Rốt cuộc thì Đông Lộ cũng đồng ý hẹn hò trước với Thẩm Thần, nhưng có hai điều kiện, một là không thể chậm trễ việc học, hai là không thể để cho người khác phát hiện.

Thẩm Thần tất nhiên là gật đầu đáp ứng, còn chủ động xin ra trận muốn giúp cô học bổ túc, đuổi kịp tiến độ học tập của Nhất Trung.

Đông Lộ nghĩ nghĩ, liền gật đầu đồng ý với hắn.

Cứ như vậy thì cũng không phải là cách, cô cần phải nắm chặt thời gian học hết những kiến thức căn bản, bằng không thì khi nghe giảng sẽ không hiểu giáo viên đang nói gì, ở trên lớp cũng chỉ lãng phí thời gian.

Lớp một là lớp tốt nhất trong năm lớp của khối, trừ Đông Lộ ra thì học sinh trong lớp đều đứng trong top 50 của trường, giáo viên dạy học cũng đều là người giỏi nhất.

Đông Lộ tới đây nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa thấy được vị giáo viên nào dưới 35 tuổi, đều là những người đã từng trải qua thử thách khổ luyện, những giáo viên lâu năm có kinh nghiệm dạy học phong phú.

Tình huống mỗi lớp cũng không giống nhau, trừ lớp một ra thì những lớp khác đều sẽ chú trọng tới phần kiến thức căn bản hơn, đi từng bước một, nhưng lớp một lại như đang ngồi trên tàu siêu tốc, vừa mới học xong một phần kiến thức đã phải làm một bài thi, tiến độ có thể nói là cực kì nhanh.

Lúc trước Vương Thúy Mộng xếp Đông Lộ tới lớp ba cũng là đã suy xét tới năng lực học tập của cô, nhưng Thẩm Thần lại nhất quyết muốn đưa Đông Lộ ra khỏi đó, nắm chặt tay cô không buông, tương đương với việc đốt cháy giai đoạn, làm Đông Lộ không thể bắt kịp được cường độ học tập cao như vậy.

Nhưng Vương Thúy Mộng lại không biết, Đông Lộ không giống với người bình thường, người bình thường chỉ có thể dựa vào chính mình mà hết cổ, còn cô lại có bạn trai đệ nhất thiên tài đứng phía sau làm hậu thuẫn.

Nhất Trung cấm yêu đương, chỉ cần xuất hiện bất cứ manh mối khả nghi nào đều sẽ bị nghiêm túc bóp chết từ trong trứng nước.

Tuy rằng Vương Thúy Mộng nghi ngờ quan hệ giữa Thẩm Thần và Đông Lộ, sau khi khai giảng bà còn ngầm quan sát hai người, bọn họ một người xếp thứ nhất, một người xếp thứ nhất từ dưới lên, không cần Vương Thúy Mộng cố tình điều chỉnh chỗ ngồi, chỗ của hai người cũng đã cách nhau rất xa.

Mấy ngày qua đi, Vương Thúy Mộng thấy bọn họ không có bất cứ tiếp xúc gì, nghĩ thầm là do mình lo lắng nhiều, dần dần cũng không quản bọn họ nữa.

Mà ở những lúc bà không nhìn thấy, Thẩm Thần chỉ ước gì một ngày 24 giờ có thể dính chặt lấy Đông Lộ, một giây cũng không muốn tách ra.

Vì không để cho các giáo viên phát hiện, bọn họ quyết định tới thư viện học bổ túc.

Thư viện của Nhất Trung rất lớn, trống trải an tĩnh, có ba tầng lầu, cầu thang là dạng hình xoắn ốc, sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ bóng loáng như thể có thể soi gương được, có thể chiếu ra bóng người, nhàn nhạt tản ra mùi đàn hương.

Mỗi một tầng lầu đều đặt những loại sách không giống nhau, sách giáo khoa bổ trợ cho cấp ba đều ở lầu một cho nên đa số học sinh đều ở lầu một.

Nhưng mà Đông Lộ với Thẩm Thần mỗi lần tới đều sẽ lên lầu ba, nơi này đều là sách truyện cùng với một số tác phẩm nước ngoài, rất ít người tới đây.

Ở gần cửa sổ có một hàng ghế ngồi, bọn họ đều chọn chỗ ngồi ở trong góc.

Mới đầu khi học bổ túc, biểu hiện của Thẩm Thần còn coi như tốt, quy quy củ củ chỉ những phần trọng tâm cho cô, giải thích những kiến thức căn bản, ôn nhu lại kiên nhẫn, đặc biệt chính nhân quân tử.

Nhưng không bao lâu sau, hắn liền lộ nguyên hình, lúc giảng bài thì động chân động tay với cô, luôn thò qua trộm hôn cô một cái, có khi là má, có lúc lại là miệng, khi thì là tóc, như thể có hôn thế nào cũng không đủ, thành công rồi thì gương mặt sẽ vui sướng y như đứa bé, đôi mắt cong cong, mặt mày tinh xảo hiện lên ánh sáng, thần thái phi dương.

Mỗi lần bị hôn Đông Lộ đều có chút bực, bị hắn hôn tới mức không thể chuyên tâm làm bài, nhưng nhìn hắn vui vẻ như vậy, lại không nhịn được mà mềm lòng, ai bảo hắn là bạn trai cô, chỉ có thể sủng mà thôi.

Nhưng mà cô nhường nhịn không chỉ không làm hắn thu liễm mà ngược lại càng thêm không chút sợ hãi.

Thứ sáu, giống như mọi ngày, sau khi bọn họ ăn cơm xong liền tới thư viện học, chờ tới tiết tự học buổi tối lại rời đi.

Hôm nay Vương Thúy Mộng có giai bài cho bọn họ làm, rất khó.

Dựa theo phương pháp của Thẩm Thần, Đông Lộ suy nghĩ qua quá trình ở trong đầu một lần, nghiêm túc giải toán ở trên giấy nháp.

Thẩm Thần sớm đã làm xong bài, ở một bên nhàm chán căng đầu nhìn cô, tóc đen của cô gái giấu sau vành tai trắng nõn như khối ngọc, hình dáng xinh đẹp, nhỏ nhắn không tì vết, thật sự rất lóa mắt.

Ngón tay Thẩm Thần có chút ngứa, nhịn không được vươn tay qua, niết lấy vành tai của cô, lành lạnh, vừa non vừa mềm, xúc cảm tốt y như trong tưởng tượng của hắn.

"Anh làm gì đấy?"

Sao lại tới nữa rồi!

Lỗ tai bị ngứa, Đông Lộ nghiêng mặt tránh đi tay hắn, ngẩng đầu trừng hắn, ánh mắt xinh đẹp hàm chứa sự tức giận.

"Em nói anh biết, nếu anh lại quấy rầy em nữa, em liền..."

Nhưng mà lực chú ý của Thẩm Thần chỉ tập trung trên đôi môi khép mở liên hồi của cô, màu sắc phấn nộn, lóe lên thủy quang, rất gần, rất thích hợp để hôn.

Hắn vừa suy nghĩ như vậy liền cầm lòng không đậu cúi đầu, đem lời nói của cô nuốt vào trong miệng.

A!

Đông Lộ trợn to mắt, đấm vai hắn giãy giụa, Thẩm Thần cũng không để ý tới cô, bàn tay to thuận thế ôm lấy thân thể mềm như bông của cô gái nhỏ, nắm lấy đầu vai mảnh khảnh của cô làm cho cô dán sát gần mình hơn.

Một lát sau.

Đông Lộ thở dốc dựa vào trong ngực hắn, tóc đen tán loạn, môi sưng đỏ, đầu lưỡi tê dại, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.

Thẩm Thần vuốt ve tóc dài của cô, liếm liếm khóe miệng ướt át, cười đến thập phần mỹ mãn, "Em học hành thì nhanh mà sao kỹ thuật hôn lại không có chút tiến bộ nào thế? Đến thở cũng không biết, chúng ta đã hôn nhiều lần như vậy rồi mà."

"Im miệng!" Đông Lộ xấu hổ buồn bực đẩy hắn ra, nhìn điện thoại, rất nhanh đã tới 7 giờ, lập tức là tới tiết tự học buổi tối mà cô còn chưa làm xong một nửa số bài tập này.

Tâm cô lạnh xuống, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng: "Thẩm Thần."

"Ừ?" Thẩm Thần thích nhất là nghe thanh âm của cô sau khi hôn, mềm mềm mại mại, có chút khàn, mang theo ý tứ mị hoặc.

Nhưng ngữ khí của Đông Lộ lại lạnh nhạt, hoàn toàn tương phản với ý nghĩ của hắn, "Lần sau anh mà còn hôn em ở thư viện, chúng ta chia tay."

"..."

Thẩm Thần: "Xin lỗi em, anh sai rồi, anh không dám nữa."

Nữ vương đại nhân nhà hắn thật đáng sợ.

***

Đông Lộ với Thẩm Thần ở bên nhau có rất ít người biết, trừ một vài người Thẩm Thần đã nói lúc trước ra thì đại đa số học sinh trong lớp đều nghĩ rằng hắn với Giản Mỹ Hân có một chân.

Rốt cuộc thì trước kia hai người cũng là người yêu, bây giờ còn ngồi cùng bàn, tuy rằng ở trong lớp không thể ho he được gì, nhưng có quỷ mới biết bọn họ có ngầm làm gì không.

Tuy rằng Thẩm Thần với Đông Lộ mới là CP (couple) chân chính, nhưng ở trong mắt người ngoài thì bọn họ lại chẳng có chút giao thoa nào, ngay cả mấy nam sinh kia cũng bắt đầu hoài nghi liệu có phải Thẩm Thần lừa bọn họ hay không.

Thẩm Thần có khổ nhưng lại không thể nói, ai bảo hắn đã đáp ứng Đông Lộ là sẽ không nói ra chứ, một khi bị cô biết thì chỉ sợ ngay cả quyền lợi được hôn cũng không có.

Bởi vì Đông Lộ sợ nếu mình cứ đi cùng Thẩm Thần sẽ bị người khác đồn linh tinh, truyền tới tai giáo viên cho nên lúc ở trong lớp đều rất ít lui tới với hắn, nếu không có lời cần nói thì sẽ không nói.

Cho nên mỗi ngày, nơi duy nhất bọn họ có thể ở gần nhau chỉ có thư viện.

Sau khi tan học, hai người giải quyết cơm tối với bạn bè của mỗi người, sau đó một mình đi tới thư viện tập hợp, giống như đang hẹn hò, nếu không phải trên tay cầm thứ đồ vật tràn đầy năng lượng như sách giáo khoa thì Thẩm Thần cũng nghi ngờ bọn họ là tới đây để làm chuyện xấu.

Đương nhiên là hắn muốn làm, nhưng Đông Lộ đã không cho hắn cơ hội nữa.

Bất tri bất giác bọn họ đã hẹn hò được một tháng, Thẩm Thần có cảm giác quan hệ của mình với Đông Lộ không khác gì trước kia lắm, chẳng có biến hóa gì.

Này không giống lắm với việc hẹn hò trong tưởng tượng của hắn.

Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt bao giờ mới có thể tới?

Thẩm Thần thở dài trong lòng, ngón tay dài xoay bút, thất thần nhìn giáo viên Sinh Học đi vào lớp.

Bây giờ là tiết Sinh Học.

Giản Mỹ Hân lục tìm sách Sinh ở trong ngăn bàn, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy, có chút gấp, chẳng lẽ hôm qua để quên ở nhà rồi sao?

Cô liếc qua Thẩm Thần, có chút do dự cắn môi, thấy giáo viên Sinh Học sắp bắt đầu giảng bài, liền quyết định gọi hắn: "Thẩm Thần, cái đó, tớ quên mang sách rồi, cậu có thể cho tớ xem chung không?"

Lời vừa nói ra, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối.

"Tùy tiện."

Thẩm Thần ngoài dự đoán mà đồng ý, tỏ vẻ không sao cả dịch sách Sinh sang phía cô.

"... Cảm ơn." Giản Mỹ Hân ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn sách giáo khoa sạch sẽ không có một nét bút nào của hắn, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Thẩm Thần không muốn nói chuyện, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào bảng, đang cân nhắc xem làm thế nào mới có thể để Đông Lộ chủ động một chút.

Hắn chưa từng dự đoán được, hành vi tùy tiện cho Giản Mỹ Hân xem chung sách của mình lại làm cho đám học sinh phía sau bùng nổ.

Đông Lộ đang ghi bài, Tưởng Tân Tuyền phía trước đột nhiên kích động quay đầu nói với cô: "Đông Lộ, mau xem nhóm lớp đi, có tin tức lớn!"

Đông Lộ không hiểu gì, cũng không muốn xem, nhưng Trương Sử Cánh đã mở điện thoại ra, oa một tiếng, "Đây không phải Thẩm Thần sao?"

"..." Đông Lộ cũng cúi đầu lấy điện thoại ra.

Mở WeChat.

Trong nhóm lớp có một bạn học nữ gửi qua một tấm ảnh.

Thẩm Thần với Giản Mỹ Hân xem chung một quyển sách, thoạt nhìn thân mật lại ái muội.

Phía dưới có hàng loạt người nhắn lại...

[Đây là tro tàn lại cháy?]

[Tớ biết ngay là hai người họ còn để ý nhau mà.]

[Không lừa các cậu chứ tớ vẫn cảm thấy bọn họ chưa chia tay đâu.]

...

Trên mặt Đông Lộ không nhìn ra cảm xúc gì.

Trương Sử Cánh cẩn thân hỏi cô: "Cậu không sao chứ?"

"Nhàm chán." Đông Lộ hơi hơi bĩu môi, nhét điện thoại vào ngăn kéo, tiếp tục ghi bài.

***

Tiết tiếp theo là tiết Thể Dục.

Chuông học vang lên, tất cả mọi người dường như đã được giải phóng, hoan hô lao ra khỏi lớp học, ngồi trong phòng học suốt cả ngày, ai cũng muốn ra ngoài trời hít thở không khí.

Cả lớp bọn họ cùng nhau ồn ào đi ra sân thể dục, có chút loạn.

Đám nam sinh kề vai bá cổ đi ở đằng sau, đang bàn luận về game, đám con gái lại kéo tay nhau đi đằng trước, bát quái chuyện tình yêu của minh tinh nào đó.

Một giới hạn vô cùng rõ ràng.

Đông Lộ lại bị kẹp giữa hai khoảng đó, nửa vời.

Tuy rằng cô đã tới gần một tháng rồi, thế nhưng vẫn không thể hòa nhập được với lớp, nam sinh trừ Trương Sử Cánh và Tưởng Tân Tuyền có quan hệ không tệ ra thì những người khác đều không quen biết, mà nữ sinh... bọn họ giống như đã quen biết nhau từ trước, đã sớm phân chia thành rất nhiều nhóm nhỏ, rất khó có thể dung nhập vào.

Mà cô thì không phải người có tính cách hòa đồng.

Đông Lộ nhìn Giản Mỹ Hân đằng trước chúng tinh phủng nguyệt* vây ở giữa, đám nữ sinh tranh nhanh xum xoe đáp lời cô ấy.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Đám sao vây xung quanh mặt trăng, ý chỉ một người được những người khác nâng lên tôn thờ.

... Nói thật, cô cũng không muốn dung vào bọn họ.

Thẩm Thần nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn bị xa lánh lẻ loi ở bên ngoài, nhíu nhíu mày, một khắc đó chẳng thèm suy nghĩ gì, chỉ muốn tới bên người cô, ngay cả không nói lời nào cũng không sao cả.

Hắn vừa mới đi về phía cô một bước thì lập tức có nam sinh đi qua ôm lấy vai hắn, tặc lưỡi cười, "Thẩm Thần, vợ cậu bị người ta vây quanh nhiều như vậy, không giữ là sẽ chạy theo người khác đó nha!"

"Cậu lừa ai thế?" Thẩm Thần nhìn Đông Lộ, bên người cô có người nào đâu, chạy theo cái rắm.

"Cậu nhìn nhầm hướng rồi, ở bên kia."

Nam sinh vặn đầu hắn qua, "Học trưởng năm cuối đang hỏi xin số điện thoại của Giản Mỹ Hân kìa."

Vừa nghe là Giản Mỹ Hân, Thẩm Thần liền không có tâm trạng nhìn qua nữa, "Liên quan gì tới tôi."

"Cô ấy không phải bạn gái cậu?"

"Không phải."

Nam sinh không tin lắm, "Vậy tớ có thể theo đuổi không?"

"Tùy cậu."

"Không phải là cậu đang nói mát* đó chứ?"

*Nói mát: Nói bóng nói gió kiểu giận lẫy.

Thẩm Thần bực bội đẩy cậu ta ra: "Cậu đủ chưa?"

Hắn muốn nói Đông Lộ mới là vợ hắn.

Nhưng lại nghĩ tới Đông Lộ không cho hắn nói, trong lòng nghẹn muốn chết.

Nói một lúc liền tới sân thể dục.

Giáo viên Thể Dục đang đứng chờ ở đỏ, nhìn thấy bọn họ liền thổi tiếng sáo, mười phần khí thế hô to: "Tập hợp!"

Thẩm Thần thấy thế, đành phải kiềm chế xúc động muốn đi tìm Đông Lộ, cùng những người khác xếp thành hàng ngũ.

Giáo viên Thể Dục: "Một hai ba! Điểm số!"

"Một." Đông Lộ khá cao, đứng ở bên cạnh hàng đầu tiên, cô mới không có thủy tinh tâm như Thẩm Thần, cho dù cô không có bạn bè, cô cũng chẳng cảm thấy gì cả, nên như thế nào thì thế ấy, tự mình làm phong phú cho mình.

Giáo viên Thể dục bảo ủy viên Thể Dục của lớp lấy bóng rổ với vợt tennis ở trong kho ra.

Tiết này là kiểm tra thi đấu,, nam sinh cả lớp chia thành hai đội chơi bóng rổ, nữ sinh chia thành các nhóm, mỗi nhóm hai người đánh tennis với nhau, điểm được tính vào kỳ thi giữa kỳ.

Trước kia lúc học Thể Dục bọn họ đều chơi bóng rổ với tennis cho nên kiểm tra hai môn này cũng không có gì kỳ quasi.

Phần lớn nam sinh trong lớp đều thích chơi bóng rổ, lập tức ôm bóng đi ra phía đằng kia.

Mà đám nữ sinh thì có chút phiền, muốn rút thăm quyết định đối thủ của mình.

Rất không may, Đông Lộ lại rút phải Giản Mỹ Hân.

Hai người đều thuộc loại không thích nói chuyện, hơn nữa cũng không thân thiết, chỉ gật đầu với đối phương xem như chào hỏi rồi bắt đầu thi đấu luôn.

Trước kia Đông Lộ có học qua tennis, chơi tốt hơn nhiều so với nữ sinh trong lớp, lúc có tiết Thể Dục, giáo viên còn bảo cô ra làm mẫu, mà Giản Mỹ Hân lại tương đối yếu, cô ấy học rất tốt nhưng thân thể lại không hay rèn luyện cho lắm.

Thi đấu bắt đầu, Đông Lộ phát bóng trước, đánh rất nhẹ nhàng, nhưng Giản Mỹ Nhân nhìn qua lại tương đối cố sức, chạy tới chạy lui ở trên đường biên.

Nữ sinh bên ngoài đều đang hô cổ vũ cho Giản Mỹ Hân.

"Mỹ Hân cố lên!"

"Cậu đã tập lâu như vậy rồi, nhất định có thể đánh!"

"Tớ tin tưởng cậu."

Hai mỹ nữ cùng đánh bóng với nhau hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, rất nhanh đã có rất nhiều người lớp khác tới xem.

"Người chơi bóng với Giản Mỹ Hân là ai thế? Xinh thật."

"Tớ biết cô ấy, là trao đổi sinh bên Cửu Trung, rất nổi tiếng."

"Nghe nói cô ấy với Thẩm Thần có quan hệ rất tốt."

"Ôi đệch, số Thẩm Thần có cần tốt như vậy không, mỹ nữ nào cũng có một chân với hắn."

...

Đám nam sinh lớp một đánh bóng trên sân thể dục xong, thấy một màn như vậy, Tưởng Tân Tuyền cười hì hì chọc chọc Thẩm Thần, "Ha ha, người anh em, hậu cung của cậu đang tranh sủng sao?"

"Cút." Thẩm Thần nhíu mày, híp mắt nhìn sân tennis, bình tĩnh nhìn bóng dáng màu trắng xinh đẹp thanh tú kia.

Tưởng Tân Tuyền: "Cậu cổ vũ ai?"

Thẩm Thần câu môi, "Cái này còn phải hỏi?"

...

Đông Lộ thấy càng ngày càng có nhiều người vây lại đây, trong lòng không quá thoải mái, không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, muốn tốc chiến tốc thắng.

Vì thế tiếp đó, góc độ phát bóng của cô càng trở nên xảo quyệt, làm Giản Mỹ Hân phải chạy qua chạy lại, mượn việc này tiêu hao thể lực của cô ấy.

Đây là một loại chiến thuật thường thấy, chỉ là người đứng xem bên ngoài lại không nghĩ như vậy.

Giản Mỹ Hân thở dốc, không ngừng chạy theo bóng, dùng sức đánh trở về, trong lúc vô tình lại xây dựng cho người khác một loại cảm giác Đông Lộ đang ỷ mạnh hiếp yếu.

"Giản Mỹ Hân thật đáng thương."

"Nhìn cô ấy mệt lắm rồi thì phải."

"Có phải Đông Lộ đang chơi cô ấy không? Còn không bằng nhanh kết thúc trận đấu còn hơn."

Thanh âm oán trách Đông Lộ vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Đông Lộ mắt điếc tai ngơ, trong lòng cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc với Giản Mỹ Hân, cô rõ ràng có thể cảm nhận được thể lực của Giản Mỹ Hân đã tới cực hạn, đã mệt như vậy rồi mà còn kiên trì vì cái gì?

Cô vừa mới đánh bóng qua, lại bị Giản Mỹ hân nỗ lực đánh trở về, chỉ là mềm như bông, một chút lực cũng không có.

Cơ hội tốt!

Đông Lộ nắm lấy cơ hội, nhảy lên dùng sức đánh cầu trở về, trận thi đấu dường như đã kết thúc, thế nhưng Giản Mỹ Hân còn chưa chết tâm, lại chạy qua tiếp bóng, không chú ý dưới chân, trọng tâm không vững hung hăng ngã xuống đất.

Trong sân một mảnh xôn xao.

Đông Lộ ngây người.

Giáo viên Thể Dục dùng sức thổi sáo, "Trận đấu tạm dừng!"

Giản Mỹ Hân hình như ngã hơi nghiêm trọng, đầu gối rách một mảng da lớn, máu tươi ghê người chảy ra, mặt mày cô ấy tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Rất nhiều người vây tới.

"Mỹ Hân, cậu không sao chứ?"

"Mau, mấy nam sinh tới đây đưa em ấy tới phòng y tế!"

...

Đông Lộ sửng sốt một lát, chậm rãi nhấc chân qua, muốn nhìn xem cô ấy thế nào rồi.

"Cậu đừng qua đây!"

Bạn thân Giản Mỹ Hân phẫn nộ quát cô, "Đều tại cậu, có phải cậu cảm thấy chơi đùa người ta rất vui không?"

Những người khác cũng đang chỉ chỉ trỏ trỏ Đông Lộ, châu đầu ghé tai.

"Không phải cô ta cố ý đó chứ? Ghen ghét mối quan hệ tốt đẹp của Thẩm Thần với Giản Mỹ Hân."

"Người bên Cửu Trung đều thô lỗ như vậy sao?"

"Nhìn xinh đẹp như vậy cơ mà, thật đáng tiếc."

...

Đông Lộ siết chặt vợt bóng, máu xông lên đỉnh đầu, sắc mặt lạnh dị thường, lúc này đám người bỗng nhiên tản ra, cô đờ đẫn nhìn qua đó, Thẩm Thần đang bước nhanh tới, biểu tình nôn nóng.

Hắn cũng đau lòng Giản Mỹ Hân?

Đông Lộ không thể suy nghĩ được gì, nội tâm một mảnh trống rỗng.

Cô bạn thân nhìn thấy hắn tới, hai mắt sáng lên, "Thẩm Thần, cậu tới đúng lúc lắm, Mỹ Hân bị thương rồi, cậu cõng cậu ấy tới phòng y tế đi."

Đầu gối Giản Mỹ Hân rất đau, lại nhịn không được nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Giáo viên Thể Dục cũng nói: "Đúng đấy, sức em lớn, em cõng cô bé đi đi."

"Xin lỗi, còn có người cũng bị thương, em muốn đưa cô ấy đi, thầy tìm người khác đi."

Thẩm Thần đi tới bên người Đông Lộ, ở trước mặt mọi người bỗng nhiên ôm cô lên.

Là kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết.

Đông lộ còn chưa phản ứng được, sợ tới mức gắt gao ôm lấy cổ hắn, biểu tình khó có khi ngốc ra, "Sao anh lại..."

"Cậu ta bị thương chỗ nào?" Cô bạn thân không thể tin nhìn Thẩm Thần trợn mắt nói dối.

"Mắt cậu mù sao?"+

Thẩm Thần lạnh lùng liếc cô ta một cái, nắm lấy cái tay trắng nõn của Đông Lộ chìa ra cho bọn họ xem.

"Không thấy cô ấy cầm gậy tennis lâu tới mức bị trầy da à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện