Đông Lộ chưa từng nói với bất cứ ai, cô có chứng sợ hãi không gian hẹp.

Khi còn nhỏ, cô đưa Đông Kỳ ra ngoài chơi, tiểu hài tử nghịch ngợm lại hiếu động, bò lên trên cái cây trong công viên, cô chưa kịp qua đó thì thằng bé đã ngã từ trên cây xuống, gãy xương cẳng chân.

Sau khi Đông Vân biết liền giận tím mặt, đó là lần đầu tiên Đông Lộ thấy bà ấy tức giận như vậy, Đông Lộ cho rằng mình sẽ bị đánh, nhưng không có, Đông Vân có giáo dưỡng cực kỳ cao, cũng không hề sử dụng bạo lực, bà chỉ đem Đông Lộ nhốt vào trong tủ quần áo chật hẹp, để cô tự mình sám hối, sau đó cùng Hoàng Kiến Hoa đưa Đông Kỳ đi bệnh viện.

Trong tủ quần áo vừa tối lại vừa chậy, hít thở cũng làm cho người ta cảm thấy khó khăn, nhìn không thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy tiếng nào cả, kể cả khi xoay người cũng có cảm giác bị gò bó, cực kỳ áp bức.

Ngày hôm đó 12 giờ đêm bọn họ mới trở về nhà, cô bị nhốt ở trong tủ quần áo suốt bốn giờ đồng hồ, từ đó liền đối với những nơi chật hẹp khép kín sẽ sinh ra bóng ma, ngay cả lúc vào thang máy cũng khiến tim đập nhanh hơn.

Đông Lộ đi vào cùng Lục Càng, tim cùng hô hấp đã bắt đầu không bình thường, nó đập nhanh hơn rất nhiều, tay chân lạnh lẽo, trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Càng đi về phía trước thì càng có nhiều quỷ nhảy ra hù dọa bọn họ, dọa cũng thôi đi lại còn cứ thích dùng tay bám lấy vai hoặc lưng, cho dù là bình thường, Đông Lộ cũng rất ghét người khác chạm vào mình, kể cả tiệm cắt tóc cũng rất ít đi, huống chi còn là loại tình huống đặc thù như hiện tại, cô thở dốc, bên tai có tiếng vù vù, thần kinh yếu ớt cũng có xu hướng muốn đứt ra.

Lục Càng lại ở bên cạnh không ngừng nói: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Nhưng mỗi lần gặp quỷ, anh ta đều là người gào to nhất, tiếng gào tục tĩu làm cho đám quỷ phải né xa ba mét.

Đây cũng coi như là một loại lợi hại.

Sau đó bọn họ gặp được con quỷ tóc dài bị dao đâm kia, hai người bị dọa sợ không nhẹ, liều mạng chạy về phía trước.

Bởi vì chạy quá nhanh, Đông Lộ với Lục Càng bị tách ra, mỗi người quẹo vào một ngã rẽ khác nhau.

Giờ đây một mình lẻ loi đơn độc, cô giống như một con chim sợ cành cong, bất luận có động tĩnh nhỏ nào ở trong tai cô cũng đều bị phóng đại ra vô hạn.

Ngay khi cổ mình bị một người chạm tới, Đông Lộ thật sự chịu không được nữa, lấy điện thoại ra muốn mở đèn pin.

"Không được nha, nơi này cấm bật đèn pin."

Tựa như nhìn thấu được ý đồ của cô, một con quỷ lưỡi dài không một tiếng động đi đến bên cạnh, nó chỉ có tròng mắt trắng xóa nhìn chằm chằm vào cô, lành lạnh lại khủng bố.

"A!"

Đồng tử Đông Lộ co rút, hít sâu một hơi, cất bước chạy.

Cuối đường có một cánh cửa, biển hiệu ở ngoài viết [Lớp bảy, năm hai].

Đông Lộ không hề nghĩ ngợi mà mở cửa ra, lúc thấy rõ cảnh tượng bên trong, cô liền sởn cả tóc gáy.

Đây là một gian phòng học, vách tường che kín đầy tro bụi, bàn ghế rỉ sắt mốc meo, trên bảng đen còn lưu lại dấu vết viết bài, mười mấy đứa bé ngồi ở trên băng ghế, quần áo với gương mặt đều bẩn thỉu, màu da tái nhợt như tuyết, đôi mắt đen nhánh như động sâu, không hề có tròng mắt, trang điểm cũng quá chân thật, phảng phất như mấy con quỷ thật sự vậy.

Sau khi cô đi vào, bọn họ liền giương gương mặt nhỏ lên nhìn cô, phát ra tiếng cười âm trầm khặc khặc, sau đó tất cả đều đứng lên, lung lay đi về phía cô.

Đông Lộ nhìn căn phòng đóng kín cùng đám trẻ trước mặt, hô hấp dồn dập, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô không ngừng lui về phía sau, lúc muốn chạy ra ngoài thì phía sau lại "răng rắc" một tiếng, có người đã khóa cửa lại.

...

Thẩm Thần một đường chạy đi tìm Đông Lộ, không đợi quỷ tới quấy rầy thì hắn đã chủ động đi bắt một con lại một con tới hỏi: "Có nhìn thấy một cô gái mặc quần áo màu trắng, nhìn trông rất xinh đẹp không?"

Vì thế dưới sự trợ giúp của đám quỷ, hắn đi tới gian phòng phía trước, đẩy cửa ra vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đông Lộ đang ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tường, thân hình gầy yếu lại nhỏ xinh, đáng thương vô cùng.

Một đám tiểu quỷ quần áo lố lăng vây quanh bên người cô, không ngừng kêu: "Chị ơi, chị làm sao thế? Chị?"

"Đông Lộ!"

"Sao lại thế này?"

Biểu tình Thẩm Thần rất nghiêm túc, bước qua đó, đám tiểu quỷ lập tức thức thời nhường đường cho hắn, thanh âm thanh thúy ríu ra ríu rít...

"Không biết nữa, bọn em còn chưa có dọa chị ấy, chị ấy đã ngồi liệt ở trên mặt đất rồi, gọi thế nào cũng không đáp."

"Gan của tiểu tỷ tỷ cũng thực nhỏ rồi."

"Nhưng mà chị ấy siêu xinh luôn, là chị gái xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy!"

Thẩm Thần không để ý tới tiếng nghị luận của bọn họ, đi tới bên người Đông Lộ, thật cẩn thận gọi cô: "Bạn học nhỏ?"

Cô gái nhỏ khẽ nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Con ngươi trong vắt không chút gợn sóng nhìn hắn chằm chằm.

Không hề khóc, lại còn rất bình tĩnh, y như mặt hồ phẳng lặng.

Thẩm Thần chú ý tới trên mặt cô nổi lên rất nhiều vết đỏ như bệnh sởi, một tảng lớn giống như là bị dị ứng, ở trên da thịt trắng nõn lại càng đặc biệt rõ ràng.

"Sao lại thế này?" Hắn nhíu mày, đưa tay sờ lên mặt cô, lòng bàn tay vuốt ve những nốt hồng đó, "Dị ứng?"

"... Chắc là thế." Đông Lộ nhỏ giọng, tiếng nói rất khàn, cô hơi nghiêng đầu tránh đi tay hắn, hiển nhiên là không quen bị người khác chạm vào.

Thẩm Thần lại hỏi: "Có ngứa không?"

"Vẫn ổn."

"Bọn Lục Càng đâu?"

"Không biết nữa."

Thanh âm trầm tĩnh của Thẩm Thần phảng phất như có một loại ma lực, bất quá chỉ đôi ba câu thôi đã khiến cho cảm xúc của Đông Lộ chậm rãi ổn định lại.

Hắn vĩnh viễn đều là như vậy, bất luận đã xảy ra chuyện gì, biểu tình cũng đều không thay đổi.

Đông Lộ nghĩ tới Lục Càng, cùng là nam nhân với nhau, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy chứ.

Thẩm Thần nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía cô, "Lên đi, tôi cõng cậu ra ngoài."

"Ừm." Đông Lộ đáp một tiếng, loại thời điểm này cô cũng không kiêng dè gì nữa, chậm rãi bò lên lưng hắn, nhẹ nhàng nói cảm ơn bên tai hắn.

Bờ vai hắn quả thực rất ấm áp, rắn chắc lại rất có lực, cảm giác mười phần an toàn.

Mặt Đông Lộ dán ở trên lưng hắn, con mắt hơi híp lại, bàn tay nhịn không được nắm chặt lấy áo của hắn, ở hoàn cảnh âm trầm lại tối đen như vậy, cô lại có chút tham luyến độ ấm của hắn.

"Ôm chặt nhé."

Thẩm Thần cười, cõng cô đi từ cửa sau phòng học ra ngoài, đường đi trong nhà ma chỉ có một, có đường vào thì chắc chắn có đường ra.

"Lần trước tôi đã muốn nói, bạn học nhỏ, cậu gầy quá rồi, phải ăn nhiều thêm một chút."

Thẩm Thần làm lơ ác quỷ hung thần ác sát ở bên cạnh, nhàn nhã coi nơi này như hoa viên sau nhà mình, mỉm cười nói chuyện với cô gái ở trên lưng.

Tâm tình Đông Lộ cũng hơi thả lỏng, hừ nhẹ: "Nam sinh các cậu không phải chỉ thích con gái gầy sao?"

Giả vờ đứng đắn làm gì.

"Đó là người khác, cậu không giống." Thẩm Thần nghiêm túc, "Vẫn là béo một chút mới tốt, béo khỏe béo đẹp."

"Lại béo một chút nữa thì sẽ không ai dám đánh chủ ý lên người cậu nữa."

Đông Lộ: "Cái gì?"

Câu nói đằng sau hắn nói rất nhỏ, cô cũng không nghe rõ.

"Không có gì." Thẩm Thần cười nhẹ, hỏi: "Sau khi rời khỏi đây có muốn đi bệnh viện không?"

Đông Lộ biết hắn đang nói tới bệnh sởi, lắc đầu, "Không cần đâu, một lát nữa sẽ hết thôi."

Cô nói xong, nhìn thấy phía trước có người, liền nhìn chăm chú một chút, phát hiện người kia không có đầu! Là thật sự không có đầu, trên cổ còn chảy ra một đống máu.

Đông Lộ "a" một tiếng, vô thức siết chặt cổ Thẩm Thần, sợ đến hồn phi phách tán.

Thẩm Thần không có bị quỷ dọa mà ngược lại còn bị cô dọa tới chấn kinh, kịch liệt ho khan, "Khụ, nhẹ chút, tôi sắp bị cậu siết chết rồi."

Bọn họ vừa đến gần thì mới thấy rõ, quỷ kia chỉ là người máy.

Thẩm Thần cười đến không dừng được, mặt mày cong cong, "Bạn học nhỏ, không nghĩ tới bình thường cái gì cậu cũng không sợ, bây giờ lá gan lại nhỏ như vậy."

Thật đáng yêu.

Đông Lộ liếc hắn, hai tay lại không nói một lời siết chặt cổ hắn.

Thẩm Thần ho một cái, thiếu chút nữa sặc nước miếng, "Lại làm sao thế?"

Đông Lộ bình tĩnh nói: "Tôi lại nhìn thấy quỷ."

***

Bọn họ một đường lần mò mãi mới ra được, phía cuối con đường xuất hiện ánh sáng, cuối cùng cũng ra tới bên ngoài.

Trong đại sảnh chỉ có nhân viên công tác cùng khách đang xếp hàng để vào nhà ma, bọn người Lục Càng cũng chưa thấy đâu.

"Nói mới nhớ, không phải cậu đi cùng Từ Nhu sao?" Đông Lộ từ trên lưng Thẩm Thần đứng xuống, nhìn một vòng hỏi: "Cô ấy đâu?"

"Trước khi đi tìm cậu, tôi đã phó thác cậu ta cho người khác rồi."

Thẩm Thần cảm thấy bản thân đã vô cùng thân sĩ rồi, "Yên tâm, rất an toàn."

Đông Lộ nghi hoặc, "Phó thác cho ai?"

Thẩm Thần: "Ban nãy cậu có thấy một cái quan tài không?"

"Có." Đông Lộ gật đầu, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"Tôi bảo người anh em nằm ở trong đó chiếu cố cậu ta."

Đông Lộ: "..." Cậu thật tuyệt.

Bọn họ đứng ở cửa ra vào đợi một lát, vết đỏ trên mặt Đông Lộ đã biết mất sạch sẽ, lúc này rốt cuộc mới nhìn thấy thân ảnh của đám người Lục Càng đi từ bên trong ra, biểu tình cả đám trông rất khó coi, giống như đã vật lộn trải qua một trận sinh tử.

Đông Lộ thấy Từ Nhu cũng đi ở bên trong bọn họ, trừ bỏ sắc mặt có chút trắng bệch ra thì thoạt nhìn tất cả đều bình thường, lúc này mới thoáng an tâm.

Lục Càng đi ở phía trước, thấy Đông Lộ êm đẹp đứng ở cửa thì cục đá trong lòng cuối cùng mới bỏ xuống được, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy cô với Thẩm Thần đứng cạnh nhau, sắc mặt lập tức tối đen lại.

Dương Tử Phàm ồn ào: "Chị dâu, thì ra chị đã ra đây rồi hả, làm bọn em lo chết đi được, bọn em ở bên trong tìm chị lâu lắm đấy."

Kết quả Đông Lộ thì chẳng thấy đâu mà lại thấy được Từ Nhu đang đi lạc.

Vẻ mặt An Du không vui nói, "Đông Lộ, cậu có thể đừng không nói tiếng nào mà biến mất được không, mới nãy ở trên phố cũng thế, mỗi lần đều phải để bọn tớ đi tìm!"

Thẩm Thần híp mắt, môi vừa động thì đã nghe thấy Đông Lộ không khách khí nói: "Tôi không bảo các cậu đi tìm tôi, dù sao tôi đối với các cậu có cũng được không có cũng chẳng sao, bớt đi tôi cũng chẳng có vấn đề gì đi."

Thẩm Thần nghe vậy, môi không nhịn được cong lên, ung dung đứng ở bên cạnh cô, biết ngay là bạn học nhỏ nhà hắn không phải là quả hồng mềm tùy ý bị người ta nắn bóp trong tay mà.

"Các cậu đừng cãi nhau nữa, đều là tớ không tốt, hôm nay tớ không nên tới." Từ Nhu chắn ở giữa hai người, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, ngữ khí có chút gấp gáp.

An Du: "Này có quan hệ gì với cậu, là do cậu ấy sai!"

"Được rồi, không ai ép cô đi tìm, một mình cô đi ra cũng được còn gì, đừng quá xem trọng bản thân mình như thế." Lục Càng nói xen vào, nhìn cô nàng một cái, ngữ khí bình đạm ép xuống một tia không kiên nhẫn.

An Du không phục muốn cãi lại, cuối cùng vẫn là Từ Nhu giữ chặt tay lắc lắc, lúc này cô ta mới chịu từ bỏ.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, bụng tôi đói sắp chết rồi." Dương Tử Phàm hòa giải, cợt nhả nói.

Mọi người không dị nghị gì, tầng hai của khu trung tâm chính là khu ăn uống, đám người bò lên trên lầu, tìm một nhà ăn để ăn cơm, ông chủ thấy bọn họ đi đông liền cho bọn họ ngồi ở trong phòng riêng.

Đông Lộ ngồi dựa vào tường, Lục Càng vốn định ngồi cạnh cô thì lại bị Thẩm Thần giành trước một bước, chân dãi duỗi thẳng ra, còn thuận tay lấy thực đơn ở trên bàn đưa cho Đông Lộ, "Bạn học nhỏ, muốn ăn gì thì cứ chọn, không cần khách khí."

Lục Càng hít sâu mấy hơi, cố nén xúc động muốn ném hắn ra ngoài, mặt mũi âm trầm ngồi ở bên cạnh hắn.

Ba người còn lại cũng lục tục ngồi ở phía đối diện.

Đông Lộ chỉ chọn hai món mình thích, sau đó liền đưa thực đơn cho bọn họ, ba nam sinh còn tính là ga lăng, cho bọn con gái chọn trước.

Từ Nhu rụt rè, cũng không chọn quá nhiều, phần lớn đều là do An Du chọn, một lúc chọn hết tám món, chọc cho Dương Tử Phàm phải cảm thán một câu: dạ dày không đáy.

Chọn xong đồ ăn, Thẩm Thần gọi phục vụ tới, nhắc nhở: "Măng với cá hương thịt ti đừng cho ớt."

Nghe vậy, Đông Lộ mới quay qua nhìn hắn một cái, hai món này đều là do cô chọn, trước đó lúc mời hắn ăn cơm cô còn từng nhắc qua là cô không ăn được cay, không nghĩ tới là hắn vẫn còn nhớ rõ.

Lục Càng còn gọi thêm mấy bình rượu trắng.

Người phục vụ rời đi, Dương Tử Phàm vì muốn làm nóng bầu không khí nên liền lấy điện thoại ra nói: "Ngồi không chờ đồ ăn như vậy thật quá nhàm chán rồi, chúng ta chơi trò chơi đi, vừa lúc tôi vừa tải một trò đố vui về, mọi người đều tới đoán xem nhé!"

An Du ngáp: "Nhàm chán, trò trẻ con."

Những người khác cũng không có hứng thú, chỉ có Dương Tử Phàm là hăng say, sau khi nhìn câu hỏi số một liền cười nham hiểm, "Ôi đệch, câu thứ nhất đã đen tối thế này rồi cơ à, tôi bắt đầu hỏi đây, có một thứ, lúc đi vào thì cứng, đi ra thì mềm, là cái gì?"

Vấn đề vừa được hỏi ra, sắc mặt mọi người đều khẽ biến.

Gò má Từ Nhu đỏ ửng, thẹn thùng che mặt lại.

An Du tức giận lấy hạt dưa ném Dương Tử Phàm: "Anh biến thái thế!"

Lục Càng nhíu mày, đạp cậu ta một cái, "Cút ra ngoài!"

Thẩm Thần cười cười không nói gì, cũng không bày tỏ ý kiến.

Xem bộ dáng của bọn họ thì chắc là tất cả đều có chung một đáp án.

Chỉ có Đông Lộ cau mày suy tư, chần chờ một lát mới đáp: "Là... kẹo cao su đúng không?"

Không khí yên tĩnh lại.

Mọi người quay đầu nhìn cô, vài giây sau, tất cả đều cười ầm lên, Dương Tử Phàm ôm bụng cười lăn lộn, "Chị dâu, chị cũng quá đơn thuần rồi! Ôi mẹ ơi, cười chết tôi rồi!"

Lục Càng cũng lộ ra ý cười.

An Du không thể tin: "Trời ạ, cậu sống ở cái niên đại nào thế, không lẽ là giả vờ không hiểu sao?"

Ánh mắt Từ Nhu cũng mang theo vẻ hoài nghi.

Đông Lộ không hiểu sao bọn họ lại cười, cái mũi xinh đẹp nhăn lại, "Chẳng lẽ không phải sao?"

Cô thật vất vả mới nghĩ ra đó.

Thẩm Thần cười đến không ngồi thẳng được, ngả vào vai cô, cười bật lên thành tiếng, đuôi mắt hẹp dài hơi cong lên, nhìn rất yêu nghiệt.

"Bạn học nhỏ, cậu thực sự..."

Hắn liếm liếm môi, tựa như là chẳng thể tìm được từ nào miêu tả cho chuẩn xác, liền từ bỏ mà cười tiếp, tiếng cười trầm thấp lại từ tính, rất dễ nghe, lại mang theo một loại gợi cảm không tên.

Thấy một màn như vậy, ý cười không dễ gì có trên mặt Lục Càng lại nháy mắt đen lại, duỗi tay kéo Thẩm Thần ra khỏi người Đông Lộ, cắn răng cảnh cáo: "Cậu ngồi tử tế lại cho tôi."

"Ha ha ha, vậy em công bố đáp án nhé, cho chị thua tâm phục khẩu phục luôn!"

Dương Tử Phàm vừa cười vừa ấn trên màn hình một cái, "Cái đó chính là..."

Lục Càng lập tức chặn lại: "Đừng ở trước mặt mọi người nói ra cái này!"

Nhưng Dương Tử Phàm đã hô lên: "Dương... Kẹo cao su?"

Ha?

???

Không khí lại một lần nữa lâm vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, Đông Lộ mới mở miệng, "Tôi đáp đúng rồi, tại sao các cậu lại cười?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau...

"Không có gì không có gì."

"Quả nhiên vẫn là chị thông minh, lợi hại."

"Là bọn tôi quá đen tối thôi, ha ha ha."

Khụ, đại khái đây gọi là người dâm thì thấy gì cũng dâm đi.

Vừa lúc phục vụ mang đồ tới đây, sự việc này đã bị mọi người cho qua.

Thức ăn ở nhà hàng này không tệ lắm, Đông Lộ ăn rất thoải mái, nếu Lục Càng không uống rượu thì sẽ càng thoải mái hơn.

Tâm tình Lục Càng có vẻ không tốt lắm, đồ ăn ăn rất ít, cơ hồ là chỉ uống rượu, một ly lại một ly, cái này khiến Đông Lộ nghĩ tới cha cô, cho nên cô rất khó có hảo cảm với nam sinh thích uống rượu.

Sau đó Lục Càng liền uống say rồi, chơi đến điên, là một bộ dáng cao lớn uy mãnh lại điên điên đảo đảo.

Anh ta nghiêm túc nhìn bức tường phía trước, sắc mặt ửng hồng.

"... Anh thích em lâu rồi."

"Hức, từ ánh mắt đầu tiên thấy em, anh đã nghĩ kỹ tên của con chúng ta luôn rồi."

"Vừa mới nãy ở nhà ma, anh không có cố ý, anh thực sự có chút sợ hãi loại trò này, thực xin lỗi..."

...

Anh ta say đến mơ màng, thanh âm cũng hồ đồ không rõ, Đông Lộ chỉ có thể nghe ra được vài câu.

Thẩm Thần nghe Lục Càng ấp a ấp úng tỏ tình, có chút bực bội chậc một tiếng, lấy một cái chén qua rót rượu vào.

Uống một hơi cạn sạch.

Xong việc, Dương Tử Phàm cười mỉa đỡ lấy Lục Càng đã say thành một đống bùn nhão, nói với Đông Lộ: "Lão đại uống say thì chính là như vậy, chị đừng hiểu lầm nhé, bình thường anh ấy rất đẹp trai đó, thật sự, còn đẹp trai hơn cả Lưu Đức Hoa*!"

*Lưu Đức Hoa: Một nam nghệ sĩ nổi tiếng người Hồng Kông (Rất đẹp trai^^).

Đông Lộ không tỏ ý kiến: "Anh mau đưa anh ấy về đi."

Sắc trời không còn sớm nữa, mọi người liền dẹp đường về phủ.

Dương Tử Phàm đưa Lục Càng về.

An Du với Từ Nhu gần nhà nhau cho nên cũng trở về cùng nhau.

Thẩm Thần đưa Đông Lộ về.

Gió đêm thổi tới, đột nhiên có chút lạnh.

Đông Lộ thở ra một hơi sương trắng, trên người đột nhiên ấm áp, Thẩm Thần đã đem áo khoác của hắn khoác ở trên vai cô.

"Mặc vào, đừng để bị cảm." Thẩm Thần nói.

"Cảm ơn." Đông Lộ thấy hắn xác thực không lạnh thì không từ chối nữa, ôm chặt áo khoác của hắn, mùi chanh thanh mát sạch sẽ tràn ngập trong khoang mũi của cô.

Thực thoải mái.

Cô cũng không nhận thức được, cô đã bắt đầu vô ý tiếp nhận ý tốt của hắn, cái này đối với việc luôn bảo trì khoảng cách giữa các nam sinh trước đây mà nói là phi thường hiếm thấy.

Bọn họ đi được một đoạn.

Thẩm Thần nhìn trăng trên trời, bỗng nhiên nói một câu không đâu vào đâu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Thẩm Lộ."

Đông Lộ không hiểu: "Hửm?"

"Tên sau này của con tôi đó." Thẩm Thần cực kỳ nghiêm túc nói.

Đông Lộ trầm mặc một lát, hỏi: "Lục Càng Lục sao?"+

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện