A Kỷ đem theo bao phục của mình, dùng thuật biến ảo hóa thành một thân nam tử. Vừa bắt đầu nàng liền cho rằng bản thân không cách nào thích ứng được nhưng không nghĩ đến, năng lực thích ứng của nàng lại vượt qua tưởng tượng của mình.

Vượt qua sông núi trùng điệp, nàng phát hiện bản thân cư nhiên thích cuộc sống này, không cầu không mất, giữa đất trời, chỉ có mỗi nàng tự do tiêu diêu.

Cũng là sau khi rời khỏi rừng hạnh, nàng mới phát hiện ra chân chính của bản thân mình, hóa ra nàng thích bầu trời xanh xanh, thích ánh mặt trời, thích gió thổi nhè nhẹ, thích bắt cá dưới suối, cũng thích sau khi ăn no, nằm trên mặt cỏ, ngủ cả một ngày.

Những ngày hoang mang bị Lâm Hạo Thanh bỏ rơi đã rất nhanh liền lắng xuống, nàng cảm thấy lời nói sau cùng của hắn rất đúng, nàng sẽ tìm được nơi mình muốn đến, cũng biết bản thân nên làm gì......

Ngày nọ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, A Kỷ đi bên con suối nhỏ, lúc bắt vài con cá lên nướng, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng khóc của nữ tử.

A Kỷ ngẩn người, vội vàng chạy lên phía trước.

Trước bờ suối, một người mẹ ôm lấy đứa con toàn thân xanh đen khóc đến tê tâm liệt phế.

"Sao vậy?" A Kỷ vội hỏi. Mẹ của đứa bé kia không đáp lại, A Kỷ cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy toàn thân đứa trẻ lạnh băng, da thịt khắp người đều là màu xanh đen kì lạ, nàng nhíu mày, nắm lấy cổ tay bé, phát hiện trong người đứa trẻ tồn tại song mạch.

Cư nhiên là một đứa trẻ có sức mạnh song mạch......

"Nó trúng độc rồi......nó trúng độc rồi......" Người mẹ khóc nói "Trong nước này đều là độc cả!"

A Kỷ xoay đầu nhìn nước suối, nàng cũng ngày ngày uống nước suối, nhưng chưa từng thế này. Nàng bắt mạch cho đứa trẻ, mắt thấy khí tức càng lúc càng suy yếu, liền nhíu mày nói, nàng nên giúp cậu nhóc bảo vệ tâm mạch nhưng sức mạnh song mạch của đứa bé nàng vạn lần không thể rót yêu lực vào trong được, trước kia Lâm Hạo Thanh từng nói với nàng, người bình thường chỉ có một loại sức mạnh, trên thế gian này không còn ai khác giống như nàng, cho nên nàng phải che giấu bản thân thật tốt, không thể dùng sức mạnh ngự yêu sư của mình......

Nhưng mà......

Chẳng lẽ phải trân trân mắt nhìn đứa nhỏ chết đi sao? Bỗng nhiên toàn thân đứa bé khẽ giật hai cái, thân thể nho nhỏ nằm trong vòng ôm của mẫu thân trông càng thêm đáng thương. A Kỷ không do dự nữa, nắm lấy tay cậu bé, rót sức mạnh của mình vào người cậu.

Một lúc sau, đứa bé ngừng ho, khí tức cũng dần bình ổn lại, toàn thân xanh đen tuy rằng chưa biến mất nhưng cậu từ từ mở mắt lên.

"Mở mắt rồi? Mở mắt rồi!" Người mẹ bỗng cười òa, nhìn con mình, không ngừng xoa xoa "Không sao rồi, con không sao rồi, nương ở đây, nương ở đây."

A Kỷ lui sau hai bước, nhìn thấy người mẹ vui vẻ như một đứa trẻ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười.

Buổi tối, A Kỷ đi theo mẹ con hai người đến miếu nhỏ đổ nát trú tạm.

Người mẹ gọi là Lương Lý Thị, đứa con gọi Lương Tiểu An. Bọn họ từ quê nhà trốn ra: "Phụ thân Tiểu An đã......đã mất rồi." Lương Lý Thị nhìn đứa trẻ đang ngủ, vừa nói vừa lau nước mắt "Tiểu An vừa ra đời, đại phu nói nó có song mạch, ta cùng cha nói liền trong đêm đưa Tiểu An trốn đi, rời khỏi quê nhà, vì không muốn để nó bị bắt đến bốn vùng đất ngự yêu......"

Ánh lửa lay động, chiếu lên gương mặt bị thương của Lương Lý Thị, A Kỷ nhìn nàng ta, có thể là ánh lửa lay động quá nhanh, bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên một cảnh tượng, cũng là phụ mẫu đưa con mình hoảng hốt chạy trốn......

"Cha Tiểu An sớm bị quan binh bắt giữ rồi giết chết. Sau đó ta đưa Tiểu An trốn trên núi, trốn đông tránh tây, chờ đến khi đại quốc sư chết, triều đình sụp đổ, bọn ta cũng không cần trốn nữa, không dễ gì đợi đến cõi Bắc khởi binh, nhưng không nghĩ đến, không nghĩ đến công chúa trong kinh thành cư nhiên đem độc bỏ xuống sông. Ta không để con mình uống nước trong sông, ngày ngày đều hứng nước sương, còn hứng nước mưa cho nó uống, nhưng nào đủ chứ, con khát nước, không nhịn nổi nữa, liền nhân lúc ta không chú ý, bục xuống suối uống nước......"

Lương Lý Thị lau nước mắt: "Ta nguyện để con uống máu mình cũng không muốn nó vì uống một ngụm nước mà trở thành thế này......"

A Kỷ nghe xong liền kinh ngạc, đối với công chúa này càng cảm thấy chán ghét: "Công chúa kia sao lại độc ác như thế?"

Lương Lý Thị lắc đầu: "Công chúa kia làm gì, bọn ta cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo, ta muốn đưa con lên cõi Bắc, cũng không phải vì gì khác, chỉ là ở nơi trời băng đất tuyết kia, ít ra cũng có nước uống sạch sẽ để uống."

A Kỷ nghe xong, trầm mặc một lúc, gật đầu: "A tỉ, ngươi đừng thương tâm, sáng sớm ngày mai ta đi cùng ngươi đi hứng nước sương."

Lương Lý Thị nhìn nàng: "Đa tạ tiểu công tử, hôm nay cũng may gặp được ngươi."

"Không có gì, a tỉ, ngươi đáp ứng ta, ngày mai rời khỏi nơi này, sau này liền quên ta đi, ngàn vạn lần đừng nhớ đến chuyện này."

Lương Lý Thị gật đầu: "Ta biết rồi, người người đều có chuyện khó nói, công tử cứu con ta, ta tuyệt đối không khiến công tử gặp thêm hỗn loạn. chỉ là không biết trong thâm sơn rừng sâu này, công tử phải trốn thứ gì, chi bằng đi cùng với mẹ con bọn ta, cùng đi cõi Bắc?"

A Kỷ khoát tay: "Không không, ta còn có chuyện khác cần làm."

Hôm sau, A Kỷ cùng mẹ con Lương Thị từ biệt, dọc theo con suối đi lên. Nàng đáp ứng Lâm Hạo Thanh không đi cõi Bắc cũng không đến Kinh Sư, cho nên sẽ không đi, hơn nữa......A Kỷ nghĩ, đại quốc sư và công chúa ở kinh thành gì đó, còn có tôn chủ cõi Bắc đều quá cao, nàng sờ cũng sờ không đến, chi bằng nàng đi tất cả những nơi trong phạm vi xung quanh, đi làm chút gì đó.

Chi bằng đi tìm đầu nguồn của con suối này, chí ít, cũng nghĩ cách khiến trẻ con song mạch uống nước của con suối này, không bị trúng độc nữa.

Rosenychungchung......

A Kỷ dọc theo con suối này đi hai ngày, quanh quanh khúc khúc, một đường hướng tây, tiến vào một tòa núi to. Lúc nàng tìm đến trong núi, sắc trời đã tối, nàng định sẽ tìm nơi ngủ trước, đợi mai trời sáng, lại đi xuống đầu nguồn con suối.

Đêm nay, nàng ngủ chưa bao lâu liền nghe thấy một trận âm thanh tìm kiếm trách mắng từ sau núi truyền đến, nàng ngủ trên cây, ngồi dậy ngẩng đầu nhìn về xa xa, liền nhìn thấy không ít người cầm đuốc tiến vào trong rừng tìm kiếm.

Trong lòng A Kỷ kì quái, trở người nhảy từ trên cây xuống. Mà nàng vừa đặt chân xuống, bỗng nghe thấy đám cỏ bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô, nàng nhìn sang đó, dưới ánh trăng, một thiếu niên trên mặt đầy vẻ chật vật ngã ngồi trong cỏ.

Nàng nhìn hai mắt thiếu niên này, không nói chữ nào, thiếu niên bỗng nhảy đến bịt miệng nàng: "Xuỵt!" Thiếu niên kinh hoảng "Đừng nói chuyện!"

A Kỷ không kinh không sợ, như cũ nhìn hắn, tay hắn bịt chặt miệng nàng, chạm vào hắn, nàng phát hiện song mạch trong thân thể hắn......ngự yêu sư mặc toàn thân bạch y......chất liệu bạch y này xem ra cũng rất tốt......

A Kỷ nhớ đến chút sách Lâm Hạo Thanh đưa cho bản thân đọc, trong lòng tự thì thầm.

Bên này, thiếu niên xác nhận nàng không có ý kinh hô, lúc này mới buông tay ra: "Ngươi đừng sợ, ta không hại ngươi."

"Ngươi là đệ tử phủ quốc sư sao?" A Kỷ hỏi, một câu này lại khiến thiếu niên phòng bị, hắn lùi hai bước, đứng sau lưng thân cây, phòng bị lại kinh sợ nhìn nàng.

"Ngươi......ngươi là ai? Ngươi đến bắt ta ư?"

A Kỷ không đáp hắn, động động chóp mũi, ngửi thấy mùi máu tanh. Nàng chuyển mắt nhìn ống tay trái của thiếu niên bị rách, cánh tay có một vết thương rất dài, vẫn đang tí tách chảy máu.

"Ta không phải nhưng những người này vì sao muốn bắt ngươi?" Nàng đánh giá hắn "Có phải ngươi hạ độc trên đầu nguồn con suối này không?"

Thiếu niên liên tục lắc đầu: "Không phải ta! Ta......không......cũng tính là có......" Thiếu niên dựa thân cây, dường như không có sức để chống đỡ bản thân, hắn vô lực ngồi xuống, đôi mắt thất thần, "Ta......ta và sư huynh ta, trước đây nhận lệnh, ta ở trên đường nhìn thấy trẻ con trúng độc......toàn thân cậu bé màu xanh đen......ta......ta không muốn thi hành nhiệm vụ nữa, nhưng sư huynh......sư huynh vẫn đem độc Hàn Sương ném xuống nước suối, sau đó người cõi Bắc đến rồi......sư huynh bị họ giết, ta trốn đến đây......"

Hắn nói có chút hỗn loạn, dường như hôm nay đã chịu đủ kinh hãi rồi.

Hắn nắm tóc: "Ta cũng không biết phải làm thế nào, tại sao......tại sao lại trở thành như vậy......" Cảm xúc thiếu niên có chút hối hận "Ta cũng không muốn hại người, ta cũng không muốn chết......"

Thiếu niên này, chẳng qua là mười lăm mười sáu mười bảy tuổi, A Kỷ nhìn hắn, sau đó tin hắn. nàng quyết định xong, ngồi xổm xuống, nói với thiếu niên: "Ta không bắt ngươi, ngươi đi đi, người sau lưng đến rồi, ta giúp ngươi trốn thoát."

Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đầy tơ máu, gương mặt trắng bệch không dám tin: "Ta......ta là đệ tử của phủ quốc sư, người bên ngoài đều muốn giết bọn ta......ngươi, ngươi muốn giúp ta sao?"

"Đi đi, đừng nói nhảm nữa, bọn họ đuổi nhanh đến đây rồi."

Thiếu niên nghe xong, lúc này mới hồi thần, hắn nhìn A Kỷ, chống lên thân cây đứng dậy, "Ta......Ta gọi Cơ Trữ, sư phụ ta là Cơ Thành Vũ trong phủ quốc sư......"

Cơ Thành Vũ......

A Kỷ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy tên này rất quen.

Thiếu niên không phát hiện ra cảm xúc của nàng, tiếp tục hỏi, "Ngươi......Ngươi tên gì, nếu ngày sau......"

"Còn muốn nghĩ đến ngày sau?"

Một tiếng cười lạnh truyền đến, thiếu niên nhìn sau lưng A Kỷ, gương mặt lúc này trắng bệch.

A Kỷ nghe xong khẽ xoay đầu, nhìn thấy tráng hán đứng sau lưng, người nọ cầm một chiếc rìu cực to nhìn A Kỷ cùng Cơ Trữ: "Chó sai của phủ quốc sư, đừng hòng trốn đi!"

Chân thiếu niên chợt nhũn, lần nữa ngã ngồi trên đất. A Kỷ lúc này đứng lên, chắn trước mặt Cơ Trữ.

Dưới ánh trắng, trong mắt nàng tỏa sáng: "Hắn chẳng qua bị ép làm như thế, cần gì phải đuổi cùng giết tận?"

"Hừ, ở đây chui ra một xú tiểu tử? Đừng phá chuyện của đại gia!" Hắn nói xong, nhấc chân, tay cầm rìu, xông về hướng nàng, mỗi bước tráng hán đều khiến mặt đất dường như đều rung chuyển, hắn quát lớn một tiếng, xông đến trước mặt nàng, nâng rìu to trong tay, hung hăng bổ đến.

Ánh sáng lay chuyển trong mắt A Kỷ, mi mắt nàng vừa ngưng, tay nâng lên. "Rắc" một tiếng, nàng giữ lấy cổ tay tráng hán, bàn tay tiếp xúc với cổ tay hắn, không khí bị tác đẩy bởi ngoại lực văng ra một trường, khiến cây gỗ xung quanh bị chấn động.

A Kỷ bắt lấy tay hắn, thần sắc trên mặt tráng hán, dần dần kinh ngạc, đấu sức, cuối cùng biến thành đau đớn.

Tay A Kỷ nhẹ nhàng đẩy một cái, tráng hán khí thế hung hăng kia liền lui ba bước, tay phải lúc này không giữ chặt được chiếc rìu trong tay, tay rũ xuống, chiếc rìu to liền rơi xuống đất.

Tráng hán bất cam ngẩng đầu nhìn A Kỷ, Cơ Trữ sau lưng A Kỷ cũng là một mặt chấn kinh.

Chỉ có mỗi mình A Kỷ vẫn đứng đó, gương mặt bình tĩnh nói "Đã nói với ngươi hắn là bị ép. Trước khi giết người có thể nói đạo lý hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện