Vào nhà, hai đứa nó cũng không cần cậu chơi cùng, túm tụm một chỗ đến bất diệc nhạc hồ.

Thậm chí Ngô Vũ Thụy đồng học bật DVD xem cái 《Hoa Viên Bảo Bảo》 từng bị chính nó cười nhạo là trẻ con, trước khi xem còn rất thận trọng giải thích, “Con xem là bởi vì nhà chú không có mua《Dê Vui Vẻ và Chó Sói Xám》!”

Nhưng chưa được mấy phút đồng hồ, nó đã vô cùng hứng thú y như Giang Cẩu Đản.

Quả nhiên, dậy thì sớm bao nhiêu cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Phương Phi đã gọi điện thoại cho thầy cô giáo bên nhà trẻ, rồi đặt laptop lên bàn trong phòng khách, một bên trông đám nhỏ một bên chơi game, nhưng thật thảm thương phát hiện rằng, cậu căn bản là không chơi được gì.

(Game Thiên Long Bát Bộ nhớ = =)

Lúc Tần Phong hô 123 chạy cậu vẫn thẫn thờ không phản ứng, may mắn mọi người đều thường xuyên tổ đội với nhau, phối hợp tương đối ăn ý mới không để rớt một con, nhưng cậu vẫn bị Tần Phong như ăn trúng thuốc nổ mắng vài câu.

Được rồi, tổ đội với nhiều người khác, cậu biết tên kia khó chịu khổ sở trong lòng, bị mắng thì bị mắng vậy.

Tinh thần hơi tập trung một chút lại xông tới giết con gấu, nhưng chốc lát sau, cậu lại thất thần trực tiếp chạy tới bên cạnh Hồng Hùng Vương tự tìm cái chết.

[Tổ đội] Một Quả Dưa Hấu: Mày TM làm cái lông gì vậy!

[Tổ đội] Một Quả Cam: …

Miễn miễn cưỡng cưỡng làm xong nhiệm vụ Diệt Phỉ, cậu đã bị tên Tần Phong thối không hề lưu tình đạp ra khỏi đội.

Người thất tình là lớn nhất, Phương Phi sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn tắt game.

Dù sau quả thật chơi không vào, từ sau khi biết anh ta sắp trở về, trái tim liền liên tục không an phận nhảy loạn lung tung:Phương Phi dùng sức kiềm nén tâm tình, cùng xếp đống xếp gỗ của Cẩu Đản với hai đứa nhỏ.

Nhưng nhìn tình hình này, rõ ràng là hai thằng bé đang dỗ cậu chơi.

Vật vã chịu đựng đến bốn giờ, Phương Phi liền gấp rút bò vào phòng bếp làm cơm chiều.

Sự thật lại chứng minh, Phương Phi quả thực không có thiên phú trời cho, dù chỉ là loại nấu sẵn chỉ cần mang về bật bếp đun nóng hoặc lật qua lật lại xào vài cái nhưng vẫn không gây cái loại cảm giác khiến người ta vừa nhìn ngón trỏ liền động đậy.

Tiêu xanh vốn nên có màu sắc xanh biếc, vậy mà cậu xào thế nào sang màu xanh thẫm, sắp tiếp cận đến độ cháy đen.

Phương Phi thất bại ụ mặt ngó mấy món thức ăn, vô cùng cân nhắc rằng có nên quăng vào thùng rác rồi kêu thức ăn bên ngoài đem tới.

Nhưng đắt như vậy, ném thì rất đáng tiếc.

Đang sầu muộn, bỗng chợt nghe thấy tiếng gọi “papa” cực kỳ vang dội của Giang Cẩu Đản, theo sau là tiếng chạy bạch bạch bạch của bé hướng tới cửa, tâm Phương Phi lập tức nhảy lên, đột nhiên không thể bước nổi một bước.

Loáng thoáng nghe tiếng mở cửa, Phương Phi hồi hộp, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

“Mẹ con đâu? …”

“… Cô giáo…”

Tiếng nói càng lúc càng ngày, tất cả đều là tiếng hưng phấn của Cẩu Đản, “Thủy Thụy bảo dắt con đi xem Dê Vui Vẻ! Con ngày mai không muốn đi nhà trẻ đâu!”

Phương Phi bất chấp mấy món thức ăn không thành công trên bàn, tim đập càng nhanh, có loại cảm giác không thể thở.

Quả nhiên, miên man suy nghĩ hồi sau, trong lòng càng thêm rối loạn lung tung.

“Quả Cam Nhỏ, tại sao không ra đón tôi?” Âm thanh người nọ đầy ý cười từ cửa truyền tới.

Phương Phi ngẩng đầu nhìn về phía anh, cắn nhẹ môi dưới, nói không ra lời.

“Không muốn! Con muốn mang Cẩu Đản cùng đi…” Tiếng Ngô Vũ Thụy vang lên ngoài phòng bếp, Phương Phi dường như hơi tỉnh táo lại, mới chú ý phía sau Giang Tĩnh Viễn còn có hai tên nhóc thúi, một cô giáo đang định không quấy rầy bọn họ dắt Ngô Vũ Thụy đi.

Mặt Phương Phi phiếm phiếm đỏ, “Cô Ngô, cô tới đón Thụy Thụy sao?”

“À vâng…” Cô giáo nào đó kỳ đà người khác cũng rất ngượng ngùng, chỉ có thể lóng nga lóng ngóng ứng thanh.

“Cơm nước xong rồi…” Phương Phi đang nói lời khách khí liếc thoáng qua đống đồ ăn mình làm rồi ngừng bặt, trời ạ, quả thật là tự vạch áo cho người xem lưng!

“Ha ha…” Giang Tĩnh Viễn cười khẽ, Phương Phi bị anh cười khiến sắc mặt càng đỏ, hung hăng trừng mắt anh một cái, mập mờ lúc nãy nháy mắt không còn.

“Không cần đâu, ờ… có thể để Giang Thuần sang nhà tôi chơi không, ngày mai tôi trực tiếp dẫn tụi nhỏ tới nhà trẻ.” Cô giáo Ngô không biết vì sao khẩu khí tràn ngập hưng phấn, cô ấy thích Cẩu Đản đến thế? “Mặc kệ, con muốn Cẩu Đản! Con muốn Cẩu Đản!” Ngô Vũ Thụy đồng học còn kém không giãy lạch bạch duỗi chân dưới đất làm nũng.

“…” Thằng cu này rốt cuộc cũng bình thường một hồi.

“Vậy phiền toái cô giáo rồi.” Giang Tĩnh Viễn nhưng thật ra rất rõ ràng, dứt khoát đóng gói con trai nhà mình tặng người.

Giang Cẩu Đản hiển nhiên vô cùng hứng thú với cái thứ “thoát khỏi papa mama” ngủ bên ngoài, đến lúc ra cửa ngay cả đầu cũng không thèm xoay.

Cánh cửa két một tiếng đóng lại, mập mờ vừa biến mất lúc nãy dường như lại ngóc ngóc đầu lên, Phương Phi khẩn trương cả người khó chịu.

Giang Tĩnh Viễn cười bước tới gần, hai tay nắm chặt bờ vai cậu, đầu chậm rãi cúi, “Quả Cam Nhỏ, nhớ tới tôi không?”

“…” Phương Phi hơi run rẩy, môi Giang Tĩnh Viễn đã hạ xuống.

Phương Phi chỉ cảm thấy sống lưng tê dại một trận, thân thể run rẩy lợi hại hơn, đầu lưỡi Giang Tĩnh Viễn linh hoạt mở ra cánh môi cậu, tỉ mỉ mút hôn một lần, hôn đến tận khi cậu thở dốc hổn hển mới rời khỏi làn môi, nhưng vẫn ôm sít sao cậu vào trong ngực.

“Sao vậy, em dường như rất khẩn trương, nhớ anh đến thế à? Hay là có chuyện gì xảy ra?” Giang Tĩnh Viễn vỗ vỗ lưng cậu để cậu thuận khí.

Phương Phi thoáng chốc nghĩ tới chuyện Giang phụ, căng thẳng cứng đờ, cường ngạnh đẩy Giang Tĩnh Viễn ra, “Đi tìm chết đi, ai thèm nhớ anh!” Vừa nói vừa dùng tay áo hung hăng lau bên môi hai cái.

Giang Tĩnh Viễn sửng sốt, sắc mặt có chút không tốt, “Thật có chuyện gì sao?”

“Trời ạ! Có thể có chuyện gì chứ, anh bị điên hả!” Phương Phi xoay người, “Tôi, tôi đói bụng, nhanh kêu đồ ăn bên ngoài ăn đi.”

Giang Tĩnh Viễn cũng đã khôi phục sắc mặt, nhẹ giọng cười rộ trêu chọc cậu, “Kêu bên ngoài làm gì, Quả Cam Nhỏ không phải đã tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối cho anh sao?”

Vừa nói vừa ghé người sát bên cạnh cậu cúi đầu ngửi ngửi mấy món thức ăn vô cùng thê thảm, “Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.”

“Anh cút! Đồ tự kỷ cuồng! Ai chuẩn bị cho anh, tôi đây là tự làm tự ăn!” Phương Phi gầm to tiến tới che chắn mấy món ăn, “Tự mình ăn đấy!” còn trịnh trọng cường điệu thêm một lần.

“Được rồi… Nhưng anh sắp chết đói, em có thể cho anh ăn vài ngụm không.” Giang Tĩnh Viễn đáng thương nhìn cậu.

Phương Phi nhất thời mềm lòng, dù sao đồ gia vị vân vân cũng không phải do mình thả vào, ăn vô chắc hẳn không mắc bệnh đi.

Hai người bưng đồ ăn để lên bàn cơm bên ngoài, đối với thức ăn như vậy thật sự không biết có cảm tưởng gì không, bọn họ đều vùi đầu miệt mài ăn.

Nhưng Cẩu Đản lần đầu tiên không ở đây, Phương Phi nhiều ít có phần buộc tay buộc chân, ăn vào đồ ăn cũng không quá khó ăn cho lắm, trái tim bịch bịch nhảy mạnh.

Hôm nay, cảm giác có chút lạ lùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện