Edit: Nhan Nguyệt Yên

Beta: Sên

Tô An Ninh ở phía trước, Cận Sầm ở phía sau cùng nhau bước ra từ phía dưới đèn led định vị, hai người đã sớm không còn " thân mật " như lúc chụp hình nữa.

Cận Sầm thấy Tô An Ninh chụp xong thì lập tức trở nên lạnh nhạt, trong ánh mắt xẹt qua một chút cảm xúc khác thường.

Suy đoán lúc trước của hắn đúng là chính xác, Tô An Ninh thật sự đang trốn tránh hắn? Nhưng tại sao? Nghĩ tới đây, khóe miệng hơi cong lên không rõ ràng.

"Hôm nay hai người phối hợp rất tốt." Giám đốc bộ phận quảng cáo của Tinh Quang Châu Bảo nhìn hai người, sau khi khen sau xong thì tiếp tục nói: "Nếu như đã chụp hình xong rồi, cùng đi ăn một bữa cơm chứ?"

"Công ty lát nữa còn có chút việc, không có thể ở lại đây lâu được." Cận Sầm nhìn thoáng qua Tô An Ninh, từ chối.

"Vậy có cơ hội hẹn cậu lần sau vậy." Giám đốc bộ phận quảng cáo cũng không để bụng, lúc nãy ông ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Một lát sau, Lục Tầm với Tả Lập cũng đã đến hiện trường.

Nhìn thấy hai người quay chụp xong, lập tức đến bên cạnh của hai người.

"Thế nào rồi?" Cận Sầm nhìn thấy vẻ mặt vội vội vàng vàng của hai người, không khỏi hỏi.

"Phóng viên đang chờ ở bên ngoài." Lục Tầm trả lời Cận Sầm, sau đó nhìn Tô An Ninh nó: "Chị Tô, hôm nay chị thật xinh đẹp."

Là thật sự, thân mặc đầm dự tiệc màu trắng, cộng thêm trang sức làm từ trên xuống dưới lấp lánh, Tô An Ninh lúc này thật sự tỏa sáng, đôi mắt Lục Tầm không thể không bị hấp dẫn.

"Phóng viên?" Tô An Ninh nghe Lục Tầm nói, nhịn không được nhắc lại một lần, nhớ đến kinh nghiệm mấy lần tiếp nhận phỏng vấn, cô biết phóng viên thật sự là những người không thể chọc, nếu như không cẩn thận, không có gì cũng bị bọn họ nói thành có gì.

"Đúng vậy, cho nên lát nữa phải cẩn thận, phóng viên giống như đang nhằm vào em vậy." Tả Lập cũng nói, nghĩ đến tên tuổi của Cận Sầm, cũng biết lí do những phóng viên này bám chặt không tha.

"Tôi không thành vấn đề." Cận Sầm nói, ánh mắt nhìn thẳng Tô An Ninh.

Tô An Ninh quay đầu lại, thấy ánh mắt của Cận Sầm như có ý tứ khác, bình tĩnh thu hồi lại ánh mắt.

Sau khi hai người thay quần áo thường ngày, nhóm người Tô An Ninh với Cận Sầm ra khỏi công ty quảng cáo, ở lối ra vào không xa có phóng viên đang chờ, vừa thấy hai người, các phóng viên rục rịch.

"Hôm nay hai người chụp hình tiến triển sao rồi?"

"Poster đã làm xong, sắp tới sẽ công bố." Cận Sầm mở miệng đáp.

"Nghe nói lần này hai người đại ngôn là seri tình nhân, lúc nãy trong lúc chụp poster có cảm giác gì khác không?" Phóng viên hỏi, chỉ thiếu không có hỏi thẳng hai người có xẹt ra lửa tình hay không, từ cái bữa tin đồn của Cận Sầm chiếm tiêu đề mấy ngày sau đó thì bọn họ mới biết Cận Sầm rốt cục được bao nhiêu người săn đón, bây giờ không dễ gì tìm được cơ hội.

Phóng viên giải trí bọn họ có câu, không có tin tức, có thể sáng tạo tin tức.

"Có." Cận Sầm trả lời ngắn gọn một chữ, mà chữ này khiến bọn phóng viên thích như điên, vội vàng truy hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

"Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước dạt lên bờ." Cận Sầm cười như không cười nói: "Kĩ thuật diễn của Tô An Ninh đã khiến tôi mở rộng tầm mắt."

Cận Sầm nói hết, khóe miệng của các phóng viên không khỏi co giật một cái, là chơi bọn họ sao?

Đánh tay đôi không lại với tên cáo già này, các phóng viên ở trong lòng suy nghĩ, mang sức chú ý chuyển qua Tô An Ninh ở bên cạnh: "Tô An Ninh, đối với nhìn nhận của Cận tổng, cô có cảm giác gì?"

"Tôi còn có rất nhiều chỗ phải học tập Cận tổng, sau này tôi sẽ cố gắng học tập thêm nữa, không phụ sự nâng đỡ của công ty và Cận tổng đối với tôi." Tô An Ninh trả lời máy móc.

Tô An Ninh vừa trả lời xong, trong lòng của các phóng viên ở hiện trường có một cảm giác, Tô An Ninh chắc chắn không biết mà chuẩn bị trước lời thoại nói thẳng ra như vậy đâu ha!

Ở bên cạnh, trong lòng Tả Lập với Lục Tầm âm thầm khen Tô An Ninh và Cận Sầm, chính là muốn cho đám phóng viên này bó tay, miễn cho mỗi ngày đều tạo tin đồn gây chú ý.

Sau đó, các phóng viên lại hỏi thêm nhiều câu hỏi, hai người Tô An Ninh và Cận Sầm lần lượt làm lơ bỏ đi.

Đến cuối cùng, hai người tách ra lên xe của mình rời khỏi, lúc này, các phóng viên mới phát hiện, bọn họ thật sự không có lấy được một chút tin tức có ích nào từ trong trong miệng hai người, ngoại trừ, poster của hai người đã chụp xong.

Cuối cùng các phóng viên chỉ có thể đưa tin tức như thế này.

An Ninh với Cận Sầm chụp xong poster của Tinh Quang Châu Bảo, chờ ảnh đẹp#

An Ninh với Cận Sầm hợp tác vui vẻ, Cận Sầm khen kĩ thuật diễn của Tô An Ninh giỏi#

Tinh Quang Châu Bảo ra lò, yên lặng chờ quảng cáo chi tiết#

Sau khi tin tức lan truyền ra không lâu, không ít fan đối với Cận Sầm và Tô An Ninh biểu hiện vô cùng mong chờ.

Buổi tối hôm đó, Tinh Quang Châu Bảo càng gấp rút in ra các loại poster khác nhau phân phát cho các cửa tiệm, mỗi cửa tiệm tối đó tự mình treo lên ở bên ngoài tủ kính.

Thậm chí, công ty Tinh Quang Châu Bảo đã đặt poster này lên màn hình khổng lồ ở bên ngoài công ty.

Poster vừa tung ra, các phóng viên chụp được, đưa tin lên mạng.

Sau khi tin đưa lên mạng chưa lâu, trên mạng bắt đầu điên cuồng lan truyền poster này.

Cả người Tô An Ninh khoác đầm dạ hội, trang sức lấp lánh, xinh đẹp như công chúa.

Cận Sầm toàn thân vest đen, tương ứng với Tô An Ninh màu trắng, tạo thành một cặp.

Hai người đối mặt đứng cách xa nhau, thâm tình nuông chiều như ẩn như hiện ở trong ánh mắt khiến người ta nhịn không được muốn chìm đắm.

Có một loại tình yêu, gọi là tình yêu lãng mạn của người khác.

Coi poster, tâm trí nhiều người như vô thức bị hút vào.

Sau khi thưởng thức hai người đủ rồi, ánh mắt của mọi người bắt đầu trực tiếp đặt lên bộ trang sức trên người của Tô An Ninh với chiếc nhẫn tinh xảo ở trong tay Cận Sầm.

Mộng ảo? Đúng là y như cái tên nha!

Không chỉ người đẹp, trang sức này cũng rất đẹp nữa!

Nhiều người nhìn chăm chú vào poster rất lâu cũng chưa hoàn hồn.

Đặc biệt là phụ nữ, hoàn toàn bị trang sức lấp lánh ở trên người của Tô An Ninh hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.

Phụ nữ yêu cái gì? Đương nhiên là trang sức, đặc biệt là trang sức giống như mộng ảo.

Ngay lập tức có nhiều người đến cửa hàng lân cận hoặc gọi hotline của công ty Tinh Quang Châu Bảo để nghe ngóng tin tức về bộ trang sức này.

Lập tức, công ty bố trí người xuống cửa tiệm đều trở nên quá tải, không chỉ là khách hàng mới, còn có nhiều khách cũ, đón tiếp rất nhiều khách hàng đến ủng hộ, doanh số liên tiếp tăng vọt, các cửa tiệm dưới trướng của công ty Tinh Quang đều báo tin tức bán hàng chạy.

Nhận được phản hồi tốt như vậy, lãnh đạo cấp cao của công ty Tinh Quang rất vừa ý với việc này, sự tức giận về việc Uông Tuyết khăng khăng chọn Tô An Ninh cũng không còn nữa, còn ở trong cuộc họp yêu cầu bỏ nhiều tiền vào quảng cáo.

Rất nhanh chóng, mấy cái poster kia không chỉ là dán ở trong mỗi Đế Đô, mà các cửa tiệm có liên quan đến Tinh Quang Châu Bảo trên toàn quốc nội trong hai ngày ngắn ngủi đều đổi các poster hoàn toàn mới.

Tô An Ninh với Cận Sầm hai cái tên này với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đã đi vào tầm mắt của hàng ngàn người.

Đặc biệt là Tô An Ninh, tên tuổi của Cận Sầm vốn nổi rồi, cái poster này chẳng qua là để hắn dệt hoa trên gấm thôi.

Mà Tô An Ninh thì không giống như vậy, dựa vào poster, khiến cho tên tuổi của cô càng tăng lên một bậc, trực tiếp nhất chính là số fan trên weibo, vượt qua mười triệu fan.

Tô An Ninh biết trước tiên, không phải do người khác nói, mà là do cô cảm giác được một luồng linh lực khổng lồ xông thẳng vào trong cơ thể cô, trong chốc lát có hơi chịu không nổi, khiến cho cơ thể cô mềm nhũn khụy xuống.

"Chị, chị sao rồi?" Nhìn thấy Tô An Ninh mềm nhũn ngồi trên sô pha, mặt mày trắng bệch, Tô An Tân gấp gáp hỏi.

"Không sao, chỉ là đột nhiên có hơi choáng váng thôi, An Tân, em lấy giúp chị một ly nước đi."

Nghe vậy, Tô An Tân lập tức chạy vào trong bếp.

Tranh thủ lúc này, Tô An Ninh vận công để linh lực ở trong cơ thể bắt đầu hấp thụ tinh luyện linh lực mới đi vào này.

Dần dần, đợi sau khi linh lực hòa hợp, sắc mặt của Tô An Ninh đã tốt lên nhiều.

"Chị, nước đây." Tô An Tân lúc này đã mang nước đến, trong mắt đã hơi ươn ướt, nhìn Tô An Ninh đầy lo lắng.

"Ừ." Nhận lấy, Tô An Ninh từ từ uống một ngụm, sau đó nhìn Tô An Tân nói: "Chị không sao."

"Chị, có phải là công việc quá mệt không? Nghe nói làm ngôi sao rất mệt, không có thời gian nghỉ ngơi." Tô An Tân nhịn không được thì thào nói.

"Chị có học võ làm sao mệt được, lúc nãy chẳng qua là ngoài ý muốn." Tô An Ninh lắc đầu nói: "Em nhìn chị bây giờ không phải là khỏe rồi sao, nếu em còn lo lắng, chúng ta thử mấy chiêu?"

"Không cần, chị vẫn nên về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi! Ngày mai em đến trường tìm Thiệu Thư Dương so tài" Tô An Tân cười cười, lập tức nói: "Chị, bữa trước em đánh thắng Thiệu Thư Dương rồi, gần đây ngang cơ với cậu ây đấy."

"Ngang cơ?" Tô An Ninh ngạc nhiên nói.

"Thiệu Thư Dương nói là chú hai cậu ấy dạy cho cậu ấy, chú hai Thiệu kia có phải cũng là một cao thủ hay không?" Tô An Tân tò mò nói.

"Chắc vậy!" Trong đáy mắt của Tô An Ninh lướt qua một tia bất ngờ, cô không nghĩ tới Thiệu Thư Dương thật sự đánh ngang cơ với Tô An Tân, nhưng, bây giờ có thể vượt qua, sau thì chưa chắc, bây giờ An Tân còn chưa luyện ra nội lực, đợi thời cơ chín mùi, trong cơ thể An Tân có nội lực, Thiệu Thư Dương muốn đánh ngang cơ với Tô An Tân cũng khó à.

"Không nói nữa, chị mau đi về phòng nghỉ ngơi đi!" Tô An Tân thấy sắc mặt của Tô An Ninh vẫn còn hơi trắng bệch, trực tiếp thúc giục.

"Ừ." Tô An Ninh gật đầu, mau chóng trở về phòng, cô cần mang linh lực mới nhận được của hôm nay tiêu hóa hết.

Đợi sau khi Tô An Ninh vào phòng, Tô An Tân chậm rãi trở về phòng mình, bấm điện thoại gọi cho Thiệu Thư Dương.

"An Tân? Trễ vậy còn tìm tớ có việc gì không?" Thiệu Thư Dương hỏi, biểu cảm mang theo hưng phấn, trễ vậy rồi, có bạn còn thức, thật tốt.

"Chị tớ lúc nãy sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, còn xém té nữa, tớ lo cho chị ấy." Tô An Tân thấp giọng, trong giọng điệu mang theo lo lắng.

"Chị của cậu không phải là rất giỏi sao? Sao mà bị vậy?" Thiệu Thư Dương ngạc nhiên nói.

"Tớ để chị ấy về phòng nghỉ ngơi rồi, tớ rất lo cho chị, làm ngôi sao rất mệt, tớ không muốn chị ấy làm."

"Đừng lo, chị cậu rất giỏi, sẽ không sao đâu." Thiệu Thư Dương nói chắc chắn: "Hơn nữa chị cậu chọn làm ngôi sao, chắc chắn là rất thích công việc này, tự cậu không phải cũng nói sau này muốn làm cảnh sát sao?"

"Ừ." Tô An Tân gật đầu, bị Thiệu Thư Dương nói như vậy, trong lòng cậu đã yên tâm hơn một chút.

Hai người lại tán gẫu một lát thì cúp máy, Tô An Tân nhón chân đi đến trước phòng của Tô An Ninh, bình tĩnh lắng nghe một lát lâu sau khi không nghe thấy tiếng động, lúc này Tô An Tân mới quay về phòng mình.

Ở chỗ khác, sau khi Thiệu Thư Dương cúp điện thoại, thì nhận được ánh mắt của chú hai ở bên cạnh.

"Là Tô An Tân tìm con?" Thiệu Tử Hằng hỏi thẳng.

"Dạ, cậu ấy nói cậu ấy lo lắng cho chị gái, tối nay hình như chị cậu ấy bị bệnh hay sao đó" Thiệu Thư Dương trả lời.

Tô An Ninh bị bệnh?

Thiệu Tử Hằng khẽ cau mày, không hỏi gì nhiều, nói với Thiệu Thư Dương một câu "Đi ngủ đi ", rồi đứng dậy đi về phòng mình.

Ngày thứ hai.

Hai bên đang đi trên đường Thiếu Niên Cung thì gặp nhau.

Lần đầu Tô An Ninh thấy Thiệu Tử Hằng đưa Thiệu Thư Dương đến, mặc dù bất ngờ nhưng cô vẫn bình tĩnh gật đầu chào.

Sau khi tiễn hai đứa đến lớp, lúc Tô An Ninh chuẩn bị về, Thiệu Tử Hằng kêu cô lại.

"Có việc gì?" Tô An Ninh nghi ngờ nhìn Thiệu Tử Hằng vừa gọi mình.

"Hôm qua An Tân gọi điện thoại nói cô bệnh rồi, có liên quan gì đến bệnh của ông nội tôi không?" Nhờ phúc của Tô An Ninh, cơ thể của ông nội Thiệu càng ngày càng khỏe, cũng có thể ra ngoài chủ trì đại cục, tất cả phải cảm ơn Tô An Ninh đang ở trước mặt này, hơn nữa, cơ thể Tô An Ninh với ông nội gắn kết chặt chẽ, hắn cũng không muốn Tô An Ninh có chuyện gì.

"Không có gì." Nghe Thiệu Tử Hằng nói, Tô An Ninh có hơi bất ngờ, nhớ đến ánh mắt buồn bã của Tô An Tân tối qua, có hơi bất lực, tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

"Ừ." Thiệu Tử Hằng thấy sắc mặt của Tô An Ninh hồng hào, thoạt nhìn không giống như có chuyện.

Chốc lát, hai người nhìn nhau không nói gì.

Sau đó, Tả Lập thấy lâu quá mà Tô An Ninh vẫn chưa đi ra, nhịn không được đi vào thì nhìn thấy tình huống này, thấy Tô An Ninh với Thiệu Tử Hằng đứng chung với nhau, trong lòng nhảy dựng, kế đó đảo mắt nhìn xung quanh một lát, thấy không có người để ý chỗ này, mới thở phào trước, nói với Tô An Ninh: "Thời gian không còn nữa."

Sau đó quay qua nói với Thiệu Tử Hằng: "Thiệu tổng, chúng tôi đi trước."

"Ừ." Thiệu Tử Hằng ra dấu gật đầu, sau đó nhìn Tô An Ninh với Tả Lập đi ra cửa, cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất ở cửa, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Nhớ lại một màn lúc nãy, trong lòng luôn có một cảm giác kì lạ.

Mỗi lần ở cùng Tô An Ninh, luôn có một giọng nói nhắc nhở anh ta, gần Tô An Ninh một chút...

Con ngươi thâm sâu, Thiệu Tử Hằng trấn chỉnh tinh thần, chắc là gần đây hắn quá mệt mỏi rồi.

Bên này, sau khi lên xe, Tả Lập nhịn không được hỏi Tô An Ninh một câu: "Giữa em và Thiệu tổng không có cái gì đó chứ?"

"Anh ám chỉ cái gì?"

"Ví dụ như yêu đương gì đó." Tả Lập thấp giọng, lúc nãy nhìn thấy hai người nhìn nhau như vậy, cảm giác thật sự là một cặp trời sinh.

"Đây là lần thứ ba chúng em gặp mặt." Tô An Ninh nói, tất nhiên là đang nói Tả Lập nghĩ nhiều rồi.

"Được, vậy thì anh yên tâm, chỉ cần sau này em muốn yêu đương gì đó với ai, nhớ nói trước với anh, để anh chuẩn bị tốt gì đó, nhưng mà, bây giờ em mới ra mắt, nói chuyện yêu đương sớm cũng không tốt." Nghe thấy Tô An Ninh nói, Tả Lập hiểu đúng là mình nghĩ nhiều rồi, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở.

"Yên tâm, ít nhất trong mười năm, em không có ý định đó." Tô An Ninh nói thẳng.

"Mười....mười năm?" Nuốt nước bọt, Tả Lập ngạc nhiên nói, mặc dù đôi khi tuổi tác của ngôi sao nữ trong giới giải trí là bí ẩn, nhưng ngôi sao nữ hơn ba mươi tuổi mà không có ý định yêu đương, Tả Lập nghĩ Tô An Ninh là người đầu tiên: "Có phải là em mắc chứng ghét đàn ông...gì đó không?"

"Anh cứ cho là vậy đi!" Tô An Ninh lướt mắt nhìn Tả Lập, không mặn không nhạt nói.

"Chẳng trách!" Tả Lập nhỏ tiếng thì thầm, Tần Vũ, Cận Sầm hay Thiệu Tử Hằng, ba tên này nhìn chỗ nào cũng là đàn ông cực phẩm, vậy mà lúc Tô An Ninh đối diện với họ mặt không đỏ tim không loạn, bây giờ xem ra, đúng là An Ninh có chứng ghét đàn ông nha!

Lát sau, Tả Lập lại không nhịn được mà lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của Tô An Ninh.

Thấy Tả Lập đang ở đó tưởng tượng, Tô An Ninh nhịn không được nói một tiếng: "Không phải nói còn có việc sao? Sao anh còn không lái xe đi?"

"Ừ, lái liền." Tả Lập gật đầu, lập tức đạp ga, xe khởi động chạy đi.

Xe nhanh chóng dừng lại ở cửa lớn của Kinh Khải, sau khi ra dấu chứng minh, một hàng người đi vào phòng hóa trang ở phía sau đại sảnh Kinh Khải.

Vừa vào đến cửa, lại thấy phòng hóa trang lúc này đang bận rộn.

Có nhân viên công tác nhìn thấy hai người Tô An Ninh với Tả Lập, vội vàng kéo hai người vào chính giữa: "Cô Tô cô có thể thay đồ trước được không, sau đó ngồi ở chỗ này chờ một chút, thợ trang điểm giúp người khác trang điểm xong, sẽ qua đây liền."

"Ừ." Tô An Ninh gật đầu, kế đó cầm quần áo đi vào phòng thay đồ ở bên cạnh, lúc đi ra ngồi thẳng vào chỗ nhân viên công tác chỉ.

Đợi một hồi, nhìn thấy ở bên cạnh có người từ từ trang điểm rồi, mà Tô An Ninh vẫn còn chưa làm gì hết.

Trong lòng Tả Lập cảm thấy không ổn rồi.

Người của Kinh Khải đây là ra oai phủ đầu với Tô An Ninh sao?

Tả Lập nhìn đồng hồ ở trong tay, sắc mặt thay đổi có hơi khó coi, Kinh Khải thật sự hiếp người quá đáng.

Ngay vào lúc Tả Lập chuẩn bị nổi điên, có một thợ trang điểm vội vàng đi tới.

"Tô An Ninh đúng không? Tôi đến giúp cô trang điểm."

Nói xong, thợ trang điểm này trực tiếp bắt đầu chuẩn bị trang điểm.

Chỉ là cô ta mới động tay, thì bị Tả Lập thẳng thừng ngăn cản.

"Anh làm cái gì? Kéo dài thời gian anh bồi thường được sao?" Thợ trang điểm đó trừng mắt nói với Tả Lập.

Vào lúc này, cửa phòng hóa trang bị mở ra, một nhân viên công tác vội vàng đi vào nói: "Thời gian công bố sắp đến rồi, mọi người nhanh lên."

Nhân viên công tác vừa nói xong, các diễn viên ở trong phòng hóa trang xong thì vội vàng đứng lên sửa soạn.

Thợ hóa trang lúc này giống như không bình thường, hét lớn: "Muốn trang điểm thì trang điểm, không muốn trang điểm thì đừng trang điểm."

"Thái độ của Kinh Khải các người chính là thế này? Không thoa kem nền bôi thẳng phấn lên mặt?"

"Tôi tốt bụng giúp các người trang điểm, các người đây là chê tay nghề của tôi sao? Nếu như nói vậy, tại sao không tự mang thợ trang điểm tới, người của Phong Thần đến Kinh Khải của chúng tôi làm giá sao?" Giọng của thợ trang điểm càng lúc càng lớn, có nhiều người ở trong phòng trang điểm nhìn về phía Tô An Ninh với Tả Lập, nhỏ tiếng bàn tán.

"Không trang điểm nữa." Vào lúc Tả Lập và thợ trang điểm kia cãi tới bế tắc, Tô An Ninh nói thẳng, thành thục lấy sợi dây ở bên cạnh, cột tóc mình lên thành đuôi ngựa, sau đó nhìn Tả Lập nói: "Anh Tả, anh thấy thế này được không?"

Nghe vậy, ánh mắt Tả Lập chuyển sang da thịt láng mịn nhẵn nhụi của Tô An Ninh, gật đầu: "Đúng là vẻ đẹp tự nhiên khó mà có được!" Thà là không trang điểm, còn hơn để người khác làm hỏng.

Lúc này, có một nhân viên công tác mở cửa, lập tức nói: "Tô An Ninh, đến lượt cô vào hội trường rồi, nhanh lên."

Một câu nói, lập tức phá vỡ căng thẳng trong phòng trang điểm.

Tô An Ninh dùng ánh mắt bình tĩnh liếc thợ trang điểm một cái sau đó mới đi ra khỏi phòng trang điểm.

Thợ trang điểm ngây người tại chỗ, trong đầu đều là ánh mắt lạnh lùng như băng của Tô An Ninh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện