Edit: Yunchan
***
(Ta chính là thiên đạo.)
Giọng hệ thống vang lên lãnh đạm và không cho phép phản kháng, trong thoáng chốc khiến người ta sinh ra ảo giác nó đang nhìn xuống từ trên cao với bộ dạng khinh khỉnh. Và ngay khi nó dứt lời, Tạ Cẩn Du gần như cũng phá lên cười thành tiếng.
"Thiên đạo?! Ngươi là cái thá gì mà dám tự xưng là thiên đạo?!"
Cô ngước mắt, trong đôi mắt đó nhuộm thẫm sắc đỏ ma mị, hừng hực ngọn lửa bỏng cháy, nhìn vào hư không bật ra tiếng cười nhạo: "Ngươi cùng lắm chỉ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết thôi, chỉ vận hành theo nội dung mà dám tự xưng là thiên đạo, dám ngông cuồng xoay chuyển quy luật của thế giới này, dám biến Thu Mi thành con của thiên đạo. Ngươi là cái thá gì chứ? Thiên đạo sao? Ha..."
"Nếu thế giới này thật sự có thiên đạo, thì người nắm giữ nó chỉ có thể là ta."
Cô ngẩng cao đầu, mái tóc đen xõa tung mơn trớn qua đôi gò má, nụ cười nở rộ như đóa hoa anh túc, đẹp đẽ đó nhưng lại khiến người ta phải quằn quại đau đớn.
"Bởi vì, đây vốn là thế giới ta sáng tạo ra."
"Ầm!"
Trong óc cô phát ra một tiếng nổ lớn, hòa theo tiếng nổ ầm ầm đó là vô vàn hình ảnh lướt nhanh qua, xa lạ nhưng quen thuộc, từng mảnh ghép lại tạo thành một thế giới.
Giữa cơn bừng tỉnh từng dòng ký ức chợt ùa về, từng quãng thời gian đã trôi qua mất dạng.
(Tạ Cẩn Du, người xuyên sách không hợp lệ, loại bỏ.)
Âm thanh hệ thống vang lên lần nữa từ sâu trong ký ức, trang sách "Đọa Tiên" tuôn rơi, vô số dòng chữ lướt qua vội vã, trang giấy trắng tinh như tuyết bay đầy trời, những ký ức đứt quãng bị quên lãng dần được mở ra.
Cô nhìn thấy bản thân mình, màu môi son đỏ, mặt hất lên thật cao, y phục mặc trên người không còn là đồng phục bảo thủ của Thương Vũ Môn, mà là một bộ áo bào đen tuyền.
Bộ áo bào này quá rộng, có vẻ là kiểu áo của nam nhân, trên cổ áo điểm thêm đường thêu màu đỏ sẫm, khoác lên người cô một cách qua quýt, chiếc xương quai xanh lấp ló ẩn hiện, mái tóc đen để xõa chỉ buộc một búi tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi xuống vướng lên cổ áo, xuôi theo đường cong trượt vào trong y sam, mị hoặc khó tả.
Ánh mắt đầu mày phóng đãng đến vô hạn, từng cử chỉ cũng toát lên vẻ yêu mị kỳ dị, song cũng cho người ta cảm giác nghiêm nghị như có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Cô cứ nghiêng đầu cười như nghe được chuyện gì đó rất thú vị, Cửu Châm xoay vòng trong tay, chẳng khác nào nữ quỷ tàn bạo bước ra từ địa ngục, hớp lấy hồn người nhưng cũng cướp lấy mạng người.
Cô mở miệng, trong hơi thở biếng nhác là sự khinh rẻ mơ hồ: "Loại bỏ ta? Vậy phải xem ngươi có khả năng này hay không đã. Hệ thống à, ta nói này, ngươi cứ luôn giao mệnh lệnh cho ta, vậy ngươi có dám đánh cược với ta chăng?"
Quỷ y Lưu Chiếu quân.
Theo lời đồn thì miệng to như chậu máu, xấu xí ghê tởm, hơn nữa tâm địa ác độc, giới tu tiên hận không thể chém giết băm vằm.
Tạ Cẩn Du gần như liên tưởng tới lời đồn này trong nháy mắt, đáng lý cô nên nhận ra điều sớm hơn mới đúng, dị số gì chứ? Nhân vật không có trong nguyên tác gì chứ? Người đó chỉ có thể là bản thân cô.
Cô nghiêng đầu, muốn nghe thử khi đó mình đã đánh cược gì với hệ thống. Nhưng cảnh tượng trước mắt như một bộ phim câm bị cắt ngang, tầm mắt lại bị hoa tuyết bao phủ, gần như trong tích tắc, tất cả hình ảnh đã bị xóa nhòa.
"Không..."
Tạ Cẩn Du vùng vẫy, đầu đau tới muốn nứt ra, cô nhắm mắt lại, tiếp tục nặn óc nhớ lại chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng lại phát hiện đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng còn lại gì cả.
Tất cả như chưa từng diễn ra, tới âm thanh hệ thống cũng không tồn tại.
Chỉ còn lại mặt đất trắng xóa, sạch sẽ.
"Tách..." Bên tai vang lên tiếng nước rơi, một giọt nước trong vắt phút chốc phá tan yên ắng, vẽ ra một vòng cung trong veo trên mặt nước phẳng lặng, kéo theo từng đợt sóng lăn tăn.
Tầm mắt nhòe nhoẹt dần sáng tỏ, vài tia sáng tinh nghịch lướt qua mắt Tạ Cẩn Du, cô như một người vừa thức tỉnh từ trong mộng.
Đồng thời, một giọng ôn tồn vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc: "Ồ, phá được rồi sao?"
Tạ Cẩn Du chớp chớp mắt, dằn xuống hơi nước chực trào ra hốc mắt, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã ra khỏi bóng tối bên trong di tích.
Nơi này trông như một căn mật thất, bên trong trống hoác gần như chẳng có đồ đạc gì, treo trên đỉnh là viên Dạ Minh Châu phát sáng, bên trong màu trắng sáng còn lập lòe màu u lam mờ tối, trong không gian rộng lớn thế này chỉ đặt mỗi một chiếc bàn tròn vừa phải, không nhìn ra là làm từ chất liệu gì. Lạ là chiếc bàn tròn này chỉ có một chân chống, vậy mà nó vẫn đứng rất vững.
Trên bàn tròn có một ông lão râu tóc bạc phơ mặc bố y lam lũ đang ngồi xếp bằng. Vì râu tóc trên mặt quá tươi tốt, thành ra Tạ Cẩn Du chẳng tài nào nhìn rõ ngũ quan của ông lão, cứ như một đứa trẻ đùa dai, cố ý giấu đi mặt mũi không cho người ta thấy rõ.
Tuy không thể thấy được mặt mũi, nhưng cô cảm giác rất rõ là ông lão này đang cười, hơn nữa còn cười rất hiền.
Cô mấp máp môi, ngập ngừng gọi: "... Tiền bối?"
Liễu Ký Minh từng nói, người kiến tạo ra di tích này ít nhất phải từ Đại Thừa kỳ trở lên, mà ông lão trước mặt này có thể ở đây lâu như vậy, còn nắm rõ tình hình của cô trong lòng bàn tay, tám chín phần chính là tiền bối đã lưu lại động phủ này, không, có lẽ là phân thần tiền bối để lại thì đúng hơn.
Mặc dù chỉ là phân thần của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng muốn bóp chết cô thì cũng dễ như bóp chết một con kiến.
Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du còn hơi mê man lập tức xốc lại tinh thần, lễ phép chào hỏi: "Vãn bối là Tạ Cẩn Du của Thương Vũ môn, xin ra mắt tiền bối."
Ông lão vuốt chòm râu, gật đầu hài lòng, rồi nhìn Tạ Cẩn Du nói: "Thương Vũ môn quả nhiên nhân tài lớp lớp, ngươi có thể phá được tâm ma của mình nhanh như thế, rất tốt."
Tạ Cẩn Du nghệt mặt ra: "Tâm ma?"
"Đúng thế, nó là do một tay ta kiến tạo ra, thế nào?" Nói đến đây, ông lão dường như có chút kiêu ngạo, ưỡn ngực hỏi: "Không phát hiện ra đúng không?"
Giờ ngẫm kỹ lại Tạ Cẩn Du mới thấy có vài chỗ kỳ lạ, cô và Liễu Ký Minh bước vào di tích chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng nước quái dị, tiếp đó một cảnh tượng mà cô hoàn toàn không muốn đối mặt bị khơi lên, mờ mờ ảo ảo hệt như trong mơ.
Bảo nó là tâm ma của cô thì quả chẳng sai chút nào, đó chính là thứ cô sợ nhất, hơn nữa, những ký ức này hoàn toàn đến từ chính nội tâm của cô. Vấn đề là tâm ma này quá lợi hại, còn gợi lên được chút ký ức đã mất của cô, xem ra, trận cá cược với hệ thống cũng là thứ mà cô luôn nơm nớp lo sợ, chôn sâu trong lòng.
Nghĩ rồi cô không khỏi cười khổ: "Tiền bối quả là lợi hại..."
Nói đến đây giọng cô khựng lại, ngẩng phắt đầu, giọng khẩn trương hẳn lên: "Nam nhân đi cùng vãn bối đâu rồi ạ?"
"Ngươi nói tên tiểu tử kia à?" Ông lão giơ tay chỉ ra sau lưng cô.
Trên mảnh đất trống sau lưng cũng có một người đang đứng, hắn mặc huyền y, vóc người cao ráo, lúc này hai mắt nhắm nghiền, chân mày cau chặt thành một đường, mồ hôi lấm tấm rịn ra từ thái dương, có vẻ như đang chìm trong sự thống khổ to lớn nào đó.
Chẳng phải Liễu Ký Minh thì là ai? "Sư thúc!" Tạ Cẩn Du hốt hoảng chạy tới gần hắn, tay vươn ra toan chạm vào người hắn, nhưng ngay sau đó đã khựng lại giữa không trung, sợ kinh động đến hắn không chừng lại khiến hắn rơi vào nguy hiểm, thế là đành phải nhỏ giọng gọi: "Sư thúc..."
Người Liễu Ký Minh gồng lên cứng đờ, gần như cả cơ thể đều phát run, hai tay hắn nắm lại thành quả đấm, nhất là tay phải, bên trong nó như đang giữ thứ gì đó rất chặt, bất cứ giá nào cũng không buông ra.
Môi hắn mấp máy thì thào, lặp đi lặp lại chỉ có ba chữ.
"Nàng đừng hòng!"
"Tạ Cẩn Du quay đầu lại, nhìn ông lão nọ như muốn cầu xin sự giúp đỡ: "Tiền bối, sư thúc của vãn bối..."
"Hắn còn đang ở trong tâm ma, chưa thể thoát ra." Ông lão lắc đầu, tỏ vẻ đành chịu: "Chứng tỏ, hắn cố chấp hơn người rất nhiều."
"Tâm ma? Sao chàng lại có tâm ma?" Tạ Cẩn Du thấy khó tin, rõ ràng Dương Vân Thanh đã nói với cô, từ khi cô tỉnh lại thì Liễu Ký Minh cũng tiến bộ nhanh chóng, tâm ma đã trừ, sao hôm nay lại ra thế này? Vì sao hắn lại cố chấp hơn cả cô?
"Tiểu cô nương." Ông lão cười hiền từ, vẫy vẫy tay với cô: "Ngươi đừng lo lắng làm gì, chi bằng lại đây ngồi chơi với ta chút đi."
Tạ Cẩn Du nào còn lòng dạ để ngồi chơi xơi nước, cô hít hít mũi nhìn ông lão, nhưng nghĩ mãi vẫn không có cách nào từ chối một lão giả ít nhất cũng ở Đại Thừa Kỳ, đành phải thấp giọng hỏi dò: "Tiền bối, vãn bối có thể đứng chơi tại chỗ được không? Vãn bối muốn ở cạnh Liễu sư thúc của mình."
"Đương nhiên." Ông lão cười híp mắt, giọng đột nhiên chuyển sang tinh quái: "Tiểu cô nương à, ngươi có muốn biết tiểu tử này đang nhìn thấy gì không?"
***
(Ta chính là thiên đạo.)
Giọng hệ thống vang lên lãnh đạm và không cho phép phản kháng, trong thoáng chốc khiến người ta sinh ra ảo giác nó đang nhìn xuống từ trên cao với bộ dạng khinh khỉnh. Và ngay khi nó dứt lời, Tạ Cẩn Du gần như cũng phá lên cười thành tiếng.
"Thiên đạo?! Ngươi là cái thá gì mà dám tự xưng là thiên đạo?!"
Cô ngước mắt, trong đôi mắt đó nhuộm thẫm sắc đỏ ma mị, hừng hực ngọn lửa bỏng cháy, nhìn vào hư không bật ra tiếng cười nhạo: "Ngươi cùng lắm chỉ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết thôi, chỉ vận hành theo nội dung mà dám tự xưng là thiên đạo, dám ngông cuồng xoay chuyển quy luật của thế giới này, dám biến Thu Mi thành con của thiên đạo. Ngươi là cái thá gì chứ? Thiên đạo sao? Ha..."
"Nếu thế giới này thật sự có thiên đạo, thì người nắm giữ nó chỉ có thể là ta."
Cô ngẩng cao đầu, mái tóc đen xõa tung mơn trớn qua đôi gò má, nụ cười nở rộ như đóa hoa anh túc, đẹp đẽ đó nhưng lại khiến người ta phải quằn quại đau đớn.
"Bởi vì, đây vốn là thế giới ta sáng tạo ra."
"Ầm!"
Trong óc cô phát ra một tiếng nổ lớn, hòa theo tiếng nổ ầm ầm đó là vô vàn hình ảnh lướt nhanh qua, xa lạ nhưng quen thuộc, từng mảnh ghép lại tạo thành một thế giới.
Giữa cơn bừng tỉnh từng dòng ký ức chợt ùa về, từng quãng thời gian đã trôi qua mất dạng.
(Tạ Cẩn Du, người xuyên sách không hợp lệ, loại bỏ.)
Âm thanh hệ thống vang lên lần nữa từ sâu trong ký ức, trang sách "Đọa Tiên" tuôn rơi, vô số dòng chữ lướt qua vội vã, trang giấy trắng tinh như tuyết bay đầy trời, những ký ức đứt quãng bị quên lãng dần được mở ra.
Cô nhìn thấy bản thân mình, màu môi son đỏ, mặt hất lên thật cao, y phục mặc trên người không còn là đồng phục bảo thủ của Thương Vũ Môn, mà là một bộ áo bào đen tuyền.
Bộ áo bào này quá rộng, có vẻ là kiểu áo của nam nhân, trên cổ áo điểm thêm đường thêu màu đỏ sẫm, khoác lên người cô một cách qua quýt, chiếc xương quai xanh lấp ló ẩn hiện, mái tóc đen để xõa chỉ buộc một búi tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi xuống vướng lên cổ áo, xuôi theo đường cong trượt vào trong y sam, mị hoặc khó tả.
Ánh mắt đầu mày phóng đãng đến vô hạn, từng cử chỉ cũng toát lên vẻ yêu mị kỳ dị, song cũng cho người ta cảm giác nghiêm nghị như có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Cô cứ nghiêng đầu cười như nghe được chuyện gì đó rất thú vị, Cửu Châm xoay vòng trong tay, chẳng khác nào nữ quỷ tàn bạo bước ra từ địa ngục, hớp lấy hồn người nhưng cũng cướp lấy mạng người.
Cô mở miệng, trong hơi thở biếng nhác là sự khinh rẻ mơ hồ: "Loại bỏ ta? Vậy phải xem ngươi có khả năng này hay không đã. Hệ thống à, ta nói này, ngươi cứ luôn giao mệnh lệnh cho ta, vậy ngươi có dám đánh cược với ta chăng?"
Quỷ y Lưu Chiếu quân.
Theo lời đồn thì miệng to như chậu máu, xấu xí ghê tởm, hơn nữa tâm địa ác độc, giới tu tiên hận không thể chém giết băm vằm.
Tạ Cẩn Du gần như liên tưởng tới lời đồn này trong nháy mắt, đáng lý cô nên nhận ra điều sớm hơn mới đúng, dị số gì chứ? Nhân vật không có trong nguyên tác gì chứ? Người đó chỉ có thể là bản thân cô.
Cô nghiêng đầu, muốn nghe thử khi đó mình đã đánh cược gì với hệ thống. Nhưng cảnh tượng trước mắt như một bộ phim câm bị cắt ngang, tầm mắt lại bị hoa tuyết bao phủ, gần như trong tích tắc, tất cả hình ảnh đã bị xóa nhòa.
"Không..."
Tạ Cẩn Du vùng vẫy, đầu đau tới muốn nứt ra, cô nhắm mắt lại, tiếp tục nặn óc nhớ lại chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng lại phát hiện đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng còn lại gì cả.
Tất cả như chưa từng diễn ra, tới âm thanh hệ thống cũng không tồn tại.
Chỉ còn lại mặt đất trắng xóa, sạch sẽ.
"Tách..." Bên tai vang lên tiếng nước rơi, một giọt nước trong vắt phút chốc phá tan yên ắng, vẽ ra một vòng cung trong veo trên mặt nước phẳng lặng, kéo theo từng đợt sóng lăn tăn.
Tầm mắt nhòe nhoẹt dần sáng tỏ, vài tia sáng tinh nghịch lướt qua mắt Tạ Cẩn Du, cô như một người vừa thức tỉnh từ trong mộng.
Đồng thời, một giọng ôn tồn vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc: "Ồ, phá được rồi sao?"
Tạ Cẩn Du chớp chớp mắt, dằn xuống hơi nước chực trào ra hốc mắt, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã ra khỏi bóng tối bên trong di tích.
Nơi này trông như một căn mật thất, bên trong trống hoác gần như chẳng có đồ đạc gì, treo trên đỉnh là viên Dạ Minh Châu phát sáng, bên trong màu trắng sáng còn lập lòe màu u lam mờ tối, trong không gian rộng lớn thế này chỉ đặt mỗi một chiếc bàn tròn vừa phải, không nhìn ra là làm từ chất liệu gì. Lạ là chiếc bàn tròn này chỉ có một chân chống, vậy mà nó vẫn đứng rất vững.
Trên bàn tròn có một ông lão râu tóc bạc phơ mặc bố y lam lũ đang ngồi xếp bằng. Vì râu tóc trên mặt quá tươi tốt, thành ra Tạ Cẩn Du chẳng tài nào nhìn rõ ngũ quan của ông lão, cứ như một đứa trẻ đùa dai, cố ý giấu đi mặt mũi không cho người ta thấy rõ.
Tuy không thể thấy được mặt mũi, nhưng cô cảm giác rất rõ là ông lão này đang cười, hơn nữa còn cười rất hiền.
Cô mấp máp môi, ngập ngừng gọi: "... Tiền bối?"
Liễu Ký Minh từng nói, người kiến tạo ra di tích này ít nhất phải từ Đại Thừa kỳ trở lên, mà ông lão trước mặt này có thể ở đây lâu như vậy, còn nắm rõ tình hình của cô trong lòng bàn tay, tám chín phần chính là tiền bối đã lưu lại động phủ này, không, có lẽ là phân thần tiền bối để lại thì đúng hơn.
Mặc dù chỉ là phân thần của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng muốn bóp chết cô thì cũng dễ như bóp chết một con kiến.
Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du còn hơi mê man lập tức xốc lại tinh thần, lễ phép chào hỏi: "Vãn bối là Tạ Cẩn Du của Thương Vũ môn, xin ra mắt tiền bối."
Ông lão vuốt chòm râu, gật đầu hài lòng, rồi nhìn Tạ Cẩn Du nói: "Thương Vũ môn quả nhiên nhân tài lớp lớp, ngươi có thể phá được tâm ma của mình nhanh như thế, rất tốt."
Tạ Cẩn Du nghệt mặt ra: "Tâm ma?"
"Đúng thế, nó là do một tay ta kiến tạo ra, thế nào?" Nói đến đây, ông lão dường như có chút kiêu ngạo, ưỡn ngực hỏi: "Không phát hiện ra đúng không?"
Giờ ngẫm kỹ lại Tạ Cẩn Du mới thấy có vài chỗ kỳ lạ, cô và Liễu Ký Minh bước vào di tích chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng nước quái dị, tiếp đó một cảnh tượng mà cô hoàn toàn không muốn đối mặt bị khơi lên, mờ mờ ảo ảo hệt như trong mơ.
Bảo nó là tâm ma của cô thì quả chẳng sai chút nào, đó chính là thứ cô sợ nhất, hơn nữa, những ký ức này hoàn toàn đến từ chính nội tâm của cô. Vấn đề là tâm ma này quá lợi hại, còn gợi lên được chút ký ức đã mất của cô, xem ra, trận cá cược với hệ thống cũng là thứ mà cô luôn nơm nớp lo sợ, chôn sâu trong lòng.
Nghĩ rồi cô không khỏi cười khổ: "Tiền bối quả là lợi hại..."
Nói đến đây giọng cô khựng lại, ngẩng phắt đầu, giọng khẩn trương hẳn lên: "Nam nhân đi cùng vãn bối đâu rồi ạ?"
"Ngươi nói tên tiểu tử kia à?" Ông lão giơ tay chỉ ra sau lưng cô.
Trên mảnh đất trống sau lưng cũng có một người đang đứng, hắn mặc huyền y, vóc người cao ráo, lúc này hai mắt nhắm nghiền, chân mày cau chặt thành một đường, mồ hôi lấm tấm rịn ra từ thái dương, có vẻ như đang chìm trong sự thống khổ to lớn nào đó.
Chẳng phải Liễu Ký Minh thì là ai? "Sư thúc!" Tạ Cẩn Du hốt hoảng chạy tới gần hắn, tay vươn ra toan chạm vào người hắn, nhưng ngay sau đó đã khựng lại giữa không trung, sợ kinh động đến hắn không chừng lại khiến hắn rơi vào nguy hiểm, thế là đành phải nhỏ giọng gọi: "Sư thúc..."
Người Liễu Ký Minh gồng lên cứng đờ, gần như cả cơ thể đều phát run, hai tay hắn nắm lại thành quả đấm, nhất là tay phải, bên trong nó như đang giữ thứ gì đó rất chặt, bất cứ giá nào cũng không buông ra.
Môi hắn mấp máy thì thào, lặp đi lặp lại chỉ có ba chữ.
"Nàng đừng hòng!"
"Tạ Cẩn Du quay đầu lại, nhìn ông lão nọ như muốn cầu xin sự giúp đỡ: "Tiền bối, sư thúc của vãn bối..."
"Hắn còn đang ở trong tâm ma, chưa thể thoát ra." Ông lão lắc đầu, tỏ vẻ đành chịu: "Chứng tỏ, hắn cố chấp hơn người rất nhiều."
"Tâm ma? Sao chàng lại có tâm ma?" Tạ Cẩn Du thấy khó tin, rõ ràng Dương Vân Thanh đã nói với cô, từ khi cô tỉnh lại thì Liễu Ký Minh cũng tiến bộ nhanh chóng, tâm ma đã trừ, sao hôm nay lại ra thế này? Vì sao hắn lại cố chấp hơn cả cô?
"Tiểu cô nương." Ông lão cười hiền từ, vẫy vẫy tay với cô: "Ngươi đừng lo lắng làm gì, chi bằng lại đây ngồi chơi với ta chút đi."
Tạ Cẩn Du nào còn lòng dạ để ngồi chơi xơi nước, cô hít hít mũi nhìn ông lão, nhưng nghĩ mãi vẫn không có cách nào từ chối một lão giả ít nhất cũng ở Đại Thừa Kỳ, đành phải thấp giọng hỏi dò: "Tiền bối, vãn bối có thể đứng chơi tại chỗ được không? Vãn bối muốn ở cạnh Liễu sư thúc của mình."
"Đương nhiên." Ông lão cười híp mắt, giọng đột nhiên chuyển sang tinh quái: "Tiểu cô nương à, ngươi có muốn biết tiểu tử này đang nhìn thấy gì không?"
Danh sách chương