Sau khi làm lễ xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trở về phòng thay bộ đồ khác.
Bộ váy cưới mà Thi Hảo đang mặc trên người quá long trọng, không phù hợp để đi kính rượu từng bàn.
Hai người lần lượt bước vào phòng, cửa vừa đóng lại, Thi Hảo còn chưa kịp quay đầu lại nói chuyện với Lương Tây Kinh thì anh đã giơ tay ra ôm lấy eo cô, anh xoa xoa má cô với vẻ cưng chiều, gọi cô một tiếng: "Bà xã."
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vành tai của Thi Hảo hơi nóng lên, cô cảm thấy có một chút ngượng ngùng.
Rõ ràng là họ đã đăng ký kết hôn được một năm rồi, hôm nay hôn lễ cũng đã được tổ chức rồi mà cô vẫn không thể kiểm soát được cảm giác xấu hổ của mình.
Nghĩ tới đây, Thi Hảo kìm lại khóe môi đang sắp nhếch lên của mình, trả lời anh: "Sao vậy?"
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ của cô lúc này, trái tim anh khẽ rung động. Anh nhịn không được, ôm lấy mặt cô và nói một cách chân thành, nghiêm túc: “Mấy phút nữa chúng ta mới đi xuống đó đi.”
Nói xong anh lại hôn lên môi cô.
Lúc hai người còn đang làm lễ, cả hai đều cực kỳ kiềm chế.
Lương Tây Kinh biết rằng Thi Hảo không quen làm các hành động thân mật trước mặt người ngoài, vì vậy anh không dám đi quá giới hạn. Thế nhưng, bây giờ hai người họ đang trốn trong phòng, cửa phòng cũng đã được đóng lại rồi, cuối cùng thì họ cũng không cần phải đè nén mong muốn của bản thân nữa.
Hôn nhau được một lúc.
Thi Hảo mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi của cô bị anh mút đến tê dại, cô mới giơ tay ra đẩy nhẹ bả vai anh, lắp bắp lên tiếng nhắc nhở: "... Chúng ta còn không mau đi xuống, lát nữa bọn họ sẽ lên hối đó."
Lương Tây Kinh có chút không hài lòng, bước lùi lại vài bước, anh nhắm mắt lại rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của Thi Hảo trong giây lát, trái cổ của anh lăn lộn một vòng.
Thi Hảo nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của anh, tim cô giật thót lên rồi tránh né ánh mắt của anh: "Em đi thay đồ đây."
Lương Tây Kinh giơ tay lên, dùng ngón tay với những khớp xương rõ nét lau nhẹ lên môi cô, anh giúp cô lau sạch vết nước còn sót lại trên đó rồi lên tiếng nói: "Để anh giúp em."
Thi Hảo ngay lập tức khựng lại.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Một mình em không tiện thay đồ đâu."
"..."
Im lặng vài giây, Thi Hảo nhấn mạnh: "Thật sự chỉ là thay đồ thôi đó."
Lương Tây Kinh: "Anh biết rồi."
Anh đi theo phía sau Thi Hảo, nói một cách đầy ẩn ý: "Em yên tâm, tối hôm nay mới là đêm tân hôn của chúng ta."
Người Thi Hảo có chút cứng đờ, nhất thời cô cũng không còn quá mong chờ vào buổi tối hôm nay nữa.
-
Sau khi thay xong bộ sườn xám mang phong cách Trung Quốc, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhau trở lại sảnh cưới.
Ôn Ỷ, Thẩm Âm và những người khác cũng đã thay đồ xong rồi, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng chuẩn bị sẵn hai bộ lễ phục cho cả phù dâu và phù rể.
Có rất nhiều khách mời đến dự hôn lễ, đối tác làm ăn của tập đoàn Lương thị cũng đến rất đông, thực ra trong số đó có nhiều người Thi Hảo cũng không quen biết.
Nhưng những lễ nghi xã giao cần có thì vẫn phải có.
Hai người họ đi đến từng bàn một để kính rượu, cả hai cũng đều uống rất nhiều.
Thi Hảo không uống được nhiều nên hầu hết đều là Lương Tây Kinh và những phù rể uống thay cô.
Sau khi kính rượu được hơn phân nửa, Thi Hảo đứng bên cạnh Lương Tây Kinh, cô có một chút lo ngại: "Anh không sao chứ?"
Tại sao Lương Tây Kinh cứ như một người bình thường vậy nhỉ? Nếu Thi Hảo nhớ không nhầm thì tửu lượng của anh vốn được không tốt cho lắm.
Dường như anh biết cô đang thắc mắc điều gì, Lương Tây Kinh bĩu môi, đè thấp giọng nói: “Tý nữa anh sẽ nói cho em nghe.”
Thi Hảo nhướng mày lên, nhìn thoáng qua ly rượu trong tay Tần Yến, hình như cô đã biết rồi.
Nếu như cô đoán không lầm thì ly rượu mà Tần Yến đang cầm có lẽ đó không hẳn là rượu nguyên chất.
Sau khi kính rượu xong với bên đối tác và những người lớn thì họ đi qua bàn dành cho bạn bè.
Thi Hảo không có nhiều bạn bè, những người bạn trước đây của cô chỉ có Ôn Ỷ và một người bạn cùng phòng thời đại học khác tên là Văn Trúc Tuyền. Công việc của Văn Trúc Tuyền còn bận rộn hơn cả Thi Hảo và Ôn Ỷ, vốn ban đầu cô ấy định sẽ đến tham gia lễ cưới của cô. Nhưng lại có công việc đột xuất nên cô ấy chỉ còn cách nói lời xin lỗi với Thi Hảo rồi nói rằng sẽ đợi Thi Hảo tổ chức đám cưới xong và đi tuần trăng mật về, cô ấy sẽ đến thành phố Giang mời cô ăn một bữa.
Xét thấy nãy giờ hai người họ đã uống rất nhiều rượu nên Tần Yến và những người khác cũng không làm khó họ thêm.
Thẩm Minh Yến, người duy nhất muốn chuốc rượu Lương Tây Kinh thì đã trở thành phù rể, vừa rồi anh ta cũng đã đi cùng họ đến các bàn để kính rượu nên cũng uống khá nhiều rồi, vì thế giờ đây anh ta không còn hứng thú nữa. Anh ta cũng không muốn cả hai đều gục hết.
Bận rộn một hồi lâu sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh mới có thời gian mà ngồi xuống ăn một chút.
Lúc này, trong bụng Thi Hảo chứa đầy bia rượu, cô cũng không muốn ăn gì mấy.
Lương Tây Kinh nhờ người đi rót một ly nước ấm rồi đưa cho cô: "Em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thi Hảo cầm lấy ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ nói: "Không có."
Lương Tây Kinh nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay của cô, nhìn lướt qua những món ăn trên bàn: "Em có muốn ăn món nào hay không?"
Thi Hảo suy nghĩ vài giây, trả lời anh: "Uống chút canh đi."
Nếu cô không ăn gì thì sẽ không còn sức lực nữa nên cô vẫn phải ăn một chút gì đó để lót bụng.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Được."
Anh cầm lấy cái chén trước mặt Thi Hảo lên rồi múc cho cô một chén canh.
Hai người họ ngồi trong một góc yên lặng ăn cơm, mọi người đứng từ xa nhìn thấy khung cảnh vô cùng ấm áp như vậy nên cũng không có ai nỡ đi qua đó làm phiền họ.
Cho dù là có một vài người khách có ý định đến nói chuyện với họ thì người đó còn chưa kịp đi lại gần thì đã bị Hứa Thực, Tần Yến và những người khác kéo đi qua chỗ khác để nói chuyện và uống rượu.
Sau khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh nghỉ ngơi được một lúc thì khách khứa cũng chuẩn bị ra về rồi.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đặt phòng khách sạn cho mọi người là để dành cho mọi người có thời gian để đi chơi thêm, cho dù khách mời có ý định ở lại Ireland thêm vài ngày nữa vẫn không thành vấn đề.
Tuy nhiên, hầu hết các đối tác đều rất bận rộn, ăn tiệc xong thì một số người bay về nước, một số khác thì bay đến nước khác.
Sau khi đã tiễn được kha khá khách ra về, Lương Tây Kinh giơ tay lên để Thi Hảo nắm vào cánh tay của mình: "Em mệt rồi đúng không?"
Thi Hảo quay đầu lại nhìn anh: "Có một chút, đôi giày em đang mang không được thoải mái cho lắm."
Lương Tây Kinh liếc nhìn Cận Thanh Trạc đang rảnh rỗi đứng bên cạnh: "Lấy giúp cái ghế qua đây đi."
Cận Thanh Trạc: "..."
Thi Hảo khựng lại chút: "Không cần đâu."
Cô kéo tay áo của Lương Tây Kinh, nói nhỏ với anh: "Còn có khách chưa về hết mà, em còn có thể chịu đựng thêm chút nữa."
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh không hề đồng ý.
Anh cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chân của Thi Hảo, anh khẽ cau mày tỏ vẻ rất không hài lòng.
Thi Hảo chạm phải ánh mắt của anh, cô bật cười nói: "Anh cười lên cái xem nào, mặt mày đừng có nghiêm túc như vậy chứ."
Lương Tây Kinh im lặng trong hai giây rồi hỏi: "Em không có mang theo giày bệt à?"
Thi Hảo: "Em để trong phòng rồi."
Lương Tây Kinh hiểu rồi, anh nghiêng đầu qua nhìn Ôn Ỷ: "Cô có thể quay về phòng lấy giúp một đôi giày bệt mang qua đây không?"
Ôn Ỷ: "Giờ tôi đi ngay."
Cô ấy đặt những thứ đang cầm trên tay xuống.
Tần Lâm nghe thấy giọng của cô ấy thì ngay lập tức đứng dậy: "Tôi đi với em."
Tần Yến nhìn theo bóng lưng đang đi xa dần của hai người, anh ấy chậc lên một tiếng đầy chua xót: "Anh mình vô dụng quá đi mất."
Vừa dứt lời, mẹ Tần vừa đúng lúc đi ngang, nghe Tần Yến nói vậy thì vỗ mạnh lên vai anh ấy: "Con giỏi như vậy, sao đến cô bạn gái cũng không có nữa?"
"..."
Tần Yến cảm thấy cạn lời: "Mẹ, sao mẹ lại còn nghe lén con nói chuyện nữa vậy?"
Mẹ Tần liếc anh ấy một cái: "Mẹ nghe một cách công khai đấy nhé."
Tần Yến không còn gì để nói nữa.
Mẹ Tần lườm anh ấy mấy lần, sau đó bà ấy lại quay qua mỉm cười với Thi Hảo và Lương Tây Kinh, chúc phúc cho hai người, đồng thời dặn dò Lương Tây Kinh: "Phải đối xử tốt với Hảo Hảo đấy nhé, phải quan tâm con bé thật nhiều vào. Nếu không, dì và Bạch Huỷ sẽ đến tính sổ với cháu đó."
Lương Tây Kinh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Dì yên tâm."
Mẹ Tần nói chuyện phiếm vài ba câu với hai người họ rồi lại nhìn Thi Hảo nói: "Hảo Hảo, cháu đi với dì qua bên đây nói chuyện một chút được không?"
Thi Hảo sửng sốt: "Dạ được."
Thực ra, Thi Hảo biết mẹ Tần muốn nói gì với cô, nếu cô đoán không lầm thì chuyện mà bà ấy muốn hỏi chính là chuyện của Ôn Ỷ và Tần Lâm.
Hai người họ đi sang một bên trò chuyện một hồi sau, lúc này, trong lòng mẹ Tần mới hiểu rõ được mọi chuyện.
Bà ấy vươn tay ra ôm lấy Thi Hảo, nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Các cháu đều là những đứa trẻ số khổ, sau này hai đứa đều phải sống tốt nhé."
Thi Hảo im lặng nhìn bà ấy rồi lên tiếng: "Dì ơi, dì..."
"Dì sẽ không ép hai đứa nó." Mẹ Tần biết cô muốn hỏi gì, cười nói: "Chúng ta đều là phụ nữ nên hiểu rõ phụ nữ nhất, Ôn Ỷ không chịu nói ra, ắt hẳn con bé có lý do của mình. Chỉ cần bản thân hai đứa chúng nó muốn thì dì và chú cũng sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của chúng."
Nói đến đây, bà ấy bỗng nói đùa: "Hơn nữa, con trai cả không kết hôn thì dì còn có một đứa con trai út mà."
Nghe thấy vậy, Thi Hảo không nhịn được mà cười lên nói: "Dì nói rất đúng."
Tuy nhiên, lúc này cô cảm thấy thương hại cho Tần Yến trong ba giây.
Mẹ Tần ừm một tiếng: "Ở nhà dì còn có chút việc, lát nữa dì sẽ phải bay về nước trước rồi. Nào mấy cháu về nước thì nhớ qua nhà dì chơi nhé."
Thi Hảo đồng ý.
Không lâu sau thì mẹ Tần, mẹ Hứa và những người khác cũng đã đi về rồi.
Tiêu Bạch Huỷ nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của Thi Hảo và Lương Tây Kinh như vậy nên bà ấy bảo cả hai hãy trở về phòng nghỉ ngơi một chút. Buổi tối còn có một bữa tiệc tối nữa nhưng số người tham dự thì không nhiều lắm, những người còn ở lại thì hầu hết đều là những họ hàng, bạn bè rất thân thiết nên họ cũng không cần quá khách sáo.
Sau khi bị Tiêu Bạch Huỷ thúc giục, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao lại một số việc lặt vặt cần xử lý cho bà ấy.
Mặc dù bà ấy và Lương Tự Minh đã ly hôn nhưng bà ấy cũng là mẹ của Lương Tây Kinh. Hơn nữa, trong mắt của Lương Hanh, Tiêu Bạch Huỷ lại đáng tin cậy hơn.
-
Vừa trở về phòng, Thi Hảo không thèm quan tâm đến Lương Tây Kinh đang ở phía sau, cô cứ đi thẳng tới và nằm lên ghế sofa.
Lương Tây Kinh đi phía sau cô, nhìn thấy cô còn mang giày mà đã nằm cuộn tròn trên ghế sofa, trong mắt anh hiện lên một nụ cười nhẹ: "Mệt mỏi như vậy sao?"
Thi Hảo liếc anh một cái: "Anh thử đi giày cao gót rồi đứng tận mấy tiếng xem."
“Em vất vả rồi.” Lương Tây Kinh đi lại gần, ngồi xổm ở bên cạnh cô, cúi đầu xuống hôn lên má của cô: “Em có muốn nhắm mắt ngủ một chút không?”
Thi Hảo nhìn lướt qua bầu trời bên ngoài cửa sổ: "Vậy ngủ khoảng nửa tiếng nhé?"
Giờ vẫn còn sớm nên Tiêu Bạch Huỷ mới có ý định bảo hai người họ trở về phòng nghỉ ngơi, để họ ngủ trưa một giấc.
Lương Tây Kinh đồng ý.
Thi Hảo đang định đứng dậy thay giày thì Lương Tây Kinh đã nhanh hơn cô một bước, anh ngồi xổm dưới chân cô, giúp cô cởi đôi giày bệt mà lúc nãy vừa mới thay ra.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ soi chiếu vào căn phòng, làm cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn và đầy ấm áp.
Thi Hảo ngơ ngác nhìn các động tác của Lương Tây Kinh, cô nhìn chằm chằm vào những ngón tay của anh đang cởi giày cho cô, ánh mắt cô di chuyển chậm rãi đến khuôn mặt tuấn tú của anh.
Trông dáng vẻ rất tập trung và rất tự nhiên của anh, như thể anh đã làm việc này vô số lần rồi vậy, anh không hề tỏ ra khó chịu gì cả.
"..."
Cởi xong, Lương Tây Kinh mang giày cô đi tới cửa rồi lại cầm một đôi dép lê đi qua lại: "Thay đôi dép này đi rồi lên giường ngủ."
Nói xong, anh chỉ vào phía bên kia của phòng vệ sinh: "Anh đi rửa tay cái rồi qua với em nhé."
Thi Hảo chậm rãi chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm anh, cô nói nhỏ: "... Được."
Một lúc sau, Lương Tây Kinh đã quay lại.
Thi Hảo định là chỉ ngủ tầm nửa tiếng thôi nên cô không thay chiếc sườn xám trên người ra.
Mặc dù lễ cưới không phải do Thi Hảo lo liệu nhưng sau hai ngày bận rộn liên tiếp cũng khiến cho cô cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Nhắm mắt lại không bao lâu thì Thi Hảo đã ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy Lương Tây Kinh đang ngồi bên cạnh cô, mắt anh hơi cúi xuống nhìn vào điện thoại.
Có vẻ như anh đang trả lời tin nhắn.
Khi Lương Tây Kinh nghe thấy tiếng động, anh quay ánh mắt qua nhìn về phía cô: "Em tỉnh rồi à?"
“… Mấy giờ rồi thế?” Lúc nãy trước khi ngủ, Lương Tây Kinh đã kéo rèm cửa xuống nên giờ hai người họ không thể nhìn thấy được sự thay đổi của bầu trời bên ngoài.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Em vừa ngủ được một tiếng rồi."
"?"
"Một tiếng?" Thi Hảo lo lắng, mở to hai mắt nhìn anh: "Vậy sao anh còn ở trong phòng? Mẹ không lên hối chúng ta à?"
Lương Tây Kinh vịn vai cô lại, bật cười nói: "Không có, mẹ bảo cứ để em yên tâm mà ngủ, buổi tối bọn họ sẽ còn quậy nữa, chúng ta cứ nghỉ ngơi thêm một lát rồi hãy đi xuống."
Thi Hảo trầm ngâm một chút, hỏi nhỏ: "Như vậy có vẻ không ổn lắm thì phải?"
"Không có gì là không ổn cả." Lương Tây Kinh nói: "Mọi người đều là người quen cả, cứ tùy tiện một chút, bọn họ cũng không bận tâm đâu."
Tuy nói là vậy nhưng Thi Hảo cũng không nằm trên giường nữa.
Cô đứng dậy, nhân tiện kéo theo Lương Tây Kinh đứng dậy, cô sửa soạn đồ đạc rồi đi xuống lầu tiếp đãi những người khách còn ở lại.
Vào buổi tối, bữa tiệc tối mới chính thức bắt đầu.
Mọi người đều sôi nổi, vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
Vào khúc cuối, Lương Tây Kinh đã hát một bài dành tặng cho Thi Hảo.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, dưới ánh đèn, cô nhìn thấy được tình yêu trong mắt của Lương Tây Kinh. Thi Hảo có thể cảm nhận được rằng người đàn ông này yêu mình nhiều đến nhường nào.
Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, khách khứa cũng lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Vốn Ôn Ỷ và Thẩm Âm muốn quậy phòng tân hôn* nhưng còn chưa kịp mở miệng ra thì cả hai đã bị bạn trai của mình dẫn đi.
*Quậy phòng tân hôn: Phong tục của Trung Quốc, khách sẽ đùa giỡn và chơi khăm cặp đôi mới cưới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thi Hảo cảm thấy hình như là do Lương Tây Kinh, Thẩm Minh Yến và những người khác đã bàn bạc sẵn rồi.
Khi hai người vừa trở về phòng, cô không nhịn được mà hỏi: "Sao tổng giám đốc Thẩm và những người khác lại…"
Cô còn chưa nói hết câu thì Lương Tây Kinh đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô, anh trầm giọng xuống gọi: "Bà xã."
Thi Hảo: "Hả?"
Lương Tây Kinh ngậm lấy môi cô, anh tìm khe hở từ khóe miệng cô rồi luồn vào trong, nói nhỏ: "Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em có chắc là muốn bàn luận về những người đàn ông khác ở đây với anh không?"
Thi Hảo còn chưa kịp trả lời thì đã bị Lương Tây Kinh ôm lấy eo và bế cô vào phòng tắm.
Khung cảnh tuyệt đẹp diễn ra trong màn đêm, nước trong bồn tắm tràn ra rồi lại được lấp đầy.
Trong lúc mơ màng, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh ôm thật chặt vào lòng, cô nghe thấy tiếng anh kề sát bên tai cô, cảm nhận được anh đang hôn lên vành tai cô và nói với cô rằng: "Anh yêu em."
Lương Tây Kinh thực sự rất thích, rất thích Thi Hảo.
Bộ váy cưới mà Thi Hảo đang mặc trên người quá long trọng, không phù hợp để đi kính rượu từng bàn.
Hai người lần lượt bước vào phòng, cửa vừa đóng lại, Thi Hảo còn chưa kịp quay đầu lại nói chuyện với Lương Tây Kinh thì anh đã giơ tay ra ôm lấy eo cô, anh xoa xoa má cô với vẻ cưng chiều, gọi cô một tiếng: "Bà xã."
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vành tai của Thi Hảo hơi nóng lên, cô cảm thấy có một chút ngượng ngùng.
Rõ ràng là họ đã đăng ký kết hôn được một năm rồi, hôm nay hôn lễ cũng đã được tổ chức rồi mà cô vẫn không thể kiểm soát được cảm giác xấu hổ của mình.
Nghĩ tới đây, Thi Hảo kìm lại khóe môi đang sắp nhếch lên của mình, trả lời anh: "Sao vậy?"
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ của cô lúc này, trái tim anh khẽ rung động. Anh nhịn không được, ôm lấy mặt cô và nói một cách chân thành, nghiêm túc: “Mấy phút nữa chúng ta mới đi xuống đó đi.”
Nói xong anh lại hôn lên môi cô.
Lúc hai người còn đang làm lễ, cả hai đều cực kỳ kiềm chế.
Lương Tây Kinh biết rằng Thi Hảo không quen làm các hành động thân mật trước mặt người ngoài, vì vậy anh không dám đi quá giới hạn. Thế nhưng, bây giờ hai người họ đang trốn trong phòng, cửa phòng cũng đã được đóng lại rồi, cuối cùng thì họ cũng không cần phải đè nén mong muốn của bản thân nữa.
Hôn nhau được một lúc.
Thi Hảo mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi của cô bị anh mút đến tê dại, cô mới giơ tay ra đẩy nhẹ bả vai anh, lắp bắp lên tiếng nhắc nhở: "... Chúng ta còn không mau đi xuống, lát nữa bọn họ sẽ lên hối đó."
Lương Tây Kinh có chút không hài lòng, bước lùi lại vài bước, anh nhắm mắt lại rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của Thi Hảo trong giây lát, trái cổ của anh lăn lộn một vòng.
Thi Hảo nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của anh, tim cô giật thót lên rồi tránh né ánh mắt của anh: "Em đi thay đồ đây."
Lương Tây Kinh giơ tay lên, dùng ngón tay với những khớp xương rõ nét lau nhẹ lên môi cô, anh giúp cô lau sạch vết nước còn sót lại trên đó rồi lên tiếng nói: "Để anh giúp em."
Thi Hảo ngay lập tức khựng lại.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Một mình em không tiện thay đồ đâu."
"..."
Im lặng vài giây, Thi Hảo nhấn mạnh: "Thật sự chỉ là thay đồ thôi đó."
Lương Tây Kinh: "Anh biết rồi."
Anh đi theo phía sau Thi Hảo, nói một cách đầy ẩn ý: "Em yên tâm, tối hôm nay mới là đêm tân hôn của chúng ta."
Người Thi Hảo có chút cứng đờ, nhất thời cô cũng không còn quá mong chờ vào buổi tối hôm nay nữa.
-
Sau khi thay xong bộ sườn xám mang phong cách Trung Quốc, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhau trở lại sảnh cưới.
Ôn Ỷ, Thẩm Âm và những người khác cũng đã thay đồ xong rồi, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng chuẩn bị sẵn hai bộ lễ phục cho cả phù dâu và phù rể.
Có rất nhiều khách mời đến dự hôn lễ, đối tác làm ăn của tập đoàn Lương thị cũng đến rất đông, thực ra trong số đó có nhiều người Thi Hảo cũng không quen biết.
Nhưng những lễ nghi xã giao cần có thì vẫn phải có.
Hai người họ đi đến từng bàn một để kính rượu, cả hai cũng đều uống rất nhiều.
Thi Hảo không uống được nhiều nên hầu hết đều là Lương Tây Kinh và những phù rể uống thay cô.
Sau khi kính rượu được hơn phân nửa, Thi Hảo đứng bên cạnh Lương Tây Kinh, cô có một chút lo ngại: "Anh không sao chứ?"
Tại sao Lương Tây Kinh cứ như một người bình thường vậy nhỉ? Nếu Thi Hảo nhớ không nhầm thì tửu lượng của anh vốn được không tốt cho lắm.
Dường như anh biết cô đang thắc mắc điều gì, Lương Tây Kinh bĩu môi, đè thấp giọng nói: “Tý nữa anh sẽ nói cho em nghe.”
Thi Hảo nhướng mày lên, nhìn thoáng qua ly rượu trong tay Tần Yến, hình như cô đã biết rồi.
Nếu như cô đoán không lầm thì ly rượu mà Tần Yến đang cầm có lẽ đó không hẳn là rượu nguyên chất.
Sau khi kính rượu xong với bên đối tác và những người lớn thì họ đi qua bàn dành cho bạn bè.
Thi Hảo không có nhiều bạn bè, những người bạn trước đây của cô chỉ có Ôn Ỷ và một người bạn cùng phòng thời đại học khác tên là Văn Trúc Tuyền. Công việc của Văn Trúc Tuyền còn bận rộn hơn cả Thi Hảo và Ôn Ỷ, vốn ban đầu cô ấy định sẽ đến tham gia lễ cưới của cô. Nhưng lại có công việc đột xuất nên cô ấy chỉ còn cách nói lời xin lỗi với Thi Hảo rồi nói rằng sẽ đợi Thi Hảo tổ chức đám cưới xong và đi tuần trăng mật về, cô ấy sẽ đến thành phố Giang mời cô ăn một bữa.
Xét thấy nãy giờ hai người họ đã uống rất nhiều rượu nên Tần Yến và những người khác cũng không làm khó họ thêm.
Thẩm Minh Yến, người duy nhất muốn chuốc rượu Lương Tây Kinh thì đã trở thành phù rể, vừa rồi anh ta cũng đã đi cùng họ đến các bàn để kính rượu nên cũng uống khá nhiều rồi, vì thế giờ đây anh ta không còn hứng thú nữa. Anh ta cũng không muốn cả hai đều gục hết.
Bận rộn một hồi lâu sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh mới có thời gian mà ngồi xuống ăn một chút.
Lúc này, trong bụng Thi Hảo chứa đầy bia rượu, cô cũng không muốn ăn gì mấy.
Lương Tây Kinh nhờ người đi rót một ly nước ấm rồi đưa cho cô: "Em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thi Hảo cầm lấy ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ nói: "Không có."
Lương Tây Kinh nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay của cô, nhìn lướt qua những món ăn trên bàn: "Em có muốn ăn món nào hay không?"
Thi Hảo suy nghĩ vài giây, trả lời anh: "Uống chút canh đi."
Nếu cô không ăn gì thì sẽ không còn sức lực nữa nên cô vẫn phải ăn một chút gì đó để lót bụng.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Được."
Anh cầm lấy cái chén trước mặt Thi Hảo lên rồi múc cho cô một chén canh.
Hai người họ ngồi trong một góc yên lặng ăn cơm, mọi người đứng từ xa nhìn thấy khung cảnh vô cùng ấm áp như vậy nên cũng không có ai nỡ đi qua đó làm phiền họ.
Cho dù là có một vài người khách có ý định đến nói chuyện với họ thì người đó còn chưa kịp đi lại gần thì đã bị Hứa Thực, Tần Yến và những người khác kéo đi qua chỗ khác để nói chuyện và uống rượu.
Sau khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh nghỉ ngơi được một lúc thì khách khứa cũng chuẩn bị ra về rồi.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đặt phòng khách sạn cho mọi người là để dành cho mọi người có thời gian để đi chơi thêm, cho dù khách mời có ý định ở lại Ireland thêm vài ngày nữa vẫn không thành vấn đề.
Tuy nhiên, hầu hết các đối tác đều rất bận rộn, ăn tiệc xong thì một số người bay về nước, một số khác thì bay đến nước khác.
Sau khi đã tiễn được kha khá khách ra về, Lương Tây Kinh giơ tay lên để Thi Hảo nắm vào cánh tay của mình: "Em mệt rồi đúng không?"
Thi Hảo quay đầu lại nhìn anh: "Có một chút, đôi giày em đang mang không được thoải mái cho lắm."
Lương Tây Kinh liếc nhìn Cận Thanh Trạc đang rảnh rỗi đứng bên cạnh: "Lấy giúp cái ghế qua đây đi."
Cận Thanh Trạc: "..."
Thi Hảo khựng lại chút: "Không cần đâu."
Cô kéo tay áo của Lương Tây Kinh, nói nhỏ với anh: "Còn có khách chưa về hết mà, em còn có thể chịu đựng thêm chút nữa."
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh không hề đồng ý.
Anh cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chân của Thi Hảo, anh khẽ cau mày tỏ vẻ rất không hài lòng.
Thi Hảo chạm phải ánh mắt của anh, cô bật cười nói: "Anh cười lên cái xem nào, mặt mày đừng có nghiêm túc như vậy chứ."
Lương Tây Kinh im lặng trong hai giây rồi hỏi: "Em không có mang theo giày bệt à?"
Thi Hảo: "Em để trong phòng rồi."
Lương Tây Kinh hiểu rồi, anh nghiêng đầu qua nhìn Ôn Ỷ: "Cô có thể quay về phòng lấy giúp một đôi giày bệt mang qua đây không?"
Ôn Ỷ: "Giờ tôi đi ngay."
Cô ấy đặt những thứ đang cầm trên tay xuống.
Tần Lâm nghe thấy giọng của cô ấy thì ngay lập tức đứng dậy: "Tôi đi với em."
Tần Yến nhìn theo bóng lưng đang đi xa dần của hai người, anh ấy chậc lên một tiếng đầy chua xót: "Anh mình vô dụng quá đi mất."
Vừa dứt lời, mẹ Tần vừa đúng lúc đi ngang, nghe Tần Yến nói vậy thì vỗ mạnh lên vai anh ấy: "Con giỏi như vậy, sao đến cô bạn gái cũng không có nữa?"
"..."
Tần Yến cảm thấy cạn lời: "Mẹ, sao mẹ lại còn nghe lén con nói chuyện nữa vậy?"
Mẹ Tần liếc anh ấy một cái: "Mẹ nghe một cách công khai đấy nhé."
Tần Yến không còn gì để nói nữa.
Mẹ Tần lườm anh ấy mấy lần, sau đó bà ấy lại quay qua mỉm cười với Thi Hảo và Lương Tây Kinh, chúc phúc cho hai người, đồng thời dặn dò Lương Tây Kinh: "Phải đối xử tốt với Hảo Hảo đấy nhé, phải quan tâm con bé thật nhiều vào. Nếu không, dì và Bạch Huỷ sẽ đến tính sổ với cháu đó."
Lương Tây Kinh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Dì yên tâm."
Mẹ Tần nói chuyện phiếm vài ba câu với hai người họ rồi lại nhìn Thi Hảo nói: "Hảo Hảo, cháu đi với dì qua bên đây nói chuyện một chút được không?"
Thi Hảo sửng sốt: "Dạ được."
Thực ra, Thi Hảo biết mẹ Tần muốn nói gì với cô, nếu cô đoán không lầm thì chuyện mà bà ấy muốn hỏi chính là chuyện của Ôn Ỷ và Tần Lâm.
Hai người họ đi sang một bên trò chuyện một hồi sau, lúc này, trong lòng mẹ Tần mới hiểu rõ được mọi chuyện.
Bà ấy vươn tay ra ôm lấy Thi Hảo, nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Các cháu đều là những đứa trẻ số khổ, sau này hai đứa đều phải sống tốt nhé."
Thi Hảo im lặng nhìn bà ấy rồi lên tiếng: "Dì ơi, dì..."
"Dì sẽ không ép hai đứa nó." Mẹ Tần biết cô muốn hỏi gì, cười nói: "Chúng ta đều là phụ nữ nên hiểu rõ phụ nữ nhất, Ôn Ỷ không chịu nói ra, ắt hẳn con bé có lý do của mình. Chỉ cần bản thân hai đứa chúng nó muốn thì dì và chú cũng sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của chúng."
Nói đến đây, bà ấy bỗng nói đùa: "Hơn nữa, con trai cả không kết hôn thì dì còn có một đứa con trai út mà."
Nghe thấy vậy, Thi Hảo không nhịn được mà cười lên nói: "Dì nói rất đúng."
Tuy nhiên, lúc này cô cảm thấy thương hại cho Tần Yến trong ba giây.
Mẹ Tần ừm một tiếng: "Ở nhà dì còn có chút việc, lát nữa dì sẽ phải bay về nước trước rồi. Nào mấy cháu về nước thì nhớ qua nhà dì chơi nhé."
Thi Hảo đồng ý.
Không lâu sau thì mẹ Tần, mẹ Hứa và những người khác cũng đã đi về rồi.
Tiêu Bạch Huỷ nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của Thi Hảo và Lương Tây Kinh như vậy nên bà ấy bảo cả hai hãy trở về phòng nghỉ ngơi một chút. Buổi tối còn có một bữa tiệc tối nữa nhưng số người tham dự thì không nhiều lắm, những người còn ở lại thì hầu hết đều là những họ hàng, bạn bè rất thân thiết nên họ cũng không cần quá khách sáo.
Sau khi bị Tiêu Bạch Huỷ thúc giục, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao lại một số việc lặt vặt cần xử lý cho bà ấy.
Mặc dù bà ấy và Lương Tự Minh đã ly hôn nhưng bà ấy cũng là mẹ của Lương Tây Kinh. Hơn nữa, trong mắt của Lương Hanh, Tiêu Bạch Huỷ lại đáng tin cậy hơn.
-
Vừa trở về phòng, Thi Hảo không thèm quan tâm đến Lương Tây Kinh đang ở phía sau, cô cứ đi thẳng tới và nằm lên ghế sofa.
Lương Tây Kinh đi phía sau cô, nhìn thấy cô còn mang giày mà đã nằm cuộn tròn trên ghế sofa, trong mắt anh hiện lên một nụ cười nhẹ: "Mệt mỏi như vậy sao?"
Thi Hảo liếc anh một cái: "Anh thử đi giày cao gót rồi đứng tận mấy tiếng xem."
“Em vất vả rồi.” Lương Tây Kinh đi lại gần, ngồi xổm ở bên cạnh cô, cúi đầu xuống hôn lên má của cô: “Em có muốn nhắm mắt ngủ một chút không?”
Thi Hảo nhìn lướt qua bầu trời bên ngoài cửa sổ: "Vậy ngủ khoảng nửa tiếng nhé?"
Giờ vẫn còn sớm nên Tiêu Bạch Huỷ mới có ý định bảo hai người họ trở về phòng nghỉ ngơi, để họ ngủ trưa một giấc.
Lương Tây Kinh đồng ý.
Thi Hảo đang định đứng dậy thay giày thì Lương Tây Kinh đã nhanh hơn cô một bước, anh ngồi xổm dưới chân cô, giúp cô cởi đôi giày bệt mà lúc nãy vừa mới thay ra.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ soi chiếu vào căn phòng, làm cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn và đầy ấm áp.
Thi Hảo ngơ ngác nhìn các động tác của Lương Tây Kinh, cô nhìn chằm chằm vào những ngón tay của anh đang cởi giày cho cô, ánh mắt cô di chuyển chậm rãi đến khuôn mặt tuấn tú của anh.
Trông dáng vẻ rất tập trung và rất tự nhiên của anh, như thể anh đã làm việc này vô số lần rồi vậy, anh không hề tỏ ra khó chịu gì cả.
"..."
Cởi xong, Lương Tây Kinh mang giày cô đi tới cửa rồi lại cầm một đôi dép lê đi qua lại: "Thay đôi dép này đi rồi lên giường ngủ."
Nói xong, anh chỉ vào phía bên kia của phòng vệ sinh: "Anh đi rửa tay cái rồi qua với em nhé."
Thi Hảo chậm rãi chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm anh, cô nói nhỏ: "... Được."
Một lúc sau, Lương Tây Kinh đã quay lại.
Thi Hảo định là chỉ ngủ tầm nửa tiếng thôi nên cô không thay chiếc sườn xám trên người ra.
Mặc dù lễ cưới không phải do Thi Hảo lo liệu nhưng sau hai ngày bận rộn liên tiếp cũng khiến cho cô cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Nhắm mắt lại không bao lâu thì Thi Hảo đã ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy Lương Tây Kinh đang ngồi bên cạnh cô, mắt anh hơi cúi xuống nhìn vào điện thoại.
Có vẻ như anh đang trả lời tin nhắn.
Khi Lương Tây Kinh nghe thấy tiếng động, anh quay ánh mắt qua nhìn về phía cô: "Em tỉnh rồi à?"
“… Mấy giờ rồi thế?” Lúc nãy trước khi ngủ, Lương Tây Kinh đã kéo rèm cửa xuống nên giờ hai người họ không thể nhìn thấy được sự thay đổi của bầu trời bên ngoài.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Em vừa ngủ được một tiếng rồi."
"?"
"Một tiếng?" Thi Hảo lo lắng, mở to hai mắt nhìn anh: "Vậy sao anh còn ở trong phòng? Mẹ không lên hối chúng ta à?"
Lương Tây Kinh vịn vai cô lại, bật cười nói: "Không có, mẹ bảo cứ để em yên tâm mà ngủ, buổi tối bọn họ sẽ còn quậy nữa, chúng ta cứ nghỉ ngơi thêm một lát rồi hãy đi xuống."
Thi Hảo trầm ngâm một chút, hỏi nhỏ: "Như vậy có vẻ không ổn lắm thì phải?"
"Không có gì là không ổn cả." Lương Tây Kinh nói: "Mọi người đều là người quen cả, cứ tùy tiện một chút, bọn họ cũng không bận tâm đâu."
Tuy nói là vậy nhưng Thi Hảo cũng không nằm trên giường nữa.
Cô đứng dậy, nhân tiện kéo theo Lương Tây Kinh đứng dậy, cô sửa soạn đồ đạc rồi đi xuống lầu tiếp đãi những người khách còn ở lại.
Vào buổi tối, bữa tiệc tối mới chính thức bắt đầu.
Mọi người đều sôi nổi, vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
Vào khúc cuối, Lương Tây Kinh đã hát một bài dành tặng cho Thi Hảo.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, dưới ánh đèn, cô nhìn thấy được tình yêu trong mắt của Lương Tây Kinh. Thi Hảo có thể cảm nhận được rằng người đàn ông này yêu mình nhiều đến nhường nào.
Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, khách khứa cũng lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Vốn Ôn Ỷ và Thẩm Âm muốn quậy phòng tân hôn* nhưng còn chưa kịp mở miệng ra thì cả hai đã bị bạn trai của mình dẫn đi.
*Quậy phòng tân hôn: Phong tục của Trung Quốc, khách sẽ đùa giỡn và chơi khăm cặp đôi mới cưới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thi Hảo cảm thấy hình như là do Lương Tây Kinh, Thẩm Minh Yến và những người khác đã bàn bạc sẵn rồi.
Khi hai người vừa trở về phòng, cô không nhịn được mà hỏi: "Sao tổng giám đốc Thẩm và những người khác lại…"
Cô còn chưa nói hết câu thì Lương Tây Kinh đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô, anh trầm giọng xuống gọi: "Bà xã."
Thi Hảo: "Hả?"
Lương Tây Kinh ngậm lấy môi cô, anh tìm khe hở từ khóe miệng cô rồi luồn vào trong, nói nhỏ: "Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em có chắc là muốn bàn luận về những người đàn ông khác ở đây với anh không?"
Thi Hảo còn chưa kịp trả lời thì đã bị Lương Tây Kinh ôm lấy eo và bế cô vào phòng tắm.
Khung cảnh tuyệt đẹp diễn ra trong màn đêm, nước trong bồn tắm tràn ra rồi lại được lấp đầy.
Trong lúc mơ màng, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh ôm thật chặt vào lòng, cô nghe thấy tiếng anh kề sát bên tai cô, cảm nhận được anh đang hôn lên vành tai cô và nói với cô rằng: "Anh yêu em."
Lương Tây Kinh thực sự rất thích, rất thích Thi Hảo.
Danh sách chương