
Nếu không phải Bạch Mạc có tính cảnh giác cao, lập tức mời một nhóm chuyên gia kế toán hàng đầu thế giới và một đoàn luật sư tới công ty kiểm tra sổ sách, thì một quốc tế Đỉnh Thịnh lớn như vậy e là đã bị Bạch Lâm đào sạch rồi. Bạch Mạc cảm thấy rất thất vọng đối với hành vi của người anh em tốt này, vốn định giao chứng cứ cho cảnh sát xử lý, thì lại bị cha Bạch và mẹ Bạch kiên quyết ngăn cản. Bọn họ gọi Bạch Lâm trở về khiển trách một phen, rồi tiêu hủy chứng cứ ngay trước mặt của đối phương, muốn để gã biết Bạch gia đối xử với gã không tệ, khiến gã ăn năn hối cải.
Nhưng Bạch Mạc biết rõ, Bạch Lâm sẽ không hối cải, mà chỉ càng tệ hại hơn. Quả nhiên, không có những chứng cứ phạm tội kia, Bạch Lâm trở mặt ngay tại chỗ với hai người, sau đó mang số tiền gã biển thủ được đó tự lập môn hộ*, hơn nữa còn quăng ra một câu vô cùng hoang đường —— Nếu muốn giữ mạng của con trai các người, thì mau lấy hết tài sản của Bạch gia ra đổi!
*Môn hộ: gia thế, gia tộc.
Bạch Mạc lúc ấy giận đến tức cười, càng thêm kiên định quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn với Bạch Lâm, nhưng cha Bạch và mẹ Bạch lại sắc mặt ảm đạm, như có điều chần chừ. Cùng đêm hôm đó, Bạch Mạc mới biết mệnh cách của mình lại hết sức đặc thù như vậy, Tứ Trụ Bát Tự đều có thiếu sót, âm dương ngũ hành hoàn toàn tương khắc, vừa sinh ra đã phải ở trong lồng ấp*, bị tất cả loại bệnh lớn nhỏ thay phiên hành hạ, thật vất vả mới lớn lên được, nhưng vẫn luôn gặp phải nhiều loại nguy hiểm, hơn nữa đều là chí mạng.
*Lồng ấp là lồng kín dành cho trẻ đẻ non, là một thiết bị vô cùng hiện đại, được thiết kế giống như môi trường trong tử cung của mẹ, có thể điều khiển được nhiệt độ cũng như độ ẩm theo tuổi thai và được tính bằng ngày của em bé. Môi trường bên trong lồng ấp là một môi trường vô cùng lý tưởng, không nóng cũng không lạnh. Tại đây các bé sẽ nhận được chế độ chăm sóc đặc biệt để giúp cho cơ thể vô cùng yếu ớt dần hoàn thiện hơn.
Uống miếng nước lạnh cũng tắc kẽ răng trong truyền thuyết, chính là nói Bạch Mạc.
Sau đó, không biết cha Bạch và mẹ Bạch tìm ở đâu ra một vị đạo trưởng cải mệnh cho con trai họ, tình huống mới dần dần chuyển biến tốt.
Đạo trưởng đưa cho Bạch Mạc một miếng ngọc bình an đã được làm phép, rồi đưa Bạch Lâm đến Bạch gia, nói là mặc dù mệnh cách của Bạch Lâm không tốt, nhưng vừa vặn bổ sung cho Tứ Trụ Bát Tự của Bạch Mạc, chỉ cần hai người thời thời khắc khắc ở chung một chỗ, là Bạch Mạc có thể bình an qua hết đời này. Kể từ đó, mọi nguy hiểm đều cách xa Bạch Mạc, mà Bạch Lâm thì ở lại Bạch gia. Bề ngoài gã là con nuôi của Bạch gia, nhưng trên thực tế là người trấn mệnh cho Bạch Mạc, chống đỡ mệnh cách tràn ngập nguy cơ kia cho đối phương.
Bạch Lâm được nhận nuôi lúc Bạch Mạc mới hai tuổi rưỡi, không biết những bí mật này, thế nhưng Bạch Lâm đã sáu tuổi, bắt đầu hiểu chuyện, cho nên cái gì gã cũng biết, chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi. Mới đầu gã sống ở Bạch gia mà nơm nớp lo sợ, sợ mình bị vứt bỏ, sau đó thấy cha Bạch và mẹ Bạch là thật lòng đối đãi mình, nên mới dần dần thả lỏng.
Lúc vừa được 15, 16 tuổi, Bạch Lâm tiến vào vòng giao tiếp của xã hội thượng lưu mới hiểu được, con nuôi và con ruột tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng đãi ngộ* thì chính là một trời một vực. Cho dù bản thân gã ưu tú đến đâu, chỉ cần đứng bên cạnh Bạch Mạc, thì gã sẽ phải lưu lạc làm nền cho đối phương. Bạch Mạc mới thật sự là thiên chi kiều tử, còn gã thì chẳng là cái thá gì cả.
*Đãi ngộ: vật chất, quyền lợi, địa vị xã hội.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, gã càng ngày càng xem Bạch Mạc như kẻ thù, dưới sự thúc đẩy của ác niệm và lòng hiếu kỳ, gã tìm một cái cớ rời khỏi Bạch Mạc, ra ngoài chơi một ngày một đêm. Trong một ngày một đêm đó, Bạch Mạc gặp phải tai nạn xe cộ, nếu không phải cha Bạch và mẹ Bạch kịp thời tìm được Bạch Lâm rồi mang gã vào phòng bệnh của Bạch Mạc, thì e là hiện tại Bạch Mạc đã mồ xanh cỏ rồi.
Khi Bạch Lâm đi vào phòng bệnh, nhìn điện tâm đồ sắc nhọn trên máy điện tim bởi vì mình đến mà bỗng nhiên ổn định lại, nhìn cha Bạch và mẹ Bạch giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mà khẩn cầu mình ngàn vạn lần đừng rời khỏi Bạch Mạc, nội tâm không an phận của Bạch Lâm đột nhiên nổ tung, sự đắc ý và mừng như điên len lỏi trong máu gã. Thì ra gã không phải con nuôi gì cả, mà là chúa tể của Bạch Mạc, số mệnh của người này luôn nằm trong tay gã, gã muốn y sống, thì y có thể sống, gã muốn y chết, thì y nhất định phải chết!
Ngày hôm đó là ngày Bạch Mạc cách cái chết gần trong gang tấc, cũng là ngày Bạch Lâm vui vẻ nhất đời này. Gã không cần tự ai tự oán, nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè đặt nữa, gã bắt đầu ngang nhiên cướp đoạt tất cả mọi thứ của Bạch Mạc, cho đến nửa năm trước Bạch Mạc dùng tội danh chiếm đoạt tài sản đuổi gã ra khỏi công ty.
Gã nổi điên lên, bởi vì trong nhận thức của gã, Bạch Mạc chẳng qua là một thứ công cụ kiếm tiền mà thôi, y dựa vào đâu mà phản kháng? Sao y dám? Vì vậy gã quyết định cho Bạch Mạc một bài học sâu sắc, mà thực tế cũng đã làm gã hết sức hài lòng. Không có gã trấn mệnh, tai ương của Bạch Mạc chẳng những ảnh hưởng đến chính y, mà còn liên lụy đến những người thân cận nhất của y.
Sau nửa tháng Bạch Lâm rời đi, Bạch lão gia chết vì bệnh tim. Phát bệnh rồi đột tử ở nhà, qua thêm nửa tháng, cha Bạch và mẹ Bạch xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai đều mất mạng, Bạch Mạc vội vàng tiếp quản tập đoàn Bạch thị, gắng sức chủ trương đầu tư vài hạng mục, mới đầu thì rất thuận lợi, nhưng sau đó liên tiếp rơi vào khốn đốn, đã sắp phải kéo theo toàn bộ tập đoàn Đỉnh Thịnh xuống vũng lầy.
Bạch Lâm đã sớm coi tài sản kếch xù của Bạch gia là vật trong túi rốt cuộc ngồi không yên, thế là gã xuất hiện ở khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng, chuẩn bị tìm Bạch Mạc nói chuyện. Nhưng Bạch Mạc căn bản không để ý tới gã, đi thẳng về phía xe mình.
Bạch Lâm cản Bạch Mạc lại, cười lạnh nói: "Mày không muốn những chuyện xấu của bản thân bị những người khác biết chứ?" - Dứt lời còn có ý ám chỉ mà nhìn mấy vị phó tổng một lượt.
Ánh mắt Bạch Mạc lộ ra vẻ căm ghét, nhưng vẫn đi tới một chỗ hẻo lánh, trầm giọng nói: "Mày muốn nói gì?"
"Lúc ba mẹ sắp chết đã nói với mày rồi đúng không? Không có tao, mày đều không sống nổi một ngày." - Bạch Lâm vô cùng tự đắc cười một tiếng.
"Mày không xứng gọi bọn họ là ba mẹ. Không có mày, nửa năm qua tao vẫn sống tốt." - Hai tay giấu trong túi quần của Bạch Mạc đã sớm nắm chặt thành quyền, nhưng ngoài mặt thì vẫn trầm ổn bình tĩnh. Vì cơ nghiệp của Bạch gia, y có thể cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không bao giờ thỏa hiệp với Bạch Lâm.
"Thật sao?" - Bạch Lâm chỉ chỉ sợi dây đỏ đeo trên cổ y, cười nhạo nói: "Đừng làm bộ, tao biết mày sống được đến giờ này đều là dựa vào miếng ngọc đó. Tao nghe dì Lưu nói, hôm qua miếng ngọc của mày đã bị bể, nó cũng không giữ được mày nữa rồi phải không? Bằng không thì một người theo chủ nghĩa vô thần như mày, sao có thể mời ông Chu tới thay đổi phong thủy? Nửa năm qua mày gặp sự cố bao nhiêu lần, nhập viện bao nhiêu lần, cần tao đếm giúp mày không? Mày muốn sống thì mau ngoan ngoãn nhường lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn, sau đó chuyển toàn bộ cổ phần danh nghĩa của mày sang cho tao."
Bạch Mạc dùng ánh mắt trào phúng nhìn gã, giống như nhìn một thằng hề đang làm trò. Không nói tới chuyện y vẫn còn sống, cho dù y chết rồi, thì tập đoàn Bạch thị cũng vĩnh viễn mang họ Bạch.
"Bạch Mạc, nể mặt mày thì mày lại không biết xấu hổ đúng không? Mày có tin hôm nay mày chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ không! Không có tao trấn mệnh, mày ngay cả uống miếng nước cũng sẽ bị sặc chết!" - Bạch Lâm giận đến cắn răng nghiến lợi, sau đó quay sang nói với mấy phó tổng đang đứng chờ một bên: "Tôi thành thật khuyên các người, từ nay về sau, các người tốt nhất đừng nên ngồi chung một chiếc xe với Bạch Mạc, nó là sao chổi chuyển thế, sẽ mang vận xui đến cho mỗi một người bên cạnh. Ông nội và ba mẹ tôi đã chết như thế nào, các người không quên chứ? Tất cả các hạng mục của công ty đều gặp phải nguy cơ, các người cũng thấy tận mắt rồi chứ? Lăn lộn với nó thì sớm muộn cũng chỉ có nước chết!"
Những lời của Bạch Lâm khiến bọn họ khủng hoảng. Quả thực, nửa năm này vận khí của quốc tế Đỉnh Thịnh kém đến cùng cực, đầu tư cái gì cũng lỗ vốn hết, làm việc gì cũng không suôn sẻ, thua lỗ thua đến độ phòng tài vụ không dám ghi vào sổ sách. Mà vận khí của Bạch gia còn kém hơn, lão gia, Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, người này tiếp người nọ xảy ra chuyện, cứ như là bị nguyền rủa vậy.
Xa không nói, chỉ nói khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng, trước giờ chưa từng nghe chưa từng thấy nhiều vấn đề về bố cục phong thủy tụ hết lại một chỗ như vậy. Nếu không phải vô cùng xui xẻo, thì ai sẽ gặp phải loại chuyện này chứ? Sắc mặt các vị điều hành cấp cao càng lúc càng khó coi, cuối cùng có hơi tin tưởng những lời của Bạch Lâm.
Tài xế đang định mở cửa xe cho Bạch Mạc đứng chết trân tại chỗ, trăm phần trăm là đã tin sái cổ. Thì ra nguyên nhân một tháng anh ta gây ra mười mấy vụ tai nạn mà vẫn giữ được công việc là đây sao? Không phải kỹ thuật anh ta quá tệ, mà là vận khí của Bạch tổng quá xấu! Lái xe cho người như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bị đụng chết!
Trên trán tài xế trán rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, đang phân vân có nên từ chức ngay tại chỗ luôn hay không, Bạch Mạc đã đi vòng qua anh ta, ngồi vào ghế lái, đạp chân ga nhanh chóng rời đi. Khuôn mặt y lạnh lẽo kiên quyết tựa như một khối hàn thiết, nội tâm so với hàn thiết còn cứng rắn hơn. Trước kia y từ không tin vào số mệnh, nhưng liên tiếp mất đi những người thân thiết nhất, y không thể không nhìn thẳng vào hiện thực tàn khốc. Nếu muốn y quỳ bên chân Bạch Lâm để kéo dài hơi tàn, vậy thì y thà chết còn hơn.
Y đã lập xong di chúc từ lâu, nếu như mình chết đi, tất cả tài sản của Bạch gia đều quyên góp hết cho cơ quan từ thiện, Bạch Lâm sẽ không chiếm được gì ngoài một đống nợ lớn.
Nhưng Bạch Mạc thật sự rất không cam tâm, y có nhiều hoài bão chưa hoàn thành, nhiều tâm nguyện chưa thực hiện như vậy. Cuộc đời của y chỉ vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc một cách hoang đường lại thê lương vậy sao. Nếu lúc y vừa ra đời đã chết luôn thì hay biết mấy? Như vậy, ông nội, cha và mẹ cũng không bị y liên lụy mà mất mạng.
Trong nhất thời, Bạch Mạc suy nghĩ rất nhiều chuyện, chân đạp ga cũng quên buông ra, thế nên tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mà khu Vịnh Ánh Trăng nằm ở giữa sườn núi, đường đi về rất dốc, dù vận khí tốt đến đâu, chạy quá nhanh thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Lâm biết chuyện Bạch Mạc đã lập di chúc, thấy y cố tình tự tìm đường chết thì không khỏi tức đến giậm chân. Gã không ngờ Bạch Mạc lại cứng đầu đến thế, liều mạng cũng không chịu giao Bạch gia ra.
Mấy vị phó tổng cũng rất lo lắng, vội vàng lái xe đuổi theo.
Đường núi uốn lượn ngoằn ngoèo, chỉ cần một chút sơ sẩy là đã có thể xảy ra chuyện, mấy vị phó tổng loạn cào cào hết cả lên, nhiều lần xém đâm sầm vào chiếc xe đằng trước, nhưng xe của Bạch Mạc lại từng chút từng chút né tránh được hết những nguy hiểm này, vô cùng suôn sẻ mà trở lại thành phố, lái vào nhà cũ Bạch gia.
Cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng ngăn xe của mấy vị phó tổng lại bên ngoài, còn chiếc xe phóng như fast & furious kia thì đã bình an đậu trong garage của Bạch gia.
Nhìn đèn hậu xe hơi đã biến mất, một phó tổng vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe, tức giận nói: "Ai nói Bạch tổng là đồ sao chổi, cả đám chúng ta lái cẩn thận như vậy mà xém chút đã bị đụng chết rồi, còn anh ta lái lụa cỡ đó mà không hề hấn gì cả! Tôi thấy vận khí anh ta cực kỳ tốt mới đúng!"
"Bạch Lâm rành nhất là sốc người khác mà, lời gã nói có thể tin được sao? Đi thôi, hôm nay Bạch tổng khó chịu, chúng ta đừng làm phiền anh ấy."
Mấy chiếc xe lục tục rời đi, Bạch Lâm cuối cùng đã đuổi tới, biết được Bạch Mạc đã bình an về tới nhà, gã không khỏi trợn tròn mắt. Người lái xe người nọ thật sự là Bạch Mạc mà chỉ cần rời khỏi gã 24 giờ thì sẽ gặp phải các loại sự cố, sau đó bị đưa đến bệnh viện cấp cứu sao? Nhất định là giả!
Danh sách chương