Gió thổi khiến mấy ngọn tóc nàng phất phơ trong gió, vẫn là y phục màu đỏ, vẫn đôi mắt ấy, đôi mắt khiến Doãn Khải không thể nào quên được. 

Có vẻ cô nương ấy rất thích y phục màu đỏ, màu đỏ cũng rất hợp với nàng, không chói lóa một vẻ đẹp dịu dàng hài hòa. 

- Cô nương? 

Mạc Hy giật mình quay lại, nam nhân trước mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú, có lẽ là vị hoàng tử từ kinh thành xa xôi đến. Nàng vốn không thích người lạ nên vội vàng định dậy định bước đi thì bị cánh tay của chàng kéo lại. 

- Cô nương ta đáng sợ lắm sao? - Thả ta ra, ta chỉ là một cô nương chăn cừu, ta chưa từng mạo phạm ngài. 

- Quanh đây không có con cừu nào? 

- Ta… 

- Mạc Hy? Hoàng tử? 

Nàng nghe tiếng tỷ tỷ của mình gọi thì vui mừng trong lúc Doãn Khải không để ý mà kéo tay chàng ra chạy về phía Thư Kiều, nàng như một con mèo nhỏ bị người ta dọa đứng núp sau váy của tỷ tỷ mình. 

- Hoàng tử, muội muội của ta rất sợ người lạ, nếu có gì mạo phạm xin ngài bỏ qua. 

- Muội muội? Không phải chỉ là một cô nương chăn cừu sao? 

- Đây là chuyện gia đình của thần không thể tiết lộ được, xin cáo lui. 

Doãn Khải nhìn theo bóng của hai chị em, trong lòng không khỏi nghi hoặc, tại sao mọi người nơi đây đều muốn giấu cô nương ấy. Khi chàng đến đây tộc trưởng cũng đã nói ông chỉ có duy nhất một cô con gái, chắc chắn có bí mật gì đó xoay quanh nữ tử đó. 

- Tỷ tỷ, hoàng tử đó tướng mạo thật tuấn tú. 

- Không được lại gần ngài ấy. 

- Tại sao? 

- Hoàng tử gì chứ, nam nhân sinh ra trong hoàng thất toàn là những người mưu mô xảo quyệt. Không được động lòng với ngài ấy rõ chưa!

- Sao tỷ biết? 

- Sao ta lại không biết, thương nhân từ kinh thành đến thường xuyên kể chuyện, biết bao nhiêu đời hoàng tử vì tranh ngôi báu mà tàn sát hãm hại lẫn nhau. Vị hoàng tử ấy không phải ngẫu nhiên mà phải đến đây. Chắc chắn phạm tội gì đó, không được lại gần nếu không chúng ta sẽ bị vạ lây. 

- Nhưng mà không phải bà phù thủy ấy nói sau này muội sẽ là mẫu nghi thiên hạ sao, không chừng là nương tử của người ấy...

- Im ngay,lời bà ta nói không được tin. Muội ấy thảo nguyên này rộng lớn lắm, tìm cho mình một chàng trai bình thường nơi đây được rồi. 

- Ở đây chẳng có chàng trai nào vừa mắt muội… 

Năm đó, khi Thư Kiều 5 tuổi, Mạc Hy vừa tròn ba có một vị đạo sĩ bí ẩn đi qua nơi đây. Khi vừa thấy cô con gái út của tộc trưởng, bà ta đã nói rằng nàng có số kiếp trở thành hoàng hậu của vương quốc này, để bước lên ngôi vị đó nàng sẽ phải trả giá rất đắt sẽ đau khổ đến tột cùng. Không một ai tin điều này, ở đây cách kinh thành 3 tháng đi đường tại sao lại có một vị hoàng tử nào đó đi qua rồi nhìn trúng Mạc Hy được, sau đó cũng không ai nhắc đến nữa. 

Nhưng đột nhiên kinh thành gửi đến một vị hoàng tử, mọi người bắt đầu lo sợ. Lo sợ lời tiên đoán ấy thành sự thật, sợ cô gái thơ ngây hồn nhiên của thảo nguyên này phải chịu khổ, họ giấu Mạc Hy khỏi vị hoàng tử, ai hỏi cũng nói đó là một cô nương chăn cừu. 

Nhưng có những thứ nếu đã là duyên phận, có tránh cũng không tránh được chỉ trách số phận sao quá nghiệt ngã. Trách sao vị hoàng tử kia vừa gặp đã say, trách cô nương chăn cừu mãi nghĩ suy về vị hoàng tử… 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện