Edit: Ngự Chi Tuyệt
Gã thanh niên vừa ré lên vừa nhảy vào thảm cỏ nhặt tiền, thế nhưng, khi đầu ngón tay gã chạm vào cuộn tiền giấy kia, chẳng biết tại sao, gã chợt rùng mình một cái, trong chớp mắt, một luồng khí lạnh cực nhanh, cực mạnh chui vào cơ thể gã, nhưng lại không thể thấy rõ, nhanh đến mức như thể đó chỉ là ảo giác.
Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt và người đàn ông tóc vàng cũng xúm lại, nhìn chòng chọc cuộn tiền trong tay gã, duy chỉ có người đàn ông tự xưng anh Tứ là đứng yên bất động, chỉ nghiêm túc loay hoay với các loại công cụ bắt cóc.
"Cục tiền dày dữ vậy? Mau đếm thử coi bao nhiêu tiền!"
"Một, hai, ba, bốn... Má nó, chị Khánh, là hai nghìn!"
"Nhiều vậy! Quả nhiên là tiểu khu chỉ người có tiền mới ở nổi, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt được tiền!"
"Ai cũng có phần, ai cũng có phần! Hai nghìn, chia cho bốn người, vừa đủ mỗi người 500!"
"Lại đây lại đây, của mày. Ha ha ha ha, dạo này tao cũng đang kẹt, không ngờ vừa cúi đầu là có thể nhặt được tiền! Vận khí hôm nay tốt thật!"
"Vận khí của anh đầu sẹo trước nay đều rất tốt mà, anh là linh vật của cả đám đó nha! Cảm ơn anh nhiều!"
"Aiss? Sao tự nhiên lạnh dữ vậy?"
"Hắt xì! Phải đó!"
"Tiểu khu này thật sự hơi tà môn rồi đó!"
"Nói nhảm, không tà môn, camera có thể hư hết một lượt hả? Mấy ngày trước tao tới xem xét địa hình, mày còn kêu tao phá hư camera, kết quả tao tám với bảo vệ mấy câu mới biết camera ở đây đã hư từ lâu rồi, hơn nữa dù nhà phát triển có thay mới bao nhiêu lần, không quá 2 ngày nó lại hư tiếp!"
"Có thể là do phóng xạ hay từ trường gì đó?"
"Từ trường cái cù loi, trúng tà đó mẹ!"
"Đừng ồn nữa, mau đưa tiền cho anh Tứ. Mày cầm mãi không buông, không lẽ muốn nuốt một mình hả?"
"Có đâu! Em muốn đếm lại thôi mà. Anh Tứ, tiền của anh này."
Người đàn ông đang dùng vải dầu lau mã tấu rốt cuộc ngẩng đầu, liếc thanh niên một cái, lãnh đạm nói: "Tao không cần, tụi bây tự chia đi."
"Thật hả? Anh Tứ rộng rãi quá!" Gã thanh niên hí hửng rụt tay về, nhưng tiền lại bị chị Khánh giật mất. Người phụ nữ đỏ mặt nói: "Anh Tứ, kêu anh lấy thì anh cứ lấy đi, bọn em cũng không phải cái loại thấy tiền là sáng mắt. Không phải đã nói với nhau rồi sao, có phúc cùng hưởng, có tiền cùng kiếm, nếu không phải anh nghĩ cách cho bọn em, thì sao bọn em tìm được con đường phát tài này chứ." - Vừa nói vừa nhét tiền nhét vào túi quần anh Tứ.
Cho dù cách một lớp vải, anh Tứ vẫn bị một luồng khí âm hàn xộc vào. Gã thầm giật mình, lập tức thúc giục: "Được rồi, đừng lề mề nữa, nhặt balô lên đi, chúng ta tới tòa nhà số 1 xem lần nữa."
"Không phải mới xem hồi nãy rồi à? Tầng 18 không sáng đèn, chắc Phạn Già La chưa về đâu." - Gã tóc vàng lầm bầm một cách miễn cưỡng.
"Không về càng tốt, chúng ta cạy vửa vào trong đợi nó. Hơn nữa, vào nhà dễ làm việc hơn." - Anh Tứ nở nụ cười thâm độc.
Ba người còn lại chưa từng làm loại chuyện xấu này, chỉ có thể thành thật nghe theo sự sắp xếp của gã. Chị Khánh ném balô cho gã tóc vàng, than phiền nói: "Tới lượt mày vác này. Mới nãy bà đây suýt thì bị nó đè chết rồi! Mẹ, cái giống ôn gì mà nặng dữ vậy!"
Gã tóc vàng nhẫn nhục chịu đựng cầm lấy balô, chợt nghe roẹt một tiếng, khóa kéo tét ra, đồ vật bên trong đổ ào ra ngoài, rơi vãi đầy đất.
"Sao mày vụng về quá vậy?" - Anh Tứ bực bội cau mày.
Gã tóc vàng vừa nhặt đồ vừa luôn miệng xin lỗi, giống như đang sợ sệt điều gì vậy. Không biết tại sao, cho dù anh Tứ là người hào phóng, cũng hay nói giỡn, nhưng quả thực gã rất sợ đối phương. Chị Khánh và một gã đồng bọn khác vội chạy tới thu dọn giúp gã, trong đó có một sợi dây thừng không được buộc kĩ, bị tuột ra, càng thu dọn càng hỗn loạn.
Anh Tứ nhìn không nổi nữa, một cước đá văng gã tóc vàng, không nhịn được mà nói: "Cút qua một bên đi, tao làm cho." - Gã vuốt thẳng từ đầu tới cuối sợi dây, sau đó quấn lên cổ tay.
Chị Khánh nhặt một cây mã tấu lên, đang định nhét vào balô, chợt ma xui quỷ khiến mà rút vỏ mã tấu ra, cầm trong tay đùa nghịch.
Một gã khác gọi là đầu sẹo nhét từng món đèn pin, kềm, tua vít các thứ vào lại, sau đó xoa tay, thấp giọng nói: "Trong balô có nước hả? Sao tay tao ướt nhẹp vậy?"
"Hả?" - Lúc đầu anh Tứ chỉ thờ ơ liếc gã một cái, rồi chợt nhớ ra gì đó, định đứng lên ngay lập tức, nhưng lại lảo đảo té về phía chị Khánh, cảnh cáo nói: "Chết rồi! Chai thuốc mê bị đổ rồi! Mau chạy đi!" - Chỉ tiếc gã đã hít phải quá nhiều thuốc mê đến nỗi, ngay cả việc nói lớn tiếng cũng không có sức.
Chị Khánh căn bản không nghe rõ gã đang nói gì, chỉ ngơ ngác cầm cây mã tấu, mã tấu sắc nhọn đúng lúc nhắm ngay ngực anh Tứ.
Một tiếng xoạch nhẹ vang, thân mã tấu đâm vào da thịt.
"A... a a a..." - Tiếng thét chói tai của chị Khánh bị anh Tứ ra sức bịt lại trong lòng bàn tay.
"Chết, chết rồi, đèn pin chích điện, bị rò điện!" - Đầu sẹo cầm một cây gậy màu đen, chợt run bần bật như bị giật kinh phong.
"Anh sao vậy?" – Tên tóc vàng bước tới chạm vào vai gã, bản thân cũng run bần bật theo, giống như một chiếc lá rụng bị gió bão vùi dập.
Trong góc núi giả mờ tối, mới chớp mắt, nhóm bốn người đã nằm thẳng cẳng hết ba người, chỉ còn một người phụ nữ sợ tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng lại không thể không nghe theo lời dặn dò của anh Tứ, lần lượt kéo lê ba người đàn ông to lớn cách xa chỗ đầy miểng chai. Cô ta chốc thì hàm răng va nhau phát ra tiếng lập cập vang dội, chốc thì rên rỉ ư ử trong miệng, cứ như bị bệnh thần kinh. Cô ta không dám đụng vào đầu sẹo và tóc vàng bị điện giật, chỉ có thể lấy cục đá đập bọn họ, không biết đập bao nhiêu lần mới khiến cho bàn tay nắm chặt đèn pin chích điện của đầu sẹo buông ra.
Thật vất vả mới làm xong, cô ta tê liệt ngồi dưới đất, đầu tiên là đơ như khúc gỗ mà nhìn đôi tay dính đầy máu tươi của mình, rồi nhìn anh Tứ bị mã tấu ghim trước ngực đã rơi vào hôn mê, cuối cùng là nhìn đầu sẹo và tóc vàng bể đầu chảy máu đã tắt thở, tức thì cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng đến cực độ.
"Tôi, tôi giết người rồi! Tôi không có, tôi phải về nhà! Hu hu hu..." - Cô ta ôm đầu khóc rấm rứt, khóc một hồi lại dùng nắm tay chặn miệng mình, bởi vì cô ta chợt nhớ ra, hình như mình tới bắt cóc Phạn Già La mà, tuyệt đối không thể để cho bảo vệ phát hiện chuyện này!
Cô ta co rúc ở trong góc run rẩy một lúc lâu mới bò ra khỏi thảm cỏ đi lấy xe. May là buổi tối bảo vệ cũng không dám đi đi lại lại trong tiểu khu, hành động khác lạ của cô ta cũng không bị người khác trông thấy. Đậu xe sát bên núi giả, cô ta lại di chuyển đồng bọn của mình, ba người đàn ông to lớn cộng lại ước chừng 400-500 kg, quả thực phải tốn một phen công sức của cô ta.
Sau khi làm xong việc, cô ta mệt mỏi rã rời, gục trên vô lăng khóc một hồi mới vội vã nổ máy chạy đi. Không nghi ngờ chút nào, suốt nửa đời của cô ta, không có đêm nào có thể tồi tệ hơn đêm nay, tiếng thét chói tai bất lực, hốt hoảng mà thu dọn mọi chuyện và nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy đủ cho cô ta nhớ đến suốt đời.
Chiếc xe van xiêu vẹo lao ra khỏi cổng tiểu khu, lúc này một bóng người thon dài mới chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng, nhìn về phía đám người rời đi. Một gương mặt vô cùng dịu dàng và vô cùng tuấn mỹ mặt tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm, trên khóe môi còn treo một nụ cười vui vẻ, đó là Phạn Già La. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, trở thành một sự tồn tại mà không ai có thể nhìn thấy, hoặc hắn cũng có thể trở nên chói mắt như sao băng trên trời.
Gió đêm nhẹ nhàng vén mái tóc hiền hòa và vạt váo đơn bạc của hắn lên, nhắc nhở hắn đã tới giờ ngủ rồi. Hắn thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm đi tới tòa nhà số 1. Hắn không đi thang máy, mà đi thang bộ lên từng tầng một, nửa đêm 1, 2 giờ, các tầng lầu của tòa nhà này lại như chỉ vừa tỉnh giấc, lắng nghe kỹ thì khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đau khổ và tiếng khóc thảm thiết.
Lúc lên đến tầng 4, hai giọng nói già nua của một nam và một nữ đang thay phiên nhau mắng nhiếc: "Bưu kiện này là của mày?"
"Mỗi ngày con trai tao phải ở ngoài cay đắng vất vả kiếm tiền, mày thì nhàn hạ thoải mái nằm ở nhà tiêu tiền, ở đâu ra con đàn bà phá của như mày vậy? Bưu kiện cái đách gì, ông đây đốt sạch!"
"Á à, mày còn dám mạnh miệng! Bà lấy dây nịt của tôi ra đây, hôm nay ông đây phải đánh chết con đàn bà phá của này!"
"Đánh mày! Tao đánh chết mày! Nhất là cái miệng này, tao đánh cho nát luôn!"
"Ha, mày còn dám chạy!"
"Ây da, cháu đích tôn của bà, ông bà đang dạy dỗ mẹ con, con mau về phòng đi, coi chừng đánh trúng con đó!"
"Mấy người đánh thì đánh, nhưng nhỏ tiếng lại một chút được không, con còn phải chơi game nữa, để cho bạn con nghe thấy thì không hay đâu... Bà là mẹ tôi thì sao? Bà phung phí tiền của ba tôi thì đáng bị đánh lắm! Số tiền đó sau này đều là của tôi! Cút qua một bên đi, mấy ngày chưa gội đầu, thúi muốn chết! Bà có thể ăn diện đẹp đẽ, xịt chút nước hoa giống như dì Lý hay không? Lần trước bạn tôi thấy bà tới trường đón tôi, thiếu chút nữa cười thúi đầu tôi rồi. Có người mẹ như bà thật mất mặt!"
Tiếng kêu khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vang vọng khắp tầng lầu, rồi theo bước chân của Phạn Già La mà dần dần biến mất.
Lên đến lầu 7, tiếng kêu khóc của phụ nữ lại lần nữa rõ ràng, nhưng giọng khác với tầng 4, nghe có vẻ càng khàn hơn, càng bất lực hơn. Người đàn ông đánh đập người phụ nữ ở lầu 7 rất trầm mặc, từ đầu đến cuối không hề chửi rủa một câu, tiếng da thịt bị đánh bịch bịch và tiếng đổ vỡ rầm rầm của đồ dùng trong nhà cho thấy trận bạo hành này còn tàn nhẫn hơn trận ở tầng 4.
Vẻ mặt của Phạn Già La trước sau vẫn bình tĩnh, tốc độ đi lên cũng chưa từng chậm lại, tựa như mọi sự hỗn loạn trong cuộc sống đều không liên quan tới hắn.
Đến tầng 14, một gã đàn ông quần áo xa hoa đang đứng chờ trước cửa thang máy, nghe thấy cầu thang có tiếng bước chân thì quay đầu nhìn, còn cười thân thiện với Phạn Già La một cái.
Phạn Già La lễ phép gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt lại không có ý cười. Lúc lên đến tầng 17, cuối cùng hắn cũng dừng lại, là vì một bé trai gầy yếu đang ôm chặt hai chân, ngồi co rúc trong một góc tối. Nhóc có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, làn da trắng nõn như sứ, nhưng lại dày đặc vết thương ngang dọc, vì thế càng trông có vẻ đáng sợ.
Nhóc hoảng sợ nhìn Phạn Già La, sau đó ra sức co rúc tay chân lại, sợ bản thân chiếm quá nhiều chỗ.
Phạn Già La nhắm mắt làm ngơ với những vết thương khắp người đứa bé, cũng không hỏi nó đã gặp phải chuyện gì, mà chỉ lấy trong balô ra một miếng sandwich được đóng gói đẹp mắt, dịu dàng nói: "Em ăn đi."
Đứa bé trai giống như hiểu ra điều gì, đột nhiên rúc đầu vào khuỷu tay, dáng vẻ nọ không khác gì đà điểu đang trốn tránh thú dữ.
Phạn Già La không bận tâm mà cười một tiếng, đặt miếng sandwich trên bậc thang, sau đó tiếp tục đi lên. Chờ khi hắn hoàn toàn mất hút khỏi cầu thang, đứa bé mới nhanh chóng cầm miếng sandwich lên, tay chân luống cuống mở giấy gói ra, ăn lấy ăn để.
Gã thanh niên vừa ré lên vừa nhảy vào thảm cỏ nhặt tiền, thế nhưng, khi đầu ngón tay gã chạm vào cuộn tiền giấy kia, chẳng biết tại sao, gã chợt rùng mình một cái, trong chớp mắt, một luồng khí lạnh cực nhanh, cực mạnh chui vào cơ thể gã, nhưng lại không thể thấy rõ, nhanh đến mức như thể đó chỉ là ảo giác.
Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt và người đàn ông tóc vàng cũng xúm lại, nhìn chòng chọc cuộn tiền trong tay gã, duy chỉ có người đàn ông tự xưng anh Tứ là đứng yên bất động, chỉ nghiêm túc loay hoay với các loại công cụ bắt cóc.
"Cục tiền dày dữ vậy? Mau đếm thử coi bao nhiêu tiền!"
"Một, hai, ba, bốn... Má nó, chị Khánh, là hai nghìn!"
"Nhiều vậy! Quả nhiên là tiểu khu chỉ người có tiền mới ở nổi, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt được tiền!"
"Ai cũng có phần, ai cũng có phần! Hai nghìn, chia cho bốn người, vừa đủ mỗi người 500!"
"Lại đây lại đây, của mày. Ha ha ha ha, dạo này tao cũng đang kẹt, không ngờ vừa cúi đầu là có thể nhặt được tiền! Vận khí hôm nay tốt thật!"
"Vận khí của anh đầu sẹo trước nay đều rất tốt mà, anh là linh vật của cả đám đó nha! Cảm ơn anh nhiều!"
"Aiss? Sao tự nhiên lạnh dữ vậy?"
"Hắt xì! Phải đó!"
"Tiểu khu này thật sự hơi tà môn rồi đó!"
"Nói nhảm, không tà môn, camera có thể hư hết một lượt hả? Mấy ngày trước tao tới xem xét địa hình, mày còn kêu tao phá hư camera, kết quả tao tám với bảo vệ mấy câu mới biết camera ở đây đã hư từ lâu rồi, hơn nữa dù nhà phát triển có thay mới bao nhiêu lần, không quá 2 ngày nó lại hư tiếp!"
"Có thể là do phóng xạ hay từ trường gì đó?"
"Từ trường cái cù loi, trúng tà đó mẹ!"
"Đừng ồn nữa, mau đưa tiền cho anh Tứ. Mày cầm mãi không buông, không lẽ muốn nuốt một mình hả?"
"Có đâu! Em muốn đếm lại thôi mà. Anh Tứ, tiền của anh này."
Người đàn ông đang dùng vải dầu lau mã tấu rốt cuộc ngẩng đầu, liếc thanh niên một cái, lãnh đạm nói: "Tao không cần, tụi bây tự chia đi."
"Thật hả? Anh Tứ rộng rãi quá!" Gã thanh niên hí hửng rụt tay về, nhưng tiền lại bị chị Khánh giật mất. Người phụ nữ đỏ mặt nói: "Anh Tứ, kêu anh lấy thì anh cứ lấy đi, bọn em cũng không phải cái loại thấy tiền là sáng mắt. Không phải đã nói với nhau rồi sao, có phúc cùng hưởng, có tiền cùng kiếm, nếu không phải anh nghĩ cách cho bọn em, thì sao bọn em tìm được con đường phát tài này chứ." - Vừa nói vừa nhét tiền nhét vào túi quần anh Tứ.
Cho dù cách một lớp vải, anh Tứ vẫn bị một luồng khí âm hàn xộc vào. Gã thầm giật mình, lập tức thúc giục: "Được rồi, đừng lề mề nữa, nhặt balô lên đi, chúng ta tới tòa nhà số 1 xem lần nữa."
"Không phải mới xem hồi nãy rồi à? Tầng 18 không sáng đèn, chắc Phạn Già La chưa về đâu." - Gã tóc vàng lầm bầm một cách miễn cưỡng.
"Không về càng tốt, chúng ta cạy vửa vào trong đợi nó. Hơn nữa, vào nhà dễ làm việc hơn." - Anh Tứ nở nụ cười thâm độc.
Ba người còn lại chưa từng làm loại chuyện xấu này, chỉ có thể thành thật nghe theo sự sắp xếp của gã. Chị Khánh ném balô cho gã tóc vàng, than phiền nói: "Tới lượt mày vác này. Mới nãy bà đây suýt thì bị nó đè chết rồi! Mẹ, cái giống ôn gì mà nặng dữ vậy!"
Gã tóc vàng nhẫn nhục chịu đựng cầm lấy balô, chợt nghe roẹt một tiếng, khóa kéo tét ra, đồ vật bên trong đổ ào ra ngoài, rơi vãi đầy đất.
"Sao mày vụng về quá vậy?" - Anh Tứ bực bội cau mày.
Gã tóc vàng vừa nhặt đồ vừa luôn miệng xin lỗi, giống như đang sợ sệt điều gì vậy. Không biết tại sao, cho dù anh Tứ là người hào phóng, cũng hay nói giỡn, nhưng quả thực gã rất sợ đối phương. Chị Khánh và một gã đồng bọn khác vội chạy tới thu dọn giúp gã, trong đó có một sợi dây thừng không được buộc kĩ, bị tuột ra, càng thu dọn càng hỗn loạn.
Anh Tứ nhìn không nổi nữa, một cước đá văng gã tóc vàng, không nhịn được mà nói: "Cút qua một bên đi, tao làm cho." - Gã vuốt thẳng từ đầu tới cuối sợi dây, sau đó quấn lên cổ tay.
Chị Khánh nhặt một cây mã tấu lên, đang định nhét vào balô, chợt ma xui quỷ khiến mà rút vỏ mã tấu ra, cầm trong tay đùa nghịch.
Một gã khác gọi là đầu sẹo nhét từng món đèn pin, kềm, tua vít các thứ vào lại, sau đó xoa tay, thấp giọng nói: "Trong balô có nước hả? Sao tay tao ướt nhẹp vậy?"
"Hả?" - Lúc đầu anh Tứ chỉ thờ ơ liếc gã một cái, rồi chợt nhớ ra gì đó, định đứng lên ngay lập tức, nhưng lại lảo đảo té về phía chị Khánh, cảnh cáo nói: "Chết rồi! Chai thuốc mê bị đổ rồi! Mau chạy đi!" - Chỉ tiếc gã đã hít phải quá nhiều thuốc mê đến nỗi, ngay cả việc nói lớn tiếng cũng không có sức.
Chị Khánh căn bản không nghe rõ gã đang nói gì, chỉ ngơ ngác cầm cây mã tấu, mã tấu sắc nhọn đúng lúc nhắm ngay ngực anh Tứ.
Một tiếng xoạch nhẹ vang, thân mã tấu đâm vào da thịt.
"A... a a a..." - Tiếng thét chói tai của chị Khánh bị anh Tứ ra sức bịt lại trong lòng bàn tay.
"Chết, chết rồi, đèn pin chích điện, bị rò điện!" - Đầu sẹo cầm một cây gậy màu đen, chợt run bần bật như bị giật kinh phong.
"Anh sao vậy?" – Tên tóc vàng bước tới chạm vào vai gã, bản thân cũng run bần bật theo, giống như một chiếc lá rụng bị gió bão vùi dập.
Trong góc núi giả mờ tối, mới chớp mắt, nhóm bốn người đã nằm thẳng cẳng hết ba người, chỉ còn một người phụ nữ sợ tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng lại không thể không nghe theo lời dặn dò của anh Tứ, lần lượt kéo lê ba người đàn ông to lớn cách xa chỗ đầy miểng chai. Cô ta chốc thì hàm răng va nhau phát ra tiếng lập cập vang dội, chốc thì rên rỉ ư ử trong miệng, cứ như bị bệnh thần kinh. Cô ta không dám đụng vào đầu sẹo và tóc vàng bị điện giật, chỉ có thể lấy cục đá đập bọn họ, không biết đập bao nhiêu lần mới khiến cho bàn tay nắm chặt đèn pin chích điện của đầu sẹo buông ra.
Thật vất vả mới làm xong, cô ta tê liệt ngồi dưới đất, đầu tiên là đơ như khúc gỗ mà nhìn đôi tay dính đầy máu tươi của mình, rồi nhìn anh Tứ bị mã tấu ghim trước ngực đã rơi vào hôn mê, cuối cùng là nhìn đầu sẹo và tóc vàng bể đầu chảy máu đã tắt thở, tức thì cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng đến cực độ.
"Tôi, tôi giết người rồi! Tôi không có, tôi phải về nhà! Hu hu hu..." - Cô ta ôm đầu khóc rấm rứt, khóc một hồi lại dùng nắm tay chặn miệng mình, bởi vì cô ta chợt nhớ ra, hình như mình tới bắt cóc Phạn Già La mà, tuyệt đối không thể để cho bảo vệ phát hiện chuyện này!
Cô ta co rúc ở trong góc run rẩy một lúc lâu mới bò ra khỏi thảm cỏ đi lấy xe. May là buổi tối bảo vệ cũng không dám đi đi lại lại trong tiểu khu, hành động khác lạ của cô ta cũng không bị người khác trông thấy. Đậu xe sát bên núi giả, cô ta lại di chuyển đồng bọn của mình, ba người đàn ông to lớn cộng lại ước chừng 400-500 kg, quả thực phải tốn một phen công sức của cô ta.
Sau khi làm xong việc, cô ta mệt mỏi rã rời, gục trên vô lăng khóc một hồi mới vội vã nổ máy chạy đi. Không nghi ngờ chút nào, suốt nửa đời của cô ta, không có đêm nào có thể tồi tệ hơn đêm nay, tiếng thét chói tai bất lực, hốt hoảng mà thu dọn mọi chuyện và nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy đủ cho cô ta nhớ đến suốt đời.
Chiếc xe van xiêu vẹo lao ra khỏi cổng tiểu khu, lúc này một bóng người thon dài mới chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng, nhìn về phía đám người rời đi. Một gương mặt vô cùng dịu dàng và vô cùng tuấn mỹ mặt tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm, trên khóe môi còn treo một nụ cười vui vẻ, đó là Phạn Già La. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, trở thành một sự tồn tại mà không ai có thể nhìn thấy, hoặc hắn cũng có thể trở nên chói mắt như sao băng trên trời.
Gió đêm nhẹ nhàng vén mái tóc hiền hòa và vạt váo đơn bạc của hắn lên, nhắc nhở hắn đã tới giờ ngủ rồi. Hắn thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm đi tới tòa nhà số 1. Hắn không đi thang máy, mà đi thang bộ lên từng tầng một, nửa đêm 1, 2 giờ, các tầng lầu của tòa nhà này lại như chỉ vừa tỉnh giấc, lắng nghe kỹ thì khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đau khổ và tiếng khóc thảm thiết.
Lúc lên đến tầng 4, hai giọng nói già nua của một nam và một nữ đang thay phiên nhau mắng nhiếc: "Bưu kiện này là của mày?"
"Mỗi ngày con trai tao phải ở ngoài cay đắng vất vả kiếm tiền, mày thì nhàn hạ thoải mái nằm ở nhà tiêu tiền, ở đâu ra con đàn bà phá của như mày vậy? Bưu kiện cái đách gì, ông đây đốt sạch!"
"Á à, mày còn dám mạnh miệng! Bà lấy dây nịt của tôi ra đây, hôm nay ông đây phải đánh chết con đàn bà phá của này!"
"Đánh mày! Tao đánh chết mày! Nhất là cái miệng này, tao đánh cho nát luôn!"
"Ha, mày còn dám chạy!"
"Ây da, cháu đích tôn của bà, ông bà đang dạy dỗ mẹ con, con mau về phòng đi, coi chừng đánh trúng con đó!"
"Mấy người đánh thì đánh, nhưng nhỏ tiếng lại một chút được không, con còn phải chơi game nữa, để cho bạn con nghe thấy thì không hay đâu... Bà là mẹ tôi thì sao? Bà phung phí tiền của ba tôi thì đáng bị đánh lắm! Số tiền đó sau này đều là của tôi! Cút qua một bên đi, mấy ngày chưa gội đầu, thúi muốn chết! Bà có thể ăn diện đẹp đẽ, xịt chút nước hoa giống như dì Lý hay không? Lần trước bạn tôi thấy bà tới trường đón tôi, thiếu chút nữa cười thúi đầu tôi rồi. Có người mẹ như bà thật mất mặt!"
Tiếng kêu khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vang vọng khắp tầng lầu, rồi theo bước chân của Phạn Già La mà dần dần biến mất.
Lên đến lầu 7, tiếng kêu khóc của phụ nữ lại lần nữa rõ ràng, nhưng giọng khác với tầng 4, nghe có vẻ càng khàn hơn, càng bất lực hơn. Người đàn ông đánh đập người phụ nữ ở lầu 7 rất trầm mặc, từ đầu đến cuối không hề chửi rủa một câu, tiếng da thịt bị đánh bịch bịch và tiếng đổ vỡ rầm rầm của đồ dùng trong nhà cho thấy trận bạo hành này còn tàn nhẫn hơn trận ở tầng 4.
Vẻ mặt của Phạn Già La trước sau vẫn bình tĩnh, tốc độ đi lên cũng chưa từng chậm lại, tựa như mọi sự hỗn loạn trong cuộc sống đều không liên quan tới hắn.
Đến tầng 14, một gã đàn ông quần áo xa hoa đang đứng chờ trước cửa thang máy, nghe thấy cầu thang có tiếng bước chân thì quay đầu nhìn, còn cười thân thiện với Phạn Già La một cái.
Phạn Già La lễ phép gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt lại không có ý cười. Lúc lên đến tầng 17, cuối cùng hắn cũng dừng lại, là vì một bé trai gầy yếu đang ôm chặt hai chân, ngồi co rúc trong một góc tối. Nhóc có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, làn da trắng nõn như sứ, nhưng lại dày đặc vết thương ngang dọc, vì thế càng trông có vẻ đáng sợ.
Nhóc hoảng sợ nhìn Phạn Già La, sau đó ra sức co rúc tay chân lại, sợ bản thân chiếm quá nhiều chỗ.
Phạn Già La nhắm mắt làm ngơ với những vết thương khắp người đứa bé, cũng không hỏi nó đã gặp phải chuyện gì, mà chỉ lấy trong balô ra một miếng sandwich được đóng gói đẹp mắt, dịu dàng nói: "Em ăn đi."
Đứa bé trai giống như hiểu ra điều gì, đột nhiên rúc đầu vào khuỷu tay, dáng vẻ nọ không khác gì đà điểu đang trốn tránh thú dữ.
Phạn Già La không bận tâm mà cười một tiếng, đặt miếng sandwich trên bậc thang, sau đó tiếp tục đi lên. Chờ khi hắn hoàn toàn mất hút khỏi cầu thang, đứa bé mới nhanh chóng cầm miếng sandwich lên, tay chân luống cuống mở giấy gói ra, ăn lấy ăn để.
Danh sách chương