Dịch: Tiểu Kỳ
Xuân ấm hoa nở, đây cũng là mùa khiến người ta dễ động lòng xuân nhất.
Sức sống của Hồng Tụ lâu cực kỳ hưng thịnh, đã lâu Tiêu Tử Bùi không quay lại chốn nhuyễn ngọc ôn hương này, tự nhiên lại thấy khó thích ứng, hắn nhíu mày nói: “Tư Du, huynh đưa ta tới chỗ này làm gì?”
Phương Tư Du cười hì hì cầm một cây quạt giấy, dáng vẻ hệt như một công tử đa tình phong lưu phóng khoáng: “Tử Bùi, huynh đánh giặc nhiều quá nên ngu người rồi hả, lúc trước, chúng ta vẫn hay bao cả gian mà, mỹ nhân trong lòng, mỹ tửu no say, vui vẻ miễn bàn. Trong lầu có mấy cô nương mới tới, mỗi người một vẻ, ta đưa huynh tới đây để ôn lại một chút.”
Tiêu Tử Bùi mỉm cười: “Mỹ nhân thì bỏ đi, mỹ tửu thì có thể say một lần.”
“Được được được, nghe huynh. Ai, nhìn xem, ta buôn bán một chuyến, huynh đánh trận một hồi, tứ đại kinh thành người chết, người bị thương, ta không tìm được ai cùng chơi nữa rồi.” Phương Tư Du thở dài nói.
Đang nói, Phượng ma ma đã trang điểm lộng lẫy đi tới, kéo kéo Tiêu Tử Bùi, vui như nở hoa: “Ai da Tiêu tướng quân, không đúng không đúng, phải gọi là Vương gia rồi, sao lâu như vậy không tới thăm Hồng Tụ lâu chúng ta, tuy Lưu Sương cô nương đã lớn tuổi, Yên Mặc cô nương đã rời đi, nhưng Hồng Tụ lâu chúng ta trước giờ không thiếu nữ tử lanh lợi xinh đẹp, nào nào, mau tới chọn thử xem.”
Nói rồi bà vẫy tay một cái, có một hàng mỹ nữ đi ra, có tao nhã có cao quý, có diễm lệ có đáng yêu, muôn hình muôn vẻ, khiến người xem hoa hết cả mắt, đột nhiên, Tiêu Tử Bùi khựng lại, nhìn chằm chằm một người trong số đó: “Cô… cô tên gì?”
Cô nương kia đáng yêu đứng kia, mũi xinh xắn, khóe miệng cong cong, hai mắt to chớp chớp, vô cùng nhanh nhẹn, giống Hiểu Phong ngày trước đến chín phần. “Thiếp vừa tới, ma ma còn chưa đặt tên cho thiếp nữa.”
Phương Tư Du hứng thú đánh giá nàng mấy lượt: “Thì ra Tử Bùi thích kiểu này, ma ma, vậy để nàng ta ở lại rót rượu đi.”
Mặt mày Phượng ma ma càng khó coi: “Cái này… vị cô nương này tính khí không tốt đâu, chỉ sợ các công tử sẽ không thích.”
Phương Tư Du trầm mặt: “Ma ma, bà muốn đập biển hiệu của mình đó hả?”
Phượng ma ma cười hùa, vừa định nói vài lời dễ nghe, cô nương kia đã ngọt ngào đáp lại: “Ma ma cứ yên tâm, thiếp rất tốt tình mà, mấy vị công tử này lại tuấn tú như thế, con nhìn thấy là thích, đặc biệt là Tiêu tướng quân.” Nói rồi, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tiêu Tử Bùi, cầm lấy bình rượu, giúp hai người rót đầy ly.
Phượng ma ma ngượng ngùng cười cười, đành dẫn một đám cô nương nhẹ nhàng rời đi. Tiêu Tử Bùi trầm mặt nói: “Hiểu Phong, một năm nay cô và Thính Vân chạy đi đâu thế, ta tìm các cô mấy bận rồi.”
“Chỉ sợ Tiêu tướng quân không có lòng tìm thôi.” Hiểu Phong cười tươi, “Nghe nói trong ngoài Khánh vương phủ đang lo thu xếp lương duyên cho tướng quân, các danh ái trong kinh thành còn đang bứt rứt mong ngóng phô bày phương dung trong yến hội thưởng xuân lần này, mong có thể nắm được trái tim của tướng quân thôi.”
Phương Tư Du ho khan một tiếng, chen lời: “Thì ra cô nương là người quen cũ của Tử Bùi, sao lại làm ra vẻ thần bí như thế, hóa ra cô nương muốn tặng cho Tử Bùi một điều bất ngờ à.”
Hiểu Phong liếc hắn một cái, đột nhiên nàng ân cần nâng cốc rượu lên, dịu giọng: “Vị này là Phương công tử phải không? Tiểu nữ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, kính công tử một chén.”
Phương Tư Du không khỏi vui mừng kinh ngạc, cầm lấy chén rượu cạn sạch một hơi: “Không biết tại sao cô nương lại biết tại hạ?”
Hiểu Phong nghiêm mặt: “Cả kinh thành ai mà không biết, một trong tứ công tử kinh thành thiếu đông gia* (ông chủ nhỏ) của mấy tiền trang Phương Chính, công tử thích nhất là lưu luyến chốn làng chơi, tự mình lưu luyến không đủ, còn kéo từng bạn tốt xung quanh xuống nước cùng!”
Phương Tư Du sợ đến ngẩn người, chỉ Hiểu Phong run run nói không ra hơi: “Cô… cô…”
“Ta làm sao nào? Không phải Phương công tử muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?” Hiểu Phong khinh thường hừ một tiếng, “Ta sợ quá cơ.”
Tiêu Tử Bùi buồn cười, hắn biết bạn tốt của mình đã rơi vào bẫy của Hiểu Phong rồi, cho nên nhanh chóng ra hiệu với Phương Tư Du: “Tư Du, đây là thị nữ nhà Trung lang tướng quá cố Ngôn Phi Mặc, tình thân với Phi Mặc như thủ túc.”
“Hiếm khi Tiêu tướng quân còn nhớ công tử nhà ta.” Giọng Hiểu Phong mang theo ý châm chọc, “Ta còn tưởng Tiêu tướng quân vẫn thường tới Hồng Tụ lâu ôm mỹ nhân cơ đấy”.
Tiêu Tử Bùi chua xót, nhìn thẳng vào Hiểu Phong, lạnh lùng đáp lại: “Cô không cần phải nói khích ta đâu, hôm nay đã gặp mặt, thì cô theo ta về Kiền Vương phủ đi, Phi Mặc đã không còn, ta có trách nhiệm phải chăm sóc các cô, đời này ta có miếng ăn, tuyệt đối không thiếu phần hai người.”
Hiểu Phong cười khẽ một tiếng: “Ta tới phủ ngài làm gì chứ, nhỡ ngày nào đó Vương phi của ngài gả sang, ở đó còn chỗ cho bọn ta dung thân chắc. Cứ tự do tự tại ở nơi này thì hơn.”
Tiêu Tử Bùi mỉm cười: “Cô có tin ta sẽ khiến Hồng Tụ Lâu đóng cửa sạt nghiệp không?”
Hiểu Phong biến sắc, nàng đảo đảo mắt trả lời: “Ai da, ta vừa mới tới đây, tướng quân để ta chơi vài ngày đã.”
“Cô đừng nghĩ mấy trò xiên vẹo, nếu cô còn chạy, tất cả người trong Hồng Tụ lâu này đều sẽ bị liên lụy, Phương ma ma sẽ là người đầu tiên xuống đại lao.” Tiêu Tử Bùi âm trầm nói.
Hiểu Phong bất giác run lên, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng biến mất, nàng khiếp sợ hỏi: “Tiêu tướng quân, ngài… sao ngài lại biến thành một người khác thế này…”
Tiêu Tử Bùi cười ủ rũ, không trả lời, hắn phất phất tay, mệt mỏi nói: “Cô quay về đi, mấy ngày nữa gọi Thính Vân tới, dọn đến phủ của ta.”
Hiểu Phong cắn môi, chầm chậm đi đến cửa, bỗng nhiên nàng xoay người lại hỏi: “Tiêu tướng quân, ngài muốn bọn ta qua đó, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Tiêu Tử Bùi trầm mặc giây lát, rồi mới từ tốn đáp lời: “Ta muốn tìm người nói chuyện, ta sợ… sợ không có ai nói chuyện với ta, ta sẽ quên mất hình dáng của nàng ấy.”
-
Đúng như dự đoán của Tiêu Tử Bùi, sau khi Hiểu Phong đi được một lúc khoảng chừng một chén trả, Phương Tư Du bỗng đau bụng quằn quại, cơn đau này còn cực kì kỳ quái, lúc đau đau đến thắt ruột nhưng chớp mắt là hết, lúc không đau thì lại như người bình thường, giày vò Phương Tư Du đến đứng ngồi không yên, cũng chẳng còn tâm tư để uống rượu mua vui gì nữa. Tiêu Tử Bùi cũng bó tay bất lực, sau nửa canh giờ, tiểu tỳ của Hồng Tụ lâu đưa lên một bình trà, khúc khích cười nói: “Hiểu Phong cô nương bảo thiếp mang lên, nói nhất định vị công tử này phải uống, trong vòng ba ngày kiêng rượu kiêng chuyện phòng the.”
Phương Tư Du từ nhỏ vào nam ra bắc, tam giáo cửu lưu đều từng giao dịch, đâu từng chịu thiệt thòi thế này, vừa uống trà vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tử Bùi huynh đừng cản ta, ta phải buộc tiểu nha đầu đó lãnh đủ hậu quả.”
Tiêu Tử Bùi lắc lắc đầu: “Không được, Tư Du, huynh nể mặt ta, đừng so đo với nàng ấy.”
Phương Tư Du miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại tưởng tượng ra cảnh giày vò tiểu nha đầu kia thành một đống, chà đạp lung tung, nghĩ đến cảnh tiểu nha đầu kia nước mắt nước mũi cuống quít cầu xin hắn tha cho…
Tiễn biệt Phương Tư Du đang rầu rầu chán nản, Tiêu Tử Bùi quay về Kiền Vương phủ, quản gia trong Vương phủ vừa nhìn thấy hắn đã kích động bẩm báo nói: “Vương gia, hôm nay có tên trộm lẻn vào phủ, bị mấy thị vệ cùng xông lên trói lại, hắn cứ luôn mồm kêu oan, nói quen biết ngài.”
Tiêu Tử Bùi không buồn để ý: “Hở, trộm được cái gì?”
“Trộm một đống dược liệu trong dược phòng, còn khăng khăng nói là tự mình mang tới, chỗ dược liệu đó quý giá biết mấy, nhìn bộ dạng của hắn xem, giống chắc!” Quản gia khinh thường nói.
Dược phòng ở hậu viện vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, Tiêu Tử Bùi loáng thoáng nghe giọng của một người kêu to, giọng nói này rất quen tai, hắn bất giác khựng lại, bước nhanh tới cửa nhìn vào, một người trẻ tuổi bị trói chặt chân tay đang bị ấn vào tường, giãy giụa nói: “Ta là thuộc hạ của Tiêu tướng quân mà, không tin các người mời tướng quân tới đây!”
Tiêu Tử Bùi nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên hắn nhớ ra, người này đúng là giáo úy dưới trướng của hắn Cao Thiên! Cao Thiên vừa thấy Tiêu Tử Bùi, hai mắt sáng bừng lên: “Tướng quân! Ta tới đưa thuốc cho ngài!”
“Nói nhăng nói cuội, ngươi đem thuốc tới lại phải lén lút đi vào từ cửa sau sao? Gác cổng đã khai rồi, họ nói nhìn ngươi cứ quay ngang quay dọc gian xảo lắm!”
“Vì ta đang đợi tướng quân, đợi không được mới phải vào từ cửa sau!” Cao Thiên cãi lại.
Tiêu Tử Bùi nhíu mày, bảo đám thị vệ thả Cao Thiên ra, Cao Thiên đau lòng gom số dược liệu vung vãi trên đất vào trong túi mình, oán hận nói: “Đây là thuốc để trị bệnh ho cho tướng quân đấy, thiếu một vị, các ngươi có đền nổi không!”
Tiêu Tử Bùi phất phất tay, đám thị vệ đều đi ra, chỉ còn lại hai người Cao Thiên và hắn. “Nói đi, ai bảo ngươi tới?” Tiêu Tử Bùi lạnh lùng hỏi, “Ta không thích bị qua mặt.”
Cao Thiên ngẩn ngời, tự nhiên lại thấy chán nản: “Quả nhiên là không qua nổi ánh mắt của tướng quân. Sau khi tiểu nhân về đến kinh thành, vô tình gặp được một vị cao nhân, hắn rất ngưỡng mộ tướng quân, mong có thể góp sức dưới trướng của ngài, chỉ khổ nỗi không có ai dẫn tới. Tiểu nhân mới gợi ý cho hắn, chỉ cần hắn có thể trị khỏi bệnh cho tướng quân, thì công lao lớn thế này chắc chắn sẽ được Tiêu tướng quân trọng dụng.”
Ánh mắt Tiêu Tử Bùi sắc bén quan sát hắn, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngươi nói hắn là cao nhân, vậy hắn cao minh thế nào?”
Cao Thiên đáp: “Y thuật rất giỏi, còn có thuật cải tử hoàn sinh, thuật dịch dung xuất thân nhập hóa, khiến người ta kinh ngạc.”
Tiêu Tử Bùi giật nảy cả người, sau đó lại cười nhạo bản thân mình si tâm vọng tưởng. “Nếu đã như thế, hai ngày nữa đưa tới đây xem thử, vài ngày nữa ta phải đi sứ Đại Sở, nếu hắn có bản lãnh, thì ta có thể dùng.”
Cao Thiên mừng rỡ, đưa đống dược liệu trong tay lên nói: “Đa tạ tướng quân. Chi bằng thế này, tướng quân dùng chỗ thuốc này trước thử xem, xem hắn có bản lĩnh không đã nhé.”
Tiêu Tử Bùi không tỏ rõ ý kiến, hắn đáp một tiếng, xoay người định đi, bỗng nhiên, Cao Thiên nhớ ra gì đó, hắn cao giọng nói: “Tướng quân, chuyện lần trước ngài hỏi ta ta đã nhớ ra rồi.”
“Chuyện gì?” Tiêu Tử Bùi có phần nghi hoặc.
“Ngôn đại nhân để lại một chiếc khăn tay, nói là muốn giao cho người bái tế ngài ấy.” Cao Thiên nói.
Bất chợt, Tiêu Tử Bùi nhảy dựng lên, nắm chặt lấy bả vai Cao Thiên, giọng nói có phần run rẩy: “Khăn tay gì? Trông như thế nào?”
Xuân ấm hoa nở, đây cũng là mùa khiến người ta dễ động lòng xuân nhất.
Sức sống của Hồng Tụ lâu cực kỳ hưng thịnh, đã lâu Tiêu Tử Bùi không quay lại chốn nhuyễn ngọc ôn hương này, tự nhiên lại thấy khó thích ứng, hắn nhíu mày nói: “Tư Du, huynh đưa ta tới chỗ này làm gì?”
Phương Tư Du cười hì hì cầm một cây quạt giấy, dáng vẻ hệt như một công tử đa tình phong lưu phóng khoáng: “Tử Bùi, huynh đánh giặc nhiều quá nên ngu người rồi hả, lúc trước, chúng ta vẫn hay bao cả gian mà, mỹ nhân trong lòng, mỹ tửu no say, vui vẻ miễn bàn. Trong lầu có mấy cô nương mới tới, mỗi người một vẻ, ta đưa huynh tới đây để ôn lại một chút.”
Tiêu Tử Bùi mỉm cười: “Mỹ nhân thì bỏ đi, mỹ tửu thì có thể say một lần.”
“Được được được, nghe huynh. Ai, nhìn xem, ta buôn bán một chuyến, huynh đánh trận một hồi, tứ đại kinh thành người chết, người bị thương, ta không tìm được ai cùng chơi nữa rồi.” Phương Tư Du thở dài nói.
Đang nói, Phượng ma ma đã trang điểm lộng lẫy đi tới, kéo kéo Tiêu Tử Bùi, vui như nở hoa: “Ai da Tiêu tướng quân, không đúng không đúng, phải gọi là Vương gia rồi, sao lâu như vậy không tới thăm Hồng Tụ lâu chúng ta, tuy Lưu Sương cô nương đã lớn tuổi, Yên Mặc cô nương đã rời đi, nhưng Hồng Tụ lâu chúng ta trước giờ không thiếu nữ tử lanh lợi xinh đẹp, nào nào, mau tới chọn thử xem.”
Nói rồi bà vẫy tay một cái, có một hàng mỹ nữ đi ra, có tao nhã có cao quý, có diễm lệ có đáng yêu, muôn hình muôn vẻ, khiến người xem hoa hết cả mắt, đột nhiên, Tiêu Tử Bùi khựng lại, nhìn chằm chằm một người trong số đó: “Cô… cô tên gì?”
Cô nương kia đáng yêu đứng kia, mũi xinh xắn, khóe miệng cong cong, hai mắt to chớp chớp, vô cùng nhanh nhẹn, giống Hiểu Phong ngày trước đến chín phần. “Thiếp vừa tới, ma ma còn chưa đặt tên cho thiếp nữa.”
Phương Tư Du hứng thú đánh giá nàng mấy lượt: “Thì ra Tử Bùi thích kiểu này, ma ma, vậy để nàng ta ở lại rót rượu đi.”
Mặt mày Phượng ma ma càng khó coi: “Cái này… vị cô nương này tính khí không tốt đâu, chỉ sợ các công tử sẽ không thích.”
Phương Tư Du trầm mặt: “Ma ma, bà muốn đập biển hiệu của mình đó hả?”
Phượng ma ma cười hùa, vừa định nói vài lời dễ nghe, cô nương kia đã ngọt ngào đáp lại: “Ma ma cứ yên tâm, thiếp rất tốt tình mà, mấy vị công tử này lại tuấn tú như thế, con nhìn thấy là thích, đặc biệt là Tiêu tướng quân.” Nói rồi, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tiêu Tử Bùi, cầm lấy bình rượu, giúp hai người rót đầy ly.
Phượng ma ma ngượng ngùng cười cười, đành dẫn một đám cô nương nhẹ nhàng rời đi. Tiêu Tử Bùi trầm mặt nói: “Hiểu Phong, một năm nay cô và Thính Vân chạy đi đâu thế, ta tìm các cô mấy bận rồi.”
“Chỉ sợ Tiêu tướng quân không có lòng tìm thôi.” Hiểu Phong cười tươi, “Nghe nói trong ngoài Khánh vương phủ đang lo thu xếp lương duyên cho tướng quân, các danh ái trong kinh thành còn đang bứt rứt mong ngóng phô bày phương dung trong yến hội thưởng xuân lần này, mong có thể nắm được trái tim của tướng quân thôi.”
Phương Tư Du ho khan một tiếng, chen lời: “Thì ra cô nương là người quen cũ của Tử Bùi, sao lại làm ra vẻ thần bí như thế, hóa ra cô nương muốn tặng cho Tử Bùi một điều bất ngờ à.”
Hiểu Phong liếc hắn một cái, đột nhiên nàng ân cần nâng cốc rượu lên, dịu giọng: “Vị này là Phương công tử phải không? Tiểu nữ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, kính công tử một chén.”
Phương Tư Du không khỏi vui mừng kinh ngạc, cầm lấy chén rượu cạn sạch một hơi: “Không biết tại sao cô nương lại biết tại hạ?”
Hiểu Phong nghiêm mặt: “Cả kinh thành ai mà không biết, một trong tứ công tử kinh thành thiếu đông gia* (ông chủ nhỏ) của mấy tiền trang Phương Chính, công tử thích nhất là lưu luyến chốn làng chơi, tự mình lưu luyến không đủ, còn kéo từng bạn tốt xung quanh xuống nước cùng!”
Phương Tư Du sợ đến ngẩn người, chỉ Hiểu Phong run run nói không ra hơi: “Cô… cô…”
“Ta làm sao nào? Không phải Phương công tử muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?” Hiểu Phong khinh thường hừ một tiếng, “Ta sợ quá cơ.”
Tiêu Tử Bùi buồn cười, hắn biết bạn tốt của mình đã rơi vào bẫy của Hiểu Phong rồi, cho nên nhanh chóng ra hiệu với Phương Tư Du: “Tư Du, đây là thị nữ nhà Trung lang tướng quá cố Ngôn Phi Mặc, tình thân với Phi Mặc như thủ túc.”
“Hiếm khi Tiêu tướng quân còn nhớ công tử nhà ta.” Giọng Hiểu Phong mang theo ý châm chọc, “Ta còn tưởng Tiêu tướng quân vẫn thường tới Hồng Tụ lâu ôm mỹ nhân cơ đấy”.
Tiêu Tử Bùi chua xót, nhìn thẳng vào Hiểu Phong, lạnh lùng đáp lại: “Cô không cần phải nói khích ta đâu, hôm nay đã gặp mặt, thì cô theo ta về Kiền Vương phủ đi, Phi Mặc đã không còn, ta có trách nhiệm phải chăm sóc các cô, đời này ta có miếng ăn, tuyệt đối không thiếu phần hai người.”
Hiểu Phong cười khẽ một tiếng: “Ta tới phủ ngài làm gì chứ, nhỡ ngày nào đó Vương phi của ngài gả sang, ở đó còn chỗ cho bọn ta dung thân chắc. Cứ tự do tự tại ở nơi này thì hơn.”
Tiêu Tử Bùi mỉm cười: “Cô có tin ta sẽ khiến Hồng Tụ Lâu đóng cửa sạt nghiệp không?”
Hiểu Phong biến sắc, nàng đảo đảo mắt trả lời: “Ai da, ta vừa mới tới đây, tướng quân để ta chơi vài ngày đã.”
“Cô đừng nghĩ mấy trò xiên vẹo, nếu cô còn chạy, tất cả người trong Hồng Tụ lâu này đều sẽ bị liên lụy, Phương ma ma sẽ là người đầu tiên xuống đại lao.” Tiêu Tử Bùi âm trầm nói.
Hiểu Phong bất giác run lên, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng biến mất, nàng khiếp sợ hỏi: “Tiêu tướng quân, ngài… sao ngài lại biến thành một người khác thế này…”
Tiêu Tử Bùi cười ủ rũ, không trả lời, hắn phất phất tay, mệt mỏi nói: “Cô quay về đi, mấy ngày nữa gọi Thính Vân tới, dọn đến phủ của ta.”
Hiểu Phong cắn môi, chầm chậm đi đến cửa, bỗng nhiên nàng xoay người lại hỏi: “Tiêu tướng quân, ngài muốn bọn ta qua đó, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Tiêu Tử Bùi trầm mặc giây lát, rồi mới từ tốn đáp lời: “Ta muốn tìm người nói chuyện, ta sợ… sợ không có ai nói chuyện với ta, ta sẽ quên mất hình dáng của nàng ấy.”
-
Đúng như dự đoán của Tiêu Tử Bùi, sau khi Hiểu Phong đi được một lúc khoảng chừng một chén trả, Phương Tư Du bỗng đau bụng quằn quại, cơn đau này còn cực kì kỳ quái, lúc đau đau đến thắt ruột nhưng chớp mắt là hết, lúc không đau thì lại như người bình thường, giày vò Phương Tư Du đến đứng ngồi không yên, cũng chẳng còn tâm tư để uống rượu mua vui gì nữa. Tiêu Tử Bùi cũng bó tay bất lực, sau nửa canh giờ, tiểu tỳ của Hồng Tụ lâu đưa lên một bình trà, khúc khích cười nói: “Hiểu Phong cô nương bảo thiếp mang lên, nói nhất định vị công tử này phải uống, trong vòng ba ngày kiêng rượu kiêng chuyện phòng the.”
Phương Tư Du từ nhỏ vào nam ra bắc, tam giáo cửu lưu đều từng giao dịch, đâu từng chịu thiệt thòi thế này, vừa uống trà vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tử Bùi huynh đừng cản ta, ta phải buộc tiểu nha đầu đó lãnh đủ hậu quả.”
Tiêu Tử Bùi lắc lắc đầu: “Không được, Tư Du, huynh nể mặt ta, đừng so đo với nàng ấy.”
Phương Tư Du miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại tưởng tượng ra cảnh giày vò tiểu nha đầu kia thành một đống, chà đạp lung tung, nghĩ đến cảnh tiểu nha đầu kia nước mắt nước mũi cuống quít cầu xin hắn tha cho…
Tiễn biệt Phương Tư Du đang rầu rầu chán nản, Tiêu Tử Bùi quay về Kiền Vương phủ, quản gia trong Vương phủ vừa nhìn thấy hắn đã kích động bẩm báo nói: “Vương gia, hôm nay có tên trộm lẻn vào phủ, bị mấy thị vệ cùng xông lên trói lại, hắn cứ luôn mồm kêu oan, nói quen biết ngài.”
Tiêu Tử Bùi không buồn để ý: “Hở, trộm được cái gì?”
“Trộm một đống dược liệu trong dược phòng, còn khăng khăng nói là tự mình mang tới, chỗ dược liệu đó quý giá biết mấy, nhìn bộ dạng của hắn xem, giống chắc!” Quản gia khinh thường nói.
Dược phòng ở hậu viện vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, Tiêu Tử Bùi loáng thoáng nghe giọng của một người kêu to, giọng nói này rất quen tai, hắn bất giác khựng lại, bước nhanh tới cửa nhìn vào, một người trẻ tuổi bị trói chặt chân tay đang bị ấn vào tường, giãy giụa nói: “Ta là thuộc hạ của Tiêu tướng quân mà, không tin các người mời tướng quân tới đây!”
Tiêu Tử Bùi nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên hắn nhớ ra, người này đúng là giáo úy dưới trướng của hắn Cao Thiên! Cao Thiên vừa thấy Tiêu Tử Bùi, hai mắt sáng bừng lên: “Tướng quân! Ta tới đưa thuốc cho ngài!”
“Nói nhăng nói cuội, ngươi đem thuốc tới lại phải lén lút đi vào từ cửa sau sao? Gác cổng đã khai rồi, họ nói nhìn ngươi cứ quay ngang quay dọc gian xảo lắm!”
“Vì ta đang đợi tướng quân, đợi không được mới phải vào từ cửa sau!” Cao Thiên cãi lại.
Tiêu Tử Bùi nhíu mày, bảo đám thị vệ thả Cao Thiên ra, Cao Thiên đau lòng gom số dược liệu vung vãi trên đất vào trong túi mình, oán hận nói: “Đây là thuốc để trị bệnh ho cho tướng quân đấy, thiếu một vị, các ngươi có đền nổi không!”
Tiêu Tử Bùi phất phất tay, đám thị vệ đều đi ra, chỉ còn lại hai người Cao Thiên và hắn. “Nói đi, ai bảo ngươi tới?” Tiêu Tử Bùi lạnh lùng hỏi, “Ta không thích bị qua mặt.”
Cao Thiên ngẩn ngời, tự nhiên lại thấy chán nản: “Quả nhiên là không qua nổi ánh mắt của tướng quân. Sau khi tiểu nhân về đến kinh thành, vô tình gặp được một vị cao nhân, hắn rất ngưỡng mộ tướng quân, mong có thể góp sức dưới trướng của ngài, chỉ khổ nỗi không có ai dẫn tới. Tiểu nhân mới gợi ý cho hắn, chỉ cần hắn có thể trị khỏi bệnh cho tướng quân, thì công lao lớn thế này chắc chắn sẽ được Tiêu tướng quân trọng dụng.”
Ánh mắt Tiêu Tử Bùi sắc bén quan sát hắn, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngươi nói hắn là cao nhân, vậy hắn cao minh thế nào?”
Cao Thiên đáp: “Y thuật rất giỏi, còn có thuật cải tử hoàn sinh, thuật dịch dung xuất thân nhập hóa, khiến người ta kinh ngạc.”
Tiêu Tử Bùi giật nảy cả người, sau đó lại cười nhạo bản thân mình si tâm vọng tưởng. “Nếu đã như thế, hai ngày nữa đưa tới đây xem thử, vài ngày nữa ta phải đi sứ Đại Sở, nếu hắn có bản lãnh, thì ta có thể dùng.”
Cao Thiên mừng rỡ, đưa đống dược liệu trong tay lên nói: “Đa tạ tướng quân. Chi bằng thế này, tướng quân dùng chỗ thuốc này trước thử xem, xem hắn có bản lĩnh không đã nhé.”
Tiêu Tử Bùi không tỏ rõ ý kiến, hắn đáp một tiếng, xoay người định đi, bỗng nhiên, Cao Thiên nhớ ra gì đó, hắn cao giọng nói: “Tướng quân, chuyện lần trước ngài hỏi ta ta đã nhớ ra rồi.”
“Chuyện gì?” Tiêu Tử Bùi có phần nghi hoặc.
“Ngôn đại nhân để lại một chiếc khăn tay, nói là muốn giao cho người bái tế ngài ấy.” Cao Thiên nói.
Bất chợt, Tiêu Tử Bùi nhảy dựng lên, nắm chặt lấy bả vai Cao Thiên, giọng nói có phần run rẩy: “Khăn tay gì? Trông như thế nào?”
Danh sách chương