Edit: Yunchan
***
"Hay Liễu đạo trưởng tưởng trên thế giới này chỉ có một mình đạo trưởng là nam nhân? Không phải đạo trưởng thì không thể sao?" Lưu Chiếu Quân nở ra nụ cười mập mờ, nhìn vào Liễu Ký Minh đang đeo mặt nạ trước mắt mình, ý tứ bất minh, thật giả khó dò.
Vì Liễu Ký Minh đeo mặt nạ che lại tất cả biểu cảm trên nét mặt nên không thể thấy rõ hỉ nộ ái ố, chỉ có bàn tay giấu trong tay áo của hắn bỗng nhiên siết chặt, ngón tay bấu vào lòng bàn tay, gần như muốn bóp cho nó ứa máu.
Lưu Chiếu Quân như sực nhớ ra điều gì, cô cười híp mắt, thả chậm giọng: "Là ta nói sai, Liễu đạo trưởng chớ giận, trên thế giới này dĩ nhiên không thể chỉ có một mình ngươi là nam nhân, mà trên cõi đời này cũng không thể nào chỉ có mình ta là nữ nhân."
Cô nhấp môi khiến sắc môi càng thêm tươi sáng lóa mắt, tôn lên sắc mặt tái nhợt bợt bạt, dường như chỉ cần trúng một đòn nặng thì sẽ vỡ tan thành phấn, rồi tan đi theo gió: "Suýt thì quên mất, Liễu đạo trưởng vốn có đạo lữ kia mà, nghe đâu ngươi với nàng ta vô cùng ân ái, ta đúng là tệ, cứ khăng khăng giữ rịt ngươi ở đây."
"Sao nào? Bây giờ ta thả ngươi đi, mỗi người tự có niềm vui riêng, thế không phải là vừa khéo sao?" Lưu Chiếu Quân nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy mình đưa ra một lời đề nghị quá tốt.
Hai tay Liễu Ký Minh run lên mất khống chế, trong khi giọng hắn vẫn bình tĩnh như đầm sâu, nuốt chửng lấy tất cả ưu tư sôi trào, một hòn đá vứt xuống chỉ nổi lên một gợn sóng, sau đó, tới hài cốt cũng bặt tăm: "Không tốt."
"Hả?" Lưu Chiếu Quân kinh ngạc thấy rõ, tưởng là mình nghe lầm: "Ngươi nói gì? Cho ngươi về đoàn tụ với đạo lữ mà không tốt sao? Thú vị thật đấy..."
Liễu Ký Minh nhấn mạnh từng chữ: "Là nàng."
Lưu Chiếu Quân sững ra: "Cái gì?"
"Người đó..." Giọng Liễu Ký Minh không lớn nhưng hết sức kiên định: "Trước nay luôn là nàng."
Thê tử nắm tay trọn đời là Tạ Cẩn Du, đạo lữ cùng bước trên tiên đồ là Tạ Cẩn Du, người hắn muốn tìm là Tạ Cẩn Du, người hắn muốn đưa đi là Tạ Cẩn Du, người khiến hắn vui mừng, khiến hắn đau lòng sốt ruột cũng là Tạ Cẩn Du, từ trước tới nay chưa từng là ai khác.
Lưu Chiếu Quân nhắm mắt lại, hàng mi chớp lên như cánh bướm, giấu đi tất cả ánh sáng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, thả tất cả nỗi bất cam tan đi theo gió.
...
"Sư thúc..." Tạ Cẩn Du co rúc tay chân nằm trong ngực Liễu Ký Minh, khó chịu tới mức luống cuống, cô gần như bấu víu vào hắn, khóe mắt ngấn lệ, long lanh trong suốt, vài giọt nước mắt còn đậu ở bờ mi.
Nhờ sự rèn luyện của Liễu Ký Minh mà thần thức của Tạ Cẩn Du càng tinh khiết và thuần chất hơn, ban đầu vốn chỉ là một đống hỗn độn, nhưng dưới sự mài giũa của kiếm ý, sắc xanh của nó đã đậm màu hơn, hình dáng cũng gom lại thành một quả cầu ra hình ra dạng.
Mồ hôi trên trán Liễu Ký Minh nhỏ giọt xuống người Tạ Cẩn Du theo động tác của hắn, khiến bầu không khí giữa hai người càng nóng bỏng như lửa. Hắn siết chặt tay, ôm ghì lấy Tạ Cẩn Du trong ngực, dùng sức cắn vào tai cô.
"Á!" Tạ Cẩn Du kêu đau, mê mang mở mắt ra.
Liễu Ký Minh vẫn không nhả ra, kề sát bên tai cô: "Nói, nàng sẽ không rời khỏi ta."
Tạ Cẩn Du bị đau, lại đang chìm trong cơn vui sướng như thủy triều nên không kịp suy nghĩ sâu xa, vội kêu: "Không, không..."
"Nói." Liễu Ký Minh lại có sự cố chấp bất thường trong chuyện này, gặng hỏi một lần nữa.
"Ta sẽ không, sẽ không rời khỏi chàng..."
"Lặp lại."
"Ta... sẽ không rời khỏi chàng."
Thần thức gian nan lắm mới minh mẫn được đôi chút lại bị rối tung lên lần nữa, Tạ Cẩn Du hoàn toàn tê liệt trên giường, không thể cựa quậy được nữa, cô cau mày cắn môi, trong đầu càng lúc càng nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
Cũng là cảnh tượng triền miên thế này.
Thân thể của Lưu Chiếu Quân quấn sát lấy Liễu Ký Minh như một con rắn nước lẳng lơ, toàn thân cô đỏ ửng, dưới ánh đèn chập choạng càng ánh lên nét mịn màng, khiến người ta hận không thể chết chìm bên trong nó.
Đôi mắt Liễu Ký Minh đen sẫm như mực, chỉ có thể hắt ngược hình dáng của người bên dưới thân, không còn chỗ để dung nạp thứ gì khác.
Lưu Chiếu Quân ngẩng đầu lên, kéo cổ hắn xuống, hôn lên bất ngờ. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, hầu kết của Liễu Ký Minh bỗng giật lên, mở bừng mắt ra.
Mắt Lưu Chiếu Quân vẫn không nhắm lại, khi thấy ánh mắt hắn phóng tới thì chớp chớp mắt ra chiều giảo hoạt, cắn môi dưới hắn như muốn trêu đùa, sau đó mới quyến luyến buông ra, cười duyên nói: "Sao nào, sợ ta móm cho ngươi độc dược à?"
Liễu Ký Minh điều hòa lại nhịp thở, đáp: "Như ăn mật."
Lưu Chiếu Quân sửng sốt giây lát, cười nói: "Liễu lang thật là học thói xấu, cái miệng này bây giờ cũng ngọt như mật rồi." Cô rướn người lên, liếm nhẹ mép môi của Liễu Ký Minh, động tác quả là lả lơi kiều mị.
Thường ngày cô thích gọi Liễu Ký Minh là "Liễu đạo trưởng", lúc ý loạn tình mê thì thỉnh thoảng sẽ vuột miệng gọi "Sư thúc", còn lúc không đứng đắn thì cứ mở miệng là "Liễu lang", gọi tới mức lòng người cũng tan chảy.
"Chẳng qua rất đáng tiếc, người hoàn hảo thế này, làm sao ta có thể đành lòng móm cho ngươi độc dược được chứ." Lưu Chiếu Quân kéo giãn khoảng cách của hai người: "Tóm lại, là một thứ tốt cho ngươi."
Liễu Ký Minh lẳng lặng nhìn cô, cô bị ánh mắt này của hắn nhìn mãi tới nỗi lòng mềm ra, không dằn được vuốt ve má hắn, thì thầm: "Sư thúc, ngươi sẽ không hối hận chứ?"
Nghe cô gọi mình là sư thúc, ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ động: "Không hối hận."
Lưu Chiếu Quân mỉm cười như đã liệu trước: "Nhưng mà ta sẽ hối hận."
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, trên chiếc giường rộng rãi đã mất bóng Lưu Chiếu Quân, chỉ còn lại một mình Liễu Ký Minh.
Hắn nằm bất động trên giường rất lâu, mắt nhìn chằm chằm vào màn giường, tay nâng lên sửa lại vạt áo mở rộng của mình theo bản năng, trong lòng trống trải, cứ như... vừa lạc mất một thứ gì rất quan trọng.
Thật lạ, Quỷ y Ma tộc kia mang hắn ra làm nam sủng, vậy mà hắn lại chẳng hề tức giận, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới chuyện giết cô ta? Giết cô ta... cái ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu đã bị hắn gạt bỏ ngay tức khắc.
Cũng trách lần này hắn quá sơ ý, chỉ vì một đệ tử thân truyền của Mộc Tu Dung mà chẳng tiếc đoạn tuyệt với Hạ Lăng sư huynh, còn vượt ngàn thiên lý tới Ma địa, hơn nữa còn bất cẩn, giương lá cờ trừ ma vệ đạo, ngủ trên giường "Ma".
... Thật là vô cùng nhục nhã.
May mà bây giờ quay đầu lại vẫn chưa tính là quá muộn.
Liễu Ký Minh trở mình ngồi dậy, hiện tại hắn chỉ có một thân một mình, hiển nhiên không phải là đối thủ của cả Ma địa đông như kiến cỏ, chưa kể không có Thương Vũ môn giúp sức, một khi hắn sa chân ở đây thì rất có khả năng sẽ phải khoác lên mình cái tiếng "Gian tế của Ma giới", chi bằng nhẫn nhịn lúc này, trước mắt cứ trở lại Thương Vũ môn rồi hãy tính.
Song lúc hắn toan đứng lên thì chợt thấy cửa bị đẩy ra.
Lưu Chiếu Quân đứng im lìm ở cửa, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt phẳng lặng như nước, nhưng dưới mặt nước lại ẩn sâu nỗi đau vô tận, nơi đó là vũ trụ đã tàn lụi, hoàn toàn không nhìn thấy nguồn sống.
Liễu Ký Minh chộp lấy Thiên Thu ở đầu giường.
Lưu Chiếu Quân nhìn hành động này của hắn, lên tiếng trước: "Liễu đạo trưởng nghĩ thông suốt rồi nên định đi đó à?"
Mi tâm Liễu Ký Minh giật lên: "Ngươi chịu để ta đi?"
"Tại sao lại không?" Lưu Chiếu Quân hỏi ngược lại, trong giọng điệu chứa một chút vui sướng khó thể phát giác: "Ngươi đòi đi thì ta còn giữ ngươi lại làm gì?"
Cô đột nhiên ý thức được sự bất ổn của mình, bèn lật đật bồi thêm: "Nhân tiện, ta cũng chán ngấy ngươi rồi, đuổi đi sớm để đổi người mới còn tốt hơn."
Liễu Ký Minh nhìn cô, ngây ra trông thấy: "Tìm người mới?"
"Sao nào? Liễu đạo trưởng không nỡ bỏ ta à?" Lưu Chiếu Quân hỏi với vẻ hứng thú.
Liễu Ký Minh hừ lạnh một tiếng, làm ngơ sự trâng tráo của cô, khi hắn phẩy tay áo đi lướt qua bên cạnh cô thì bỗng dưng bước chân khựng lại, thấp giọng nói: "Mối nhục hôm nay, ngày sau ắt sẽ trả lại gấp đôi."
Lưu Chiếu Quân cười dến nỗi mắt cong cong, chẳng có vẻ gì là không vui: "Ta chờ."
Sắc mặt Liễu Ký Minh tái xanh, lòng thầm nhủ sao lại có loại người mặt dầy vô sỉ nhường này? Còn là nữ nhân xuất thân từ Thương Vũ môn? Rõ là thủy tính dương hoa, bất tri sở vị(*)! (*) Thủy tính dương hoa: Dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.
Bất tri sở vị: Hành động kỳ lạ khó hiểu, bất quy tắc.
Hắn tức giận, chẳng màng quay đầu lại nữa, phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, nhờ sự che giấu của Lưu Chiếu Quân hắn đã rời khỏi Ma địa một cách thuận lợi, trở lại Thương Vũ môn.
Về sau...
Thu Mi bị Ma tôn bắt đi, Hạ Lăng dẫn dắt Thương Vũ môn và các tông môn khác hợp sức thảo phạt Ma địa. Hắn chủ động xin đi, dẫn theo các đệ tử ưu tú của Văn Ngọc phong, nhận vai trò tiên phong.
Khi Lưu Chiếu Quân nhìn thấy hắn trên nét mặt vẫn mang nụ cười, còn gật đầu ra vẻ rất hài lòng: "Liễu đạo trưởng quả nhiên giữ chữ tín."
Liễu Ký Minh khinh chẳng buồn ngó ngàng tới cô, nhưng vì thuật diệu thủ hồi xuân của cô nên chúng Ma tộc người trước còn khó đối phó hơn người sau, gần như đã chọc giận hắn. Muốn bắn người trước tiên phải bắn ngựa, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, vì vậy hắn phải bắt được cô trước rồi hãy bàn tiếp.
"... Ta từng nghe thủ hạ nói, đệ nhất kiếm tu Liễu Ký Minh giẫm dấu chân lên khắp đại giang nam bắc, chỉ vì tìm kiếm một nữ nhân, lẽ nào tin tức của ta sai rồi ư?" Chẳng hiểu sao Lưu Chiếu Quân bỗng nhắc tới chuyện này.
"Là tìm ngươi, không sai." Trong đầu Liễu Ký Minh bỗng dưng lóe lên vài hình ảnh kiều diễm trong mộng, mép tai nóng lên khiến hắn hốt hoảng bồi thêm: "Phản đồ sư môn, giết."
Lá gan của người này quá lớn, còn quá đáng hận, tới giờ phút này mà còn có lòng đùa giỡn? Về sau, về sau hắn phải làm... làm gì cô, hắn vẫn đang suy nghĩ, nhưng khi đó, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ muốn giết cô.
Tới khi nhìn thấy người nọ nhảy xuống từ bờ vực, nụ cười bất diệt, thậm chí còn thấp thoáng nét vui sướng, cô nhấn mạnh từng chữ: "Liễu Ký Minh, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Từ nay về sau, ngươi, và Tạ Cẩn Du ta, một đao cắt đứt, không còn quan hệ. Từ nay thượng cùng bích lạ hạ hoàng tuyền, hai ta đoạn tuyệt, không gặp lại nhau."
Linh khí bùng lên khắp chốn, trời đất như bị phá tan vỡ vụn.
Mi tâm Liễu Ký Minh giật lên, máu nóng sôi lên trong lồng ngực gần như muốn thiêu cháy toàn thân hắn, đôi tròng mắt dần bị sắc máu giăng mờ, có thứ gì đó muốn đục vỡ cả trái tim hắn, dòng máu nóng kia chảy tới nơi trống trải trong lòng, nghiền ép khiến tim gan hắn rạn nứt, thần hình câu diệt.
Hắn dùng chuôi kiếm chống lên ngực, không thể nào kiềm nén được nữa, nôn "Hộc" ra một ngụm máu tươi, trong vũng máu lấp ló một viên đan dược màu son, ngay khoảnh khắc đó tất cả ký ức và tình cảm chợt ùa về dồn dập, cơ hồ muốn nghiền nát Liễu Ký Minh.
Mắt hắn đỏ kè, nét mặt khắc chế mà lạnh lùng, nhưng khó giấu nổi sự điên cuồng trong đáy mắt: "Nàng đừng hòng —-"
Tạ Cẩn Du, nàng đừng hòng!
Muốn vĩnh viễn không gặp lại hắn, dù muốn cũng đừng hòng! Muốn mượn Trảm Tình đan buộc hắn phải bỏ đi, dù muốn cũng đừng hòng!
Hắn bất chấp tất cả tung người nhảy xuống vực, ôm chặt lấy Tạ Cẩn Du. Thân thể cô vẫn còn chút hơi ấm, nhưng không còn dấu hiệu của sự sống. Tàn tạ tan nát, mặc cho người ta xâu xé, hình dáng hiền ngoan thế này, khi đem so sánh với hình ảnh chua ngoa mới đó, quả thật khiến cho người ta luống cuống.
"Nàng thật là..." Liễu Ký Minh thẫn thờ buông rơi Thiên Thu, ôm cô vào lòng, kề tới hôn nhẹ lên môi cô: "Tại sao nàng... có thể ác như vậy..."
"Trong lòng nàng có ta thật không... Tạ Cẩn Du... nàng tỉnh lại đi."
Hắn quỳ dưới đất, hạ thấp giọng đến mức gần như khẩn cầu: "Chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ tha thứ cho nàng."
Không quan tâm tới thứ gì nữa, tất cả đều không quan tâm nữa. Trong lòng cô có hắn hay không, hắn không quan tâm, tại sao lại cho hắn uống loại đan dược thế này, hắn cũng sẽ không quan tâm nữa.
Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần...
"Đừng rời xa ta..."
Bầu trời xám bị tầng mây dầy che đi toàn bộ ánh sáng, một cơn mưa nhỏ chẳng biết trút xuống tự bao giờ, rắc hạt tí tách lên mặt đất, có vài hạt mưa nghịch ngợm rơi xuống khóe mắt Tạ Cẩn Du, trông như một giọt lệ trong ngần.
~ Hết chương 60 ~
***
"Hay Liễu đạo trưởng tưởng trên thế giới này chỉ có một mình đạo trưởng là nam nhân? Không phải đạo trưởng thì không thể sao?" Lưu Chiếu Quân nở ra nụ cười mập mờ, nhìn vào Liễu Ký Minh đang đeo mặt nạ trước mắt mình, ý tứ bất minh, thật giả khó dò.
Vì Liễu Ký Minh đeo mặt nạ che lại tất cả biểu cảm trên nét mặt nên không thể thấy rõ hỉ nộ ái ố, chỉ có bàn tay giấu trong tay áo của hắn bỗng nhiên siết chặt, ngón tay bấu vào lòng bàn tay, gần như muốn bóp cho nó ứa máu.
Lưu Chiếu Quân như sực nhớ ra điều gì, cô cười híp mắt, thả chậm giọng: "Là ta nói sai, Liễu đạo trưởng chớ giận, trên thế giới này dĩ nhiên không thể chỉ có một mình ngươi là nam nhân, mà trên cõi đời này cũng không thể nào chỉ có mình ta là nữ nhân."
Cô nhấp môi khiến sắc môi càng thêm tươi sáng lóa mắt, tôn lên sắc mặt tái nhợt bợt bạt, dường như chỉ cần trúng một đòn nặng thì sẽ vỡ tan thành phấn, rồi tan đi theo gió: "Suýt thì quên mất, Liễu đạo trưởng vốn có đạo lữ kia mà, nghe đâu ngươi với nàng ta vô cùng ân ái, ta đúng là tệ, cứ khăng khăng giữ rịt ngươi ở đây."
"Sao nào? Bây giờ ta thả ngươi đi, mỗi người tự có niềm vui riêng, thế không phải là vừa khéo sao?" Lưu Chiếu Quân nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy mình đưa ra một lời đề nghị quá tốt.
Hai tay Liễu Ký Minh run lên mất khống chế, trong khi giọng hắn vẫn bình tĩnh như đầm sâu, nuốt chửng lấy tất cả ưu tư sôi trào, một hòn đá vứt xuống chỉ nổi lên một gợn sóng, sau đó, tới hài cốt cũng bặt tăm: "Không tốt."
"Hả?" Lưu Chiếu Quân kinh ngạc thấy rõ, tưởng là mình nghe lầm: "Ngươi nói gì? Cho ngươi về đoàn tụ với đạo lữ mà không tốt sao? Thú vị thật đấy..."
Liễu Ký Minh nhấn mạnh từng chữ: "Là nàng."
Lưu Chiếu Quân sững ra: "Cái gì?"
"Người đó..." Giọng Liễu Ký Minh không lớn nhưng hết sức kiên định: "Trước nay luôn là nàng."
Thê tử nắm tay trọn đời là Tạ Cẩn Du, đạo lữ cùng bước trên tiên đồ là Tạ Cẩn Du, người hắn muốn tìm là Tạ Cẩn Du, người hắn muốn đưa đi là Tạ Cẩn Du, người khiến hắn vui mừng, khiến hắn đau lòng sốt ruột cũng là Tạ Cẩn Du, từ trước tới nay chưa từng là ai khác.
Lưu Chiếu Quân nhắm mắt lại, hàng mi chớp lên như cánh bướm, giấu đi tất cả ánh sáng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, thả tất cả nỗi bất cam tan đi theo gió.
...
"Sư thúc..." Tạ Cẩn Du co rúc tay chân nằm trong ngực Liễu Ký Minh, khó chịu tới mức luống cuống, cô gần như bấu víu vào hắn, khóe mắt ngấn lệ, long lanh trong suốt, vài giọt nước mắt còn đậu ở bờ mi.
Nhờ sự rèn luyện của Liễu Ký Minh mà thần thức của Tạ Cẩn Du càng tinh khiết và thuần chất hơn, ban đầu vốn chỉ là một đống hỗn độn, nhưng dưới sự mài giũa của kiếm ý, sắc xanh của nó đã đậm màu hơn, hình dáng cũng gom lại thành một quả cầu ra hình ra dạng.
Mồ hôi trên trán Liễu Ký Minh nhỏ giọt xuống người Tạ Cẩn Du theo động tác của hắn, khiến bầu không khí giữa hai người càng nóng bỏng như lửa. Hắn siết chặt tay, ôm ghì lấy Tạ Cẩn Du trong ngực, dùng sức cắn vào tai cô.
"Á!" Tạ Cẩn Du kêu đau, mê mang mở mắt ra.
Liễu Ký Minh vẫn không nhả ra, kề sát bên tai cô: "Nói, nàng sẽ không rời khỏi ta."
Tạ Cẩn Du bị đau, lại đang chìm trong cơn vui sướng như thủy triều nên không kịp suy nghĩ sâu xa, vội kêu: "Không, không..."
"Nói." Liễu Ký Minh lại có sự cố chấp bất thường trong chuyện này, gặng hỏi một lần nữa.
"Ta sẽ không, sẽ không rời khỏi chàng..."
"Lặp lại."
"Ta... sẽ không rời khỏi chàng."
Thần thức gian nan lắm mới minh mẫn được đôi chút lại bị rối tung lên lần nữa, Tạ Cẩn Du hoàn toàn tê liệt trên giường, không thể cựa quậy được nữa, cô cau mày cắn môi, trong đầu càng lúc càng nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
Cũng là cảnh tượng triền miên thế này.
Thân thể của Lưu Chiếu Quân quấn sát lấy Liễu Ký Minh như một con rắn nước lẳng lơ, toàn thân cô đỏ ửng, dưới ánh đèn chập choạng càng ánh lên nét mịn màng, khiến người ta hận không thể chết chìm bên trong nó.
Đôi mắt Liễu Ký Minh đen sẫm như mực, chỉ có thể hắt ngược hình dáng của người bên dưới thân, không còn chỗ để dung nạp thứ gì khác.
Lưu Chiếu Quân ngẩng đầu lên, kéo cổ hắn xuống, hôn lên bất ngờ. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, hầu kết của Liễu Ký Minh bỗng giật lên, mở bừng mắt ra.
Mắt Lưu Chiếu Quân vẫn không nhắm lại, khi thấy ánh mắt hắn phóng tới thì chớp chớp mắt ra chiều giảo hoạt, cắn môi dưới hắn như muốn trêu đùa, sau đó mới quyến luyến buông ra, cười duyên nói: "Sao nào, sợ ta móm cho ngươi độc dược à?"
Liễu Ký Minh điều hòa lại nhịp thở, đáp: "Như ăn mật."
Lưu Chiếu Quân sửng sốt giây lát, cười nói: "Liễu lang thật là học thói xấu, cái miệng này bây giờ cũng ngọt như mật rồi." Cô rướn người lên, liếm nhẹ mép môi của Liễu Ký Minh, động tác quả là lả lơi kiều mị.
Thường ngày cô thích gọi Liễu Ký Minh là "Liễu đạo trưởng", lúc ý loạn tình mê thì thỉnh thoảng sẽ vuột miệng gọi "Sư thúc", còn lúc không đứng đắn thì cứ mở miệng là "Liễu lang", gọi tới mức lòng người cũng tan chảy.
"Chẳng qua rất đáng tiếc, người hoàn hảo thế này, làm sao ta có thể đành lòng móm cho ngươi độc dược được chứ." Lưu Chiếu Quân kéo giãn khoảng cách của hai người: "Tóm lại, là một thứ tốt cho ngươi."
Liễu Ký Minh lẳng lặng nhìn cô, cô bị ánh mắt này của hắn nhìn mãi tới nỗi lòng mềm ra, không dằn được vuốt ve má hắn, thì thầm: "Sư thúc, ngươi sẽ không hối hận chứ?"
Nghe cô gọi mình là sư thúc, ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ động: "Không hối hận."
Lưu Chiếu Quân mỉm cười như đã liệu trước: "Nhưng mà ta sẽ hối hận."
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, trên chiếc giường rộng rãi đã mất bóng Lưu Chiếu Quân, chỉ còn lại một mình Liễu Ký Minh.
Hắn nằm bất động trên giường rất lâu, mắt nhìn chằm chằm vào màn giường, tay nâng lên sửa lại vạt áo mở rộng của mình theo bản năng, trong lòng trống trải, cứ như... vừa lạc mất một thứ gì rất quan trọng.
Thật lạ, Quỷ y Ma tộc kia mang hắn ra làm nam sủng, vậy mà hắn lại chẳng hề tức giận, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới chuyện giết cô ta? Giết cô ta... cái ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu đã bị hắn gạt bỏ ngay tức khắc.
Cũng trách lần này hắn quá sơ ý, chỉ vì một đệ tử thân truyền của Mộc Tu Dung mà chẳng tiếc đoạn tuyệt với Hạ Lăng sư huynh, còn vượt ngàn thiên lý tới Ma địa, hơn nữa còn bất cẩn, giương lá cờ trừ ma vệ đạo, ngủ trên giường "Ma".
... Thật là vô cùng nhục nhã.
May mà bây giờ quay đầu lại vẫn chưa tính là quá muộn.
Liễu Ký Minh trở mình ngồi dậy, hiện tại hắn chỉ có một thân một mình, hiển nhiên không phải là đối thủ của cả Ma địa đông như kiến cỏ, chưa kể không có Thương Vũ môn giúp sức, một khi hắn sa chân ở đây thì rất có khả năng sẽ phải khoác lên mình cái tiếng "Gian tế của Ma giới", chi bằng nhẫn nhịn lúc này, trước mắt cứ trở lại Thương Vũ môn rồi hãy tính.
Song lúc hắn toan đứng lên thì chợt thấy cửa bị đẩy ra.
Lưu Chiếu Quân đứng im lìm ở cửa, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt phẳng lặng như nước, nhưng dưới mặt nước lại ẩn sâu nỗi đau vô tận, nơi đó là vũ trụ đã tàn lụi, hoàn toàn không nhìn thấy nguồn sống.
Liễu Ký Minh chộp lấy Thiên Thu ở đầu giường.
Lưu Chiếu Quân nhìn hành động này của hắn, lên tiếng trước: "Liễu đạo trưởng nghĩ thông suốt rồi nên định đi đó à?"
Mi tâm Liễu Ký Minh giật lên: "Ngươi chịu để ta đi?"
"Tại sao lại không?" Lưu Chiếu Quân hỏi ngược lại, trong giọng điệu chứa một chút vui sướng khó thể phát giác: "Ngươi đòi đi thì ta còn giữ ngươi lại làm gì?"
Cô đột nhiên ý thức được sự bất ổn của mình, bèn lật đật bồi thêm: "Nhân tiện, ta cũng chán ngấy ngươi rồi, đuổi đi sớm để đổi người mới còn tốt hơn."
Liễu Ký Minh nhìn cô, ngây ra trông thấy: "Tìm người mới?"
"Sao nào? Liễu đạo trưởng không nỡ bỏ ta à?" Lưu Chiếu Quân hỏi với vẻ hứng thú.
Liễu Ký Minh hừ lạnh một tiếng, làm ngơ sự trâng tráo của cô, khi hắn phẩy tay áo đi lướt qua bên cạnh cô thì bỗng dưng bước chân khựng lại, thấp giọng nói: "Mối nhục hôm nay, ngày sau ắt sẽ trả lại gấp đôi."
Lưu Chiếu Quân cười dến nỗi mắt cong cong, chẳng có vẻ gì là không vui: "Ta chờ."
Sắc mặt Liễu Ký Minh tái xanh, lòng thầm nhủ sao lại có loại người mặt dầy vô sỉ nhường này? Còn là nữ nhân xuất thân từ Thương Vũ môn? Rõ là thủy tính dương hoa, bất tri sở vị(*)! (*) Thủy tính dương hoa: Dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.
Bất tri sở vị: Hành động kỳ lạ khó hiểu, bất quy tắc.
Hắn tức giận, chẳng màng quay đầu lại nữa, phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, nhờ sự che giấu của Lưu Chiếu Quân hắn đã rời khỏi Ma địa một cách thuận lợi, trở lại Thương Vũ môn.
Về sau...
Thu Mi bị Ma tôn bắt đi, Hạ Lăng dẫn dắt Thương Vũ môn và các tông môn khác hợp sức thảo phạt Ma địa. Hắn chủ động xin đi, dẫn theo các đệ tử ưu tú của Văn Ngọc phong, nhận vai trò tiên phong.
Khi Lưu Chiếu Quân nhìn thấy hắn trên nét mặt vẫn mang nụ cười, còn gật đầu ra vẻ rất hài lòng: "Liễu đạo trưởng quả nhiên giữ chữ tín."
Liễu Ký Minh khinh chẳng buồn ngó ngàng tới cô, nhưng vì thuật diệu thủ hồi xuân của cô nên chúng Ma tộc người trước còn khó đối phó hơn người sau, gần như đã chọc giận hắn. Muốn bắn người trước tiên phải bắn ngựa, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, vì vậy hắn phải bắt được cô trước rồi hãy bàn tiếp.
"... Ta từng nghe thủ hạ nói, đệ nhất kiếm tu Liễu Ký Minh giẫm dấu chân lên khắp đại giang nam bắc, chỉ vì tìm kiếm một nữ nhân, lẽ nào tin tức của ta sai rồi ư?" Chẳng hiểu sao Lưu Chiếu Quân bỗng nhắc tới chuyện này.
"Là tìm ngươi, không sai." Trong đầu Liễu Ký Minh bỗng dưng lóe lên vài hình ảnh kiều diễm trong mộng, mép tai nóng lên khiến hắn hốt hoảng bồi thêm: "Phản đồ sư môn, giết."
Lá gan của người này quá lớn, còn quá đáng hận, tới giờ phút này mà còn có lòng đùa giỡn? Về sau, về sau hắn phải làm... làm gì cô, hắn vẫn đang suy nghĩ, nhưng khi đó, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ muốn giết cô.
Tới khi nhìn thấy người nọ nhảy xuống từ bờ vực, nụ cười bất diệt, thậm chí còn thấp thoáng nét vui sướng, cô nhấn mạnh từng chữ: "Liễu Ký Minh, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Từ nay về sau, ngươi, và Tạ Cẩn Du ta, một đao cắt đứt, không còn quan hệ. Từ nay thượng cùng bích lạ hạ hoàng tuyền, hai ta đoạn tuyệt, không gặp lại nhau."
Linh khí bùng lên khắp chốn, trời đất như bị phá tan vỡ vụn.
Mi tâm Liễu Ký Minh giật lên, máu nóng sôi lên trong lồng ngực gần như muốn thiêu cháy toàn thân hắn, đôi tròng mắt dần bị sắc máu giăng mờ, có thứ gì đó muốn đục vỡ cả trái tim hắn, dòng máu nóng kia chảy tới nơi trống trải trong lòng, nghiền ép khiến tim gan hắn rạn nứt, thần hình câu diệt.
Hắn dùng chuôi kiếm chống lên ngực, không thể nào kiềm nén được nữa, nôn "Hộc" ra một ngụm máu tươi, trong vũng máu lấp ló một viên đan dược màu son, ngay khoảnh khắc đó tất cả ký ức và tình cảm chợt ùa về dồn dập, cơ hồ muốn nghiền nát Liễu Ký Minh.
Mắt hắn đỏ kè, nét mặt khắc chế mà lạnh lùng, nhưng khó giấu nổi sự điên cuồng trong đáy mắt: "Nàng đừng hòng —-"
Tạ Cẩn Du, nàng đừng hòng!
Muốn vĩnh viễn không gặp lại hắn, dù muốn cũng đừng hòng! Muốn mượn Trảm Tình đan buộc hắn phải bỏ đi, dù muốn cũng đừng hòng!
Hắn bất chấp tất cả tung người nhảy xuống vực, ôm chặt lấy Tạ Cẩn Du. Thân thể cô vẫn còn chút hơi ấm, nhưng không còn dấu hiệu của sự sống. Tàn tạ tan nát, mặc cho người ta xâu xé, hình dáng hiền ngoan thế này, khi đem so sánh với hình ảnh chua ngoa mới đó, quả thật khiến cho người ta luống cuống.
"Nàng thật là..." Liễu Ký Minh thẫn thờ buông rơi Thiên Thu, ôm cô vào lòng, kề tới hôn nhẹ lên môi cô: "Tại sao nàng... có thể ác như vậy..."
"Trong lòng nàng có ta thật không... Tạ Cẩn Du... nàng tỉnh lại đi."
Hắn quỳ dưới đất, hạ thấp giọng đến mức gần như khẩn cầu: "Chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ tha thứ cho nàng."
Không quan tâm tới thứ gì nữa, tất cả đều không quan tâm nữa. Trong lòng cô có hắn hay không, hắn không quan tâm, tại sao lại cho hắn uống loại đan dược thế này, hắn cũng sẽ không quan tâm nữa.
Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần...
"Đừng rời xa ta..."
Bầu trời xám bị tầng mây dầy che đi toàn bộ ánh sáng, một cơn mưa nhỏ chẳng biết trút xuống tự bao giờ, rắc hạt tí tách lên mặt đất, có vài hạt mưa nghịch ngợm rơi xuống khóe mắt Tạ Cẩn Du, trông như một giọt lệ trong ngần.
~ Hết chương 60 ~
Danh sách chương