Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Cuồng Thất

00ee7584c7e8493bb882fde1d01fbb01e73da24c32dc1-gG14Js_fw658jpg

Mặt biển mênh mông, kéo dài như vô tận, từng đàn cá chuồn bạc trắng đua nhau bơi lội. Lưu Vân Thần giơ cái máy ảnh cũ lên, chụp gần hết cuộn phim mới dừng, dự định khi nào về tới đế đô sẽ mang đi rửa.

“Chúng ta chưa có được tấm nào chụp chung đâu á.” Ares bất mãn kháng nghị.

“Yên tâm, còn tấm cuối mà.” Lưu Vân Thần lắc lắc camera.

“Chờ chút!” Ares kéo một chiếc thang dưới khoang lên thay cho giá đỡ máy, sau đó tập hợp tất cả mọi người ra hết khoang thuyền, bao gồm cả Minh Xuyên còn đang mặc áo ngủ xộc xệch, tóc rối như tổ quạ, đầu óc mơ màng, cái gì cũng không biết đã bị lôi xềnh xệch ra ngoài

“Một, hai, ba, cheese!”.

Ai nấy đều cười lộ nguyên hàm răng.

Đương nhiên, ngoại trừ vị tướng quân vĩ đại của chúng ta. Kha Lôi thực sự rất hiếm khi chụp ảnh, chưa kịp điều chỉnh biểu tình đã “Tách” một cái, ảnh chụp xong.

Trên thuyền có rất nhiều sọt lớn, bên trong là cam lần trước vặt được ở đảo, max chua, được cái tươi, có mùi nắng tự nhiên.

Lưu Vân Thần đưa qua một ly nước chanh.

“Cảm ơn.” Kha Lôi tiếp nhận ly nước “Nếu tôi đoán không lầm thì đêm nay sẽ tới biển Mohler, nhất định phải nâng cao cảnh giác.”

“Biển Mohler, nghe đồn đó là nơi hải yêu thường xuất hiện?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Có hải yêu hay không thì chưa chắc, nhưng trong vài ghi chép, xác thực có thứ đã nuốt vô số thuyền đánh cá, thậm chí là cả quân đội hải quan.” Kha Lôi trả lời “Cho nên không thể xem thường.”

Lưu Vân Thần gật gật đầu nói: “Ừm.”

Ares hạ nửa buồm xuống, tốc độ thuyền chậm lại. Đang là ban ngày, bốn phía lại tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức vô hại. Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, điều này không có nghĩa là chặng đường kế tiếp sẽ thuận lợi mà ngược lại, có khi ở một góc nào đó, một mối tai họa ngầm đang dần xuất hiện.

Tối đến, Lưu Vân Thần lên đài quan sát, đổi ca cho Ares.

Trời đêm đen kịt, sao sáng lấp lánh, nhưng Lưu Vân Thần nào có tâm trạng đi ngắm cảnh. Cậu nắm chặt ống nhòm, không dám lơ là một phút. Hai tiếng trôi qua, đằng sau truyền tới tiếng bước chân, Lưu Vân Thần cảnh giác quay đầu lại, tay phải theo bản năng đặt lên con dao găm.

Kha Lôi giơ hai tay lên nói: “Đồng đội.”

“Tướng quân.” Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm “Tôi còn tưởng là quái vật.”

Kha Lôi: “…”

Quái vật? “Giờ này anh vẫn chưa đi nghỉ sao?” Lưu Vân Thần lại hỏi “Muộn lắm rồi.”

“Đã bắt đầu tiến vào khu vực nguy hiểm, có mỗi mình cậu gác đêm.”

Kha Lôi đứng ở bên cạnh cậu cảm thán: “Xem ra tinh thần khá ổn.”

“Tôi sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.” Lưu Vân Thần nghiêm túc.

“Đúng ra là mọi người cùng bảo vệ nhau.”

Kha Lôi lấy ống nhòm trong tay cậu “Đây mới là ý nghĩa của đồng đội.”

Lưu Vân Thần gật gật đầu, ngồi ở bên cạnh, tranh thủ lười biếng. Tướng quân Kha Lôi ở đây, sẽ không có nguy hiểm ngoài ý muốn nào phát sinh.

“Nghĩ gì đó?” Hồi lâu sau, Kha Lôi hạ ống nhóm, cùng Lưu Vân Thần mặt đối mặt.

Kha Lôi cong khóe miệng, khom lưng ghé sát vào người cậu: “Cậu lo sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Lưu Vân Thần không mở miệng, chỉ nhìn hắn. Đáy mắt tựa như ánh sáng của tinh tú, một thiếu niên an tĩnh, có chút yếu đuối, thật khiến người khác khó cưỡng.

Kha Lôi khẽ cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tướng quân.” Lưu Vân Thần khó khăn mở miệng, như dùng hết tất cả khí lực, cậu run rẩy đưa tay phải ra, nỗ lực nắm lấy rào chắn, đôi mắt lập tức tốc bị hắc ám bao phủ, ánh sáng đáy con ngươi cũng dần tan rã.

Kha Lôi vội ôm lấy thân thể đang ngã xuống: “Thần!”

Lưu Vân Thần nhắm mắt lại, rơi vào bóng đêm vô tận

Cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong giấc mộng, vẫn là chất lỏng ấm áp bao quanh người, vẫn thanh âm ấy, ôn nhu, ấm áp, vang lên bên tai, tựa như ánh mắt của mẹ trước khi ngủ, đôi mắt xanh biếc lại có vài phần bi thương và lo lắng.

Lưu Vân Thần mơ mơ màng màng vươn tay, muốn nắm lấy một chút ánh sáng.

“Cậu có thể nghỉ ngơi ở tại nơi này.” Một bàn tay nhẹ nhàng xoa trán cậu “Đến khi hết nguy hiểm hãy ra.”

Lưu Vân Thần cố nén một hơi, gắng sức ngồi dậy.

Bốn phía một mảnh tăm tối, toàn thân bị cầm cố, đau nhức không nhúc nhích được người.

Cách đó không xa có quầng sáng mờ nhạt,, Lưu Vân Thần ngơ ngác nhìn chằm chằm hồi lâu. Thần trí dần thanh tỉnh lại. Thì ra là một ngọn nến, một ngọn nến màu đen.

“Tỉnh rồi?” Kha Lôi ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi.

“Tướng… Tướng quân!”, Lưu Vân Thần hồi tưởng lại quá trình vừa rồi, mình đang đứng trên đài quan sát, sau đó tinh thần bắt đầu tan ra “Đây là nơi nào?”

Kha Lôi đút cho cậu ít nước: Mộng Cung

Dòng nước lạnh lẽo chảy qua cổ họng, cuốn đi cơn buồn ngủ và choáng váng. Lưu Vân Thần nhìn chung quanh, phát hiện nơi hoang vắng này là một … cung điện? Đèn chùm khảm thủy tinh trong suốt treo trên cao, vô số cây nến đang cháy nhưng ánh lửa không động đậy, không hơi ấm, căn bản không tồn tại.

Vách tường mọc đầy tường vi với hoa hồng đỏ, cứ cách vài bước lại thấy một bức tranh sơn dầu vẽ hình cái cửa, trông thật âm trầm và kinh khủng

“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Lưu Vân Thần hỏi, giọng khô khốc.

“Đây không phải thực cảnh.” Kha Lôi ra hiệu cho cậu nhìn qua “Mà là ảo cảnh.”

Ảo cảnh? Lưu Vân Thần có chút khiếp sợ với câu trả lời này. Thuận mắt nhìn qua liền thấy hai người chẳng biết từ lúc nào đã chuyển lên lầu hai, ngoài đại sảnh mỹ lệ, trống trải kia, một vũ hội không tiếng động đã mở màn. Các mệnh phụ phu nhân khoác lên người bộ cung đình phục sức hoa lệ, nắm tay bạn nhảy, cùng nhau xoay tròn.

“Là u linh sao?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Là mộng.” Kha Lôi trả lời.

Lưu Vân Thần mơ hồ: “Ý anh là chúng ta đang ở trong mộng của người khác sao?

“Là Mộng Ma trăm mắt – một trong những hải yêu ở Artie Kleine, có lẽ đây là nguyên nhân cắn nuốt mọi thứ ở vùng biển này.”

Kha Lôi đem túi đựng nước móc vào thắt lưng “Nó tạo ra một giấc mộng, sau đó cưỡng ép tất cả mọi người tham dự.”

“Vậy làm sao mới thoát được?” Lưu Vân Thần nhỏ giọng dò hỏi

“Không biết.” Kha Lôi lắc đầu.

“Không biết?”

“Cậu bị cảnh trong mơ dọa tỉnh à?” Kha Lôi hỏi.

Lưu Vân Thần suy nghĩ một chút: “Ác mộng có tính không?”

“Chiêu này đối với Mộng Ma vô dụng. Nó có trăm mắt, tức là đồng nghĩa cùng lúc có thể tạo ra một trăm giấc mộng, chúng ta thoát được mộng này cũng sẽ bị cuốn tiếp vào mộng khác, trừ phi  khiến nó hoàn toàn thanh tỉnh, bằng không, dù nó còn một mắt chưa tỉnh, chúng ta vẫn bị giam cầm như trước.”

Lưu Vân Thần hỏi: “Cho nên những người khác đang bị giam trong giấc mộng khác của nó?”

“Y Na cùng chỗ với chúng ra.” Kha Lôi nói “Tuy không biết chính xác ở chỗ nào nhưng lát nữa là tới.”

“Ừm.” Lưu Vân Thần suy nghĩ một chút, lại hỏi “Heca không ở đây sao?”

“Bị chuyển tới không gian khác rồi. Cho nên, để an toàn, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu phải đi sát tôi.”

Lưu Vân Thần gật đầu, một tay cầm dao găm, tập trung cảnh giác cao độ.

Nhìn biểu tình khẩn trương của Lưu Vân Thần, Kha Lôi ngắt một bông hồng trên tường, cắm vào trong túi áo cậu.

Lưu Vân Thần sửng sốt một chút, sau đó hua hua tay trước mặt anh, xác định xem có phải đã bị Mộng Ma cắn nuốt rồi không.

“Đừng lo lắng, mộng cảnh này tạm thời khá an toàn.” Kha Lôi cười cười nói “Uầy, Y Na tới.”

“Boss.” Y Na thở hồng hộc chạy lên lầu, toàn thân cô ướt đẫm, áo sơ mi dính sát thân..

Lưu Vân Thần quyết đoán cởi áo ngoài, khoác lên cho Y Na “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng qua là con quái vật chết tiệt kia tạo ra một cái hồ lớn.” Y Na vuốt nước trên mặt “Tôi phải lội qua.”

Một tiếng sét to đùng truyền đến, đại sảnh xa hoa sụp xuống, cuồng phong gào thét, Lưu Vân Thần hắt hơi một cái.

Y Na bực mình chửi bậy.

“Giấc mộng thứ hai?” Lưu Vân Thần hỏi.

Kha Lôi gật đầu: “Mộng này có vẻ không ổn.

Gần đó, trên núi phát ra ánh sáng xanh, là bầy thú đói.

“Vô dụng thôi.” Y Na giữ tay Lưu Vân Thần, cản cậu cầm súng đi ra “Đây là mộng, giết hết đám này thì nó sẽ tạo ra đám khác.”

“Phải làm sao?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Tôi qua điều khiển gió.” Y Na trả lời “Tốc độ gió đạt tới giới hạn nhất định có thể xé rách thời không. Nhóc cùng Boss cấp tốc rời đi, sau đó gắng đối phó Mộng Ma đang ngủ say.”

“Vậy còn cô?”

“Chỉ cần Mộng Ma tỉnh lại, hết thảy mộng cảnh sẽ biến mất.” Y Na nói “Hiểu chưa?”

Lưu Vân Thần gật đầu.

“Cẩn thận.” Kha Lôi tiếp lời “Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết phiền phức.”

Y Na đứng lên, từng quầng sáng nhỏ vờn quanh tay cô.

Trước đây, Lưu Vân Thần vẫn cho rằng Kha Lôi chỉ mang theo những người có sức chiến đấu nhất đẳng, bất quá, đi ngày càng lâu, càng nhiều dấu hiệu chứng minh đây giống một nhóm dị năng hơn. Ares thì một quyền đánh nát đầu con rùa khổng lồ, giờ đến lượt Y Na điều khiển gió.

“Chuẩn bị xong chưa?” Kha Lôi hỏi cậu.

Lưu Vân Thần gật đầu, nắm chặt tay phải anh, chăm chú nhìn Y Na.

Lốc xoáy xoay tròn mỗi lúc một nhanh thêm, mãi đến khi ngưng kết thành một vòng tròn ánh sáng chói mắt, xé toạch chân trời tạo ra một lỗ hổng.

Gió lớn vù vù thổi tới, Lưu Vân Thần gần như đứng không vững, Kha Lôi kéo tay cậu, chạy tới lỗ hổng, nhún chân nhảy bật lên, song song thoát khỏi giấc mộng.

“Khụ khụ!” Lưu Vân Thần ngã vào làn nước lạnh như băng, hai tay khua loạn xạ, vất vả mãi mới ngoi đầu ra khỏi mặt nước “Tướng quân, bốn phía rất an tĩnh.”

“Tướng quân!” Lưu Vân Thần vừa vùng vẫy vừa kêu lạc cả giọng. Trong cơn lốc lúc nãy, một lực đẩy rất lớn tách hai người ra khỏi nhau, cậu thậm chí không biết đây là thực hay là mơ.

“Tướng quân!” Lưu Vân Thần cả người cứng nhắc, đạp nước hết nổi, dựa vào bản năng sinh tồn, cố bơi về bãi biển đen kịt phía xa.

Chiếc thuyền quen thuộc mắc cạn trên bờ. Lưu Vân Thần lảo đảo bò lên bãi cát, xương cốt ngâm trong nước quá lâu như nhũn ra, đứng lên thôi cũng vạn phần khó khăn.

“Tướng quân!”

“Tướng quân!”

“Tướng quân!”

Thanh âm cậu phát ra ngày càng nhỏ, thở dốc liên tục, cổ họng như bị dao sắc khứa qua, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng cắn răng bò tới thuyền. Mỗi buồng, mỗi lối đều đi qua, nhưng không có bóng dáng của Kha Lôi hoặc của ai khác. Bình nước còn ấm, có thể xua đi khí lạnh nhưng không phá tan được cảm giác kinh khủng. Lưu Vân Thần uống nước xong, đặt ly xuống, ngực kịch liệt phập phồng, ép buộc bản thân tỉnh táo. Thuyền ở đây tức là thực cảnh, bởi vì Mộng Ma không có khả năng biết rõ từng chi tiết trên thuyền như vậy. Việc còn lại chính là đi tìm đầu sỏ gây nên mọi chuyện, đồng thời đánh thức nó.

Nghỉ ngơi một lát, Lưu Vân Thần gỡ súng trên tường xuống, quấn dây thừng quanh người, vững vàng đáp xuống bãi cát.

Khác với tiểu đảo trên mai con rùa, cái đảo này lớn đến thái quá, phần lớn bị rừng rậm bao trùm, trên mặt đất rớt lại lớp lá khô, đạp lên vang tiếng xào xạc.

Cành cây dưới ánh trăng tạo ra bóng ma quỷ mỵ.

Lưu Vân Thần mỗi bước đều thật cẩn thận.

Phía sau truyền lại tiếng “Tê tê”, Lưu Vân dừng lại tất cả động tác. Nếu cậu không nhầm thì đây là âm thanh tới từ một con rắn, hoặc là một con trăn.

Quanh năm sống trong rừng rậm nên hai mắt con trăn đã thoái hóa, con ngươi độc một màu trắng, chả ảnh hưởng chút nào đến việc nó săn mồi, lại còn giúp nó có gan xông lên tấn công con người.

Cái miệng nó mở lớn, toàn chất nhầy tanh hôi, tốc độ công kích nhanh vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng tốc độ Lưu Vân Thần còn nhanh hơn cả nó. Dao găm lóe lên, đâm mạnh vào phần thịt mềm dưới cằm, y chang một tia chớp. Máu phun tung tóe, cự xà gầm rú quật đuôi, muốn đập nát xương cốt cậu, Lưu Vân Thần cấp tốc rút dao, cầm dây mây, đu lên cao, tránh được công kích.

Con trăn nóng nảy, liên tục dãy dụa, quật đổ cây cối, toàn bộ san thành bình địa. Lưu Vân Thần cắm dao vào vỏ, vứt dây, nấp sau một thân cây bí mật, tiếng súng không báo trước đột ngột vang lên.

Lưu Vân Thần có chút ngoài ý muốn nhìn sang.

Sắc trời mờ sáng, Kha Lôi ngồi trên thân cây đối diện, nòng súng đen ngòm toát ra khói trắng.

“Tướng quân!” Lưu Vân Thần vui mừng khôn xiết.

Lại một viên đạn nữa bắn qua, phá nát tim con rắn, nó dần dần bớt dãy dụa, ngắc ngoải mãi mới hoàn toàn co lại, cứng ngắc.

Kha Lôi nhảy xuống, lấy tay tiếp thân mình Lưu Vân Thần “Vừa nãy nhóc biểu hiện tốt lắm.”

“Tôi tưởng anh còn bị giam trong mộng cảnh.” Lưu Vân Thần đem mặt vùi vào trước ngực Kha Lôi, nghẹn ngào “Có khi là … đáy biển.”

“Giờ vẫn chưa phải lúc vui mừng.” Kha Lôi vỗ vỗ lưng cậu “Tôi vẫn luôn ở trong rừng rậm này tìm Mộng Ma, giải quyết nó xong, cho cậu khóc trọn ba ngày ba đêm cũng được.”

Lưu Vân Thần lập tức đứng thẳng người: “Anh tìm thấy rồi?”

Kha Lôi gật đầu, kéo tay cậu đi vào rừng.

Dòng suối hiền hòa chảy trôi, bên rìa suối vô số cúc trắng nở rộ thành từng đóa lớn, bãi cỏ xanh mướt cao gần bằng người, đom đóm lượn lên lượn xuống như những vì tinh tú nho nhỏ, không khí tràn ngập hương hoa, giữa hai cây đại thụ có dây leo bện thành võng, phía trên phủ cánh hoa mềm mại, quả là một nơi lý tưởng để ngủ.

Lưu Vân Thần cảm thấy nếu đổi thành cậu, trong hoàn cảnh này, rất nguyện ý bám giường.

Trong Bách khoa toàn thư do Sơn Chí biên soạn, phần cuối có nhắc qua về Mộng Mơ, thuộc chuyên mục “Bí ẩn chưa có lời giải đáp”. Mà bởi vì chưa ai gặp nó nên tranh minh họa như tranh cho con nít, toàn vẽ theo sở thích cá nhân: một mỹ nhân đang ngủ, nằm trên đống kẹo bông, tóc vàng, suôn dài như thác nước. Bọn nhỏ thấy vậy nên đặt cho Mộng Ma cái biệt hiệu, Mộng Mộng công chúa, người đẹp ngủ trong rừng. Giờ phút này dòm con quái vật ngủ gần đó, Lưu Vân Thần  thật sự thấy liệt nó vào hàng bí mật vĩnh viễn cũng không có gì quá đáng. Bằng không, chả ai chịu được, nàng công chúa thời thơ ấu của mình lại ghê như vậy. Nó nằm đó, chả khác gì đống mỡ, tìm không thấy mồm với mũi, tai thì nhô ra hai cục lớn, toàn thân toàn là mắt, con nhắm, con mở, con khép hờ, mấy người mắc hội chứng sợ những gì lúc nhúc mà nhìn thấy chắc sùi bọt mép rồi ngất luôn.

“Tiếp theo làm gì đây?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Rất đơn giản.” Kha Lôi lên cò súng “Đau đớn là cách tốt nhất xua tan giấc ngủ.”

“Nhỡ nguy hiểm thì sao?” Lưu Vân Thần có chút lo lắng “Suy nghĩ kĩ rồi hãy làm.”

“Chỉ tỉnh mộng thôi, bản thân nó vẫn ổn.” Kha Lôi lấy lỗ tai quái thú làm mục tiêu “Đừng lo “

Lưu Vân Thần gật gật đầu: “Ừm.”

Kha Lôi quyết đoán mà bóp cò.

Đạn bắn mạnh ra, xoẹt qua tán lá, chuẩn xác trúng vào lỗ tai Mộng Ma.

Một tiếng thét bén nhọn truyền đến, lòng Lưu Vân Thần run lên, hai tay bịt chặt lỗ tai. Thế quái nào đống thịt hiền lành kia lại phát ra âm thanh chói tai như vậy, ghê rợn chả khác gì tiếng bảng cọ vào phấn hay tiếng dao sắc khứa vào thủy tinh.

Mộng đẹp bị phá hoại, Mộng Ma trăm mắt ngọ nguậy thân thể để giảm bớt đau đớn, tất cả các con mắt dần mở ra. Thình lình xuất hiện tiếng thét kinh hãi “Bịch” một phát, Ares từ trên trời rớt xuống, nằm trên mặt đất.

“Oa trời ạ!” Ares ngũ quan thống khổ “Boss, sao lại không đỡ người ta chứ?”

Kha Lôi lôi Lưu Vân Thần dậy, lặng lẽ kéo dài khoảng cách với hắn.

“Quần áo anh đâu mất tiêu rồi?” Nhìn tên đàn ông cao lớn khỏa thân trước mặt, Lưu Vân Thần sụp đổ.

“Tôi vừa tham gia một vũ hội thoát y.” Ares lồm cồm bò dậy “Hết thảy đều mê muội trước tôi, có hai tiểu thư còn cùng với tôi xé quần áo cho nhau.”

“Lẽ ra không nên đánh thức cậu mới phải.” Nhìn hắn ta đỏ bừng hai má, mắt sáng như đèn pha, Kha Lôi mặt đơ ra nói.

“Đương nhiên không phải như vậy.” Ares nghiêm túc tỏ rõ lập trường, sau đó yên lặng liếm liếm môi dưới, hoài niệm cảnh trong mơ. Từ khi thành niên đến nay, đây là lần hắn gần nữ sắc nhất, bọn họ còn cùng nhau múa nữa cơ! Đương nhiên rất rõ ràng “nữ sắc” ở đây không bao gồm Y Na với Natasha

“Boss!” Y Na ở phía xa gọi lại.

“Đi thôi.” Kha Lôi cầm tay Lưu Vân Thần tay, quay người ra khỏi rừng rậm.

Ares giật một cái lá lớn xuống làm khố, che đi bộ phận quan trọng đuổi theo.

Natasha đỡ Minh Xuyên, từ bãi cát đứng lên. Bọn họ vừa rồi bị vây ở sông băng, còn chút run rẩy.

“Heca phu nhân đâu?” Lưu Vân Thần gấp gáp.

“Nhóc dễ thương khỏi lo.” Cánh tay từ sau vòng lại, tiếng cười quen thuộc cất lên “Tôi ổn. Thỏ con của nhóc cũng ổn.”

Cái ôm không có độ ấm nhưng mềm mại làm Lưu Vân Thần nhớ tới mẹ.

Kha Lôi nhanh chân bước tới, lôi người từ trong ngực Heca ra, sắc mặt âm trầm: “Lên thuyền! Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, phòng ngừa Mộng Ma ngủ tiếp.”

Thuyền bị sóng đánh dạt vào bờ, may là không tổn thất. Ares căng buồm, lần thứ hai rời đảo.

Lưu Vân Thần ngồi trên giường, kéo ống quần lên kiểm tra cổ chân bị trặc, hơi sưng lên, bất quá không nghiêm trọng lắm, nhiều nhất hai ngày là khỏi.

“Cần đi tắm hơi không?” Heca đột nhiên hỏi cậu.

“Ở trên thuyền?” Lưu Vân Thần thấy mình như nghe lầm.

“Tất nhiên, không thì đâu? Về đế đô?” Heca giúp cậu xoa bóp vai “Đứa nhỏ đáng thương, mệt rã rời rồi hả.”

“Việc tắm rửa trên thuyền rất khó khăn.” Lưu Vân Thần nhắc nhở.

“Đừng quên, tôi còn một cái kết giới bên người.” Heca vói tay vào móc móc “Không chỉ có thể tắm hơi, còn có cả xà phòng thơm vị thiên nhiên … ể, cái gì đây, hình như là cục gạch lúc trước Sơn Chí cho nhóc á.”

“Xin lỗi phu nhân, lúc về trường tôi quên không nhận lại nó.” Lưu Vân Thần hoa cả mắt, Heca không ngừng lôi đồ vật ra ngoài, dây buộc tóc màu hồng phấn, băng ghế nhỏ, muối tắm, phao bơi, bàn chải cọ người cùng một cái bồn tắm cực lớn bằng gỗ.

“OK.” Heca đổ muối vào, sau đó vỗ tay, nước nóng từ trên đổ xuống, chả mấy chốc đã đầy bồn.

Lưu Vân Thần thấy như đang xem ảo thuật, đồng thời thấy ngờ ngợ, biến ra nước dễ vậy, mọi người còn lên bờ kiếm nước ngọt làm gì.

“Nhóc dễ thương, đừng nghĩ loạn.” Heca cười khanh khách “Chả ai tự nhiên biến ra cái gì cả, tôi làm sao mang đủ nước cho đám người chạy loạn khắp nơi đó được.”

“Xin lỗi, phu nhân.” Suy nghĩ bị nhìn thấu, Lưu Vân Thần ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Kế tiếp, nhóc cứ từ từ mà tắm rửa đi.” Heca quay lại kết giới, làm nốt chuyện trong mơ còn dở. Vừa rồi bị ném vào rạp hát trụy lạc cùng đám mãnh nam, cảm giác không tệ lắm. Lần sau có cơ hội quay lại hải vực này, nên cân nhắc tới chuyện thu Mộng Ma về làm sủng vật.

Thùng tắm trước mặt không ngừng bốc hơi nóng, ở trên biển mà nói, đây tuyệt đối là hàng xa xỉ. Phí của là không tốt, Lưu Vân Thần cởi áo ngủ, nhẹ nhàng tiến vào trong nước.

Cảm giác ấm áp tràn qua lồng ngực, đặc biệt thoải mái.

Đáng lẽ là thời gian yên tĩnh hưởng thụ, lại có người tới gõ cửa hết lần này tới lần khác.

“Ai đó?” Lưu Vân Thần mở mắt ra.

Kha Lôi vặn chốt cửa ra, tay bưng khay.

Lưu Vân Thần cùng hắn mặt đối mặt.



Kha Lôi khẽ cau mày.

“Là Heca phu nhân đưa cho tôi để thả lỏng.” Lưu Vân Thần giải thích.

“Sớm biết kết giới kia lợi hại vậy, tôi đã nhét vài thứ vào.” Kha Lôi đóng cửa lại, mùi muối tắm hương hoa hồng lần nữa lan tỏa khắp phòng “Y Na nấu canh gừng, tôi mang cho nhóc một chén.”

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần vươn tay, cuối cùng cũng xuất hiện vẻ lười biếng của một cậu ấm tập đoàn nổi tiếng.

“Bị thương nặng không? Hồi nãy thấy cậu đi hơi khập khiễng.”

“Trặc khớp thôi.” Lưu Vân Thần thu mình trong làn nước ấm “Sáng mai là ổn.”

Kha Lôi kiên nhẫn chờ cậu uống xong, nhận cái chén rỗng, phục vụ rất chu đáo đến tận răng.

“Chưa muốn ngủ thì tán gẫu chút ha.”

“Được.” Lưu Vân Thần dựa vào vách thùng “Nói chuyện gì đây?”

“Lúc tỉnh mộng, không thấy tôi, cậu nghĩ gì?”

“Nghĩ anh nhất định không xui xẻo như vậy.” Lưu Vân Thần trả lời “Dù sao rơi xuống biển cũng là khả năng xấu nhất, kém tắm như tôi còn lết được vào đến bờ, anh chắc chắn không vấn đề gì.”

“Nếu tôi vẫn bị nhốt trong mộng thì sao?”

Kha Lôi đầy hứng thú, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Vậy thì càng không cần lo lắng. Tôi đỡ mất công đi kiếm anh, trực tiếp đánh thức Mộng Ma là xong.”

“Một chút quan tâm nhau cũng không có.”

Lưu Vân Thần đính chính: “Này gọi là tỉnh táo phân tích tình huống.”.

“Vậy mà lúc trong rừng, người nào sắp khóc vậy nhỉ?” Kha Lôi dựa sát vào người cậu.

“Ai?” Lưu Vân Thần mặt đầy nghi hoặc.

Kha Lôi nhìn cậu vài giây, sau đó cười ra tiếng: “Đêm nay cậu làm tốt lắm.”

“Cám ơn đã khen.” Trên chóp mũi Lưu Vân Thần đọng lại một bong bóng nước

“Không đoán trước được lần nguy hiểm tới là lúc nào.” Kha Lôi khôi phục nghiêm túc “Cho nên phải tiếp tục bảo trì cảnh giác.”

Lưu Vân Thần gật đầu “Rõ!”

“Tắm tiếp đi.” Kha Lôi đứng lên, xoa xoa đầu cậu “Ngủ ngon, mơ thấy điều mình muốn.”

Mơ điều mình muốn.

Sau khi tắm rửa xong, Lưu Vân Thần nằm trên chiếc giường mềm mại, suy nghĩ coi mình muốn mơ cái gì, muốn mơ thấy ai.

Ở đế đô, bạn bè không nhiều, trường quân đội thì có Y Na học tỷ, Heca phu nhân, … còn có Kha Lôi tướng quân. Tuy lúc nào cũng trưng ra bản mặt than nhưng có anh ta trong mơ, nhất định an toàn.

Ôm chăn trở mình, Lưu Vân Thần nghĩ bậy nghĩ bạ rồi ngủ say, đại não vất vả mãi mới được thả lỏng, một đêm vô mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện