Edit: V.O

"Trần Kính Đông, những gì anh muốn, tôi đã cho anh hết rồi." Mục Sở Sở nhìn chằm chằm Trần Kính Đông.

Cô biết. Cô yêu Trần Kính Đông rất sâu, nhưng cũng hận Trần Kính Đông rất sâu.

Trần Kính Đông cho cô tình yêu đơn phương đẹp nhất của thiếu nữ, nhưng cũng cho cô sự đau khổ sâu sắc của một người phụ nữ.

Yêu hận anh. Đều rõ ràng như vậy, không hề giấu diếm.

Trần Kính Đông tự biết bản thân y nghiệp chướng nặng nề. Gây cho Mục Sở Sở rất nhiều đau xót. Cô phản ứng như vậy, y đã sớm lường trước.

"Sở Sở, anh biết em hận anh..."

"Đúng. Tôi hận anh, hận anh sao không chết đi."

Mục Sở Sở nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng nói lời trái lương tâm. Trên đời này, người cô mong muốn chết đi nhất chính là Trần Kính Đông.

Nhưng cô thật sự rất hận.

Nghĩ lại đứa bé chảy mất trong cơ thể cô, cô đã đau đến cả người run run, không có chỗ trốn.

Trần Kính Đông nhìn thấy Mục Sở Sở như vậy. Ngoại trừ đau lòng thì vẫn là đau lòng. Mục Sở Sở như vậy. Là một tay y tạo nên.

Cô tốt đẹp như vậy, y chưa bao giờ quý trọng. Bây giờ, cô vết thương đầy người, lòng tràn đầy thù hận.

"Được. Có phải anh chết em sẽ không hận nữa đúng không?" Trần Kính Đông ngồi đó, lẳng lặng nhìn Mục Sở Sở: "Nói cho anh biết. Có phải anh chết, em sẽ không hận nữa."

"Hừ..." Mục Sở Sở cười lạnh: "Anh chết có thể trả lại mạng cho con tôi sao? Thậm chí nó...thậm chí còn chưa thể kịp nhìn thấy thế giới này." Rốt cuộc Mục Sở Sở cũng không nhịn được nghẹn ngào, dieendaanleequuydoon – V.O, vai run run, từng giọt nước mắt lớn nháy mắt rơi xuống.

Tay cô để lên bụng, giống như đứa nhé chưa từng chảy mất: "Từ đêm rời khỏi anh, đều là nó ở cùng với tôi, tôi từng nghĩ, cho dù cả đời này tôi không thể ở cùng với anh, ít nhất cũng còn một đứa bé ở cùng tôi, tôi sẽ không cảm thấy cô đơn, nhưng người phụ nữ đó, ngay cả một điểm hy vọng duy nhất cô ta cũng không chịu để lại cho tôi."

Mục Sở Sở cắn chặt môi dưới, môi dưới chảy ra máu, từng chút một tan vào kẽ răng, cô tuyệt vọng nói xong, hai tay ôm chặt bụng: "Trời đổ mưa to, người phụ nữ đó đã dẫm lên con tôi, tôi nhìn thấy máu tuôn ra, tôi khóc cầu xin cô ta, tôi kêu cô ta cứu con của tôi, nhưng cô ta không chịu, ra sức đạp bụng tôi, tôi cứ như vậy tuyệt vọng nhìn con tôi từ từ chảy ra khỏi thân thể tôi từng chút một...Trần Kính Đông, tôi thật sự yêu anh, ít nhất trong mười năm qua, tôi chưa từng yêu anh ít đi một phần, nhưng giờ phút đó, tôi có làm thế nào cũng không thể yêu anh, người phụ nữ đó là do một tay anh nuôi ra, cũng là một tay cô ta giết chết con của tôi, giết chết hy vọng của tôi..."

"Trần Kính Đông, anh có biết tôi đau bao nhiêu không?" Cuối cùng tiếng nghẹn ngào của Mục Sở Sở cũng biến thành nức nở, hai tay cô ôm chặt vai mình, nhưng con đà điểu: "Tôi thật sự rất đau, đau đến mức không sống nổi, đau đến mức tôi không muốn tỉnh lại, đau đến mức tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, anh có biết không?"

Hốc mắt Trần Kính Đông chua sót từng đợt, có chất lỏng cuồn cuộn ở nơi đó, năm ngón tay nắm chặt.

Những lời này của Mục Sở Sở, mỗi một câu, đều đang lăng trì y, từng dao từng dao, không chảy máu, lại đau cắt da cắt thịt.

Y biết là y đáng đời.

Trừng phạt như vậy, là y nên nhận.

"...cho nên, Trần Kính Đông, buông tha cho tôi đi, những thứ tôi có thể cho thật đã cho anh hết rồi, thanh xuân của tôi, tình yêu của tôi, thậm chí thứ quý giá nhất của tôi, tôi cũng cho anh, tôi thật sự quá mệt, tôi thật sự không thể cho anh cái gì nữa, anh đi đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Mục Sở Sở rất quyết tuyệt.

Cô biết, cả đời này của cô đều khó có thể quên Trần Kính Đông.

Tương tự, cả đời này cô cũng không có cách nào tha thứ cho y, cô và y, dù sao cũng không có khả năng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện