Edit: V.O
Đêm đó, Trần Kính Đông một mình lái xe đến chỗ lúc trước Mục Sở Sở gặp chuyện không may.
Nơi đó là chỗ Mục Sở Sở ở hơn một tháng, khắp nơi đều lưu giữ hơi thở của Mục Sở Sở.
Chỉ là mặt đất hỗn độn không chịu nổi. Thậm chí còn lưu lại vết máu của Mục Sở Sở, mảng lớn mảng lớn, đã khô cạn biến thành màu đen...
Nhìn thấy vết máu đó. Trần Kính Đông lại không nhịn được nghĩ tới đứa bé vô tội, đáng thương kia. Thậm chí y còn không biết sự tồn tại của nó. Nhưng nó đã không còn...
Lòng Trần Kính Đông bị liên lụy, buồn rầu sinh đau.
Y nửa ngồi như vậy, vươn tay vuốt ve vết máu trên đất. Trong mắt có gì đó từ từ trào ra: "Con, thật xin lỗi. Là ba có lỗi với con. Có lỗi với mẹ con..."
Nhưng nói những lời này thì có ích lợi gì? Đứa bé không còn chính là không còn.
Không thể cứu vãn.
Nỗi đau này, đi theo y cả đời.
Như hình với bóng, như giòi sống trong xương...
Chạm đến phần đen đặc đó, bỗng nhiên mắt Trần Kính Đông lướt đến chiếc điện thoại bị đạp vỡ một bên.
Đó là điện thoại của Mục Sở Sở, màn hình đã vỡ không còn gì nữa, trông có vẻ là không còn dùng được nữa rồi.
Chẳng qua thật kỳ lạ, vì sao điện thoại lại biến thành cái dạng này? Nếu chỉ ngã một chút, cũng không đến mức thành như thế này...
Trần Kính Đông co rụt mày rậm, vươn tay nhặt điện thoại lên, nhìn lại hai lần, sau đó cất kỹ điện thoại, đứng dậy. Đến phòng ngủ Mục Sở Sở từng ở.
Trong phòng ngủ rất đơn giản, không có nhiều đồ trang trí, chỉ có một bó hoa Hướng Dương được bày biện.
Đón gió, hoa Hướng Dương nở cực kỳ tốt.
Bên cạnh bình hoa, là một quyển nhật ký màu nâu sẫm.
Trần Kính Đông đi tới, vươn tay, cầm quyển nhật ký trên bàn.
Mở ra.
Mỗi một tờ đều ghi lại tâm tình khi Mục Sở Sở mang thai.
"Bảo bối, thật xin lỗi, hôm nay mẹ mới biết được con đã đến, lúc trước thiếu chút nữa mẹ đã chết. Nói thật, mẹ chưa từng nghĩ tới bản thân có thể có con, càng không nghĩ tới, con lại là con của mẹ và anh ta, tâm tình bây giờ của mẹ rất phức tạp, tuy rằng, anh ta thật sự không yêu mẹ, nhưng mẹ vẫn yêu anh ta, hơn nữa càng yêu sâu sắc đứa con sắp tới là con..."
"Bảo bối, hôm nay mẹ thật sự rất tổn thương rất đau lòng, mẹ biết mẹ đã ly hôn với anh ta, đã không còn một chút quan hệ nào, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng vì sao? Mẹ luôn không buông bỏ được anh ta, vẫn bất giác chú ý tin tức về anh ta, con biết không? Nhiều năm như vậy, cuối cùng mẹ lại có thói quen thu thập tin tức về anh ta, trước kia khi mẹ chưa ly hôn với anh ta, trong ngăn tủ có một quyển vở, bên trong đều là tin tức về anh ta, chỉ tiếc, anh ta sẽ không xem..."
"Bảo bối, tối qua mẹ lại nằm mơ thấy anh ta, anh ta nói với mẹ, cả đời này anh ta sẽ không yêu mẹ, mẹ thật sự rất đau lòng, mẹ không biết mẹ đã làm sai chỗ nào, năm đó rõ ràng anh ta nói với mẹ, anh ta muốn kết hôn với mẹ, nhưng anh ta lại không thừa nhận, mẹ cực kỳ tuyệt vọng, mẹ muốn chết, nhưng mẹ không thể chết được, nếu chết, làm thế nào có thể nhìn thấy anh ta hạnh phúc? Sao có thể nhìn thấy người phụ nữ đó hạnh phúc? Con biết không? Mẹ hoàn toàn chưa từng đẩy người phụ nữ đó, nhưng người phụ nữ đó lại nói là mẹ đẩy cô ta, mà anh ta lại tin..."
"Bảo bối, mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện con tồn tại, mẹ sẽ giấu diếm cả đời, anh ta biết cũng sẽ không yêu mẹ, mẹ cũng không muốn tự rước lấy nhục, lại càng không muốn con phải chịu nhục nhã, cho nên, quãng đời còn lại mẹ ở với con, chỉ hy vọng con đừng hận mẹ, hỏi mẹ vì sao con không có ba, bảo bối, không phải con không có ba, chỉ là con không thể gặp anh ta, bởi vì con phải sống cùng mẹ, trên đời này, mẹ chỉ có con, nếu con cũng không ở bên cạnh mẹ, mẹ nên sống thế nào..."
Lòng Trần Kính Đông bỗng chốc quấn vào nhau, thân thể như bị rút nước, sắc mặt trắng bệch, cổ họng khô ráp từng đợt...
Từ trước đến giờ y không biết lúc bản thân y nhìn thấy thứ này sẽ đau lòng đến như vậy.
Thậm chí y có thể nhìn thấy chữ viết trên đó dính nước mắt Mục Sở Sở, từng mảnh từng mảnh.
Thứ mơ hồ này, khiến y đau lòng xấu hổ vô cùng.
Trần Kính Đông cứ đứng như vậy, đôi mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, y có thể tưởng tượng được mỗi lần Mục Sở Sở ngồi ở chỗ này viết ra những chữ đó, tuyệt vọng bao nhiêu.
Rõ ràng cô có con của y, cũng không dám nói với y.
Là sợ y lạnh lùng ép cô xóa sạch đứa bé? Hay là sợ sau khi cô sinh đứa bé, y sẽ cướp đứa bé khỏi cô?
Y ở trong lòng cô, mười phần chính là đao phủ.
Đúng, y chính là đao phủ, giết tình yêu Mục Sở Sở cho y, cũng gián tiếp giết đứa con của bọn họ.
Còn nữa, cô nói cô không đẩy Tần Liễu Liễu.
Đứa con của Tần Liễu Liễu không phải do cô hại chết...
Nhưng ngày đó lúc y ở bệnh viện, rõ ràng Tần Liễu Liễu nói với y, đứa con là do Mục Sở Sở hại chết...
Cho nên, giữa Tần Liễu Liễu và Mục Sở Sở, chắc chắn có người đang nói dối.
Trần Kính Đông đặt một bàn tay lên nhật ký Mục Sở Sở để lại, mấy năm nay, y chưa bao giờ thật sự lắng nghe tiếng lòng Mục Sở Sở, y luôn luôn nghe lời Tần Liễu Liễu nói.
Có lẽ, là lúc nên thay đổi một chút rồi.
Hai tròng mắt Trần Kính Đông co rụt lại, lộ ra một chút ánh sáng, y lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Đường: "Chỗ tôi có một cái điện thoại, lát nữa cậu đến bệnh viện lấy đi, phải sửa lại cho tôi, còn nữa, giúp tôi điều tra Tần Liễu Liễu, xem xem lúc trước rốt cuộc cô ta sinh non là vì cái gì..."
Năm năm, y chưa bao giờ nghi ngờ Tần Liễu Liễu.
Đây là lần đầu tiên...