Thuận Đức đem Trường Ý trọng thương hôn mê tiến vào trong lồng ngục huyền thiết. Chu Lăng khóa cửa lồng lại, thân hình vừa động, hệt như một cái bóng, đi theo Thuận Đức công chúa rời khỏi địa lao.

Trên đường đi, lồng ngực Thuận Đức bỗng truyền đến một trận đau đớn, cơ hồ cả người đứng không vững, Chu Lăng bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng ta, nhìn thấy Thuận Đức liều mạng cắn răng nhẫn nhịn.

Chu Lăng lo lắng: "Công chúa, hôm qua người vừa chịu đựng đau đớn để Cơ Thành Vũ và Thanh Cơ bị luyện hóa vào trong người mình, hôm nay vì sao lại vội vã bắt người cá về? Thân thể của người......"

"Ngươi không phải nói bọn họ đang chữa thương ở biển băng sao? Nếu không nhân lúc này, chẳng lẽ đợi bọn họ trị thương xong quay về cõi Bắc, ta mới đến ư?" Thuận Đức cười lạnh, "Đời này kiếp này, trước lúc chết đi, người cá này cùng Kỷ Vân Hòa kia chính là người mà ta nhất định phải trừ khử."

Nàng ta dứt lời, bên cạnh bỗng truyền đến một trận gió, chỉ nhìn thấy đại quốc sư toàn thân bạch y đột nhiên xuất hiện trước mặt Thuận Đức.

Không nghĩ hắn sẽ đến lúc này, Thuận Đức sững sờ, đại quốc sư nhìn nàng ta, thần sắc hắn nghiêm túc chưa từng có: "Ngươi giết Cơ Thành Vũ rồi?"

Thuận Đức gắng gượng chống đỡ, thẳng sống lưng: "Phải."

"Hút cả sức mạnh của thanh loan?"

"Phải."

"Uống đan dược luyện người thành yêu?"

"Đúng vậy, sư phụ."

Đôi mắt đại quốc sư khẽ nheo lại: "Nhữ Lăng, ta từng nói qua, ngươi muốn quá nhiều rồi."

Khóe môi Thuận Đức khẽ nhếch lên: "Chuyện sư phụ muốn, không nhiều sao?"

"Những thứ ngươi muốn, vượt qua những thứ ngươi có."

"Sư phụ." Thuận Đức cười "Ngài cảm thấy Nhữ Lăng uy hiếp đến người ư?"

Ánh mắt đại quốc sư chợt lạnh, không nói lời nào, bỗng khoát tay, gió to hệt như mũi tên xuyên thẳng tim của Chu Lăng bên người Thuận Đức, kỵ giáp huyền thiết không bảo hộ được hắn, máu tươi tức thời bắn tung tóe. Nhưng Chu Lăng và Thuận Đức đều chưa kịp phản ứng lại.

Chu Lăng cúi đầu nhìn lồng ngực bị gió xuyên qua, lại xoay đầu nhìn Thuận Đức một cái: "Công chúa......"

Trước khi dứt lời, cả người hắn liền hệt như một khối thịt vụn nát, rơi đầy trên đất, đôi mắt trợn to, hắn chưa kịp phản ứng đã táng mạng.

Thuận Đức đối mặt với hành động này, cũng vô cùng chấn kinh, nhưng nhìn thấy Chu Lăng đã ngã xuống đất, máu chảy thật nhiều, nàng ta vẫn không thể hồi thần.

"Nhữ Lăng." Đại quốc sư gọi tên nàng ta, lại khiến toàn thân nàng ta sinh lạnh "Hắn là vì khát vọng của ngươi mà chết." Đại quốc sư đưa tay khẽ vuốt ve gò má nàng ta "Mà ngươi vẫn sống là bởi vì sự cố chấp của ta vẫn còn."

Cảm nhận được sự va chạm của hắn, toàn thân Thuận Đức vô thức run rẩy, máu của Chu Lăng chảy đến đôi chân trần của nàng ta, nhất thời nàng cư nhiên không phân rõ được đó là ấm áp hay là lạnh băng.

"Chẳng qua ngươi bắt người cá về, xem như là làm rất tốt." Đại quốc sư tiếp, thu tay áo về "Cõi Bắc không có y, cục diện thiên hạ đại loạn này vẫn có thể kéo dài thêm mấy chục năm." Dứt lời, hắn mặt không có chút biểu tình nào mà rời đi, hệt như lúc đến không để ai vào trong mắt.

Thuận Đức xoay đầu nhìn Chu Lăng trên đất, thân thể càng lúc càng run mãnh liệt......

Chu Lăng cũng chết rồi, kẻ trung thành nhất bên người cũng chết rồi, nàng......chỉ còn một mình mà thôi......

......Wattpad: Rosenychungchung......

Đêm, trong tiểu viện giao kinh*, ánh nến trong phòng Lâm Hạo Thanh khẽ lay động.

(* Ai đọc bộ Nhân duyên tiền định của ta hẳn biết nghĩa giao kinh. Giao kinh là khu vực gần kinh thành)

Lâm Hạo Thanh đặt bút uống, xoay đầu, nhìn thấy nam tử bạch y đứng bên góc phòng, hắn ngẩng đầu lên, dưới ánh nến, đó là gương mặt nam tử thứ ba của Kỷ Vân Hòa.

Lâm Hạo Thanh quan sát nàng một hồi: "Ta bắt ngươi không được đến cõi Bắc và Kinh Thành, ngươi trái lại hình như cố ý đối nghịch với ta, toàn bộ đều đến rồi."

"Lâm Hạo Thanh." Kỷ Vân Hòa đi đến ngồi xuống trước bàn hắn, biến về dáng vẻ ban đầu của mình, nàng tự đổ một tách trà cho mình, "Trò chơi sư đồ, chơi chưa đủ sao?"

Lâm Hạo Thanh nghe xong, khẽ nhướng mày: "Ngươi nhớ ra toàn bộ rồi ư?"

"Phải." Nàng không hề vòng vo, trực tiếp nói "Lý do ta đến đây, ngươi hẳn phải biết."

Lâm Hạo Thanh nhếch môi: "Thuận Đức bắt người cá hồi kinh, chuyện này ta cũng vừa mới biết."

"Ta muốn cứu y."

"Ngươi lấy cái gì để cứu?"

"Cho nên ta cần ngươi giúp ta."

Lâm Hạo Thanh xoay đầu, dường như nhàn hạ mà nhìn nàng: "Vì sao ta phải giúp ngươi?"

"Ngươi không phải vẫn luôn giúp ta sao? Hoặc giả nói......đang giúp cõi Bắc." Kỷ Vân Hòa uống một ngụm trà "Ngươi và cõi Bắc, mục đích giống nhau, đều muốn lật đổ triều đình này."

Lâm Hạo Thanh thoáng trầm mặc: "Nếu ta nói, chuyện này, ta không định giúp ngươi thì sao?"

Kỷ Vân Hòa cẩn thận đánhgiá hắn, mâu quang tựa kiếm: "Cho ta lý do."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện