Bối Doanh Doanh vừa nói xong, Tiểu Trí và Đông Vũ nhìn thấy bóng dáng của người đứng bên cửa, tái mặt vì kinh ngạc, gần như nhảy dựng lên như con chim sợ hãi.

Bối Doanh Doanh...

Sao em ấy lại ở đây...

Một tiếng nổ cực lớn vang lên giữa những mảnh vỡ ký ức của bọn họ. Tiếng hét lớn của một cô bé, rồi cô bé hôn mê, theo sau đó là cơn ác mộng bám theo cả ngày lẫn đêm cùng cả sự tự trách cũng cuồn cuộn dâng lên, như sắp xuyên thủng vỏ não, khiến trước mắt bọn họ biến thành một màu đen.

Bối Doanh Doanh thấy vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm chút nào, giọng điệu ôn hòa:

"Anh Tiểu Trí, Anh Đông Vũ đã rất nhiều năm rồi chúng ta không gặp lại."

Lòng bàn tay Tiểu Trí không ngừng đổ mồ hôi, anh ta nuốt nước miếng, ánh mắt vụt sáng: "Doanh Doanh, em..."

Bối Sơ Nhan đè cảm giác căng thẳng bỗng ập tới xuống, tức giận chỉ trích: "Bối Doanh Doanh, mày đang giở cái trò quỷ gì đây! Mày giả mạo tao gọi bọn họ đến, rốt cuộc là mày muốn làm gì?"

Bối Doanh Doanh thấy Bối Sơ Nhan vẫn thản nhiên như thường, cô thu ý cười lại, vẻ mặt vô tội, "Chỉ là do em nhớ mấy mọi người, thấy đã lâu không liên lạc với mọi người rồi nên hôm nay mới muốn hẹn mọi người đến gặp mặt một chút, nhưng mà... Số điện thoại của em bị mọi người cho vào danh sách đen, cho nên em chỉ có thể dùng cách này thôi."

Nhắc đến chuyện này, Tiểu Trí và Đông Vũ lập tức nhớ ra từ sau khi lỗ tai Bối Doanh Doanh xảy ra chuyện, bọn họ sợ phải đối mặt với em ấy, mới đầu bọn họ còn nhắn tin hỏi thăm, nhưng sau này do cảm giác tội lỗi càng ngày càng gia tăng, nên bọn họ đã kéo số điện thoại của Bối Doanh Doanh vào danh sách đen, cắt đứt liên lạc.

Nhưng lúc ấy Bối Doanh Doanh không biết sự thật đằng sau đó, cô chỉ biết những người bạn tốt ngày xưa của cô đột nhiên không chơi với cô nữa. Cô vẫn luôn cho rằng vì tai cô không nghe thấy nên bọn họ không muốn chơi với cô nữa.

Lúc đó cô vừa tự ti vừa uất ức, giống như có một con quỷ không ngừng đẩy cô xuống vực sâu.

Đông Vũ cảm giác như có một bàn tay đang bóp ấy cổ anh ta, khiến anh ta sắp ngạt thở, anh ta nhịn không được muốn chạy trốn: "Đột nhiên anh nhớ ra tối nay anh còn có chút chuyện bận, hay là chúng ta... Hẹn lại hôm nào đi."

Đông Vũ lôi kéo Tiểu Trí và Lệ Na định chạy trốn, Bối Doanh Doanh chặn ở cửa, "Không sao, ăn bữa cơm cũng không mất bao lâu, mọi người nhìn thấy em lập tức muốn chạy, chẳng lẽ mọi người đang sợ em sao?"

"..."

Không ai dám nói gì.

Bối Doanh Doanh đi về phía trước đến trước bàn ăn, quay đầu nhìn bọn họ nói: "Mọi người ngồi xuống đi, chúng ta gọi món."

Lúc này bốn người đều không biết trước mặt bọn họ là một trận Hồng Môn Yến* đang chờ.

* 鸿门宴: Tiệc Hồng Môn (tiếng Trung: 鴻門宴; Hán-Việt: Hồng Môn yến) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.

Sau khi mọi người ngồi vào bàn, người phục vụ đưa thực đơn lên, Bối Doanh Doanh gọi đồ ăn, Lệ Na đánh giá cô gái trước mặt mình.

Lệ Na là em họ của Đông Vũ, từ nhỏ bọn họ đã chơi cùng với nhau nên hôm nay Đông Vũ dẫn cô ấy đến đây. Hôm bị nổ pháo hoa, cô ấy không có mặt ở hiện trường, cho nên cô ấy chỉ có một chút ấn tượng về Bối Doanh Doanh, cũng không hề thấy sợ hãi.

Cô ấy nhỏ giọng hỏi Đông Vũ: "Đây là em gái của chị Nhan Nhan sao? Chúng ta cùng ăn một bữa cơm cũng đâu có làm sao?"

"Im miệng!" Đông Vũ nhỏ giọng khẽ quát.

Lệ Na ấm ức ngậm miệng lại.

Bối Doanh Doanh nhìn về phía bốn người bọn họ, "Mọi người muốn ăn gì không, gọi đi?" Cô nhìn thực đơn, "Em nhớ anh Tiểu Trí thích ăn bánh dày đường đỏ, trước đó đến tết, anh thường hay đến nhà em ăn."

Nhắc đến chuyện "tết", bàn tay cầm ly trà của Tiểu Trí đột nhiên lắc một cái, nước đổ ra ngoài mặt bàn, anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Bối Doanh Doanh, chột dạ đổ mồ hôi trán.

"Anh thế nào cũng được..."

Sau khi gọi đồ ăn xong rồi, người phục vụ rời khỏi phòng bao, Bối Sơ Nhan nhìn em gái của mình, nhăn mặt không vui, "Mày muốn gặp bọn họ, trực tiếp nói thẳng với tao không phải là xong rồi sao, cần gì phải lấy cớ cả nhà đi ăn cơm?"

"Còn không phải là vì chị không chịu giúp em hẹn mấy anh ấy sao?" Bối Doanh Doanh tự rót cho mình một ly nước, mỉm cười nhìn người đối diện, "Nhưng mà cũng ma, hôm nay cuối cùng em cũng gặp được rồi."

Tiểu Trí nhìn Bối Doanh Doanh, do dự một lúc mới hỏi: "Doanh Doanh, dạo này... Em vẫn ổn chứ?"

Bọn họ vẫn luôn cho rằng tính cách của Bối Doanh Doanh sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng hôm nay gặp mặt tận mắt nhìn thấy, thật ra cũng không thu mình tự kỷ như trong tưởng tượng của bọn họ.

"Vẫn rất ổn, ngoại trừ lỗ tai không nghe được, cần đeo máy trợ thính."

Anh ta khẽ run lên, giọng càng lúc càng yếu: "Vậy, tai của em... Có thể trị hết được không?"

Bối Doanh Doanh lạnh nhạt nói: "Cho dù có thể trị hết ——

Cũng không thể vượt qua được bóng ma trong lòng."

Bối Sơ Nhan không kiên nhẫn, cắt đứt chủ đề này:

"Đừng nói mấy chuyện này được không? Bực bội."

Bối Doanh Doanh cười lạnh trong lòng, nói với Bối Sơ Nhan: "Cũng đúng, hôm nay vất vả lắm mọi người với họp lại với nhau, đúng là phải nên nói mấy chuyện vui vẻ mới đúng."

Cô chống tay lên bàn đỡ lấy đầu nhìn người đối diện, "Em còn nhớ khi còn nhỏ, em thường chạy theo sau mông các anh, nhưng mà mỗi lần các anh đều cố ý vứt bỏ em, cố ý để cho em không tìm được mọi người."

Đông Vũ cáu kỉnh: "Ai còn nhớ những chuyện khi còn nhỏ? Lúc đó mọi người cũng chưa hiểu chuyện."

Cô đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn về phía núi giả màu đen, "Các anh không phải đều thích nhớ lại quá khứ sao? Chẳng lẽ là mọi người đều đã quên?"

Tất cả mọi người đều im lặng, cô quay lại đi về chỗ Tiểu Trí và Đông Vũ.

"Nếu đã quên, em có thể giúp mọi người nhớ lại một chút, chẳng hạn như —— tết năm em bảy tuổi."

Cô nhẹ nhàng nói ra.

Tiểu Trí mở to mắt nhìn bộ đồ ăn trên bàn, cảm thấy lưng mình cứng đơ, đầu choáng váng. Đông Vũ nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Bối Sơ Nhan ngồi đối diện. Lần này anh ta cũng thấy được trong mắt Bối Sơ Nhan cũng là vẻ hoảng sợ.

Bối Doanh Doanh đi đến sau lưng hai người bọn họ, vừa đi vừa chậm rãi nói:

"Em vẫn nhớ buổi tối trước đêm giao thừa, bố mẹ em ở nhà rất bận rộn. Khi đó em đã cảm thấy rất buồn chán. Mẹ đã bảo với em ra ngoài sân tìm chị gái chơi cùng. Mẹ nói anh Tiểu Trí và anh Đông Vũ cũng đang ở ngoài sân đó. Lúc đó em đã rất vui vẻ, muốn đi tìm mọi người chơi, thế là em đã đi ra ngoài."

Giọng cô nghẹn ngào trong giây lát, "Nhưng em không biết, cả cuộc đời em đã thay đổi sau khi em bước ra khỏi cánh cửa đó."

Tim Tiểu Trí chùng xuống, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, bàn tay anh ta lại đang run lên.

Đông Vũ chịu không nổi, đứng dậy định bỏ đi, nhưng lại bị Bối Doanh Doanh lạnh giọng ngăn lại: "Sao vậy? Đoạn hồi ức còn chưa kể xong, các anh đã không muốn nghe nữa rồi sao?"

Anh ta trừng mắt nhìn Bối Doanh Doanh, cổ họng anh ta cảm thấy thắt lại, nhưng anh ta chỉ có thể ngồi xuống lại.

“Lúc đến cửa công viên trò chơi, trong túi em có kẹo sữa, em còn đang suy nghĩ… Lát nữa gặp mọi người, em sẽ chia cho mỗi người một cái, nhưng bất ngờ một quả pháo ném vào chân em. Khi nó phát nổ, em ngất đi và không nghe thấy gì.

Kẹo... Em còn chưa kịp đưa cho mọi người."

Cả người Đông Vũ cứng đờ, Tiểu Trí thì đang ôm đầu, cơ thể anh ta đang phát run, hai mắt Bối Doanh Doanh đỏ hoe, cô hỏi: "Mọi người nói xem, pháo ở đâu ra chứ?"

Mọi người đều chết lặng.

Bối Doanh Doanh vậy mà biết được chuyện này?! Con nhỏ đó vậy mà thật sự biết toàn bộ sự thật!

Bối Sơ Nhan hoảng sợ: "Đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa!"

"Đừng nói nữa? Trong lòng anh chị đây chỉ là một chuyện cỏn con không đáng nhắc đến sao? Mấy người đã từng trải qua cuộc sống mà không thể nghe thấy chưa? Không có máy trợ thính, sẽ không bao giờ nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Mấy người đã từng trải nghiệm loại cảm giác bị cô lập, bị chế giễu chưa? Điều này không là gì với mấy người, cuộc sống của mấy người cũng sẽ không có bất kỳ tác động nào —— nhưng còn em thì sao? Em đã làm gì sai? Tại sao trò nghịch ngợm của mấy người lại hủy hoại cuộc sống của em?"

Trong đầu ba người còn lại vang lên tiếng loảng xoảng của đổ vỡ, cảm giác như có hàng ngàn cơn sóng lớn đang ập đến, Tiểu Trí ôm đầu, cảm giác áy náy dâng trào: “Thật sự xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi, anh thật sự không cố ý..."

"Không phải cố ý sao? Không phải mọi người vừa nhìn thấy em đến, muốn ném pháo vào em để dọa em sợ sao?"

Tiểu Trí lắc đầu, "Không, bọn anh còn không biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy."

"Còn lời xin lỗi thì sao? Sau đó anh đã làm gì? Anh có xin lỗi không? Anh không những giấu chuyện mà còn tránh mặt em, khiến em nghĩ rằng em tàn tật rồi nên anh ghét bỏ em! Các anh có thấy áy náy không? Nếu như hôm nay em không vạch trần mấy người, mấy người cũng chỉ giấu chuyện này ở trong lòng, vẫn sẽ vui vẻ sống hết cuộc đời này."

Đông Vũ cào cào mái tóc, đau khổ nói: "Trong tình huống đó bọn anh không có cách nào nói ra được, em không biết khi đó bố mẹ em đã tức giận thế nào đâu, bọn anh cũng rất sợ."

"Các anh hèn nhát không dám chịu trách nhiệm!" Cô bước từng bước về phía Bối Doanh Doanh, nhếch môi, "Hơn nữa em không thể tưởng tượng được, chị của em lại ở hiện trường xảy ra chuyện như vậy."

Bối Sơ Nha hoảng sợ: "Tao... Tao không có..."

"Đến tận bây giờ chị vẫn còn không chịu thừa nhận đúng không? Bối Sơ Nhan, em không thể ngờ được bóng ma lớn nhất trong cuộc đời mình là do chị tạo thành. Trước mặt bố mẹ chị luôn đóng vai một người chị tốt, đi đâu cũng quan tâm em gái, nhưng chị dám nói với bố mẹ chị thường âm thầm đối với em thế nào không?" Cô chỉ vào Tiểu Trí và Đông Vũ, "Lần trước chị dẫn mấy anh ấy về nhà, lúc đó, em ở trong phòng ngủ, chị nói xem em đã nghe được những gì?"

Bối Sơ Nhan ngẩn người, không ngờ hóa ra ngày hôm đó Bối Doanh Doanh ở nhà!

"Chị nói em không nghe thấy nữa là do em không may, dù sao cũng không có người nào biết. Trong mắt chị đây hoàn toàn không phải là một chuyện gì lớn lao. Sau khi em không nghe thấy, chị mỉa mai em, ghét bỏ em, chị có từng thật sự xem em như một đứa em gái của chị không?" Nước mắt của cô chảy dài xuống cổ. Cô nắm lấy tay của Bối Sơ Nhan, kéo chị ta đứng dậy, lạnh giọng chất vất: "Trong lòng chị đã từng có một chút áy náy nào không? Cho dù chỉ là một chút thôi, sau khi em không nghe thấy, chị đối với em một chút, yêu thương em nhiều hơn một chút, nhưng mà chị chưa từng làm vậy."

Sắc mặt Bối Sơ Nhan trắng bệnh, không hề dám nhìn thẳng vào mắt Bối Doanh Doanh, cô tiếp tục ép hỏi: "Ý tưởng ném pháo vào em, là của anh Tiểu Trí sao?"

Tiểu Trí ngẩn người.

Bối Sơ Nhan: "Tao, Tao không biết..."

Bối Doanh Doanh nhìn về phía ba người bọn họ, chậm rãi nói: "Nhưng chuyện không hề đơn giản như vậy đúng không? Thật ra, chuyện ném pháo là Bối Sơ Nhan xúi mọi người làm đúng không? Sau đó anh Tiểu Trí làm theo, sau khi chuyện xảy ra, anh Tiểu Trí vốn muốn tìm bố mẹ em nhận sai, nhưng là do Bối Sơ Nhan sợ hãi, cộng thêm anh Đông Vũ thích chị, cho nên hai người buộc anh Tiểu Trí phải giấu chuyện này. Đây —— mới là sự thật đằng sau."

Tiểu Trí chưa từng có ác ý lớn như vậy đối với Bối Doanh Doanh, tất cả đều bắt đầu từ suy nghĩ chơi ác của Bối Sơ Nhan, nhưng Bối Sơ Nhan lại chỉ muốn làm một người "mượn tay giết người" đứng sau mà thôi.

Cảm giác sợ hãi khiến Bối Sơ Nhan hoàn toàn luống cuống, cô ta bị dọa hất tay em gái mình ra, muốn chạy trốn, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía bên ngoài phòng bao, phía sau núi giả —— có hai bóng người.

Sắc mặt Bối Hồng xám xịt, cảm xúc mãnh liệt khiến lồng ngực ông phập phồng. Ánh mắt ông chất chứa đầy sự tức giận, nhìn thẳng vào Bối Sơ Nhan, còn bên cạnh ông là Viên Man Hà, che miệng vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt đầy nước mắt.

Bối Sơ Nhan cảm giác như vừa có sấm sét giữa trời quang đánh xuống đầu cô ta.

Bố mẹ đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.

Bối Hồng nắm chặt tay Viên Man Hà, từng bước đi vào trong phòng bao, đám Tiểu Trí và Đông Vũ nhìn thấy bố mẹ của Bối Doanh Doanh, bị dọa sợ lập tức đứng dậy, lúc này bọn họ cực kỳ hoảng sợ.

Bối Hồng đi đến trước mặt Bối Sơ Nhan, cô ta hoảng sợ lên tiếng: "Bố..."

Nhưng cô ta còn chưa nói hết câu, Bối Hồng đã tát cô ta một cái thật mạnh, lực mạnh đến độ lập tức khiến cô ta ngã xuống đất.

Đầu gối Bối Sơ Nhan đập lên mặt đất, ma sát một lực lớn khiến cô ta đau nhức, từng giọt nước mắt lập tức chảy xuống.

Hôm nay Bối Hồng và Viên Man Hà nhận được tin nhắn của con gái nhỏ, con bé hẹn bọn họ đến đây, cũng không nói rõ nguyên nhân, vừa rồi khi đến cửa, hai người bọn họ đã nghe thấy mấy lời này, Bối Hồng vừa mới biết được hóa ra chuyện ngày đó lỗ tai Bối Doanh Doanh xảy ra chuyện lại có liên quan đến Bối Sơ Nhan!

Viên Man Hà đau lòng ôm lấy Bối Doanh Doanh, Bối Hồng chỉ vào Bối Sơ Nhan quỳ trên mặt đấy, giận tím mặt: "Doanh Doanh là em gái ruột thịt của cô đó! Sao lòng dạ cô có thể ác độc như vậy hả? Uổng công tôi cưng chiều yêu thương cô như vậy, gặp ai tôi cũng đều khen cô hiểu chuyện nghe lời, biết đau lòng cho em gái, là tôi đã tạo cái nghiệt gì mà sinh ra đứa con gái như cô hả?"

Đông Vũ tiến lên trước, nói với Bối Hồng: "Chú Bối, chúng cháu thật sự xin lỗi, lúc đó Nhan Nhan thật sự không cố ý..."

"Cậu tránh ra!" Bối Hồng đẩy Đông Vũ ra, "Chuyện của nhà chúng ta đến phiên cậu xen vào rồi hả? Cậu và Tiểu Trí, năm đó thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi, Doanh Doanh thích chơi với hai cậu như vậy, khi đó con bé mới có bảy tuổi, mấy cậu thật sự có thể đùa giỡn như vậy sao!"

Hai người cúi đầu, không nói nổi một câu.

Bối Sơ Nhan bò đến bên chân Bối Hồng, nắm ống quần của ông, ngửa đầu nhìn bố, nghẹn ngào khóc:

"Bố, con xin lỗi, con biết sai rồi, bố đừng nóng giận..."

"Cô biết sai? Lúc đó cô nhìn em gái của cô nằm trên giường bệnh, nếu cô đã biết sai, cũng không phải chờ đến mười năm sau mới nói ra câu xin lỗi này! Cô đừng cho rằng tôi và mẹ cô không nhìn ra được cô làm gì cũng nhắm vào Doanh Doanh. Tôi cho rằng cô chỉ là tính tình trẻ con, cô cho em gái uống thuốc xổ, tôi cũng cho rằng cô chỉ là quá muốn chiến thắng, nhất thời không kiểm soát được mới làm như vậy. Nhưng hôm nay tôi mới phát hiện, lòng của cô hóa ra lại độc ác như vậy!"

Lồng ngực Bối Hồng phập phồng kịch liệt. Viên Man Hà lập tức tiến lên đỡ ông ngồi xuống ghế, "Chồng, anh đừng tức giận quá hại đến sức khỏe."

Hốc mắt Bối Hồng đỏ lên, lùi về sau mấy bước, tránh khỏi tay Bối Sơ Nhan, cô ta hoảng loạn liên tục lặp lại: "Con sai rồi", nhưng vẫn không thể làm dịu được cơn tức giận của Bối Hồng: "Cô xin lỗi với tôi thì cái tác dụng gì!"

Bối Sơ Nhan nhìn Bối Doanh Doanh đứng ở bên cạnh, điên cuồng bò qua, nắm lấy váy của Bối Doanh Doanh, hèn mọn van nài: "Doanh Doanh, chị sai rồi, lần này chị thật sự biết sai rồi. Chị hứa sau này chị sẽ không làm gì nữa đâu, em tha thứ cho chị đi được không..."

Bối Doanh Doanh nhìn chị ta, cắn môi yên lặng rơi nước mắt, nhưng không có cách nào mở miệng được.

Bối Sơ Nhan đợi mãi không nghe thấy câu trả lời, cô ta quay sang tìm Viên Man Hà, mẹ cũng đau khổ lắc đầu: "Một người dù có chút lương tâm cũng không làm ra chuyện như vậy. Mẹ thật sự hối hận đã sinh con ra, mẹ không ngờ bản thân sẽ dạy ra một đứa con gái độc ác như vậy. Nếu như hôm nay Doanh Doanh không vạch trần những chuyện này ra, con còn định giấu đến khi nào?

Từ nhỏ đến lớn, có khi nào mẹ đã đối xử với con bất công chưa? Mẹ dạy con phải nhường em gái, nhưng có lúc nào mẹ yêu em nhiều hơn mà bỏ con lại không? Mẹ đã từng để con phải ít hơn Doanh Doanh một món đồ chơi hay một bộ váy chưa, sao mà con lại hận em gái mình như vậy?"

Phòng bao chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết của Bối Sơ Nhan, một lúc rất lâu sau, Bối Hồng ngồi trên ghế nhắm mắt nói:

"Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần về nhà nữa. Cô chuyển qua nhà bà nội ở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một ngày nào nữa."

Bối Sơ Nhan ngẩn người, trong lòng vang lên tiếng loảng xoảng như tiếng thủy tinh rơi từ trên cao xuống.

"Bố, bố ơi, đừng mà..." Cô ta khóc lớn, nắm lấy tay Bối Hồng nhưng lại bị ông lạnh lùng hất ra, "Bắt đầu từ ngày mai cô đừng liên lạc với tôi, tôi không muốn nhận đứa con gái như cô. Trường đại học tôi sẽ chọn cho cô một trường thật xa, bây giờ mỗi lần tôi nhìn thấy cô, đều rất tức giận."

Bối Hồng nhớ lại nhiều năm nay, ông đối xử với Bối Sơ Nhan và Bối Doanh Doanh chênh lệch nhiều như vậy. Hóa ra bao nhiều sự yêu thương, trong đó chất chứa cả sự kiêu ngạo của ông, vậy mà cuối cùng lại trở nên công cốc.

"Bố, bố đừng không cần con mà bố, con là con gái của bố..." Bối Sơ Nhan khóc đến khàn cả giọng.

"Tôi sẽ cắt đứt toàn bộ nguồn kinh tế của cô, muốn tiêu vặt thì lên đại học làm thêm ngoài giờ. Tôi sẽ để cho cô thấy cái gì gọi là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc."

Ông đứng dậy rời đi, cả người Bối Sơ Nhan như bị trút hết toàn bộ sức lực ngồi bệt trên mặt đất, cuối cùng cũng nếm đủ cảm giác rơi xuống đáy vực.

Xong rồi.

Lần này thật sự đã chấm hết rồi.

Viên Man Hà vẫn đưa hai cô con gái về nhà, trên đường đi Bối Sơ Nhan đau khổ cầu xin mẹ, nói cô ta không muốn dọn đi, nhưng Viên Man Hà nói: "Đây là ý của bố con, ông đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được."

Lúc xuống xe, Bối Sơ Nhan nắm chặt tay Viên Man Hà, "Mẹ, mẹ giúp con nói cầu xin bố, được không không mẹ?"

Ai ngờ mẹ đẩy tay của cô ta ra, lạnh nhạt nói: "Bây giờ mẹ cũng không muốn nhìn thấy con."

Viên Man Hà nắm tay Bối Doanh Doanh, đi vào trong biệt thự, đi vào trong nhà, bà vuốt tóc con gái, cố gắng kiềm chế nước mắt, hỏi cô: "Con có đói không? Tối nay có muốn ăn gì không nào?"

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: "Con muốn ăn sủi cảo."

"Được, mẹ nấu cho con."

Viên Man Hà đi vào phòng bếp, Bối Doanh Doanh nhìn mẹ lau nước mắt, cô đau lòng, tầm nhìn trước mắt cũng nhòe đi.

Viên Men Hà mở tủ lạnh lấy sủi cảo ra, đi đến trước lò vi sóng, lúc bà đang nấu, sau lưng vang lên một giọng nói:

"Mẹ —— "

"Sao thế?"

Bối Doanh Doanh nắm lấy tay của mẹ, trên mặt nở nụ cười: "Mẹ đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe, con không muốn thấy mẹ không vui..." Cô muốn bố mẹ biết được sự thật, nhưng cô đã không suy nghĩ kỹ chuyện này sẽ khiến bố mẹ đau lòng đến thế này.

Viên Man Hà ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ ngốc này, là mẹ không yêu con đủ. Sau này mẹ nhất định sẽ càng yêu Doanh Doanh nhiều hơn."

Mẹ nấu xong sủi cảo, cô ngồi vào bàn yên lặng ăn. Mẹ giúp cô lấy một chén tương cà, mỉm cười nói: "Mẹ nhớ khi còn nhỏ con thích ăn sủi cảo chấm với tương cà, mỗi lần ăn là có thể ăn liền tù tì năm cái."

Mẹ vẫn luôn chờ cô ăn, rõ ràng tâm trạng của mẹ cũng rất kém nhưng vẫn luôn cố đùa cô vui vẻ. Cô cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, mỗi lần cúi đầu ăn sủi cảo, trong mắt đầy nước mắt.

Sau khi ăn xong sủi cảo, Viên Man Hà đưa cô lên lầu, cô tắm rửa xong đi ra, thấy tin của gửi từ hai mươi phút trước đó của Du Hàn: [Đến phòng tôi.]

Cô chậm rãi đi xuống lầu, cuối cùng dừng lại trước phòng của anh.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, rất nhanh có người đi ra mở cửa.

Du Hàn nhìn cô gái nhỏ trước mặt vì vừa khóc mà đôi mắt sưng đỏ, cái mũi hồng hồng, không nói hai lời kéo cô vào trong lòng.

Anh thở dài một tiếng, vành mắt cũng đỏ.

"Tôi đều hiểu hết, ôm một cái nào."

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện