Editor: Cà ri

Giải trí Kinh Khải.

Thiệu Thi Nhã vừa mới tham gia hội tuyên bố xuất đạo, cũng chính là cuộc họp báo khởi động máy phim thần thượng 《 Tinh Quang 》, nhớ tới biểu hiện của mình trong hội tuyên bố vừa rồi, Thiệu Thi Nhã không nhịn được cong lên khóe môi, ở Kinh Khải cố gắng phấn đấu lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc cô xuất đạo.

Nghĩ tới lần này công ty định chế riêng phim thần tượng cho cô, trong bộ phim thần tượng này nam nữ chính cũng là tiểu sinh và hoa đán đang nổi tiếng của giải trí Kinh Khải, lần này cô đảm nhiệm vai nữ phụ thứ hai, nhân vật mười phần tốt đẹp, làm cô cảm giác được mình được công ty coi trọng, vốn ban đầu cô nên cảm thấy vui vẻ, nhưng lại nhớ tới cái cơ hội đánh mất kia thì cảm giác có chút không thoải mái, nhân vật《Tam Giới 》 của Phong Thần kia thật sự rất thích hợp với cô.

Lại nghĩ tới Tô An Ninh người đóng vai Thánh Nữ Vu tộc, trong lòng Thiệu Thi Nhã không khỏi dâng lên một chút cảnh giác.

Nhân vật Thánh Nữ Vu tộc không chỉ thích hợp với cô, cũng thích hợp với Tô An Ninh này.

Mà tình huống bây giờ chính là Tô An Ninh thắng được nhân vật này.

Cô không biết kỹ thuật diễn của đối phương thế nào, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Tô An Ninh thỉnh thoảng được lên đầu đề hot search Weibo, cô lại vẫn để ý, cô nghĩ nếu mình lấy được nhân vật này đến tay, nhất định sẽ không kém hơn so với Tô An Ninh.

"Thi Nhã." Một giọng nói vang lên bên tai Thiệu Thi Nhã, đánh gãy suy nghĩ của cô.

Thiệu Thi Nhã ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đại diện mình, lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Chị Trịnh."

Người phụ nữ trước mắt Thiệu Thi Nhã cũng là người đại diện kim bài của giải trí Kinh Khải, Trịnh Liên, nhưng không giống chính là dưới tay Trịnh Liên không chỉ có một nghệ sĩ là Thiệu Thi Nhã, trong tay cô ta còn còn có một nam một nữ ngôi sao nổi tiếng, Thiệu Thi Nhã là nghệ sĩ nhỏ nhất mà cô ta nhận.

"Biểu hiện hôm nay rất tốt, phía công ty cũng rất hài lòng." Trịnh Liên nhìn Thiệu Thi Nhã, nhịn không được khen nói.

"Cũng là chị Trịnh dạy tốt." Thiệu Thi Nhã nói, thái độ thành khẩn chân thành tha thiết, trong ánh mắt mang theo kính nể và tín nhiệm đối với Trịnh Liên.

Trịnh Liên nhìn phản ứng của Thiệu Thi Nhã, trong lòng đối với Thiệu Thi Nhã càng vừa lòng. Biết tiến biết lùi, tự nhiên hào phóng, lớn lên xinh đẹp, lại có khí chất...... Trịnh Liên thật sự rất vừa lòng với người mới trước mắt này, có thể từ trong nhóm người mới cùng năm trổ hết tài năng, khẳng định Thiệu Thi Nhã cũng có bản lĩnh của chính mình, nếu không cô ta cũng sẽ không trở thành nghệ sĩ dưới tay mình.

Nghĩ vậy, Trịnh Liên tiếp tục nói: "Bước đầu tiên bây giờ của em chính là diễn thật tốt bộ phim thần tượng này, tuy rằng không phải là đại chế tác gì, nhưng lại dễ dàng tích lũy nhân khí, chờ em có nhân khí, sau đó tài nguyên sẽ tự động đưa tới cửa, công ty rất coi trọng em, nếu không tốt, trong thời gian này chị sẽ để cho đàn anh đàn chị giúp em một chút, cho em có nhiều cơ hội lộ mặt."

"Tất cả em đều nghe theo chị Trịnh." Thiệu Thi Nhã cảm kích nói, bên trong vẻ mặt ẩn ẩn chút kích động, đàn anh đàn chị trong tay Trịnh Liên đều là minh tinh tuyến một, tài nguyên trong tay bọn họ rơi ra một ít cũng đủ để cho người mới cô tiêu hóa thật lâu, làm nghệ sĩ của Trịnh Liên thật sự không sai.

Trịnh Liên nhìn Thiệu Thi Nhã, mỉm cười gật đầu, cô thích nghệ sĩ nghe lời.

Một lát sau, Trịnh Liên liền mang theo Thiệu Thi Nhã tới phim trường.

Ngồi trên xe, Trịnh Liên cầm di động liên hệ với đạo diễn mình quen biết.

Thiệu Thi Nhã ngồi bên cạnh nghe, đem lực chú ý trở về trên di động của mình, không biết, hội tuyên bố ngày hôm nay có thành quả lớn thế nào? Sau khi vào Weibo, Thiệu Thi Nhã quả nhiên thấy nội dung động thái đầu đề Weibo chính thức của Kinh Khải có liên quan đến hội tuyên bố lần này, mà ảnh chụp ở hiện trường còn có một ít ảnh chụp riêng cô, phía dưới bình luận rất nhiều người đối với cô đánh giá.

Nhìn những bình luận "Thật xinh đẹp" "Có khí chất", lại đem giao diện chuyển tới Weibo của mình, nhìn số fan tăng lên, đáy mắt Thiệu Thi Nhã hiện lên đắc ý không dễ phát hiện.

Nhưng không tới một giây, ý cười trên mặt Thiệu Thi Nhã cứng lại.

"Khí chất người mới của Kinh Khải này với người mới Phong Thần có chút giống nhau a!"

"Lầu trên không nói tôi còn không cảm thấy đâu! Nhìn như vậy thật sự có chút giống nhau."

"Hắc hắc, tôi lại càng thích vị đoán mệnh Đại sư kia hơn, hai thân phận hợp lại với nhau thật manh manh a!"

"Rống, cảm giác vị kia của Phong Thần càng xinh đẹp hơn chút."

"......"

Nhìn chút bình luận đó, Thiệu Thi Nhã lập tức vào Weibo của Tô An Ninh, nhìn động thái mới nhất phát ra là một tấm ảnh sâu khấu ở studio, quần áo không đổi, mặt mộc, nhìn qua tươi mát thoát tục......

Tay Thiệu Thi Nhã cầm di động không khỏi nắm chặt lại, cảm xúc vui vẻ lúc nãy không cánh mà bay.

"Làm sao vậy? Mặt nhìn thật không vui." Trịnh Liên bên cạnh nói chuyện điện thoại xong, nhìn dáng vẻ ngây người của Thiệu Thi Nhã, không khỏi nói.

Thiệu Thi Nhã đem điện thoại của mình đưa tới trước mặt Trịnh Liên, nhỏ giọng nói: "Nhìn mấy cái này trong lòng không thoải mái."

"Em thật thành thật." Trịnh Liên kinh ngạc liếc mắt nhìn Thiệu Thi Nhã một cái, sau đó cầm lấy điện thoại Thiệu Thi Nhã nhìn xem.

Sau khi xem xong, Trịnh Liên lại rất bình tĩnh nói: "Mấy bình luận này em tạm thời không cần để ý, cái này có thể là thủ đoạn của Phong Thần."

"Thủ đoạn của Phong Thần?" Thiệu Thi Nhã kinh ngạc hỏi.

"Quan hệ của Phong Thần và Kinh Khải không quá tốt, mỗi lần ra phim truyền hình, có người mới đều một đường tranh đến cùng, cái này, lúc trước khi đàn anh và đàn chị của em xuất đạo cũng gặp qua." Trịnh Liên trả lời.

"Vậy người xuất đạo cùng năm với đàn anh đàn chị là ai?" Thiệu Thi Nhã mở miệng hỏi.

"Đối phương cũng phát triển thật không tồi, cùng năm với đàn anh và đàn chị của em là Tần Vũ và Đổng Lâm!" Trịnh Liên bất đắc dĩ nói, minh tinh cùng năm của hai công ty tư chất đều tốt nhất, rất khó giành chiến thắng, đôi bên đều phát triển vô cùng tốt, khó phân thắng thua!

Nghe vậy, Thiệu Thi Nhã im lặng.

Trịnh Liên liếc mắt nhìn Thiệu Thi Nhã một cái, tiếp tục nói: "Nếu chị đoán không sai mà nói, chắc là Phong Thần đã sớm biết sự tồn tại của em cho nên lúc này mới tìm một người như Tô An Ninh vậy tới đánh lôi đài với em. nhưng mà, theo chị thấy, chẳng qua cũng chỉ là đi lại theo con đường xưa của đàn anh đàn chị của em thôi."

"Chị Trịnh, chị cho rằng đối phương không phân cao thấp với em sao?" Thiệu Thi Nhã quật cường hỏi, cô lấy thành tích đứng đầu học viện điện ảnh Thủ Đô tốt nghiệp, cô không tin cùng tuổi có người có thể so với cô tốt hơn.

Trịnh Liên ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Thiệu Thi Nhã một cái, cô cũng không nghĩ tới lòng dạ âm thầm của Thiệu Thi Nhã rất lớn a.

Nhưng mà lòng dạ lớn cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất biết cố gắng.

Không đem chuyện này để trong lòng, Trịnh Liên giải thích nói: "Danh khí một người nghệ sĩ tăng lên không chỉ riêng dựa vào thực lực của chính mình, mà công ty quản lý sau lưng mới là quyết định căn bản, em gặp qua nghệ sĩ nào không có bối cảnh công ty mà có thể thành công danh toại chưa? Cho dù có, vậy cô ta nhất định ở nơi mà người khác không thấy trả giá lớn. Đương nhiên, thực lực cũng là một phần, sau này, em và Tô An Ninh trên mặt tài nguyên cũng sẽ cướp đoạt không ít, dưới sự xuất lực bằng nhau từ công ty mà nói, chỉ có thể dựa vào thực lực của hai người."

"Vâng." Thiệu Thi Nhã gật đầu nói, trong lòng lại đem Tô An Ninh cái tên ba chữ này ba ghi nhớ sâu trong lòng.

Trịnh Liên thấy thế, cũng không nói cái gì nữa, cầm di động của mình cũng vào Weibo của Tô An Ninh, nghiêm túc xem xét, càng xem lại càng kinh ngạc, Phong Thần lại từ chỗ nào tìm ra được một người mới như vậy?

Thiệu Thi Nhã cũng chú ý đến thần sắc biến hóa của Trịnh Liên, lại nhìn ảnh chụp trên di động của mình, không thể không thừa nhận, đối phương thật sự có thực lực so sánh với mình.

Nhưng mà, vậy thì sao, cô tin rằng, mình nhất định mạnh hơn so với cô ta!

Lúc Thiệu Thi Nhã đang suy nghĩ chắc chắn, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Trịnh Liên: "Kỹ thuật diện của Tô An Ninh này không tồi!"

"Chị Trịnh từ chỗ nào thấy được?" Thiệu Thi Nhã nhịn không được hỏi.

"Weibo chính thức của giải trí Phong Thần." Trịnh Liên nói.

Nghe vậy, Thiệu Thi Nhã vội vàng vào Weibo chính thức của giải trí Phong Thần, động thái đầu tiên đúng là một video mới.

Vừa ấn vào xem, rất nhanh Thiệu Thi Nhã đã bị thân ảnh màu trang đang nói trong đó hấp dẫn ánh mắt.

"Có Vu Nguyệt ta ở đây, ai dám xâm chiến Vu tộc ta?"

Khí thế mạnh mẽ theo lời nói từ trong miệng Tô An Ninh bật ra, cách một màn ảnh cô cũng có thể cảm giác được cỗ chi ý kiêng kị, chứ càng đừng nói tới người có mặt ở hiện trường.

Lại nhìn biểu hiện tiếp theo của Tô An Ninh, mỗi một hành động đều lộ hết phong thái của Thánh Nữ Vu tộc.

Nhìn Tô An Ninh trong video, trong mắt Thiệu Thi Nhã hiện lên một chút phức tạp, cô cũng không biết, nếu để cô đóng vai nhân vật Thánh nữ Vu tộc này thì cô có thể diễn ra khí thế như vậy hay không. Trên một điểm này, cô thừa nhận Tô An Ninh rất mạnh.

Xem xong video, trong lòng Thiệu Thi Nhã vẫn còn miên man phức tạp.

Khéo xuống thêm chút nữa, bình luận phía dưới quả thực khen ngợi Tô An Ninh như ong vỡ tổ.

"Wow! Xem xong thật sự làm người ta nhiệt huyết sôi trào! Quá soái!"

"Khốc! Khí thế mạnh mẽ!"

"Này mới là sắc thái của cường nhân a!"

"Người mới này có kỹ thuật diễn quá tốt! Thảo nào có thể nhận được nhân vật này."

"Mạnh! Tôi thích, đã liếm bình luận hơn trăm lần."

"Lầu trên năng lượng cao, mọi người cận thận trúng độc!"

"Tôi đã bắt đầu chờ mong phim truyền hình công chiếu, nhưng mà nhìn thời gian, ít nhất sang năm mới có thể công chiếu, không nên thử khẩu vị người khác như vây đi."

Nhìn chút bình luận đó, Thiệu Thi Nhã biết bọn họ nói tuyệt đối không khoa trương.

Lần đầu tiên, Thiệu Thi Nhã có cảm giác gặp được đối thủ, nhưng trên thực tế, cô không thích đối thủ như vậy, cô muốn mình chính là độc nhất vô nhị (có một không hai).

"Không cần quá để ý, tuy rằng người mới lần này của Phong Thần không sai, nhưng em cũng không kém." Trịnh Liên xem xong video, quay đầu qua thấy Thiệu Thi Nhã đang ngồi ngẩn ngơ, sợ Thiệu Thi Nhã nghĩ nhiều nên dặn dò một câu, người quen không thể thua trận, nhưng cô không muốn người mới dưới tay mình còn chưa chiến đấu mà đã chịu thua.

"Em biết rồi." Thiệu Thi Nhã gật đầu mỉm cười nói, kiêng kị trên mặt đối với Tô An Ninh vừa rồi hoàn toàn biến mất, nhưng ai cũng không biết trong lòng cô đã sớm chôn xuống một hạt giống.

*

Video được đăng lên, số fan trên Weibo Tô An Ninh lại một lần nữa kéo lên, Tô An Ninh ở phim trường chỉ cảm thấy một cỗ linh lực hoàn toàn mới tràn vào trong người, mà số lượng linh lực này không hề nhỏ.

Kết quả là Tô An Ninh ở đoàn phim vẫn luôn cẩn thận không trật bánh xe thất thần một lát.

Nhưng chính là thất thần như vậy, lại bị Đinh Giang ngồi trước máy quay phát hiện.

"Tô An Ninh, cô đang nghĩ cái gì mà thất thần? Cô bây giờ đang đóng phim!" Tiếng hô của Đinh Giang trực tiếp vang vọng toàn bộ phim trường.

Trong sân Tô An Ninh cũng nhanh chóng hoàn hồn, nhìn hoàn cảnh bây giờ của mình, điều chỉnh lại suy nghĩ, nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, đột nhiên thất thần."

Nhìn thái đồ thành khẩn của Tô An Ninh, biểu tình trên mặt Đinh Giang cũng hòa nhã một chút, xua tay nói: "Nghỉ ngơi 5 phút, một màn này, lần nữa tiếp tục."

Đinh Giang ra lệnh một tiếng, tổ đạo cụ trong sân nhanh chóng di chuyển đạo cụ về chỗ cũ, các diễn viên cũng bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Tô An Ninh cũng về vị trí của mình trong khu nghỉ ngơi.

"Không có việc gì, chẳng qua chỉ NG một lần mà thôi, biểu hiện lúc trước của em rất tốt." Làm một người đại diện làm hết phận sự, Tả Lập nhanh chóng đến an ủi.

"Vâng." Tô An Ninh trả lời đơn giản một câu, cô chỉ là bị một cỗ lớn linh lực làm cho ngốc mà thôi.

"Còn nữa, tính cách ở phim trường của Đinh Giang đạo diễn chính là như vậy, em cũng đừng để ý." Tả Lập tiếp tục nói, sợ Tô An Ninh bởi vì lần đầu NG này mà làm cho khiếp đảm, phải biết rằng biểu hiện lúc trước của Tô An Ninh rất tốt đó!

"Em biết." Tô An Ninh nhìn thoáng qua Tả Lập trả lời, sau đó chuyển nội dung nói: "Anh Tả, trên Weibo có động thái mới gì sao?"

"Có sao?" Tả Lập mờ mịt nói, sau đó cầm di động mở Weibo lên, vừa mở lên xem, quả thực nhìn thấy phía Weibo chính thức của Phong Thần đăng tải video màn quay chụp đầu tiên của Tô An Ninh.

Cái này... động tác của giải trí Phong Thần không khỏi quá nhanh đi!

Nhìn video này, Tả Lập cũng không biết mình nên phản ứng như thế nào.

Tăng danh khí của nghệ sĩ, không phải hắn người đại diện này lên làm sao?

Không được, hắn không thể lạc hậu, Tả Lập quyết tâm muốn nghĩ ra cách tuyên truyền thật tốt cho Tô An Ninh, như vậy hắn mới giống người đại diễn có tác dụng.

"Thế nào?" Tô An Ninh hỏi.

"Là công ty giúp em đăng video tuyên truyền." Tả Lập hoàn hồn, trả lời.

"Thì ra là thế." Tô An Ninh lẩm bẩm nói.

"Làm sao em biết trên Weibo khả năng có động thái mới?" Tuy thanh âm của Tô An Ninh nhỏ, nhưng Tả Lạp đứng rất gần Tô An Ninh, cho nên vẫn có thể nghe thấy lời Tô An Ninh nói.

"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến hỏi một chút mà thôi." Tô An Ninh mười phần bình tĩnh đáp lời, hoàn toàn không nhìn ra một tia khác thường.

"À." Tả Lập đáp lời, tiếp nhận đáp án này, nhưng mà trong lòng hắn lại cảm giác có chỗ nào đó có vấn đề.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Đinh Giang gọi Tô An Ninh qua tiếp túc quay chụp, Tả Lập lập tức đem nghi ngoặc vừa rồi ném ra sau đầu.

Tới gần giữa trưa, Tô An Ninh rốt cuộc đem suất diễn của mình quay chụp xong, tạm biệt đoàn làm phim xong, Tô An Ninh và Tả Lập cùng nhau tới Cung Thiếu Niên.

Lúc Tô An Ninh tới Cung Thiếu Niên, Tô An Tân còn chưa tan học.

Đứng bên ngoài lớp Tae Kwon Do, Tô An Ninh xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn biểu hiện của Tô An Tân.

"Bụp... bụp..." Lúc Tô An Ninh nhìn từ xa vào, Tô An Tân đang cùng một học sinh nam khác so chiêu, điều quan trọng là, hai người đánh ngang tay, cứ như vậy đứng ở giữa sân đánh nhau, học sinh vây xung quanh cũng ba ba vỗ tay cổ vũ, quá đã rồi!

Ngay cả huấn luyện viên Tae Kwon Do đứng bên cạnh cũng vô cùng hứng thú nhìn, hắn vậy mà không biết trong lớp của mình có hai hạt giống tốt như thế, xem ra, đến lúc tham gia thi đấu không phải là không có tuyển thủ.

Tô An Ninh nhìn, trong lòng thật sự kinh ngạc, không phải là áp lực đối với Tô An Tân, mà là kinh ngạc đối với đứa bé đang so chiêu với Tô An Tân.

Tô An Tân dưới sự huấn luyện của cô, thân thủ không tính là cao siêu, nhưng so với những đứa bé cùng tuổi thì xa xa dẫn đầu, hôm nay vậy mà lại cùng một học sinh nam khác đánh nhau khó phân thắng thua.

Ánh mắt chuyển qua nhìn học sinh nam kia, đôi mắt Tô An Ninh ám ám, thứ nó học không giống với Tô An Tân, trong chiêu thức mang theo sự sắc bén, tuyệt đối không phải trong mấy ngày mà học thành

Gia đình bình thường sẽ để cho đứa nhỏ nhà mình học mấy cái đó sao? Xem ra, thân phận đứa bé này chắc không đơn giản...

Trong lúc Tô An Ninh đang suy nghĩ, huấn luyện viên Tae Kwon Do đã hô "ngừng" một tiếng.

Thanh âm vừa dứt, Tô An Tân và học sinh nam kia lập tức ngừng lại, cả hai cúi chào nhau.

Sau đó, huấn luyện viên Tae Kwon Do nói vài câu rồi cho tất cả giải tán.

Vừa dứt lời, có mấy học sinh trong lớp hưng phấn đi thu dọn đồ đạc, sau khi Tô An Tân thu dọn xong ra khỏi lớp, rất nanh đã thấy bóng dáng của Tô An Ninh, xoát một tiếng vọt tới, gắt gao ôm chặt Tô An Ninh gọi: "Chị."

"Xem ra em học rất tốt." Tô An Ninh đương nhiêu cũng nhìn ra Tô An Tân không dùng chiêu thức cô dạy nó, nhưng có lẽ bởi vì nó học qua võ công, lên bước chân linh hoạt mười phần, lúc luyện Tae Kwon Do cũng mười phần nhẹ nhàng.

"Dạ dạ." Tô An Tân tự hào gật đầu, một đối mắt đối với Tô An Ninh toàn là quấn quýt.

"Đi thôi, chúng ta trước đi ăn cơm." Tả Lập đứng bên cạnh nhắc nhở, nhìn đã có người nhìn về phía Tô An Ninh trong lòng căng thẳng, tuy rằng danh khí của Tô An Ninh còn chưa lớn, nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ.

Nghe vậy, Tô An Ninh liền dắt tay đi ra ngoài.

Ba người vừa mới đi đến trước cửa lớn, phía sau liền truyền đến tiếng gọi lớn của một đứa bé: "Tô An Tân!"

Nghe thấy có người gọi, Tô An Tân quay đầu lại, nhìn thấy người gọi mình, khinh ngạc nói: "Thiệu Thư Dương?"

"Cậu đi ăn cơm sao? Tôi với cậu đi cùng nhau đi?" Thiệu Thư Dương hưng trí bừng bừng nhìn Tô An Tân nói, nó không nghĩ tới Tô An Tân vừa mới tới không lâu lại có thể cùng nó không phân thắng thua, cái này làm cho nó vẫn luôn không có đối thủ cảm thấy thật hưng phấn.

Tô An Tân không trả lời ngay, quay đầu nhìn về phía Tô An Ninh.

Tô An Ninh thấy thế, nhìn thoáng qua Thiệu Thư Dương, Tô An Ninh gật đầu, Tô An Tân cần có bạn, Thiệu Thư Dương này là lựa chọn không tồi.

Nhận được câu trả lời của Tô An Ninh, Tô An Tân vui vẻ chạy tới nắm lấy tay Thiệu Thư Dương, hai đứa như anh em tốt đi theo phía sau Tô An Ninh.

Đoàn người nhanh chóng đi tới nhà ăn gần đây.

Chọn món xong, Tô An Ninh nhìn thoáng qua hai đứa bé líu ríu trước mặt rồi thu hồi tầm mắt, cần lấy di động chơi tiếp.

Thừa dịp có thời gian, cô liền ở trên Weibo đoán chữa đi! Bởi vì chuyện đoán chữ này, mà Weibo của cô rất láo nhiệt, đối với fan tăng lên cũng có giúp đỡ nhất định.

Ngay lúc Tô An Ninh đang chậm rãi đoán chữ, bỗng nhiên cảm giác được có vài tầm mắt nhìn trộm về phía bên này, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, tầm mắt xoát một cái nhìn về phía xa xa, vừa vặn thấy mấy người mặc âu phục màu đen nhìn chằm chằm về phía Thiệu Thư Dương bên cạnh Tô An Tân.

Thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên người Thiệu Thư Dương, mấy người kia rốt cuộc là địch hay bạn đây?

Rất nhanh, đồ ăn được mang lên, một nhóm bốn người rất nhanh chóng đem đồ ăn trên bàn quét sạch.

Ăn xong, đi ra ngoài nhà ăn, Tô An Ninh nhìn về phía Thiệu Thư Dương bên cạnh: "Em muốn đi chỗ nào? Cần chị đưa về nhà sao?"

"Chị Tô, em có thể đến nhà chị không?" Thiệu Thư Dương nhìn về phía Tô An Ninh cười tươi rói lấy lòng.

"Vậy mấy người đằng sau kia là người nhà của em sao?" Tô An Ninh nói, ý bảo Thiệu Thư Dương quay ra đằng sau nhìn.

Thiệu Thư Dương theo hướng Tô An Ninh bảo nhìn lại, sắc mặt chợt thay đổi: "Không phải."

Nói xong câu đó, Thiệu Thư Dương lập tức lấy di động ra gọi vào một số điện thoại, đi đến một bên đè thấp giọng nói: "Chú hai, có người theo dõi cháu!"

"Cháu ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lành lạnh, kỳ diệu lại làm Thiệu Thư Dương an tâm.

"Cháu ở nhà ăn bên cạnh Cung Thiếu Niên."

"Người bên cạnh đâu?"

"... Bị cháu lừa về rồi." Thiệu Thư Dương ngượng ngùng nói.

"Tìm chỗ có nhiều người, đợi." Bỏ lại một câu đơn giản này, người bên kia di dộng nhanh chóng cúp máy.

Nói chuyện điện thoại xong, Thiệu Thư Dương có chút khẩn trương nhìn Tô An Ninh nói: "Chị Tô, đợi lát nữa Chú Hai của em sẽ tới đón em, mọi người có thể ở lại cùng em ở chỗ này không?"

Tô An Ninh nghe vậy nhìn thoáng quá Thiệu Thư Dương, sau đó nhìn về phía Tả Lập: "Anh Tả, anh giúp em đưa An Tân về nhà, em ở lại cùng nó, rồi đợi lát nữa anh lại quay lại đón em!"

"A, được." Ban nãy Tả Lập cũng không nghe thấy Thiệu Thư Dương nói gì trong điện thoại, nên cũng không nghi ngờ cái gì, dẫn theo Tô An Tân trực tiếp lái xe đi.

Chờ xe nghênh ngang mà đi, Tô An Ninh nhìn về phía Thiệu Thư Dương khẩn trương bên cạnh nói: "Chúng ta đến bên kia ngồi đợi."

Thiệu Thư Dương gật gật đầu, đi theo Tô An Ninh đến cửa hàng đồ uống bên cạnh ngồi xuống.

Tô An Ninh mua hai ly đồ uống, đem một ly trong tay đẩy về phía trước mặt Thiệu Thư Dương nói: "Đừng nghĩ quá nhiều."

"Dạ." Thiệu Thư Dương nhìn gương mặt lãnh đạm của Tô An Ninh, trong lòng kỳ lạ lại bình tĩnh lại, cảm giác thế nhưng giống như đối với Chú Hai giống nhau.

Khi hai người yên tĩnh chờ đợi, mấy người trốn ở phía xa lại âm thầm thì thầm nói chuyện.

"Có muốn ra tay không? vừa nãy tao thấy thằng quỷ nhỏ kia gọi điện thoại, sợ là nó gọi người tới đây."

"Nhưng chỗ này có nhiều người."

"Đợi lát nữa lái xe đi qua, chúng mày lao xuống đem người bắt lên xe là được."

"Bên cạnh nó còn có một đứa con gái."

"Chẳng qua chỉ là một con nhóc mà thôi, đừng nói mày không đối phó được?"

"......"

Mấy người nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ra tay.

Lên xe, mấy người chậm rãi lái xe lại gần chỗ hai người Tô An Ninh và Thiệu Thư Dương.

Xe ngừng lại cách chỗ Tô An Ninh không xa.

"Hành động." Ra lệnh một tiếng, cửa xe bị mở ra, hai người mặc âu phục màu đen đeo kính râm vọt xuống, phóng thẳng đến chỗ Thiệu Thư Dương.

Nhìn thấy hai người mặc đồ đen, sắc mặt Thiệu Thư Dương trắng bệch, túm chặt quần áo Tô An Ninh, nhưng một giây sau, lại buông ra, nó không thể liên lụy tới Chị Tô được.

Ngay lúc Thiệu Thư Dương cho rằng bản thân mình nhất định sẽ bị bắt đi, Tô An Ninh bên cạnh nó động.

Bụp hai tiếng, hai người mặc đồ đen trực tiếp đã bị quật ngã xuống đất.

Thiệu Thư Dương nhìn một màn này, miệng lập tức mở thật to, Chị Tô này... Quá lợi hại đi? Thân thủ Tô An Tân tốt như vậy, nhất định là học từ chỗ Chị Tô đi?

Hai người trong xe nhìn thấy hai người bên ngoài bị quật ngã, ánh mắt nhìn Tô An Ninh trở nên vô cùng hung ác, sau đó nói với hai người đồng bọn đang nằm trên đất kêu rên nói: "Đi mau!"

Đã không bắt được, về sau có thể nghĩ cách khác, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là rút lui, không thể bị người ta bắt được.

Hai người ngã trên đất nghe được tiếng kêu, nhanh chóng muốn từ trên mặt đất bò dậy.

Nhưng người vừa mới đứng lên, xoát một cái lại ngã xuống mặt đất.

Đúng lúc này, một chiếc xe ở cách đó không xa ngừng lại.

Nhìn thấy xe, Thiệu Thư Dương lập tức kích động nói với Tô An Ninh: "Chị Tô, Chú Hai của em đến rồi!"

Nghe được lời này, sắc mặt hai người trên mặt đất trắng nhợt, động tác càng thêm vội vàng, nhưng kết quả vẫn giống như trước.

Phía xa, hai người trên xe nhìn thấy bóng dáng xuất hiện ở hiện trường, oán hận nhìn thoáng qua hai người còn chưa quay lại đây, giẫm ga một cái chạy như bay rời đi, hai người kia vận khí không tốt, bọn họ cũng không có biện pháp.

Nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất, hai người trên mặt đất cũng không giãy giũa nữa.

Nháy mắt tiếp theo, nhìn thấy rõ bóng dáng phía trước, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Theo tầm mắt của hai người, Tô An Ninh nhìn lại, một bóng dáng cao lớn đập vào tầm mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện