"Thì ra em thích Dương Tử Phàm?" Thẩm Thần nhìn Đông Lộ, bên môi có ý cười bỡn cợt.

"Anh biết rõ là em đang nói ai." Đông Lộ liếc hắn.

"Nhưng mà anh muốn nghe chính em nói ra thì phải làm sao?"

Thẩm Thần cười như không cười cúi xuống, ngay lập tức khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần lại, không biết là cố ý hay vô tình, môi hắn cách mặt cô rất gần, tùy thời đều có khả năng hôn qua.

Nhưng mà Đông Lộ lại không chiều theo hắn nữa, nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chính là Dương Tử Phàm, anh hài lòng chưa?"

Hắn có đầu óc hay không? Sở dĩ cô không nói rõ chính là sợ sẽ truyền vào trong tai của giáo viên, hiện tại Cửu Trung quản chuyện yêu đương nghiêm như Nhất Trung, nếu bị phát hiện sẽ không có quả ngọt để ăn.

Thẩm Thần nghẹn một chút, cùng cô nhìn nhau vài giây, chậm rãi đứng dậy, "Dỗ anh một chút khó như vậy sao?"

"Nơi này là trường học." Đông Lộ không lùi bước, "Anh không quên là mình đã đáp ứng em điều kiện gì để có thể hẹn hò chứ?"

Thẩm Thần đương nhiên nhớ rõ, không thể chậm trễ việc học, không được để người khác phát hiện.

Đặc biệt là không được để người khác phát hiện, ngày nào cô cũng lặp lại những lời này.

"Hẹn hò với anh khiến em mất mặt đến thế sao?" Ánh mắt Thẩm Thần lạnh đi.

Đông Lộ nhíu mày, "Em không có ý đó, em sợ bị giáo viên phát hiện."

"Vậy sao em cùng với Lục Càng đi ra ngoài lại không sợ bị phát hiện?" Thẩm Thần cong cong môi, nhưng trong mắt lại đen kịt, không có độ ấm.

Sắc mặt Đông Lộ cũng lạnh xuống, "Anh có chuyện thì cứ nói thẳng, đừng có âm dương quái khí như thế, em với Lục Càng không có gì cả, thanh giả tự thanh*."

*Thanh giả tự thanh: Có nghĩa là người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ nhiều.

"Nói tới Lục Càng, chuyện anh ta thích em anh cũng đã sớm biết đúng không? Nhưng anh lại gạt em nói người anh ta thích là anh, nói dối chuyện đó em còn chưa tính sổ với anh, anh ngược lại còn đi chất vấn em?"

"A, ngay cả cái này anh ta cũng nói cho em?"

Thẩm Thần xùy một tiếng, đáy mắt tràn đầy trào phúng, "Cho nên bây giờ em đang đau lòng anh ta? Hay là trách anh gây trở ngại việc hai người song túc song tê*, không có anh, em với anh ta đã sớm ở bên nhau đi?"

*Song túc song tê: đại loại như làm gì cũng có nhau, như hình với bóng.

"Thẩm Thần!" Đông Lộ quát, tức giận đến toàn thân phát run, tức giận nhìn hắn, có bao nhiêu thích hắn liền có bấy nhiêu thất vọng, cô không khống chế được giơ tay lên, đánh về phía mặt hắn.

Thẩm Thần không né không tránh, vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích.

Bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ dừng ở cách mặt hắn một tấc.

Không có đánh tiếp.

Đông Lộ nhìn gương mặt bình tĩnh của thiếu niên, lạnh lùng thu tay lại.

"Anh làm em quá thất vọng rồi."

Bỏ lại những lời này, cô cũng không quay đầu lại, đi lướt qua bên người hắn, sắc mặt lạnh như băng.

Thẩm Thần đứng tại chỗ hồi lâu, chậm rãi giơ tay xoa xoa má phải, phảng phất như cô thật sự đã đánh lên nó, trên mặt tồn tại cảm giác đau đớn rất chân thật.

"F*ck." Hắn lẩm bẩm, "Thật đau."

***

Đông Lộ mặt không biểu tình trở lại lớp, khí áp quanh thân rất thấp, tự nhiên khiến cho Chu Tiêu Hàm chú ý tới, không đợi cô ấy hỏi thì chuông đã reo lên, La Nhạc Phúc ôm sách toán đi vào lớp.

Ông đứng trên bục nhìn xung quanh phòng học một vòng, phát hiện thiếu một người, "Thẩm Thần đâu rồi?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết.

Chu Tiêu Hàm lén nhìn Đông Lộ, không có biểu tình gì.

La Nhạc Phúc đang muốn hỏi tiếp thì cửa truyền tới một tiếng: "Báo cáo."

Ông nghiêng đầu qua, là Thẩm Thần, hắn cà lơ phất phơ đứng ở đó, hai tay nhét trong túi, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, nhìn có chút dọa người.

"Em đi đâu?"

"Vệ sinh."

Biểu tình này là rơi vào hố phân rồi?

La Nhạc Phúc nhịn xuống xúc động nói những lời này, xua xua tay cho hắn vào, "Được rồi, mau về chỗ ngồi đi, nhớ lần sau đi vệ sinh sớm một chút."

Thẩm Thần không chút để ý quay trở lại chỗ ngồi.

Tất cả mọi người đều đông đủ, La Nhạc Phúc bắt đầu dạy học.

Chu Tiêu Hàm trộm hỏi Đông Lộ: "Xảy ra chuyện gì?"

Đông Lộ nhìn bảng đen, "Không có gì."

"Sau đó Thẩm Thần có đi tìm cậu, hai người không gặp nhau à?"

Đông Lộ không nói chuyện, biểu tình lạnh hơn.

"Chẳng lẽ hắn nhìn thấy cậu với Lục Càng đứng bên nhau nên ghen tỵ?" Chu Tiêu Hàm suy đoán, não bổ ra một cuộc đại chiến tình tay ba, "Sau đó hai người cãi nhau?"

Đông Lộ: "Cứ cho là thế." Tuy rằng có chút không giống lắm, nhưng cũng không khác là bao.

Chu Tiêu Hàm: "Cậu không giải thích với hắn sao?"

Đông Lộ nhẹ trào phúng: "Cậu cảm thấy đại não phát dục chưa hoàn thiện của hắn có thể nghe vào?"

Chu Tiêu Hàm: "..." Tốt xấu gì thì người ta cũng từng đạt giải quán quân Olympic Toán toàn quốc, không nên hạ thấp chỉ số thông minh của hắn như vậy chứ.

Nhưng thôi, dù sao đó cũng là chuyện của vợ chồng son nhà người ta, Chu Tiêu Hàm cũng không muốn can thiệp quá nhiều, lại nghĩ tới một chuyện khác, "Vậy quà sinh nhật phải làm sao bây giờ, hôm nay cậu còn cố ý mang tới đây mà, cũng không thể không tặng chứ?"

Đông Lộ ngây ra, thiếu chút nữa đã quên hôm nay là sinh nhật hắn.

Sao lại là hôm nay chứ?

Đông Lộ nhíu mày, nghĩ tới chuyện vừa rồi liền cảm thấy tức giận, một chút cũng không muốn chúc mừng sinh nhật hắn.

Cô nhìn sang Chu Tiêu Hàm.

Chu Tiêu Hàm lập tức nói: "Tớ tuyệt đối tuyệt đối không đi đưa hộ cậu đâu, tớ không muốn bị Lục Vọng hiểu lầm."

"..."

***

Tiết Toán là tiết cuối cùng của chiều nay, chuông reo một cái liền tan học.

Lớp học cãi cọ ồn ào, đều đang thu dọn đồ đạc về nhà.

Thẩm Thần cũng đang thu dọn, nhưng mà có chút thất thần, phải nói là từ lúc vào học tới giờ hắn đều thất thần, sau khi bình tĩnh lại liền bắt đầu hối hận.

Đông Lộ là người như thế nào hắn không phải hôm nay mới biết.

Cô gái ấy lý trí lại biết khắc chế tính tình, cho dù có yêu đương với hắn thì vẫn trước sau duy trì một điểm thanh tỉnh, hơn nữa là người vô cùng đứng đắn, cô nói có là có, không có chính là không có.

Cho nên cô với Lục Càng nhất định là không có gì với nhau.

Cho nên trong mắt cô, hắn ghen mới là vô cớ gây rối.

Thẩm Thần phiền muộn xoa xoa huyệt thái dương.

Nói như vậy, hắn phải xin lỗi thế nào cô mới có thể tha thứ cho hắn đây.

Lấy tính cách của cô, sẽ không phải cả đời không qua lại với hắn đấy chứ?

Thẩm Thần càng nghĩ càng có khả năng, hàn khí lan tràn từ trong tim, trên dưới toàn thân đều lạnh đến thấu xương.

Nói tới cùng thì sự bất an của hắn đều đến từ việc hắn không thể xác định được thình cảm của cô đối với mình.

"Rầm!"

Một túi đồ bỗng nhiên được để ở trên bàn hắn, làm hắn bừng tỉnh lại, Thẩm Thần kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt không biểu tình của Đông Lộ, buột miệng thốt ra: "Sao em lại..."

"Sinh nhật vui vẻ, không cần thì vứt đi."

Đông Lộ lạnh lùng nói xong câu đó, không có hắn thời gian phản ứng đã rời đi, tốc độ rất nhanh, một chốc đã không thấy bóng dáng.

Sinh nhật?

Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật hắn, hắn thiếu chút nữa đã quên, nhưng cô lại biết?

Thẩm Thần nhìn túi đồ màu trắng ở trên bàn, nghi ngờ ước lược một phen, hình vuông, còn rất nặng.

Trong đầu hắn liền hiện lên một ý nghĩ: Không phải là bom chứ?

Cho dù là bom thì cũng cần phải mở ra nha.

Tim Thẩm Thần đập hơi nhanh, gấp không chờ nổi mà mở quà ra, sau đó... thấy được bốn quyển sách.

《 Bản thảo cương mục 》, 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, 《 Thiên kim phương 》, 《 Thương hàn tạp bệnh luận 》, đều là sách y cổ.

Quà sinh nhật là sách.

Thẩm Thần không khỏi bật cười.

Quả nhiên là phong cách của cô.

Hắn lật qua sách một chút, nhìn nội dung đại khái ở bên trong.

Lúc mở tới 《 Thương hàn tạp bệnh luận 》, bên trong rơi ra một tấm thiệp chúc mừng màu lam nhạt.

Thẩm Thần ngẩn ra, nhặt thiệp lên, mở ra nhìn bên trong.

Bên trong là một đoạn thơ được viết tay, từng nét bút đoan chính có lực, giống như chữ của con trai.

Anh là người mở đầu câu chuyện

Cũng là người kết thúc đồng thoại này

Anh là kỳ tích 

Là ánh trăng xinh đẹp

Là món quà mà ông già Noel đã tặng em

Anh là món quà tốt đẹp nhất

Là giai nhân 3000 năm của thế giới

Mà em chỉ là một gáo nước*

*Có vẻ như đây là bài thơ do Đông Lộ tự sáng tác, cũng có thể là bài thơ nào đó của Trung Quốc mà mình không tìm thấy trên Google, bản dịch là mình dịch từ bản cv, nếu có gì sai sót mong các tỷ muội chỉ giáo.

***

Đông Lộ ở nhà ăn cơm chiều xong liền về phòng làm bài tập, tinh thần vẫn luôn không yên lắm, không thể nào tĩnh tâm được, cảm giác như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Bài tập đều đã mang về nhà.

Trong cặp cũng không thiếu đồ gì.

Quà sinh nhật cũng đã đưa.

Từ từ, quà sinh nhật!

Đông Lộ bỗng nhiên đứng lên.

Rốt cuộc cô cũng nhớ ra, trừ bốn quyển sách cô tặng cho hắn, ở bên trong còn có một tấm thiệp chúc mừng!

Còn viết những lời... sến sủa buồn nôn như vậy.

Nếu bình thường đưa hắn thì sẽ không cảm thấy gì, nhưng mấu chốt là bọn họ còn đang cãi nhau, bị hắn nhìn thấy cũng quá là mất mặt rồi.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...

Đông Lộ cắn ngón tay, thật sự luống cuống.

Tấm thiệp kia cô kẹp trong sách, hẳn là hắn không thể đọc ngay đâu đúng không.

Đúng vậy, sách nhiều như thế, bây giờ cũng muộn rồi, hắn không có khả năng đọc xong hết chỗ đó.

Đông Lộ chỉ có thể tự an ủi chính mình.

"Ting" một tiếng, điện thoại rung lên.

Đông Lộ lấy qua xem, là tin nhắn WeChat của Thẩm Thần.

Lúc này hắn tìm cô làm gì? Không phải là gửi tấm thiệp đó qua đây rồi cười nhạo cô đấy chứ?

Trong nháy mắt, thần kinh Đông Lộ căng chặt, cũng chưa có dũng khí nhấn mở.

Chắc là thấy cô chậm chạp không đáp, Thẩm Thần lại liên tiếp gửi tin nhắn tới, điện thoại không ngừng rung lên.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đông Lộ buồn bực ấn vào.

Một tấm ảnh xuất hiện trong mắt cô.

Bàn... bàn giặt quần áo?

Cô sửng sốt, nhắn qua một dấu chấm hỏi.

Thẩm Thần đáp lại ngay: [Anh vừa mới quỳ một tiếng ở trên đó, em tha thứ cho anh đi.]

"..."

Thẩm Thần tiếp tục xin lỗi: [Thực xin lỗi, anh sai rồi.]

[Để xin lỗi, anh mời em đi xem phim nhé.]

[Em ra đây có được không?]

[Em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em đừng tức giận nữa.]

"..."

Hắn đều đã xin lỗi như vậy rồi, Đông Lộ cũng không phải ý chí sắt đá, tâm có chút mềm ra, nhưng ra ngoài là không có khả năng, bởi vì Đông Vân còn đang ở nhà.

Cô trả lời hắn: [Em phải làm bài tập.]

Thẩm Thần: [Sáng mai anh dạy em.]

Đông Lộ: [Em muốn đọc sách.]

Thẩm Thần cho là cô còn tức giận, dùng luôn sát chiêu, [Hôm nay là sinh nhật anh.]

"..."

[Anh không muốn ở một mình.]

"..."

Đông Lộ bất đắc dĩ hỏi: [Rạp chiếu phim nào?]

Thẩm Thần biết cô chỉ ăn mềm không ăn cứng, cười một cái gửi địa chỉ qua đây.

Đông Lộ thay quần áo ra khỏi phòng.

Đông Vân còn đang xem TV trong phòng khách, thấy cô muốn ra ngoài, hỏi một câu: "Đã muộn vậy rồi, con đi đâu?"

Đông Lộ mở cửa, thanh âm vững vàng: "Đi xem phim với bạn."

Đông Vân: "Nam hay nữ?"

Đông Lộ nghe được liền khó chịu, Đông Vân đã ngoại tình với người đàn ông khác, bà có tư cách gì đứng ở trên phương diện này giảng đạo đức cho cô?

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng lúc mở miệng cô vẫn đáp: "Nữ."

***

Đông Lộ nhìn bản đồ, rạp chiếu phim cách nhà cô rất gần, cách nhà Thẩm Thần lại hơi xa, mà lúc cô tới nơi thì đã thấy Thẩm Thần đứng chờ trước cửa rạp chiếu.

Chàng trai bỏ đi áo đồng phục, mặc một cái áo hoodie màu đen mỏng, đôi mắt đen nhánh, cái cằm thon gầy, dáng người cao ráo, thanh tuyển đĩnh bạt.

Hắn nhìn thấy cô, ánh mắt xinh đẹp sáng lên, đi tới, "Anh còn tưởng là em sẽ không tới."

Cơn giận của Đông Lộ cũng chưa hết hoàn toàn, biểu tình lạnh lùng, "Em nói đến thì sẽ đến, không giống như anh nói dối hết lần này tới lần khác."

Cô nhìn thấy biểu tình hắn cứng lại, mới phát giác ra là mình nói nặng lời quá, có chút ảo não mím môi, cô cũng không muốn nói ra cái này.

"Chúng ta đi vào đi." Thần sắc Thẩm Thần vẫn như thường, mỉm cười, muốn nắm lấy tay cô, nhưng dường như đang cố kỵ cái gì đó, bàn tay vươn được một nửa lại lui về.

"... Ừ." Đông Lộ không quá quen với bộ dáng hiện tại của hắn, cẩn thận không có chút tự tin nào.

Không phải hắn muốn làm gì sẽ làm cái đó sao?

Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động?

Rốt cuộc là ai đang xin lỗi ai?

Đông Lộ âm thầm bĩu môi, có chút thô lỗ túm lấy cánh tay hắn, "Đừng cọ tới cọ lui như thế, nhanh lên."

Thẩm Thần ngốc ra, nhìn tay cô đang kéo lấy mình, cười, "Ừ."

Bọn họ đi tới trước quầy chọn phim.

Gần đây có rất ít phim điện ảnh mới, chỉ có phim hoạt hình, phim kinh dị, phim văn nghệ dân quốc, còn có phim về đề tài tình yêu tuổi học trò.

"Em muốn xem cái nào?" Thẩm Thần đem quyền lựa chọn nhường cho Đông Lộ.

"《 Thanh xuân của chúng ta đã kết thúc 》đi." Đông Lộ không có hứng thú với cái nào, miễn miễn cưỡng cưỡng chọn phim tình yêu nhìn có vẻ được này.

Thẩm Thần mua vé, "Anh còn tưởng là em sẽ chọn phim kinh dị."

Đông Lộ: "Em cũng không điên."

Lần đi nhà ma đó cô đã trải nhiệm đủ rồi.

Phim sắp bắt đầu.

Thẩm Thần mua cả bỏng ngô với Coca, cùng cô đi vào phòng chiếu phim.

Bộ phim này còn tính là khá hot, người trong rạp ngồi kín một nửa.

Thẩm Thần chọn vị trí ở tít phía sau, sau khi cùng Đông Lộ ngồi xuống, phía trước đều là một mảnh mênh mông đầu người.

"Không nghĩ tới bộ phim này sẽ được hoan nghênh như thế, ánh mắt em không tệ."

Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn, người ở bên ngoài chờ lúc nãy hầu như đều đã đi vào đây.

Đông Lộ ăn một viên bỏng ngô, không chút hứng thú nói: "Nhờ có người giới thiệu thôi."

"Em không muốn xem?"

"Vẫn được."

"Cảm giác như em không có hứng thú lắm."

"Đại khái là không có trái tim thiếu nữ giống như anh."

"..."

Thẩm Thần yên lặng ngậm miệng, cô còn đang tức giận, bây giờ hắn có nói cái gì cũng thành sai.

Màn hình chiếu xong ba phút quảng cáo, đại sảnh liền tắt đèn, phim chính thức bắt đầu.

Thẩm Thần thu hồi tâm tình lại, nghiêm túc xem phim, kỳ thật hắn còn ôm chờ mong rất lớn, xem phim tình yêu ngọt ngào, chờ tới thời điểm lãng mạn nhất thì hôn một cái, tới lúc đó Đông Lộ khẳng định sẽ hết giận hắn, sau đó bọn họ sẽ thuận lợi hòa hảo như lúc ban đầu.

Đây mới là cách tốt nhất để có một tình yêu đẹp.

Thẩm Thần nghĩ rất hay, nhưng hiện thực lại không có hắn được như ý.

Đầu phim, nam nữ chính vẫn còn là học sinh, đang học cấp ba, nam chính là công tử đẹp trai nhiều tiền, nữ chủ là học sinh ba tốt có thân thế vô cùng đáng thương, nam chính đối với nữ chính là nhất kiến chung tình, cũng triển khai hình thức theo đuổi điên cuồng.

Tuy rằng có nam nữ phụ chen vào làm loạn, bất quá không bao lâu sau nữ chính đã lâm vào bể tình, bắt đầu yêu đương với nam chính.

Cốt truyện tới đây đều hết sức bình thường, Thẩm Thần cũng tỏ vẻ rất vừa lòng, tay lặng lẽ duỗi về phía Đông Lộ.

Nhưng mà cốt truyện phía sau lại xoay ngược lại 180 độ, nam chính bắt được nữ chính trong tay liền làm cho bụng cô ấy lớn lên, qua một loạt các nguyên nhân lằng nhằng phức tạp, nữ chính đi phá thai, mà nam chính lại bắt đầu dây dưa không rõ với nữ phụ.

"..."

Bàn tay với qua của Thẩm Thần cứng đờ.

Kết phim thế mà lại là cảnh nữ chính bị xe đâm chết, nam chính quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước mộ cô ấy, nói biết vậy đã chẳng làm.

Cuối cùng trên màn hình hiển thị dòng chữ ~ 《 Thanh xuân của chúng ta đã kết thúc 》

Hình ảnh lại chuyển, lại chở về thời điểm nam nữ chính gặp nhau, khi đó ánh nắng tươi sáng, hết thảy đều vẫn tốt đẹp như thời thanh xuân năm ấy.

"..."

Cái phim này làm ra là để trả thù xã hội đúng không?

Thẩm Thần cảm giác như vừa ăn phải một đống phân, càng làm cho hắn khó có thể lý giải được chính là còn có rất nhiều người xem tới khóc, bị ngược đến chết đi sống lại, nước mắt rốt cuộc dễ chảy tới vậy hay sao?

Không hề nghi ngờ, Đông Lộ không có khả năng nằm trong đám người đó, cô càng thờ ơ hơn so với hắn, "Đây kỳ thật là một bộ phim giáo dục đi?"

Giáo dục bọn họ không được yêu sớm, nếu không sẽ không có kết quả tốt.

Thẩm Thần mặt không đổi sắc lau mồ hôi lạnh, "Đây chỉ là phim ảnh."

Đông Lộ không tỏ ý kiến, không cho bất luận cái cảm nghĩ gì.

Thẩm Thần: "..."

Sao cảm giác như sau khi xem phim xong, quan hệ của bọn họ càng căng thẳng thế này, chất xúc tác của tình yêu đâu hết rồi?

Sau khi phim kết thúc thì cũng đã là đêm khuya, trăng thanh gió mát, Thẩm Thần đưa Đông Lộ về nhà, rất nhanh đã tới tiểu khu của cô, hắn rốt cuộc cũng phá vỡ trầm mặc: "Chuyện hôm nay là anh không đúng, thực xin lỗi."

Đông Lộ nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

"Anh biết rõ em với Lục Càng không có gì, lại nhịn không được mà ghen."

Thẩm Thần gian nan kéo kéo khóe miệng, "Kỳ thật chung quy lại vẫn là anh không có lòng tin với mình, so với anh ta, bây giờ anh chẳng có cái gì cả, em lựa chọn anh ta cũng là chuyện bình thường. Nếu bây giờ em muốn chia tay, anh cũng sẽ không nói gì, nhưng hy vọng em có thể chờ một chút, chờ sau khi anh tốt nghiệp..."

Thanh âm hắn dừng lại, nhìn thấy gương mặt phóng đại của thiếu nữ trước mặt, không thể tin mà trợn to mắt.

Đông Lộ hôn hắn, xúc cảm mềm mại, hương khí luẩn quẩn trong mũi, chặn lại những lời hắn chưa nói xong.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, Đông Lộ tách ra rất nhanh, gương mặt ửng đo bạnh ra, bình tĩnh nói: "Anh cảm thấy con người em rất tùy tiện? Nói chia là chia?"

"Tuy rằng không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng em nói cho anh biết." Đông Lộ nghiêm túc nhìn hắn, nói, "Bởi vì em thích anh cho nên mới cùng anh ở bên nhau, anh có thể đừng thủy tinh tâm nghĩ nhiều như vậy không? Y như con gái."

Thẩm Thần dại ra hai giây, bỗng nhiên cười, môi hồng răng trắng, bả vai khẽ run, hắn vừa cười vừa gật đầu, "Được, là anh sai, đều là anh sai."

"Em về đây."

Không khí càng ngày càng nóng, mặt Đông Lộ nóng tới hoảng, cô cúi đầu xoay người đi, không được hai bước đã bị Thẩm Thần ôm lấy từ phía sau, "Gấp cái gì, anh còn chưa có tạm biệt mà."

"Cái..."

Đông Lộ ngẩng đầu, trong nháy mắt liền bị hắn hôn xuống, hô hấp nóng rực phả vào trên mặt cô, hun đến làn da cô tê dại.

...

Hôn được một lúc, Đông Lộ có chút chịu không nổi, xấu hổ đẩy hắn ra, "Đủ rồi, em phải về."

"Được, đều nghe em." Thẩm Thần cũng không làm khó cô, cười cười cọ cọ cái mũi vào mặt cô, "Ngày mai gặp."

...

Nhìn theo bóng dáng đi xa của hắn, Đông Lộ sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc lộn xộn, vừa mới quay người, liền bị một thanh âm lạnh như băng ở phía trước làm cố định tại chỗ.+

"Hắn là ai?"

Đông Lộ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Vân ôm ngực đứng ở bên cạnh phòng bảo vệ của tiểu khu, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, khuôn mặt mỹ lệ của bà lúc sáng lúc tối, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn cô.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói

Đông Vân: Tới a, thương tổn lẫn nhau nào.

Đây là một câu chuyện xưa kể về đôi mẹ con cùng bắt gian nhau [Cười]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện