Edit: Ngự Chi Tuyệt

Phương Hổ bị chấn động từ mặt gương làm giật mình, hỏi với giọng khẩn trương: "Ai đó?"

Tiếng đập chợt ngưng hẳn, tiểu Lý phụ trách ghi biên bản nhìn tấm gương đối diện, thấy hơi lo lắng, mà Tống Duệ thì vẫn luôn bình thản từ đầu đến cuối, tiếp tục hỏi Phương Hổ vài vấn đề có liên quan tới vụ án.

Buổi thẩm vấn không bị đoạn nhạc đệm này làm gián đoạn, mọi chuyện trông vẫn rất bình thường, nhưng trong căn phòng giám sát chật hẹp đối diện phòng thẩm vấn, Thẩm Hữu Toàn đang bị hai viên cảnh sát bắt chéo tay sau lưng đè lên tường, yêu cầu y giữ bình tính.

Nhưng làm sao Thẩm Hữu Toàn bình tĩnh được? Tóc y rối tung, hai mắt đỏ ngầu, đôi môi khô khốc, trái tim thì bị nỗi sợ hãi mãnh liệt và nỗi hối hận sâu sắc dày xéo, xé nát. Mãi đến bây giờ, y mới thật sự hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Phạn Già La hôm đó.

Đó không phải là một phép ẩn dụ về một tương lai chẳng lành, mà là một lời tiên đoán cực kỳ tàn khốc, liên quan đến án mưu sát sắp xảy ra trong hiện thực! Khi mọi sự thật được tiết lộ, y mới biết lời tiên đoán đó chính xác đến mức nào!

Ngày hôm đó, Phạn Già La chỉ còn kém việc kéo lỗ tai y, nói từng chữ từng với y: "Anh biết không? Con gái của anh không hề có tương lai gì cả, con bé sẽ nhanh chóng bị người thân cận nhất bên anh giết chết! Mà người này còn muốn cướp hết mọi thứ của Thẩm gia nữa!"

Cái gọi là tu hú chiếm tổ, hóa ra là nghĩa trên mặt chữ, chứ không phải biện pháp tu từ ẩn dụ gì cả. Đúng như diễn biến trong đoạn phim tài liệu, những con cắt chân đỏ đó sẽ liên hiệp gào khóc đòi ăn với y, sau đó chúng sẽ đẩy con gái mình văng khỏi cành cao, té chết tươi! Y vốn nghĩ rằng tưởng tượng của mình dành cho câu thành ngữ đó đã khủng khiếp lắm rồi, nhưng thì ra, y rốt cuộc vẫn đánh giá thấp sự độc ác của nhân tính.

Một số người thậm chí còn không có cả nhân tính, bọn họ có thể ác đến cùng cực, ác đến buốt lạnh. Y chỉ cho rằng Thẩm Ngọc Nhiêu là một kẻ cướp đoạt, cướp lấy tình thân và tài nguyên của con gái mình, nhưng hóa ra nó còn muốn cướp cả mạng sống của con bé! Bọn họ căn bản không cho con gái mình có cơ hội lớn lên, ngay cả chút tài sản nhỏ nhoi mình cho con bé, cũng đã bị bọn họ coi là vật trong túi từ lâu, không cho con gái mình hưởng một đồng nào!

Còn mình thì sao? Khi mọi thảm kịch âm thầm lặng lẽ diễn ra, mình đang ở đâu chứ? Nghĩ tới đây, Thẩm Hữu Toàn khóc đến đứt ruột đứt gan, bởi y đột nhiên phát hiện, nếu không có sự nhắc nhở của Phạn Già La, y sẽ không bao giờ nghi ngờ; khi mọi chuyện đã xảy ra trong bóng tối, y vẫn không hay biết gì hết. Y để mặc dã tâm của bọn cường đạo, nuôi dưỡng dạ dày của bọn chúng, thậm chí còn đóng vai đồng phạm, trơ mắt nhìn con gái mình bị đối xử lạnh nhạt và bị khinh thường trong cái gia đình này.

Nếu như không có Phạn Già La, y sẽ không bao giờ đi xét nghiệm ADN, cũng sẽ không bao giờ tới đón con gái đi, sau đó, vụ bắt cóc sẽ diễn ra đúng như kế hoạch của Long Thành Sinh. Y trả giá hết thảy nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được một đứa con hoang và một khối thi thể nhỏ đã lạnh băng! Còn y thì suốt đời bị lừa dối, đến chết cũng không biết máu thịt của y đã sớm không còn tồn tại trên đời; đứa bé mà y dùng máu để nuôi lớn thì lại là một kẻ cướp mang dòng máu của tội phạm; gia đình của y phút chốc bị hủy hoại trong mùa hè bi thảm này, mà y thì đắm chìm trong niềm vui tìm lại được con trai, mãi đến khi quên đi nỗi đau mất con gái...

Đứa con duy nhất của y, cuối cùng sẽ biến mất khỏi tâm trí ý, như thể chưa từng tồn tại.

Thẩm Hữu Toàn không thể tưởng tượng tiếp được nữa, nước mắt của y không ngừng chảy, giống như muốn chảy cạn hết vậy. Vụ án đã được giải quyết thành công, nhưng cột sống của y lại bị nỗi sợ hãi muộn màng, nặng trĩu và không cách nào giải tỏa đè cong. Nó đã xâm chiếm toàn bộ trái tim y, khiến y ngay cả thở cũng như đang giãy giụa trong vô vọng.

Gương mặt của y bị lửa giận đốt đến biến dạng, con ngươi bị nỗi khiếp sợ nhuộm đỏ quạch, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ vô nghĩa, giống như một con thú bị thương nặng. Hai viên cảnh sát suýt thì không kiềm được y, ba mẹ Thẩm vốn vẫn chưa chấp nhận được hiện thực, nhưng trông thấy con trai mình bị kích thích đến như vậy thì lập tức quên đi những hoài nghi và trốn tránh, vội cầm tay của con trai, liên tục an ủi: "Hữu Toàn, con gái của con đang rất an toàn, con có nghe không? Con bé không sao hết, con đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đây không phải lỗi của con, đều là Chung Tuệ Lộ và Long Thành Sinh tạo nghiệt. Con mà về nhà với dáng vẻ này thì con bé sẽ bị hù sợ đó!"

Hai chữ "con gái" nhẹ nhàng chạm vào góc mềm mại nhất trong tim của Thẩm Hữu Toàn, y hung hăng nhắm mắt lại, cuối cùng y chuyển từ khóc rưng rức sang khóc sướt mướt. Y giống như con gái mình mọi khi vậy, khóc đến thất thanh, dáng vẻ chật vật, hoàn toàn không quan tâm liệu bản thân có mất thể diện hay trông như thằng hề hay không. Y quá sợ nhưng cũng quá vui mừng, nỗi buồn vui to lớn đánh thẳng vào tâm trí của y, khiến y không thể chịu nổi.

Ba mẹ Thẩm cũng nghẹn ngào, lặp lại: "Hữu Toàn, con bé vẫn ở đây, con bé không sao hết, gia đình chúng ta không tan nát. Là ông trời phù hộ chúng ta đây mà!"

"Không phải ông trời, là Phạn Già La." - Trong lúc gào khóc, Thẩm Hữu Toàn vẫn không quên bổ sung một câu này. Bây giờ, y càng thấy khiếp sợ bao nhiêu thì cũng càng thấy biết ơn bấy nhiêu, biết ơn sự xuất hiện bất ngờ của người nọ, biết ơn mỗi một câu chỉ điểm của người nọ.

Chờ đến khi Thẩm Hữu Toàn tỉnh táo lại, Tống Duệ đã lấy được toàn bộ lời khai của Phương Hổ. Phương Hổ nhận tội thì đương nhiên Chu Viện cũng nhận tội; tố chất tâm lý của Chung Tuệ Lộ kém nhất nên cô ta thú nhận sớm nhất; Tống Duệ đặt lời tố cáo của ba người kia trước mặt Long Thành Sinh, gã không thể làm gì khác hơn là thành thật nhận tội.

Lúc bọn họ bị đưa đến trại tạm giam, Chung Tuệ Lộ gặp phải Thẩm Hữu Toàn và ba mẹ Thẩm trên hành lang. Nỗi hoảng sợ trong mắt cô ta chợt dậy lên sóng lớn, đưa tay ra định níu vạt áo chồng mình nhưng lại níu hụt, chỉ có thể đau khổ mà khẩn cầu: "Hữu Toàn, xin anh hãy đối xử tốt với Nhiêu Nhiêu một chút!" - Nhận ra lời mình nói có nghĩa khác, cô ta vội sửa lại: "Không không không, không cần đối xử tốt với nó, anh chỉ cần cho nó miếng cơm ăn là được! Hữu Toàn, anh không thiếu chút tiền đó mà đúng không, coi như là em cầu xin anh! Coi như là em cầu xin anh!"

Viên cảnh sát kéo cô ta đi về trước, nhưng cô ta vẫn cố chấp quay đầu lại, dốc hết sức mà vươn tay, chỉ để có được sự cam đoan từ chồng mình.

Thẩm Hữu Toàn cười lạnh, nói: "Đến bây giờ mà cô vẫn chỉ lo cho một mình Thẩm Ngọc Nhiêu, cô có từng nghĩ đến Linh Linh hay không? Khi cô đồng ý với kế hoạch bắt cóc của Long Thành Sinh, cô nghĩ kết quả sẽ như thế nào? Linh Linh cũng là con của cô mà, sao cô nỡ để bọn chúng giết chết con bé?"

"Em thật sự không biết Long Thành Sinh muốn giết Linh Linh, bằng không em sẽ không bao giờ đồng ý! Hữu Toàn, anh tin em đi! Hữu Toàn, xin anh đừng vứt bỏ Nhiêu Nhiêu mà!" - Chung Tuệ Lộ bị cảnh sát giải đi, nhưng âm thanh bén nhọn của cô ta vẫn ở lại rất lâu.

Cô ta vừa rời đi thì một nữ cảnh sát đã đưa Thẩm Ngọc Nhiêu đến sở cảnh sát. Thân thể nó có hơi yếu, nhưng không bị ngược đãi, cũng xem như là trong cái rủi có cái may. Đồng thời, cảnh sát cũng đưa Thẩm Ngọc Linh vào, ở Thẩm gia không có người lớn, Thẩm Hữu Toàn đương nhiên không yên tâm giao con gái cho một đám người giúp việc giữ. Ngay cả người đầu ấp tay gối thân mật nhất cũng đáng sợ như thế, y có thể tin tưởng ai được đây?

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu khóc đến hai mắt đỏ hoe, ba mẹ Thẩm nghênh đón theo bản năng, muốn ôm một cái, hôn một cái, nhưng lại đột nhiên đứng yên tại chỗ, không dám đến gần. Tình thương của bọn họ dành cho đứa bé này không phải là giả, nhưng tình thương này bắt nguồn từ giới tính của nó, cũng chính cái gọi là "Nhà họ Thẩm ta có ngai vàng cần được thừa kế". Giờ đây, người thừa kế ngai vàng là một đứa con hoang, chẳng những sẽ cướp hết mọi thứ của Thẩm gia, mà còn hủy diệt căn cơ của Thẩm Gia, hiển nhiên phần tình thương này sẽ giảm đi nhiều, thậm chí còn âm thầm sinh ra oán giận.

Khi nữ cảnh sát đưa thằng bé tới, bọn họ xoay người, quay đầu đi, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ. Thẩm Hữu Toàn thì trái ngược, y bế nó qua rồi nhẹ nhàng đặt lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó bế con gái lên vai, hôn mạnh hai cái.

Thẩm Ngọc Linh căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, ôm đầu ba mình bật cười khanh khách. Trong lúc Thẩm gia chìm trong dầu sôi lửa bỏng thì bé đã được bảo vệ rất tốt.

Thẩm Ngọc Nhiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Thẩm Ngọc Linh, càng lúc càng mím chặt môi, nhưng nó vẫn giống như mọi khi, không nói một câu nào, chỉ yên lặng nhảy xuống ghế, tập tễnh đi tới bên cạnh Thẩm Hữu Toàn, vươn cánh tay nhỏ bé dè dặt níu ống quần của y. Nó ngước khuôn mặt trắng nõn đáng yêu lên, những giọt nước mắt long lanh trong suốt lặng lẽ rơi xuống, giống như một con thú nhỏ chịu đủ mọi nỗi kinh sợ.

Nếu là trước đây, Thẩm Hữu Toàn đã sớm để con gái xuống rồi quay sang bế nó. Nhưng bây giờ, Thẩm Hữu Toàn chỉ rũ mắt nhìn nó, nhìn cực kỳ lâu, sau đó nhẹ nhàng lùi về sau một bước, tránh khỏi sự níu kéo của nó. Một đứa bé nhỏ như vậy đã biết cách lợi dụng vẻ ngoài yếu đuối - thứ mà cha mẹ nó để lại trong huyết mạch, để loại bỏ anh chị em của mình, để có được sự cưng chiều và lợi ích lớn nhất, cũng như cắt chân đỏ vừa nở đã biết mưu sát hỉ thước, điều này khiến người ta bỗng dưng cảm thấy khiếp sợ.

Nếu mình nuôi lớn đứa bé này, liệu nó có biết ơn hay không? Liệu bộ gen ẩn trong huyết mạch của nó có thay đổi hay không? Thẩm Hữu Toàn không biết câu trả lời, cũng không định hy sinh một phần lợi ích của con gái mình để đi làm người tốt. Vì tương lai của Thẩm Ngọc Nhiêu, Long Thành Sinh mưu tính bóp tắt tương lai của con gái mình, chỉ một điểm này đã đủ khiến Thẩm Hữu Toàn hoàn toàn xua đi ý nghĩ nhận nuôi Thẩm Ngọc Nhiêu.

Y gọi cho mẹ của Chung Tuệ Lộ, may là tâm địa bà ấy hiền lành, cũng rất quan tâm đến cháu ngoại, tuy bà không quá chấp nhận được hiện thực, nhưng vẫn đồng ý đưa cháu ngoại đi. Lúc bà bế Thẩm Ngọc Nhiêu lên xe, Thẩm Ngọc Nhiêu rốt cuộc cũng nhận ra chuyện gì đó, nó vẫn luôn rất thông minh, thậm chí thông minh đến mức đáng sợ, nó luôn miệng hô to: "Ba ơi, ba không cần con sao? Ông nội, bà nội, hai người không cần Nhiêu Nhiêu sao? Nhiêu Nhiêu sẽ ngoan mà, mọi người đưa Nhiêu Nhiêu về được không?"

Ba mẹ Thẩm bật khóc quay đầu đi, Thẩm Hữu Toàn thì mặt không cảm xúc mà ấn đầu con gái vào trong ngực mình, kêu tài xế tạm thuê lái xe rời đi.

Trước giờ Thẩm Ngọc Nhiêu không hề khóc ra tiếng, nhưng lần này nó lại khóc rất to, khóc đến đứt ruột đứt gan... ——

Một vụ án lớn liên quan đến 50 triệu đã được giải quyết, từ lúc Thẩm Hữu Toàn báo án đến lúc đứa bé được giải cứu, toàn bộ quá trình chỉ mất 8 tiếng đồng hồ, một lần nữa đổi mới lịch sử thời gian phá án của phân cục Thành Nam. Cục trưởng được cấp trên đề cao và khen ngợi, lúc trở về phân cục thì nét mặt hồng hào mà nói: "Phân cục chúng ta lại lập công lớn, tất cả mọi người trong tổ trọng án đều có tiền thưởng!"

"Á! Có tiền thưởng!" - Mọi người vui vẻ cười đùa, nhưng Tống Duệ lại im lặng thu dọn cặp táp của mình, như tách biệt với bầu không khí sôi nổi nọ.

Sau đợt thẩm vấn Phạn Già La, y đã làm một bài kiểm tra tâm lý, kết quả cho thấy tâm lý của y rất ổn định, có thể tiếp tục làm cố vấn cho cục cảnh sát. Nhưng giờ đây, y rất hiếm khi mỉm cười ôn hòa, cứ như là biến thành một người khác vậy.

Thân là người đã từng nghi ngờ y, cục trưởng cảm thấy rất lúng túng, ho khan một tiếng, nói: "Lần này may mà có tiến sĩ Tống, nếu không phải tiến sĩ Tống kiếm tẩu thiên phong, dùng ngón tay giả dò xét thành công Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bọn họ, lấy được lời khai, thì vụ án của chúng ta sẽ không phá được nhanh như vậy đâu. Tiến sĩ Tống, cậu có công lớn nhất đấy."

Tống Duệ từ tốn thả tay áo được xắn đến cùi chỏ xuống, môi mỏng hơi mím, đoạn thở dài nói: "Cục trưởng, ông quá khen rồi, ông biết rõ công lao lớn nhất thuộc về ai mà. Nếu không nhờ Phạn Già La chỉ điểm, Thẩm Hữu Toàn sẽ không đi xét nghiệm ADN, cũng sẽ không đón con mình đi trước, và càng không biết gạt mọi người trong nhà để lén đi báo cảnh sát. 3 bước trung gian đó, chỉ cần sai một bước thì thứ chờ đợi Thẩm gia và sở cảnh sát chúng ta chính là một hoặc thậm chí là mấy mạng người. Tuy chúng ta phá được án, nhưng không có gì đáng tự hào cả, bởi chúng ta đang làm một đề thi mở, mà Phạn Già La đã sớm cho chúng ta biết đáp án cuối cùng rồi, chúng ta chỉ cần căn cứ vào đó rồi tra ngược lên, là sẽ tóm được bọn bắt cóc và cứu được đứa bé thôi. Dù không phải tôi, không phải mọi người trong tổ thì vụ án sẽ vẫn được giải quyết, tôi không dám nói tới công lao, chẳng qua hơi vất vả một chút mà thôi."

Các tổ viên vui mừng nhảy nhót lần lượt yên lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Đúng vậy, Phạn Già La đã bày chân tướng ra trước mắt bọn họ rồi, đổi lại là người khác thì cũng phá được vụ này thôi, quả thật không có gì đáng mừng.

Cục trưởng đảo mắt nhìn mọi người, rồi nhìn sâu vào Tống Duệ, đoạn lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ những nỗ lực của mọi người là nhỏ bé hay tầm thường, không có các cậu, chắc chắn vụ án không thể được phá chỉ trong 8 tiếng, đứa bé cũng sẽ không trở về an toàn. Tiến sĩ Tống Duệ, gần đây có vẻ cậu rất không tự tin, nhưng cậu có từng nghĩ, tại sao Phạn Già La lại chỉ nhớ đến cậu, hơn nữa còn đề cử cậu cho Thẩm tiên sinh hay không? Bởi vì cậu ấy biết, cậu giỏi nhất là đấu tâm lý, mà trong vụ án này, cậu nhìn thấu triệt để nội tâm của bọn bắt cóc, tìm đúng nhược điểm trong lòng bọn chúng, sau đó thì một phát ăn ngay! Thủ thuật tâm lý của cậu chính là chìa khóa để phá án. Tôi xin lỗi vì lần trước đã nghi ngờ cậu, hãy bỏ qua cho tôi, tôi mong là cậu sẽ tiếp tục hợp tác với chúng tôi."

Trong mắt Tống Duệ chợt lóe lên tia sáng, dường như có hơi xúc động, trầm mặc một lúc lâu mới chủ động đưa tay ra, bắt tay với cục trưởng.

Chứng kiến cảnh tượng giải hòa này, tất cả mọi người trong đội một đều tươi cười vui mừng.

Sau khi rời khỏi phân cục Thành Nam, Tống Duệ lái xe đến một góc vắng vẻ, đầu tiên là rút một tờ khăn giấy ướt tiệt trùng ra, lau đi lau lại bàn tay đã bắt tay với cục trưởng, ngay cả vô lăng cũng được lau mấy lần liền, sau đó mới lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại đã lưu từ lâu, nhưng trước sau vẫn không dám đụng vào. Con người như gió mát trăng thanh đó như đang gần y trong gang tấc, tiếng cười khẽ của đối phương vang vọng bên tai y, khiến lông tơ trên mặt y lặng lẽ dựng đứng, tê dại nhưng lại nóng bỏng.

Dù cách biệt thời không, nhưng sức ảnh hưởng của Phạn Già La đối với người khác vẫn mãnh liệt như cũ. Hắn khẽ cười gọi một tiếng "tiến sĩ Tống", ba chữ nọ như bị hắn giữ lại trên đầu lưỡi, tạo nên một sức hút khó tả.

Cổ họng của Tống Duệ bỗng khô khốc, im lặng rất lâu mới đáp một câu không có chút ý nghĩa nào: "Tôi đây."

"Đứa bé được cứu rồi?" - Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định.

"Được cứu rồi." - Tống Duệ nới lỏng cà vạt, âm thầm hít sâu một hơi, "Sao lại chỉ định tôi phá án? Tôi tưởng cậu rất ghét tôi chứ?"

"Hửm?" - Phạn Già La thờ ơ than nhẹ một tiếng, Tống Duệ gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cậu nghiêng đầu, tiến sát về trước mà nhìn. Liệu ánh mắt của cậu có còn đen tuyền nhưng lại sáng ngời như lần trước hay không?

"Hình như tiến sĩ Tống hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi chưa bao giờ ghét anh cả. Trái lại, tôi thấy tiến sĩ Tống cực kỳ đặc biệt, tôi rất mong chờ lần gặp mặt kế tiếp của chúng ta đấy." - Phạn Già La lại khẽ cười lần nữa, Tống Duệ thì chợt đưa điện thoại ra xa, vừa hoảng hốt vừa nghi hoặc mà nhìn màn hình. Mới vừa rồi, y cảm thấy vành tai kề sát vào điện thoại như bị một vật vô hình nào đó đâm đến đau nhói, sau đó thì nóng bỏng tê dại.

Chẳng lẽ điện thoại bị rò điện? Nhưng y lại không thể vứt chiếc điện thoại bị hư này đi, nhưng cũng không biết nói gì khác với Phạn Già La, thế là vừa chật vật vừa vội vàng mà cúp điện thoại. Qua cực kỳ lâu, y mới dần ý thức được Phạn Già La vừa nói cái gì, môi mỏng không khỏi hơi cong, thì thầm nói: "Được cậu công nhận là niềm vinh hạnh của tôi."

Bất kể Phạn Già La là một nhà ngoại cảm hay một tên lừa đảo giỏi khua môi múa mép, không thể nghi ngờ, cậu ấy chính là người đặc biệt nhất trên thế giới này, không một ai có thể thay thế cậu ấy, không có...

Phạn Già La chăm chú nhìn màn hình điện thoại tối đen, bất ngờ đáp một câu: "Anh quá khiêm tốn rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện