Chương 8

Phòng khách ở Ngôn phủ được quét tước gọn gàng sạch sẽ, trên bàn trà ở bên đốt một loại huân hương, mùi hương nhẹ nhàng mà lắng đọng, cực kì thoải mái. Hai tay Tiêu Tử Bùi bắt chéo sau lưng, thong dong đi một lượt quanh phòng. Không biết vì sao từ khi vào Ngôn phủ, trong lòng hắn cứ như có một cái móng vuốt nhỏ cào cấu, không nặng, không nhẹ, ngứa ngứa ngáy ngáy.

Từ trên xuống dưới Ngôn phủ đều có vẻ thần bí, thân pháp của Thính Vân thì quỷ dị, địch ý với hắn cũng rất nặng nề; Hiểu Phong nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng trên người lại phảng phất mùi hương thuốc, nhất định là cao thủ dùng dược hoặc độc, mà Ngôn Phi Mặc, lời lẽ thì khẩn thiết, có lẽ là muốn giảm địch ý của hắn, nhưng những lời này vừa thật vừa giả, không ai có thể nói được rõ ràng.

Bốn phía yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim kêu, Tiêu Tử Bùi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong viện đã không một bóng người, chỉ còn cây Hạnh Hoa giữa sân vẫn lặng im sừng sững. Hắn nghĩ nghĩ rồi lững thững đi ra ngoài, thong dong đi một vòng quanh Ngôn phủ, không phát hiện có gì kì lạ, đành phải tức tối quay trở về phòng ngủ.



Ngày hôm sau là ngày lên triều, lúc Tiêu Tử Bùi và Ngôn Phi Mặc vừa đi ra trước cửa, rất nhiều đại thần mắt sáng ngời như sao. Hai người kia, một người mặc áo bào tím, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn; một người mặc áo bào đỏ, mặt như quan ngọc, đúng là phong cảnh tịnh lệ trong triều.

Hôm nay trên triều mọi người đều cực kì thoải mái, đại thọ của Minh Duệ đế chỉ còn vài ngày nữa, biên cương đã định, người Tây Lương bị Tiêu Tử Bùi đánh phải chạy lui về Đại Mạc, nấp trong ổ không dám chạy ra; mà nước láng giềng Đại Sở cũng giao hảo với Đại Diễn, hoa giang vì giới; một ít việc nhỏ đó cũng không khiến bệ hạ không vui. Tóm lại, trên triều ai ai cũng vui sướng cả.

Lễ bộ thượng thư Phong Vũ Dương dẫn đầu hồi bẩm với Minh Duệ đế: “Bệ hạ, sứ thần của Đại Sở đã đến rồi, hôm qua thần đã sắp xếp xong, hôm nay họ đã đứng ở bên ngoài chờ bệ hạ tiếp kiến ạ.”

Minh Duệ đế hứng thú hỏi: “Là ai đến đấy?”

“Khởi bẩm bệ hạ, là thái tử Đại Sở Kiền vương Sở Thiên Dương.”

“Đã nghe nói nhi tử của Sở Tần anh tài khí thế, võ công mưu lược không gì không giỏi, trẫm đã muốn gặp từ lâu, Vũ Dương, nhanh cho mời.”

Ngôn Phi Mặc thờ ơ nhìn sắc mặt Tín vương Tiêu Hồng hơi cứng nhắc phía trước. Hắn tiến lên từng bước, cười tâu: “Bệ hạ, nghe nói Sở Thiên Dương này từ nhỏ đã được Sở Vương yêu quý, thiên tư thông minh, mười tuổi đã được phong làm thái tử, mười lăm tuổi vào triều hiệp trợ Sở Vương xử lý chính sự, khi còn bé thần từng đến Sở thăm quan, chuyện của hắn được người ta kể đến nhức cả tai, đúng là là bội phục.”

Phùng thái úy ho khụ một tiếng, cười nói: “Ngôn đại nhân tôn sùng thái tử Sở quốc vậy sao, nước ta nhân tài đông đúc, chẳng lẽ lại bất tài hơn Sở quốc, Ngôn đại nhân và Tiêu Tướng quân cũng là nhân tài kiệt xuất đấy thôi, bệ hạ ngài nói đúng không ạ?”

Ngôn Phi Mặc giả vờ run rẩy, quay sang nhìn thoáng qua chỗ Tiêu Hồng rồi lập tức cúi đầu khép mi: “Không dám không dám, Phùng thái úy quá đề cao hạ quan rồi, tại hạ vừa rồi thuận miệng nói thôi, còn nói về nhân tài kiệt xuất, đương nhiên phải là Tín vương rồi.”

Trong lòng Tiêu Tử Bùi có phần không vui, giống như kiểu người nhà mình bị mình bắt nạt thì không sao, nhưng nếu bị người ta bắt nạt thì không sao chịu được.”Ngôn đại nhân thuận miệng nói thôi mà, Phùng thái úy làm gì mà câu châm câu chọc vậy, nói thế, mọi người cũng không dám nói tiếp nữa.”

Đang nói giữa chừng, có tiếng truyền vang “Thái tử Sở Quốc Sở Thiên Dương kiến giá”, tất cả mọi người không nhịn được quay về phía cửa điện, một bóng người áo bào đen thêu Kim Mãng tứ trảo, thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang bước lên đại điện, đúng là nao tử cao quý từng xuất hiện ở tửu lâu Thiên Bảo mấy lần trước kia. Hắn cung kính hành lễ với Minh Duệ đế Tiêu Tránh: “Sở quốc Sở Thiên Dương khấu kiến bệ hạ.”

“Mau đứng lên.” Tiêu Tránh đi xuống từ long ỷ, nâng hắn dậy rồi cẩn thận quan sát một phen, cười nói, “Thiên Dương đã lớn vậy rồi à, nhớ ngày đó ta đến hành cung gặp phụ vương khanh khanh chỉ mới là cậu bé tập tễnh học bước đi thôi nhỉ.”

“Phụ vương cũng rất nhớ bệ hạ, nhắn thần phải vấn an bệ hạ và hoàng hậu đấy ạ.” Sở Thiên Dương nói xong thì vẫy tay gọi tùy tùng bưng hạ lễ lên.

Trên triều ai nấy vui mừng, hàn huyên trò chuyện không ngừng không dứt; Tiêu Hồng cũng tiến lên chào hỏi, dẫn người này tới gặp các vị đại thần trong triều. Ngôn Phi Mặc lẳng lặng đứng trong góc, mắt lướt qua đám người trước mặt, dừng lại ở một nơi nào đó. Bỗng nhiên, hắn cảm giác người mình cứng đờ cả ra, lúc định thần lại đã thấy Sở Thiên Dương đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình: “Hóa ra đây là Trung Lang tướng Ngôn đại nhân nổi danh kinh thành đó sao?”

Khóe miệng Sở Thiên Dương đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, cho dù hắn đã che giấu sắc mặt nhưng Ngôn Phi Mặc vẫn cảm giác bị nhìn thấu tự đầu tới chân. Hắn nhìn sang Tiêu Hồng đang đứng bên cạnh Sở Thiên Dương, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt tối tăm, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi. Ngay sau đó hắn mỉm cười tiến lên chắp tay chào hỏi: “Thái tử điện hạ ở Sở quốc đô thành xa xôi mà vẫn nghe được danh tại hạ, thật sự là quý không dám nhận.”

Trong lòng Sở Thiên Dương thoáng rùng mình, ý khinh thường cũng thu lại ít nhiều, chắp tay nói: “Ngôn đại nhân nhân trung long phượng, đạt giải nhất trong lôi đài ở kinh thành Đại Diễn, các tiểu thương Sở quốc trở về vẫn thích kể chuyện hàn huyên, làm cho ta cũng muốn được tận mắt mình nhìn thấy.”

Tiêu Hồng bên cạnh cười nói: “Ngôn đại nhân cũng rất ngưỡng mộ Kiền vương đấy, mọi người nói đúng không nhỉ?” Hắn không xưng Sở Thiên Dương là thái tử mà lại gọi thẳng phong hào.

Mọi người một bên đều phụ họa theo cùng, Sở Thiên Dương vui vẻ nói: “Hóa ra Ngôn đại nhân lại là tri âm của Tiểu Vương, lần này ở kinh thành nấn ná cũng lâu, nhất định phải thân thiết với Ngôn đại nhân nhiều hơn nữa.” Nói xong lại tiến tới nắm tay Ngôn Phi Mặc.

Tiêu Tử Bùi vừa thấy đã không cần nghĩ ngợi kéo Ngôn Phi Mặc lui về phía sau, đứng chặn trước tay Sở Thiên Dương cười nói: “Phi Mặc tính tình kì lạ, chỉ sợ làm thái tử điện hạ sợ hãi thôi”. Lời vừa dứt, nhất thời, mọi người khắp triều đều nhìn về phía hắn, kinh ngạc, suy nghĩ sâu xa, tức giận, vui mừng… ánh mắt gì cũng có.

“Ồ, kì lạ thế nào?” Sở Thiên Dương có vẻ hứng thú hỏi.

Ngôn Phi Mặc khẽ kéo Tiêu Tử Bùi một cái, lại xuất hiện trước mặt Sở Thiên Dương, chậm rãi cung kính khom người: “Thuở nhỏ tại hạ tập võ, không có thói quen gần gũi với người khác.”

“Không sao không sao, Ngôn đại nhân cứ tiếp xúc nhiều với Tiểu Vương rồi, năm rộng tháng dài sẽ quen thôi.” Sở Thiên Dương cười nói, xoay người cung kính hành lễ với Tiêu Tránh, “Bệ hạ, ở đây nhiều thiếu niên anh tài như vậy, thần nhìn mà ngứa lòng ngứa dạ, muốn được gặp gỡ nhiều hơn, không biết có thể cùng luận bàn chơi đùa không?”

Tiêu Tránh nhìn những người trong điện, ánh mắt hiện lên vẻ khác thường, trầm ngâm một lát rồi nói: “Được, Hồng Nhi, ngày mai con thay trẫm chiêu đãi Thiên Dương, gọi đệ đệ của con, cùng tới Nhạc Uyển săn bắn đi.”



Lên triều xong, theo thường lệ Ngôn Phi Mặc tới nội thành tuần tra, hắn đã huấn luyện Vũ lâm quân được hơn một năm, thủ trị, cảnh vệ, ám vệ, doanh huấn luyện địa nội, hữu thống lĩnh Điền Trọng Nhạc đang huấn luyện mấy tên thủ hạ ở đây, vừa thấy hắn đến thì vui vẻ ra đón, thấp giọng cười nói: “Ngôn đại nhân, có tin tức gì tốt không, các huynh đệ đều ngứa tay hết rồi.”

Điền Trọng Nhạc là một trong các con cái nhà quan gia ngang ngược được chính tay Ngôn Phi Mặc đề cửu lên, hắn là người nhạy bén, tâm tư kín đáo, đôi khi lại thích xen vào việc của người khác.”Trọng Nhạc, cậu vào điện nghe lén hả?”

Điền Trọng Nhạc bất đắc dĩ buông tay: “Ngôn đại nhân, không phải ta nghe lén mà, mấy huynh đệ trực cửa nói, nhưng mà là tiếng nó tự chui vào đầu thôi.”

“Được rồi,” Ngôn Phi Mặc mỉm cười nói, thuận tay rút một cây trường thương ra, xoay được năm phòng, giống như một đóa hoa mai nở rộ, “Một ngày nào đó cậu sẽ chịu thiệt vì cái tính này thôi”.

Chúng thủ hạ cũng hùa nhau trêu chọc Điền Trọng Nhạc: “Điền đại nhân, Ngôn đại nhân vừa mới tán dương ngài đấy.”

“Điền đại nhân, lúc nào ngài dạy ta món này đi?”

“Điền đại nhân, có được không thế, nếu được thì ngài ra đường lớn đứng đi, mấy tiểu cô nương sẽ nhìn được đó!”

“Đi đi đi, ta lên đường làm xiếc đây!” Điền Trọng Nhạc đẩy nhóm thủ hạ ra, đi theo Ngôn Phi Mặc vào trong nội thất, nhỏ giọng nói, “Ngôn đại nhân, ngày mai đừng quên mang theo ta đi đấy.”

Ngôn Phi Mặc dừng bước chân, như cười như không nhìn về phía trước, tả thống lĩnh Ngô Mạnh đang viết lách gì đó ở bên trong, hắn thấp giọng nói bên tai Điền Trọng Nhạc: “Trọng Nhạc, không phải ta không mang theo cậu đi, chỉ là lần này chỉ sợ cậu lại giành của Ngô Thống lĩnh mất.”

Điền Trọng Nhạc có phần không phục, đang muốn nói gì đó, thì thấy Ngô Mạnh ngẩng đầu lên, vừa lúc Ngôn Phi Mặc vào phòng, hắn vội vàng cất giấy bút đi đến trước mặt hành lễ: “Ngôn đại nhân.”

Ngôn Phi Mặc cười nói: “Ngô Thống lĩnh, ngày mai bệ hạ Tín vương khoản đãi Sở quốc thái tử đi Nhạc Uyển săn bắn, vài Vương gia đại thần cũng phải hộ tống theo, trọng trách của Vũ lâm quân chúng ta sẽ rất nặng đấy.”

Ngô Mạnh kính cẩn nói: “Ngôn đại nhân nhất định đã có sắp xếp rồi.”

Điền Trọng Nhạc vội vàng tiếp lời nói: “Ngô Thống lĩnh, huynh ở Vũ lâm quân nhiều năm vậy rồi, tham gia săn bắn cũng không ít lần được đi, không bằng lần này huynh nghỉ ngơi một chút, ta đi với Ngôn đại nhân, được không?”

Ngô Mạnh thoáng sửng sốt, hắn do dự nhìn Ngôn Phi Mặc: “Săn bắn là trách nhiệm trọng đại, huống chi lần này còn có sứ thần Sở quốc đến, nhỡ có xảy ra chuyện gì, chúng ta không gánh vác nổi đâu.”

Điền Trọng Nhạc cầm lấy cánh tay hắn, sốt ruột nói: “Ngô đại nhân! Ngô đại ca! Lần này tiểu đệ muốn đi mà, huynh yên tâm đi, ta đi theo Ngôn đại nhân, nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận!”

“Này, này, Ngôn đại nhân, ngài định thế nào, ty chức nghe theo lời ngài sắp xếp.” Ngô Mạnh chắp tay nhìn Ngôn Phi Mặc.

Đang nói giữa chừng thì một thái giám vội vã chạy vào, thấy Ngôn Phi Mặc lại vui vẻ nói: “Ngôn đại nhân ở đây à, thật tốt quá, tại hạ đỡ phải chạy chung quanh tìm ngài. Truyền Tín vương thủ dụ, ngày mai săn bắn ở Nhạc Uyển, Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả, Tiêu Tướng quân Tiêu Tử Bùi, Phong thượng thư Phong Vũ Dương, Phùng thái úy Phùng Luân, Trung Lang tướng Ngôn Phi Mặc đi theo, Trung Lang tướng Ngôn Phi Mặc cùng tả thống lĩnh Ngô Mạnh dẫn Vũ Lâm tả quân hộ vệ, không được có sai lầm.”

Điền Trọng Nhạc bực bội nhìn sang bên cạnh, Ngôn Phi Mặc nheo mắt khẽ cười.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện