Chương 11

Ngày hôm sau, Tín vương Tiêu Hồng, Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả, thái tử Đại Sở Sở Thiên Dương dẫn một ngàn quân Vũ lâm quân và mấy ngàn kinh vệ doanh từ từ hành quân tới bãi săn Nhạc Uyển, tả vệ Vũ lâm quân cưỡi ngựa đi bên ngoài, mấy nghìn người quân kỷ nghiêm minh, lặng ngắt như tờ, người người tinh thần cảnh giác đầy cao độ. Sở Thiên Dương, Tiêu Tử Bùi, Ngôn Phi Mặc ba người mặc đồ khôi giáp, lưng đeo trường cung, cưỡi trên mình một con bảo mã, giục ngựa đi phía trước đội ngũ.

Chỉ chốc lát sau, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, Ngôn Phi Mặc nhìn lại, Tiêu Khả cưỡi một con ngựa chạy lên.

“Phi Mặc ca ca, ta và huynh cùng đi đi.”

“Tiểu điện hạ sao không ngồi trong xe ngựa vậy, cẩn thận một chút, nếu không Phi Mặc ca ca của ngài sao chịu nổi.” Tiêu Tử Bùi cau mày nói.

Tiêu Tử Bùi ngày thường nhận lệnh dạy binh pháp cho Tiêu Khả, xưa nay Tiêu Khả cũng cực kì kính trọng hắn, gần đây không biết vì sao lại tự nhiên bất hòa, khiến cho Tiêu Tử Bùi không thể không thấy kì lạ.

“Thái tử điện hạ có thể cưỡi ngựa với mọi người, vì sao ta lại không được?” Tiêu Khả ngạo nghễ nói.

Sở Thiên Dương nói “Được”, ánh mắt nhìn Tiểu Hoàng tử với cặp mắt khác xưa.”Chúng ta cùng đua ngựa được không?”

Tiêu Khả nhìn sang Ngôn Phi Mặc, thấy hắn hơi gật đầu, mới lập tức gật đầu nói: “Được, thái tử điện hạ, mời chỉ giáo.”

Nói xong, hai người kéo dây cương, hai con ngựa phi thẳng về phía trước.

Ngô Mạnh ở bên lo lắng lo lắng đi tới hỏi Ngôn Phi Mặc: “Ngôn đại nhân, tiểu điện hạ như vậy, chỉ sợ có xảy ra bất trắc…”

Ngôn Phi Mặc thản nhiên: “Chẳng có cách nào cả, xảy ra chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Ngô Mạnh không nhắc lại lại, yên lặng quay về.

Phía trước chỉ còn lại hai người Ngôn Phi Mặc và Tiêu Tử Bùi. Hôm nay Tiêu Tử Bùi có vẻ rất lạ, nhìn không chớp mắt, trầm mặc nghiêm nghị, thỉnh thoáng ánh mắt lướt qua Ngôn Phi Mặc, lại có phần kì dị, khiến cho cả người Ngôn Phi Mặc đều không được tự nhiên.

Yên lặng suốt một đoạn đường, khi nhìn thấy đỉnh núi Nhạc Uyển rồi, rốt cục Tiêu Tử Bùi cũng phá vỡ trầm mặc: “Lần đầu tiên Tiểu điện hạ đi săn, chẳng lẽ đệ không lo à?”

“Huynh đã thấy diều hâu trên núi chưa? Chim ưng nhỏ sau khi lớn lên, cho dù chúng nó không bay được cũng bị đẩy ra ngoài, lúc rơi như thế bọn nó lại học bay rất nhanh.”

“Cho dù chúng có thể ngã chết?”

“Nếu nó là chim ưng thì quăng không chết được.” Ngôn Phi Mặc kiêu ngạo nhìn về phía trước, theo phương hướng đó, từ xa Tiêu Tử Bùi có thể thấy Tiêu Khả ghìm ngựa đứng yên, có một chút gì đó phong phạm người vương giả.

Sở Thiên Dương sóng vai cùng hắn, cười nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lời này quả nhiên không giả. Tiểu điện hạ cưỡi ngựa cao siêu, bội phục bội phục.”

Tiêu Khả lại lạnh nhạt nói: “Thái tử điện hạ nhanh hơn ta mà, là ta thua.”

Sở Thiên Dương nói: “Tiểu điện hạ, ngài phải biết ở Đại Sở chúng ta cưỡi ngựa mà thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất. Ta lớn hơn điện hạ nhiều năm như vậy, lại chỉ hơn một chút, thật sự là rất hổ thẹn.”

“Sở huynh khiêm tốn quá, thua là thua, tiểu điện hạ mới biết trên người còn có người giỏi hơn, không thể kiêu ngạo tự mãn được.” Ngôn Phi Mặc nói.

Tiêu Khả gật gật đầu: “Phải, Phi Mặc ca ca, ta hiểu được.”

Sở Thiên Dương hứng thú nhìn hai người này, quay đầu ngựa lại đi về phía trước, ba người kia lần lượt theo ở phía sau, Tiêu Khả đi bên cạnh Ngôn Phi Mặc, dù sao cũng chỉ là thiếu niên, cậu không kìm được sự vui vẻ của mình, quấn quít lấy hắn hỏi đông hỏi tây. Tiêu Tử Bùi yên lặng nhìn hai người họ, chân thúc một cái, đuổi theo Sở Thiên Dương.

Sở Thiên Dương có hơi buồn bực, hỏi: “Tiêu Tướng quân, hôm nay sao lại tiều tụy thế, chẳng lẽ tối hôm qua về không ngủ ngon à?”

Đúng là Tiêu Tử Bùi cả đêm không ngủ, lúc rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được chốc lát, lại còn mơ thấy Ngôn Phi Mặc mặc đồ hồng, xấu hổ ngượng ngùng nhìn hắn, lúc tỉnh lại cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.”Tối hôm qua uống rượu nhiều quá, mệt mỏi cả buổi tối.”

“Ồ xem ra hôm nay tinh thần Tiêu Tướng quân không tốt rồi, ta giành được thứ nhất thôi.” Sở Thiên Dương cười ha ha nói.

“Tại hạ tất nhiên sẽ cố hết sức mình, không hề có ý nhường nhịn đâu.” Tiêu Tử Bùi cũng không yếu thế.

Phía sau Tiêu Khả cũng nóng lòng muốn thử: “Ta cũng vậy, ta muốn tặng thứ đầu tiên săn được cho Phi Mặc ca ca.”

Tiêu Tử Bùi nhìn lại, thấy Tiêu Khả ngưỡng mộ nhìn Ngôn Phi Mặc như thế, trong lòng tự nhiên lại thấy không thoải mái, hắn cười hì hì nói: “Tiểu điện hạ không định săn gà rừng vịt hoang đưa cho Phi Mặc đấy chứ, cái này ăn còn phải nhổ lông, phiền lắm.”

Ngôn Phi Mặc trừng mắt nhìn hắn một cái, uể oải an ủi Tiêu Khả: “Gà rừng vịt hoang ta cũng thích, có thể làm gà nướng, ăn rất ngon, đến lúc đó thần làm cho ngài ăn nhé.”

Tiêu Khả tỉnh táo hẳn lên, đắc ý liếc mắt về phía Tiêu Tử Bùi, vui vẻ giục ngựa đi về phía trước.

Tiêu Tử Bùi nắm chặt dây cương, đứng yên tại chỗ, nhìn ba bóng người trước mặt rồi lại vuốt ve trái tim đang nhảy loạn của mình, đúng là ngũ vị trần tạp, vừa rồi lúc Ngôn Phi Mặc trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên hắn lại cực kì xúc động, muốn đuổi hết mọi người xung quanh đi, chỉ để lại mình hắn! Đoàn xe phía sau đi tới, Phong Vũ Dương nhô đầu ra khỏi xe ngựa, kỳ quái hỏi: “Tử Bùi, sao sắc mặt kém thế? Một mình đứng đây làm gì?”

Tiêu Tử Bùi xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho thủ hạ, không nói một lời chui thẳng vào xe ngựa của hắn.

Trong xe ngựa cực kì thoải mái, phía trên có lót một tấm đệm giường, bên trong còn có bàn trà nhỏ, Phong Vũ Dương đang cầm một quyển sách đọc. Tiêu Tử Bùi lấy chén trà, ừng ực uống liền vài ngum, yên lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Vũ Dương, nếu thích một người, thì sẽ thế nào nhỉ?”

Phong Vũ Dương lắc lắc đầu, nói: “Cầu mà không được, trằn trọc trở mình; cầu mà không được, ngủ hay tỉnh cũng nhớ đến người kia. Tử Bùi huynh thích thiên kim nhà ai rồi?”

Tiêu Tử Bùi phiền chán lắc đầu: “Ta chỉ hỏi chút thôi, huynh nghĩ nhiều rồi”.

“Như trong sách nói, trong đầu huynh lúc nào cũng là giai nhân đó, ngủ nằm mơ cũng sẽ mơ thấy nàng, muốn ở bên cạnh nàng, một khắc không thấy, cũng cồn cào trong tim…”

Sắc mặt Tiêu Tử Bùi càng trắng, giãy giụa hỏi: “Thực ra ta cảm thấy huynh nói vậy với kẻ thù của mình cũng không khác mấy, nếu huynh có kẻ thù, nhất định cũng sẽ không lúc nào là không nghĩ đến hắn…”

“Lời ấy sai rồi, lúc huynh nghĩ đến người trong lòng sẽ không kìm được mà mỉm cười, trong lòng vừa thỏa mãn vừa vui vẻ.” Phong Vũ Dương như nghĩ tới điều gì, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ cười.

“Không có khả năng… Sao có thể như vậy được…” Tiêu Tử Bùi thì thào nói, bỗng nhiên tỉnh lại một chút, hỏi: “Thế nếu huynh thích một người không nên thích, thì phải làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Phong Vũ Dương thoáng buồn, nhẹ giọng nói: “Kiếm sắc chặt đứt tơ tình, chỉ là tình yêu ấy, không biết chặt có đứt hay không.”

“Chặt thì nhất định phải đứt!” Tiêu Tử Bùi kiên định nói.

Chỉ chốc lát sau, đoàn người đã tới bãi săn Nhạc Uyển. Nhạc Uyển là khu vực săn bắn và lâm viên Hoàng gia lớn nhất Đại Diễn, chiếm ba bốn trăm lý, cung biệt uyển bên trong cũng có mười sáu tòa nhà, nhưng mà Tiêu Tránh ghét việc xa xỉ lãng phí, mỗi lần vây săn lại phải tiêu phí rất nhiều, cho nên từ khi đăng cơ tới nay vẫn ít khi tổ chức.

Một bên Nhạc Uyển là dãy núi kéo dài, địa hình hiểm yếu, ngàn dặm không có người ở, bởi vậy, chỉ cần trấn giữ ba mặt là bảo đảm nơi đây vạn vô nhất thất*. Ngôn Phi Mặc để lại hơn phân nửa kinh vệ doanh phân công nhau đóng quân, mang theo Vũ lâm quân vào Nhạc Uyển.

*tuyệt đối không có sơ hở

Nhóm cung nhân yên lặng sắp xếp khán đài, vài quan văn đã ngồi hẳn phía trên, Phong Vũ Dương cũng không ngoại lệ. Lá cờ màu trên khán đài bay bay, kèn boong boong inh ỏi, nhóm Vũ lâm quân tham gia ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng chờ mệnh lệnh.

Trên núi, mấy con chim trĩ thỏ hoang bị giật mình chạy quanh tán loạn, Tiêu Hồng kéo cung cài tên, bắn phát thứ nhất đã găm trên con thỏ nhỏ, máu văng tung tóe, con thỏ hoang run rẩy ngã trên mặt đất. Ngô Mạnh bên cạnh cũng lớn tiếng hô quát: “Điện hạ có lệnh, săn bắn bắt đầu!”

Cả vùng như động đất, đàn ngựa nhanh chóng lao vào khu rừng xanh mướt.

Tiêu Khả hưng phấn lạ thường, cậu vùng dây cương, đang định lao vào rừng thì Ngôn Phi Mặc bỗng nhiên cười nói: “Tiểu điện hạ, con ngựa của ngài sao lại run rẩy thế, không bằng như vậy, ngài cưỡi con Tiểu Ngân của thần đi.”

Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, giao dây cương của mình cho Tiêu Khả. Con Tiểu Ngân cả người thuần trắng, không một sợi lông khác màu, là con ngựa yêu thích nhất của Ngôn Phi Mặc, đây cũng là thứ mà Tiêu Khả rất thích nhưng không được cho, giờ ngỡ ngàng đến không tin được chính tai mình, cậu sợ Ngôn Phi Mặc đổi ý, nhanh chóng nhảy ngựa rồi leo lên người Tiểu Ngân, chạy như bay, xa xa còn nghe thấy tiếng cậu vui vẻ vọng về: “Phi Mặc ca ca, huynh chờ ta săn một con gà rừng làm gà nướng nhé!”

Sở Thiên Dương từ phía xa vẫy tay về phía Ngôn Phi Mặc, tiếp đón nói: “Ngôn đệ, bên này!”

Ngôn Phi Mặc lắc đầu, lớn tiếng nói: “Điện hạ tự đi đi, bằng không chỉ sợ con mồi của ngài cũng bị ta đoạt mất đấy!”

“Được, chúng ta thi thử, xem con mồi của ai nhiều nhất!” Nói xong, Sở Thiên Dương cũng thúc ngựa đi mất.

Ngôn Phi Mặc nhìn quanh, trên đài chỉ còn lại mấy thị vệ và vài quan văn, Tiêu Hồng đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn quay đầu lại, thì nghiến răng nghiến lợi: “Ngôn đại nhân, xem ra như cá gặp nước nhỉ.”

Ngôn Phi Mặc khiêm tốn xoay người: “Đại điện hạ khen nhầm rồi. Con thỏ hoang mà Đại điện hạ bắn mới gọi là uy phong lẫm liệt, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.”

Bên cạnh có người phì cười một tiếng, Tiêu Hồng giận quát: “Ai!” Nói xong cũng không thèm nhìn sang, quất thẳng roi ngựa về phía đó.

Ngôn Phi Mặc nhún chân một cái, bay người sang dùng tay giữ chặt roi ngựa của Tiêu Hồng lại, thị vệ bên cạnh đã sợ tới mức mặt như màu đất. Hắn quát lớn: “Đại điện hạ nói giỡn với mấy người đấy hả, mắt mũi đâu hết rồi, còn không mau cút đi!” Thị vệ kia cũng là người thông minh, lập tức té chạy về phía sau.

Tiêu Hồng dùng sức kéo tại, cây roi ngựa cũng tuột khỏi tay Ngôn Phi Mặc, trên tay hắn hiện lên một vết đỏ hồng, vài giọt máu rơi ngay xuống đất. Tiêu Hồng yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên lại lạnh lùng nở nụ cười: “Khiến Ngôn đại nhân chê cười rồi, đi thôi, uy phong Đại Diễn ta nhờ vào Ngôn đại nhân cả, không thể để thái tử Đại Sở giành thứ nhất được đâu!” Nói xong, hắn thúc ngựa bỏ đi.

Thị vệ thấy thế mới vội vàng xông tới, ba chân bốn cẳng băng bó giúp Ngôn Phi Mặc, Ngôn Phi Mặc lắc đầu, thản nhiên cười: “Không sao.” Nói xong, hắn xoay người lên ngựa, đưa bàn tay dính máu huơ huơ về phía Tiêu Tử Bùi xa xa, mấp máy môi thành câu, “Hết giận chưa?”

Nói xong, hắn cười ha hả, giục ngựa đi vào khu rừng rậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện