Trước đây, trong những buổi họp, Thi Hảo đều sẽ ngồi bên cạnh Lương Tây Kinh.
Trong hầu hết các cuộc họp, sau khi Lương Tây Kinh nghe xong những nội dung chính trong báo cáo của những quản lý, anh đều sẽ tập trung hết sự chú ý của mình về phía Thi Hảo.
Lúc nhìn thấy Thi Hảo mơ màng, không tập trung hoặc đang làm việc khác trong lúc họp, thậm chí là ngủ gật, anh cũng đều cảm thấy rất thú vị.
Khi Thi Hảo nhận ra ý nghĩa khác trong câu nói này của Lương Tây Kinh, khóe môi của cô không kìm được mà cong lên.
Đột nhiên, cô phát hiện ra rằng sau khi hai người chia tay, Lương Tây Kinh trở nên rất biết cách ăn nói.
Vui được một lát, Thi Hảo không nhịn được mà hỏi: [Tổng giám đốc Lương, buổi sáng anh đã ăn kẹo rồi sao?]
Lương Tây Kinh mím môi: [Anh chưa có dịp để ăn.]
Thi Hảo: [Ồ.]
Cô chợt nhớ ra, hình như văn phòng của Lương Tây Kinh đúng là không có kẹo. Bản thân anh không thích ăn đồ ngọt.
Hai người nói chuyện phiếm được một lúc thì cuộc họp bên phía Thi Hảo đã kết thúc rồi, cô cũng trở nên bận bịu nên không còn để ý đến anh nữa.
Bên phía Lương Tây Kinh cũng vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, anh bận bịu đến mức thậm chí không có thời gian để ăn trưa đúng giờ.
Khi Thi Hảo nhìn thấy tin nhắn của anh lần nữa là lúc mà cô tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Lương Tây Kinh gửi cho cô một bức ảnh bữa trưa trong văn phòng của anh lúc một giờ mười phút. Thi Hảo phóng to đồ ăn trong ảnh ra xem, sau đó lại ngước mắt lên nhìn đồng hồ, cô cử động ngón tay: [Bận rộn đến vậy sao?]
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng có lẽ Lương Tây Kinh đang bận nên không có kịp thời trả lời cô.
Thi Hảo cũng không quá để tâm, tự mình xử lý công việc trong tay, hôm nay cô muốn tranh thủ tan làm sớm một chút.
Không quan tâm đến thứ gì khác, cô chỉ tập trung làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi Thi Hảo hoàn thành xong công việc cấp bách thì cũng vừa đúng lúc đến giờ tan làm.
Trên điện thoại hiện ra mấy tin nhắn chưa đọc.
Thi Hảo nhấp vào tin nhắn để đọc, lúc ba giờ hơn Lương Tây Kinh có trả lời tin nhắn trước đó của cô và nói rằng có lẽ chiều nay anh thực sự không thể đến đón cô tan làm được rồi, bởi vì anh đột xuất có một chầu đi ăn vào tối nay.
Thi Hảo không hề có một chút gì gọi là ngạc nhiên.
Thứ hai hàng tuần luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của Lương Tây Kinh, nếu anh có thể đến đón cô thì đó mới là điều kỳ lạ.
Về điểm này, Thi Hảo hiểu rất rõ.
Sau khi trả lời Lương Tây Kinh bằng một biểu tượng cảm xúc, Thi Hảo do dự một chút, sau đó cô dứt khoát làm trước luôn phần công việc của ngày mai.
Một mình tan làm về nhà đúng giờ cũng khá là nhàm chán.
Đến khi Thi Hảo làm xong công việc rồi tan làm lần nữa thì đã là tám giờ tối.
Các đồng nghiệp của cô cũng đang lần lượt chuẩn bị ra về.
Vừa đi ra khỏi văn phòng thì điện thoại của Thi Hảo hiện lên một tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Em đang làm gì vậy?]
Cô không nói với Lương Tây Kinh rằng cô ở lại công ty tăng ca.
Thi Hảo chớp chớp mắt, thắc mắc hỏi: [Không phải anh đang đi ăn sao?]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Thi Hảo cười nói: [Tổng giám đốc Lương, sao ngay cả khi đang đi ăn anh cũng làm việc riêng thế?]
Lương Tây Kinh nhìn một cặp đôi ngồi xéo ở phía đối diện, anh cúi đầu xuống trả lời tin nhắn của Thi Hảo: [Anh nhớ em.]
Thi Hảo ngơ ra một lúc, cô rất bất ngờ trước câu nói yêu thương đột ngột này của anh.
Cô cầm điện thoại trong tay, không muốn để mình tỏ ra quá nhiệt tình nên lạnh lùng trả lời lại: [Ồ!]
Lương Tây Kinh không nói nên lời, anh chỉ mỉm cười bất lực.
Đột nhiên, có một người ngồi cùng bàn nhận thấy sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của anh nên tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Lương đang cười gì vậy?"
Lương Tây Kinh cất điện thoại vào rồi bình thản nói: "Tôi nhìn thấy một tin nhắn rất thú vị."
Nghe anh nói vậy, mọi người cùng quay lại nhìn mặt nhau, không kìm được tính tò mò, muốn hóng chuyện nên hỏi: "Anh và thư ký Thi có chuyện gì vậy?"
Hầu hết mọi người trên bàn ăn đều đã thấy qua Thi Hảo, video tối qua hầu hết bọn họ cũng đều đã xem qua rồi. Mặc dù có một số người không phải thấy được trên Weibo nhưng chung quy vẫn là đã nhìn thấy rồi.
Lương Tây Kinh nhìn cái người đặt câu hỏi đó một cái: "Anh cảm thấy là có chuyện gì?"
Nghe câu này, có một số người mỉm cười một cách khó hiểu.
Với họ, tổng giám đốc và thư ký thì còn có thể xảy ra chuyện gì? Hầu hết những tin đồn bí mật mà họ nghe được đều là những câu chuyện về tổng giảm đốc và thư ký.
Điều khiến họ cảm thấy lạ là đến Lương Tây Kinh cũng không thể thoát được cảnh này.
Lương Tây Kinh biết mọi người đang nghĩ gì, anh trầm giọng nói: "Như trong video đã nói." Anh nhìn lướt qua mọi người, bất ngờ nói: "Tôi đang theo đuổi cô ấy."
"Hả?" Có người vô cùng kinh ngạc: "Theo... Anh đang theo đuổi thư ký Thi sao?"
Vẻ mặt của Lương Tây Kinh rất bình tĩnh: "Có vấn đề gì sao?"
Nói xong câu đó, anh lại bổ sung thêm: "Cô ấy đã từ chức ở tập đoàn Lương Thị được vài tháng rồi."
Mọi người ai nấy cũng đều quay mặt lại nhìn nhau, họ dường như đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Ngay lúc mọi người đang hoài nghi, lo lắng, Cận Thanh Trạc đang ngồi bên cạnh hóng chuyện bỗng lên tiếng bày trò: "Ông cụ có biết chuyện này không?"
Lương Tây Kinh liếc anh ấy một cái nhưng anh hiểu ý định của anh ấy: "Ông ấy rất thích Thi Hảo."
Mọi người trong bàn ăn đều ngỡ ra… Thì ra việc Lương Tây Kinh theo đuổi Thi Hảo, Lương Hanh đã biết chuyện và cũng không hề ngăn cản.
Mọi người bất giác nhớ lại trong suốt mấy tháng nay, quả thực không còn nghe thấy tin đồn Lương Hanh sắp xếp đối tượng xem mắt cho Lương Tây Kinh nữa. Xem ra ông ấy đã biết Lương Tây Kinh thích Thi Hảo nên đã ngầm đồng ý để hai người đến với nhau.
Trong nháy mắt, khi mọi người trong bàn ăn nhắc tới Thi Hảo lần nữa, thái độ của bọn họ đã thay đổi rất nhiều.
"Vậy thì chúng tôi chúc tổng giám đốc Lương nhanh chóng theo đuổi được thư ký Thi."
"Vậy lần sau tổng giám đốc Lương đi ăn với chúng tôi có thể dẫn theo thư ký Thi được rồi chứ?"
"..."
Mọi người bàn tán xôn xao, khóe môi của Lương Tây Kinh cong lên: "Tôi sẽ cố gắng."
Sau cuộc trò chuyện này, Cận Thanh Trạc liếc nhìn người ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ: "Cậu định cảm ơn tôi như thế nào đây?"
Lương Tây Kinh: "Cậu vừa về nước tôi đã sắp xếp ngay một bữa ăn cho cậu rồi, đây còn không tính là lời cảm ơn à?"
Cận Thanh Trạc: "..."
Đây là kiểu cảm ơn gì, anh ấy không hề có chút hứng thú gì với bữa tối này.
Lương Tây Kinh mỉm cười, anh chỉ qua bên kia: "Người đó đến từ Giang Nam."
Cận Thanh Trạc nhướng mày lên, hiểu ý anh.
Năm ngoái, Lương Tây Kinh đã mua một mảnh đất ở đây, anh dự định sẽ xây một biệt thự Trung Quốc kiểu dáng cách tân ở thành phố Giang. Kiểu biệt thự này ở Giang Nam có rất nhiều nhưng ở thành phố Giang lại khá ít.
Mà người đến bữa ăn hôm nay lại là ông chủ từ Giang Nam đến để thảo luận về việc đầu tư.
Cận Thanh Trạc nhìn anh một cái: "Lúc trước nói chuyện thấy thế nào?"
Lương Tây Kinh: "Cũng không tệ."
Cận Thanh Trạc gật đầu rồi lại hỏi về những tình hình khác.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn diễn ra không ngừng, mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ.
Họ vừa trò chuyện vừa uống rượu, lúc bữa ăn kết thúc, Lương Tây Kinh đã uống rất nhiều rượu rồi nên giờ anh có hơi say.
-
Mặt khác, Thi Hảo đợi được một lát nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh nên cô đành đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, cô nói chuyện với Ôn Ỷ một chút.
Nói chuyện xong, Thi Hảo lấy cuốn sách đang đọc dang dở ra đọc tiếp.
Cô đang đọc sách thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
Thi Hảo nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong vài giây rồi chậm rãi bắt máy lên: "A lô."
Giọng nói của Lương Tây Kinh xen lẫn với tiếng gió trong đêm được truyền qua đầu dây bên cô, giọng nói anh trầm ấm và quyến rũ, nghe vào cảm thấy rất gợi cảm: "Em vẫn chưa ngủ à?"
Thi Hảo cảm thấy anh đã biết mà còn cố tình hỏi, cô im lặng một chút rồi nói: "Ngủ rồi."
Lương Tây Kinh: "Hở?"
Thi Hảo: "Em lại bị anh đánh thức nữa rồi."
"..."
Lương Tây Kinh nhất thời không nói nên lời, sau đó giọng nói trầm ấm của anh cười lên, âm thanh gợi cảm ấy truyền vào trong tai Thi Hảo: "Vậy bây giờ anh cúp máy nhé, cho em ngủ tiếp?"
Ở nơi mà anh không nhìn thấy Thi Hảo đang cong môi lên, có chút tức giận nói: "Anh cố tình à?"
Lương Tây Kinh mím môi, hạ cửa kính xe xuống, để làn gió cuối thu ùa vào trong xe.
Dường như chỉ có như vậy thì anh mới có thể tỉnh táo lại một chút.
“Thi Hảo.” Anh nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa kính xe rồi gọi tên cô.
Thi Hảo nghe thấy giọng nói rõ ràng là có vấn đề của anh, cô giơ tay lên xoa xoa lỗ tai: "Gì vậy? Có phải anh lại uống say rồi không?"
Lương Tây Kinh: "Có một chút."
Thi Hảo cau mày lại, cực kỳ không tán thành nói: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Hỏi xong cô mới biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Lương Tây Kinh giải thích: "Bữa ăn hôm nay có rất nhiều người."
Anh trò chuyện và uống với mỗi người một ly thì tự khắc cũng thành uống nhiều.
Thi Hảo ừm một tiếng, cô đứng dậy đi ra ban công hóng mát, giọng cô nhỏ nhẹ hỏi: "Anh còn đang trên đường về nhà sao?"
“Ừ.” Lương Tây Kinh xoa xoa thái dương: “Anh vừa đi về.”
Thi Hảo nhìn qua đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bảo dì nấu cho anh ly trà giải rượu đi."
Ở biệt thự, chỉ cần là Lương Tây Kinh muốn thì dì sẽ qua đó chăm sóc cho anh.
Chỉ là hầu như là mọi lúc, anh cũng không cần đến dì.
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh nói: "Nấu không được."
“Tại sao?” Thi Hảo hỏi.
Bây giờ chưa đến mười giờ, theo lý mà nói thì dì vẫn có thể đến đó được. Về điểm này, Thi Hảo nắm rất rõ.
Lương Tây Kinh: "Dì đi du lịch rồi."
Thi Hảo: "..."
Thi Hảo dường như cảm thấy được có một cái hố ở đằng sau Lương Tây Kinh đang chờ mình vậy. Cô đứng bên cạnh cái "hố" đó do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn tự mình nhảy vào đó: "Vậy anh qua đây uống đi."
Vừa dứt lời, Thi Hảo sợ Lương Tây Kinh hiểu lầm, cô nhấn mạnh: "Anh chỉ có thể ở lại năm phút thôi đó, uống xong là phải về ngay."
Nghe thấy vậy, khóe môi của Lương Tây Kinh nhếch lên, dùng giọng nói rất dễ chịu trả lời cô: "Nhất trí."
Thi Hảo: "... Vậy em cúp máy đây?"
Lương Tây Kinh: "Em có việc phải làm à?"
Cô nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, Thi Hảo nhượng bộ: "Không có."
Cô ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng dưới bầu trời đêm và trò chuyện phiếm với anh: "Anh thấy trong người rất khó chịu à?"
Thực ra uống quá nhiều rượu thì trong người sẽ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Lương Tây Kinh nặng nề trả lời: "Có một chút."
Thi Hảo ừm một tiếng, lại hỏi: "Còn bao lâu nữa anh đến?"
Lương Tây Kinh nhìn ra cảnh vật bên đường: "Khoảng mười phút nữa sẽ đến."
Sau khi lên xe, tài xế hỏi anh muốn về biệt thự hay nhà cũ, Lương Tây Kinh đã trả lời là… Đến chỗ Thi Hảo.
Nghe được câu này của anh, Thi Hảo mới nhận ra rằng ngay cả khi cô không nói về trà giải rượu thì Lương Tây Kinh cũng có ý định sẽ đến tìm cô.
Biết được sự thật này, một tia vui sướng vụt qua trong tim cô.
Có người lúc nào cũng đặt mình ở trong tim khiến cô không thể không rung động.
Im lặng một lát, Thi Hảo canh thời gian: "Vậy em vào bếp nấu trà giải rượu trước đây."
Giọng Lương Tây Kinh có chút khàn khàn, trả lời cô: "Được."
Sau khi cúp máy, Thi Hảo đi vào bếp nấu trà giải rượu.
Vừa nấu xong thì chuông cửa vang lên.
Thi Hảo đi đến cửa rồi mở ra.
Ánh đèn ở ngoài hành lang và phòng khách cùng chiếu xuống, cô vừa nhìn thoáng ra là thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, trên tay cầm theo chiếc áo vest, chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cũng được nới lỏng ra. Khuôn mặt anh vô cùng tuấn tú, dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt anh trông thật mềm mại, ánh mắt đang nhìn cô cũng thật dịu dàng.
Hai người họ nhìn nhau.
Ở một khoảng cách không gần cũng không xa, Thi Hảo cảm thấy trong ánh mắt của Lương Tây Kinh nhìn mình như vừa có một ngọn lửa mới nhóm lên rực sáng.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh rồi nhìn ngược lại bản thân mình, lúc này cô mới để ý rằng mình quên mất mặc áo khoác bên ngoài chiếc đầm ngủ, cô ra mở cửa cho anh mà trên người chỉ mặc một chiếc đầm hai dây mỏng manh. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn như tuyết, cực kỳ quyến rũ.
"Anh... " Vành tai của Thi Hảo nóng lên, cô tránh đi ánh mắt rạo rực của anh: "Anh vào nhà đi."
Ánh mắt của Lương Tây Kinh dán trên người cô một hồi, sau đó mới lưu luyến không nỡ mà dời đi chỗ khác.
Trái cổ của anh di chuyển lên xuống, anh cúi đầu xuống nhìn đôi giày mà Thi Hảo vừa lấy ra... Đây là đôi giày mới.
Lương Tây Kinh ngước mắt lên.
Thi Hảo: "... Đôi trước em bỏ rồi."
Lương Tây Kinh ừm một tiếng, sau khi thay giày xong, anh đi theo cô vào trong nhà.
“Anh ngồi một lát nhé.” Thi Hảo dặn dò: “Trà giải rượu đã nấu xong rồi, em vào bếp bưng ra cho anh.”
Lương Tây Kinh trả lời được.
Lương Tây Kinh đi đến ghế sofa ngồi xuống, anh liếc nhìn những cuốn sách mà Thi Hảo đặt trên bàn.
Khi nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách, anh bỗng khựng lại rồi khom lưng cầm lên xem.
Thi Hảo bưng trà giải rượu từ trong bếp đi ra, Lương Tây Kinh thì đang cầm cuốn sách mà cô đang đọc dang dở rồi một lần nữa anh lại hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh bây giờ còn nóng bỏng, rạo rực hơn lúc nãy.
Thi Hảo sửng sốt: "Sao vậy?"
Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm: "Tại sao em lại đọc sách tiếng Đức?"
Thi Hảo giả vờ bình tĩnh, cô đặt ly trà giải rượu lên bàn trà rồi trả lời: "Thì học chứ sao nữa."
Tại sao cô lại muốn học, Lương Tây Kinh không cần hỏi nhiều nữa.
Im lặng được một lát, Thi Hảo cố gắng chuyển đề tài: "Trà giải rượu có vẻ nguội bớt rồi, anh có thể..."
Từ “uống” cô còn chưa kịp thốt ra thì Lương Tây Kinh đã cúi người tiến lại gần, chặn ngang câu mà cô sắp nói. Một tay anh đặt ở sau gáy cô, còn tay kia thì ôm lấy eo cô, lưỡi anh tách hàm răng của cô ra, cưỡng hôn cô.
Trong hầu hết các cuộc họp, sau khi Lương Tây Kinh nghe xong những nội dung chính trong báo cáo của những quản lý, anh đều sẽ tập trung hết sự chú ý của mình về phía Thi Hảo.
Lúc nhìn thấy Thi Hảo mơ màng, không tập trung hoặc đang làm việc khác trong lúc họp, thậm chí là ngủ gật, anh cũng đều cảm thấy rất thú vị.
Khi Thi Hảo nhận ra ý nghĩa khác trong câu nói này của Lương Tây Kinh, khóe môi của cô không kìm được mà cong lên.
Đột nhiên, cô phát hiện ra rằng sau khi hai người chia tay, Lương Tây Kinh trở nên rất biết cách ăn nói.
Vui được một lát, Thi Hảo không nhịn được mà hỏi: [Tổng giám đốc Lương, buổi sáng anh đã ăn kẹo rồi sao?]
Lương Tây Kinh mím môi: [Anh chưa có dịp để ăn.]
Thi Hảo: [Ồ.]
Cô chợt nhớ ra, hình như văn phòng của Lương Tây Kinh đúng là không có kẹo. Bản thân anh không thích ăn đồ ngọt.
Hai người nói chuyện phiếm được một lúc thì cuộc họp bên phía Thi Hảo đã kết thúc rồi, cô cũng trở nên bận bịu nên không còn để ý đến anh nữa.
Bên phía Lương Tây Kinh cũng vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, anh bận bịu đến mức thậm chí không có thời gian để ăn trưa đúng giờ.
Khi Thi Hảo nhìn thấy tin nhắn của anh lần nữa là lúc mà cô tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Lương Tây Kinh gửi cho cô một bức ảnh bữa trưa trong văn phòng của anh lúc một giờ mười phút. Thi Hảo phóng to đồ ăn trong ảnh ra xem, sau đó lại ngước mắt lên nhìn đồng hồ, cô cử động ngón tay: [Bận rộn đến vậy sao?]
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng có lẽ Lương Tây Kinh đang bận nên không có kịp thời trả lời cô.
Thi Hảo cũng không quá để tâm, tự mình xử lý công việc trong tay, hôm nay cô muốn tranh thủ tan làm sớm một chút.
Không quan tâm đến thứ gì khác, cô chỉ tập trung làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi Thi Hảo hoàn thành xong công việc cấp bách thì cũng vừa đúng lúc đến giờ tan làm.
Trên điện thoại hiện ra mấy tin nhắn chưa đọc.
Thi Hảo nhấp vào tin nhắn để đọc, lúc ba giờ hơn Lương Tây Kinh có trả lời tin nhắn trước đó của cô và nói rằng có lẽ chiều nay anh thực sự không thể đến đón cô tan làm được rồi, bởi vì anh đột xuất có một chầu đi ăn vào tối nay.
Thi Hảo không hề có một chút gì gọi là ngạc nhiên.
Thứ hai hàng tuần luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của Lương Tây Kinh, nếu anh có thể đến đón cô thì đó mới là điều kỳ lạ.
Về điểm này, Thi Hảo hiểu rất rõ.
Sau khi trả lời Lương Tây Kinh bằng một biểu tượng cảm xúc, Thi Hảo do dự một chút, sau đó cô dứt khoát làm trước luôn phần công việc của ngày mai.
Một mình tan làm về nhà đúng giờ cũng khá là nhàm chán.
Đến khi Thi Hảo làm xong công việc rồi tan làm lần nữa thì đã là tám giờ tối.
Các đồng nghiệp của cô cũng đang lần lượt chuẩn bị ra về.
Vừa đi ra khỏi văn phòng thì điện thoại của Thi Hảo hiện lên một tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Em đang làm gì vậy?]
Cô không nói với Lương Tây Kinh rằng cô ở lại công ty tăng ca.
Thi Hảo chớp chớp mắt, thắc mắc hỏi: [Không phải anh đang đi ăn sao?]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Thi Hảo cười nói: [Tổng giám đốc Lương, sao ngay cả khi đang đi ăn anh cũng làm việc riêng thế?]
Lương Tây Kinh nhìn một cặp đôi ngồi xéo ở phía đối diện, anh cúi đầu xuống trả lời tin nhắn của Thi Hảo: [Anh nhớ em.]
Thi Hảo ngơ ra một lúc, cô rất bất ngờ trước câu nói yêu thương đột ngột này của anh.
Cô cầm điện thoại trong tay, không muốn để mình tỏ ra quá nhiệt tình nên lạnh lùng trả lời lại: [Ồ!]
Lương Tây Kinh không nói nên lời, anh chỉ mỉm cười bất lực.
Đột nhiên, có một người ngồi cùng bàn nhận thấy sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của anh nên tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Lương đang cười gì vậy?"
Lương Tây Kinh cất điện thoại vào rồi bình thản nói: "Tôi nhìn thấy một tin nhắn rất thú vị."
Nghe anh nói vậy, mọi người cùng quay lại nhìn mặt nhau, không kìm được tính tò mò, muốn hóng chuyện nên hỏi: "Anh và thư ký Thi có chuyện gì vậy?"
Hầu hết mọi người trên bàn ăn đều đã thấy qua Thi Hảo, video tối qua hầu hết bọn họ cũng đều đã xem qua rồi. Mặc dù có một số người không phải thấy được trên Weibo nhưng chung quy vẫn là đã nhìn thấy rồi.
Lương Tây Kinh nhìn cái người đặt câu hỏi đó một cái: "Anh cảm thấy là có chuyện gì?"
Nghe câu này, có một số người mỉm cười một cách khó hiểu.
Với họ, tổng giám đốc và thư ký thì còn có thể xảy ra chuyện gì? Hầu hết những tin đồn bí mật mà họ nghe được đều là những câu chuyện về tổng giảm đốc và thư ký.
Điều khiến họ cảm thấy lạ là đến Lương Tây Kinh cũng không thể thoát được cảnh này.
Lương Tây Kinh biết mọi người đang nghĩ gì, anh trầm giọng nói: "Như trong video đã nói." Anh nhìn lướt qua mọi người, bất ngờ nói: "Tôi đang theo đuổi cô ấy."
"Hả?" Có người vô cùng kinh ngạc: "Theo... Anh đang theo đuổi thư ký Thi sao?"
Vẻ mặt của Lương Tây Kinh rất bình tĩnh: "Có vấn đề gì sao?"
Nói xong câu đó, anh lại bổ sung thêm: "Cô ấy đã từ chức ở tập đoàn Lương Thị được vài tháng rồi."
Mọi người ai nấy cũng đều quay mặt lại nhìn nhau, họ dường như đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Ngay lúc mọi người đang hoài nghi, lo lắng, Cận Thanh Trạc đang ngồi bên cạnh hóng chuyện bỗng lên tiếng bày trò: "Ông cụ có biết chuyện này không?"
Lương Tây Kinh liếc anh ấy một cái nhưng anh hiểu ý định của anh ấy: "Ông ấy rất thích Thi Hảo."
Mọi người trong bàn ăn đều ngỡ ra… Thì ra việc Lương Tây Kinh theo đuổi Thi Hảo, Lương Hanh đã biết chuyện và cũng không hề ngăn cản.
Mọi người bất giác nhớ lại trong suốt mấy tháng nay, quả thực không còn nghe thấy tin đồn Lương Hanh sắp xếp đối tượng xem mắt cho Lương Tây Kinh nữa. Xem ra ông ấy đã biết Lương Tây Kinh thích Thi Hảo nên đã ngầm đồng ý để hai người đến với nhau.
Trong nháy mắt, khi mọi người trong bàn ăn nhắc tới Thi Hảo lần nữa, thái độ của bọn họ đã thay đổi rất nhiều.
"Vậy thì chúng tôi chúc tổng giám đốc Lương nhanh chóng theo đuổi được thư ký Thi."
"Vậy lần sau tổng giám đốc Lương đi ăn với chúng tôi có thể dẫn theo thư ký Thi được rồi chứ?"
"..."
Mọi người bàn tán xôn xao, khóe môi của Lương Tây Kinh cong lên: "Tôi sẽ cố gắng."
Sau cuộc trò chuyện này, Cận Thanh Trạc liếc nhìn người ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ: "Cậu định cảm ơn tôi như thế nào đây?"
Lương Tây Kinh: "Cậu vừa về nước tôi đã sắp xếp ngay một bữa ăn cho cậu rồi, đây còn không tính là lời cảm ơn à?"
Cận Thanh Trạc: "..."
Đây là kiểu cảm ơn gì, anh ấy không hề có chút hứng thú gì với bữa tối này.
Lương Tây Kinh mỉm cười, anh chỉ qua bên kia: "Người đó đến từ Giang Nam."
Cận Thanh Trạc nhướng mày lên, hiểu ý anh.
Năm ngoái, Lương Tây Kinh đã mua một mảnh đất ở đây, anh dự định sẽ xây một biệt thự Trung Quốc kiểu dáng cách tân ở thành phố Giang. Kiểu biệt thự này ở Giang Nam có rất nhiều nhưng ở thành phố Giang lại khá ít.
Mà người đến bữa ăn hôm nay lại là ông chủ từ Giang Nam đến để thảo luận về việc đầu tư.
Cận Thanh Trạc nhìn anh một cái: "Lúc trước nói chuyện thấy thế nào?"
Lương Tây Kinh: "Cũng không tệ."
Cận Thanh Trạc gật đầu rồi lại hỏi về những tình hình khác.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn diễn ra không ngừng, mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ.
Họ vừa trò chuyện vừa uống rượu, lúc bữa ăn kết thúc, Lương Tây Kinh đã uống rất nhiều rượu rồi nên giờ anh có hơi say.
-
Mặt khác, Thi Hảo đợi được một lát nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh nên cô đành đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, cô nói chuyện với Ôn Ỷ một chút.
Nói chuyện xong, Thi Hảo lấy cuốn sách đang đọc dang dở ra đọc tiếp.
Cô đang đọc sách thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
Thi Hảo nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong vài giây rồi chậm rãi bắt máy lên: "A lô."
Giọng nói của Lương Tây Kinh xen lẫn với tiếng gió trong đêm được truyền qua đầu dây bên cô, giọng nói anh trầm ấm và quyến rũ, nghe vào cảm thấy rất gợi cảm: "Em vẫn chưa ngủ à?"
Thi Hảo cảm thấy anh đã biết mà còn cố tình hỏi, cô im lặng một chút rồi nói: "Ngủ rồi."
Lương Tây Kinh: "Hở?"
Thi Hảo: "Em lại bị anh đánh thức nữa rồi."
"..."
Lương Tây Kinh nhất thời không nói nên lời, sau đó giọng nói trầm ấm của anh cười lên, âm thanh gợi cảm ấy truyền vào trong tai Thi Hảo: "Vậy bây giờ anh cúp máy nhé, cho em ngủ tiếp?"
Ở nơi mà anh không nhìn thấy Thi Hảo đang cong môi lên, có chút tức giận nói: "Anh cố tình à?"
Lương Tây Kinh mím môi, hạ cửa kính xe xuống, để làn gió cuối thu ùa vào trong xe.
Dường như chỉ có như vậy thì anh mới có thể tỉnh táo lại một chút.
“Thi Hảo.” Anh nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa kính xe rồi gọi tên cô.
Thi Hảo nghe thấy giọng nói rõ ràng là có vấn đề của anh, cô giơ tay lên xoa xoa lỗ tai: "Gì vậy? Có phải anh lại uống say rồi không?"
Lương Tây Kinh: "Có một chút."
Thi Hảo cau mày lại, cực kỳ không tán thành nói: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Hỏi xong cô mới biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Lương Tây Kinh giải thích: "Bữa ăn hôm nay có rất nhiều người."
Anh trò chuyện và uống với mỗi người một ly thì tự khắc cũng thành uống nhiều.
Thi Hảo ừm một tiếng, cô đứng dậy đi ra ban công hóng mát, giọng cô nhỏ nhẹ hỏi: "Anh còn đang trên đường về nhà sao?"
“Ừ.” Lương Tây Kinh xoa xoa thái dương: “Anh vừa đi về.”
Thi Hảo nhìn qua đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bảo dì nấu cho anh ly trà giải rượu đi."
Ở biệt thự, chỉ cần là Lương Tây Kinh muốn thì dì sẽ qua đó chăm sóc cho anh.
Chỉ là hầu như là mọi lúc, anh cũng không cần đến dì.
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh nói: "Nấu không được."
“Tại sao?” Thi Hảo hỏi.
Bây giờ chưa đến mười giờ, theo lý mà nói thì dì vẫn có thể đến đó được. Về điểm này, Thi Hảo nắm rất rõ.
Lương Tây Kinh: "Dì đi du lịch rồi."
Thi Hảo: "..."
Thi Hảo dường như cảm thấy được có một cái hố ở đằng sau Lương Tây Kinh đang chờ mình vậy. Cô đứng bên cạnh cái "hố" đó do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn tự mình nhảy vào đó: "Vậy anh qua đây uống đi."
Vừa dứt lời, Thi Hảo sợ Lương Tây Kinh hiểu lầm, cô nhấn mạnh: "Anh chỉ có thể ở lại năm phút thôi đó, uống xong là phải về ngay."
Nghe thấy vậy, khóe môi của Lương Tây Kinh nhếch lên, dùng giọng nói rất dễ chịu trả lời cô: "Nhất trí."
Thi Hảo: "... Vậy em cúp máy đây?"
Lương Tây Kinh: "Em có việc phải làm à?"
Cô nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, Thi Hảo nhượng bộ: "Không có."
Cô ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng dưới bầu trời đêm và trò chuyện phiếm với anh: "Anh thấy trong người rất khó chịu à?"
Thực ra uống quá nhiều rượu thì trong người sẽ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Lương Tây Kinh nặng nề trả lời: "Có một chút."
Thi Hảo ừm một tiếng, lại hỏi: "Còn bao lâu nữa anh đến?"
Lương Tây Kinh nhìn ra cảnh vật bên đường: "Khoảng mười phút nữa sẽ đến."
Sau khi lên xe, tài xế hỏi anh muốn về biệt thự hay nhà cũ, Lương Tây Kinh đã trả lời là… Đến chỗ Thi Hảo.
Nghe được câu này của anh, Thi Hảo mới nhận ra rằng ngay cả khi cô không nói về trà giải rượu thì Lương Tây Kinh cũng có ý định sẽ đến tìm cô.
Biết được sự thật này, một tia vui sướng vụt qua trong tim cô.
Có người lúc nào cũng đặt mình ở trong tim khiến cô không thể không rung động.
Im lặng một lát, Thi Hảo canh thời gian: "Vậy em vào bếp nấu trà giải rượu trước đây."
Giọng Lương Tây Kinh có chút khàn khàn, trả lời cô: "Được."
Sau khi cúp máy, Thi Hảo đi vào bếp nấu trà giải rượu.
Vừa nấu xong thì chuông cửa vang lên.
Thi Hảo đi đến cửa rồi mở ra.
Ánh đèn ở ngoài hành lang và phòng khách cùng chiếu xuống, cô vừa nhìn thoáng ra là thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, trên tay cầm theo chiếc áo vest, chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cũng được nới lỏng ra. Khuôn mặt anh vô cùng tuấn tú, dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt anh trông thật mềm mại, ánh mắt đang nhìn cô cũng thật dịu dàng.
Hai người họ nhìn nhau.
Ở một khoảng cách không gần cũng không xa, Thi Hảo cảm thấy trong ánh mắt của Lương Tây Kinh nhìn mình như vừa có một ngọn lửa mới nhóm lên rực sáng.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh rồi nhìn ngược lại bản thân mình, lúc này cô mới để ý rằng mình quên mất mặc áo khoác bên ngoài chiếc đầm ngủ, cô ra mở cửa cho anh mà trên người chỉ mặc một chiếc đầm hai dây mỏng manh. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn như tuyết, cực kỳ quyến rũ.
"Anh... " Vành tai của Thi Hảo nóng lên, cô tránh đi ánh mắt rạo rực của anh: "Anh vào nhà đi."
Ánh mắt của Lương Tây Kinh dán trên người cô một hồi, sau đó mới lưu luyến không nỡ mà dời đi chỗ khác.
Trái cổ của anh di chuyển lên xuống, anh cúi đầu xuống nhìn đôi giày mà Thi Hảo vừa lấy ra... Đây là đôi giày mới.
Lương Tây Kinh ngước mắt lên.
Thi Hảo: "... Đôi trước em bỏ rồi."
Lương Tây Kinh ừm một tiếng, sau khi thay giày xong, anh đi theo cô vào trong nhà.
“Anh ngồi một lát nhé.” Thi Hảo dặn dò: “Trà giải rượu đã nấu xong rồi, em vào bếp bưng ra cho anh.”
Lương Tây Kinh trả lời được.
Lương Tây Kinh đi đến ghế sofa ngồi xuống, anh liếc nhìn những cuốn sách mà Thi Hảo đặt trên bàn.
Khi nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách, anh bỗng khựng lại rồi khom lưng cầm lên xem.
Thi Hảo bưng trà giải rượu từ trong bếp đi ra, Lương Tây Kinh thì đang cầm cuốn sách mà cô đang đọc dang dở rồi một lần nữa anh lại hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh bây giờ còn nóng bỏng, rạo rực hơn lúc nãy.
Thi Hảo sửng sốt: "Sao vậy?"
Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm: "Tại sao em lại đọc sách tiếng Đức?"
Thi Hảo giả vờ bình tĩnh, cô đặt ly trà giải rượu lên bàn trà rồi trả lời: "Thì học chứ sao nữa."
Tại sao cô lại muốn học, Lương Tây Kinh không cần hỏi nhiều nữa.
Im lặng được một lát, Thi Hảo cố gắng chuyển đề tài: "Trà giải rượu có vẻ nguội bớt rồi, anh có thể..."
Từ “uống” cô còn chưa kịp thốt ra thì Lương Tây Kinh đã cúi người tiến lại gần, chặn ngang câu mà cô sắp nói. Một tay anh đặt ở sau gáy cô, còn tay kia thì ôm lấy eo cô, lưỡi anh tách hàm răng của cô ra, cưỡng hôn cô.
Danh sách chương