Edit: Niệm phu nhân
Kiến Hưng năm 20, vừa qua giữa tháng, bầu không khí tết đã không còn nữa. Mọi người mọi nhà hết tết, bắt đầu một năm sinh nhai mới. Những người làm công cho giới phú hào cũng dần gói ghém về thăm quê.
Trường Hưng Hầu Phủ.
Nha hoàn đầu chải hai búi tóc, vận áo dài hồng đào điểm thêm hoa văn như ý, tầng váy xếp lớp màu chàm xanh, khéo léo vén rèm lên. Nàng vừa nói cười với mọi người, trên mặt ý cười còn chưa tản đi, nhìn thấy gương mặt người vừa đến thì nụ cười cứng lại.
Nhưng mà người lăn lộn trong trạch đấu như Thu Diệp chẳng mấy chốc mà che lấp đi cảm xúc của bản thân mình, vừa ân cần lại hiền hòa đón người vào trong.
“Ngũ tiểu thư, người đến sớm rồi. Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi”
Sở Cẩm Dao nghe cũng không vào ngay, nhìn cách hành lễ rồi vụng về học lại đáp lễ cho Thu Diệp rồi mới nâng người dậy.
“Chào Thu Diệp tỷ tỷ, mẫu thân đã dậy chưa?”
Sở Cẩm Dao nói cho cùng vẫn là một tiểu thư, cho dù Thu Diệp có là thiếp thân đại nha hoàn bên cạnh Trường Hưng Hầu gia Triệu phu nhân đi chăng nữa thì cũng không cần khách khí đến như này. Gật đầu một cái tỏ ý chào, đã là rất tốt rồi.
Nhưng Sở Cẩm Dao thật sự không biết. Cho dù nàng biết được, cũng không phân biệt khi nào cần gật đầu, khi nào lại phải vấn an. Những điều căn bản nằm lòng mà tiểu thư hậu trạch nào cũng rành rõ, đối với Sở Cẩm Dao mà nói lại là quá khó khăn.
Ban đầu Sở Cẩm Dao phải là Tứ tiểu thư mới phải. Trường Hưng Hầu Phủ chính thất Triệu phu nhân có hai nữ nhi. Nhưng vận mệnh của nàng cũng thật long đong, vừa ra đời đã gặp phải quân Mông Cổ đánh đuổi đến. Triệu phu nhân ở ngoài sinh nàng, trong lúc loạn lạc đã bế nhầm con người khác hồi phủ, đặt tên là Sở Cẩm Diệu. Mấy ngày trước tìm được Sở Cẩm Dao, còn Sở Cẩm Diệu đã ở trong phủ hơn mười ba năm. Mẫu thân, vú già, thậm chí tổ mẫu Sở gia cũng có tình cảm sâu nặng với nàng ta, không đành lòng để đứa con gái mình nuôi mười ba năm trở về gia đình nhà nông. Vì vậy cả hai tiểu thư đều ở lại phủ. Sở Cẩm Diệu tiếp tục làm Tứ tiểu thư. Sở Cẩm Dao liền theo thứ tự xếp sau Sở Cẩm Diệu, trở thành Ngũ tiểu thư.
Sở Cẩm Dao là được hộ nông kia nuôi lớn, mấy lễ nghi chốn hầu môn này thật không hiểu đầu đuôi ra sao cả. Nàng sợ người khác chê cười, đều là phải vụng về học cách người khác lễ nghi nói chuyện, sau đó tự mình bắt chước theo. Cứ như vậy, trong tình huống mò mẫm phạm phải rất nhiều sai lầm. Giống như lần vấn an này vậy.
Thu Diệp nhận Sở Cẩm Dao đại lễ thì đáp lại nàng, rồi nghênh đón nàng vào bên trong. Rèm lông chồn nặng nề vừa thả xuống, cách đi một lớp gió lạnh ngoài hiên, chính đường bên trong nhiệt độ mới ấm áp lên một chút. Không còn từng đợt hơi lạnh phả vào nữa. Thu Diệp thở dài một hơi, mới tiếp lời.
“Hôm nay gió lớn quá, nếu như mở rèm lâu chúng ta chịu lạnh thì không sao cả, nhưng để phu nhân cảm lạnh mới là chuyện lớn”
Sở Cẩm Dao không ngờ tới, vội vàng nói.
“Ta không cố ý, thật không ngờ đến…”
“Ngũ tiểu thư không cần nói vậy đâu, người là chủ tử, ngàn vạn sai cũng là chúng nô tỳ phục vụ không tốt thôi”
Đoạn nói, sắc mặt Thu Diệp trở nên nghiêm túc. Đảo mắt nhìn về phía hai nha hoàn đi theo phía sau Sở Cẩm Dao.
“Hai nha hoàn các ngươi, Ngũ tiểu thư mới trở về, hai người các ngươi cũng mới quay về hay sao? Còn sơ sẩy như vậy coi chừng da các ngươi!”
Hai nha hoàn Đinh Hương và Sơn Trà sau lưng vội vã nhận lỗi, Thu Diệp mắng vài câu sắc mặt mới hòa hoãn lại.
“Được rồi, biết sai sau này sửa đổi là được. Các ngươi hầu hạ cần chú ý nhiều hơn.”
Sở Cẩm Dao nghe ra mới rõ ràng mình làm việc sơ ý, Thu Diệp mắng nàng không được nên mới cố tình đi mắng hai nha hoàn theo nàng đấy thôi. Sở Cẩm Dao trong lòng áy náy, khi không lại liên lụy người khác. Nếu như nàng làm tốt một chút, làm sao lại để người khác nghe mắng thay nàng? Thật ra, Sở Cẩm Dao nghĩ như vậy là do hoàn cảnh sống của nàng lúc trước. Trong nhà hầu môn, mấy vị tiểu thư chưa xuất giá ai mà không phải thiên kim ngọc diệp. Nếu như có một hai lần phạm sai lầm thì hình thức cấm túc chép phạt là hình thức cao nhất rồi. Tất cả các hình phạt đau đớn về thể xác đều là người dưới lãnh lấy. Ai bảo khi chủ tử nghĩ không ra, các người làm nô tỳ lại không nhắc nhở? Huống hồ Đinh Hương và Sơn Trà lần này cũng chẳng chịu hàm oan. Sở Cẩm Dao vừa được tìm thấy, nàng chẳng hiểu thế nào là lễ tiết vấn an. Đinh Hương cùng những người khác còn không hiểu hay sao? Phàm nếu trước khi ra cửa nhắc nhở một ít, cũng không thành cái dạng này. Nhưng mà Đinh Hương là người trầm tính, ít nói ít cười, không bao giờ nhiều lời một câu. Còn Sơn Trà lại có thói hấp tấp, không nghĩ nhiều, tất yếu cũng chẳng thay chủ tử nghĩ mấy chuyện này.
Trong lòng Thu Diệp thở dài, nhưng có thể làm được cũng chỉ dừng ở chỉ điểm một hai, đã xem như có cảm động tiểu thư Hầu phủ lưu lạc vào nhà nông bần hàn, mới chịu nói mấy lời này. Nhiều hơn nữa, một chuyện Thu Diệp cũng chẳng buồn lưu tâm.
Trong hào môn thế gia, mọi thứ bạc tình bạc nghĩa như thế đấy.
Trương ma ma ở phòng chính ra ngoài, không vừa ý liền hỏi:
“Vừa rồi ai mở màn, phu nhân vừa tỉnh trên người còn có mồ hôi. Nếu làm phu nhân cảm lạnh các ngươi có gánh nổi không?”
Thu Diệp cúi đầu nhận tội, Sở Cẩm Dao bị hù dọa, nhanh chóng nói: “Không liên quan đến Thu Diệp, là ta lúc tiến vào sơ ý mở ra”
Trương ma ma chưa từng thấy mấy vị tiểu thư cành vàng lá ngọc tự động nhận sai bao giờ, thường ngày mấy vị cô nương ai mà không để người bên cạnh nhận tội thay, sẽ không bao giờ tự động cúi đầu nhận lỗi sai của mình. Nghiêng đầu một cái là có người dưới chịu tội thay. Huống chi trong tình huống này Sở Cẩm Dao còn tự động nhận sai, Trương ma ma không thể phát tác được, cho dù bà là nha hoàn hồi môn của phu nhân đi nữa vẫn cứ là nô. Sao có thể nói chủ tử một câu không phải?
Trương ma ma đành thay đổi sắc mặt, tươi cười đối đáp.
“Thì ra là Ngũ tiểu thư đến, Ngũ tiểu thư đến thỉnh an thật sớm, phu nhân vẫn còn đang trang điểm chưa xong. Mời vào đi”
Sở Cẩm Dao cảm ơn Trương ma ma, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng chính phía tây.
Trương ma ma nghiêng người để Sở Cẩm Dao đi trước, sau đó mới nhanh nhẹn bước theo. Bà nhìn thấy động tác cố gắng nhẹ nhàng của Sở Cẩm Dao, trong lòng vậy mà phức tạp rối mù.
Sở Cẩm Dao thật sự là đích nữ nhà này, là thiên chi kiều nữ bước ra từ trong bụng phu nhân, nào cần phải khách khí cùng cẩn thận như vậy? Nếu như là Tứ tiểu thư tới thì chắc hẳn nàng ta đã cao giọng nói chuyện, vừa nói vừa cười, lập tức chạy tới phòng chính rồi nhào vào trong ngực phu nhân. Đâu cần quan tâm phu nhân có đang trang điểm hay bối tóc gì đâu. Đổi thành thân sinh, lại như vậy mà cẩn thận.
Trương ma ma âm thầm thở dài, ai có thể nghĩ được chuyện mà ngay cả trong kịch cũng chẳng dám viết đang phát sinh ở vọng tộc nhất đẳng Thái Nguyên – Trường Hưng Hầu Phủ đây?
Kiến Hưng năm 19, cũng là tầm tháng mười năm ngoái. Trong viện phu nhân có bà tử nọ, uống rượu nói chuyện hồ đồ, bắt đầu khoác lác với mấy bà vú già trong phủ. Nói mình già đời, cái gì cũng biết, ngay cả chuyện Tứ tiểu thư không phải là thân sinh của phu nhân cũng biết. Mấy ma ma nghe xong nghĩ là bà tử đang nói khoác, Tứ tiểu thư là ai? Chính là nữ nhi của chính thất Triệu phu nhân. Ngày thường được bà cưng chiều trong lòng bàn tay, làm sao không phải là thân sinh? Nếu là ngày thường, mấy bà tử nói mộng thì người qua đường cũng nghe vui đó rồi cho qua. Nhưng mà người hầu đã trải qua chuyện đó, từng người từng người nghe được câu này xong thì bẩm báo Trường Hưng Hầu Gia. Trường Hưng Hầu Gia nghe xong thì phẫn nộ, tùy ý nói xấu sau lưng chủ tử đã là trọng tội, vậy mà mấy bà tử này còn thiêu dệt như vậy là có ý gì? Bà tử này liền sợ hãi, quỳ trên mặt đất đem hết mọi chuyện năm đó một chín một mười nói hết thảy ra.
Trường Hưng Hầu vốn là không tin tưởng, nhưng mà nghe bà tử nói có đầu có đuôi thì lại chần chừ. Cuối cùng, vì để diệt trừ hậu họa về sau, phái người đi điều tra làm rõ chuyện năm xưa. Để cho nữ nhi của mình một công đạo. Kết quả vậy mà biết được, Tứ tiểu thư được sủng ái nhất Hầu phủ lại chẳng phải là nữ nhi của hắn.
Năm đó khi Triệu phu nhân mang thai, là vào thời điểm quân Mông Cổ đánh tới phía nam, muốn đánh tới tận kinh đô. Phía Bắc suýt nữa thì thất thủ, Sơn Tây gặp nạn lớn hơn. Rất nhiều nơi đều là bị quân Mông giết người phóng hỏa, cướp sạch không còn một mống, Thái Nguyên cũng không ngoại lệ. Trường Hưng Hầu Phủ khi ấy là vọng tộc bậc nhất Thái Nguyên, cũng trở thành mục tiêu của quân man di kia. Lúc ấy Trường Hưng Hầu mang quân ra bên ngoài, nhất thời không chú ý được vẹn toàn bên trong, Hầu phủ còn mấy vị tiểu thư phu nhân chỉ có thể chạy về phía nam chạy trốn. Cũng may mà Trường Hưng Hầu nhanh chóng đem quân lấy lại Thái Nguyên, tứ tán gia quyến mới có thể hồi gia. Mà Hầu gia Triệu phu nhân bị động thai, trên đường chạy về phía nam cứ vậy mà sinh non.
Trên đường chạy trốn mọi chuyện đều giản lược, tính mạng còn không giữ được đừng nói đến hoàn cảnh tốt đẹp. Triệu phu nhân chỉ có thể ngủ tạm nhà nông phụ, dùng trang sức châu báu làm thù lao, khó khăn mà sinh ra hài tử.
Lúc ấy nhà kia nông hộ cũng vừa sinh hài tử, vì vậy mà ở trong nhà không chạy theo mấy thôn dân kia. Triệu phu nhân bình an sinh xong, nông phụ cho hài tử sữa thì mang theo hồi môn rời đi. Mấy ngày sau, đợi phu quân đến thì tốt rồi. Triệu phu nhân từ cõi chết trở về Hầu phủ, với nữ nhi đồng sinh cộng tử của mình càng ra sức sủng ái. Triệu phu nhân sinh được một nam hai nữ, theo vai vế mà xếp có Đại tiểu thư, Nhị công tử và Tứ tiểu thư. Trong khi chạy đi đại tiểu thư đã cùng tổ mẫu chạy đi, bên người chỉ có ma ma Trương và nữ nhi Tứ tiểu thư. Sau khi hồi phủ, Tứ tiểu thư được lấy tên Diệu, chữ lót là Cẩm, nhận hết sủng ái yêu thương trong nhà.
Đối với người nữ nhi bên ngoài sinh ra, chịu đủ khổ cực, Trường Hưng Hầu cũng hết mực thương yêu. Vậy mà bây giờ đủ mọi dấu hiệu nói cho hắn biết. Sở Cẩm Diệu có khả năng không phải là nữ nhi của hắn! Hắn chân chính nữ nhi tại hỏa binh năm ấy, đã bị hộ nông gia kia vụng trộm đổi đi.
Trường Hưng Hầu nghe xong tin này liền nổi giận, lập tức không ngừng tra xét mấy năm. Trường Hưng Hầu phẫn nộ, thẩm vấn người dưới mấy ngày cùng mấy bà tử không ngừng thì bà tử nhận tội. Vốn dĩ bà cũng là ma ma hồi môn của Trương phu nhân uống rượu nên nói lỡ lời. Trương ma ma năm đó cũng có nghi ngờ, nhưng loại chuyện này khó mà nói bậy, bà vẫn là chôn thật sâu dưới đáy lòng, về sau không ngờ bà tử này lại nói ra, không may để cho Trường Hưng Hầu nghe được.
Trường Hưng Hầu không nói chẳng rành im hơi lặng tiếng mấy ngày, không kinh động Triệu phu nhân. Cũng không đả động gì cho Sở Lão phu nhân. Mà là âm thầm tìm mấy bà đỡ năm đó, chờ bà mụ đi rồi, quyết định một lát rồi cũng đón cốt nhục nữ nhi trở về.
Huyết mạch của hắn không thể lưu lạc, cho dù là nữ nhi đi nữa.
Trường Hưng Hầu thuận miệng nói một cái cớ, mới vừa hết năm đã rời phủ. Lúc ấy Triệu phu nhân còn oán trách hắn tháng giêng chưa qua đã muốn ra ngoài. Trường Hưng Hầu cũng không nói với Triệu phu nhân, một đường chạy về phía Nam, ở Sơn Tây trong một thôn nhỏ tìm được Sở Cẩm Dao.
Lúc ấy Sở Cẩm Dao, gọi là Tô Dao.
Tô Dao ngày đó dậy rất sớm, theo lệ thường ra ngoài kiếm củi đốt. Đến khi nàng cõng một gánh củi lớn trở về, quay đầu nhìn thấy đã thấy nam tử đứng cách đó không xa. Khí thế uy nghiêm, toàn thân quý khí, trầm mặc nhìn chằm chằm nàng.
“Vị bá phụ này, ngài muốn tìm ai?”
Trường Hưng Hầu không nói, bình tĩnh ngắm nhìn thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn trời cao nhẹ thở dài.
Trước mắt này là một vị cô nương mười ba tuổi, bởi vì quanh năm làm nông. Cao hơn nhiều mấy cô nương trong Trường Hưng Hầu Phủ. Nhưng nàng thật gầy, làn da cũng đen đúa. Mặt hơi nhọn, nhìn thấy sức khỏe cũng không phải khỏe mạnh. Chỉ là đôi mắt kia thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi người ta nghĩ nàng không nên xuất hiện tại làng này, mà là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, được nuôi dưỡng nơi thâm cung, nhận ngàn vạn sủng ái trăm người hầu hạ.
Không sai, cô nương này có mắt, mũi giống muội muội Sở Châu của hắn như đúc. Mà Tứ tiểu thư Sở Cẩm Diệu, nhưng năm này càng lúc càng lớn chẳng có chỗ nào giống hắn. Trường Hưng Hầu chậm rãi lại gần, hỏi nhỏ.
“Cháu tên là gì?”
Tô Dao cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn ngọt ngào mỉm cười trả lời.
“Cháu tên là Tô Dao, Ngài không phải người ở đây phải không? Có phải ngài đi lạc đường không?”
Trường Hưng Hầu không trả lời câu hỏi của Tô Dao, mà là hỏi ngược lại.
“Dao? Đây không phải là danh tự mà người trong thôn có thể đặt lên?”
“Bởi vì nương của cháu nói, lúc sinh ra có một đạo sĩ đưa cho con một miếng ngọc. Đặt tên cho con là dao, nhà con cũng vì vậy mà gọi tên”
Trường Hưng Hầu nhìn ngọc bội của Tô Dao, đó là một khối ngọc sáng trong, bên trong có một sợi chỉ đỏ thô. Nhìn có vẻ như rất quý giá. Mà sợi chỉ đỏ kia cũng rất tinh diệu, tựa như máu nhỏ vào nước bị ngọc đông cứng lại. Trường Hưng Hầu liền nghĩ đến việc lấy máu nhận thân.
Tô Dao, hay còn gọi là Sở Cẩm Dao năm đó sinh ra đúng dịp Thái Nguyên có một vị đạo sĩ du phương, nghe nói trên thân toàn bộ là châu báu. Nghe đâu còn mang một khối ngọc giá trị liên thành, có tác dụng cải tử hoàn sinh đến nhân gian tìm chủ nhân. Trường Hưng Hầu không nghe mấy lời đồn này, nhưng hắn nghĩ con mình cũng sắp sinh rồi, bất luận là nam hay nữ đều là chính thất… Vì vậy hắn muốn tìm cho con một mảnh ngọc tốt, để làm một khóa bảo mệnh cho hài tử sắp ra đời. Hắn tìm được vị đạo sĩ kia, đạo sĩ nhìn một chút liền nói.
“Ngọc đúng là có duyên với con gái ngài, nhưng không thể đưa cho ngài”
Trường Hưng Hầu nghe xong khịt mũi coi thường, phất tay bỏ đi.
Hắn là hầu gia, tự mình đi tìm một đạo sĩ đã là cho người mặt mũi. Vậy mà đạo sĩ kia không biết điều nói năng bậy bạ. Cái gì gọi là ngọc hữu duyên với nữ nhi, nhưng không đưa cho phụ thân? Chưa nói đến lúc đó chưa biết Triệu phu nhân sinh nam hay nữ, đạo sĩ không đưa cho hắn thì làm sao đưa cho nữ nhi hắn cơ chứ? Còn không phải nhân cơ hội này cố tình nâng giá hay sao? Về sau, vì quân Mông Cổ đánh tới rồi. Trường Hưng Hầu lãnh binh đối địch, cũng không để chuyện này trong lòng nữa.
Mười ba năm qua đi, Trường Hưng Hầu đứng trước mặt Sở Cẩm Dao, vậy mà nghĩ đến đoạn chuyện xưa này.
“Bá Bá ơi, nên hoàn hồn rồi”
Sở Cẩm Dao cười nói.
“Ngài theo đường này về phía Bắc là có thể rời thôn. Cháu còn phải về chẻ củi nấu nước không thể đưa ngài đi được. Nếu không nương sẽ mắng cháu”
Trường Hưng Hầu nhíu mày:
“Một tiểu cô nương như cháu còn phải chẻ củi gánh nước?”
Trong Hầu Phủ đừng nói cô nương, cho dù hạ nhân cô nương cũng không đi làm mấy việc nặng này. Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư đều là con của chính thất phu nhân, mới sinh ra đã có một bà vú, bốn người nhị đẳng nha hoàn hầu hạ. Bên người còn rất nhiều nha hoàn của trưởng bối tới hầu. Có thể nói là mỗi khắc đều không rời người. Tứ tiểu thư Sở Cẩm Diệu học nữ công gia chánh bị kim đâm vào ngón tay, người dưới đều bị một trận đòn roi. Còn phải kiếm đại phu chẩn đoán thuốc thang. Mà Sở Cẩm Dao là giữa mùa đông lạnh lẽo này đi kiếm củi đốt. Sau khi kiếm rồi còn phải chẻ củi nấu nước. Quét dọn nhà cửa… Sở Cẩm Dao mới là con ruột của hắn!!! Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư sống trong hoàn cảnh như nào hắn đều biết rõ nên nghe thấy Sở Cẩm Dao nói vầy mới khó chịu. Đáng giận hơn, hộ nông gia này cố ý tráo nữ nhi. Để nữ nhi của họ có thể tới Hầu gia nhà cao cửa rộng, họ không đối xử với Sở Cẩm Dao tốt thì chớ, còn sai sử nàng làm việc! Trường Hưng Hầu không kiềm chế được, hắn đã có chủ ý. Trước hết mang cô nương này hồi phủ, giữ lại tên của nàng, theo nữ hài bối phận mà lấy lót Cẩm Dao. Còn Tô… cái họ này vẫn là giữ lại cho nữ nhi nông hộ đi.
Sở Cẩm Dao cũng không biết Trường Hưng Hầu đang nghĩ gì, nàng còn đang chăm chú trả lời câu hỏi của Trường Hưng Hầu.
“Vâng ạ, tỷ tỷ đã lập gia đình rồi. Trong nhà chỉ có một nữ hài, việc này tất nhiên là cháu đi làm. À… Nương sắp dậy rồi, phải trở về thôi”
“Không cần về”
Trường Hưng Hầu nói.
“Con không phải họ Tô. Cùng ta trở về”
Chuyện sau đó Sở Cẩm Dao rất mơ hồ. Từ trước đến giờ Tô phụ hở ra là mắng chửi vậy mà giờ núp không dám nói lời nào. Tô phụ bị chọc tức đều mắng Cẩm Dao, Tô mẫu the thé giọng khóc lóc kêu to, đệ đệ Tô Thịnh cũng cúp đuôi. Trưởng tỷ Tô Tuệ nghe được ngọn nguồn lại trầm mặc, lẳng lặng mà quan sát Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao nhìn thấy ánh mắt như vậy cảm thấy rất sợ hãi, nàng không nói được lời nào đã bị mang đi rồi. Ngồi trong xe ngựa hoa lệ, ngóc đầu ra nhìn nhà của mình. Phụ mẫu sống mười ba năm không ra tiễn nàng, chỉ có trưởng tỷ khóc chạy theo, nhét vào tay nàng một bao vải.
Trong bao vải là hai bộ y phục váy bông, đây là y phục trong nhà khó tìm được. Sở Cẩm Dao biết, tỷ tỷ đưa cho nàng về nhà sẽ bị Tô phụ mắng chết. Nếu như ông tức giận thì nhà cũng không về được. Còn nhà chồng tỷ tỷ, không biết phải nói sao. Sở Cẩm Dao khóc một trận lớn, đến khi xuống xe mắt đỏ hết lên.
Xe ngựa dừng lại ở mặt đất bằng phẳng, Sở Cẩm Dao ngẩng đầu, chỉ thấy Trường Hưng Hầu Phủ uy nghiêm mà quý phái
Triệu phu nhân giờ mới biết, Trường Hưng Hầu gia xuất phủ làm chuyện gì. Sở Cẩm Dao cúi đầu đứng trước mặt Triệu phu nhân, vừa ngượng vừa sợ hãi. Trong nháy mắt tay chân thật không biết để đâu. Nhưng mà, mẫu thân ruột của nàng nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, liền ghét bỏ phất tay.
“Mang nàng đi đi, trên mùi tanh tưởi, còn đen đúa như vậy”
Sở Cẩm Dao cực kì ngượng ngùng, người trong thôn đâu có điều kiện tắm rửa. Đi đường lại gấp gáp, thật sự không thể rửa ráy cẩn thận. Đến khi Sở Cẩm Dao rửa mặt chải đầu, mặc một bộ quần áo sạch sẽ, vô cùng vui vẻ đi gặp mẫu thân của mình. Thì lại nghe được từ sau sa la mỏng manh truyền tới.
“Phu nhân, ngài hình như không thích… Dao tiểu thư”
“Nó thì tính là cái gì tiểu thư, tự nhiên xuất hiện ai biết được nó là ai? Hầu gia cũng thật là, nghe gió thành mưa. Không biết nhặt mèo chó ở đâu về, có khi là do người khác cố tình gài bẫy hắn.”
“Phu nhân…”
Trương ma ma thở dài. Trương ma ma không biết chuyện năm đó, nhưng bà một lần nhìn thấy Sở Cẩm Dao đã cảm thấy đây mới là đúng… Những chuyện này người ngoài nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà Triệu phu nhân thật sự yêu thương Sở Cẩm Diệu mười ba năm, bỗng đâu có một người nữ nhi khác, thật sự khó lòng mà tiếp nhận.
“Đuổi nàng đi, ta không muốn nhìn thấy nó. Ta không có nữ nhi như vậy, Diệu Nhi đâu? Gọi Diệu Nhi tới cho ta”
Sở Cẩm Dao nghe này thì trên mặt toàn nước mắt, nàng cắn môi để mình không phát ra âm thanh nào, yên lặng rời đi.
Chờ quay về phòng, Sở Cẩm Dao nhào vào chăn đệm khóc lớn. Ngọc bội từ nhỏ đến lớn đều mang trong người rơi ra, bên trong có một sợi chỉ thô bé nhỏ mỏng manh lặng lẽ biến mất một lúc.
Kiến Hưng năm 20, vừa qua giữa tháng, bầu không khí tết đã không còn nữa. Mọi người mọi nhà hết tết, bắt đầu một năm sinh nhai mới. Những người làm công cho giới phú hào cũng dần gói ghém về thăm quê.
Trường Hưng Hầu Phủ.
Nha hoàn đầu chải hai búi tóc, vận áo dài hồng đào điểm thêm hoa văn như ý, tầng váy xếp lớp màu chàm xanh, khéo léo vén rèm lên. Nàng vừa nói cười với mọi người, trên mặt ý cười còn chưa tản đi, nhìn thấy gương mặt người vừa đến thì nụ cười cứng lại.
Nhưng mà người lăn lộn trong trạch đấu như Thu Diệp chẳng mấy chốc mà che lấp đi cảm xúc của bản thân mình, vừa ân cần lại hiền hòa đón người vào trong.
“Ngũ tiểu thư, người đến sớm rồi. Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi”
Sở Cẩm Dao nghe cũng không vào ngay, nhìn cách hành lễ rồi vụng về học lại đáp lễ cho Thu Diệp rồi mới nâng người dậy.
“Chào Thu Diệp tỷ tỷ, mẫu thân đã dậy chưa?”
Sở Cẩm Dao nói cho cùng vẫn là một tiểu thư, cho dù Thu Diệp có là thiếp thân đại nha hoàn bên cạnh Trường Hưng Hầu gia Triệu phu nhân đi chăng nữa thì cũng không cần khách khí đến như này. Gật đầu một cái tỏ ý chào, đã là rất tốt rồi.
Nhưng Sở Cẩm Dao thật sự không biết. Cho dù nàng biết được, cũng không phân biệt khi nào cần gật đầu, khi nào lại phải vấn an. Những điều căn bản nằm lòng mà tiểu thư hậu trạch nào cũng rành rõ, đối với Sở Cẩm Dao mà nói lại là quá khó khăn.
Ban đầu Sở Cẩm Dao phải là Tứ tiểu thư mới phải. Trường Hưng Hầu Phủ chính thất Triệu phu nhân có hai nữ nhi. Nhưng vận mệnh của nàng cũng thật long đong, vừa ra đời đã gặp phải quân Mông Cổ đánh đuổi đến. Triệu phu nhân ở ngoài sinh nàng, trong lúc loạn lạc đã bế nhầm con người khác hồi phủ, đặt tên là Sở Cẩm Diệu. Mấy ngày trước tìm được Sở Cẩm Dao, còn Sở Cẩm Diệu đã ở trong phủ hơn mười ba năm. Mẫu thân, vú già, thậm chí tổ mẫu Sở gia cũng có tình cảm sâu nặng với nàng ta, không đành lòng để đứa con gái mình nuôi mười ba năm trở về gia đình nhà nông. Vì vậy cả hai tiểu thư đều ở lại phủ. Sở Cẩm Diệu tiếp tục làm Tứ tiểu thư. Sở Cẩm Dao liền theo thứ tự xếp sau Sở Cẩm Diệu, trở thành Ngũ tiểu thư.
Sở Cẩm Dao là được hộ nông kia nuôi lớn, mấy lễ nghi chốn hầu môn này thật không hiểu đầu đuôi ra sao cả. Nàng sợ người khác chê cười, đều là phải vụng về học cách người khác lễ nghi nói chuyện, sau đó tự mình bắt chước theo. Cứ như vậy, trong tình huống mò mẫm phạm phải rất nhiều sai lầm. Giống như lần vấn an này vậy.
Thu Diệp nhận Sở Cẩm Dao đại lễ thì đáp lại nàng, rồi nghênh đón nàng vào bên trong. Rèm lông chồn nặng nề vừa thả xuống, cách đi một lớp gió lạnh ngoài hiên, chính đường bên trong nhiệt độ mới ấm áp lên một chút. Không còn từng đợt hơi lạnh phả vào nữa. Thu Diệp thở dài một hơi, mới tiếp lời.
“Hôm nay gió lớn quá, nếu như mở rèm lâu chúng ta chịu lạnh thì không sao cả, nhưng để phu nhân cảm lạnh mới là chuyện lớn”
Sở Cẩm Dao không ngờ tới, vội vàng nói.
“Ta không cố ý, thật không ngờ đến…”
“Ngũ tiểu thư không cần nói vậy đâu, người là chủ tử, ngàn vạn sai cũng là chúng nô tỳ phục vụ không tốt thôi”
Đoạn nói, sắc mặt Thu Diệp trở nên nghiêm túc. Đảo mắt nhìn về phía hai nha hoàn đi theo phía sau Sở Cẩm Dao.
“Hai nha hoàn các ngươi, Ngũ tiểu thư mới trở về, hai người các ngươi cũng mới quay về hay sao? Còn sơ sẩy như vậy coi chừng da các ngươi!”
Hai nha hoàn Đinh Hương và Sơn Trà sau lưng vội vã nhận lỗi, Thu Diệp mắng vài câu sắc mặt mới hòa hoãn lại.
“Được rồi, biết sai sau này sửa đổi là được. Các ngươi hầu hạ cần chú ý nhiều hơn.”
Sở Cẩm Dao nghe ra mới rõ ràng mình làm việc sơ ý, Thu Diệp mắng nàng không được nên mới cố tình đi mắng hai nha hoàn theo nàng đấy thôi. Sở Cẩm Dao trong lòng áy náy, khi không lại liên lụy người khác. Nếu như nàng làm tốt một chút, làm sao lại để người khác nghe mắng thay nàng? Thật ra, Sở Cẩm Dao nghĩ như vậy là do hoàn cảnh sống của nàng lúc trước. Trong nhà hầu môn, mấy vị tiểu thư chưa xuất giá ai mà không phải thiên kim ngọc diệp. Nếu như có một hai lần phạm sai lầm thì hình thức cấm túc chép phạt là hình thức cao nhất rồi. Tất cả các hình phạt đau đớn về thể xác đều là người dưới lãnh lấy. Ai bảo khi chủ tử nghĩ không ra, các người làm nô tỳ lại không nhắc nhở? Huống hồ Đinh Hương và Sơn Trà lần này cũng chẳng chịu hàm oan. Sở Cẩm Dao vừa được tìm thấy, nàng chẳng hiểu thế nào là lễ tiết vấn an. Đinh Hương cùng những người khác còn không hiểu hay sao? Phàm nếu trước khi ra cửa nhắc nhở một ít, cũng không thành cái dạng này. Nhưng mà Đinh Hương là người trầm tính, ít nói ít cười, không bao giờ nhiều lời một câu. Còn Sơn Trà lại có thói hấp tấp, không nghĩ nhiều, tất yếu cũng chẳng thay chủ tử nghĩ mấy chuyện này.
Trong lòng Thu Diệp thở dài, nhưng có thể làm được cũng chỉ dừng ở chỉ điểm một hai, đã xem như có cảm động tiểu thư Hầu phủ lưu lạc vào nhà nông bần hàn, mới chịu nói mấy lời này. Nhiều hơn nữa, một chuyện Thu Diệp cũng chẳng buồn lưu tâm.
Trong hào môn thế gia, mọi thứ bạc tình bạc nghĩa như thế đấy.
Trương ma ma ở phòng chính ra ngoài, không vừa ý liền hỏi:
“Vừa rồi ai mở màn, phu nhân vừa tỉnh trên người còn có mồ hôi. Nếu làm phu nhân cảm lạnh các ngươi có gánh nổi không?”
Thu Diệp cúi đầu nhận tội, Sở Cẩm Dao bị hù dọa, nhanh chóng nói: “Không liên quan đến Thu Diệp, là ta lúc tiến vào sơ ý mở ra”
Trương ma ma chưa từng thấy mấy vị tiểu thư cành vàng lá ngọc tự động nhận sai bao giờ, thường ngày mấy vị cô nương ai mà không để người bên cạnh nhận tội thay, sẽ không bao giờ tự động cúi đầu nhận lỗi sai của mình. Nghiêng đầu một cái là có người dưới chịu tội thay. Huống chi trong tình huống này Sở Cẩm Dao còn tự động nhận sai, Trương ma ma không thể phát tác được, cho dù bà là nha hoàn hồi môn của phu nhân đi nữa vẫn cứ là nô. Sao có thể nói chủ tử một câu không phải?
Trương ma ma đành thay đổi sắc mặt, tươi cười đối đáp.
“Thì ra là Ngũ tiểu thư đến, Ngũ tiểu thư đến thỉnh an thật sớm, phu nhân vẫn còn đang trang điểm chưa xong. Mời vào đi”
Sở Cẩm Dao cảm ơn Trương ma ma, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng chính phía tây.
Trương ma ma nghiêng người để Sở Cẩm Dao đi trước, sau đó mới nhanh nhẹn bước theo. Bà nhìn thấy động tác cố gắng nhẹ nhàng của Sở Cẩm Dao, trong lòng vậy mà phức tạp rối mù.
Sở Cẩm Dao thật sự là đích nữ nhà này, là thiên chi kiều nữ bước ra từ trong bụng phu nhân, nào cần phải khách khí cùng cẩn thận như vậy? Nếu như là Tứ tiểu thư tới thì chắc hẳn nàng ta đã cao giọng nói chuyện, vừa nói vừa cười, lập tức chạy tới phòng chính rồi nhào vào trong ngực phu nhân. Đâu cần quan tâm phu nhân có đang trang điểm hay bối tóc gì đâu. Đổi thành thân sinh, lại như vậy mà cẩn thận.
Trương ma ma âm thầm thở dài, ai có thể nghĩ được chuyện mà ngay cả trong kịch cũng chẳng dám viết đang phát sinh ở vọng tộc nhất đẳng Thái Nguyên – Trường Hưng Hầu Phủ đây?
Kiến Hưng năm 19, cũng là tầm tháng mười năm ngoái. Trong viện phu nhân có bà tử nọ, uống rượu nói chuyện hồ đồ, bắt đầu khoác lác với mấy bà vú già trong phủ. Nói mình già đời, cái gì cũng biết, ngay cả chuyện Tứ tiểu thư không phải là thân sinh của phu nhân cũng biết. Mấy ma ma nghe xong nghĩ là bà tử đang nói khoác, Tứ tiểu thư là ai? Chính là nữ nhi của chính thất Triệu phu nhân. Ngày thường được bà cưng chiều trong lòng bàn tay, làm sao không phải là thân sinh? Nếu là ngày thường, mấy bà tử nói mộng thì người qua đường cũng nghe vui đó rồi cho qua. Nhưng mà người hầu đã trải qua chuyện đó, từng người từng người nghe được câu này xong thì bẩm báo Trường Hưng Hầu Gia. Trường Hưng Hầu Gia nghe xong thì phẫn nộ, tùy ý nói xấu sau lưng chủ tử đã là trọng tội, vậy mà mấy bà tử này còn thiêu dệt như vậy là có ý gì? Bà tử này liền sợ hãi, quỳ trên mặt đất đem hết mọi chuyện năm đó một chín một mười nói hết thảy ra.
Trường Hưng Hầu vốn là không tin tưởng, nhưng mà nghe bà tử nói có đầu có đuôi thì lại chần chừ. Cuối cùng, vì để diệt trừ hậu họa về sau, phái người đi điều tra làm rõ chuyện năm xưa. Để cho nữ nhi của mình một công đạo. Kết quả vậy mà biết được, Tứ tiểu thư được sủng ái nhất Hầu phủ lại chẳng phải là nữ nhi của hắn.
Năm đó khi Triệu phu nhân mang thai, là vào thời điểm quân Mông Cổ đánh tới phía nam, muốn đánh tới tận kinh đô. Phía Bắc suýt nữa thì thất thủ, Sơn Tây gặp nạn lớn hơn. Rất nhiều nơi đều là bị quân Mông giết người phóng hỏa, cướp sạch không còn một mống, Thái Nguyên cũng không ngoại lệ. Trường Hưng Hầu Phủ khi ấy là vọng tộc bậc nhất Thái Nguyên, cũng trở thành mục tiêu của quân man di kia. Lúc ấy Trường Hưng Hầu mang quân ra bên ngoài, nhất thời không chú ý được vẹn toàn bên trong, Hầu phủ còn mấy vị tiểu thư phu nhân chỉ có thể chạy về phía nam chạy trốn. Cũng may mà Trường Hưng Hầu nhanh chóng đem quân lấy lại Thái Nguyên, tứ tán gia quyến mới có thể hồi gia. Mà Hầu gia Triệu phu nhân bị động thai, trên đường chạy về phía nam cứ vậy mà sinh non.
Trên đường chạy trốn mọi chuyện đều giản lược, tính mạng còn không giữ được đừng nói đến hoàn cảnh tốt đẹp. Triệu phu nhân chỉ có thể ngủ tạm nhà nông phụ, dùng trang sức châu báu làm thù lao, khó khăn mà sinh ra hài tử.
Lúc ấy nhà kia nông hộ cũng vừa sinh hài tử, vì vậy mà ở trong nhà không chạy theo mấy thôn dân kia. Triệu phu nhân bình an sinh xong, nông phụ cho hài tử sữa thì mang theo hồi môn rời đi. Mấy ngày sau, đợi phu quân đến thì tốt rồi. Triệu phu nhân từ cõi chết trở về Hầu phủ, với nữ nhi đồng sinh cộng tử của mình càng ra sức sủng ái. Triệu phu nhân sinh được một nam hai nữ, theo vai vế mà xếp có Đại tiểu thư, Nhị công tử và Tứ tiểu thư. Trong khi chạy đi đại tiểu thư đã cùng tổ mẫu chạy đi, bên người chỉ có ma ma Trương và nữ nhi Tứ tiểu thư. Sau khi hồi phủ, Tứ tiểu thư được lấy tên Diệu, chữ lót là Cẩm, nhận hết sủng ái yêu thương trong nhà.
Đối với người nữ nhi bên ngoài sinh ra, chịu đủ khổ cực, Trường Hưng Hầu cũng hết mực thương yêu. Vậy mà bây giờ đủ mọi dấu hiệu nói cho hắn biết. Sở Cẩm Diệu có khả năng không phải là nữ nhi của hắn! Hắn chân chính nữ nhi tại hỏa binh năm ấy, đã bị hộ nông gia kia vụng trộm đổi đi.
Trường Hưng Hầu nghe xong tin này liền nổi giận, lập tức không ngừng tra xét mấy năm. Trường Hưng Hầu phẫn nộ, thẩm vấn người dưới mấy ngày cùng mấy bà tử không ngừng thì bà tử nhận tội. Vốn dĩ bà cũng là ma ma hồi môn của Trương phu nhân uống rượu nên nói lỡ lời. Trương ma ma năm đó cũng có nghi ngờ, nhưng loại chuyện này khó mà nói bậy, bà vẫn là chôn thật sâu dưới đáy lòng, về sau không ngờ bà tử này lại nói ra, không may để cho Trường Hưng Hầu nghe được.
Trường Hưng Hầu không nói chẳng rành im hơi lặng tiếng mấy ngày, không kinh động Triệu phu nhân. Cũng không đả động gì cho Sở Lão phu nhân. Mà là âm thầm tìm mấy bà đỡ năm đó, chờ bà mụ đi rồi, quyết định một lát rồi cũng đón cốt nhục nữ nhi trở về.
Huyết mạch của hắn không thể lưu lạc, cho dù là nữ nhi đi nữa.
Trường Hưng Hầu thuận miệng nói một cái cớ, mới vừa hết năm đã rời phủ. Lúc ấy Triệu phu nhân còn oán trách hắn tháng giêng chưa qua đã muốn ra ngoài. Trường Hưng Hầu cũng không nói với Triệu phu nhân, một đường chạy về phía Nam, ở Sơn Tây trong một thôn nhỏ tìm được Sở Cẩm Dao.
Lúc ấy Sở Cẩm Dao, gọi là Tô Dao.
Tô Dao ngày đó dậy rất sớm, theo lệ thường ra ngoài kiếm củi đốt. Đến khi nàng cõng một gánh củi lớn trở về, quay đầu nhìn thấy đã thấy nam tử đứng cách đó không xa. Khí thế uy nghiêm, toàn thân quý khí, trầm mặc nhìn chằm chằm nàng.
“Vị bá phụ này, ngài muốn tìm ai?”
Trường Hưng Hầu không nói, bình tĩnh ngắm nhìn thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn trời cao nhẹ thở dài.
Trước mắt này là một vị cô nương mười ba tuổi, bởi vì quanh năm làm nông. Cao hơn nhiều mấy cô nương trong Trường Hưng Hầu Phủ. Nhưng nàng thật gầy, làn da cũng đen đúa. Mặt hơi nhọn, nhìn thấy sức khỏe cũng không phải khỏe mạnh. Chỉ là đôi mắt kia thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi người ta nghĩ nàng không nên xuất hiện tại làng này, mà là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, được nuôi dưỡng nơi thâm cung, nhận ngàn vạn sủng ái trăm người hầu hạ.
Không sai, cô nương này có mắt, mũi giống muội muội Sở Châu của hắn như đúc. Mà Tứ tiểu thư Sở Cẩm Diệu, nhưng năm này càng lúc càng lớn chẳng có chỗ nào giống hắn. Trường Hưng Hầu chậm rãi lại gần, hỏi nhỏ.
“Cháu tên là gì?”
Tô Dao cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn ngọt ngào mỉm cười trả lời.
“Cháu tên là Tô Dao, Ngài không phải người ở đây phải không? Có phải ngài đi lạc đường không?”
Trường Hưng Hầu không trả lời câu hỏi của Tô Dao, mà là hỏi ngược lại.
“Dao? Đây không phải là danh tự mà người trong thôn có thể đặt lên?”
“Bởi vì nương của cháu nói, lúc sinh ra có một đạo sĩ đưa cho con một miếng ngọc. Đặt tên cho con là dao, nhà con cũng vì vậy mà gọi tên”
Trường Hưng Hầu nhìn ngọc bội của Tô Dao, đó là một khối ngọc sáng trong, bên trong có một sợi chỉ đỏ thô. Nhìn có vẻ như rất quý giá. Mà sợi chỉ đỏ kia cũng rất tinh diệu, tựa như máu nhỏ vào nước bị ngọc đông cứng lại. Trường Hưng Hầu liền nghĩ đến việc lấy máu nhận thân.
Tô Dao, hay còn gọi là Sở Cẩm Dao năm đó sinh ra đúng dịp Thái Nguyên có một vị đạo sĩ du phương, nghe nói trên thân toàn bộ là châu báu. Nghe đâu còn mang một khối ngọc giá trị liên thành, có tác dụng cải tử hoàn sinh đến nhân gian tìm chủ nhân. Trường Hưng Hầu không nghe mấy lời đồn này, nhưng hắn nghĩ con mình cũng sắp sinh rồi, bất luận là nam hay nữ đều là chính thất… Vì vậy hắn muốn tìm cho con một mảnh ngọc tốt, để làm một khóa bảo mệnh cho hài tử sắp ra đời. Hắn tìm được vị đạo sĩ kia, đạo sĩ nhìn một chút liền nói.
“Ngọc đúng là có duyên với con gái ngài, nhưng không thể đưa cho ngài”
Trường Hưng Hầu nghe xong khịt mũi coi thường, phất tay bỏ đi.
Hắn là hầu gia, tự mình đi tìm một đạo sĩ đã là cho người mặt mũi. Vậy mà đạo sĩ kia không biết điều nói năng bậy bạ. Cái gì gọi là ngọc hữu duyên với nữ nhi, nhưng không đưa cho phụ thân? Chưa nói đến lúc đó chưa biết Triệu phu nhân sinh nam hay nữ, đạo sĩ không đưa cho hắn thì làm sao đưa cho nữ nhi hắn cơ chứ? Còn không phải nhân cơ hội này cố tình nâng giá hay sao? Về sau, vì quân Mông Cổ đánh tới rồi. Trường Hưng Hầu lãnh binh đối địch, cũng không để chuyện này trong lòng nữa.
Mười ba năm qua đi, Trường Hưng Hầu đứng trước mặt Sở Cẩm Dao, vậy mà nghĩ đến đoạn chuyện xưa này.
“Bá Bá ơi, nên hoàn hồn rồi”
Sở Cẩm Dao cười nói.
“Ngài theo đường này về phía Bắc là có thể rời thôn. Cháu còn phải về chẻ củi nấu nước không thể đưa ngài đi được. Nếu không nương sẽ mắng cháu”
Trường Hưng Hầu nhíu mày:
“Một tiểu cô nương như cháu còn phải chẻ củi gánh nước?”
Trong Hầu Phủ đừng nói cô nương, cho dù hạ nhân cô nương cũng không đi làm mấy việc nặng này. Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư đều là con của chính thất phu nhân, mới sinh ra đã có một bà vú, bốn người nhị đẳng nha hoàn hầu hạ. Bên người còn rất nhiều nha hoàn của trưởng bối tới hầu. Có thể nói là mỗi khắc đều không rời người. Tứ tiểu thư Sở Cẩm Diệu học nữ công gia chánh bị kim đâm vào ngón tay, người dưới đều bị một trận đòn roi. Còn phải kiếm đại phu chẩn đoán thuốc thang. Mà Sở Cẩm Dao là giữa mùa đông lạnh lẽo này đi kiếm củi đốt. Sau khi kiếm rồi còn phải chẻ củi nấu nước. Quét dọn nhà cửa… Sở Cẩm Dao mới là con ruột của hắn!!! Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư sống trong hoàn cảnh như nào hắn đều biết rõ nên nghe thấy Sở Cẩm Dao nói vầy mới khó chịu. Đáng giận hơn, hộ nông gia này cố ý tráo nữ nhi. Để nữ nhi của họ có thể tới Hầu gia nhà cao cửa rộng, họ không đối xử với Sở Cẩm Dao tốt thì chớ, còn sai sử nàng làm việc! Trường Hưng Hầu không kiềm chế được, hắn đã có chủ ý. Trước hết mang cô nương này hồi phủ, giữ lại tên của nàng, theo nữ hài bối phận mà lấy lót Cẩm Dao. Còn Tô… cái họ này vẫn là giữ lại cho nữ nhi nông hộ đi.
Sở Cẩm Dao cũng không biết Trường Hưng Hầu đang nghĩ gì, nàng còn đang chăm chú trả lời câu hỏi của Trường Hưng Hầu.
“Vâng ạ, tỷ tỷ đã lập gia đình rồi. Trong nhà chỉ có một nữ hài, việc này tất nhiên là cháu đi làm. À… Nương sắp dậy rồi, phải trở về thôi”
“Không cần về”
Trường Hưng Hầu nói.
“Con không phải họ Tô. Cùng ta trở về”
Chuyện sau đó Sở Cẩm Dao rất mơ hồ. Từ trước đến giờ Tô phụ hở ra là mắng chửi vậy mà giờ núp không dám nói lời nào. Tô phụ bị chọc tức đều mắng Cẩm Dao, Tô mẫu the thé giọng khóc lóc kêu to, đệ đệ Tô Thịnh cũng cúp đuôi. Trưởng tỷ Tô Tuệ nghe được ngọn nguồn lại trầm mặc, lẳng lặng mà quan sát Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao nhìn thấy ánh mắt như vậy cảm thấy rất sợ hãi, nàng không nói được lời nào đã bị mang đi rồi. Ngồi trong xe ngựa hoa lệ, ngóc đầu ra nhìn nhà của mình. Phụ mẫu sống mười ba năm không ra tiễn nàng, chỉ có trưởng tỷ khóc chạy theo, nhét vào tay nàng một bao vải.
Trong bao vải là hai bộ y phục váy bông, đây là y phục trong nhà khó tìm được. Sở Cẩm Dao biết, tỷ tỷ đưa cho nàng về nhà sẽ bị Tô phụ mắng chết. Nếu như ông tức giận thì nhà cũng không về được. Còn nhà chồng tỷ tỷ, không biết phải nói sao. Sở Cẩm Dao khóc một trận lớn, đến khi xuống xe mắt đỏ hết lên.
Xe ngựa dừng lại ở mặt đất bằng phẳng, Sở Cẩm Dao ngẩng đầu, chỉ thấy Trường Hưng Hầu Phủ uy nghiêm mà quý phái
Triệu phu nhân giờ mới biết, Trường Hưng Hầu gia xuất phủ làm chuyện gì. Sở Cẩm Dao cúi đầu đứng trước mặt Triệu phu nhân, vừa ngượng vừa sợ hãi. Trong nháy mắt tay chân thật không biết để đâu. Nhưng mà, mẫu thân ruột của nàng nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, liền ghét bỏ phất tay.
“Mang nàng đi đi, trên mùi tanh tưởi, còn đen đúa như vậy”
Sở Cẩm Dao cực kì ngượng ngùng, người trong thôn đâu có điều kiện tắm rửa. Đi đường lại gấp gáp, thật sự không thể rửa ráy cẩn thận. Đến khi Sở Cẩm Dao rửa mặt chải đầu, mặc một bộ quần áo sạch sẽ, vô cùng vui vẻ đi gặp mẫu thân của mình. Thì lại nghe được từ sau sa la mỏng manh truyền tới.
“Phu nhân, ngài hình như không thích… Dao tiểu thư”
“Nó thì tính là cái gì tiểu thư, tự nhiên xuất hiện ai biết được nó là ai? Hầu gia cũng thật là, nghe gió thành mưa. Không biết nhặt mèo chó ở đâu về, có khi là do người khác cố tình gài bẫy hắn.”
“Phu nhân…”
Trương ma ma thở dài. Trương ma ma không biết chuyện năm đó, nhưng bà một lần nhìn thấy Sở Cẩm Dao đã cảm thấy đây mới là đúng… Những chuyện này người ngoài nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà Triệu phu nhân thật sự yêu thương Sở Cẩm Diệu mười ba năm, bỗng đâu có một người nữ nhi khác, thật sự khó lòng mà tiếp nhận.
“Đuổi nàng đi, ta không muốn nhìn thấy nó. Ta không có nữ nhi như vậy, Diệu Nhi đâu? Gọi Diệu Nhi tới cho ta”
Sở Cẩm Dao nghe này thì trên mặt toàn nước mắt, nàng cắn môi để mình không phát ra âm thanh nào, yên lặng rời đi.
Chờ quay về phòng, Sở Cẩm Dao nhào vào chăn đệm khóc lớn. Ngọc bội từ nhỏ đến lớn đều mang trong người rơi ra, bên trong có một sợi chỉ thô bé nhỏ mỏng manh lặng lẽ biến mất một lúc.
Danh sách chương