Edit: Yên Tử
Sở Cẩm Diệu quỳ trên mặt đất, khóc nói: “Tổ mẫu, cháu thật sự không biết sao lại thế này. Người phải tin cháu.”
Nếu thật sự không biết chuyện gì xảy ra, tại sao còn xin lão phu nhân khoan dung? Sở Cẩm Nhàn thầm nhạo báng trong lòng. Hôm qua, nàng ta còn khóc lóc kể lể, luôn miệng nói Sở Cẩm Dao xé tập thơ của mình, một mực khẳng định chỉ có một bản, không có bản sao. Nhưng hôm nay, lại có một tập thơ hoàn hảo không tổn hại gì. Chưa cần nói tới Sở lão phu nhân hay Sở Cẩm Nhàn quen nhìn sóng to gió lớn, chỉ cần một nha hoàn nhỏ hầu hạ bên cạnh thôi cũng đoán ra được. Đoán chừng Sở Cẩm Diệu tự xé nát tập thơ mà không thừa nhận rồi giờ lấy bản sao che mắt, treo đầu dê bán thịt chó, vu oan cho Ngũ tiểu thư.
Sở Cẩm Dao không ngờ, hôm qua mình vừa bị đánh vào lòng bàn tay, hôm nay báo ứng đã tìm đến Sở Cẩm Diệu. Bỗng nhiên, nàng nhớ đến trạng thái không ổn định của Tần Nghi rồi sau hắn còn một mình ra ngoài một chuyến. Tuy Sở Cẩm Dao không hỏi han Tần Nghi nhưng trong lòng đã đoán được phần nào. Hình như, đây là do Tần Nghi đích thân ra tay? Dù sao thì ngoại trừ hắn, chẳng còn ai có thể im lặng lôi được tập thơ Sở Cẩm Diệu giấu ra rồi nhân đêm khuya thả vào mái hiên bên lão phu nhân. Còn cả Lâm Hi Viễn nữa. Lâm Hi Viễn là người thế nào? Sao hắn lại làm rơi sách ở chỗ Sở lão phu nhân được? Hơn hết, nó còn đúng dịp, thuận tiện tìm được cả tập thơ của Sở Cẩm Diệu.
Sở Cẩm Dao ngẫm lại vẫn thấy khó mà tin nổi. Tạm bỏ qua Sở Cẩm Diệu với Sở lão phu nhân thì Tần Nghi làm cách nào lẻn được vào trong viện Lâm Hi Viễn rồi bình yên vô sự cầm sách đi ra? Thư phòng của nam tử và nữ tử không giống nhau. Thư phòng của nam tử vừa dùng để xử lý công việc lẫn đọc sách viết lách vừa là nơi nói chuyện quan trọng. Sở Cẩm Dao suy nghĩ hồi lâu mà chẳng nghĩ ra nổi Tần Nghi làm thế nào.
Nhưng lão phu nhân không biết đến sự tồn tại của Tần Nghi. Bà chỉ cho rằng Sở Cẩm Diệu hãm hại Sở Cẩm Dao, rồi còn ngu xuẩn tới mức để lại chứng cứ, ngay hôm sau đã bị thế tử tìm ra được. Liệu có phải Lâm Hi Viễn đánh bậy đánh bạ trúng hay không tạm không nói nhưng tâm địa xấu xa lại ngu xuẩn của Sở Cẩm Diệu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sở Cẩm Diệu quỳ trên đất, toàn thân như rơi vào hầm băng, run rẩy kịch liệt vì sợ hãi. Lão phu nhân ghét nhất việc có người lừa mình. Cho dù người đó là cháu gái ruột thịt cũng không thoát khỏi trừng phạt chứ đừng nói tới người ngoài như Sở Cẩm Diệu. Nàng ta không phải người của Trường Hưng Hầu phủ, con gái Triệu thị hay bất kỳ liên quan gì tới Sở gia. Hiện tại, nàng ta còn chọc giận Sở lão phu nhân thì có bị đuổi đi không?
Tưởng tượng tới đây thôi, Sở Cẩm Diệu đã vô cùng sợ hãi. Nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này! Nếu không, thanh danh, hình tượng nàng ta gây dựng suốt mười ba năm qua ở Trường Hưng Hầu phủ sẽ hỏng bét. Giờ là lúc kiêng kỵ nữ nhân có lòng dạ độc ác nhất, nàng ta phải làm thế nào để mình thoát khỏi tội danh? Sở Cẩm Diệu bò đến trước người lão phu nhân, đưa tay nắm lấy vạt áo của bà: “Tổ mẫu, người nhìn cháu lên từng ngày, người hãy tin tưởng cháu. Cháu thật sự không biết chuyện này! Hôm qua, lúc về cháu không tìm thấy tập thơ là sự thật. Cháu cứ nghĩ mình bị người khác phá. Bây giờ, cháu mới biết đây là hiểu lầm, tập thơ bị mang tới nơi khác thôi. Tổ mẫu, là cháu quá sốt ruột vì không tập thơ, nên mới mắc sai lầm.”
Lời Sở Cẩm Diệu nói nghe thì hoàn hảo mà ngẫm lại thấy toàn lỗ hổng. Vì không tìm được nên hiểu lầm? Thế tại sao lúc đó Sở Cẩm Diệu lại chắc chắn chỉ có một tập thơ, không có bản sao? Rõ ràng, nàng ta vẫn nói dối.
Đột nhiên, Sở lão phu nhân thấy vô cùng thất vọng. Mười ba năm nay, bà luôn đối xử với Sở Cẩm Diệu thật lòng. Xưa nay, bà không có thân thiết với con cháu trong nhà nhưng cũng coi Sở Cẩm Diệu là đích tôn nữ, tốn nhiều tâm tư để nuôi dưỡng nàng ta. Ai ngờ, cô nương mà Sở lão phu nhân nhìn lớn lên từ bé, lại có thể làm ra chuyện này.
Hôm qua, Sở Cẩm Dao sống chết không chịu nhận sai, bà còn nghĩ nàng quá hồ đồ. Bây giờ xem ra, người hồ đồ chính là bà!
Sở lão phu nhân ngồi dựa vào sập La Hán, để mặc Sở Cẩm Diệu nắm lấy vạt áo của mình. Bà hỏi bằng giọng điệu lạnh tanh: “Ngươi không biết chuyện này?”
Sở Cẩm Diệu tưởng lão phu nhân tin mình, vội vàng nói: “Vâng, cháu gái không biết.”
Lúc lâu sau, Sở lão phu nhân thở dài: “Ngươi đã nói mình không làm, ta cũng chẳng còn gì để nói. Một tháng này, ngươi tự ngẫm lại đi, chép phạt Nữ Giới.”
Thế này là cấm túc. Cấm túc một tháng, thuận tiện chép Nữ Giới. Sở Cẩm Diệu không nghĩ đây là hình phạt nặng nên thở hắt ra, dậu đầu với Sở lão phu nhân: “Tạ ơn tổ mẫu.”
Sở lão phu nhân mệt mỏi tựa vào gối mềm đỏ thẫm, bảo Sở Cẩm Diệu lui ra. Sở Cẩm Diệu cúi đầu tuân mệnh. Lúc đi ra ngoài, nàng ta có đi ngang qua Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Nhàn.
Ba người chẳng ai nhìn ai nhưng đều biết ánh mắt đối phương dừng ở trên người mình. Khoảnh khắc đi lướt qua đó chỉ diễn ra trong tích tắc mà bùng lên một ngọn lửa. Sở Cẩm Diệu ra tới gian ngoài, lau khô nước mắt, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hất cằm đi ra ngoài.
May thay, người biết được chân tướng chỉ có Sở Cẩm Nhàn, Sở Cẩm Dao cùng lão phu nhân, còn lại trong nhà chưa ai biết ngọn nguồn. Mặc dù, để thế tử biết chân tướng là tai họa ngầm lớn nhưng hắn thân là nam tử, há lại kể lể về chuyện riêng của một khuê tú? Chỉ cần nàng ta tránh đi, không chọc Lâm Hi Viễn thì hắn sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này.
Thế nên, người sai là Sở Cẩm Dao. Còn nàng ta vẫn là Tứ tiểu thư cao cao tại thượng.
Chờ Sở Cẩm Diệu đi ra ngoài, bầu không khí gian phòng phía Tây rơi vào im lặng. Lão phu nhân trông rất mệt mỏi. Bà tựa đầu vào gối nhung đỏ thẫm, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, lão phu nhân nói: “Cẩm Dao, cháu lại đây.”
Tâm trạng Sở Cẩm Dao có biến đổi nhẹ. Sở Cẩm Nhàn gật đầu nhẹ với nàng, ra hiệu nàng cứ yên tâm.
Sở Cẩm Dao đứng trước mặt Sở lão phu nhân, nghe bà hỏi: “Vì sao hôm qua cháu không chịu nhận sai?”
“Cháu gái vẫn giữ nguyên câu nói đó.” Sở Cẩm Dao nói: “Cãi nhau với tỷ muội trong nhà là cháu không đúng. Còn vấn đề khác, cháu không sai.”
“Hay cho câu cháu không sai.” Lão phu nhân nói: “Quá cứng rắn sẽ bị chịu thiệt, cháu không biết đạo lí này sao?”
“Cho dù bo bo giữ mình, cũng sẽ có việc nên làm và không nên làm. Thái tử điện hạ vì lập uy mà dám bắn chết một tì nữ trong cung. Tuy cháu không có gan như thái tử nhưng lúc bị người khác đổ oan, cháu không thể không có cốt khí.”
“Cháu may mắn đấy, dám lấy hoàng thái tử ra làm ví dụ.” Sở lão phu nhân mở mắt ra, nhìn Sở Cẩm Dao bằng ánh mắt áp bách: “Cháu cũng nói, người đó là hoàng thái tử mà. Vô luận hắn làm cái gì, văn võ đại thần trong triều đều nghĩ cách bảo vệ hắn. Hắn là thái tử, mà ngươi chỉ là một cô gái nhỏ. Thứ quan trọng nhất với con gái là sự nhu thuận. Cháu dám so mình với thái tử điện hạ sao?”
Sở Cẩm Dao vội vàng nói: “Không dám ạ.” Mấy câu Sở lão phu nhân nói, Tần Nghi ở trong ngọc bội nghe thấy hết. Nghe tới đây, hắn cứ cảm giác có gì đó không đúng.
Hắn thì sao? Hắn không ổn chỗ nào? Dựa vào đâu không thể học hắn?
Sở lão phu nhân nói: “Thôi, giằng co cả ngày hôm qua, ngươi cũng mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi. Còn nữa, cháu tuy trưởng thành ở dân gian nhưng chung quy vẫn là con gái nhà quyền quý, con cháu Trường Hưng Hầu phủ. Sau này, không được lỗ mãng trong lời ăn tiếng nói. Cái tính tình bướng bỉnh của cháu ở dân gian cũng sửa đi.”
Tính tình nàng bướng bỉnh? Sở Cẩm Dao rất muốn nói với lão phu nhân rằng, đấy là do người chưa gặp Tần Nghi thôi. Nhưng, không đợi nàng suy nghĩ xong, Sở Cẩm Nhàn đã bước lên, đè tay Sở Cẩm Dao, nói: “Tổ mẫu dạy bảo, còn không mau nói lời cảm tạ?”
Sở Cẩm Dao không hiểu nhưng Sở Cẩm Nhàn thường hầu hạ bên người lão phu nhân, lại nghe hiểu ngay. Sở lão phu nhân nói vậy, có nghĩa là thật sự thừa nhận Sở Cẩm Dao, buông tha Sở Cẩm Diệu. Mặc dù đã nuôi dưỡng mười ba năm nhưng đã bị việc bên trên phá sạch.
Sở Cẩm Diệu thấy mình bị phạt nhẹ như vậy, hẳn là rất đắc chí. Mà, Sở Cẩm Nhàn đứng ngoài hiểu rất tường tận. Lão phu nhân còn chả muốn phạt nàng ta nữa thì tương ứng với việc nàng ta không xứng làm người Sở gia. Về sau, Sở Cẩm Diệu chỉ là miệng ăn trong phủ chứ chẳng là gì.
Dù sao thì Trường Hưng Hầu phủ cũng nhà cao cửa rộng, không nhất thiết phải đuổi một cô nương đã nuôi dưỡng mười ba năm đi. Cách này hơi mất thể diện. Có điều, mối quan hệ trong đại viện rất rắc rối phức tạp. Mọi nữ tử đều phải theo lão tổ tông. Nếu bà buông tha cho người kia thì ý nghĩa của việc đó phải sau này mới hiểu, nó còn làm người khác run sợ hơn cả phạt nặng.
Có Sở Cẩm Nhàn nhắc nhở, Sở Cẩm Dao vội vàng nói lời cảm ơn Sở lão phu nhân. Bà gật đầu và nói mình mệt mỏi, đuổi các nàng ra ngoài. Trước khi đi, lão phu nhân nói: “Chuyện hôm nay, các cháu nghe tai này qua tai kia đi, đừng để truyền ra ngoài.”
Chung quy, Sở lão phu nhân cũng là người đứng đầu một gia tộc. Bà rất hi vọng mình có thể duy trì cảnh yên bình giả tạo.
Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đáp: “Vâng.”
Ra khỏi Vinh Ninh Đường, Sở Cẩm Dao với Sở Cẩm Nhàn tách ra. Nàng một mình đi về viện của mình. Quay về phòng rồi, Sở Cẩm Dao lệnh nha hoàn lui ra ngoài, cung kính đặt ngọc bội lên bài, giả vờ lạy một cái.
Tần Nghi vừa bực vừa buồn cười: “Nàng đang làm thế?”
“Ta không vái không được. Ngọc bội đại thần quả là người biến hóa tài tình, đẹp từ gương mặt tới nội tâm, chính trực ngay thẳng.”
Tần Nghi hiện thân, nói: “Được rồi, xem nàng nịnh hót kìa.”
Tần Nghi sớm đã được nghe những lời nịnh hót từ người bên dưới. Những người đó khen hắn bằng các câu từ đa dạng, ba ngày không lặp lại một câu. Lúc đó, ngoại trừ sự phản cảm, Tần Nghi không còn cảm xúc gì khác. Kỳ lạ là tới hôm nay, nghe Sở Cẩm Dao nói, hắn lại thấy dễ nghe vô cùng.
Sở Cẩm Dao khen Tần Nghi một lúc rồi đi vòng qua hắn, ngồi xuống phía đối diện, tò mò hỏi: “Sao hôm qua ngươi lại ra ngoài? Làm thế nào mà ngươi có thể thần không biết quỷ không hay cầm tập thơ của Sở Cẩm Diệu và thế tử?”
“Cái này ấy, nói ra dài dòng lắm.”
Sở Cẩm Dao đợi một lát, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta nói rồi, rất là dài dòng.”
“Ai nha người này…” Sở Cẩm Dao chán nản, tức giận đứng dậy vỗ bàn, nói: “Ngươi không nói thì thôi, ta cũng không thích nghe.”
Sở Cẩm Dao không để ý nên dùng luôn tay bị thương đập bàn, cảm giác đau đớn truyền tới làm nàng ứa nước mắt. Nhưng vì duy trì cơn giận, nàng cắn răng chịu đựng, không nói tiếng nào.
Tần Nghi quan sát một lúc, nhàn nhã hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.”
“Thật không?”
Sở Cẩm Dao im bặt. Sau một hồi quan sát, Tần Nghi vươn tay về phía nàng: “Đưa tay cho ta. Mới nãy nàng dùng sức quá mạnh, cẩn thận làm toạc miệng vết thương.”
Sở Cẩm Dao ngượng ngùng giơ tay ra cho Tần Nghi, nghiêng đầu sang chỗ khác. Thấy Tần Nghi tháo từng lớp vải xô trên tay nàng ra rồi dùng thuốc mỡ bôi lên, Sở Cẩm Dao chỉ im lặng nhìn. Rồi, đột nhiên nàng nhớ ra: “Đúng rồi, thế thử tặng thuốc mỡ mà. Sao không dùng đồ của hắn?”
“Dùng của ai chả giống nhau.”
“Nhưng hôm qua chính ngươi bảo đó là thuốc vua dùng, hiệu quả tốt hơn thuốc bình thường nhiều.”
Tần Nghi thong dong lấy vải xô sạch ra, băng vết thương trên tay Sở Cẩm Dao lại, nói: “Nhưng không kịp rồi, ta băng bó đã xong.”
Sở Cẩm Dao nhìn hắn, không nhịn được mà phì cười: “Tần Nghi, hình như chẳng có việc gì là ngươi không làm được, không giống kẻ mới thành tinh. Mỗi khi như thế này, ta lại thấy ngươi dù rất thông minh nhưng tuổi không lớn.”
“Ta không thành tinh.”
“Ngươi thấy không? Tính tình người cứ như trẻ con, vứa bá đạo lại rất mạnh miệng.”
Tần Nghi nói một câu đầy ẩn ý: “Tính kiềm chế của ta càng ngày càng tốt lên rồi. Đổi lại là một tháng trước, nếu có người dám nói với ta như thế, chắc chắn sẽ bị xử lý.”
Sở Cẩm Dao chẳng sợ tí nào. Nàng còn cho là Tần Nghi đang hù dọa mình: “Ngươi cứ cao ngạo vậy là không tốt đâu. Cư xử với ta thì không sao, chứ là trưởng bối mà ngươi làm vậy là không tôn trọng.”
Tần Nghi cười khẽ: “Ta không cần kính lão.”
Sở Cẩm Dao tự cảm thấy mình sõi đời hơn Tần Nghi nên muốn dạy hắn đi đúng đường. Nghe Tần Nghi nói vậy, nàng chỉ coi hắn là một tiểu đệ không hiểu chuyện, tận tình khuyên bảo: “Ngươi không thể như thế, phải hiền hòa hơn. Nếu không, mọi người sẽ thấy ngươi quá kiêu ngạo, ngáng đường ngươi.”
“Ngáng đường?” Tần Nghi lặp lại từ đó, cười nhẹ. Sở Cẩm Dao bổ sung thêm: “Ta nói là muốn tốt cho ngươi, đừng có cười.”
Tần Nghi cố gắng nhịn cười, nói: “Được, ta không cười. Tay nàng còn đau không?”
Sở Cẩm Dao thở dài: “Tất nhiên là đau. Có điều, nó đã đỡ hơn hôm qua rồi. Hôm qua, ta cứ tưởng mình chịu đau uổng công chứ. Mặc dù tổ mẫu không nói nhưng ta biết, trong lòng bà nhận định việc này do ta làm. Bị nhắm trúng rồi, muốn nói cũng đành chịu. May thay, trời xanh có mắt, hôm nay Sở Cẩm Diệu ác giả ác báo rồi.”
Tần Nghi nói: “Sở lão phu nhân không phạt nặng nàng ta nhưng tình trạng đó còn đáng sợ hơn. Ta thấy lão phu nhân nhà nàng đã hiểu nàng rồi, biết được ai đúng ai sai nên sau không bị Sở Cẩm Diệu che mắt nữa.”
“Đúng thế. Dù thế nào đi chăng nữa, Sở Cẩm Diệu cũng là người lớn lên trước mặt tổ mẫu. Ai mà chẳng dễ dàng tin vào người mình thân thiết. Đáng tiếc, người biết chuyện này chỉ có tỷ tỷ và tổ mẫu. Trong mắt người khác, ta vẫn là người đã phá tập thơ của Sở Cẩm Diệu. Nhưng, chỉ cần tổ mẫu hiểu là đủ. Lúc Sở Cẩm Diệu đi ra, ta còn thấy nàng ta thở phào một hơi, chắc chắn là chưa nghĩ thông rồi. Nàng ta nghĩ mình chưa sụp đổ chắc? Này, ngươi cười cái gì?”
Tần Nghi lắc đầu, ý cười nơi đáy mắt không giấu được: “Nàng thể hiện thái độ mượn việc công trả thù việc riêng rõ ràng quá đấy. Ta thấy, tài văn chương của nàng ta không tồi, dĩ nhiên có khả năng nàng xé tập thơ của nàng ta.”
“Hừ.” Sở Cẩm Dao không phục, nói tiếp: “Dù nàng ta có viết hay, ta cũng muốn mắng. Ai bảo nàng ta có suy nghĩ xấu xa! Đáng lắm! Ngươi ấy, tại sao lại nói chuyện thay nàng ta?”
Tần Nghi ngạc nhiên: “Có sao?”
“Ngươi vừa nói tài văn chương của nàng ta khá tốt còn gì.” Sở Cẩm Dao hầm hừ nói, “Nam tử các ngươi ai cũng giống nhau. Cái thể hiện ra bên ngoài thì nhìn rất thông suốt. Còn cái ẩn bên trong như kiểu giả vờ đáng thương, làm bộ làm tịch thì lại nhìn không ra!”
“Chưa chắc đã không nhìn ra.” Tần Nghi nói: “Có đôi khi, là do không đành lòng thôi.”
Nghe xong, Sở Cẩm Dao tức hơn: “Không đành lòng? Các ngươi thật là… Thôi, lười cùng ngươi nói. Sau này ta tìm hôn phu, nếu hắn là người như thế, ta chắc chắn không lấy.”
Đột nhiên, tính tò mò của Tần Nghi nổi lên, hắn hỏi: “Ngươi muốn tìm kiểu hôn phu nào?”
Sở Cẩm Diệu quỳ trên mặt đất, khóc nói: “Tổ mẫu, cháu thật sự không biết sao lại thế này. Người phải tin cháu.”
Nếu thật sự không biết chuyện gì xảy ra, tại sao còn xin lão phu nhân khoan dung? Sở Cẩm Nhàn thầm nhạo báng trong lòng. Hôm qua, nàng ta còn khóc lóc kể lể, luôn miệng nói Sở Cẩm Dao xé tập thơ của mình, một mực khẳng định chỉ có một bản, không có bản sao. Nhưng hôm nay, lại có một tập thơ hoàn hảo không tổn hại gì. Chưa cần nói tới Sở lão phu nhân hay Sở Cẩm Nhàn quen nhìn sóng to gió lớn, chỉ cần một nha hoàn nhỏ hầu hạ bên cạnh thôi cũng đoán ra được. Đoán chừng Sở Cẩm Diệu tự xé nát tập thơ mà không thừa nhận rồi giờ lấy bản sao che mắt, treo đầu dê bán thịt chó, vu oan cho Ngũ tiểu thư.
Sở Cẩm Dao không ngờ, hôm qua mình vừa bị đánh vào lòng bàn tay, hôm nay báo ứng đã tìm đến Sở Cẩm Diệu. Bỗng nhiên, nàng nhớ đến trạng thái không ổn định của Tần Nghi rồi sau hắn còn một mình ra ngoài một chuyến. Tuy Sở Cẩm Dao không hỏi han Tần Nghi nhưng trong lòng đã đoán được phần nào. Hình như, đây là do Tần Nghi đích thân ra tay? Dù sao thì ngoại trừ hắn, chẳng còn ai có thể im lặng lôi được tập thơ Sở Cẩm Diệu giấu ra rồi nhân đêm khuya thả vào mái hiên bên lão phu nhân. Còn cả Lâm Hi Viễn nữa. Lâm Hi Viễn là người thế nào? Sao hắn lại làm rơi sách ở chỗ Sở lão phu nhân được? Hơn hết, nó còn đúng dịp, thuận tiện tìm được cả tập thơ của Sở Cẩm Diệu.
Sở Cẩm Dao ngẫm lại vẫn thấy khó mà tin nổi. Tạm bỏ qua Sở Cẩm Diệu với Sở lão phu nhân thì Tần Nghi làm cách nào lẻn được vào trong viện Lâm Hi Viễn rồi bình yên vô sự cầm sách đi ra? Thư phòng của nam tử và nữ tử không giống nhau. Thư phòng của nam tử vừa dùng để xử lý công việc lẫn đọc sách viết lách vừa là nơi nói chuyện quan trọng. Sở Cẩm Dao suy nghĩ hồi lâu mà chẳng nghĩ ra nổi Tần Nghi làm thế nào.
Nhưng lão phu nhân không biết đến sự tồn tại của Tần Nghi. Bà chỉ cho rằng Sở Cẩm Diệu hãm hại Sở Cẩm Dao, rồi còn ngu xuẩn tới mức để lại chứng cứ, ngay hôm sau đã bị thế tử tìm ra được. Liệu có phải Lâm Hi Viễn đánh bậy đánh bạ trúng hay không tạm không nói nhưng tâm địa xấu xa lại ngu xuẩn của Sở Cẩm Diệu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sở Cẩm Diệu quỳ trên đất, toàn thân như rơi vào hầm băng, run rẩy kịch liệt vì sợ hãi. Lão phu nhân ghét nhất việc có người lừa mình. Cho dù người đó là cháu gái ruột thịt cũng không thoát khỏi trừng phạt chứ đừng nói tới người ngoài như Sở Cẩm Diệu. Nàng ta không phải người của Trường Hưng Hầu phủ, con gái Triệu thị hay bất kỳ liên quan gì tới Sở gia. Hiện tại, nàng ta còn chọc giận Sở lão phu nhân thì có bị đuổi đi không?
Tưởng tượng tới đây thôi, Sở Cẩm Diệu đã vô cùng sợ hãi. Nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này! Nếu không, thanh danh, hình tượng nàng ta gây dựng suốt mười ba năm qua ở Trường Hưng Hầu phủ sẽ hỏng bét. Giờ là lúc kiêng kỵ nữ nhân có lòng dạ độc ác nhất, nàng ta phải làm thế nào để mình thoát khỏi tội danh? Sở Cẩm Diệu bò đến trước người lão phu nhân, đưa tay nắm lấy vạt áo của bà: “Tổ mẫu, người nhìn cháu lên từng ngày, người hãy tin tưởng cháu. Cháu thật sự không biết chuyện này! Hôm qua, lúc về cháu không tìm thấy tập thơ là sự thật. Cháu cứ nghĩ mình bị người khác phá. Bây giờ, cháu mới biết đây là hiểu lầm, tập thơ bị mang tới nơi khác thôi. Tổ mẫu, là cháu quá sốt ruột vì không tập thơ, nên mới mắc sai lầm.”
Lời Sở Cẩm Diệu nói nghe thì hoàn hảo mà ngẫm lại thấy toàn lỗ hổng. Vì không tìm được nên hiểu lầm? Thế tại sao lúc đó Sở Cẩm Diệu lại chắc chắn chỉ có một tập thơ, không có bản sao? Rõ ràng, nàng ta vẫn nói dối.
Đột nhiên, Sở lão phu nhân thấy vô cùng thất vọng. Mười ba năm nay, bà luôn đối xử với Sở Cẩm Diệu thật lòng. Xưa nay, bà không có thân thiết với con cháu trong nhà nhưng cũng coi Sở Cẩm Diệu là đích tôn nữ, tốn nhiều tâm tư để nuôi dưỡng nàng ta. Ai ngờ, cô nương mà Sở lão phu nhân nhìn lớn lên từ bé, lại có thể làm ra chuyện này.
Hôm qua, Sở Cẩm Dao sống chết không chịu nhận sai, bà còn nghĩ nàng quá hồ đồ. Bây giờ xem ra, người hồ đồ chính là bà!
Sở lão phu nhân ngồi dựa vào sập La Hán, để mặc Sở Cẩm Diệu nắm lấy vạt áo của mình. Bà hỏi bằng giọng điệu lạnh tanh: “Ngươi không biết chuyện này?”
Sở Cẩm Diệu tưởng lão phu nhân tin mình, vội vàng nói: “Vâng, cháu gái không biết.”
Lúc lâu sau, Sở lão phu nhân thở dài: “Ngươi đã nói mình không làm, ta cũng chẳng còn gì để nói. Một tháng này, ngươi tự ngẫm lại đi, chép phạt Nữ Giới.”
Thế này là cấm túc. Cấm túc một tháng, thuận tiện chép Nữ Giới. Sở Cẩm Diệu không nghĩ đây là hình phạt nặng nên thở hắt ra, dậu đầu với Sở lão phu nhân: “Tạ ơn tổ mẫu.”
Sở lão phu nhân mệt mỏi tựa vào gối mềm đỏ thẫm, bảo Sở Cẩm Diệu lui ra. Sở Cẩm Diệu cúi đầu tuân mệnh. Lúc đi ra ngoài, nàng ta có đi ngang qua Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Nhàn.
Ba người chẳng ai nhìn ai nhưng đều biết ánh mắt đối phương dừng ở trên người mình. Khoảnh khắc đi lướt qua đó chỉ diễn ra trong tích tắc mà bùng lên một ngọn lửa. Sở Cẩm Diệu ra tới gian ngoài, lau khô nước mắt, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hất cằm đi ra ngoài.
May thay, người biết được chân tướng chỉ có Sở Cẩm Nhàn, Sở Cẩm Dao cùng lão phu nhân, còn lại trong nhà chưa ai biết ngọn nguồn. Mặc dù, để thế tử biết chân tướng là tai họa ngầm lớn nhưng hắn thân là nam tử, há lại kể lể về chuyện riêng của một khuê tú? Chỉ cần nàng ta tránh đi, không chọc Lâm Hi Viễn thì hắn sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này.
Thế nên, người sai là Sở Cẩm Dao. Còn nàng ta vẫn là Tứ tiểu thư cao cao tại thượng.
Chờ Sở Cẩm Diệu đi ra ngoài, bầu không khí gian phòng phía Tây rơi vào im lặng. Lão phu nhân trông rất mệt mỏi. Bà tựa đầu vào gối nhung đỏ thẫm, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, lão phu nhân nói: “Cẩm Dao, cháu lại đây.”
Tâm trạng Sở Cẩm Dao có biến đổi nhẹ. Sở Cẩm Nhàn gật đầu nhẹ với nàng, ra hiệu nàng cứ yên tâm.
Sở Cẩm Dao đứng trước mặt Sở lão phu nhân, nghe bà hỏi: “Vì sao hôm qua cháu không chịu nhận sai?”
“Cháu gái vẫn giữ nguyên câu nói đó.” Sở Cẩm Dao nói: “Cãi nhau với tỷ muội trong nhà là cháu không đúng. Còn vấn đề khác, cháu không sai.”
“Hay cho câu cháu không sai.” Lão phu nhân nói: “Quá cứng rắn sẽ bị chịu thiệt, cháu không biết đạo lí này sao?”
“Cho dù bo bo giữ mình, cũng sẽ có việc nên làm và không nên làm. Thái tử điện hạ vì lập uy mà dám bắn chết một tì nữ trong cung. Tuy cháu không có gan như thái tử nhưng lúc bị người khác đổ oan, cháu không thể không có cốt khí.”
“Cháu may mắn đấy, dám lấy hoàng thái tử ra làm ví dụ.” Sở lão phu nhân mở mắt ra, nhìn Sở Cẩm Dao bằng ánh mắt áp bách: “Cháu cũng nói, người đó là hoàng thái tử mà. Vô luận hắn làm cái gì, văn võ đại thần trong triều đều nghĩ cách bảo vệ hắn. Hắn là thái tử, mà ngươi chỉ là một cô gái nhỏ. Thứ quan trọng nhất với con gái là sự nhu thuận. Cháu dám so mình với thái tử điện hạ sao?”
Sở Cẩm Dao vội vàng nói: “Không dám ạ.” Mấy câu Sở lão phu nhân nói, Tần Nghi ở trong ngọc bội nghe thấy hết. Nghe tới đây, hắn cứ cảm giác có gì đó không đúng.
Hắn thì sao? Hắn không ổn chỗ nào? Dựa vào đâu không thể học hắn?
Sở lão phu nhân nói: “Thôi, giằng co cả ngày hôm qua, ngươi cũng mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi. Còn nữa, cháu tuy trưởng thành ở dân gian nhưng chung quy vẫn là con gái nhà quyền quý, con cháu Trường Hưng Hầu phủ. Sau này, không được lỗ mãng trong lời ăn tiếng nói. Cái tính tình bướng bỉnh của cháu ở dân gian cũng sửa đi.”
Tính tình nàng bướng bỉnh? Sở Cẩm Dao rất muốn nói với lão phu nhân rằng, đấy là do người chưa gặp Tần Nghi thôi. Nhưng, không đợi nàng suy nghĩ xong, Sở Cẩm Nhàn đã bước lên, đè tay Sở Cẩm Dao, nói: “Tổ mẫu dạy bảo, còn không mau nói lời cảm tạ?”
Sở Cẩm Dao không hiểu nhưng Sở Cẩm Nhàn thường hầu hạ bên người lão phu nhân, lại nghe hiểu ngay. Sở lão phu nhân nói vậy, có nghĩa là thật sự thừa nhận Sở Cẩm Dao, buông tha Sở Cẩm Diệu. Mặc dù đã nuôi dưỡng mười ba năm nhưng đã bị việc bên trên phá sạch.
Sở Cẩm Diệu thấy mình bị phạt nhẹ như vậy, hẳn là rất đắc chí. Mà, Sở Cẩm Nhàn đứng ngoài hiểu rất tường tận. Lão phu nhân còn chả muốn phạt nàng ta nữa thì tương ứng với việc nàng ta không xứng làm người Sở gia. Về sau, Sở Cẩm Diệu chỉ là miệng ăn trong phủ chứ chẳng là gì.
Dù sao thì Trường Hưng Hầu phủ cũng nhà cao cửa rộng, không nhất thiết phải đuổi một cô nương đã nuôi dưỡng mười ba năm đi. Cách này hơi mất thể diện. Có điều, mối quan hệ trong đại viện rất rắc rối phức tạp. Mọi nữ tử đều phải theo lão tổ tông. Nếu bà buông tha cho người kia thì ý nghĩa của việc đó phải sau này mới hiểu, nó còn làm người khác run sợ hơn cả phạt nặng.
Có Sở Cẩm Nhàn nhắc nhở, Sở Cẩm Dao vội vàng nói lời cảm ơn Sở lão phu nhân. Bà gật đầu và nói mình mệt mỏi, đuổi các nàng ra ngoài. Trước khi đi, lão phu nhân nói: “Chuyện hôm nay, các cháu nghe tai này qua tai kia đi, đừng để truyền ra ngoài.”
Chung quy, Sở lão phu nhân cũng là người đứng đầu một gia tộc. Bà rất hi vọng mình có thể duy trì cảnh yên bình giả tạo.
Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đáp: “Vâng.”
Ra khỏi Vinh Ninh Đường, Sở Cẩm Dao với Sở Cẩm Nhàn tách ra. Nàng một mình đi về viện của mình. Quay về phòng rồi, Sở Cẩm Dao lệnh nha hoàn lui ra ngoài, cung kính đặt ngọc bội lên bài, giả vờ lạy một cái.
Tần Nghi vừa bực vừa buồn cười: “Nàng đang làm thế?”
“Ta không vái không được. Ngọc bội đại thần quả là người biến hóa tài tình, đẹp từ gương mặt tới nội tâm, chính trực ngay thẳng.”
Tần Nghi hiện thân, nói: “Được rồi, xem nàng nịnh hót kìa.”
Tần Nghi sớm đã được nghe những lời nịnh hót từ người bên dưới. Những người đó khen hắn bằng các câu từ đa dạng, ba ngày không lặp lại một câu. Lúc đó, ngoại trừ sự phản cảm, Tần Nghi không còn cảm xúc gì khác. Kỳ lạ là tới hôm nay, nghe Sở Cẩm Dao nói, hắn lại thấy dễ nghe vô cùng.
Sở Cẩm Dao khen Tần Nghi một lúc rồi đi vòng qua hắn, ngồi xuống phía đối diện, tò mò hỏi: “Sao hôm qua ngươi lại ra ngoài? Làm thế nào mà ngươi có thể thần không biết quỷ không hay cầm tập thơ của Sở Cẩm Diệu và thế tử?”
“Cái này ấy, nói ra dài dòng lắm.”
Sở Cẩm Dao đợi một lát, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta nói rồi, rất là dài dòng.”
“Ai nha người này…” Sở Cẩm Dao chán nản, tức giận đứng dậy vỗ bàn, nói: “Ngươi không nói thì thôi, ta cũng không thích nghe.”
Sở Cẩm Dao không để ý nên dùng luôn tay bị thương đập bàn, cảm giác đau đớn truyền tới làm nàng ứa nước mắt. Nhưng vì duy trì cơn giận, nàng cắn răng chịu đựng, không nói tiếng nào.
Tần Nghi quan sát một lúc, nhàn nhã hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.”
“Thật không?”
Sở Cẩm Dao im bặt. Sau một hồi quan sát, Tần Nghi vươn tay về phía nàng: “Đưa tay cho ta. Mới nãy nàng dùng sức quá mạnh, cẩn thận làm toạc miệng vết thương.”
Sở Cẩm Dao ngượng ngùng giơ tay ra cho Tần Nghi, nghiêng đầu sang chỗ khác. Thấy Tần Nghi tháo từng lớp vải xô trên tay nàng ra rồi dùng thuốc mỡ bôi lên, Sở Cẩm Dao chỉ im lặng nhìn. Rồi, đột nhiên nàng nhớ ra: “Đúng rồi, thế thử tặng thuốc mỡ mà. Sao không dùng đồ của hắn?”
“Dùng của ai chả giống nhau.”
“Nhưng hôm qua chính ngươi bảo đó là thuốc vua dùng, hiệu quả tốt hơn thuốc bình thường nhiều.”
Tần Nghi thong dong lấy vải xô sạch ra, băng vết thương trên tay Sở Cẩm Dao lại, nói: “Nhưng không kịp rồi, ta băng bó đã xong.”
Sở Cẩm Dao nhìn hắn, không nhịn được mà phì cười: “Tần Nghi, hình như chẳng có việc gì là ngươi không làm được, không giống kẻ mới thành tinh. Mỗi khi như thế này, ta lại thấy ngươi dù rất thông minh nhưng tuổi không lớn.”
“Ta không thành tinh.”
“Ngươi thấy không? Tính tình người cứ như trẻ con, vứa bá đạo lại rất mạnh miệng.”
Tần Nghi nói một câu đầy ẩn ý: “Tính kiềm chế của ta càng ngày càng tốt lên rồi. Đổi lại là một tháng trước, nếu có người dám nói với ta như thế, chắc chắn sẽ bị xử lý.”
Sở Cẩm Dao chẳng sợ tí nào. Nàng còn cho là Tần Nghi đang hù dọa mình: “Ngươi cứ cao ngạo vậy là không tốt đâu. Cư xử với ta thì không sao, chứ là trưởng bối mà ngươi làm vậy là không tôn trọng.”
Tần Nghi cười khẽ: “Ta không cần kính lão.”
Sở Cẩm Dao tự cảm thấy mình sõi đời hơn Tần Nghi nên muốn dạy hắn đi đúng đường. Nghe Tần Nghi nói vậy, nàng chỉ coi hắn là một tiểu đệ không hiểu chuyện, tận tình khuyên bảo: “Ngươi không thể như thế, phải hiền hòa hơn. Nếu không, mọi người sẽ thấy ngươi quá kiêu ngạo, ngáng đường ngươi.”
“Ngáng đường?” Tần Nghi lặp lại từ đó, cười nhẹ. Sở Cẩm Dao bổ sung thêm: “Ta nói là muốn tốt cho ngươi, đừng có cười.”
Tần Nghi cố gắng nhịn cười, nói: “Được, ta không cười. Tay nàng còn đau không?”
Sở Cẩm Dao thở dài: “Tất nhiên là đau. Có điều, nó đã đỡ hơn hôm qua rồi. Hôm qua, ta cứ tưởng mình chịu đau uổng công chứ. Mặc dù tổ mẫu không nói nhưng ta biết, trong lòng bà nhận định việc này do ta làm. Bị nhắm trúng rồi, muốn nói cũng đành chịu. May thay, trời xanh có mắt, hôm nay Sở Cẩm Diệu ác giả ác báo rồi.”
Tần Nghi nói: “Sở lão phu nhân không phạt nặng nàng ta nhưng tình trạng đó còn đáng sợ hơn. Ta thấy lão phu nhân nhà nàng đã hiểu nàng rồi, biết được ai đúng ai sai nên sau không bị Sở Cẩm Diệu che mắt nữa.”
“Đúng thế. Dù thế nào đi chăng nữa, Sở Cẩm Diệu cũng là người lớn lên trước mặt tổ mẫu. Ai mà chẳng dễ dàng tin vào người mình thân thiết. Đáng tiếc, người biết chuyện này chỉ có tỷ tỷ và tổ mẫu. Trong mắt người khác, ta vẫn là người đã phá tập thơ của Sở Cẩm Diệu. Nhưng, chỉ cần tổ mẫu hiểu là đủ. Lúc Sở Cẩm Diệu đi ra, ta còn thấy nàng ta thở phào một hơi, chắc chắn là chưa nghĩ thông rồi. Nàng ta nghĩ mình chưa sụp đổ chắc? Này, ngươi cười cái gì?”
Tần Nghi lắc đầu, ý cười nơi đáy mắt không giấu được: “Nàng thể hiện thái độ mượn việc công trả thù việc riêng rõ ràng quá đấy. Ta thấy, tài văn chương của nàng ta không tồi, dĩ nhiên có khả năng nàng xé tập thơ của nàng ta.”
“Hừ.” Sở Cẩm Dao không phục, nói tiếp: “Dù nàng ta có viết hay, ta cũng muốn mắng. Ai bảo nàng ta có suy nghĩ xấu xa! Đáng lắm! Ngươi ấy, tại sao lại nói chuyện thay nàng ta?”
Tần Nghi ngạc nhiên: “Có sao?”
“Ngươi vừa nói tài văn chương của nàng ta khá tốt còn gì.” Sở Cẩm Dao hầm hừ nói, “Nam tử các ngươi ai cũng giống nhau. Cái thể hiện ra bên ngoài thì nhìn rất thông suốt. Còn cái ẩn bên trong như kiểu giả vờ đáng thương, làm bộ làm tịch thì lại nhìn không ra!”
“Chưa chắc đã không nhìn ra.” Tần Nghi nói: “Có đôi khi, là do không đành lòng thôi.”
Nghe xong, Sở Cẩm Dao tức hơn: “Không đành lòng? Các ngươi thật là… Thôi, lười cùng ngươi nói. Sau này ta tìm hôn phu, nếu hắn là người như thế, ta chắc chắn không lấy.”
Đột nhiên, tính tò mò của Tần Nghi nổi lên, hắn hỏi: “Ngươi muốn tìm kiểu hôn phu nào?”
Danh sách chương