Hoàng tử rời đi được ba canh giờ, Mạc Hy không hề tiễn biệt không khóc lóc oán trách khiến cho tộc trưởng không khỏi nghi ngờ, khi ông tìm đến thì cũng phát hiện căn phòng trống, tìm khắp mọi nơi đều không thấy. 

Là Mạc Hy đã trốn đi theo. 

Tộc trưởng hết sức tức giận, nhưng có đuổi theo cũng không kịp, đã ba canh giờ đi qua. Đứa nhỏ này luôn luôn tự làm theo ý của mình, giờ ông chỉ có thể hy vọng mong cho nó được bình yên mà sống, hy vọng vị hoàng tử ấy thực sự có thể bảo vệ Mạc Hy. 

Ngồi trên xe ngựa, lòng Mạc Hy nóng như lửa đốt, nàng chưa bao giờ bước chân ra khỏi nơi ấy, lần này một đi có thể sẽ không thể về nữa, còn không thể nói một câu từ biệt với cha, nàng là một đứa con bất hiếu. 

Doãn Khải dường như hiểu được tâm tư của nàng, chàng sẽ cầm lấy đôi tay đang run rẩy kia, khẽ để nàng dựa vào vai của mình. 

- Nàng có hối hận không? 

- Chỉ cần chàng không thay lòng, ta quyết sẽ không hối hận. 

Cô nương ở trong lòng đã từ bỏ tất cả, từ bỏ quê hương, từ bỏ người thân một mình theo chàng đến một nơi xa lạ, chàng nhất định sẽ trân trọng, dùng cả tính mạng này để bảo vệ nàng.

- Còn Thư Kiều, cô ấy sẽ chăm sóc cho cha nàng, nàng yên tâm đi. 

- Thư Kiều. Thư Kiều tỷ ấy không hề cản ta, còn cho ta ngân lượng. 

- Không cản nàng sao. 

- Phải, còn cho ta rất nhiều ngân lượng, tha hồ tiêu xài. 

- Cô nương à, ta là hoàng tử nàng không cần lo việc thiếu ngân lượng.

- Nhỡ một ngày chàng chán ta, chuẩn bị trước cũng tốt. 

- Nha đầu ngốc. 

Bên trong chiếc xe ngựa tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, ở trong hoàng cung không khí lại tràn ngập sự căng thẳng. Triệu quốc và Long quốc xảy ra chiến tranh, Triệu quốc muốn mượn đường Lương quốc để dẫn binh tiến đánh. Quốc vương Lương quốc vô cùng đau đầu, nếu đồng ý khi binh lính đi qua cần phải cung cấp lương thực, làm vậy người dân sẽ rất cực khổ, nhưng nếu không sẽ đắc tội với Triệu quốc, hậu quả vô cùng nặng nề. 

Lần này gọi Doãn Khải trở về không chỉ vì Hoàng hậu bị bệnh, mà quan trọng hơn là cùng bàn bạc đại sự này. 

Mặc dù Doãn Khởi có đề xuất một vài ý kiến nhưng luôn bị quốc vương từ chối một lòng muốn nghe ý kiến của Doãn Khải. Điều này một lần nữa làm cho vị nhị hoàng tử càng tổn thương, cùng là con trai nhưng phụ vương luôn thiên vị ca ca, luôn bỏ ngoài tai ý kiến của mình. 

- Ca ca sao, Doãn Khải tiếng ca ca này ngươi không xứng, hại ta thê thảm như vậy, ngươi nhất định phải trả giá. 

………….

- Hoàng tử, nghe nói Triệu quốc và Long quốc xảy ra binh biến. Một vị thị vệ lên tiếng. 

- Ta cũng phần nào đoán được, phụ vương muốn ta trở về gấp như vậy chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng. 

- Người dạo này cần phải cẩn trọng hơn, thời buổi loạn lạc nghe nói dần nhiều đám thích khách đã tràn vào Lương quốc. 

- Ta tự lo cho mình được, các ngươi nhớ bảo vệ cho Mạc Hy, cẩn thận một chút. 

- Tuân lệnh. 

Lần này trở về nhất định sẽ là một trận phong ba sóng gió lớn, nhưng chỉ cần nàng ở bên cạnh sóng gió có lớn đến đâu chàng cũng sẽ vượt qua được. Khi trở về chàng sẽ nói với mẫu hậu rằng đã phải lòng một cô nương, muốn nàng làm thê tử của mình. Chàng không thể nói với phụ vương được, người rất coi trọng thân phận, chỉ còn cách nói với mẫu hậu để người từ từ khuyên nhủ phụ vương. 

Mạc Hy là một nữ tử đơn thuần, trong sáng nhất định mẫu hậu sẽ yêu thích nàng. Mẫu hậu ở trong hậu cung nhìn qua bao cuộc tranh đấu, thấu tâm can của bao nữ tử nơi đây chắc chắn sẽ chán ghét bọn họ. Mạc Hy như một ngọn gió mới của thảo nguyên, không toan tính, không mưu cầu chắc chắn sẽ được lòng mẫu hậu. 

Để bảo vệ được nàng, Doãn Khải buộc phải toan tính rất nhiều. Khi phụ vương đồng ý chàng chắc chắn sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất, khiến nàng trở thành cô dâu đẹp nhất hạnh phúc nhất trên đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện