"Anh muốn ngủ với em."
Đêm đã khuya, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn Đông Lộ, ngón tay thon dài kéo kéo góc áo cô, miệng chu lên làm nũng giống như trẻ con, biểu tình muốn bao nhiêu thuần khiết là có bấy nhiêu thuần khiết.
Nhưng mà Đông Lộ lại nghiêm túc nghi ngờ hắn căn bản không hề say.
"Không được." Cô không chút do dự đem góc áo của mình giật ra khỏi tay hắn, ôn nhu sờ sờ đầu hắn, "Anh đã trưởng thành, phải học cách tự lập, nhanh ngủ đi, ngủ ngon."
Cô duỗi tay muốn tắt đèn đi, còn chưa đụng được vào chốt mở thì đột nhiên cánh tay bị hắn túm lấy, dùng sức kéo qua.
"A!" Đông Lộ đột nhiên không kịp phòng bị, ngã vào trong ngực hắn, còn chưa phản ứng lại thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người hắn dán sát vào cô, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy cô không buông, chơi xấu nói: "Anh mặc kệ, đêm nay em phải ngủ với anh!"
Thân thể hắn nóng như cái bếp lò, hơi thở nóng bỏng như bao phủ lấy cả người cô, có một loại cảm giác cực kỳ áp bách.
Đông Lộ thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy hắn ra, "Buông ra!"
"Không buông."
"Nghe lời!"
"Không buông."
Đông Lộ vặn vẹo thân mình, tay chân dùng sức giãy giụa.
Miệng Thẩm Thần bỗng nhiên ghé vào bên tai cô, thanh âm khàn khàn cười khẽ, nghe vừa từ tính lại gợi cảm, "Đừng lộn xộn, sẽ xảy ra chuyện đấy."
Đông Lộ trợn to đôi mắt xinh đẹp, "Anh tỉnh rượu rồi?"
Thẩm Thần không nói chuyện, càng ôm chặt cô hơn, nhắm mắt giả bộ ngủ.
"Này!" Đông Lộ giãy giụa hai cái, thật sự không thể lay chuyển được hắn, vừa mệt vừa buồn ngủ, bất đắc dĩ liền mặc kệ hắn, bất tri bất giác đã ngủ luôn trong ngực hắn.
Nghe thấy tiếng hít thở dần dần ổn định của cô, Thẩm Thần mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thanh minh như được tẩy rửa, nào có một chút men say, hắn nhìn cô gái thật sâu, khóe môi trộm cong lên.
***
Ngày hôm sau, nắng sớm mờ mờ, ánh rạng đông xuyên thấu qua cửa sổ, chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm, mí mắt Thẩm Thần khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là quay đầu nhìn qua người ở bên cạnh.
Đông Lộ ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, khuôn mặt tinh xảo như em bé chỉ lớn bằng bàn tay, lông mi vừa dài vừa cong, nhu thuận rũ xuống, tạo thành một tầng bóng ma nhàn nhạt dưới mắt, lúc cô ngủ không lãnh đạm như lúc thanh tỉnh, cái mũi xinh đẹp nhỏ nhắn, môi hồng phấn nộn như anh đào, khí chất nhu hòa hơn rất nhiều so với bình thường.
Chỉ nhìn thôi mà trong lòng Thẩm Thần đã xuất hiện cảm giác thỏa mãn, cúi đầu hôn cô, cười nói: "Heo nhỏ, dậy thôi."
Hắn vừa dứt lời, bàn tay mảnh khảnh của cô gái lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vỗ một cái lên mặt hắn.
Thanh âm thay thúy vang dội.
"..."
Vẻ mặt Thẩm Thần ngốc ra.
Đông Lộ từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy hắn thì hơi sửng sốt, câu đầu tiên chính là: "Sao anh lại ở trên giường em?"
Lại nói tiếp: "Sao mặt anh lại đỏ thế?"
Thẩm Thần: "..." Em hỏi anh anh biết hỏi ai?
Hiểu xong mọi chuyện, Đông Lộ cũng chậm rãi nhớ tới chuyện ngày hôm qua, rất không có thành ý mà xin lỗi: "Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."
Cô không có thói quen ngủ chung một giường với người khác.
Đông Lộ cảm giác trên người có mồ hôi dinh dính, có chút khó chịu, vừa cúi đầu liền phát hiện cô chưa cởi áo khoác mà đã đi ngủ, cổ áo loạn cả lên, nhưng hoàn toàn không có hở cái nào.
Nói cách khác, cô với Thẩm Thần thật sự chỉ là chùm chăn nằm ngủ cả đêm.
Thẩm Thần xoa xoa cách tay đau nhức, lơ đãng giương mắt, phát hiện Đông Lộ đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình.
"Em nhìn anh như vậy làm gì?"
"Không có gì." Đông Lộ không biết hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, "Chính là đột nhiên phát hiện anh rất ngây thơ."
Cũng chỉ dám lái xe ngoài miệng.
Thẩm Thần: "?"
Sao lại có cảm giác như đang bị xem thường nhỉ?
Bọn họ gấp gọn chăn lại rồi cùng ra khỏi phòng, vừa lúc đụng mặt Hoàng Kiến Hoa đang đánh răng rửa mặt.
Động tác hai bên đồng thời dừng lại.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Sự trầm mặc quỷ dị lan ra.
Vẻ mặt Hoàng Kiến Hoa kinh hoàng nhìn bọn họ quần áo hỗn độn cùng đi ra từ một phòng, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người: "Tối hôm qua hai đứa ngủ chung?"
Đông Lộ rất bình tĩnh, "Ừm."
Thẩm Thần vội vàng xua tay, "Không phải như chú nghĩ đâu..."
"Vậy là như thế nào?"
Hoàng Kiến Hoa giận tím mặt, cầm cái chổi lông gà treo ở trên tường lên đánh về phía hắn, "Lộ Lộ còn nhỏ như vậy, cậu thật đúng là không bằng cầm thú!"
Tuy rằng bọn họ cái gì cũng chưa làm, nhưng Thẩm Thần vẫn nhịn không được cái miệng lắm lời của mình, "Cũng không còn nhỏ, đã thành niên rồi."
"Nói vậy là cậu thừa nhận?" Hoàng Kiến Hoa tức đến cả người phát run, đuổi theo hắn chạy xung quanh nhà.
Lại là một ngày gà bay chó sủa.
Đông Lộ mặc kệ bọn họ, đều là một đám ấu trĩ, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên.
Cô trở về phòng nghe điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình, là An Du gọi.
Đông Lộ có chút ngoài ý muốn, từ sau khi Từ Nhu xảy ra chuyện, hai người cũng không có tiếp xúc với nhau nữa.
"Alo?"
"Đông Lộ, chiều nay rảnh không? Có muốn ra ngoài chơi không!" Thanh âm của An Du vẫn sang sảng như vậy, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đông Lộ: "Có chuyện?"
"Không có gì, chỉ muốn tìm cậu ôn chuyện thôi, chúng ta đã lâu không gặp rồi." An Du dường như không cảm giác được sự lãnh đạm của cô, cười cười nói: "Nghe nói cậu thi đại học được hơn 670 điểm, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn." Ngữ khí Đông Lộ không mặn không nhạt, "Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Đừng mà!" An Du nóng nảy, cắn cắn môi nói: "Tớ muốn nói với cậu, hình như Từ Nhu thi không tốt lắm, nói là muốn học lại thêm một năm."+
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết dài ngắn, yên tâm!
Đêm đã khuya, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn Đông Lộ, ngón tay thon dài kéo kéo góc áo cô, miệng chu lên làm nũng giống như trẻ con, biểu tình muốn bao nhiêu thuần khiết là có bấy nhiêu thuần khiết.
Nhưng mà Đông Lộ lại nghiêm túc nghi ngờ hắn căn bản không hề say.
"Không được." Cô không chút do dự đem góc áo của mình giật ra khỏi tay hắn, ôn nhu sờ sờ đầu hắn, "Anh đã trưởng thành, phải học cách tự lập, nhanh ngủ đi, ngủ ngon."
Cô duỗi tay muốn tắt đèn đi, còn chưa đụng được vào chốt mở thì đột nhiên cánh tay bị hắn túm lấy, dùng sức kéo qua.
"A!" Đông Lộ đột nhiên không kịp phòng bị, ngã vào trong ngực hắn, còn chưa phản ứng lại thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người hắn dán sát vào cô, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy cô không buông, chơi xấu nói: "Anh mặc kệ, đêm nay em phải ngủ với anh!"
Thân thể hắn nóng như cái bếp lò, hơi thở nóng bỏng như bao phủ lấy cả người cô, có một loại cảm giác cực kỳ áp bách.
Đông Lộ thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy hắn ra, "Buông ra!"
"Không buông."
"Nghe lời!"
"Không buông."
Đông Lộ vặn vẹo thân mình, tay chân dùng sức giãy giụa.
Miệng Thẩm Thần bỗng nhiên ghé vào bên tai cô, thanh âm khàn khàn cười khẽ, nghe vừa từ tính lại gợi cảm, "Đừng lộn xộn, sẽ xảy ra chuyện đấy."
Đông Lộ trợn to đôi mắt xinh đẹp, "Anh tỉnh rượu rồi?"
Thẩm Thần không nói chuyện, càng ôm chặt cô hơn, nhắm mắt giả bộ ngủ.
"Này!" Đông Lộ giãy giụa hai cái, thật sự không thể lay chuyển được hắn, vừa mệt vừa buồn ngủ, bất đắc dĩ liền mặc kệ hắn, bất tri bất giác đã ngủ luôn trong ngực hắn.
Nghe thấy tiếng hít thở dần dần ổn định của cô, Thẩm Thần mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thanh minh như được tẩy rửa, nào có một chút men say, hắn nhìn cô gái thật sâu, khóe môi trộm cong lên.
***
Ngày hôm sau, nắng sớm mờ mờ, ánh rạng đông xuyên thấu qua cửa sổ, chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm, mí mắt Thẩm Thần khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là quay đầu nhìn qua người ở bên cạnh.
Đông Lộ ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, khuôn mặt tinh xảo như em bé chỉ lớn bằng bàn tay, lông mi vừa dài vừa cong, nhu thuận rũ xuống, tạo thành một tầng bóng ma nhàn nhạt dưới mắt, lúc cô ngủ không lãnh đạm như lúc thanh tỉnh, cái mũi xinh đẹp nhỏ nhắn, môi hồng phấn nộn như anh đào, khí chất nhu hòa hơn rất nhiều so với bình thường.
Chỉ nhìn thôi mà trong lòng Thẩm Thần đã xuất hiện cảm giác thỏa mãn, cúi đầu hôn cô, cười nói: "Heo nhỏ, dậy thôi."
Hắn vừa dứt lời, bàn tay mảnh khảnh của cô gái lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vỗ một cái lên mặt hắn.
Thanh âm thay thúy vang dội.
"..."
Vẻ mặt Thẩm Thần ngốc ra.
Đông Lộ từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy hắn thì hơi sửng sốt, câu đầu tiên chính là: "Sao anh lại ở trên giường em?"
Lại nói tiếp: "Sao mặt anh lại đỏ thế?"
Thẩm Thần: "..." Em hỏi anh anh biết hỏi ai?
Hiểu xong mọi chuyện, Đông Lộ cũng chậm rãi nhớ tới chuyện ngày hôm qua, rất không có thành ý mà xin lỗi: "Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."
Cô không có thói quen ngủ chung một giường với người khác.
Đông Lộ cảm giác trên người có mồ hôi dinh dính, có chút khó chịu, vừa cúi đầu liền phát hiện cô chưa cởi áo khoác mà đã đi ngủ, cổ áo loạn cả lên, nhưng hoàn toàn không có hở cái nào.
Nói cách khác, cô với Thẩm Thần thật sự chỉ là chùm chăn nằm ngủ cả đêm.
Thẩm Thần xoa xoa cách tay đau nhức, lơ đãng giương mắt, phát hiện Đông Lộ đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình.
"Em nhìn anh như vậy làm gì?"
"Không có gì." Đông Lộ không biết hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, "Chính là đột nhiên phát hiện anh rất ngây thơ."
Cũng chỉ dám lái xe ngoài miệng.
Thẩm Thần: "?"
Sao lại có cảm giác như đang bị xem thường nhỉ?
Bọn họ gấp gọn chăn lại rồi cùng ra khỏi phòng, vừa lúc đụng mặt Hoàng Kiến Hoa đang đánh răng rửa mặt.
Động tác hai bên đồng thời dừng lại.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Sự trầm mặc quỷ dị lan ra.
Vẻ mặt Hoàng Kiến Hoa kinh hoàng nhìn bọn họ quần áo hỗn độn cùng đi ra từ một phòng, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người: "Tối hôm qua hai đứa ngủ chung?"
Đông Lộ rất bình tĩnh, "Ừm."
Thẩm Thần vội vàng xua tay, "Không phải như chú nghĩ đâu..."
"Vậy là như thế nào?"
Hoàng Kiến Hoa giận tím mặt, cầm cái chổi lông gà treo ở trên tường lên đánh về phía hắn, "Lộ Lộ còn nhỏ như vậy, cậu thật đúng là không bằng cầm thú!"
Tuy rằng bọn họ cái gì cũng chưa làm, nhưng Thẩm Thần vẫn nhịn không được cái miệng lắm lời của mình, "Cũng không còn nhỏ, đã thành niên rồi."
"Nói vậy là cậu thừa nhận?" Hoàng Kiến Hoa tức đến cả người phát run, đuổi theo hắn chạy xung quanh nhà.
Lại là một ngày gà bay chó sủa.
Đông Lộ mặc kệ bọn họ, đều là một đám ấu trĩ, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên.
Cô trở về phòng nghe điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình, là An Du gọi.
Đông Lộ có chút ngoài ý muốn, từ sau khi Từ Nhu xảy ra chuyện, hai người cũng không có tiếp xúc với nhau nữa.
"Alo?"
"Đông Lộ, chiều nay rảnh không? Có muốn ra ngoài chơi không!" Thanh âm của An Du vẫn sang sảng như vậy, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đông Lộ: "Có chuyện?"
"Không có gì, chỉ muốn tìm cậu ôn chuyện thôi, chúng ta đã lâu không gặp rồi." An Du dường như không cảm giác được sự lãnh đạm của cô, cười cười nói: "Nghe nói cậu thi đại học được hơn 670 điểm, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn." Ngữ khí Đông Lộ không mặn không nhạt, "Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Đừng mà!" An Du nóng nảy, cắn cắn môi nói: "Tớ muốn nói với cậu, hình như Từ Nhu thi không tốt lắm, nói là muốn học lại thêm một năm."+
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết dài ngắn, yên tâm!
Danh sách chương