Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Từ Nhược Lân dừng lại bên ngoài lều, nhìn theo Triệu Vô Dạng đi vào xong, đang định rời đi, thì thấy một thị vệ đi ra.

“Từ đại nhân, Vương gia cho mời.”

Khi Từ Nhược Lân ở Yến phiên, tham gia chiến sự, được xưng là tướng quân, còn ngày thường, thuận tiện kiêm luôn chức tổng binh thiếu úy, nên mới được gọi đại nhân.

Bên trong tuy có Tiêu Vương phi, có điều mỗi lần Từ Nhược Lân quay về Kim Lăng, nhất định sẽ ghé thăm Triệu Vô Dạng, cũng rất quen thuộc với Vương phi, thế nên cũng không có chỗ nào phải tị hiềm, lập tức liền vén lều mà vào. Gặp Triệu Cư đang ngồi trên sạp, Vương phi đứng một bên, hai luồng ánh mắt đều đang tập trung trên người Triệu Vô Dạng.

“Hài nhi tham kiến phụ vương mẫu phi.”

Triệu Vô Dạng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

“Ngươi mới vừa đi chỗ nào? Tuổi không nhỏ, trường hợp này, sao còn bồng bột như thế, một chút cũng không biết thu liễm?”

Triệu Cư nghiêm khắc nhìn chằm chằm nhi tử trước mặt, trách mắng.

Triệu Vô Dạng chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt phụ thân mình, một từ cũng không nói, âm thầm cắn chặt răng.

Tiêu Vinh thầm than, đang muốn mở miệng, Từ Nhược Lân đã nói tiếp: “Vương gia bớt giận. Thế tử mới vừa rồi ngay tại bên kia cách đây không xa, nhờ thỉnh giáo ta vài công phu đao thức, ta thấy người hiếu học, liền chỉ đạo, thế nên mới không kịp trở về sớm. Là sơ sót của ta.”

Lúc này sắc mặt Triệu Cư mới hơi hòa hoãn lại, phất tay về phía nhi tử, ý bảo hắn đứng sang một bên, rồi đứng dậy nhìn về phía Từ Nhược Lân, nói: “Nhược Lân, mới vừa rồi Vương phi cùng ta thương nghị, nhờ ngươi tạm thời lưu lại, theo giám sát Vô Dạng. Ý của ngươi như thế nào?”

Từ Nhược Lân thoáng ngẩn ra.

Tiêu Vinh đến bên cạnh y, khẽ cười nói: “Từ đại nhân, ta hiểu được việc này làm khó cho ngươi. Nếu ngươi không muốn, xem như ta chưa nói là được.”

Từ Nhược Lân lập tức nói: “Vương phi nói quá lời. Giám sát thế tử là trọng trách, được Vương gia cùng Vương phi tín nhiệm, Nhược Lân tất sẽ tận tâm hết sức, không dám buông lỏng.”

Lời y nói giờ phút này, là lời nói thật trong lòng.

Lần này vội quay về Kim Lăng chịu tang, mặc dù y chưa từng nghĩ tới cuối cùng sẽ lưu lại, nhưng trong lòng, không phải là chưa từng lo lắng thay cho Triệu Vô Dạng.

Thời gian này ở kiếp trước, đoàn người Bình vương khi nam hạ, trên đường đi bị đủ các loại ngăn trở, cuối cùng mặc dù ra sức về tới nơi, nhưng đã muộn nhiều ngày, cuối cùng chịu cảnh nhục nhã. Lần này y tự hứa sẽ không để cho chuyện xưa lại phát sinh lần nữa. Đối với Triệu Vô Dạng – vị thế tử từ nhỏ đã gọi y là sư phụ này, đương nhiên y lại càng không nguyện ngồi yên nhìn hắn dẫm vào vận mệnh kiếp trước. Có điều chính y cũng hiểu rõ, với Bình vương mà nói, lúc này, việc làm yên lòng người cháu hoàng đế vừa mới đăng cơ kia, so với giải thoát mẫu tử Vương phi khỏi hoàn cảnh hiện giờ càng quan trọng hơn. Nếu không được Bình vương mở lời, sau khi kết thúc quốc tang, y đã phải quay về Yến kinh, một khi trở về, sự vụ quấn thân, chuyện ở nơi này chỉ sợ là ngoài tầm tay với, e rằng cuối cùng cũng giống y như kiếp trước, lòng có dư mà lực không đủ. Cho nên rốt cuộc nên làm như thế nào, trong thời gian ngắn, nhất thời y cũng không nghĩ ra kế ổn thỏa. Không nghĩ tới giờ phút này lại được ở lại, điều này thật hợp với tâm ý y —— Tân đế làm khó dễ, nếu hết thảy đều như cũ, là mùa xuân sang năm, hiện giờ còn được mấy tháng, có thể lên kế hoạch chu đáo. Cho dù có biến, xảy ra chuyện sớm hơn dự tính, nhưng có y ở lại, cũng có thể phòng bị chu toàn. Hơn nữa, còn có một việc. Nếu nói chính mình hoàn toàn không muốn ở lại gần bên cạnh nàng, kia nhất định là không thật. Dù cho không thấy được nàng, nàng cũng không nguyện nhìn thấy chính mình, nhưng biết nàng giờ giờ khắc khắc nào cũng ngay tại bên cạnh, trong lòng y cũng rất hài lòng. Cho nên khi nghe an bài như thế, ngay lập tức tuân lệnh.

Tiêu Vinh tươi cười, vội gọi nhi tử tới tạ ơn. Từ Nhược Lân khiêm tốn vài câu, sau đó mới ra khỏi lều. Đứng ở bên ngoài trướng, liếc mắt nhìn ra cánh đồng bát ngát ở phía xa xa kia một cái, một đoàn dài không điểm cuối nhưng điểm điểm đốm đốm từ ánh sáng của sáp ong, hứng con gió đêm lạnh lùng quất vào mặt, y hít vào một hơi thật sâu.



Canh năm ngày kế, đội ngũ đưa linh cữu liền tiếp tục đi về hướng Tây. Buổi trưa tới được thôn Ngụy. Ấn theo quy chế, Quốc công phủ giống như các nội quyến có thể dừng lại quay trở về. Sau một hồi hỗn loạn, Sơ Niệm rốt cuộc đi theo Quốc thái, Liêu thị quay trở về. Màn đêm buông xuống vẫn ở tại đại hộ ở Chương Nghĩa thôn, cả đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày tiếp theo lại dậy sớm lên đường, tới buổi tối trời nhá nhem tối, xe ngựa rốt cuộc vào thành, về tới Quốc công phủ.

Chuyến này, đi về tổng cộng ba ngày hai đêm, thực sự là hành con người ta đến rã rời. Sơ Niệm trở lại Trạc Cẩm Viện, tắm rửa thay quần áo từ đầu tới chân xong liền thả người xuống giường, cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích chút nào. Màn đêm buông xuống, Từ Bang Đạt cũng vô cùng dịu dàng săn sóc, có lẽ biết nàng mệt mỏi, chỉ ôm nàng ngủ.

Một đêm ngon giấc, hôm sau Sơ Niệm thức dậy, cả người cũng tươi tỉnh ra, lúc này mới phát giác trượng phu dường như có chút không bình thường.

Gần đây mặc dù sức khỏe hắn có tốt lên một chút, nhưng “tốt” này cũng chỉ là so sánh với tình huống của hắn trước kia mà thôi, cơ bản mà nói, ban ngày hắn có khoảng nửa ngày đều trôi qua trên giường. Nhưng mà hôm nay, tinh thần so với ngày trước thật sự tốt hơn rất nhiều, chỉ ngủ hơi muộn một chút đã thức dậy.

Đây vốn là chuyện tốt. Chính là Sơ Niệm luôn cảm thấy hắn cùng với dạo trước có hơi khác, lại thêm phát hiện hai gò má hắn hơi đỏ hồng, sau lưng cũng đổ mồ hôi nhiều hơn trước, trong một buổi chiều đã thay áo trong hai lần. Nàng hỏi hắn, hắn nói bản thân rất khỏe. Sơ Niệm muốn mời thái y đến xem, Từ Bang Đạt không đồng ý, chỉ nói mình quả thật không có việc gì.

Sơ Niệm thấy hắn kiên quyết, đành phải bỏ qua chủ ý này. Vẫn còn hơi lo lắng, sau đó nàng đi gặng hỏi Vân Bình người mấy ngày trước được ở lại.

Vân Bình nói: “Nhị gia mấy hôm nay cũng giống như bình thường, buổi sáng giờ Tỵ thức dậy, dùng bữa, uống thuốc xong thì đọc sách một chút, sau đó ngủ trưa, qua giờ ngọ, có khi ở trong phòng, có khi đi bộ vài vòng ở trong viện.”

Sơ Niệm trầm ngâm, chợt nghe Vân Bình lại nói: “À đúng rồi, hôm qua sau giờ ngọ, Nhị gia đi Lâm Phương Hiên, em không đi theo, chỉ có Thúy Kiều theo hầu hạ, khi trở về có hơi muộn, chỉ trước mợ hai một chút.”

Lâm Phương Hiên là một gian nhà nghỉ mát nổi trên nước trong vườn sau của Từ gia, là nơi tốt để ngày hè đến hóng mát. Lúc trước nếu có hứng thú đến đó, Từ Bang Đạt cũng sẽ bảo nàng đi cùng hắn, ở đó tiêu ma thật lâu cả buổi chiều.

Sơ Niệm dò hỏi không có kết quả, quay sang Thúy Kiều hỏi: “Ta trở về, Nhị gia tinh thần mặc dù tốt, nhưng sắc mặc không đúng, mồ hôi trên người cũng nhiều, hỏi hắn, hắn đều nói tốt. Ngươi là người hầu hạ hắn đã nhiều năm, ta lo lắng nên hỏi lại ngươi, Nhị gia mấy ngày nay thật sự tốt cả sao? Nếu có chỗ nào không đúng, phải nói sớm ra để kịp chạy chữa.”

Thúy Kiều trầm nặc một chút, mới nói: “Dạ mợ hai, Nhị gia mấy ngày nay so với ngày thường không có gì khác. Hôm qua đến Lâm Phương Hiên về hơi trễ là do người đã ngủ lại đó.”

Nghe qua cũng không có gì. Vả lại Thúy Kiều còn hơn Thúy Hoa, tính tình lại trầm tĩnh vững vàng. Sơ Niệm thấy hỏi không ra nguyên do, cũng đành từ bỏ, lại để ý trượng phu thêm hai ngày, thấy hắn dần dần hồi phục lại bộ dáng ban đầu, lúc này rốt cuộc nàng mới yên tâm.

Ngày kế, người đi đưa linh cữu cũng lục tục trở về Kim Lăng. Quốc công phủ cũng nhanh chóng nhận được tin tức, Đại gia Từ Nhược Lân lúc này không đi theo Bình vương, mà ở lại Kim Lăng.

Sau khi tin tức lan truyền ra, người Từ gia có các loại phản ứng không giống nhau. Từ Diệu Tổ cho rằng nhi tử rốt cuộc đã bị mình thuyết phục, thầm thở ra, cực kỳ vui mừng, suy tính nên nói như thế nào để quý phi nữ nhi giúp y ở trước tân hoàng nói vài lời hay. Quả nhi đặc biệt vui vẻ, cả ngày đều thấy cô bé tươi cười. Tư quốc thái bất quá chỉ dặn dò Liêu thị một câu, nói nếu y trở về nhà ở, mà bên đó nếu thiếu người thì cứ tạm thời phái Ngọc Trợ – người bên cạnh mình qua hầu hạ. Liêu thị vâng dạ, trong lòng lại nghẹn uất khó chịu vô cùng.

Ở trước mặt Thẩm bà tử – nhũ nương đã chăm sóc cho mình cả nửa đời người, Liêu thị chưa bao giờ che dấu sự yêu ghét của mình. Bà không ưa trưởng tử Từ Nhược Lân này của Từ gia, cũng như Từ Nhược Lân không thích người “mẫu thân” này. Cùng với Thẩm bà tử, hai người ngồi ngẫm nghĩ thật lâu về động cơ của Từ Nhược Lân: nếu là y nhìn ra Bình vương sắp xảy ra chuyện nên muốn phiết thanh quan hệ với ông ta, đến lúc đó Quốc công phủ không cần bị liên lụy, đây là chuyện tốt. Nhưng nếu thực như vậy, chẳng phải y cũng phiết thanh “quan hệ”? Lợi ích của gia tộc là quan trọng hơn hết thẩy, Liêu thị đương nhiên hiểu đạo lý này. Nhưng khi sự tình có dính dáng đến một thứ giống như lưỡi dao sắc bén luôn cắm trong lòng bà bấy lâu nay, thì cũng rất khó bảo toàn được lý trí.

Trong lúc bà ta còn đang suy nghĩ tới lui, bên Trạc Cẩm Viện, Sơ Niệm cùng Từ Bang Đạt cũng đã biết tin tức này.

Đối với Sơ Niệm mà nói, đây rõ ràng là một tin xấu.

Đương nhiên nàng biết, ngày sau trở thành quyền thần kiến quốc – Từ Nhược Lân, bây giờ ở lại Kim Lăng , tuyệt đối không thể là vì nhất đao lưỡng đoạn (*) với Bình vương. Nàng có dự cảm, chuyện này có thể liên quan đến mẫu tử Vương phi. Điều này đương nhiên rất tốt, nàng cũng hy vọng vương phi cùng thế tử có thể chết già. Nhưng mặc kệ như thế nào, với cá nhân nàng mà nói, chỉ cần y ở lại, ngày tháng sau này cũng sẽ như bước trên băng mỏng, càng khốn khổ hơn…

(*) nhất đao lưỡng đoạn: cắt đứt quan hệ không còn tình nghĩa

Nàng trộm liếc nhìn Từ Bang Đạt, thấy hắn đang an tĩnh nửa ngồi nửa nằm trên ghế quý phi, tầm mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, như là cảm nhận được ánh mắt dò xét của nàng, hắn nhìn về phía nàng.

Sơ Niệm không kịp dời mắt, liền cười với hắn, hắn cũng vậy, sau đó mỉm cười, vẫy tay gọi nàng. Chờ nàng đến bên cạnh, hắn cầm lấy một bàn tay nàng, ngón cái hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng, cúi đầu nói: “Kiều Kiều, vi phi chỉ yêu nhất mình nàng.”

Sơ Niệm vâng một tiếng, nhẹ thở ra một hơi.

Đêm đó, Sơ Niệm phát hiện, trượng phu Từ Bang Đạt khi ở trên giường, dường như đã thay đổi thành người khác.

Thực sự là, từ lần trước, sau khi cái vụ quyển sách đông cung đó trôi qua, có lẽ là hắn không muốn tiếp tục ở trước mặt nàng một lần lại một lần lộ vẻ yếu đuối ___ hắn là người tự tôn rất cao, nói trắng ra thì, chính là sĩ diện, cho nên ban đêm khi nằm xuống, hắn đối với nàng ngoại trừ có chút âu yếm hôn môi ra, vẫn không thử lại cái việc nối dỗi tông đường. Nhưng tối nay, hắn rất lạ, hai người vừa nằm xuống, theo hắn đòi hỏi cùng dẫn dắt, quần áo hai người nhanh chóng trút bỏ, tiếp theo sau đó, Sơ Niệm phát hiện, cái kia của hắn, thế mà dần dần cũng ngóc đầu.

“Nhị gia?”

Nàng biết giờ phút này nàng không nên đặt câu hỏi như vậy, nhưng là không khống chế được, mở to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Sắc mặt Từ Bang Đạt đỏ hồng dị thường, trên trán đầy mồ hôi, hô hấp ồ ồ dồn dập.

Hắn vẫn chưa trả lời, chính là bất chợt ôm lấy nàng, xoay người đè lên trên người nàng.

Nàng còn chưa hiểu được, tối nay trượng phu như thế nào đột nhiên có thể, liền cảm giác được chân mình bị hắn hơi thô bạo tách ra, cảm giác khẩn trương ùa tới, nàng gắt gao nhắm chặt hai mắt, tim đập liên hồi, cả người cũng nhanh chóng đổ mồ hôi.

“Kiều Kiều, ta có thể được rồi!”

Bên tai truyền đến giọng nói hổn hển của Từ Bang Đạt. Khi hắn tiếp tục đẩy loạn, Sơ Niệm cảm giác có chút đau đớn, thân mình cứng đờ, mở mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng như tích huyết của hắn. Thở hồng hộc, ánh mắt hưng phấn mà hỗn loạn, hai gò má thậm chí còn hơi vặn vẹo, tìm không thấy nửa điểm hào hoa phong nhã của bộ dạng ngày thường.

Từ Bang Đạt cái dạng này, bỗng nhiên làm cho nàng thấy sợ hãi, theo bản năng nàng khép chân lại, nhưng nhanh chóng, hai chân lại bị hắn dùng sức tách ra. Trong lúc hắn thở hào hển mạnh bạo xông lên, đột nhiên ngừng, hai mắt trợn tròn, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, hai cơ gò má co giật run lên, mồ hôi trên trán rơi như mưa.

“Nhị gia, người làm sao vậy. Người đừng làm ta sợ…”

Sơ Niệm run rẩy, đưa tay sờ thử cái trán của hắn. Tay chạm vào thấy nóng như lửa.

“Ta…”

Từ Bang Đạt bỗng nhiên lộ vẻ thống khổ, thân mình bắt đầu run lên, giống như bệnh sốt rét. Sau đó, cơ hồ không có dấu hiệu gì, hai mắt trắng dã, cả người mềm oặt lã ra trên người Sơ Niệm.

Hắn cứ như vậy mà ngất đi.

Sơ Niệm kinh hãi cuống cuồng, run run đẩy trượng phu bất tỉnh trên người mình ra, qua quýt mặc quần áo, nhanh chóng xốc màn lên, ngay cả hài cũng chưa mang, đi chân trần liền chạy vội ra mở cửa, hô hoáng lên: “Người tới, Nhị gia không ổn rồi!”

Đầu tiên là mọi người trong Trạc Cẩm viện bị kinh động, ngay sau đó, màn đêm yên tĩnh của Quốc công phủ hoàn toàn bị đánh vỡ.

Từ Bang Đạt được mặc vào quần áo, chính là vẫn hôn mê bất tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ra thấm xuống đệm cơ hồ thấy được hình người.

Thái y là người quen của Quốc công phủ, hàng năm đều xem bệnh giúp Từ Bang Đạt, cũng nhanh chóng đến nơi. Lật mí mắt, bắt mạch dập, tỉ mỉ xem qua toàn thân hắn xong, cho lui hết người ngoài trong phòng. Chờ bên trong chỉ còn lại người lo lắng như lửa đốt Tư quốc thái, Liêu thị cùng Sơ Niệm, ông nhìn về phía Sơ Niệm, hỏi tình huống khi hắn ngất.

Sơ Niệm trước đó đã nói qua loa nguyên do với Quốc thái và Liêu thị. Lúc này cũng bất chấp ngượng ngùng, đem tình cảnh lúc ấy kể lại một lần.

Thái y trầm ngâm một lát, rốt cục nói: “Nếu ta đoán không sai, Nhị gia đây là do đã uống thuốc kích thích. Chẳng qua quá liều, thân thể hắn lại hư nhược, máu độc chảy ngược về tim, chịu đựng không nổi mới ngất đi.”

Lời này vừa ra, tựa như quăng một viên cự thạch xuống mặt hồ tĩnh lặng, nhất thời khoáy lên làn sóng. Trong phòng, Quốc thái, Liêu thị cùng Sơ Niệm, đều là chấn kinh thất sắc.

“Vậy có biện pháp có thể khử độc?”

Cuối cùng, Tư quốc thái run rẩy hỏi ra.

Thái y nói: “Quốc thái chớ hoảng sợ. Ta sẽ giúp Nhị gia châm cứu trích máu, sau đó uống thêm thuốc, chậm rãi điều dưỡng, có lẽ sẽ không đáng ngại.”

Lời này của thái y, tuy là lời khách sáo, nhưng đối với các nữ nhân trong Quốc công phủ mà nói chẳng khác nào giáo lý Phúc Âm từ trên trời vang xuống, lập tức nín thở nhìn thái y vội vàng bận rộn trước giường Từ Bang Đạt. Châm cứu xong, lại mở miệng hắn rót thuốc vào, mãi cho đến đêm khuya, rốt cuộc mới xem như tạm ổn. Từ Bang Đạt vẫn không tỉnh, nhưng hô hấp vững vàng hơn nhiều, sắc mặt ửng hồng dọa người lúc trước cũng đã giảm xuống.

Thái y nói ngày mai lại đến xem, sau khi tiễn bước ông, thân mình sớm lắc lư lảo đảo của quốc thái không chống được nữa, liếc nhìn Sơ Niệm sắc mặt cũng trắng như tờ giấy, rồi nói với Liêu thị: “Ngươi hỏi lại vợ tiểu Nhị, là xảy ra chuyện gì”, sau đó liền được người đỡ đi khỏi.

Liêu thị mặt bình tĩnh, mắt nhìn Sơ Niệm, lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta.” Xoay người liền đi ra bên ngoài.

Từ lúc Từ Bang Đạt ngất đi rồi, tay chân Sơ Niệm liền lạnh lẻo, chịu đựng đến lúc này, hai chân đã sớm mềm như bông, quả thực ngay cả đứng còn không vững. Giờ phút này gặp bà bà muốn hỏi chuyện, cố gắng xốc lại tinh thần, kéo lê bước chân theo bà đi ra bên ngoài. Đi vào một gian phòng bên cạnh, Liêu thị đứng bên cạnh bàn.

Sơ Niệm nhìn bóng lưng bà bà, vừa mở miệng kêu một tiếng mẫu thân, Liêu thị mạnh xoay người, lòng bàn tay vỗ bốp một cái, vỗ thật mạnh xuống bàn, đôi mắt phiếm hồng bởi vì khóc lóc lúc nãy giờ che kín tơ máu, lớn tiếng quát: “Khá lắm mợ hai! Ta còn nói ngươi có tri thư đạt lý (*), không nghĩ đến ngươi lại dâm loàn đến như thế, vô thanh vô tức đối với nam nhân của mình mà lại làm ra loại chuyện không thể chịu nổi này!” Dưới cơn thịnh nộ, bà nhấc lấy cốc trà trong tay, quăng về phía Sơ Niệm. Sơ Niệm không kịp tránh né, cốc trà đập thẳng vào thái dương, rồi rơi xuống đất vỡ nát.

Tri thư đạt lý (*): có tri thức hiểu lễ nghĩa

Có lẽ trong lòng thảm đạm, Sơ Niệm bất giác cũng không thấy đau đớn gì, trên mặt nóng lên, một bên má dường như có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, rơi đến trên vai, nàng cũng không lau, chỉ đứng đó, nói: “Sức khỏe Nhị gia như thế nào, con chẳng lẽ không hiểu? Con dù có dâm loàn, cũng sẽ không làm ra chuyện như thái thái nói như vậy!”

Chính lúc này, phía sau cửa bị đẩy ra, Thẩm bà tử đi vào, đưa cho Liêu thị một cái bình nhỏ màu lam, liếc nhìn Sơ Niệm một cái, nói: “Mới tìm ra từ trong phòng Nhị gia.”

Liêu thị mở ra, thấy bên trong còn nửa bình những viên thuốc màu đỏ nhỏ như đầu ngón tay út, sắc mặt càng khó coi, oán hận dùng sức nện cả bình xuống đất, nhìn Sơ Niệm run giọng nói: “Ngươi nói không liên quan đến ngươi. Cái này tìm được từ trong phòng ngươi, ngươi nói như thế nào?”

Lúc này, Sơ Niệm bỗng dưng hiểu ra.

Nguyên lai hôm đó khi nàng trở về cảm thấy trượng phu khác thường, thế nhưng không phải là nàng đa tâm. Nhớ tới lúc ấy khi hỏi Thúy Kiều, nàng ta dường như trầm mặc một lát rồi mới trả lời, rốt cuộc nàng nói: “Đã nhiều ngày ta ở đây, không có việc gì. Mấy ngày nay ta không ở đây, Thúy Kiều bên cạnh hầu hạ Nhị gia. Thái thái kêu Thúy Kiều đến, hỏi nàng ta có thể có gì không đúng.”

Liêu thị cùng Thẩm bà tử nhìn nhau, Thẩm bà tử nói: “Thái thái chờ.” Dứt lời vội vàng đi ra.

Chỉ lát sau, Thúy Kiều liền được dẫn đến. Sắc mặt tái nhợt, khi tầm mắt chạm phải Sơ Niệm, chắc là bị nửa bên mặt đổ máu của nàng dọa sợ, bả vai hơi hơi co rúm lại một chút, nhanh chóng tránh né ánh mắt của nàng.

Cơn thịnh nộ ban đầu của Liêu thị dần dần tan bớt. Lúc này chỉ ngồi trên ghế, vẻ mặt âm lãnh, nhìn chằm chằm Thúy Kiều lạnh giọng nói: “Ta để bọn ngươi ở bên cạnh Nhị Gia, là để các ngươi hầu hạ hắn. Giờ lại để xảy ra chuyện như vậy. Nếu không thật tình nói ra cho ta, Nhị gia nếu có hề gì, cả đám các ngươi cũng đừng mong còn sống đi ra khỏi nhà này!”

Thúy Kiều thoáng chốc quỳ sụp xuống, run giọng nói: “Thái thái minh giám! Quả thật không liên quan tới con. Hôm đó Nhị gia nói muốn đi Lâm Phương Hiên hóng mát, con theo hầu, nhưng lại gặp Tam gia. Con bị đuổi đi rồi. Nhưng sau đó lo lắng nên quay lại, nhìn thấy…”

“Nhìn thấy cái gì!”

Thẩm bà tử lạnh lùng hỏi.

“Nhìn thấy Thu Liễu bên chỗ biểu tiểu thư đi vào hiên phòng Nhị gia ở!” Thúy Kiều rơi nước mắt, tiếp tục nói, “Con thấy nghi ngờ, đi qua đẩy cửa, nhưng cửa bị cài bên trong. Con gọi một tiếng, Nhị gia bảo con lui ra, con không dám không tuân, liền đứng chờ suốt ở bên ngoài, sau đó nữa thì Thu Liễu ra khỏi phòng. Quay về viện, Nhị gia dặn dò con không được đem việc này nói cho mợ hai biết. Con không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Liền giấu diếm xuống…”

Liêu thị tức giận đến run cả người, ngón tay chỉ ra cửa, khàn giọng nói: “Đi… Đi đem cái đồ không biết xấu hổ gì đó, lôi lại đây cho ta!”

Nhị gia bỗng nhiên ngất, bên Trạc Cẩm viện rối loạn đến gà chó không yên. Chỗ Ngô Mộng Nhi bên này, bởi vì sân cách xa một chút, cũng không ai đến đây gọi, nên cửa vẫn đóng chặt, cả viện chủ tớ đều đang ngủ. Thu Liễu kia đang say giấc nồng, thình lình cửa phòng bị người bên ngoài một cước đá văng, nàng ta cùng nha đầu cùng phòng khác bị giật mình tỉnh lại. Còn chưa ngồi dậy, da đầu đã căng đau, bị hai bà tử to khỏe bên người Liêu thị túm tóc, kéo đi ra ngoài.

Thu Liễu đau đến hô cha gọi mẹ không ngừng, bà tử cũng không để ý nhiều như vậy, tóm nàng ta ra khỏi cửa phòng xong đổi thành kéo lê đi. Đến khi bị đẩy đến trước mặt Liêu thị, thì tóc tai đã bù xù mà hai chân vẫn sạch sẽ.

“Thái thái, làm cái gì vậy!”

Thu Liễu quỳ trên mặt đất, cả người lạnh run, run giọng gào lên.

Bốp một tiếng, Thẩm bà tử đứng một bên đã bước lên trước, tay lanh mắt lẹ đã cho nàng ta một cái tát, mắng: “Đồ hồ ly không biết xấu hổ! Nói, Nhị gia rốt cuộc đã bị ngươi làm hại như thế nào?”

Thu Liễu nhanh mắt, liếc nhìn thấy viên thuốc nhỏ màu đỏ rơi đầy trên đất, cùng Thúy Kiều qùy bên cạnh, hiểu ra chuyện gì, nước mắt nhanh chóng tuôn ra, một phen nước mắt nước mũi nói: “Thái thái, tha cho con! Thực sự không phải do con đi dụ dỗ Nhị gia. Ngày hôm đó, thái thái mợ hai mọi người đi còn chưa quay về, Tam gia lại trở về trước, đưa thuốc này cho Nhị gia, nói có thể giúp đứng lên. Nhị gia uống, xong rồi… xong rồi Tam gia liền bảo con đi qua… Con cũng là không có cách nào khác…” Giọng nói khẽ dần, rồi thút thít không ngừng.

“Đồ đĩ nhà ngươi, thường ngày đã thấy ngươi đi đứng không đàng hoàng, lần này gây chuyện lại đổ lên đầu đàn ông…”

Thẩm bà tử nhìn mắt Liêu thị, thấy bà sắc mặt xanh mét, tiến lên ra vẻ muốn đánh, Thu Liễu ôm đầu khóc toáng lên, Liêu thị quát lớn: “Kéo nó đi khuất mắt ta. Đi gọi lão Tam tới đây!”

Thu Liễu khóc thét bị nhóm bà tử lôi ra ngoài. Khó khăn lắm mới được chút yên tĩnh, cuối cùng chờ được hạ nhân quay lại hồi báo, nói là Tam gia vẫn chưa quay về.

Liêu thị vẫy kêu hạ nhân lui hết ra ngoài, ngồi ở trên ghế nhắm mắt một lát, lại mở mắt ra, nhìn về phía vẫn đứng thẳng tắp Sơ Niệm.

“Ngươi trở về đi. Cho người băng bó một chút.” Bà mệt mỏi phất phất tay về phía nàng, thần sắc uể oải. “Chăm sóc tốt cho lão Nhị.”

Sơ Niệm một lời cũng không nói, kéo đôi chân cứng ngắc, xoay người rời đi, khi chân bước qua cánh cửa, thân mình hơi lảo đảo một cái, may mắn có Xích Tố cùng Vân Bình đứng chờ ở bên ngoài kịp thời đỡ lấy, nhờ ánh sáng từ trong phòng, nhìn thấy nửa bên mặt nàng máu đã khô lại, một bên bả vai vạt áo cũng loang lỗ nhiều điểm, kinh sợ, vừa muốn lên tiếng, Sơ Niệm xua tay, cúi đầu nói: “Đi về trước đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện