Quân thôi dựa lưng vào tường, quay sang đối mặt với tôi. Cậu ta đứng đó, hai tay xỏ sâu vào túi quần, ngó đăm đăm bộ dáng tôi đang được cõng trên lưng Bảo, môi mím chặt như thể vừa thấy con mèo của mình bị tên hàng xóm vuốt ve.

Tôi tụt xuống khỏi lưng Bảo, cà nhắc đi về phía Quân. Quân ngó vết thương trên đầu gối tôi với một cái nhíu mày, lưng cậu ấy hơi ngả về phía trước, như là muốn tiến về phía trước nhưng đôi chân còn chần chừ chưa muốn bước đi.

Bảo tiến lên kéo tôi lại, định nói gì đó nhưng tôi đã kịp cản lại:

“Bảo à, khuya rồi, cậu về nhà đi. Cảm ơn cậu vì buổi tối hôm nay.” Tôi tạm biệt Bảo bằng một nụ cười đầy biết ơn.

Sau khi chỉ còn lại hai chúng tôi, bầu không khí trở nên gượng gạo, Quân lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rầu và trầm ngâm, còn tôi cắm mặt xuống lòng đường theo dõi một chú gián loay hoay gặm nhấm một mẩu bánh mì. Tại sao trên đời lại có thứ sinh vật quải dị khó hiểu như cậu ta chứ. Rõ ràng hồi chiều vừa lớn tiếng bênh vực cô gái khác, vậy mà bây giờ lại tới đây, nhìn tôi bằng ánh mắt hậm hực hờn dỗi như thế. Tôi là người gây sự hay sao? Cuối cùng, người hết kiên nhẫn nổi lại là tôi, thôi dựa lưng vào tường, tôi lấy tay làm một động tác phủi quần đầy bực dọc. “Nếu cậu không có gì để nói, thì xin thứ lỗi, tôi phải về đi ngủ.”

Khi vừa bước được một nửa bàn chân bên trái qua cánh cổng, cánh tay phải của tôi bị một vật ấm nóng mềm mại níu lấy. Tôi nhìn xuống cánh tay đang bị giữ chặt, lại nhìn lên gương mặt Quân dò xét. Cậu ta trở nên thiếu quyết đoán như này từ khi nào thế?

“Cậu giận tôi???” Quân thôi lừng thừng, nhìn xoáy vào mắt tôi mà chất vấn.

“Không”. Tôi thoát khỏi tay Quân, buông một câu trả lời cũng quyết đoán không kém. Tôi không giận mà nếu có muốn giận, tôi cũng không đủ tư cách. Tôi với Quân rút cuộc là gì của nhau? 

Bạn bè?

Nếu là bạn thì quả thực thứ tình bạn của chúng tôi có hơi kỳ lạ.

Tình yêu?

Không đời nào. Chính tôi cũng thấy nực cười trước ý nghĩ ngu ngốc vừa chạy xẹt qua đầu. Tôi với cậu ta khi nào lại phát sinh quan hệ đó chứ. Không sẻ chia, không lo lắng, không cả những cử chỉ quan tâm. Chẳng ai không thể sống mà thiếu người kia, chẳng có những phút giây lãng mạn,...

Vậy mối liên kết kỳ quặc giữa tôi và Quân được gọi tên là gì? Tôi chẳng thế cắt nghĩa, mà cũng chẳng buồn cắt nghĩa. Dù gì cũng chẳng đi đến đâu, cũng chẳng ích gì với tôi.

Nghĩ đến đấy, không hiểu sao một cảm giác hụt hẫng cứ lan tràn trong con người tôi, từ nơi cánh tay vừa tiếp xúc, qua bả vai rồi chạy thẳng tới trái tim. Rút cuộc mày làm sao thế hả Hoài An. Chẳng phải mày vẫn dương dương tự đắc về bản lĩnh của mình sao? Chẳng phải mày thường tự tin chỉ cần đồ ăn ngon và một cái WC là mày sống cả đời bình an mặc trời long đất lở hay sao? Hoài An vui vẻ, lạc quan, tham sống sợ chết trước kia nghỉ hưu rồi sao?

Nếu quả thực như vậy, thì đã đến lúc gia hạn hợp đồng rồi. Tôi muốn trở lại làm Hoài An như xưa, trước khi gặp Quân, một Hoài An đúng nghĩa.

Trút một hơi thở dài. Tôi vượt qua Quân, lạnh lùng bước vào nhà. Nhưng một lần nữa, nỗ lực của tôi lại chẳng đi đến đâu.

Quân ôm lấy tôi từ sau lưng, giữ tôi lại bằng cả hai cánh tay vững chãi. Cậu ấy tựa cằm lên vai tôi, thì thầm với tôi bằng làn hơi run rẩy đầy tuyệt vọng. Câu nói của Quân xoáy thẳng vào lòng tôi, càn quét trong đó rồi rút đi để lại một lỗ hổng sâu hoắm. Thú thực, tôi mềm lòng, tôi không cách nào lạnh lùng với lời thì thầm đó, với thanh âm thổn thức đó. Mặc kệ quan hệ giữa chúng tôi là gì, mặc kệ những người chắn ngang, mặc kệ những chuyện đã qua,... Tôi chỉ biết rằng, tôi không thể tiếp tục căng thẳng với người đang giữ tôi lại bằng vòng tay rộng rãi và...bằng cả tâm hồn này.

Ánh đèn đường thả những vạt sáng vàng hắt hiu xuống lòng đường. Chú gián gặm bánh mỳ đã biến đâu mất, chỉ còn lại hai người lặng thin bên nhau. Chẳng ai nói với ai câu gì. Nhưng sâu trong mỗi người, những đợt sóng ngầm cứ trào lên mạnh mẽ....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện