Thẩm Hoài Cảnh trở lại phòng khách với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thoáng qua Đường Thư Đình nắm chắc thắng lợi trong tay, cười lạnh: "Lão gia tử thủ đoạn cao."

Đường Thư Đình nhìn bóng lưng của Thẩm Hoài Cảnh rời đi, mắt híp híp.

Trên xe, Thiệu Thành Hi nhìn về phía khuôn mặt luôn cứng ngắc của người đàn ông: "Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Hoài Cảnh ngồi đó, cau mày, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: "Hãy làm mọi chuyện sớm hơn chút đi."

Thiệu Thành Hi hơi nhíu mày: "Nhưng mà là có một số chuyện còn chưa chuẩn bị ổn thỏa, bây giờ thời cơ cũng không phải rất thích hợp." Chuẩn bị thời gian dài như vậy, vì chính là một kích tất trúng.

Thẩm Hoài Cảnh rủ mắt, trong giọng nói mang theo lạnh lùng: "Khẳng định Ôn Đinh gặp chuyện khó giải quyết, đợi không được." Người phụ nữ đó mặc dù không đứng đắn, cũng sẽ không lấy tình cảm đem làm trò đùa, trừ phi cô gặp chuyện gì bị bất đắc dĩ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hoài Cảnh càng phát bực, đưa tay giật giật cà vạt trên cổ, trong mắt thần sắc càng tĩnh mịch. Động thái của anh vẫn còn quá chậm, lo trước lo sau, để cô chịu nhiều khổ sở như thế.

Thiệu Thành Hi suy tư một hồi, gật đầu: "Được." Anh ta lý giải được tâm tình của anh. Mấy tháng nay, hầu như Thẩm Hoài Cảnh không thể nào ngủ được, ở ngoài mặt nhìn không ra cái gì, nhưng bọn họ đều biết anh chỉ là cố đè nén, đè nén xuống như vậy nữa, anh ta sợ là sẽ suy sụp mất. Sớm thì sớm đi, cũng không có khác biệt quá lớn.

*

Lúc chạng vạng tối, Mạc Dĩ Quân mang tâm tình rất tốt cáo từ, Ôn Đinh từ sau vườn hoa bước vào. Đường Thư Đình đối với cô vẫy tay: "Tiểu Ninh, lại đây."

Ôn Đinh đi qua, ở đối diện ông ngồi xuống, thêm chút trà cho Đường Thư Đình.

Động tác của cô rất tao nhã, ung dung không vội, nhìn cảm xúc cũng không có thay đổi gì lớn. Đường Thư Đình giống như lơ đãng nói: "Xế chiều hôm nay, Thẩm Hoài Cảnh đã đến, con biết không?"

Tay Ôn Đinh run một cái, ấm trà rơi ở trên bàn, phát ra vang một tiếng "bang": "Ông nói... cái gì? Thẩm Hoài Cảnh đã đến?"

Trong giọng nói của cô mang theo run rẩy, mang theo kích động không thể nào che giấu được.

Đường Thư Đình liếc cô một cái thật sâu, bưng ly trà cô rót lên, bình tĩnh nói: "Phải, chỉ là lúc đó con đang ở vườn hoa trò chuyện vui vẻ với Mạc Dĩ Quân, cậu ta mặt đen thui đi rồi."

"Tại sao ông phải làm như vậy?" Ôn Đinh đằng một chút đứng lên, bởi vì quá kích động, giọng nói có chút sắc nhọn: "Tại sao ông phải như vậy?"

"Ta biết con luôn luôn chờ cậu ta, biết rõ không có khả năng, tại sao không buông tay đây? Dĩ Quân là lựa chọn rất tốt, trước kia không phải con cũng thật thích nó sao? Mấy ngày nay, ta thấy con với nó ở chung cũng rất tốt."  Nhiều năm như vậy, Đường Ninh cuối cùng không phải là Đường Ninh đơn thuần trước kia. Một bên treo Mạc Dĩ Quân, một bên lại treo Thẩm Hoài Cảnh, muốn mọi việc đều thuận lợi, cô ngược lại rất thông minh.

Ôn Đinh chán nản ngã xuống ghế sô pha, thần sắc uể oải, một dáng vẻ đã kích đau đớn.

Đường Thư Đình cũng không ép cô, lẳng lặng mà ngồi ở đó, chờ chính cô suy nghĩ rõ ràng. Con đường Thẩm Hoài Cảnh này đã muốn chặt đứt.

Ôn Đinh cúi đầu thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn ông, trong giọng nói mang theo mỏi mệt: "Ông nội muốn như thế nào?"

"Tiểu Ninh, lần này gặp con, con làm cho ta lau mắt mà nhìn, không hổ là chảy dòng máu Đường gia ta. Vậy nên, tình thế bây giờ con cũng thấy rõ ràng, con cũng không muốn cả một đời bị nhốt ở nơi này. Cho nên hãy bỏ đứa nhỏ này, cùng đi với Mạc Dĩ Quân mới là kế sách tốt nhất."

Sắc mặt Ôn Đinh phút chốc trở nên trắng bệch, cắn răng: "Ông thật sự muốn làm cho con đi đến đường cùng, phải không?"

Đường Thư Đình lắc đầu, thở dài một hơi: "Tiểu Ninh, ta dù sao cũng là ông nội con, ta đương nhiên hi vọng con tốt. Nhưng mà, bây giờ là con bài xích ông nội, con đã thấm nhuần một ý tưởng sai lầm cho tiểu Dục. Ông nội suy nghĩ thật lâu, Mạc Dĩ Quân là thật sự thích con, nó sẽ đối tốt với con. Ông nội thật tâm hi vọng cuộc sống sau này của con thật tốt."

Đường Thư Đình ngồi thẳng lên sờ lên tóc Ôn Đinh: “Tiểu Ninh, chúng ta là người thân có huyết thống, tại sao nhất định phải làm cho lưỡng bại câu thương(*) đây? Con là đứa trẻ thông minh, nghĩ lại tiểu Dục, nó là em trai của con, ở tại Đường gia mới là lựa chọn tốt nhất đối với nó, nó có tương lai tốt đẹp. Nếu như bởi vì con hủy đi tương lai của nó, chờ nó trưởng thành, hiểu chuyện mà, sẽ trách con. Con cũng không nghĩ có một ngày tiểu Dục hận con chứ? Tiểu Ninh, ông nội tin tưởng con sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất."

(*) Lưỡng bại câu thương: Là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi.

Dừng một chút, Đường Thư Đình có mở miệng: “Tiểu Ninh, ông nội vì muốn tốt cho con, mới có thể vì con chọn Mạc Dĩ Quân. Nếu như con nhất định phải cùng ông nội đối nghịch, đối tượng này có thể không phải Mạc Dĩ Quân, có thể là bất kỳ kẻ nào, con hiểu chưa?”

Ôn Đinh có chút hoảng sợ nhìn Đường Thư Đình, ông đang uy hiếp cô.

Sắc mặt Ôn Đinh ảm đạm, giống như toàn thân bị rút đi khí lực, chán nản dựa ở đó, quanh người có chút run lẩy bẩy.

Trong phòng yên lặng một lúc lâu, Ôn Đinh mới dường như chậm lại, thấp giọng nói: “Cho con thời gian, con xem xét một chút.”

“Được.” Đường Thư Đình đáp ứng: “Nhưng mà tiểu Ninh, chuyện đứa nhỏ cần mau chóng giải quyết.”

Ôn Đinh bước chân chậm chạp ra phòng sách, bên trong nơi hẻo lánh trong phòng khách một mảnh tử sắc Huân Y Thảo tản ra mùi thơm tĩnh mịch. Ôn Đinh đi qua nhẹ nhàng sờ lên, rồi mới đối với người giúp việc nói: “Đem những hoa này vứt đi.”

*

Mạc Dĩ Quân đã hai ngày liên tiếp chưa xuất hiện, một lần nữa xuất hiện sau đã là ba ngày sau. Khuôn mặt nhìn có chút tiều tụy, trên cằm còn có chút râu ria thô ráp.

Đường Thư Đình hai ngày nay đang phiền một đống cục diện rối rắm ở Đường Hải kia, tâm tình rất bực bội, cũng không rảnh đi quan tâm tâm tình của Mạc Dĩ Quân.

Mạc Dĩ Quân lên tiếng chào với Đường Thư Đình, thì đi ra sau vườn hoa. Bên trong phòng hoa thủy tinh, Ôn Đinh vẫn vẽ như cũ, khuôn mặt ôn hòa không màng danh lợi, mang theo thế tục an ổn tĩnh mịch.

Mạc Dĩ Quân nhìn thật lâu, tâm tình có chút bị đè nén như kỳ tích bình phục xuống, cất bước đi tới. Lần này, Ôn Đinh không có khép bản vẽ lại, anh thấy rất rõ ràng người trên bức tranh. Khuôn mặt nhạt nhẽo, đôi môi lương bạc, người lạnh lùng không dễ gần gũi, nhưng trên mặt lại có đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Đôi mắt kia thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng lại ẩn ẩn hàm chứa thâm tình, nhìn ra được cô đối với đôi mắt này tình hữu độc chung(*), cả trang vẽ xuất sắc nhất là trên đôi mắt này.

(*) Tình hữu độc chung: Tình yêu duy nhất cả đời.

Đợi một lúc lâu, anh ta cũng không nói gì. Ôn Đinh ngẩng đầu, nhìn anh ta cười: “Anh đến rồi.”

Nụ cười của cô rất xinh đẹp, giống như gió xuân hiu hiu, đáng tiếc cũng không phải thuộc về anh. 

Mạc Dĩ Quân đối mặt với cô thật lâu, đưa tay đụng đụng bức họa của cô, thấp giọng thì thào: “Thẩm Hoài Cảnh.”

Ôn Đinh nụ cười hơi liễm, nhưng cười không ngớt như cũ, gật đầu: “Phải.”

Giờ khắc này nụ cười của cô đột nhiên có chút chói mắt, Mạc Dĩ Quân hai tay nắm tay, hai con ngươi có chút đỏ lên: “Em luôn luôn lợi dụng anh, phải không?”

Ôn Đinh chần chờ một giây, lại một lần nữa thừa nhận: “Phải.”

Mạc Dĩ Quân nhắm mắt lại, cười cười tự giễu: “Vậy... tại sao bây giờ không còn che giấu?” Mỗi lần anh đến, đều thấy cô đang vẽ tranh, nhưng trước nay không cho anh nhìn cô vẽ lên cái gì, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vẽ.

“Em nghĩ, Thẩm Hoài Cảnh đã đi tìm anh rồi chứ.” Đôi mắt Ôn Đinh trầm tĩnh, nhìn người bên trong bức tranh.

“Em biết?” Mạc Dĩ Quân cũng có chút kinh ngạc. Mỗi ngày cô đều bị nhốt ở đây, sao biết chuyện Thẩm Hoài Cảnh âm thầm tìm anh? 

Ôn Đinh khẽ thở dài một hơi: “Mạc Dĩ Quân, thật xin lỗi, em cũng không muốn như vậy, Nhưng mà...” Ôn Đinh hít một hơi thật sâu: “Em mang thai rồi.”

“Mang thai?” Mạc Dĩ Quân chấn kinh, theo bản năng nhìn về phía bụng của cô: “Con của Thẩm Hoài Cảnh?”

Ôn Đinh gật đầu: “Anh biết ý của ông nội, ông muốn để em gả cho anh, để anh mang em rời xa nơi này, rời xa Dĩ Nam, nhất cử lưỡng tiện. Cho nên đứa bé này nhất định không thể giữ lại, cho nên...”

“Cho nên, em định lợi dụng anh?”

Ôn Đinh trầm mặc mấy giây, gật đầu: “Phải.”

“Vì con, em không thể không làm như vậy. Chỉ có như vậy mới có thể để cho ông nội buông lỏng cảnh giác, em nghĩ ở thời điểm thích hợp anh giúp em rời khỏi nơi này. Em cảm thấy bằng vào giao tình chúng ta, anh sẽ giúp em.”

“Thế nhưng tại sao Thẩm Hoài Cảnh biết tìm đến anh?”

“Anh ấy... Chỉ là ngoài ý muốn.”

Cô đối với Mạc Dĩ Quân chỉ ôm 30% hi vọng. Đường Thư Đình cũng không ngốc, ông tất nhiên sẽ cho phép Mạc Dĩ Quân tiếp cận cô như vậy, nhất định hai người trong âm thầm có ước định. Cô làm như thế không khác bảo hổ lột da. Nhưng mà Mạc Dĩ Quân là cơ hội duy nhất của cô, cô muốn cho Đường Thư Đình nghĩ rằng cô thật sự sinh ra cảm tình đối với Mạc Dĩ Quân, rồi sau đó kiếm cơ hội thích hợp cùng Mạc Dĩ Quân ngả bài, để anh giúp cô rời khỏi. Nhưng mà làm như vậy nguy hiểm quá lớn, chỉ cần sơ xuất một chút, thì tất cả mọi thứ vô lực hồi nhiên(*).

(*) Vô lực hồi thiên: Không sức đổi trời.

Mà mặc dù sự xuất hiện ngoài ý muốn này của Thẩm Hoài Cảnh, lại giúp cô rất lớn. Sau khi Thẩm Hoài Cảnh từ nơi này rời đi, nhất định sẽ đi tìm Mạc Dĩ Quân, mặc dù dùng cái thủ đoạn gì, anh nhất định sẽ làm cho Mạc Dĩ Quân giúp cô. Mà sự xuất hiện của anh làm Đường Thư Đình biết cô với Thẩm Hoài Cảnh xảy ra hiềm khích, sẽ cho cô nhiều thời gian cân nhắc hơn. Như vậy, thì Thẩm Hoài Cảnh cũng có đủ thời gian, mà con của cô cũng có nhiều cơ hội hơn.

Mạc Dĩ Quân cũng không phải đồ ngốc, có một số việc nghĩ nghĩ, thì cũng đại khái hiểu được, cười tự giễu: “Tiểu Ninh, anh đối với em vẫn luôn là nghiêm túc.” Tuy rằng anh với Đường lão gia tử ước định chỉ cần ông đem Ôn Đinh gả cho anh, thì anh sẽ mang cô rời khỏi nơi này, vĩnh viễn sẽ làm cho Ôn Đinh không trở về nơi này, cũng sẽ không để cho Ôn Đinh gặp Ôn Dĩ Nam. Vì vậy, còn cùng Đường Thư Đình ký một phần hiệp nghị, dùng 30% cổ phần công ty, nhưng là hóa ra anh lãng phí nhiều công sức như vậy, lại giỏ trúc múc nước, công dã tràng.

“Em không phải là Đường Ninh trước đây anh quen biết, em biết đùa nghịch tâm cơ, mà anh lại một chút cũng nhìn không ra.” Mạc Dĩ Quân cười khổ một tiếng. Trong trí nhớ của anh tiểu Ninh rất đơn thuần, đơn thuần anh muốn đưa cô vòng quanh trong lâu đài, không cho không khí ô nhiễm bên ngoài chạm lấy cô, muốn che chở cô cả một đời.

Trong lòng Ôn Đinh hổ thẹn, im lặng không nói gì.

Hai người im lặng thật lâu, Mạc Dĩ Quân sửa sang lại cảm xúc trên mặt, hít một hơi thật sâu: “Anh giúp em.”

Ôn Đinh thở dài một hơi, chân thành nhìn anh ta: “Cám ơn anh, Dĩ Quân.”

Mạc Dĩ Quân cười khổ một tiếng: “Nói thế nào chúng ta cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em không cần kêu Thẩm Hoài Cảnh uy hiếp anh.” Người làm ăn luôn có chút tài liệu đen, mà tài liệu đen của Mạc gia trong tay Thẩm Hoài Cảnh, đủ để đem Mạc gia một lần nữa lâm vào nguy cơ.

Ôn Đinh áy náy, nhưng cũng không biết an ủi anh ta như thế nào, chỉ có thể lập lại: “Thật xin lỗi...”

Mạc Dĩ Quânkhông lực khoát khoát tay: “Thôi đi. Tiểu Ninh, đừng nói nữa, nếu như có thể, anh cũng không muốn nghe em nói ba chữ này.”

Một tiếng nhạc du dương vang lên. Từ trong túi âu phục, Mạc Dĩ Quân lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên trên điện thoại di động dừng một chút, rồi mới đưa tới trước mặt Ôn Đinh. Ôn Đinh nhìn thấy tên trên điện thoại di động anh ta, tay có chút phát run, ánh mắt cũng có chút đỏ lên, nhưng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không muốn thất bại trong gang tấc.”

Mạc Dĩ Quân nhìn thoáng qua người hầu và vệ sĩ cách đó không xa, tiếp điện thoại. Không biết bên đó nói cái gì, Mạc Dĩ Quân chỉ gật đầu đáp lời.

Đôi mắt Ôn Đinh nhìn xem hoa cỏ trong vườn hoa, hai tay nắm thật chặt vạt áo, sắc môi hơi trắng bệch.

Sau khi Mạc Dĩ Quân cúp điện thoại, liếc cô một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Anh ta kêu anh gửi một chút lời cho em.”

“Lời nói gì?” Ôn Đinh ngồi thẳng dậy, khẩn trương nhìn anh ta, trong mắt mang theo tia hy vọng.

Trong lòng Mạc Dĩ Quân phát khổ. Mấy ngày qua, mỗi lần anh nhìn thấy cô, cô đều là một bộ dáng dịu dàng điềm tĩnh, chưa từng biểu hiện qua loại biểu cảm linh động này.

Mở con mắt khác ra, Mạc Dĩ Quân thuật lại lời Thẩm Hoài Cảnh: “Anh ta nói rằng em phải nhớ kỹ lời anh ta nói, còn không được quên những gì em đã nói.”

“Như vậy thôi?” Ôn Đinh nhíu mày, nhớ kỹ lời anh nói? Anh đã nói nhiều nhất chính là để cho cô im miệng chứ? Nhớ kỹ lời cô đã nói. Cái này cô biết, chính là đã đồng ý với anh cũng không tiếp tục bỏ nhà trốn đi. Nghĩ như vậy, Ôn Đinh vì chính mình mặc niệm một chút, khoảng thời gian này khẳng định khí giận của anh sôi lên chứ.

“Ừ, như vậy thôi.” Mạc Dĩ Quân gật đầu.

Ôn Đinh bĩu môi, bộ dáng có chút không vui, nhưng ánh sáng trong mắt lại tiết lộ tâm tình của cô. Những ngày này cô luôn luôn cười, anh cho là cô rất vui vẻ, bây giờ mới biết, hóa ra cô vui trở lại là như vậy. Chỉ vì một câu nói của người kia, thì trong đôi mắt đều sáng như sao.

Cái này so với hồi đó nhiều sức sống hơn. Đúng, chính là sức sống. Anh nhìn thấy Đường Ninh giống như là một con búp bê được thiết lập chương trình vĩnh viễn mang theo nụ cười tiêu chuẩn, mà cô bây giờ, cả người đều có linh hồn.

________

Editor:

Anh chị thông minh lắm mấy cưng à, nhiêu đó mà muốn hại anh chị sao. Haha

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện