“Tôi biết tôi đang làm gì.” “Tôi cũng biết mình có thể làm gì.”

Sau khi trở về khu 7, Lục Duyên tắm xong, tóc còn ướt một nửa, nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ.

Lục Duyên nhớ tới bữa cơm hắn và Đại Pháo trò chuyện với nhau, hắn đã kéo Đại Pháo vào nhóm trò chuyện có tên là ‘ V ‘.

[Lục Duyên]: Thành viên mới đây.

[Đại Pháo]: Chào các đại ca!

[Giang Diệu Minh]: Tay ghi-ta hả, @Hoàng Húc, Lão Húc, cậu có người kế nghiệp rồi này.

Hoàng Húc có thể đang bận, không trả lời.

Mấy người trong nhóm châm chọc nói chuyện phiếm một hồi, Lục Duyên đang định ném điện thoại di động sang một bên, thì trong nhóm bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Hoàng Húc, rất dài, 1 phút 20 giây.

Nói cái gì dài vậy? Lục Duyên nhấp vào, loa phát ra tiếng ho trịnh trọng của Hoàng Húc: “E hèm!” Nghe có vẻ khá trang trọng, giống như khúc dạo đầu cho bài phát biểu của nhà lãnh đạo.

Hoàng Húc: “Với tư cách là tay ghi-ta tiền nhiệm của nhóm V, tôi có vài lời muốn nói. Đầu tiên, chuyện thứ nhất là về ca sĩ chính của nhóm chúng tôi, nghe nói cậu với anh ấy có chút quen biết, anh ấy có thể có chút thái quá về yêu cầu kỹ thuật đối với cậu……”

Hoàng Húc này dành cả nửa 1 phút 20 giâyđể phàn nàn Lục Duyên.

Lục Duyên cười thấp giọng mắng một câu.

Hoàng Húc đang nói chuyện, giữa chừng thoáng im lặng, giọng điệu của cậu không còn trêu chọc nữa: “Nhưng nhóm V của chúng tôi là một, một ban nhạc rất tốt.”

Hoàng Húc nửa đoạn sau giọng nói không còn lưu loát như trước, cậu lặp lại từ “một” mấy lần, như là đột nhiên nghèo từ, không tìm được từ mới.

Hoàng Húc đầu bên kia rất yên tĩnh, kèm theo âm thanh của động vật nào đó với tiếng ve sầu ở vùng nông thôn vào lúc đêm khuya.

Hoàng Húc cuối cùng nói: “Người anh em Đại Pháo, vị trí ghi-ta của nhóm V giao cho cậu. Làm việc chăm chỉ đấy nhé.”

Những lời của Hoàng Húc khiến hắn nhớ đến ban nhạc mà hắn đã tham gia trước đây, Trái Tim Đen.

Mặc dù hắn không muốn nhớ lại mọi thứ đã xảy ra ở Tễ Châu, ban nhạc này và tất cả các thành viên của ban nhạc có sức ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, ảnh hưởng đến quan điểm của hắn về từ “Ban nhạc”.

Khi đội trưởng Trái Tim Đen ấn định số “Bảy” cho hắn, vừa chỉnh âm vừa nói, “Đây là tập tục của ban nhạc chúng ta, mỗi người một con số, xem như… Một kiểu thừa kế.”

Khi đồng đội tiếp theo cõng đàn trên lưng, giai điệu phát ra từ các đầu ngón tay có thể do một đồng đội cũ đã rời đội sáng tác.

—— Sẽ luôn có những người tiếp tục đứng trên sân khấu với niềm tin của những người đã ra đi.

Lục Duyên để màn hình điện thoại tối sầm lại, thở ra một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này của Lục Duyên thật sự rất sâu, buổi trưa tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy ánh mặt trời chiếu vào mặt mình qua kẽ hở rèm cửa, trước mặt mơ hồ có quầng sáng, một lúc sau mới đứng dậy rửa mặt.

Bàn chải đánh răng đánh được nửa đường, mới nhớ ra bộ quần áo treo trên sân thượng ngày hôm qua còn chưa thu về, hắn ngậm bàn chải trong miệng, nheo mắt mở cửa định lên sân thượng, tình cờ nhìn thấy cửa phòng Tiêu Hành đang mở.

Cánh cửa đối diện với hắn, Tiêu Hành gập cổ tay áo sơ mi lên mấy lần, trên mặt đất rải rác đồ đạc.

Lục Duyên đi qua, ngồi xổm xuống nhìn đống đồ: “Mấy cái này của anh là gì vậy?”

Tiêu Hành mới vừa đem đống đồ này về từ thành phố máy tính, anh duỗi tay nhặt cái gần với Lục Duyên nhất, nói: “Bo mạch chủ(1)“

Nói xong, anh lại nhặt một cái khác.

“Card đồ họa(2)“

“…”

“RAM(3)“

Xem không hiểu.

Làm gì với mấy cái này?

Lục Duyên mới vừa nghĩ như vậy, Tiêu Hành đặt thứ trong tay xuống, “tsk” một tiếng, nói: “Có nói anh không hiểu đâu.”

“Rồi rồi anh lợi hại, anh rất trâu,” Lục Duyên vẫn ngậm bàn chải đánh răng, trong miệng nói mơ hồ không rõ, “Anh muốn lắp máy tính cho mình hả?”

Lục Duyên không biết nhiều về máy tính, thời kỳ đỉnh cao của hắn trong sự nghiệp vận hành máy tính là khi hắn tự học cách dùng phần mềm biên khúc. Nếu không, máy tính của hắn cũng sẽ không thể dùng thành như vậy, hắn lại hỏi: “Anh lợi hại như vậy, yêu cầu về máy tính có cao không? “

Tiêu Hành: “Không.”

Lục Duyên nghe được đại thiếu gia ngồi xổm bên cạnh phun ra bốn chữ: “Bởi vì giá rẻ.”

“…”

Lý do này quá thực tế.

Sau khi Lục Duyên thu xong quần áo từ sân thượng, đơn giản thu dọn đồ đạc rồi khóa cửa ra ngoài, còn Tiêu Hành thì vẫn đang cài đặt thùng máy tính(4).

Chủ quán bar lúc nào cũng tìm hắn, hắn không có thời gian đi, hôm nay vừa lúc rảnh nên định đến đó.

Trước khi Lục Duyên rời đi, hắn liếc nhìn căn phòng phía sau của Tiêu Hành, phát hiện từ khi mới đến đây tới giờ, người này cuối cùng cũng có thêm một vài thứ trong phòng trống.

Quán bar vẫn vậy, bởi vì là ban ngày, quán bar tạm thời đóng cửa. Chỉ có Tôn Kiềm đang dựa bên cạnh quầy bar uống rượu, những người khác đều đang dọn dẹp.

“Ở đây,” Tôn Kiềm đặt ly rượu trong tay xuống, khoác tay lên vai Lục Duyên nói, “Cậu giúp tôi nhìn xem loa trên sân khấu đi, từ lần biểu diễn cuối cùng, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.”

Lục Duyên: “Được.”

Sân khấu không cao, hắn có thể trực tiếp bước lên từ tấm thảm bên dưới.

Tôn Kiềm đứng bên dưới hỏi: “Thế nào?”

Lục Duyên kiểm tra xong microphone nói: “Chắc do đường truyền không được kết nối tốt.”

Tôn Kiềm: “Ai hỏi cậu cái này —— Tôi đang hỏi cậu, cậu thấy thế nào?”

Mặc dù Tôn Kiềm khi nói chuyện với Lục Duyên bảo hắn ra ngoài uống rượu, nhưng cả hai đều biết rằng uống rượu giữa những người đàn ông tương đương với việc kết nối với nhau. Tôn Kiềm thực sự không yên tâm về ban nhạc đã hát trong quán bar của gã hơn ba năm, gã muốn nhân cơ hội này giới thiệu công việc cho Lục Duyên.

Lục Duyên nối lại đường dây, sau đó dựa vào bục nhảy xuống sân khấu.

“Khá tốt,” hắn nói, nhìn khu vực nhỏ dưới sân khấu có sức chứa hai ba trăm người, “vừa tìm được một tay ghi-ta nổi tiếng.”

Tôn Kiềm thật sự không ngờ Lục Duyên vẫn đang tìm người: “Tìm được người rồi?”

“Phải.”

Tôn Kiềm choáng váng.

Bây giờ gã mới bắt đầu nhớ lại câu nói “Không bao giờ thỏa hiệp” mà Lục Duyên nói trên điện thoại.

“Tốt, tốt, tốt” Tôn Kiềm lấy lại tinh thần, phấn khích đi đi lại lại từ bên này sang bên kia sân khấu, cuối cùng bất ngờ vỗ tay: “Tôi sẽ giữ sân khấu này cho các cậu. Tôi chờ nhóm V các cậu trở lại càn quét nơi này!”

Càn quét cho bằng được.

Trong tâm Lục Duyên nói, tay bass đời kế tiếp còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Lục Duyên không ở lại quán bar lâu, khi trở về, cửa phòng đối diện đã đóng lại.

Lục Duyên đứng ở hành lang lấy chìa khóa ra, mở cửa định luyện đàn một lát, sau đó tiếp tục sự nghiệp phát sóng trực tiếp. Nhưng hắn lại đi loanh quanh trong phòng tìm cục sạc điện thoại, hồi lâu cũng không tìm thấy, khi đi ngang qua bàn máy tính, hắn phát hiện trên bàn có một bộ tổng hợp mới tinh.

MODX(5).

Hắn từng sử dụng một bộ tổng hợp second-hand âm thanh bình thường, đáng lẽ ra sau vài năm sử dụng phải loại bỏ. Giá của bộ tổng hợp trên bàn không chỉ đơn giản là cấp số nhân lên nhiều lần so với cái ban đầu của hắn.

Lục Duyên nhìn chằm chằm vào bộ tổng hợp một lúc lâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, có thể ra vào phòng hắn cũng chỉ có một người.

Sau khi tìm thấy bộ sạc, Lục Duyên cắm điện, gọi cho Tiêu Hành, bắt máy trong vòng hai giây.

“Anh vào phòng tôi?” Lục Duyên hỏi.

Bên kia không có ý thức mở cửa giác ngộ: “Ừ.”

Lục Duyên nhìn xuống bàn máy tính: “Bộ tổng hợp…”

Hắn chưa kịp nói xong, Tiêu Hành đã ngắt lời: “Phí Internet.”

“Net cái gì?”

Tiêu Hành lặp lại: “Trả anh phí Internet.”

Phí Internet chỉ là thuận miệng nói.

Hơn nữa ai lại trả phí Internet đắt như vậy.

Lục Duyên lóe lên vài suy nghĩ, cuối cùng tự hỏi làm thế nào người này biết hắn muốn đổi một bộ tổng hợp.

Kế hoạch của hắn trong năm nay là đổi một bộ tổng hợp, nhưng do buổi biểu diễn bị hủy, anh Vĩ lại ở trên TV ném luôn 10 vạn, từng bước từng bước mộng cứ như vậy bay ra cửa sổ mái nhà…… Từ từ, 10 vạn.

Lúc phát sóng trực tiếp tin tức anh Vĩ, hình như hắn đã nói ra suy nghĩ đó vói Tiêu Hành, “Với số tiền này, trước tiên đổi bộ tổng hợp ——”.

“Máy tính của tôi, làm bằng vàng à?”

Lục Duyên còn muốn nói thêm vài câu, bên kia chỉ nói: “Không cần thì vứt đi.”

“…”

Bên kia Tiêu Hành có tiếng còi xe.

Tiêu Hành vừa bước xuống xe, bên kia đường là Đại học C. Tấm biển lớn dưới ánh mặt trời làm cho người ta chói mắt, anh đứng đó một lúc, nghe giọng nói giận dữ đến hộc máu của Lục Duyên từ đầu dây bên kia, “Anh mẹ nó có nhiều tiền lắm à”, anh bước chầm chậm qua đường.

Khi Tiêu Hành đến, giáo sư Hồ vừa kết thúc tiết học, ông bưng giá sách lên, nói: “Cậu Hành, cậu còn biết đến đây.”

Tiêu Hành gọi ông một tiếng “Giáo sư Hồ”.

Giáo sư Hồ đóng lại giáo án, hất râu, đặt bút trên tay lên bàn nói: “Theo thành tích của cậu trong khoảng thời gian này, muốn thuận lợi tốt nghiệp, tôi có thể nói với cậu, rất khó đó! Học kỳ này cậu vắng mặt đủ để đuổi học cậu ba lần rồi! “

Giáo sư Hồ nghĩ trước hết phải nói nặng, sau đó chừa cho Tiêu Hành chút đường sống, làm cho đứa nhỏ này học được cách biết ơn, chờ Tiêu Hành nói mấy câu đã thức tỉnh, sự việc coi như cho qua.

Dù sao anh cũng là thiếu gia nhà họ Tiêu, được Tiêu Khải Sơn gửi gắm, cho tới nay đều đối vị thiếu gia này mắt nhắm mắt mở.

“Nếu bây giờ cậu muốn thuận lợi tốt nghiệp, cậu…”

Giáo sư Hồ đang gõ bàn phím, nhưng không ngờ Tiêu Hành lại trực tiếp đập bàn tính của mình.

Tiêu Hành: “Em tới làm thủ tục thôi học.”

Giáo sư Hồ đã nói đến “cậu” được nửa chừng, giọng điệu của ông đột nhiên thay đổi: “Cậu —— Thằng nhóc cậu đang nói cái gì vậy?!”

Vị giáo sư Hồ này dây dưa với Trạch Trang Chí nhiều ngày là muốn làm cậu chủ nhà họ Tiêu quay lại trường học, bây giờ Tiêu Hành đang ở đây nhưng lại đứng trong văn phòng nói anh muốn thôi học.

Tiêu Hành rời văn phòng ngồi trên cầu thang hút thuốc.

Điện thoại đặt bên cạnh, hút được nửa điếu, điện thoại bắt đầu rung liên tục, trên đó có một dãy số, không cần nhìn anh cũng đoán được là ai.

Tiêu Hành không ngần ngại hút hết điếu thuốc trước khi nhấc điện thoại bấm nhận.

“Mày điên rồi phải không ——”

“Tao bỏ tiền ra để nhét mày vào, mày có biết mày đang làm gì không!”

Tiêu Khải Sơn trong khoảng thời gian này giống như một con đại bàng, chỉ chờ Tiêu Hành lang bạt bên ngoài trở về, kết quả là con đại bàng đã mất kiểm soát, so với tức giận, càng không thừa nhận ông ta đang hoảng loạn: “Không có bằng tốt nghiệp thì làm được cái gì!”

Trước khi Tiêu Hành tiếp điện thoại, anh đã nghĩ mình sẽ cáu kỉnh.

Còn tưởng như trước đây, khi nghe thấy giọng Tiêu Khải Sơn liền cảm thấy không thở nổi.

Nhưng mà anh không có, cảm xúc gì cũng không có.

Anh thậm chí có thể nói với Tiêu Khải Sơn một cách bình tĩnh: “Tôi biết tôi đang làm gì.”

“Tôi cũng biết mình có thể làm gì.”

Tiếu Khải Sơn trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Tiêu Hành treo điện thoại.

Trong cột tin nhắn chưa đọc, ngoài vài cuộc gọi nhỡ của Tiêu Khải Sơn vừa rồi, vài tin nhắn còn lại là của Trạch Trang Chí.

Tiêu Hành nhấp mở hộp trò chuyện, không trả lời câu hỏi của Trạch Trang Chí “Lão đại, anh sẽ không bỏ học chứ”, thay vào đó anh gõ một dòng: Hỏi cậu chuyện này.

[Trạch Trang Chí]:?

[Tiêu Hành]: Người trong diễn đàn lần trước.

[Tiêu Hành]: Cậu ta là ai?

Đột nhiên tới một câu diễn đàn, Trạch Trang Chí phản ứng nửa ngày, mấy phút sau mới trả lời: Diễn đàn gì? Chẳng lẽ là… cậu học đệ bi thương gây tai tiếng cùng với anh sao? Hình như tên là Hứa Diệp thì phải, khoa máy tính.

Hứa Diệp, “cậu học đệ bi thương” từng gây chấn động trên diễn đàn, giải quyết xong nhu cầu sinh lý, mở cửa buồng vệ sinh đi ra ngoài. Ở bức tường đối diện với buồng, một người đàn ông đang dựa vào —— Người đàn ông nhìn thấy cậu mở cửa, giương mắt nhìn cậu.

Cảm thấy cảnh này có vẻ quen quen, không khỏi khiến Hứa Diệp sửng sốt: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Khả năng các bạn đã quên Hứa Diệp là tay Bass Áo Thun Vàng rồi= =

Tính từ chương sáu càng có vấn đề, sau đó cảm giác trạng thái không tốt lắm, tính toán nghỉ ngơi một ngày điều chỉnh một chút……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện