CHƯƠNG 51: CHUẨN BỊ ĐÓN TẾT
Cuối đông, cơn gió lạnh se sắt làm người ta rụt đầu vào trong những chiếc cổ áo len. Đôi găng tay dày sụ chẳng thể che chở bàn tay đỏ ửng lên vì giá buốt. Tôi cố gắng vùi mình vào chiếc áo khoác khổng lồ, nỗ lực không để hở ra chút da thịt nào ra bên ngoài.
Sau sự vụ thất tình nát rượu mà Hoài An tôi chỉ hận không cắt phăng mấy dây thần kinh để quên béng nó đi, mùa đông của cô nữ sinh lớp mười một diễn ra khá êm đềm. Dĩ nhiên là êm đềm nếu không tính đến việc bị hội con gái ăn no rửng mỡ lâu lâu đá đểu và quý ngài “quần hoa” tăng động lâu lâu thối mồm nhảy vào chọc tức. Mà mấy thứ đó với Hoài An chỉ như “muỗi đốt inox”, hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhịp độ sinh hoạt chuẩn mực “ăn- ở- ỉa” mỗi ngày.
Càng gần Tết Âm lịch, không khí càng khẩn trương như hương vị mùa xuân đã tràn vào khuấy động sắc trời đông ảm đạm. Hoa đào, hoa mai, quất, hoa tầm xuân ngập tràn trên những tuyến đường điểm thêm chút tươi sáng cho những chiếc áo tối màu. Tôi chầm chậm lướt qua những con đường hoa, vừa hít đầy lồng ngực chút hương xuân đến sớm, vừa suy tư về mình, về người.
Hoài An tôi đã trải qua 17 mùa quýt, và mùa quýt thứ 17 có vẻ là một trải nghiệm rất đáng nhớ của tôi. Học trường mới, quen bạn mới, đơn phương một anh chàng tuyệt vời và sau đó ít lâu thì té ngửa ra mình chỉ là diễn viên quần chúng. Còn có nụ hôn đầu tiên và một chuỗi nụ hôn sau đó nữa. Nói đến đây, khuôn mặt bất giác nóng bừng dù cái lạnh cuối đông vẫn đang chiếm lĩnh bầu không khí. Thật không thể tin nổi, trong ba đối tượng: người mình thích, anh chàng bạn thân và thằng mình muốn đạp chết, mấy nụ hôn kia lại dành cả cho một người, mà còn buồn cười hơn là lại rơi trúng đầu đứa mình ghét. Đúng như lời “Tomorrow Corn” (Mai Ngô) phán: Trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Xe dừng lại trước cổng trường, Bảo béo đã chờ sẵn ở đó, nhiệt tình vẫy tay với tôi. Bảo đang mặc một chiếc áo Măng tô màu xanh nước biển, bên trong mặc áo len cổ tròn để lộ chiếc cổ áo sơ mi trắng trong cùng. Gương mặt dưới cặp kính nhìn tôi dịu dàng chuyên chú. Bảo gầy đi kha khá từ hồi giảm khẩu phần ăn xuống còn một nửa, và kết quả là nhan sắc đã tăng lên gấp đôi. Bảo bây giờ, dù vẫn còn mập mạp song không khó nhận ra những đường nét trên gương mặt đã dần lộ ra sau nhiều năm ẩn mình dưới lớp mỡ, rất tuấn tú, rất thư sinh. Phải thừa nhận rằng, Bảo là điều tuyệt vời nhất mà tôi có từ khi vào Global School tới nay, không có cậu ấy, tôi chắc mình đã trải qua một học kỳ cô độc và buồn bã.
Ngày cuối cùng của học kỳ I, cũng là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, niềm háo hức trước chặng nghỉ dài hiện cả lên mặt tụi học sinh biếng học ham chơi. Tôi và Bảo sóng vai đi trên hành lang, bàn tán vu vơ về mấy scandal trên trang chủ Hội học sinh. Đúng lúc đó thì bắt gặp tay phóng viên của hội đi qua. Gớm thiêng thế, sau này đốt hương muỗi cũng hiện hồn cũng nên. Cậu ấy trao cho tôi cái nhìn dịu dàng say đắm, không quên nháy mắt điệu nghệ. Cái dịu dàng này tuyệt đối không giống cách Bảo nhìn tôi, nó mang theo vẻ nhớ nhung đầy tình tứ. Tin tôi đi, tôi thề là không cố ý câu dẫn cậu ta, cũng không cố ý cho cậu ta ăn bùa mê thuốc lú gì, nhưng từ lần đe dọa sẽ cho cậu ta khỏa thân chạy quanh trường, cậu ấy đã thay đổi 180 độ, bắt cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, từ sân trường đến trước cửa...nhà vệ sinh nữ, ánh nhìn đắm đuối con cá chuối vẫn thủy chung khóa chặt lấy người tôi. Sau vụ dìm hàng tôi cách đây chưa lâu, cậu ta có vẻ đã tìm được vài nữ hoàng thị phi mới, nên tạm thời tha cho tôi. Hoặc giả, cậu ta không muốn tôi dính scandal với anh chàng cà lơ phất phơ nào khác.
Bất chợt nhiệt độ không khí giảm xuống vài độ, tôi quay sang thấy gương mặt Bảo béo như chìm trong hầm băng, bắn ra tia nhìn lạnh lẽo về phía tay phóng viên. Ô hô, Bảo ít khi thể hiện ra sắc mặt đặc sắc như vậy, và một khi thể hiện ra lập tức có sức sát thương không nhỏ. Chỉ thấy nụ cười gây sởn da gà của bạn phóng viên đông cứng lại trên mặt, sau đó hắn rất là không có phong độ kéo dãn khoảng cách với chúng tôi. Trước khi chuồn mất còn trao cho tôi cái nhìn đầy tiếc nuối. Tôi cố nén cười, vẫy vẫy tay tạm biệt cậu ta. Trợ lý không lương thưởng, không phúc lợi xã hội của tôi, bây giờ cậu còn muốn kiêm nhiệm thêm vị trí vệ sĩ phải không? Đang lúc cao hứng trong lòng thì một cánh tay rất tự nhiên khoác lên vai tôi, theo đó sức nặng của một thân hình mấy chục kí lô cao 1m80 đè nặng lên người, làm cái cổ không tự chủ rụt xuống mấy phân. Sau một cái hất mông uyển chuyển, Bảo Béo bị đẩy ra xa ba chục phân, nhường chỗ cho một thân hình cao lớn chen vào giữa chúng tôi. Hương nước xả vải thơm thơm tràn vào mũi tôi, cái đầu bé xíu đáng thương của tôi bẹp dúm dưới nách của cậu ta. Ựa, may mà vào mùa đông nếu không chẳng phải tôi sẽ ăn no “rau mùi” hay sao. Tôi bất mãn kháng nghị:
“Ây ây, đừng có kẹp tôi như kẹp con lợn thế chứ. Coi chừng có án mạng xảy ra đấy.”
Trên đầu tôi, Quân ngửa cổ cười khanh khách, với tay vò vò đầu tôi cho rối bù lên y như vỗ về con cún cưng.
“Ai za, sao có thể chứ. Hoài An cậu, tôi nâng niu còn chẳng hết nói gì làm cậu tổn thương. An An ngoan...”
“Ngừng, cậu có tin cậu gọi thêm một câu buồn nôn như thế nữa là tôi sẽ ói đầy ra cái áo đắt tiền của cậu không? Có lời mau nói, có rắm mau thả. Đừng có dùng chiêu tung hỏa mù với tôi.”
“Ok, Ok”. Quân nhún vai. “Cơ mà, chuyện của chúng ta, tôi không muốn nói trước mặt người lạ.” Nói xong còn liếc nhìn Bảo đầy thâm ý, rồi mặc tôi phản kháng, kẹp cổ kéo tôi đi xềnh xệnh như con chó trộm được khúc xương lớn.
Tôi quẫn bách. Cái gì “chuyện của chúng ta”, cái gì “người lạ”. Này này, cậu đừng nói mấy câu mờ ám dễ gây hiểu lầm như vậy được không?
Quân thả tôi xuống dãy ghế ở hành lang thư viện, vuốt vuốt lại mái tóc vừa bị cậu ta làm cho rối bời, cười lấy lòng nói:
“Hoài An, mấy ngày nghỉ Tết, cậu tính làm gì thế?”
Nghỉ tết á, thì vẫn như mọi năm, hùn vốn với chị Nhi buôn hoa tết, vất vả mấy hôm, nhưng mà siêu lợi nhuận đấy nhá. Sau đó thì dọn dẹp nhà cửa, gói bánh chưng, làm vài món mứt rồi cùng cả nhà quây quần đón tết chứ sao. Tôi thao thao bất tuyệt kể với Quân trong tâm trạng hào hứng mong chờ.
Quân càng nghe càng kích động, sau cùng, nắm chặt lấy tay tôi, quả quyết:
“Minh Quân tôi đã quyết định. Sẽ trao cho cậu một vinh dự lớn lao mà 17 năm qua cậu chưa từng nhận được.” Nghỉ một lát, Quân tiếp lời: “Mấy ngày tới, tôi sẽ đón Tết ở nhà cậu.”
Cuối đông, cơn gió lạnh se sắt làm người ta rụt đầu vào trong những chiếc cổ áo len. Đôi găng tay dày sụ chẳng thể che chở bàn tay đỏ ửng lên vì giá buốt. Tôi cố gắng vùi mình vào chiếc áo khoác khổng lồ, nỗ lực không để hở ra chút da thịt nào ra bên ngoài.
Sau sự vụ thất tình nát rượu mà Hoài An tôi chỉ hận không cắt phăng mấy dây thần kinh để quên béng nó đi, mùa đông của cô nữ sinh lớp mười một diễn ra khá êm đềm. Dĩ nhiên là êm đềm nếu không tính đến việc bị hội con gái ăn no rửng mỡ lâu lâu đá đểu và quý ngài “quần hoa” tăng động lâu lâu thối mồm nhảy vào chọc tức. Mà mấy thứ đó với Hoài An chỉ như “muỗi đốt inox”, hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhịp độ sinh hoạt chuẩn mực “ăn- ở- ỉa” mỗi ngày.
Càng gần Tết Âm lịch, không khí càng khẩn trương như hương vị mùa xuân đã tràn vào khuấy động sắc trời đông ảm đạm. Hoa đào, hoa mai, quất, hoa tầm xuân ngập tràn trên những tuyến đường điểm thêm chút tươi sáng cho những chiếc áo tối màu. Tôi chầm chậm lướt qua những con đường hoa, vừa hít đầy lồng ngực chút hương xuân đến sớm, vừa suy tư về mình, về người.
Hoài An tôi đã trải qua 17 mùa quýt, và mùa quýt thứ 17 có vẻ là một trải nghiệm rất đáng nhớ của tôi. Học trường mới, quen bạn mới, đơn phương một anh chàng tuyệt vời và sau đó ít lâu thì té ngửa ra mình chỉ là diễn viên quần chúng. Còn có nụ hôn đầu tiên và một chuỗi nụ hôn sau đó nữa. Nói đến đây, khuôn mặt bất giác nóng bừng dù cái lạnh cuối đông vẫn đang chiếm lĩnh bầu không khí. Thật không thể tin nổi, trong ba đối tượng: người mình thích, anh chàng bạn thân và thằng mình muốn đạp chết, mấy nụ hôn kia lại dành cả cho một người, mà còn buồn cười hơn là lại rơi trúng đầu đứa mình ghét. Đúng như lời “Tomorrow Corn” (Mai Ngô) phán: Trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Xe dừng lại trước cổng trường, Bảo béo đã chờ sẵn ở đó, nhiệt tình vẫy tay với tôi. Bảo đang mặc một chiếc áo Măng tô màu xanh nước biển, bên trong mặc áo len cổ tròn để lộ chiếc cổ áo sơ mi trắng trong cùng. Gương mặt dưới cặp kính nhìn tôi dịu dàng chuyên chú. Bảo gầy đi kha khá từ hồi giảm khẩu phần ăn xuống còn một nửa, và kết quả là nhan sắc đã tăng lên gấp đôi. Bảo bây giờ, dù vẫn còn mập mạp song không khó nhận ra những đường nét trên gương mặt đã dần lộ ra sau nhiều năm ẩn mình dưới lớp mỡ, rất tuấn tú, rất thư sinh. Phải thừa nhận rằng, Bảo là điều tuyệt vời nhất mà tôi có từ khi vào Global School tới nay, không có cậu ấy, tôi chắc mình đã trải qua một học kỳ cô độc và buồn bã.
Ngày cuối cùng của học kỳ I, cũng là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, niềm háo hức trước chặng nghỉ dài hiện cả lên mặt tụi học sinh biếng học ham chơi. Tôi và Bảo sóng vai đi trên hành lang, bàn tán vu vơ về mấy scandal trên trang chủ Hội học sinh. Đúng lúc đó thì bắt gặp tay phóng viên của hội đi qua. Gớm thiêng thế, sau này đốt hương muỗi cũng hiện hồn cũng nên. Cậu ấy trao cho tôi cái nhìn dịu dàng say đắm, không quên nháy mắt điệu nghệ. Cái dịu dàng này tuyệt đối không giống cách Bảo nhìn tôi, nó mang theo vẻ nhớ nhung đầy tình tứ. Tin tôi đi, tôi thề là không cố ý câu dẫn cậu ta, cũng không cố ý cho cậu ta ăn bùa mê thuốc lú gì, nhưng từ lần đe dọa sẽ cho cậu ta khỏa thân chạy quanh trường, cậu ấy đã thay đổi 180 độ, bắt cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, từ sân trường đến trước cửa...nhà vệ sinh nữ, ánh nhìn đắm đuối con cá chuối vẫn thủy chung khóa chặt lấy người tôi. Sau vụ dìm hàng tôi cách đây chưa lâu, cậu ta có vẻ đã tìm được vài nữ hoàng thị phi mới, nên tạm thời tha cho tôi. Hoặc giả, cậu ta không muốn tôi dính scandal với anh chàng cà lơ phất phơ nào khác.
Bất chợt nhiệt độ không khí giảm xuống vài độ, tôi quay sang thấy gương mặt Bảo béo như chìm trong hầm băng, bắn ra tia nhìn lạnh lẽo về phía tay phóng viên. Ô hô, Bảo ít khi thể hiện ra sắc mặt đặc sắc như vậy, và một khi thể hiện ra lập tức có sức sát thương không nhỏ. Chỉ thấy nụ cười gây sởn da gà của bạn phóng viên đông cứng lại trên mặt, sau đó hắn rất là không có phong độ kéo dãn khoảng cách với chúng tôi. Trước khi chuồn mất còn trao cho tôi cái nhìn đầy tiếc nuối. Tôi cố nén cười, vẫy vẫy tay tạm biệt cậu ta. Trợ lý không lương thưởng, không phúc lợi xã hội của tôi, bây giờ cậu còn muốn kiêm nhiệm thêm vị trí vệ sĩ phải không? Đang lúc cao hứng trong lòng thì một cánh tay rất tự nhiên khoác lên vai tôi, theo đó sức nặng của một thân hình mấy chục kí lô cao 1m80 đè nặng lên người, làm cái cổ không tự chủ rụt xuống mấy phân. Sau một cái hất mông uyển chuyển, Bảo Béo bị đẩy ra xa ba chục phân, nhường chỗ cho một thân hình cao lớn chen vào giữa chúng tôi. Hương nước xả vải thơm thơm tràn vào mũi tôi, cái đầu bé xíu đáng thương của tôi bẹp dúm dưới nách của cậu ta. Ựa, may mà vào mùa đông nếu không chẳng phải tôi sẽ ăn no “rau mùi” hay sao. Tôi bất mãn kháng nghị:
“Ây ây, đừng có kẹp tôi như kẹp con lợn thế chứ. Coi chừng có án mạng xảy ra đấy.”
Trên đầu tôi, Quân ngửa cổ cười khanh khách, với tay vò vò đầu tôi cho rối bù lên y như vỗ về con cún cưng.
“Ai za, sao có thể chứ. Hoài An cậu, tôi nâng niu còn chẳng hết nói gì làm cậu tổn thương. An An ngoan...”
“Ngừng, cậu có tin cậu gọi thêm một câu buồn nôn như thế nữa là tôi sẽ ói đầy ra cái áo đắt tiền của cậu không? Có lời mau nói, có rắm mau thả. Đừng có dùng chiêu tung hỏa mù với tôi.”
“Ok, Ok”. Quân nhún vai. “Cơ mà, chuyện của chúng ta, tôi không muốn nói trước mặt người lạ.” Nói xong còn liếc nhìn Bảo đầy thâm ý, rồi mặc tôi phản kháng, kẹp cổ kéo tôi đi xềnh xệnh như con chó trộm được khúc xương lớn.
Tôi quẫn bách. Cái gì “chuyện của chúng ta”, cái gì “người lạ”. Này này, cậu đừng nói mấy câu mờ ám dễ gây hiểu lầm như vậy được không?
Quân thả tôi xuống dãy ghế ở hành lang thư viện, vuốt vuốt lại mái tóc vừa bị cậu ta làm cho rối bời, cười lấy lòng nói:
“Hoài An, mấy ngày nghỉ Tết, cậu tính làm gì thế?”
Nghỉ tết á, thì vẫn như mọi năm, hùn vốn với chị Nhi buôn hoa tết, vất vả mấy hôm, nhưng mà siêu lợi nhuận đấy nhá. Sau đó thì dọn dẹp nhà cửa, gói bánh chưng, làm vài món mứt rồi cùng cả nhà quây quần đón tết chứ sao. Tôi thao thao bất tuyệt kể với Quân trong tâm trạng hào hứng mong chờ.
Quân càng nghe càng kích động, sau cùng, nắm chặt lấy tay tôi, quả quyết:
“Minh Quân tôi đã quyết định. Sẽ trao cho cậu một vinh dự lớn lao mà 17 năm qua cậu chưa từng nhận được.” Nghỉ một lát, Quân tiếp lời: “Mấy ngày tới, tôi sẽ đón Tết ở nhà cậu.”
Danh sách chương