Dịch: Tiểu Kỳ

Ánh mắt Ngôn Phi Mặc mơ màng mông lung, ngẩn ngơ nhìn hắn, bỗng nhiên lại bật cười rất nhẹ. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Tử Bùi ra, lật mình ngồi trên mái ngói rồi nói: “Tử Bùi, có những chuyện, không phải chỉ cần thích là được.”

Tiêu Tử Bùi cũng ngồi xuống, ghé sát vào người nàng, ôm lấy bờ vai mỏng manh rồi hỏi: “Vậy cần gì nữa?”

Ngôn Phi Mặc trầm mặc rất lâu, nói: “Huynh bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?”

“Lúc muội hóa thân thành Yên Mặc, dù thuật dịch dung của muội không chút sơ hở, nhưng ánh mắt của muội lại không lừa được ta, ta và muội sớm tối bên nhau nhiều ngày như vậy, lẽ nào là giả sao?” Tiêu Tử Bùi có phần đắc ý.

“Chỉ vì thế thôi sao? Quá mơ hồ, ta không tin.” Ngôn Phi Mặc thản nhiên nói.

“Ta đã tới Hồng Tụ Lâu, tìm được một thứ ở trong phòng muội, sau đó ta chạy suốt cả đêm, vội vàng tới chỗ sư phụ, tra ra được đó là một loại bột phấn dịch dung. Tội chứng rành rành, muội còn gì để nói?” Tiêu Tử Bùi kề sát tai nàng đáp.

“Vậy huynh tính làm thế nào?” Ngôn Phi Mặc khẽ cười hỏi.

“Phi Mặc, ta sẽ tìm cơ hội cầu xin bệ hạ, muội nhờ hoàng hậu nương nương tỉ tê bên gối, chắc chắn bệ hạ không thể không thấu nhân tình.” Tiêu Tử Bùi hôn lên tóc nàng, ngập tràn khao khát, “Sau đó ta sẽ nói phụ vương tới chỗ bệ hạ cầu thân, muội yên tâm, từ nay về sau, chuyện của muội cũng chính là chuyện của ta, trách nhiệm trên vai muội ta sẽ gánh vác thay, người muội muốn bảo vệ nhất định ta sẽ bảo vệ họ chu toàn.”

Ngôn Phi Mặc nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đầy mờ mịt, sau một lúc, nàng mới khe khẽ thở dài một hơi, thầm thì nói: “Đồ ngốc.”

Tiêu Tử Bùi nhìn nàng, hỏi lại: “Sao lại nói ta thế? Muội không tin ta à?” Nói rồi, hắn giơ tay lên, thề thốt, “Ta, Tiêu Tử Bùi, nếu những lời hôm nay có nửa phần dối trá, bảo ta——”

Ngôn Phi Mặc nhẹ nhàng che miệng hắn, mỉm cười: “Ta biết, ta tin huynh không lừa ta.”

“Muội biết thì tốt.” Tiêu Tử Bùi vui vẻ nói, “Nói cho ta biết đi, vì sao muội phải cải trang nam nhi đến kinh thành? Lúc trước muội ở Mạc Bắc à? Vì sao ta đã tìm muội lâu như thế mà không thấy?”

“Chuyện này nói ra rất dài, sau này ta sẽ từ từ nói cho huynh.” Ngôn Phi Mặc không muốn nói nhiều, phủi phủi y phục định đứng dậy, “Huynh nhanh xuống dưới đi, Tiêu Thiển cuống sắp chết rồi.”

Tiêu Tử Bùi giữ nàng lại, bất mãn nói: “Muội chỉ biết làm người khác đau lòng thôi. Ta muốn cùng muội ở đây lâu hơn một chút, muội xem trăng sáng sao thưa, đêm đen mê đắm, hai chúng ta ngồi ở đây, không có ai tới làm phiền, tình thơ ý họa biết bao nhiêu.”

Ngôn Phi Mặc nghiêng đầu nhìn hắn: “Được, Tiêu tướng quân, chi bằng ngài dệt hoa trên gấm, ngâm một bài thơ xem sao?”

Tiêu Tử Bùi nghẹn họng, hậm hực đáp: “Phi Mặc, muội đang chê cười ta văn vẻ không bằng Phong Vũ Dương đấy à?”

“Nào dám nào dám, Tiêu tướng quân là rồng phượng trong đám người, nào có cái lý không bằng người khác?” Ngôn Phi Mặc nghiêm chỉnh nói.

Tiêu Tử Bùi nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên lại đưa tay cù nàng: “Cho muội cười ta này!”

Ngôn Phi Mặc sợ nhột, chỉ còn cách tránh trái né phải, tránh không được thì phải phì cười trong vòng tay của hắn, Tiêu Tử Bùi nhìn đôi mắt nàng sáng rực như sao, không kìm được lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, thầm thì nói: “Phi Mặc, ta đố kị, đố kị vì muội hát lời thơ của Vũ Dương, đố kị khi muội cười với người khác, đố kị lúc muội ở cùng Sở Thiên Dương, Phi Mặc, nhất định là ta trúng độc của muội rồi, cho nên mới thích muội đến thế…”

Lúc Ngôn Phi Mặc từ mái nhà đi xuống đã là giờ Tuất, Tiêu Tử Bùi theo sát đằng sau, chẳng còn vẻ say rượu chút nào, ý cười dào dặt, dương dương đắc ý, Tiêu Thiển trông thấy thì không khỏi ngơ người, hắn lén lút hỏi Ngôn Phi Mặc: “Ngôn đại nhân, ngài có diệu kế gì đối phó với công tử nhà tôi thế? Dạy cho tôi vài chiêu.”

“Lần sau nếu huynh ấy mà còn khinh suất, cậu cứ lấy gậy đánh ngất huynh ấy đi là được, nhớ cho kỹ.” Ngôn Phi Mặc thản nhiên đáp lại.

Tiêu Tử Bùi đang muốn cùng đi tới Ngôn Phủ, nhưng lại bị Ngôn Phi Mặc trừng cho một cái, chỉ đành lưu luyến không nỡ cáo từ với nàng, lúc gần đi còn dặn đi dặn lại: “Phi Mặc, ngày mai hai chúng ta lại tính tiếp, phải thỉnh tội với bệ hạ thế nào, giải quyết sự tình ra sao nhé.”

Ngôn Phi Mặc không cho ý kiến, chỉ mỉm cười bảo: “Ngày mai lại nói đi.”

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Bùi đi xa, nét cười trên mặt Ngôn Phi Mặc cũng dần biết mất, nàng chán nản một lúc lâu, rồi mới thở dài một hơi, cô độc lặng lẽ đi về Ngôn phủ.

Trước cửa Ngôn phủ có một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ lại, Ngôn Thất đang ngó nghiêng sốt ruột trước cổng, vừa thấy Ngôn Phi Mặc tới, cuối cùng cũng thở ra được một hơi, thình thịch chạy bước tới cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Không biết tại sao mà đại điện hạ phái người tới mời đã mấy lần, người nhìn xem, xe ngựa cũng dừng ở đây rồi, nói là đợi công tử người về sẽ đón người đi tới Tín Vương phủ.”

Ngôn Phi Mặc quan sát chiếc xe ngựa mấy lần, mỉm cười nói: “Thế này cũng tốt, đỡ phải đi bộ.” Nói rồi, nàng vén rèm xe ngựa bước vào trong.

Ngôn Thất hốt hoảng nói: “Công tử, hai vị cô nương đều rất lo lắng cho ngài, đợi người lâu lắm rồi, chi bằng ngài vào chào hỏi trước rồi đi.”

Ngôn Phi Mặc lắc lắc đầu: “Không cần, ông nói với hai người họ, ta sẽ về nhanh thôi, bảo bọn họ tự tính chuyện của mình trước đi.”



Tín Vương phủ tráng lệ uy nghi, đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, Ngôn Phi Mặc vô thức bước theo tên gia bộc dẫn đường, chẳng bao lâu sau đã đi tới nội điện, gia bộc khẽ khàng đẩy cửa ra, đợi Ngôn Phi Mặc bước vào rồi mới kéo cửa kẽo kẹt một tiếng, đóng chặt.

Trong phòng, nến đỏ chiếu sáng trên cao, trên chiếc bàn dài ở giữa phòng có đặt vài cây huân hương, Tiêu Hồng đang ngồi cạnh thư án, cầm một quyển sách xem say sưa, vừa thấy Ngôn Phi Mặc bước vào thì mắt sáng hẳn lên, đứng dậy: “Ngôn Phi Mặc cuối cùng khanh cũng tới rồi đấy hả, làm bản vương đợi lâu quá.”

Ngôn Phi Mặc thản nhiên bước qua hành lễ: “Đại điện hạ thật có hứng thú, lúc này rồi mà vẫn còn nhàn nhã xem sách được.”

Tiêu Hồng khinh thường cười nhẹ: “Ngôn đại nhân tới rồi, đương nhiên bản vương sẽ không có tâm trạng xem sách nữa.” Nói rồi, hắn cầm đĩa mứt quả bên cạnh lên, dùng xiên khều một cái, đưa đến bên miệng Ngôn Phi Mặc, “Nào, Ngôn địa nhân ăn quả thanh mai đi, đây là bản vương chuẩn bị riêng cho khanh đấy.”

Ngôn Phi Mặc tránh sang một bên, vừa hay va vào thư án của Tiêu Hồng, bất thình lình, bột phấn giấu trong tay áo nàng bắn ra ngoài, rơi thẳng vào trong tách trà đặt trên bàn. “Phi Mặc đã dùng bữa tối rồi, lấy trà thay rượu, kính điện hạ một chén.” Nói rồi, nàng cầm bình trà trên thư án lên, tự mình rót một chén trà, khẽ cụng vào tách trà của Tiêu Hồng một cái, phát ra tiếng “đinh” giòn tan.

Tiêu Hồng cầm tách trà lên, uống một ngụm, cười nói: “Ta phái người đi mời khanh từ sớm, vốn dĩ đang định dùng bữa tối cùng khanh đấy.”

Khóe miệng Ngôn Phi Mặc hiện lên nét cười rất nhạt: “Bữa tối của điện hạ chỉ sợ ta không tiêu hóa nổi. Nếu như không còn chuyện gì khác, tại hạ xin cáo lui trước.”

Tiêu Hồng cứng đờ cả người, một lúc sau hắn mới lạnh lùng cười lại: “Ngôn Phi Mặc, chúng ta ngửa bài nói thẳng đi, hôm nay ta đã đưa tên kia về rồi, nhưng nếu ngày mai muốn gọi hắn tới cũng dễ ợt như trở bàn tay thôi.”

“Thì ra là vậy.” Ngôn Phi Mặc gật gật đầu, kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi đại điện hạ, tuy rằng vị tiểu quan ấy có vài điểm tương tự với ta, nhưng lại chẳng thân chẳng thích, không biết vì sao ta lại phải vì hắn mà cúi đầu với đại điện hạ kia chứ?”

Tiêu Hồng nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi vẫn khoác lác xem mình như người cứu giúp bá tánh thiên hạ sao? Một người còn không cứu được, thì sao cứu cả thiện hạ đây?”

Ngôn Phi Mặc nhướng mày: “Trước giờ Phi Mặc vốn không phải người có phẩm đức cao thượng như thế, nếu như đại điện hạ muốn uy hiếp ta, chi bằng cứ mang tiểu điện hạ và hoàng hậu nương nương trói lại ném tới đây, như vậy, ngài nói đông nhất định ta sẽ không đi vè hướng tây, ngài bảo ta nhảy sông, chắc chắn ta sẽ không cắt cổ.”

Tiêu Hồng nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên lại nở nụ cười âm độc: “Chỉ sợ một khi đã bước vào Vương phủ này thì không thể do ngươi quyết được nữa rồi.” Nói rồi, hắn vỗ vỗ tay, có hai người lập tức nhảy ra từ sau bình phong, một người là đạo sĩ trên dưới bốn mươi, người kia mặc trường sam màu xanh bình thường, nhưng bên mặt lại lộ ra xương gò má, hốc mắt khảm sâu, có lẽ là có huyết thống ngoại tộc.

“Thì ra đây là vị cao thủ đã dạy bộ chưởng pháp đó cho Tiểu Khả.” Ngôn Phi Mặc tinh tế quan sát người kia, rồi điềm nhiên bật cười.

Trong ánh mắt Tiêu Hồng lóe lên vẻ khao khát, hắn cười nói: “Phi Mặc, ngươi nên ngoan ngoãn chịu trận đi, đến lúc động tay chân rồi, lỡ như có va chạm, bản vương sẽ cũng không nhẫn tâm đâu. Phùng đạo trưởng, Cáp Cưu, hai người nhớ thủ hạ lưu tình đấy.”

Người tên Cáp Cưu kia biến sắc, cứng đờ hỏi lại: “Điện hạ, sao hắn có vẻ như chẳng sao hết thế?”

Tiêu Hồng khựng lại, kinh ngạc nhìn Ngôn Phi Mặc một lúc, người nàng hơi lắc lư, sắc mặt cũng có phần trắng nhợt, nàng hỏi: “Đại điện hạ, trong huân hương này của ngài có cái gì?”

Lòng Tiêu Hồng mới chắc chắn đôi phần, hắn cười gian: “Đây là mê hương do Cáp Cưu bí mật chế ra, tối nay ngươi ở lại chỗ ta, sáng sớm ngày mai sẽ tiễn ngươi về phủ, nhất định không lỡ mất buổi lên triều ngài mai đâu.”

Ngôn Phi Mặc thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Đại điện hạ, trong lòng ta sợ lắm.”

Phùng đạo trưởng kia quát to một tiếng, vội vàng kéo Tiêu Hồng ra sau lưng: “Điện hạ cẩn thận, chỉ sợ mê hương này không có tác dụng với hắn rồi.”

Trên mặt Cáp Cưu cũng có phần nghi hoặc, trầm giọng quát: “Ngươi là ai? Sư phụ là môn phái nào? Sao có thể không sợ mê hương của ta?”

“Ơ, vì sao lại phải sợ ngươi chứ nhỉ? Loại mê hương này làm bừa chế ẩu, mấy tôi tớ nhỏ bé trong môn phái của ta pha chế cũng cao minh hơn ngươi đấy, ngươi vẫn nên quay về bái sư học nghệ lại đi, nếu không ở đây lại làm trò cười cho thiên hạ mất thôi.” Ngôn Phi Mặc cười tươi đáp lại.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa rất mạnh, có người gấp gáp gọi vào: “Đại điện hạ, thái úy tìm ngài, bảo ngài lập tức qua đó.”

Tiêu Hồng biến sắc, quát: “Bảo thái úy đợi một lát.”

“Sắc mặt thái úy không tốt lắm, khăng khăng muốn ngài tới ngay!” Người ngoài cửa run giọng nói.

Tiêu Hồng không còn cách nào, đành phải nói với Phùng đạo trưởng và Cáp Cưu: “Hai vị giúp ta dạy dỗ tên này, ta đi lát rồi về.” Nói rồi, hắn mở cửa ra, đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Ngôn Phi Mặc chắp tay với hai người kia, mỉm cười nói: “Đêm khuya sương lạnh, đoán chừng đại điện hạ không quay về được đâu, hai vị cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Nói rồi, nàng xoay người chậm rãi đi ra cửa.

Thấy nàng lơ là phía sau, là thời cơ hiếm có, Phùng đạo trưởng lao tới, vận thế xuất chưởng đánh thẳng sau lưng nàng, thế chưởng hung mãnh, nội lực tràn đầy, có sức khai sơn phá thạch.

Chưởng lực nhanh chóng lao tới sau lưng Ngôn Phi Mặc, nhưng không ngờ cơ thể Ngôn Phi Mặc lại bỗng nhiên hóa thành một tờ giấy khẽ bay bay, chưởng lực chẳng những không khai sơn phá thạch, mà còn quay ngược trở về cơ thể hắn, trong chớp mắt, Ngôn Phi Mặc đã cách xa mấy trượng, chỉ còn nghe tiếng cười lanh lảnh vọng sang: “Đa tạ đạo trưởng tiễn ta một đoạn, sau này gặp lại!”

Phùng đạo trưởng tức đỏ bừng cả mặt, đang định đuổi theo, thì lại thấy sắc mặt Cáp Cưu kinh hoàng: “Linh Cốc! Người này tới từ Linh Cốc!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện