Edit: Yunchan
***
"Sư thúc.... Chúng ta song tu đi."
Tạ Cẩn Du thoải mái dựa vào lòng Liễu Ký Minh, chỉ cần ngước mặt lên là có thể chạm vào vành tai của hắn một cách dễ dàng, sau khi cô nói xong câu đó thì liếm liếm môi dưới ra vẻ chưa thỏa mãn. Không thể phủ nhận, quả thật trong lòng cô có chút xíu mong chờ nho nhỏ. Ai dè lại bất ngờ phát hiện, cái vành tai kiêu ngạo kia lại "Phừng" một cái, đỏ bừng lên như bị nhuộm màu.
"Hở?" Cô giật mình ngồi ngay ngắn lại, dí mắt tới sát bên tai Liễu Ký Minh nhìn chòng chọc.
Làn da trên vành tai hắn trong suốt, đường nét hài hòa, trông y như một lát bánh sủi cảo thật mỏng, óng ánh trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới làn da, giờ khắc này từng mạch máu dễ thương đang hoạt động hết công suất, máu chảy quá nhanh khiến cả vành tai đỏ rực.
Không phải tai giả mà, sao lại đỏ tới mức này được vậy? Tạ Cẩn Du bị vẻ ngây thơ của Liễu Ký Minh dọa sợ nên không phát hiện ra, ngay khoảnh khắc đó bàn tay Liễu Ký Minh vòng qua hông cô siết lại rất chặt cứ như thẹn quá hóa giận.
"Thân thể nàng chưa khỏe, việc này... không vội."
Tạ Cẩn Du "A" một tiếng, giọng cô ngân rất dài, vừa dí dỏm vừa lười biếng, sau đó lại chôn mặt vào lòng Liễu Ký Minh lần nữa.
Trọng giọng cô thể hiện sự tiếc nuối rất rõ ràng, khiến Liễu Ký Minh vừa nghe đã thấy cơ thể mình cứng đờ ra, hắn cố dứt mắt đi, cánh tay ôm cô lại âm thầm tăng thêm lực.
Sao lại không tiếc cho được? Tạ Cẩn Du tưởng họ là vợ chồng thì loại chuyện đó chắc đã như nước chảy xuôi dòng rồi chứ, tại sao Liễu Ký Minh vẫn có cái dáng thẹn thùng ngây thơ, kiên trinh bất khuất thế này nhỉ, phản ứng này của hắn khiến cô hơi bận tâm rồi đấy.
"Cẩn Du." Liễu Ký Minh điều hòa lại nhịp thở, gọi chậm rãi.
"Ừ?"
Liễu Ký Minh nói: "Mặc dù không song tu nhưng ta cũng có cách giúp nàng lấy lại tu vi."
Tạ Cẩn Du: "Ờ."
Chuyện này thì chẳng cần phải ngờ vực, tạm thời khoan bàn tới chuyện nam nhân trước mắt này là người có thiên phú nhất trong sách mà chỉ nhắc tới thân phận hiện tại của hắn thôi, chưởng môn phái Thương Vũ! Chương môn nhân đấy nhé! Mà phái Thương Vũ là gì nào? Là đại tông môn đứng đầu trong toàn giới tu tiên, dồi dào linh mạch, tài nguyên phong phú, hắn làm chưởng môn thì muốn cái gì mà không có.
Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du đang chìm đắm trong mỹ sắc sực phát hiện ra một điểm đáng ngờ cực quan trọng. Trong nguyên tác "Đọa Tiên" Liễu Ký Minh trở thành chưởng môn lúc nào? Chẳng phải hắn luôn yên phận làm phong chủ một núi, một lòng tu luyện không màng tới chuyện tông môn sao?
"Sao vậy?" Liễu Ký Minh thấy cô im lặng hồi lâu thì cúi đầu hỏi.
"Không có gì..." Thế giới này đã bắt đầu rối loạn rồi, cô cần một quãng thời gian thật dài để sắp xếp lại một chút, còn phải nghĩ xem bước tiếp theo phải đi thế nào nữa, Tạ Cẩn Du chợt thấy lòng mệt lả, chỉ muốn buông thả bản thân một chút, do đó cũng nói theo bản tâm: "Thật ra ta vẫn muốn song tu hơn..."
"..."
Liễu Ký Minh quyết định chuyển chủ đề sang hướng khác, hắn bắt lấy cổ tay cô, một khắc sau, Tạ Cẩn Du chợt cảm thấy kinh mạch chảy tràn linh khí, một loại linh lực không thuộc về mình vờn quanh cơ thể, không ngừng sưởi ấm kinh mạch và đan điền.
Liễu Ký Minh là kiếm tu, tu theo con đường "Sát phạt", Ngũ hành thuộc Kim, linh lực cũng hệt như hắn, mạnh mẽ đanh thép, quang minh lỗi lạc. Trong khi Tạ Cẩn Du theo Mộc Tu Dung tu con đường y ôn hòa, Ngũ hành thuộc mộc, như mưa thuận gió hòa lặng lẽ ngấm vào vạn vật. Khí của hai người giá nào cũng không thể dung hợp được trên cùng một thân thể, nhưng lạ thay, Tạ Cẩn Du lại chẳng bài xích khí tức của Liễu Ký Minh chút nào, ngược lại còn thấy vô cùng dễ chịu.
Dám chắc khí tức của cả hai đã từng giao hòa rồi... Tạ Cẩn Du thầm suy tưởng, dù sao thuật tu tiên cũng chú trọng âm dương điều hòa mà, nói vậy thì, bản thân cô trước khi mất trí nhớ xem ra rất lợi hại, công lược nhân vật cấp độ này mà chưa bị Thu Mi xử lý.
"Sư thúc." Tạ Cẩn Du lười biếng ngả vào lòng hắn, nói giọng ỉu xìu: "Đến cùng thì ta bị tẩu hỏa nhập ma thế nào? Sao chàng lại phát hiện ra?"
Tay Liễu Ký Minh vuốt nhẹ tóc cô: "Chẳng phải Tố Y đã nói với nàng rồi sao?"
Tất nhiên là Tố Y nói rồi, còn chả phải làm theo lệnh của hắn à? Tạ Cẩn Du biết không thể moi ra chi tiết từ miệng hắn, đành phải đổi sang cách hỏi khác khéo léo hơn, cô ngẩng đầu nhìn hắn rụt rè, ánh mắt gợn sóng, lí nhí nói: "Vậy ta còn có khả năng lấy lại ký ức không, sư thúc? Ta không nỡ mất đi đoạn ký ức với chàng."
"Đừng sợ." Liễu Ký Minh nâng tay lên, áp cả bàn tay lên mắt cô, dịu dàng che lại.
Tạ Cẩn Du: "..."
Đúng là chơi xấu!
Cô chìm vào cảm giác an tâm quá mức, hơi thở tỏa ra từ Liễu Ký Minh còn dễ chịu khó tả, Tạ Cẩn Du chỉ chống đỡ được một lát lại bắt đầu buồn ngủ, trong cơn mơ màng cô chợt nghĩ, nữ chính Thu Mi sắp lên sàn, mình nhất định phải tìm cách lấy lại ký ức mới được...
Hôm sau lúc Tạ Cẩn Du thức giấc thì trong phòng đã không còn ai.
Tẩu hỏa nhập ma xong thì sức khỏe sẽ suy yếu tới mức độ này sao? Cô nhớ người tu tiên không cần ăn ngủ cơ mà. Vừa suy tư vừa đứng dậy, cô chậm rãi bước tới bên cửa sổ.
Tạ Cẩn Du, là nữ phụ tốt thí yêu thầm Liễu Ký Minh nhiều năm nhưng cầu mà không được, để giành được trái tim của Liễu Ký Minh mà không tiếc phản bội giới tu tiên, sa thân vào Ma giới. Trong một phần ba đầu truyện viết về cảnh hai giới tiên ma bùng nổ chiến tranh vì Thu Mi, trong trận đại chiến này Tạ Cẩn Du đã mất mạng vì cứu Liễu Ký Minh, đã thế còn chết trong lặng lẽ, tới thi thể cũng không tìm được.
Nói về nữ phụ đáng thương này, thật ra còn có một bí mật mà trừ tác giả với bản thân cô ra thì chẳng ai biết nữa.
Tạ Cẩn Du đẩy cửa sổ ra, lại kinh ngạc nhìn thấy một bóng bạch y đang cầm kiếm luyện trong sân, từng chiêu từng thức đều lạnh lùng phóng túng, tay áo bay bay.
"Tố Y?" Tới khi nhìn rõ mặt người nọ Tạ Cẩn Du bèn cất giọng gọi.
Tố Y dừng lại, cung kính nói: "Sư nương, người tỉnh rồi."
Tạ Cẩn Du khó hiểu: "Tại sao muội lại ở đây?"
"Trước khi sư tôn ra ngoài đã bảo đồ nhi chăm sóc người." Tố Y giải thích: "Vân Thanh sư huynh và Thu Mi sư tỷ đã trở về, sư tôn muốn đi gặp họ, sợ sau khi người thức dậy không nhìn thấy ai nên mới bảo đồ nhi ở đây chăm sóc cho người."
Không đâu lại bảo Tố Y người ta bỏ tu luyện tới đây làm sai vặt? Lòng Tạ Cẩn Du thoáng rung động, trên gương mặt già dặn hiện lên vẻ không đừng được, hơi nghiêng đầu đi nói: "Thật là cực cho muội."
Tố Y lại chẳng để bụng: "Không có việc gì, chuyện sư tôn giáo phó thì nên làm tốt."
Tạ Cẩn Du mím môi, đoạn dọ lời: "Sư tỷ Thu Mi của muội đã về rồi à?"
"Về rồi." Tố Y gật đầu, khi nhắc tới Thu Mi nét mặt cô có vẻ phấn khởi, để lộ chút tính trẻ con: "Sư tỷ tặng đồ nhi kiếm tuệ, sư nương, người nhìn xem."
Cô nâng thanh kiếm lên, trên chuôi kiếm rũ xuống một dây kiếm tuệ hai màu lam tím giao thoa, đơn giản mà lại trang nhã, đong đưa theo động tác của Tố Y cũng không lộ vẻ ngả ngớn hay già dặn, bất kể là phong thái hay độ tuổi đều rất xứng.
"Đẹp lắm." Tạ Cẩn Du mỉm cười gật đầu, thầm than quả nhiên là nữ chính, bất kể làm việc gì cũng không thể bắt bẻ: "Chắc giờ này họ đã hết bận rồi? Ta... ta muốn đi gặp họ một lát."
Tố Y ngẩn người: "Nhưng sư tôn chưa nói..."
"Chân mọc trên người ta, lẽ nào đi tới đâu cũng phải báo cáo với sư tôn của muội sao?" Tạ Cẩn Du nhìn Tố Y ra chiều khó hiểu.
Cô là một người sống sờ sờ, còn là phu nhân của chưởng môn, lẽ nào tới tự do cũng không có, phải bị giam cầm trong căn phòng này mãi hay sao?
"Nhưng mà..." Tố Y quay đầu qua, vẫn muốn cản đường cô.
Tạ Cẩn Du giả bộ giậm chân, cáu kỉnh cắt ngang lời Tố Y: "Lẽ nào muội chỉ nghe lời sư tôn của mình, bất chấp cả việc chọc giận ta à?"
Nét mặt Tố Y có hơi khó xử: "Dĩ nhiên không phải, sư nương."
"Thế tại sao không nghe lời ta?"
Tố Y cắn răng: "Được, được rồi, sư nương cũng đã lâu không gặp Vân Thanh sư huynh và Thu Mi sư tỷ, chắc cũng rất nhớ, nếu sư tôn biết nhất định cũng đồng ý."
Đến đây Tạ Cẩn Du mới toét miệng cười: "Ngoan lắm." Rốt cuộc vẫn là một cô bé ngây thơ.
Tố Y tra kiếm vào bao rồi dẫn Tạ Cẩn Du ra khỏi viện: "Chắc họ đang ở Triêu Dương phong, lần này Vân Thanh sư huynh và Thu Mi sư tỷ mang về khá nhiều thứ, nhất định cũng có thứ tặng cho sư nương."
Vân Thanh chắc là kiếm tu Dương Vân Thanh rồi, Tạ Cẩn Du nhủ bụng, người này là đại đồ đệ thân truyền của Liễu Ký Minh, si mê kiếm đạo, cũng được coi là một thiếu niên anh tài.
"Đưa cho sư tôn của muội thì cũng như đưa cho ta rồi." Tạ Cẩn Du vừa cười vừa nói.
Tố Y cười đáp: "Cũng phải."
Vì lo cho Tạ Cẩn Du vừa thức tỉnh nên Tố Y không ngự kiếm phi hành mà đi bộ xuống Văn Ngọc phong cùng cô, Triêu Dương phong nằm ngay bên cạnh Văn Ngọc phong, tới dưới chân núi thì Tố Y sẽ vào thông báo một tiếng, đương nhiên Liễu Ký Minh sẽ ra đón Tạ Cẩn Du, thế nên dọc đường đi hai người nói cười rất vui vẻ, xem ra cũng rất hài hòa.
Văn Ngọc phong rậm rạp cây cối, sau khi vòng qua một chỗ rẽ, Tạ Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Tố Y đi bên cạnh mình dừng bước, cất giọng kinh ngạc: "Thu Mi sư tỷ?"
Tạ Cẩn Du ngoái đầu lại theo phản xạ, cuối cùng đã được diện kiến nữ chính siêu cấp vô địch trong nguyên tác.
Cô ta mặc bạch y, cầm kiếm đứng đón gió, đằng sau là rừng rậm nối dài miên mang, chỉnh thể như một bức họa tuyệt đẹp. Nếu nói bộ bạch y của Tố Y là gọn gàng thanh lịch, thì cũng bộ bạch y đó khoác lên người Thu Mi lại là vẻ phiêu dật tao nhã, tựa như trích tiên dù sa vào bùn vẫn không vấy bẩn, thanh sạch mà chẳng lả lơi.
Thu Mi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Tạ Cẩn Du: "Đang định tới thăm tỷ một lát, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây."
Cô nhoẻn miệng cười, trong thoáng chốc đã đâm mù mắt của Tạ Cẩn Du, nụ cười này cứ như hút hết toàn bộ hào quang về mình, kiều mà không mị, đẹp mà không tục, khi tô điểm lên nhan sắc thì cả đất trời như ảm đạm, hoàn toàn không phải dạng tầm thường, đây quả là hiệu ứng hào quang vạn trượng phát ra một cách hoàn toàn tự nhiên, đây quả là vẻ mỹ lệ động lòng người mà gần như không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi.
Tạ Cẩn Du ôm ngực, bất giác lui lại hai bước. Cô suýt thì quên mất đây là phiên bản Mary Sue của tiểu thuyết tu chân, mà Mary Sue là gì, chính là khi lên sân khấu tay áo sẽ bay bay không cần gió, lúc cười thì giành hết chén cơm của mọi thứ có năng lực chiếu sáng, lúc buồn thì trời cũng khóc theo, làm người ta mới gặp đã thương, gặp lần hai bán mạng, gặp lần ba thì quyết không phải nàng không cưới, sao cô lại quên béng mất điểm quan trọng nhất này được hả!
Tích tắc sau, bên tai cô vang lên âm thanh của hệ thống.
(Nữ chính Thu Mi, người trùng sinh*)
(*) Người chết đi sống lại.
~ Hết chương 4 ~
***
"Sư thúc.... Chúng ta song tu đi."
Tạ Cẩn Du thoải mái dựa vào lòng Liễu Ký Minh, chỉ cần ngước mặt lên là có thể chạm vào vành tai của hắn một cách dễ dàng, sau khi cô nói xong câu đó thì liếm liếm môi dưới ra vẻ chưa thỏa mãn. Không thể phủ nhận, quả thật trong lòng cô có chút xíu mong chờ nho nhỏ. Ai dè lại bất ngờ phát hiện, cái vành tai kiêu ngạo kia lại "Phừng" một cái, đỏ bừng lên như bị nhuộm màu.
"Hở?" Cô giật mình ngồi ngay ngắn lại, dí mắt tới sát bên tai Liễu Ký Minh nhìn chòng chọc.
Làn da trên vành tai hắn trong suốt, đường nét hài hòa, trông y như một lát bánh sủi cảo thật mỏng, óng ánh trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới làn da, giờ khắc này từng mạch máu dễ thương đang hoạt động hết công suất, máu chảy quá nhanh khiến cả vành tai đỏ rực.
Không phải tai giả mà, sao lại đỏ tới mức này được vậy? Tạ Cẩn Du bị vẻ ngây thơ của Liễu Ký Minh dọa sợ nên không phát hiện ra, ngay khoảnh khắc đó bàn tay Liễu Ký Minh vòng qua hông cô siết lại rất chặt cứ như thẹn quá hóa giận.
"Thân thể nàng chưa khỏe, việc này... không vội."
Tạ Cẩn Du "A" một tiếng, giọng cô ngân rất dài, vừa dí dỏm vừa lười biếng, sau đó lại chôn mặt vào lòng Liễu Ký Minh lần nữa.
Trọng giọng cô thể hiện sự tiếc nuối rất rõ ràng, khiến Liễu Ký Minh vừa nghe đã thấy cơ thể mình cứng đờ ra, hắn cố dứt mắt đi, cánh tay ôm cô lại âm thầm tăng thêm lực.
Sao lại không tiếc cho được? Tạ Cẩn Du tưởng họ là vợ chồng thì loại chuyện đó chắc đã như nước chảy xuôi dòng rồi chứ, tại sao Liễu Ký Minh vẫn có cái dáng thẹn thùng ngây thơ, kiên trinh bất khuất thế này nhỉ, phản ứng này của hắn khiến cô hơi bận tâm rồi đấy.
"Cẩn Du." Liễu Ký Minh điều hòa lại nhịp thở, gọi chậm rãi.
"Ừ?"
Liễu Ký Minh nói: "Mặc dù không song tu nhưng ta cũng có cách giúp nàng lấy lại tu vi."
Tạ Cẩn Du: "Ờ."
Chuyện này thì chẳng cần phải ngờ vực, tạm thời khoan bàn tới chuyện nam nhân trước mắt này là người có thiên phú nhất trong sách mà chỉ nhắc tới thân phận hiện tại của hắn thôi, chưởng môn phái Thương Vũ! Chương môn nhân đấy nhé! Mà phái Thương Vũ là gì nào? Là đại tông môn đứng đầu trong toàn giới tu tiên, dồi dào linh mạch, tài nguyên phong phú, hắn làm chưởng môn thì muốn cái gì mà không có.
Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du đang chìm đắm trong mỹ sắc sực phát hiện ra một điểm đáng ngờ cực quan trọng. Trong nguyên tác "Đọa Tiên" Liễu Ký Minh trở thành chưởng môn lúc nào? Chẳng phải hắn luôn yên phận làm phong chủ một núi, một lòng tu luyện không màng tới chuyện tông môn sao?
"Sao vậy?" Liễu Ký Minh thấy cô im lặng hồi lâu thì cúi đầu hỏi.
"Không có gì..." Thế giới này đã bắt đầu rối loạn rồi, cô cần một quãng thời gian thật dài để sắp xếp lại một chút, còn phải nghĩ xem bước tiếp theo phải đi thế nào nữa, Tạ Cẩn Du chợt thấy lòng mệt lả, chỉ muốn buông thả bản thân một chút, do đó cũng nói theo bản tâm: "Thật ra ta vẫn muốn song tu hơn..."
"..."
Liễu Ký Minh quyết định chuyển chủ đề sang hướng khác, hắn bắt lấy cổ tay cô, một khắc sau, Tạ Cẩn Du chợt cảm thấy kinh mạch chảy tràn linh khí, một loại linh lực không thuộc về mình vờn quanh cơ thể, không ngừng sưởi ấm kinh mạch và đan điền.
Liễu Ký Minh là kiếm tu, tu theo con đường "Sát phạt", Ngũ hành thuộc Kim, linh lực cũng hệt như hắn, mạnh mẽ đanh thép, quang minh lỗi lạc. Trong khi Tạ Cẩn Du theo Mộc Tu Dung tu con đường y ôn hòa, Ngũ hành thuộc mộc, như mưa thuận gió hòa lặng lẽ ngấm vào vạn vật. Khí của hai người giá nào cũng không thể dung hợp được trên cùng một thân thể, nhưng lạ thay, Tạ Cẩn Du lại chẳng bài xích khí tức của Liễu Ký Minh chút nào, ngược lại còn thấy vô cùng dễ chịu.
Dám chắc khí tức của cả hai đã từng giao hòa rồi... Tạ Cẩn Du thầm suy tưởng, dù sao thuật tu tiên cũng chú trọng âm dương điều hòa mà, nói vậy thì, bản thân cô trước khi mất trí nhớ xem ra rất lợi hại, công lược nhân vật cấp độ này mà chưa bị Thu Mi xử lý.
"Sư thúc." Tạ Cẩn Du lười biếng ngả vào lòng hắn, nói giọng ỉu xìu: "Đến cùng thì ta bị tẩu hỏa nhập ma thế nào? Sao chàng lại phát hiện ra?"
Tay Liễu Ký Minh vuốt nhẹ tóc cô: "Chẳng phải Tố Y đã nói với nàng rồi sao?"
Tất nhiên là Tố Y nói rồi, còn chả phải làm theo lệnh của hắn à? Tạ Cẩn Du biết không thể moi ra chi tiết từ miệng hắn, đành phải đổi sang cách hỏi khác khéo léo hơn, cô ngẩng đầu nhìn hắn rụt rè, ánh mắt gợn sóng, lí nhí nói: "Vậy ta còn có khả năng lấy lại ký ức không, sư thúc? Ta không nỡ mất đi đoạn ký ức với chàng."
"Đừng sợ." Liễu Ký Minh nâng tay lên, áp cả bàn tay lên mắt cô, dịu dàng che lại.
Tạ Cẩn Du: "..."
Đúng là chơi xấu!
Cô chìm vào cảm giác an tâm quá mức, hơi thở tỏa ra từ Liễu Ký Minh còn dễ chịu khó tả, Tạ Cẩn Du chỉ chống đỡ được một lát lại bắt đầu buồn ngủ, trong cơn mơ màng cô chợt nghĩ, nữ chính Thu Mi sắp lên sàn, mình nhất định phải tìm cách lấy lại ký ức mới được...
Hôm sau lúc Tạ Cẩn Du thức giấc thì trong phòng đã không còn ai.
Tẩu hỏa nhập ma xong thì sức khỏe sẽ suy yếu tới mức độ này sao? Cô nhớ người tu tiên không cần ăn ngủ cơ mà. Vừa suy tư vừa đứng dậy, cô chậm rãi bước tới bên cửa sổ.
Tạ Cẩn Du, là nữ phụ tốt thí yêu thầm Liễu Ký Minh nhiều năm nhưng cầu mà không được, để giành được trái tim của Liễu Ký Minh mà không tiếc phản bội giới tu tiên, sa thân vào Ma giới. Trong một phần ba đầu truyện viết về cảnh hai giới tiên ma bùng nổ chiến tranh vì Thu Mi, trong trận đại chiến này Tạ Cẩn Du đã mất mạng vì cứu Liễu Ký Minh, đã thế còn chết trong lặng lẽ, tới thi thể cũng không tìm được.
Nói về nữ phụ đáng thương này, thật ra còn có một bí mật mà trừ tác giả với bản thân cô ra thì chẳng ai biết nữa.
Tạ Cẩn Du đẩy cửa sổ ra, lại kinh ngạc nhìn thấy một bóng bạch y đang cầm kiếm luyện trong sân, từng chiêu từng thức đều lạnh lùng phóng túng, tay áo bay bay.
"Tố Y?" Tới khi nhìn rõ mặt người nọ Tạ Cẩn Du bèn cất giọng gọi.
Tố Y dừng lại, cung kính nói: "Sư nương, người tỉnh rồi."
Tạ Cẩn Du khó hiểu: "Tại sao muội lại ở đây?"
"Trước khi sư tôn ra ngoài đã bảo đồ nhi chăm sóc người." Tố Y giải thích: "Vân Thanh sư huynh và Thu Mi sư tỷ đã trở về, sư tôn muốn đi gặp họ, sợ sau khi người thức dậy không nhìn thấy ai nên mới bảo đồ nhi ở đây chăm sóc cho người."
Không đâu lại bảo Tố Y người ta bỏ tu luyện tới đây làm sai vặt? Lòng Tạ Cẩn Du thoáng rung động, trên gương mặt già dặn hiện lên vẻ không đừng được, hơi nghiêng đầu đi nói: "Thật là cực cho muội."
Tố Y lại chẳng để bụng: "Không có việc gì, chuyện sư tôn giáo phó thì nên làm tốt."
Tạ Cẩn Du mím môi, đoạn dọ lời: "Sư tỷ Thu Mi của muội đã về rồi à?"
"Về rồi." Tố Y gật đầu, khi nhắc tới Thu Mi nét mặt cô có vẻ phấn khởi, để lộ chút tính trẻ con: "Sư tỷ tặng đồ nhi kiếm tuệ, sư nương, người nhìn xem."
Cô nâng thanh kiếm lên, trên chuôi kiếm rũ xuống một dây kiếm tuệ hai màu lam tím giao thoa, đơn giản mà lại trang nhã, đong đưa theo động tác của Tố Y cũng không lộ vẻ ngả ngớn hay già dặn, bất kể là phong thái hay độ tuổi đều rất xứng.
"Đẹp lắm." Tạ Cẩn Du mỉm cười gật đầu, thầm than quả nhiên là nữ chính, bất kể làm việc gì cũng không thể bắt bẻ: "Chắc giờ này họ đã hết bận rồi? Ta... ta muốn đi gặp họ một lát."
Tố Y ngẩn người: "Nhưng sư tôn chưa nói..."
"Chân mọc trên người ta, lẽ nào đi tới đâu cũng phải báo cáo với sư tôn của muội sao?" Tạ Cẩn Du nhìn Tố Y ra chiều khó hiểu.
Cô là một người sống sờ sờ, còn là phu nhân của chưởng môn, lẽ nào tới tự do cũng không có, phải bị giam cầm trong căn phòng này mãi hay sao?
"Nhưng mà..." Tố Y quay đầu qua, vẫn muốn cản đường cô.
Tạ Cẩn Du giả bộ giậm chân, cáu kỉnh cắt ngang lời Tố Y: "Lẽ nào muội chỉ nghe lời sư tôn của mình, bất chấp cả việc chọc giận ta à?"
Nét mặt Tố Y có hơi khó xử: "Dĩ nhiên không phải, sư nương."
"Thế tại sao không nghe lời ta?"
Tố Y cắn răng: "Được, được rồi, sư nương cũng đã lâu không gặp Vân Thanh sư huynh và Thu Mi sư tỷ, chắc cũng rất nhớ, nếu sư tôn biết nhất định cũng đồng ý."
Đến đây Tạ Cẩn Du mới toét miệng cười: "Ngoan lắm." Rốt cuộc vẫn là một cô bé ngây thơ.
Tố Y tra kiếm vào bao rồi dẫn Tạ Cẩn Du ra khỏi viện: "Chắc họ đang ở Triêu Dương phong, lần này Vân Thanh sư huynh và Thu Mi sư tỷ mang về khá nhiều thứ, nhất định cũng có thứ tặng cho sư nương."
Vân Thanh chắc là kiếm tu Dương Vân Thanh rồi, Tạ Cẩn Du nhủ bụng, người này là đại đồ đệ thân truyền của Liễu Ký Minh, si mê kiếm đạo, cũng được coi là một thiếu niên anh tài.
"Đưa cho sư tôn của muội thì cũng như đưa cho ta rồi." Tạ Cẩn Du vừa cười vừa nói.
Tố Y cười đáp: "Cũng phải."
Vì lo cho Tạ Cẩn Du vừa thức tỉnh nên Tố Y không ngự kiếm phi hành mà đi bộ xuống Văn Ngọc phong cùng cô, Triêu Dương phong nằm ngay bên cạnh Văn Ngọc phong, tới dưới chân núi thì Tố Y sẽ vào thông báo một tiếng, đương nhiên Liễu Ký Minh sẽ ra đón Tạ Cẩn Du, thế nên dọc đường đi hai người nói cười rất vui vẻ, xem ra cũng rất hài hòa.
Văn Ngọc phong rậm rạp cây cối, sau khi vòng qua một chỗ rẽ, Tạ Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Tố Y đi bên cạnh mình dừng bước, cất giọng kinh ngạc: "Thu Mi sư tỷ?"
Tạ Cẩn Du ngoái đầu lại theo phản xạ, cuối cùng đã được diện kiến nữ chính siêu cấp vô địch trong nguyên tác.
Cô ta mặc bạch y, cầm kiếm đứng đón gió, đằng sau là rừng rậm nối dài miên mang, chỉnh thể như một bức họa tuyệt đẹp. Nếu nói bộ bạch y của Tố Y là gọn gàng thanh lịch, thì cũng bộ bạch y đó khoác lên người Thu Mi lại là vẻ phiêu dật tao nhã, tựa như trích tiên dù sa vào bùn vẫn không vấy bẩn, thanh sạch mà chẳng lả lơi.
Thu Mi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Tạ Cẩn Du: "Đang định tới thăm tỷ một lát, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây."
Cô nhoẻn miệng cười, trong thoáng chốc đã đâm mù mắt của Tạ Cẩn Du, nụ cười này cứ như hút hết toàn bộ hào quang về mình, kiều mà không mị, đẹp mà không tục, khi tô điểm lên nhan sắc thì cả đất trời như ảm đạm, hoàn toàn không phải dạng tầm thường, đây quả là hiệu ứng hào quang vạn trượng phát ra một cách hoàn toàn tự nhiên, đây quả là vẻ mỹ lệ động lòng người mà gần như không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi.
Tạ Cẩn Du ôm ngực, bất giác lui lại hai bước. Cô suýt thì quên mất đây là phiên bản Mary Sue của tiểu thuyết tu chân, mà Mary Sue là gì, chính là khi lên sân khấu tay áo sẽ bay bay không cần gió, lúc cười thì giành hết chén cơm của mọi thứ có năng lực chiếu sáng, lúc buồn thì trời cũng khóc theo, làm người ta mới gặp đã thương, gặp lần hai bán mạng, gặp lần ba thì quyết không phải nàng không cưới, sao cô lại quên béng mất điểm quan trọng nhất này được hả!
Tích tắc sau, bên tai cô vang lên âm thanh của hệ thống.
(Nữ chính Thu Mi, người trùng sinh*)
(*) Người chết đi sống lại.
~ Hết chương 4 ~
Danh sách chương