Tới chưa, anh lết thân xuống phòng ăn với bộ dạng nhếch nhác. Vừa lúc couple Băng-Nam đi chơi về thì thấy cảnh tượng ôi thì thôi rồi. Thiên Anh nó đang làm loạn nguyên cái phòng tụi nó lên, h chẳng khác nào cái ổ lợn. Nụ cười nó tắt ngủm.
_Gì đấy Thiên Anh? Mày bị loạn à? -nó nhíu mày
_Ừa đấy! Tao đang loạn đấy! Sao nào? -Cô quay ngoắt sang nhìn nó với ánh mắt đắc chí nhưng nào biết có một ngọn lửa nhỏ đang đốt cháy trong lòng nó
Cô nghĩ “Hình như nó giận mất rồi hay sao á? Giờ phải làm sao bây giờ?”
Thiên Anh liếc mắt qua cầu cứu hắn nhưng nào đâu hắn chẳng thèm để ý, ngoảnh mặt đi chỗ khác “Ôi không, quả này mình chết chắc” Cô khóc thầm
_Thế bây giờ mày muốn gì? -nó hỏi cô
_À không, tao không muốn gì cả! Tao...tao, thôi tao về...về phòng nhé! –nói rồi cô len lén chạy ra khỏi phòng, nhưng vừa đến cửa thì nó ra lệnh làm mặt cô tái mét
_Đứng lại! –Thiên Băng quay người lại, tỏ ra sát khí _Mày bày như thế này xong rồi bỏ đi sao? Dọn hết đám này cho tao! –nó chỉ tay xuống đống rác tung tóe trên sàn nhà mà cô vừa gây ra
(T/g: Thực ra là hành lí và vài đồ của nó á, vx nên nó tức giận á, hiểu chưa?)
_Dạ vâng! –cô lũi thũi đi dọn bãi chiến trường
_Nhanh lên! Tao cho mày 30p! –nó chống nạnh rồi bỏ đi ra ngoài cùng hai chàng
Trong phòng nó, cô khóc thầm “Định rằng trả thù nó mà lại bị nó hành hạ! Ôi, tức đến chết mà! Con nhỏ đáng ghét!”
Ngoài kia, nó, anh và hắn đang đứng cười ha hả ngoài dãy hành lang. Anh nói với nó bằng giọng biết ơn:
_Cảm ơn Băng Băng nha! Em mà không làm thế chắc anh oan ức đến chết mất! Nhỏ đó hành hạ anh đến thế này đây! Ức chế! –nói rồi anh chỉ tay vào người mình
Nó lắc đầu xua tay:
_Không có gì! Lâu lâu cũng phải cho nó nếm mùi đau khổ chứ! Hì hì......
_Thôi! Xuống phòng ăn đi, anh đói quá! Kệ nhỏ đó, cho chừa cái tội lạm dụng bạn thân anh! –khoác vai anh hắn cười để lộ ra chiếc răng khểnh cực duyên
Nó lườm lườm:
_Bênh nhao quá heng! Đi thì đi!
Nhật Vũ, Hoàng Nam:
_Let’s go!!!!
(T/g: Thằng Vũ nó phản bội người yêu kìa! Tao đi mách nó mới được! Nhật Vũ: Con kia đứng lại! Tao cho cái kẹo này! *chìa tay ra* Cấm nói nghe chưa? T/g: Rồi rồi, cảm ơn heng! *bỏ đi*)
30p sau
_Phù! Cuối cùng cũng xong! Mệt quá! –cô lấy tay lau mồ hôi sau một hành trình vất vả
Nó bước vào:
_Nhanh đấy! Đây, đồ ăn của mày đây! –nó vứt túi đồ ăn nhanh lên bàn
_Mày còn có lương tâm đấy, không tao xé xác mày ra! –cô ngồi ăn ngấu nghiến
_Lần sau mày thử như thế nữa xem! –nó gác chân lên bàn
_Nhôi nhao nhừa nhồi! Nhông nhám nhữa đâu! (Thôi tao chừa rồi! Không dám nữa đâu) –miệng Thiên Anh một mồm thức ăn
_NUỐT ĐI RỒI NÓI! HAIZZZ.....CHỊU HẾT NỖI VỚI NHỎ NÀY!!!! –nó hét lên than thở
_Gì đấy Thiên Anh? Mày bị loạn à? -nó nhíu mày
_Ừa đấy! Tao đang loạn đấy! Sao nào? -Cô quay ngoắt sang nhìn nó với ánh mắt đắc chí nhưng nào biết có một ngọn lửa nhỏ đang đốt cháy trong lòng nó
Cô nghĩ “Hình như nó giận mất rồi hay sao á? Giờ phải làm sao bây giờ?”
Thiên Anh liếc mắt qua cầu cứu hắn nhưng nào đâu hắn chẳng thèm để ý, ngoảnh mặt đi chỗ khác “Ôi không, quả này mình chết chắc” Cô khóc thầm
_Thế bây giờ mày muốn gì? -nó hỏi cô
_À không, tao không muốn gì cả! Tao...tao, thôi tao về...về phòng nhé! –nói rồi cô len lén chạy ra khỏi phòng, nhưng vừa đến cửa thì nó ra lệnh làm mặt cô tái mét
_Đứng lại! –Thiên Băng quay người lại, tỏ ra sát khí _Mày bày như thế này xong rồi bỏ đi sao? Dọn hết đám này cho tao! –nó chỉ tay xuống đống rác tung tóe trên sàn nhà mà cô vừa gây ra
(T/g: Thực ra là hành lí và vài đồ của nó á, vx nên nó tức giận á, hiểu chưa?)
_Dạ vâng! –cô lũi thũi đi dọn bãi chiến trường
_Nhanh lên! Tao cho mày 30p! –nó chống nạnh rồi bỏ đi ra ngoài cùng hai chàng
Trong phòng nó, cô khóc thầm “Định rằng trả thù nó mà lại bị nó hành hạ! Ôi, tức đến chết mà! Con nhỏ đáng ghét!”
Ngoài kia, nó, anh và hắn đang đứng cười ha hả ngoài dãy hành lang. Anh nói với nó bằng giọng biết ơn:
_Cảm ơn Băng Băng nha! Em mà không làm thế chắc anh oan ức đến chết mất! Nhỏ đó hành hạ anh đến thế này đây! Ức chế! –nói rồi anh chỉ tay vào người mình
Nó lắc đầu xua tay:
_Không có gì! Lâu lâu cũng phải cho nó nếm mùi đau khổ chứ! Hì hì......
_Thôi! Xuống phòng ăn đi, anh đói quá! Kệ nhỏ đó, cho chừa cái tội lạm dụng bạn thân anh! –khoác vai anh hắn cười để lộ ra chiếc răng khểnh cực duyên
Nó lườm lườm:
_Bênh nhao quá heng! Đi thì đi!
Nhật Vũ, Hoàng Nam:
_Let’s go!!!!
(T/g: Thằng Vũ nó phản bội người yêu kìa! Tao đi mách nó mới được! Nhật Vũ: Con kia đứng lại! Tao cho cái kẹo này! *chìa tay ra* Cấm nói nghe chưa? T/g: Rồi rồi, cảm ơn heng! *bỏ đi*)
30p sau
_Phù! Cuối cùng cũng xong! Mệt quá! –cô lấy tay lau mồ hôi sau một hành trình vất vả
Nó bước vào:
_Nhanh đấy! Đây, đồ ăn của mày đây! –nó vứt túi đồ ăn nhanh lên bàn
_Mày còn có lương tâm đấy, không tao xé xác mày ra! –cô ngồi ăn ngấu nghiến
_Lần sau mày thử như thế nữa xem! –nó gác chân lên bàn
_Nhôi nhao nhừa nhồi! Nhông nhám nhữa đâu! (Thôi tao chừa rồi! Không dám nữa đâu) –miệng Thiên Anh một mồm thức ăn
_NUỐT ĐI RỒI NÓI! HAIZZZ.....CHỊU HẾT NỖI VỚI NHỎ NÀY!!!! –nó hét lên than thở
Danh sách chương